Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 749: Về làm gì
Hạ Nhiễm Tuyết
03/07/2019
Sở Luật hẳn là cảm kích vụ tai nạn xe kia, Tiểu Vũ Điểm mất đi một
phần ký ức, tuy rằng không có anh, nhưng cũng lại là không có anh tàn
nhẫn, không có anh thấy chết không cứu.
Cao Dật mở hai mắt, vừa thấy Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhìn cô cưới một chút.
“Em đến rồi.”
“Ừ, lại đây bôi thuốc cho anh.” Hạ Nhược tâm cầm hộp thuốc đi đến, cô đặt hộp thuốc trên đùi mình, sau đó kéo tay Cao Dật đặt lên đầu gối mình. Vết dây trói trên tay Cao Dật gần đây đã lành không ít, bởi vì số lần phát tác trong ngày của anh ngày càng ít, giống như từ hôm qua tới giờ chưa phát tác, cho nên cũng không cần cột anh lại.
“Hẳn là tốt hơn rồi.” Hạ Nhược Tâm bôi thuốc, theo thói quen thổi vào miệng vết thương. Nếu Tiểu Vũ Điểm bị thương ở đâu cô cũng làm như vậy, nhưng cô lại không biết lúc này đôi mắt Cao Dật lóe mãn tình cảm.
Làn hơi nhẹ nhàng phả vào cổ tay anh, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô rất gần.
“Đỡ không?”
“Đúng vậy, đỡ nhiều rồi.”
“Chúc mừng anh.” Hạ Nhược Tâm hướng về phía anh cười, thiệt tình vui mừng thay cho anh. Đã mấy tháng khổ cuối cùng cũng qua đi.
“Cảm ơn em.” Cao Dật cảm thấy hốc mắt mình cay cay, anh vươn tay giống như trước kia ôm lấy bả vai cô, muốn cho cô dựa vào anh một phần, nhưng anh lại mới phát hiện kỳ thật anh đã sớm không nề hà dựa vào cô. Anh lại trở thành gánh nặng.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy eo anh, phát hiện eo của anh rất nhỏ. Nếu như trao cho cô tình cảm lúc này xác thật cô cũng làm không được, chỉ biết là cô không thể đẩy người đàn ông này ra.
Cô trước nay chưa từng thấy anh yếu ớt, mà anh trước nay cũng chưa từng tỏ ra mềm yếu trước mặt cô. Khó có được một lần, cô sao có thể đẩy ra, giống như cô trước kia, cô muốn có ấm áp cũng chính là đôi tay này đó thôi.
Cô không biết lúc này Sở Luật đang đứng ở cửa, bên trong con người u sắc giống như biển chết, bắt đầu thiếu một ít gì đó. Trong tay anh còn cầm một thứ, hẳn là một món quá, cuối cùng anh lại đem hộp quà nhét vào túi của mình, đóng cửa lại nhốt mình bên trong không muốn gặp ai cả.
Cao Dật nghiện ma túy đã không còn lên cơn nữa. Nay đã là ngày thứ ba, tinh thân của anh vẫn luôn tốt, cho nên hẳn là khỏe rồi. Mà anh khỏe, như vậy có một số người liền không còn lý do lưu lại nơi này.
Giống như Sở Luật, kỳ thật anh cũng biết mình còn lưu lại nơi này làm cái gì.
Đó là một nhà bốn người.
Mẹ của Cao Dật, Hạ Nhược tâm của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm của Cao Dật, chính là không phải của Sở Luật anh.
***
“Nhược Tâm! Anh muốn nói chuyện với em một chút.” Anh đi tới phòng bếp, đợi hồi lâu mới mở miệng nói.
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Hạ Nhược Tâm không thấy mình cần có chuyện gì nói với anh, dường như giữa bọn họ có gì cần nói cũng đều đã nói, hiện tại cầu về cầu, đường về đường, không có gì để nói cả.
Chỉ là người đàn ông kia giống như một cây cột cứ đứng đó, dường như nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không đi.
Mở vòi nước, cô rửa tay thật sạch sẽ bằng xà bông, ngón tay sạch sẽ thon dài còn có các bọt nước, thỉnh thoảng chà vào mặt cô.
Đóng vòi nước lại, cô đi ra rồi ra hiệu cho Sở Luật. Nếu không phải anh tỏ vẻ muốn giải thích thì cô sẽ không cùng anh nói gì nữa.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau giống như đàm phán ở các công ty.
Cô đối với anh đề phòng.
Cô đối với anh phòng bị.
Cô đối với anh cũng không vui.
Cô cũng không lộ ra sự chán ghét với anh, cói điều với những gì anh từng làm với cô trước đây thì vẫn là nợ.
Hạ Nhược Tâm không phải Sở Luật, mà cô cũng không tàn nhẫn như Sở Luật.
Sở Luật lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hiện tại anh bức thiết yêu cầu một điều, là làm cho lòng mình bình tĩnh một chút. Chỉ là mỗi lần gặp cô gái này anh đều không có biện pháp nào bình tĩnh, cũng không cách nào lý trí.
Sự tình rõ ràng như vậy vì sao mà tới giờ anh mới thấy là rõ ràng, anh đối với cô gái này rất quan tâm, so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ, chỉ là anh cũng biết cô lại không muốn, cũng không cần.
Một ngụm lại một ngụm vòng khói phun ra, không phải là vị thuốc quen thuộc của anh nhưng lại tạm thời có thể làm tê cảm quan của anh. Giữa làn khói trắng, cô gái đối diện gần như một chút cũng không có biến. Cô an tĩnh ngồi, bình tĩnh chờ, thế nên trong nháy mắt dường như anh có thể bắt lấy cô, chính là lúc anh vươn ngón tay đi cũng là lúc chọc phá màn sương do chính mình phun ra. Bọn họ rốt cuộc không làm lành được vết rách.
“Em có thể cùng anh trở về không?”
Đột nhiên anh bóp tắt điếu thuốc trong tay, bị làn khói ngăn trở tầm mắt cũng khiến anh thấy mông lung.
Có thể trở về sao?
Có thể sao?
“Về làm gì?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt đôi tay đang đặt trên đầu gối. “Tôi cho rằng chúng ta đều đã nói rất rõ ràng.”
“Anh biết.” Sở Luật thảm đạm cười: “Chỉ là anh vẫn muốn hỏi, ngẫm lại thử một lần, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này. Thật sự, Nhược Tâm! Anh không cam lòng, em có thể lại cho anh một cơ hội không? Anh muốn bù đắp, anh muốn bồi thường, anh muốn bắt đầu một lần nữa.” Anh dùng sức hít một hơi thuốc lá (Sant: ủa bên trên kêu tắt rồi mà), kết quả hít quá sâu nên bị sặc không ngừng ho khan. Hạ Nhược Tâm ngồi đối diện vẫn không động, giống như trước mặt mình là một người xa lạ.
Cô bề ngoài rất đơn giản, giống như đẩy sẽ ngã, bóp liền vỡ vụn, chính là tính cô lại cố chấp không chịu thua, cô sẽ đi là đi thẳng, sẽ không đâm đầu quay về.
Anh đuổi cô đi cô sẽ đi, chính là muốn cô trở lại thì xin lỗi, đi xa rồi không về được.
Cho nên mặc kệ Sở Luật hiện tại có nói gì đều là phí công, bởi vì trong lòng cô đã sớm từ bỏ người đàn ông này. Cho nên cho dù anh có phá hỏng yếu hầu, cho dù anh có quỳ cầu xin cô cô cũng không theo anh trở về bắt đầu lại cùng anh một lần nữa.
Đàn ông sắt đá nên tàn nhẫn.
Phụ nữ sắt đá lên, đó là tàn nhẫn.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm mở cửa, ở bên ngoài vẫy vẫy tay với Hạ Nhược Tâm. “Mẹ, ra chơi với Tiểu Vũ Điểm.”
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, trong mắt cô vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, vẫn cười nhẹ nhàng với con gái. Người đàn ông này đối với cô mà nói nói chính là thuyền quá thủy vô ngân.
Cô ôm con gái, mở cửa đi ra ngoài, mà với người đàn ông phía sau cô tuyệt tình, xa không thể với tới.
Sở Luật lại lấy ra một điếu thuốc, cứ như vậy đốt lên. Bên trong đôi mắt đen là lỗ trống thảm đạm.
Nơi này có lẽ anh phải rời đi rồi.
***
Lúc anh đi Hạ Nhược Tâm thật sự không biết, nhưng dẫu có biết cũng không có khả năng cô sẽ đưa đi, cô đã coi anh như một người xa lạ.
Người đến ngoài ý muốn, là Cao Dật.
Cao Dật mở hai mắt, vừa thấy Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nhìn cô cưới một chút.
“Em đến rồi.”
“Ừ, lại đây bôi thuốc cho anh.” Hạ Nhược tâm cầm hộp thuốc đi đến, cô đặt hộp thuốc trên đùi mình, sau đó kéo tay Cao Dật đặt lên đầu gối mình. Vết dây trói trên tay Cao Dật gần đây đã lành không ít, bởi vì số lần phát tác trong ngày của anh ngày càng ít, giống như từ hôm qua tới giờ chưa phát tác, cho nên cũng không cần cột anh lại.
“Hẳn là tốt hơn rồi.” Hạ Nhược Tâm bôi thuốc, theo thói quen thổi vào miệng vết thương. Nếu Tiểu Vũ Điểm bị thương ở đâu cô cũng làm như vậy, nhưng cô lại không biết lúc này đôi mắt Cao Dật lóe mãn tình cảm.
Làn hơi nhẹ nhàng phả vào cổ tay anh, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô rất gần.
“Đỡ không?”
“Đúng vậy, đỡ nhiều rồi.”
“Chúc mừng anh.” Hạ Nhược Tâm hướng về phía anh cười, thiệt tình vui mừng thay cho anh. Đã mấy tháng khổ cuối cùng cũng qua đi.
“Cảm ơn em.” Cao Dật cảm thấy hốc mắt mình cay cay, anh vươn tay giống như trước kia ôm lấy bả vai cô, muốn cho cô dựa vào anh một phần, nhưng anh lại mới phát hiện kỳ thật anh đã sớm không nề hà dựa vào cô. Anh lại trở thành gánh nặng.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy eo anh, phát hiện eo của anh rất nhỏ. Nếu như trao cho cô tình cảm lúc này xác thật cô cũng làm không được, chỉ biết là cô không thể đẩy người đàn ông này ra.
Cô trước nay chưa từng thấy anh yếu ớt, mà anh trước nay cũng chưa từng tỏ ra mềm yếu trước mặt cô. Khó có được một lần, cô sao có thể đẩy ra, giống như cô trước kia, cô muốn có ấm áp cũng chính là đôi tay này đó thôi.
Cô không biết lúc này Sở Luật đang đứng ở cửa, bên trong con người u sắc giống như biển chết, bắt đầu thiếu một ít gì đó. Trong tay anh còn cầm một thứ, hẳn là một món quá, cuối cùng anh lại đem hộp quà nhét vào túi của mình, đóng cửa lại nhốt mình bên trong không muốn gặp ai cả.
Cao Dật nghiện ma túy đã không còn lên cơn nữa. Nay đã là ngày thứ ba, tinh thân của anh vẫn luôn tốt, cho nên hẳn là khỏe rồi. Mà anh khỏe, như vậy có một số người liền không còn lý do lưu lại nơi này.
Giống như Sở Luật, kỳ thật anh cũng biết mình còn lưu lại nơi này làm cái gì.
Đó là một nhà bốn người.
Mẹ của Cao Dật, Hạ Nhược tâm của Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm của Cao Dật, chính là không phải của Sở Luật anh.
***
“Nhược Tâm! Anh muốn nói chuyện với em một chút.” Anh đi tới phòng bếp, đợi hồi lâu mới mở miệng nói.
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Hạ Nhược Tâm không thấy mình cần có chuyện gì nói với anh, dường như giữa bọn họ có gì cần nói cũng đều đã nói, hiện tại cầu về cầu, đường về đường, không có gì để nói cả.
Chỉ là người đàn ông kia giống như một cây cột cứ đứng đó, dường như nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không đi.
Mở vòi nước, cô rửa tay thật sạch sẽ bằng xà bông, ngón tay sạch sẽ thon dài còn có các bọt nước, thỉnh thoảng chà vào mặt cô.
Đóng vòi nước lại, cô đi ra rồi ra hiệu cho Sở Luật. Nếu không phải anh tỏ vẻ muốn giải thích thì cô sẽ không cùng anh nói gì nữa.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau giống như đàm phán ở các công ty.
Cô đối với anh đề phòng.
Cô đối với anh phòng bị.
Cô đối với anh cũng không vui.
Cô cũng không lộ ra sự chán ghét với anh, cói điều với những gì anh từng làm với cô trước đây thì vẫn là nợ.
Hạ Nhược Tâm không phải Sở Luật, mà cô cũng không tàn nhẫn như Sở Luật.
Sở Luật lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hiện tại anh bức thiết yêu cầu một điều, là làm cho lòng mình bình tĩnh một chút. Chỉ là mỗi lần gặp cô gái này anh đều không có biện pháp nào bình tĩnh, cũng không cách nào lý trí.
Sự tình rõ ràng như vậy vì sao mà tới giờ anh mới thấy là rõ ràng, anh đối với cô gái này rất quan tâm, so với tưởng tượng của mình còn đáng sợ, chỉ là anh cũng biết cô lại không muốn, cũng không cần.
Một ngụm lại một ngụm vòng khói phun ra, không phải là vị thuốc quen thuộc của anh nhưng lại tạm thời có thể làm tê cảm quan của anh. Giữa làn khói trắng, cô gái đối diện gần như một chút cũng không có biến. Cô an tĩnh ngồi, bình tĩnh chờ, thế nên trong nháy mắt dường như anh có thể bắt lấy cô, chính là lúc anh vươn ngón tay đi cũng là lúc chọc phá màn sương do chính mình phun ra. Bọn họ rốt cuộc không làm lành được vết rách.
“Em có thể cùng anh trở về không?”
Đột nhiên anh bóp tắt điếu thuốc trong tay, bị làn khói ngăn trở tầm mắt cũng khiến anh thấy mông lung.
Có thể trở về sao?
Có thể sao?
“Về làm gì?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt đôi tay đang đặt trên đầu gối. “Tôi cho rằng chúng ta đều đã nói rất rõ ràng.”
“Anh biết.” Sở Luật thảm đạm cười: “Chỉ là anh vẫn muốn hỏi, ngẫm lại thử một lần, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này. Thật sự, Nhược Tâm! Anh không cam lòng, em có thể lại cho anh một cơ hội không? Anh muốn bù đắp, anh muốn bồi thường, anh muốn bắt đầu một lần nữa.” Anh dùng sức hít một hơi thuốc lá (Sant: ủa bên trên kêu tắt rồi mà), kết quả hít quá sâu nên bị sặc không ngừng ho khan. Hạ Nhược Tâm ngồi đối diện vẫn không động, giống như trước mặt mình là một người xa lạ.
Cô bề ngoài rất đơn giản, giống như đẩy sẽ ngã, bóp liền vỡ vụn, chính là tính cô lại cố chấp không chịu thua, cô sẽ đi là đi thẳng, sẽ không đâm đầu quay về.
Anh đuổi cô đi cô sẽ đi, chính là muốn cô trở lại thì xin lỗi, đi xa rồi không về được.
Cho nên mặc kệ Sở Luật hiện tại có nói gì đều là phí công, bởi vì trong lòng cô đã sớm từ bỏ người đàn ông này. Cho nên cho dù anh có phá hỏng yếu hầu, cho dù anh có quỳ cầu xin cô cô cũng không theo anh trở về bắt đầu lại cùng anh một lần nữa.
Đàn ông sắt đá nên tàn nhẫn.
Phụ nữ sắt đá lên, đó là tàn nhẫn.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm mở cửa, ở bên ngoài vẫy vẫy tay với Hạ Nhược Tâm. “Mẹ, ra chơi với Tiểu Vũ Điểm.”
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm đứng lên, trong mắt cô vẫn không có bất cứ cảm xúc gì, vẫn cười nhẹ nhàng với con gái. Người đàn ông này đối với cô mà nói nói chính là thuyền quá thủy vô ngân.
Cô ôm con gái, mở cửa đi ra ngoài, mà với người đàn ông phía sau cô tuyệt tình, xa không thể với tới.
Sở Luật lại lấy ra một điếu thuốc, cứ như vậy đốt lên. Bên trong đôi mắt đen là lỗ trống thảm đạm.
Nơi này có lẽ anh phải rời đi rồi.
***
Lúc anh đi Hạ Nhược Tâm thật sự không biết, nhưng dẫu có biết cũng không có khả năng cô sẽ đưa đi, cô đã coi anh như một người xa lạ.
Người đến ngoài ý muốn, là Cao Dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.