Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1107: Vợ trước
Hạ Nhiễm Tuyết
07/07/2019
Đôi tay này của anh không phải bình thường, hàng ngày chỉ trực tiếp
làm cho khách được anh chọn, tiểu công chúa nhà họ Sở, thân phận này cao lắm, từ nhỏ đã là do anh tạo hình tóc, cũng không biết khi trưởng thành anh có còn được vinh hạnh đó hay không, nhưng lúc đó chắc bé đã thành
thiếu nữ còn anh chắc cũng biến thành ông chú già rồi. Tần Lạc bế cô bé
trong ngực Sở Luật xuống, tốt quá, so với vài ngày trước lại nặng thêm
rồi.
“Đến đây thơm chú nào, chú sẽ biến cháu thành xinh đẹp hơn cả bây giờ nữa nhé, được không?” Anh thì khuôn mặt lớn của mình qua, cũng không thèm để ý đến cái lão đại còn đang đứng đó, trắng trợn chiếm cô bé xinh đẹp đi.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn thơm Tần Lạc một xíu, Tần Lạc hào hứng ôm Tiểu Vũ Điểm đưa vào phòng làm việc của mình, nhóm bọn họ, toàn những người trên dưới ba mươi cả, chỉ có mỗi cấp Sở Luật có một cô con gái, còn lại đều độc thân, lang bạt kì hồ nếu không cũng chỉ ở vậy làm đám cưới với công việc.
Có ai có số tốt như Sở Luật chứ, sinh được một cô con gái xinh đẹp đến thế.
Đến lúc Tiểu Vũ Điểm quay trở ra đã đổi một kiểu tóc mới, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, cằm nhòn nhọn, cắt kiểu tóc này lại càng lộ rõ vẻ xinh đẹp đáng yêu, phía đuôi tóc cuốn nhẹ, nhuộm màu vàng kim nhạt, da bé vốn trắng bây giờ càng nõn nà, người nhà họ Sở lại trời sinh có đồng tử màu lam nhạt, đi trong đám đông trông như một cô bé lai nước ngoài.
“Hóa đơn gửi đến công ty cho tôi.” Sở Luật bế con, anh rất vừa lòng với kiểu tóc này của con, anh sẽ đi mua cho con ít quần áo mới, dù quần áo của Tiểu Vũ Điểm bây giờ mặc cũng chẳng hết được, mà bé vẫn cứ lớn lên, nhiều bộ còn chưa cắt mác đã chật, nhưng Sở Luật vẫn cứ không ngừng mua cho con gái.
Tiểu Vũ Điểm gãi gãi tóc mình, giống như rất vui nhưng bé vẫn không nói ra, trong mắt người khác bé là một cô bé ngoan, nhưng mỗi khi đến đây Sở Luật lại thấy xót con vì con anh sẽ không nói, cũng không muốn bộc lộ gì.
Anh mang theo con vào một cửa hàng trang phục trẻ em, mua cho con gái một vài bộ quần áo, trang điểm cho bé như một cô công chúa, ngay cả người bán hàng cũng muốn ôm bé một cái, chẳng qua là Sở Luật bảo hộ con gái quá kỹ, ai muốn lại gần anh cũng chỉ làm mặt lạnh một cái liền không dám nữa.
Mua quần áo xong, anh và con gái đi ăn cơm. Khi anh và con gái bước vào, ba thì cao lớn phong độ, con gái trong ngực thì nhỏ bé xinh đẹp kiểu con lai làm cho người nào đi qua cũng phải liếc nhìn vài cái.
Xem xong rồi trong lòng cảm thán, nhà ai có thể sinh được đứa nhỏ xinh đẹp đến như thế.
Sở Luật đem thực đơn đặt trước mặt con gái.
“Con thích ăn cái nào?”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay nhỏ, chỉ lên thực đơn, thực ra bé cũng chẳng biết món nào nên chỉ vào món nào đẹp hơn, Sở Luật theo ý của con gái mà gọi món nhưng cuối cùng ăn trong bụng cũng chẳng có mấy miếng.
Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế dựa, bò lên trên chân Sở Luật, hai tay nhỏ ôm lấy cổ, hôn một cái trên mặt ba, đấy là bé đang cảm ơn ba, Sở Luật biết rõ.
Họ muốn có đồ tươi mới, đồ ăn ở đây rất thích hợp cho trẻ nhỏ, Tiểu Vũ Điểm tự cầm muỗng nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm, có khi Sở Luật đút cho bé ăn một miếng, bé không kén ăn chút nào là một cô bé rất dễ nuôi, khó trách được mới hơn một tháng mà cũng ra thêm được một ít thịt.
Tiểu Vũ Điểm ăn nốt miếng cơm còn lại, trên bàn không có lấy một hạt cơn rơi nào, bé buông cái muỗng chạy đến bên người ba, vươn tay để ba bế.
“No rồi?” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ của con gái, đại khái ước lượng dược bé đã ăn được bao nhiêu, một bát cơm nhỏ và thật nhiều đồ ăn hẳn là bé no lắm rồi.
Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu, muốn cho ba ba ôm đi.
Sở Luật bế con gái lên, một bàn thức ăn anh cũng ăn chẳng được bao nhiêu nhưngTiểu Vũ Điểm đã ăn no, vậy là đủ rồi. Anh ôm con gái tới rồi trước quầy, ngoài ý muốn gặp người quen.
Ném tấm card của mình ra chờ tính tiền, người phụ nữ trên quầy hàng đang nhìn anh chằm chằm.
Tiểu Vũ Điểm đầu nhỏ dựa vào trên vai ba, khuôn mặt nhỏ cũng không có biểu lộ gì, hai cha con này mặt mũi thì không giống nhau, nhưng thần thái lại giống nhau như đúc.
"Phiền tiểu thư nhanh lên chút." Sở Luật có chút không kiên nhẫn, ngữ khí tuy không nặng nhưng ai nghe thấy cũng nhận ra thái độ không vui.
“Mạn Ni, còn không tính tiền mau?” Đồng nghiệp đứng đằng sau đẩy ý Mạn Ni một chút, sao đứng ngốc ra thế, mê trai đến điên rồi à, thân phận của các cô bây giờ, ngày thường nằm mơ một chút thì cũng được nhưng đưng mơ nhiều quá, không đủ tư cách đâu, không bao giờ.
Người đàn ông trước mắt này chưa cần biết thân phận thế nào, chỉ cần nhìn vào quần áo hàng hiệu trên người, một năm tiền lương của các cô cũng đâu có thể mua được, chỉ sợ đến cái cúc áo trên tay kia cũng được làm từ đá quý, một bộ quần áo không tầm thường mà đứa nhỏ được ôm trong ngực kia, tuổi bé thế nhưng quần áo trên người cũng là đồ hiệu, cái túi nhỏ bên người trông nhỏ vậy thôi nhưng giá trên thị trường cô biết rõ, cái túi ấy giá phải bón con số.
Có kiểu đàn ông khác đàn ông khác.
Có kiểu trẻ con khác trẻ con khác.
Lý Mạn Ni bị đồng nghiệp nhắc nhở mới bắt đầu có phẩn ứng, gương mặt cô trắng bệch rồi lại đỏ sậm, tay chân luống cuống một hồi mới tính xong.
Cô cầm hóa đơn đưa lên, quên luôn cả nghiệp vũ cơ bản của nhân viên cũng quen, nói một câu cảm ơn cũng không nói được.
Sở Luật nhận hoá đơn, giao cho con gái, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó thay ba đặt trong ví tiền rồi giao ví tiền cho ba.
“Ngoan quá.” Sở Luật hôn vào khuôn mặt nhỏ của con gái, nhét ví tiền vào trong túi áo xong rồi xoay người rời đi, không liếc mặt dù chỉ một cái với người đã từng là vợ cũ đang ở phía sau kia.
Cô giúp tôi một tý nhé, tôi ra ngoài một chút.
Lý Mạn Ni cắn môi, nói xong cũng chẳng chờ người kia có trả lời hay không vội vàng chạy ra ngoài.
“Điên rồi!” đồng nghiệp kia chỉnh chỉnh đồ dùng trong ngăn tủ, thấy biểu hiện khác lạ của Lý Mạn Ni cũng chỉ thấy đúng là cô ta điên thật rồi, cứ thế mà bỏ vị trí làm việc ra ngoài, đến lúc giám đốc tới thì cũng chẳng có ai nói giúp được, bị trừ tiền lương thì cung là tại mình, nếu nói nghiêm trọng bị thôi việc cũng chẳng có ai hộ nàng, người cứ như bị ma quỷ ám nh như thế thì cô cũng không có biện pháp nào?
“Đến đây thơm chú nào, chú sẽ biến cháu thành xinh đẹp hơn cả bây giờ nữa nhé, được không?” Anh thì khuôn mặt lớn của mình qua, cũng không thèm để ý đến cái lão đại còn đang đứng đó, trắng trợn chiếm cô bé xinh đẹp đi.
Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn thơm Tần Lạc một xíu, Tần Lạc hào hứng ôm Tiểu Vũ Điểm đưa vào phòng làm việc của mình, nhóm bọn họ, toàn những người trên dưới ba mươi cả, chỉ có mỗi cấp Sở Luật có một cô con gái, còn lại đều độc thân, lang bạt kì hồ nếu không cũng chỉ ở vậy làm đám cưới với công việc.
Có ai có số tốt như Sở Luật chứ, sinh được một cô con gái xinh đẹp đến thế.
Đến lúc Tiểu Vũ Điểm quay trở ra đã đổi một kiểu tóc mới, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, cằm nhòn nhọn, cắt kiểu tóc này lại càng lộ rõ vẻ xinh đẹp đáng yêu, phía đuôi tóc cuốn nhẹ, nhuộm màu vàng kim nhạt, da bé vốn trắng bây giờ càng nõn nà, người nhà họ Sở lại trời sinh có đồng tử màu lam nhạt, đi trong đám đông trông như một cô bé lai nước ngoài.
“Hóa đơn gửi đến công ty cho tôi.” Sở Luật bế con, anh rất vừa lòng với kiểu tóc này của con, anh sẽ đi mua cho con ít quần áo mới, dù quần áo của Tiểu Vũ Điểm bây giờ mặc cũng chẳng hết được, mà bé vẫn cứ lớn lên, nhiều bộ còn chưa cắt mác đã chật, nhưng Sở Luật vẫn cứ không ngừng mua cho con gái.
Tiểu Vũ Điểm gãi gãi tóc mình, giống như rất vui nhưng bé vẫn không nói ra, trong mắt người khác bé là một cô bé ngoan, nhưng mỗi khi đến đây Sở Luật lại thấy xót con vì con anh sẽ không nói, cũng không muốn bộc lộ gì.
Anh mang theo con vào một cửa hàng trang phục trẻ em, mua cho con gái một vài bộ quần áo, trang điểm cho bé như một cô công chúa, ngay cả người bán hàng cũng muốn ôm bé một cái, chẳng qua là Sở Luật bảo hộ con gái quá kỹ, ai muốn lại gần anh cũng chỉ làm mặt lạnh một cái liền không dám nữa.
Mua quần áo xong, anh và con gái đi ăn cơm. Khi anh và con gái bước vào, ba thì cao lớn phong độ, con gái trong ngực thì nhỏ bé xinh đẹp kiểu con lai làm cho người nào đi qua cũng phải liếc nhìn vài cái.
Xem xong rồi trong lòng cảm thán, nhà ai có thể sinh được đứa nhỏ xinh đẹp đến như thế.
Sở Luật đem thực đơn đặt trước mặt con gái.
“Con thích ăn cái nào?”
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn ngón tay nhỏ, chỉ lên thực đơn, thực ra bé cũng chẳng biết món nào nên chỉ vào món nào đẹp hơn, Sở Luật theo ý của con gái mà gọi món nhưng cuối cùng ăn trong bụng cũng chẳng có mấy miếng.
Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế dựa, bò lên trên chân Sở Luật, hai tay nhỏ ôm lấy cổ, hôn một cái trên mặt ba, đấy là bé đang cảm ơn ba, Sở Luật biết rõ.
Họ muốn có đồ tươi mới, đồ ăn ở đây rất thích hợp cho trẻ nhỏ, Tiểu Vũ Điểm tự cầm muỗng nhỏ, ngoan ngoãn ăn cơm, có khi Sở Luật đút cho bé ăn một miếng, bé không kén ăn chút nào là một cô bé rất dễ nuôi, khó trách được mới hơn một tháng mà cũng ra thêm được một ít thịt.
Tiểu Vũ Điểm ăn nốt miếng cơm còn lại, trên bàn không có lấy một hạt cơn rơi nào, bé buông cái muỗng chạy đến bên người ba, vươn tay để ba bế.
“No rồi?” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ của con gái, đại khái ước lượng dược bé đã ăn được bao nhiêu, một bát cơm nhỏ và thật nhiều đồ ăn hẳn là bé no lắm rồi.
Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu, muốn cho ba ba ôm đi.
Sở Luật bế con gái lên, một bàn thức ăn anh cũng ăn chẳng được bao nhiêu nhưngTiểu Vũ Điểm đã ăn no, vậy là đủ rồi. Anh ôm con gái tới rồi trước quầy, ngoài ý muốn gặp người quen.
Ném tấm card của mình ra chờ tính tiền, người phụ nữ trên quầy hàng đang nhìn anh chằm chằm.
Tiểu Vũ Điểm đầu nhỏ dựa vào trên vai ba, khuôn mặt nhỏ cũng không có biểu lộ gì, hai cha con này mặt mũi thì không giống nhau, nhưng thần thái lại giống nhau như đúc.
"Phiền tiểu thư nhanh lên chút." Sở Luật có chút không kiên nhẫn, ngữ khí tuy không nặng nhưng ai nghe thấy cũng nhận ra thái độ không vui.
“Mạn Ni, còn không tính tiền mau?” Đồng nghiệp đứng đằng sau đẩy ý Mạn Ni một chút, sao đứng ngốc ra thế, mê trai đến điên rồi à, thân phận của các cô bây giờ, ngày thường nằm mơ một chút thì cũng được nhưng đưng mơ nhiều quá, không đủ tư cách đâu, không bao giờ.
Người đàn ông trước mắt này chưa cần biết thân phận thế nào, chỉ cần nhìn vào quần áo hàng hiệu trên người, một năm tiền lương của các cô cũng đâu có thể mua được, chỉ sợ đến cái cúc áo trên tay kia cũng được làm từ đá quý, một bộ quần áo không tầm thường mà đứa nhỏ được ôm trong ngực kia, tuổi bé thế nhưng quần áo trên người cũng là đồ hiệu, cái túi nhỏ bên người trông nhỏ vậy thôi nhưng giá trên thị trường cô biết rõ, cái túi ấy giá phải bón con số.
Có kiểu đàn ông khác đàn ông khác.
Có kiểu trẻ con khác trẻ con khác.
Lý Mạn Ni bị đồng nghiệp nhắc nhở mới bắt đầu có phẩn ứng, gương mặt cô trắng bệch rồi lại đỏ sậm, tay chân luống cuống một hồi mới tính xong.
Cô cầm hóa đơn đưa lên, quên luôn cả nghiệp vũ cơ bản của nhân viên cũng quen, nói một câu cảm ơn cũng không nói được.
Sở Luật nhận hoá đơn, giao cho con gái, Tiểu Vũ Điểm cầm lấy, sau đó thay ba đặt trong ví tiền rồi giao ví tiền cho ba.
“Ngoan quá.” Sở Luật hôn vào khuôn mặt nhỏ của con gái, nhét ví tiền vào trong túi áo xong rồi xoay người rời đi, không liếc mặt dù chỉ một cái với người đã từng là vợ cũ đang ở phía sau kia.
Cô giúp tôi một tý nhé, tôi ra ngoài một chút.
Lý Mạn Ni cắn môi, nói xong cũng chẳng chờ người kia có trả lời hay không vội vàng chạy ra ngoài.
“Điên rồi!” đồng nghiệp kia chỉnh chỉnh đồ dùng trong ngăn tủ, thấy biểu hiện khác lạ của Lý Mạn Ni cũng chỉ thấy đúng là cô ta điên thật rồi, cứ thế mà bỏ vị trí làm việc ra ngoài, đến lúc giám đốc tới thì cũng chẳng có ai nói giúp được, bị trừ tiền lương thì cung là tại mình, nếu nói nghiêm trọng bị thôi việc cũng chẳng có ai hộ nàng, người cứ như bị ma quỷ ám nh như thế thì cô cũng không có biện pháp nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.