Chương 33: Công chúa của tôi
Khương Chi Ngư
02/12/2023
Ánh mắt đồng loạt đổ dồn lên người đàn ông cách đó không xa.
Chu Sơ Hành sắc mặt không đổi: "Tranh không ở trong nhà."
Nghe thấy đáp án của anh, các trưởng bối không muốn xem nữa, mà chuyển đề tài: "Sau này Chiêu Chiêu có thời gian rảnh, cũng có thể vẽ như vậy cho chúng ta không?"
Lương Kim Nhược:......
Cho nên vì sao không đi qua được đề tài vẽ tranh này.
Có điều bọn họ không nhìn thấy bức tranh trông như thế nào, cụ thể là cái gì chẳng phải vẫn là cô định đoạt sao.
"Đương nhiên có thể." Lương Kim Nhược tươi cười, "Chờ ngày nào đó cháu vẽ một bức cho các thím, thích là được ạ."
Đề tài này cuối cùng cũng trôi qua.
Cũng may không có bảo cô biểu diễn vẽ một bức ngay tại chỗ, có điều cô lại cảm thấy một bức đơn giản hơn nhiều so với bức tranh kia của Chu Sơ Hành.
Điều bọn họ hỏi nhiều nhất chính là cuộc sống trước đây ở nước ngoài của Lương Kim Nhược, dù sao sáu năm không gặp, Lương Kim Nhược không nói cụ thể.
"Cháu ở bên đó có từng gặp Yến Kinh không?"
Lương Kim Nhược gật đầu: "Có từng gặp được ạ, có điều chỉ có một lần mà thôi."
Dù sao người ở nước ngoài, ngẫu nhiên cần đến sự giúp đỡ của đại sứ quán, vừa bắt đầu ra ngoài, cô và mẹ hai người tự mình sinh sống.
Có tiền là một chuyện, đơn độc cũng là một chuyện.
Cả nhà ông nội cả không nán lại lâu, rời đi trước.
Về phần bên phía lão phu nhân, chú hai Chu đã sớm không vui vẻ ở lại, đi trước một bước. Chồng của cô út Chu xong công việc đi qua đón bà ta, cô út Chu không muốn rời đi ngay bây giờ cho lắm.
"Thật sự không thể xem tranh? Chúng ta có quan hệ gì."
Cô út Chu trước đó đã nghi ngờ không ở trong nhà chỉ là lời từ chối, bà ta thật sự muốn biết trình độ của Lương Kim Nhược rốt cuộc là thế nào.
Chu Sơ Hành không nhanh không chậm nói: "Cô út, cái này không được."
Anh ngồi xuống bên cạnh Lương Kim Nhược, ấn tay cô lại.
Lương Kim Nhược rút rút, không rút ra được.
Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô đấy à.
Cô út Chu nhìn biểu cảm của Lương Kim Nhược, trong lòng lập tức biết chắc, nhất định là không lên được mặt bàn, trước đây học vẽ tranh ở nước ngoài đều là đi chơi.
Một thiên kim kiêu căng như cô sao có thể dụng tâm.
Chờ khi bà ta rời đi, Tô Nhạn mới nói: "Chính mẹ còn chưa từng thấy đấy."
Lương Kim Nhược nói hờn: "Vậy dì Nhạn, dì còn chém gió thay con."
Tô Nhạn vẻ mặt nghiêm túc: "Sao lại gọi là chém gió, mẹ là tin tưởng kỹ thuật của con, ngày nào đó con tới vẽ cho mẹ một bức."
Bà nghĩ một chút, "Có thể có tranh mẹ con với A Hành không?"
"......"
Lương Kim Nhược lúc này vô cùng bình tĩnh: "Có thể ạ!"
Xem ra cô phải vẽ riêng cho Chu Sơ Hành một bức có thể gặp người, nếu không nói không chừng sau này thật sự không ứng phó được.
Trước khi rời khỏi nhà cũ, Tô Nhạn đã thay đổi vẻ dịu dàng trước đó, nói với Chu Sơ Hành: "A Hành, mẹ mặc kệ con là vì nguyên nhân gì mà kết hôn với Chiêu Chiêu, nếu đã kết hôn rồi thì phải có trách nhiệm."
Chu Sơ Hành rũ mắt, "Vâng."
Lương Kim Nhược đi trước một bước ở trong sân, quay đầu lại nhìn thấy Chu Sơ Hành nói chuyện với mẹ xong đi qua, tò mò hiểu: "Nói gì vậy?"
Chu Sơ Hành liếc nhìn cô, "Cho mẹ xem tranh."
Lương Kim Nhược lập tức không hỏi nữa: "Ai biết bọn họ sao lại đột nhiên đều cảm thấy có hứng thú như vậy, chỉ một bức tranh thôi mà."
Chu Sơ Hành cười một tiếng: "Thôi mà?"
Lương Kim Nhược xoa xoa tai, cãi lại: "Được rồi, chính là vẽ có mức hơi nghệ thuật."
Chu Sơ Hành cười lạnh một tiếc.
–
Về đến Nguyệt Lan Loan đã là mười giờ tối.
Nhìn thấy màu vẽ cùng dấu vết trước đó trong phòng khác đều không còn, Chu Sơ Hành cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng đã dọn về Đàn Duyệt Phủ.
Nhân lúc anh gọi điện thoại, cô đi ngâm mình trước.
Lúc đi ra, người đàn ông này vẫn đang gọi điện, nói bằng tiếng Ý, Lương Kim Nhược biết anh đã từng ở Ý nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe.
Khẩu âm lãng mạn mà gợi cảm.
Chu Sơ Hành nói chuyện điện thoại xong, quay người nhìn thấy Lương Kim Nhược mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh lục đậm đang ngồi xếp bằng trên giường, bắp chân trắng như tuyết bắt chéo, chân móng chân ngọc có sơn đỏ.
Thấy anh đột nhiên quay đầu, Lương Kim Nhược có chút không được tự nhiên.
Cô nhanh chóng trả đũa: "Cuồng công việc chính là như anh hả?"
Chu Sơ Hành không chút để ý đi qua mép giường, tầm mắt lướt qua xương quai xanh lộ ra của cô, tông giọng rhanh trầm.
"Em tưởng 2 tỷ là gió to thổi tới à?"
"......"
Đối với Lương Kim Nhược mà nói, quả thật chẳng khác gì với gió to thổi tới. Có điều vừa nghĩ như vậy, anh cuồng công việc chút cũng không sao.
Chu Sơ Hành đặt di động lên tủ đầu giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Lương Kim Nhược làm mặt quỷ sau lưng anh, sau đó nói chuyện với Tô Ninh Dung, cô đã vẽ xong tranh rồi, nhưng nhiếp ảnh bên kia lại chưa thành công.
Tần Tông không can thiệp chuyện cô ấy chụp ảnh đàn ông khỏa thân, nhưng không bằng lòng trở thành một trong số đó.
Tô Ninh Dung học hỏi kinh nghiệm: "Chiêu Chiêu, cậu nói với mình đi, làm thế nào cậu lại khiến Chu tổng bảo thủ như vậy đồng ý vẽ tranh sơn dầu nghệ thuật?"
"Bảo thủ?" Lương Kim Nhược biểu cảm cổ quái.
Chu Sơ Hành nếu là cứng nhắc, trên thế giới này sẽ không có ai cổ hủ nữa.
Hôm nay nếu không phải là về nhà cũ, cô nghi ngờ liệu anh có thật sự muốn xe chấn hay không, người đàn ông có thể nói ra, khẳng định có ý kia.
Lương Kim Nhược chỉ đành nói: "Dì Nhạn ép."
Tô Ninh Dung vừa nghe, không có kinh nghiệm thành công có thể phục chế, hết sức thất vọng, xem ra cô ấy không thể kéo vị hôn phu vào triển lãm ảnh rồi.
Chờ Chu Sơ Hành từ phòng tắm đi ra. Lương Kim Nhược sớm đã nằm xuống, kéo chăn đến tận cổ, chỉ chừa lại phần cằm ở bên ngoài.
Anh dừng một chút, rời ánh mắt đi.
Lúc này mới tân hôn có mấy ngày, Lương Kim Nhược cảm thấy cuộc sống của bọn họ không có gì thay đổi, trong đêm vẫn như thường lệ, hoặc là làm hoặc là không làm.
Cô không biết vợ chồng khác ở chung như thế nào.
Trước khi Thẩm Hướng Hoan trở thành Ảnh hậu quốc tế, đã từng có không ít fan điện ảnh quốc tế say đắm ý vị phương đông của bà, trong đó có không ít người giàu có.
Bà từng nói với Lương Kim Nhược, những gì không có được mới là tốt nhất.
Khi Thẩm Hướng Hoan và Lương Lập Thân gặp nhau, Lương Lập Thân cũng là say mê bà, theo đuổi bà suốt nửa năm, cũng từng cãi nhau với người nhà, mới ôm được người đẹp về.
Nhưng cảnh đời đổi thay, vẫn là kết thúc bằng việc ly hôn.
Lương Kim Nhược sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía người đàn ông mặt mày lãnh đạm cạnh giường, nếu như nói nhìn mặt, vậy người đàn ông này tuyệt đối là gương mặt bạc tình.
Đều trách lúc trước.
Cô đơn độc ở nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn bị sắc đẹp mê hoặc, đồng ý hiệp nghị của anh, nếu không cũng sẽ không dây dưa không ngừng ở nước ngoài.
Ngay cả người đại diện cũng chỉ biết cô có người yêu bí mật.
Căn phòng tối sầm lại.
Khi Lương Kim Nhược đang nghĩ về việc tối qua không ngủ cùng nhau, tối nay Chu Sơ Hành thế mà lại buông tha cho cô như vậy, thì cảm giác được người bên cạnh động đậy.
Cô bị lật qua, anh phủ lên tấm lưng gầy gò mảnh khảnh.
Trong bóng tối mọi giác quan của cô đều được khuếch đại.
Tóc của Lương Kim Nhược bị vén sang một bên, vương vãi ở trên gối, bên tai cô tiếng thở gấp trầm thấp có thể nghe rõ ràng của anh, gợi cảm cực điểm.
Tuy rằng bị trêu chọc, nhưng cô vẫn muốn thỏa mãn chính mình, tâm tâm niệm niệm: "Anh biết nói lời âu yếm bằng tiếng Ý không?"
"Lời âu yếm?" Chu Sơ Hành hạ tông giọng.
"Đúng, chẳng hạn như anh yêu em anh thích em." Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến giọng nói khi anh gọi điện thoại tối qua, thì rất động lòng.
Lòng bàn tay lạnh buốt của người đàn ông phía sau, từ sau thắt lưng đến xương bả vai.
"Bọn họ rất hiếm dùng hai câu này."
"À?"
"Bọn họ dùng một câu khác." Giọng nói của Chu Sơ Hành lại đè thấp thêm mấy phần, ghé sát vò tai cô, đáy mắt đen nhánh như mực.
"Che ho una voglia di fare l'amore con lei che non si può immaginare."
Lương Kim Nhược nghe không hiểu, nhưng dọc theo xương tai đi xuống đều mềm mại vô cùng.
Hơn nữa sau câu nói này, cô cảm thấy anh dường như càng quá trớn hơn chút so với bình thường, đối thoại vừa rồi như chất xúc tác, bầu không khí ái muội thăng cấp.
"Có nghĩ là gì?"
Người đàn ông áp sát tâm lưng xinh đẹp của cô cười trầm thấp, hơi thở ấm áp vòng quanh sau tai cô, từng chút từng chút.
"Anh khát vọng làm tình với em......."
Tiếng thì thầm nỉ non còn lại Lương Kim Nhược lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy cả người đều bị giữ chặt lấy, tim đập không thôi.
Anh thế mà thẳng thắn như vậy!
–
Sáng hôm sau, Lương Kim Nhược thức dậy rất sớm.
Đương nhiên là cô cảm thấy, sau khi xem thời gian trên di động xác nhận quả thật rất sớm, sắp gần 9 giờ, là ngày sớm nhất của cô ngoại trừ sau khoảng thời gian cô viết bản kế hoạch.
Có điều, dù vậy, Chu Sơ Hành cũng không còn ở đây nữa.
Khi Lương Kim Nhược xuống lầu vô tình liếc qua cửa cầu thang, phát hiện sau khi chuyển chiếc bình hoa Nguyên Thanh đi lần trước, hôm nay lại có một chiếc mới.
Không giống với phong cách lạnh giá của căn phòng này, chiếc bình hoa này rất nhiều màu sắc.
Lương Kim Nhược cảm giác giống như thẩm mỹ mà Càn Long sẽ thích, dù sao cô không thích, không biết Chu Sơ Hành nghĩ thế nào.
Chẳng lẽ chính là vì không để cô chuyển đi?"
Vậy hy sinh cũng quá lớn rồi đó!
Lúc ăn sáng, Lương Kim Nhược nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi tìm tòi chiếc bình này, khi nhìn thấy giá cả, thì không ghét bỏ quá màu mè nữa.
Gần 3 tỷ.
Là một nửa viên kim cương hồng của cô rồi.
Lương Kim Nhược đang tính toán, ngày nào đó Chu Sơ Hành muốn ly hôn với cô, cô phải bán chiếc bình hoa này đi trước, cũng không lỗ, dù sao vẫn giữ nguyên giá trị.
Vốn dĩ cô định hôm nay đến công ty sớm.
Vừa lên xe, đã nhận được điện thoại.
"Xin hỏi là cô Lương Kim Nhược sao ạ? Có thể tới đồn cảnh sát một chuyến được không?"
–
Nguyệt Lan Loan cách đồn cảnh sát gần nhất không a, nhưng Lương Kim Nhược phải đi chính là cái gần Lương gia nửa tiếng sau cô mới tới nơi.
Cô dẫm lên dày cao gót đi vào cửa, liền thu hoạch vô số ánh mắt.
Cảnh sát nhân dân đưa mắt nhìn nhau, từ quần áo đến gương mặt kia, không có chỗ nào không phải tinh xảo đến cực điểm, dáng vẻ trông giống hệt như trên tin tức thân phận, bọn họ rất ít khi nhìn thấy.
"Xin chào." Lương Kim Nhược vẫn rất lịch sự ở đây.
Người tiếp đãi cô là nữ cảnh sát, hòn hồn "Cô Lương, chúng tôi nhận được một đơn báo án, có người tố cáo cô đánh người.
Lương Kim Nhược rất nhanh đã đoán được là ai, "Đối phương tên là Lương Thanh Lộ?"
Họ như nhau, cảnh sát cũng đoán được một chút, chỉ là nói: "Cô ấy đã gửi báo cáo thương tích, về tình về lý chúng tôi đều phải gọi cô tới nói chuyện."
Lương Kim Nhược cảm giác thái độ của bọn họ rất hòa nhã.
Cô mỉm cười một cái: "Cô ta đâu?"
Nếu cô, kẻ đánh người này cũng đã tới, thì Lương Thanh Lộ không thể nào không tới.
Quả nhiên, rất nhanh Lương Kim Nhược đã nhìn thấy Lương Thanh Lộ, cách một ngày, trên mặt cô ta đã không còn một chút dấu vết nào.
Có điều Lương Thanh Lộ nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát còn nhàn nhã như vậy, cắn cắn môi: "Đồng chí cảnh sát, báo cáo thương tích của tôi đã cho rồi, khi nào thì xử lý?"
Từ mấy phút trước, Lương Kim Nhược đã đọc báo cáo thương tích.
Trên đó có ảnh chụp.
Lương Kim Nhược không chút để ý gõ túi xách của mình.
Lương Thanh Lộ nghĩ không thông vì sao Lương Kim Nhược ở đây mà vẫn còn bình tĩnh như vậy, rõ ràng cô nên nôn nóng xin tha lỗi mới đúng.
Lương Kim Nhược dừng lại trước mặt cô ta, bỗng nhiên vươn tay ra.
Lương Thanh Lộ ở phía trước cùng lắm chỉ cách một bước bị dọa nhảy dựng, lùi về sau đồng thời kêu lên: "Cảnh sát, các người xem cô ta ở đây còn dám động thủ!""
Lương Kim Nhược cong khóe môi: "Lương Thanh Lộ, não cô bị ăn mất rồi à?"
Cảnh sát đỡ lấy Lương Thanh Lộ.
Lương Thanh Lộ đứng thẳng, khóe mắt liếc thấy những người khác đi lại xung quanh đều đang quăng ánh mắt về phía này, rõ ràng đang xem trò vui.
Lương Kim Nhược vẫy vẫy bàn tay thon dài trắng nõn xinh đẹp của mình.
"Cô có phải ngu xuẩn không vậy, tôi đánh cô là ở góc độ này, ảnh chụp trên áo cáo thương tích của cô, chẳng lẽ tôi ngồi xổm đánh cô từ bên dưới?"
Tay cô dừng lại ở sườn mặt của Lương Thanh Lộ.
"Trước khi vu tội cho người khác thì phải thêm tí não."
Lương Thanh Lộ sắc mặt trắng bệch, "Cô thừa nhận đã đánh tôi?"
Lương Kim Nhược lười phải nói nhiều với cô ta, quay sang phía cảnh sát, ấm giọng nói: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này luật sư của tôi sẽ tới thương lượng, bao gồm cả nhân chứng và vật chứng."
Cảnh sát đã sớm phát hiện báo cáo thương tích không đúng, bọn họ chính là cảnh sát, từng thấy vô số thủ đoạn, với lại cũng đã liên lạc với bệnh viện.
Chỉ có điều chuyện này dù sao cũng cần đương sự và đối phương tới đây.
"Được."
Trước khi rời đi, Lương Kim Nhược quay sang Lương Thanh Lộ đang ngơ ngác, hơi mỉm cười, lời nói ra lại như đã ngấm băng.
"1% cổ phần của cô, cũng thuộc về tôi."
–
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Kim Nhược thở ra một hơi.
Tới đây một chuyến vì cái người không não như vậy, quả thực là lãng phí thời gian của cô.
Vốn dĩ xác xuất thành công của xâm phạm bí mật thương nghiệp không cao, có điều cũng chính nguyên nhân thế này, vu cáo nhiều lần này, cổ phần cuối cùng, cô lấy chắc rồi.
Cô muốn Lương Thanh Lộ và mẹ cô ta không còn gì hết.
Không tốn chút sức lực nào.
Tâm trạng của Lương Kim Nhược không tệ, gọi điện thoại cho Tô Ninh Dung: "Dung Dung, cậu đến đồn cảnh sát đón mình một chuyến."
Lần trước nói mua xe mà cô bận suốt, quên mất.
Lần này nói sao cũng phải đi mua xe, Lương tổng sao có thể bắt xe.
"Đồn cảnh sát?" Tô Ninh Dung lo lắng: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không sao, tới xem chuyện cười." Lương Kim Nhược nhoẻn miệng, báo địa chỉ cho cô ấy.
Tô Ninh Dung lúc này đang ở ngoại ô lấy cảm hứng, nhìn thấy địa chỉ cách mình nửa thành phố, nghĩ nghĩ liền bấm số của Chu Sơ Hành.
"Bà xã anh đang ở đồn cảnh sát, mau đi đón cậu ấy."
Đúng lúc nếu sự việc quá rắc rối, anh còn có thể giải quyết.
......
Lương Kim Nhược đang đợi bên đường, nhìn thấy một đôi chim ri(*) sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì vẫn luôn cãi nhau, sắp sửa muốn chia tay.
(*)Raw là 小情侣 – Tiểu tình lữ (người yêu nhỏ)
Nguyên nhân là bên nam trộm bán mất trang sức của bên nữa.
Lương Kim Nhược không khỏi nhớ tới chuyện dự định vào buổi sáng, trong lòng chột dạ, may ma cô chưa có thật sự bán bình hoa của Chu Sơ Hành.
Nghĩ đến Chu Sơ Hành, trên mặt cô nóng lên.
Đêm qua trong lúc giường chiếu, người đàn ông này dùng ngữ khí đứng đắn nhất nói câu lưu manh nhất, thẳng thắn đến mức cô không thể diễn tả bằng lời.
Cô chưa từng nghĩ.
Câu gốc tiếng Ý kia cô đã không nhớ nữa, chỉ nhớ được câu phía sau, giọng nói giàu có từ tính của Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại cảm giác kỳ quái.
Cho nên cả ngày hôm nay cô đều chưa nhắn tin cho Chu Sơ Hành.
Luôn cảm thấy câu nói kia không giống như nói lâm thời.
Lương Kim Nhược mở di động ra, nhập câu nói lộ liễu kia của Chu Sơ Hành lên trang web, vô số liên kết trang web nhảy ra.
Đứng đầu chính là phân tích đánh giá về "Cuộc sống tươi đẹp."
Nhìn xuống, những cái khác đều là trích đoạn lời kịch kinh điển.
Câu anh nói là lời kịch?
Lương Kim Nhược không nhớ là mình đã từng xem bộ phim điện ảnh này hay chưa, nhưng bây giờ chỉ coi như bản thân chưa từng xem, nhấp vào nội dung.
Không có bản gốc tiếng Ý, chỉ có bản dịch tiếng Trung.
Mà câu Chu Sơ Hành nói chẳng qua là nửa câu.
"Công chúa của anh, anh còn có một câu muốn nói, anh muốn làm tình với em, không chỉ một lần, làm xong lại làm, cho đến một đời một kiếp."
Ngón tay của Lương Kim Nhược dường như bị phỏng bởi bi động.
Cô nhanh chóng tắt màn hình, khuôn mặt vốn ơi hồng giờ đã đỏ bừng, như quả hồng chín trên đầu cành, kiều diễm ướt át, dụ người hái xuống.
Chu Sơ Hành nhất định là nói năng tùy tiện thôi!
Cảnh đẹp như thế, một nam sinh nhỏ tuổi vừa được thả ra trước cửa đồn cảnh sát lập tức nhìn thẳng.
"Người đẹp, ở đây đợi xe à?" Nam sinh tết bím tóc nhỏ thò qua.
Lương Kim Nhược từ trong lời kịch lộ liễu lấy lại tinh thần, liếc một cái liền nhìn đi chỗ khác.
Cô phớt lờ người như vậy, trái lại khiến đối phương để tâm hơn: "Một mình em muốn đợi đến bao giườ, chi bằng anh đưa em đi?"
Sao lại có người phiền như vậy.
Có sự gián đoạn này, nhiệt độ trên mặt Lương Kim Nhược dần dần giảm xuống, nhưng ửng hồng vẫn chưa biến mất sạch giống như tô điểm má hồng tự nhiên.
"Đi xa chút."
Sao người gì đó đều tới bắt chuyện rồi.
Cũng không biết có phải bởi vì ở đây là đồn cảnh sát hay không, cho nên ở cửa không có mấy người, nam sinh to gan: "Đừng lạnh lùng như vậy mà."
"...... Cậu chắc chắn?"
Lương Kim Nhược quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá xem nếu dùng túi của mình đập anh ta, có thể đập vỡ đầu anh ta hay không. Bởi vì hôm nay trên túi của cô có một vòng đinh tán.
Động thủ ở cửa đồn cảnh sát có phải không tốt lắm hay không?
Cô hoài nghi mình sẽ phải vào đồn lần hai.
Sau đó tiêu đề tin tức ngày mai sẽ biến thành Lương tổng đánh người bên đường.
"Anh đưa em đi, rất nhanh." Nam sinh cho rằng cô đã bị thuyết phục, hất bím tóc, chỉ tay về phía chiếc motor bên đường, "Đi thôi?"
Lương Kim Nhược giơ tay lên, vừa muốn động thủ, một giọng nói vang lên.
"Không cần nữa."
Giọng nói thanh trầm quen thuộc như vậy, khiến lương Kim Nhược nhớ tới đêm qua.
Nhớ tới trước câu lời kịch lộ liễu kia còn có một câu lời lịch tiền đề anh chưa nói ra, không biết được anh nói ra sẽ như thế nào.
Gò má vừa mới khôi phục của Lương Kim Nhược lại bắt đầu nóng lên, đảo mắt nhìn qua chỗ khác.
Chu Sơ Hành không biết đi tới từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cô, dáng người cao lớn toát ra khí chất kinh người.
Một thân tây trang thiết kế riêng cùng khí chất xuất chúng tách khỏi cảnh vật xung quanh.
Người qua đường đi lại nhao nhao nhìn qua.
Cậu trai thắt bím tóc vừa rồi còn chỉ vòng chiếc motor nhỏ của mình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như nước của người đàn ông, run sợ trong lòng, mau chóng thu tay lại.
Chu Sơ Hành nhận lấy chiếc túi xách còn chưa đập ra từ tay Lương Kim Nhược, thanh âm hơi trầm.
"Vợ tôi có người đón."
Chu Sơ Hành sắc mặt không đổi: "Tranh không ở trong nhà."
Nghe thấy đáp án của anh, các trưởng bối không muốn xem nữa, mà chuyển đề tài: "Sau này Chiêu Chiêu có thời gian rảnh, cũng có thể vẽ như vậy cho chúng ta không?"
Lương Kim Nhược:......
Cho nên vì sao không đi qua được đề tài vẽ tranh này.
Có điều bọn họ không nhìn thấy bức tranh trông như thế nào, cụ thể là cái gì chẳng phải vẫn là cô định đoạt sao.
"Đương nhiên có thể." Lương Kim Nhược tươi cười, "Chờ ngày nào đó cháu vẽ một bức cho các thím, thích là được ạ."
Đề tài này cuối cùng cũng trôi qua.
Cũng may không có bảo cô biểu diễn vẽ một bức ngay tại chỗ, có điều cô lại cảm thấy một bức đơn giản hơn nhiều so với bức tranh kia của Chu Sơ Hành.
Điều bọn họ hỏi nhiều nhất chính là cuộc sống trước đây ở nước ngoài của Lương Kim Nhược, dù sao sáu năm không gặp, Lương Kim Nhược không nói cụ thể.
"Cháu ở bên đó có từng gặp Yến Kinh không?"
Lương Kim Nhược gật đầu: "Có từng gặp được ạ, có điều chỉ có một lần mà thôi."
Dù sao người ở nước ngoài, ngẫu nhiên cần đến sự giúp đỡ của đại sứ quán, vừa bắt đầu ra ngoài, cô và mẹ hai người tự mình sinh sống.
Có tiền là một chuyện, đơn độc cũng là một chuyện.
Cả nhà ông nội cả không nán lại lâu, rời đi trước.
Về phần bên phía lão phu nhân, chú hai Chu đã sớm không vui vẻ ở lại, đi trước một bước. Chồng của cô út Chu xong công việc đi qua đón bà ta, cô út Chu không muốn rời đi ngay bây giờ cho lắm.
"Thật sự không thể xem tranh? Chúng ta có quan hệ gì."
Cô út Chu trước đó đã nghi ngờ không ở trong nhà chỉ là lời từ chối, bà ta thật sự muốn biết trình độ của Lương Kim Nhược rốt cuộc là thế nào.
Chu Sơ Hành không nhanh không chậm nói: "Cô út, cái này không được."
Anh ngồi xuống bên cạnh Lương Kim Nhược, ấn tay cô lại.
Lương Kim Nhược rút rút, không rút ra được.
Nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô đấy à.
Cô út Chu nhìn biểu cảm của Lương Kim Nhược, trong lòng lập tức biết chắc, nhất định là không lên được mặt bàn, trước đây học vẽ tranh ở nước ngoài đều là đi chơi.
Một thiên kim kiêu căng như cô sao có thể dụng tâm.
Chờ khi bà ta rời đi, Tô Nhạn mới nói: "Chính mẹ còn chưa từng thấy đấy."
Lương Kim Nhược nói hờn: "Vậy dì Nhạn, dì còn chém gió thay con."
Tô Nhạn vẻ mặt nghiêm túc: "Sao lại gọi là chém gió, mẹ là tin tưởng kỹ thuật của con, ngày nào đó con tới vẽ cho mẹ một bức."
Bà nghĩ một chút, "Có thể có tranh mẹ con với A Hành không?"
"......"
Lương Kim Nhược lúc này vô cùng bình tĩnh: "Có thể ạ!"
Xem ra cô phải vẽ riêng cho Chu Sơ Hành một bức có thể gặp người, nếu không nói không chừng sau này thật sự không ứng phó được.
Trước khi rời khỏi nhà cũ, Tô Nhạn đã thay đổi vẻ dịu dàng trước đó, nói với Chu Sơ Hành: "A Hành, mẹ mặc kệ con là vì nguyên nhân gì mà kết hôn với Chiêu Chiêu, nếu đã kết hôn rồi thì phải có trách nhiệm."
Chu Sơ Hành rũ mắt, "Vâng."
Lương Kim Nhược đi trước một bước ở trong sân, quay đầu lại nhìn thấy Chu Sơ Hành nói chuyện với mẹ xong đi qua, tò mò hiểu: "Nói gì vậy?"
Chu Sơ Hành liếc nhìn cô, "Cho mẹ xem tranh."
Lương Kim Nhược lập tức không hỏi nữa: "Ai biết bọn họ sao lại đột nhiên đều cảm thấy có hứng thú như vậy, chỉ một bức tranh thôi mà."
Chu Sơ Hành cười một tiếng: "Thôi mà?"
Lương Kim Nhược xoa xoa tai, cãi lại: "Được rồi, chính là vẽ có mức hơi nghệ thuật."
Chu Sơ Hành cười lạnh một tiếc.
–
Về đến Nguyệt Lan Loan đã là mười giờ tối.
Nhìn thấy màu vẽ cùng dấu vết trước đó trong phòng khác đều không còn, Chu Sơ Hành cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng đã dọn về Đàn Duyệt Phủ.
Nhân lúc anh gọi điện thoại, cô đi ngâm mình trước.
Lúc đi ra, người đàn ông này vẫn đang gọi điện, nói bằng tiếng Ý, Lương Kim Nhược biết anh đã từng ở Ý nửa năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe.
Khẩu âm lãng mạn mà gợi cảm.
Chu Sơ Hành nói chuyện điện thoại xong, quay người nhìn thấy Lương Kim Nhược mặc áo ngủ tơ tằm màu xanh lục đậm đang ngồi xếp bằng trên giường, bắp chân trắng như tuyết bắt chéo, chân móng chân ngọc có sơn đỏ.
Thấy anh đột nhiên quay đầu, Lương Kim Nhược có chút không được tự nhiên.
Cô nhanh chóng trả đũa: "Cuồng công việc chính là như anh hả?"
Chu Sơ Hành không chút để ý đi qua mép giường, tầm mắt lướt qua xương quai xanh lộ ra của cô, tông giọng rhanh trầm.
"Em tưởng 2 tỷ là gió to thổi tới à?"
"......"
Đối với Lương Kim Nhược mà nói, quả thật chẳng khác gì với gió to thổi tới. Có điều vừa nghĩ như vậy, anh cuồng công việc chút cũng không sao.
Chu Sơ Hành đặt di động lên tủ đầu giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Lương Kim Nhược làm mặt quỷ sau lưng anh, sau đó nói chuyện với Tô Ninh Dung, cô đã vẽ xong tranh rồi, nhưng nhiếp ảnh bên kia lại chưa thành công.
Tần Tông không can thiệp chuyện cô ấy chụp ảnh đàn ông khỏa thân, nhưng không bằng lòng trở thành một trong số đó.
Tô Ninh Dung học hỏi kinh nghiệm: "Chiêu Chiêu, cậu nói với mình đi, làm thế nào cậu lại khiến Chu tổng bảo thủ như vậy đồng ý vẽ tranh sơn dầu nghệ thuật?"
"Bảo thủ?" Lương Kim Nhược biểu cảm cổ quái.
Chu Sơ Hành nếu là cứng nhắc, trên thế giới này sẽ không có ai cổ hủ nữa.
Hôm nay nếu không phải là về nhà cũ, cô nghi ngờ liệu anh có thật sự muốn xe chấn hay không, người đàn ông có thể nói ra, khẳng định có ý kia.
Lương Kim Nhược chỉ đành nói: "Dì Nhạn ép."
Tô Ninh Dung vừa nghe, không có kinh nghiệm thành công có thể phục chế, hết sức thất vọng, xem ra cô ấy không thể kéo vị hôn phu vào triển lãm ảnh rồi.
Chờ Chu Sơ Hành từ phòng tắm đi ra. Lương Kim Nhược sớm đã nằm xuống, kéo chăn đến tận cổ, chỉ chừa lại phần cằm ở bên ngoài.
Anh dừng một chút, rời ánh mắt đi.
Lúc này mới tân hôn có mấy ngày, Lương Kim Nhược cảm thấy cuộc sống của bọn họ không có gì thay đổi, trong đêm vẫn như thường lệ, hoặc là làm hoặc là không làm.
Cô không biết vợ chồng khác ở chung như thế nào.
Trước khi Thẩm Hướng Hoan trở thành Ảnh hậu quốc tế, đã từng có không ít fan điện ảnh quốc tế say đắm ý vị phương đông của bà, trong đó có không ít người giàu có.
Bà từng nói với Lương Kim Nhược, những gì không có được mới là tốt nhất.
Khi Thẩm Hướng Hoan và Lương Lập Thân gặp nhau, Lương Lập Thân cũng là say mê bà, theo đuổi bà suốt nửa năm, cũng từng cãi nhau với người nhà, mới ôm được người đẹp về.
Nhưng cảnh đời đổi thay, vẫn là kết thúc bằng việc ly hôn.
Lương Kim Nhược sóng mắt lưu chuyển, nhìn về phía người đàn ông mặt mày lãnh đạm cạnh giường, nếu như nói nhìn mặt, vậy người đàn ông này tuyệt đối là gương mặt bạc tình.
Đều trách lúc trước.
Cô đơn độc ở nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn bị sắc đẹp mê hoặc, đồng ý hiệp nghị của anh, nếu không cũng sẽ không dây dưa không ngừng ở nước ngoài.
Ngay cả người đại diện cũng chỉ biết cô có người yêu bí mật.
Căn phòng tối sầm lại.
Khi Lương Kim Nhược đang nghĩ về việc tối qua không ngủ cùng nhau, tối nay Chu Sơ Hành thế mà lại buông tha cho cô như vậy, thì cảm giác được người bên cạnh động đậy.
Cô bị lật qua, anh phủ lên tấm lưng gầy gò mảnh khảnh.
Trong bóng tối mọi giác quan của cô đều được khuếch đại.
Tóc của Lương Kim Nhược bị vén sang một bên, vương vãi ở trên gối, bên tai cô tiếng thở gấp trầm thấp có thể nghe rõ ràng của anh, gợi cảm cực điểm.
Tuy rằng bị trêu chọc, nhưng cô vẫn muốn thỏa mãn chính mình, tâm tâm niệm niệm: "Anh biết nói lời âu yếm bằng tiếng Ý không?"
"Lời âu yếm?" Chu Sơ Hành hạ tông giọng.
"Đúng, chẳng hạn như anh yêu em anh thích em." Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến giọng nói khi anh gọi điện thoại tối qua, thì rất động lòng.
Lòng bàn tay lạnh buốt của người đàn ông phía sau, từ sau thắt lưng đến xương bả vai.
"Bọn họ rất hiếm dùng hai câu này."
"À?"
"Bọn họ dùng một câu khác." Giọng nói của Chu Sơ Hành lại đè thấp thêm mấy phần, ghé sát vò tai cô, đáy mắt đen nhánh như mực.
"Che ho una voglia di fare l'amore con lei che non si può immaginare."
Lương Kim Nhược nghe không hiểu, nhưng dọc theo xương tai đi xuống đều mềm mại vô cùng.
Hơn nữa sau câu nói này, cô cảm thấy anh dường như càng quá trớn hơn chút so với bình thường, đối thoại vừa rồi như chất xúc tác, bầu không khí ái muội thăng cấp.
"Có nghĩ là gì?"
Người đàn ông áp sát tâm lưng xinh đẹp của cô cười trầm thấp, hơi thở ấm áp vòng quanh sau tai cô, từng chút từng chút.
"Anh khát vọng làm tình với em......."
Tiếng thì thầm nỉ non còn lại Lương Kim Nhược lại không nghe rõ, chỉ cảm thấy cả người đều bị giữ chặt lấy, tim đập không thôi.
Anh thế mà thẳng thắn như vậy!
–
Sáng hôm sau, Lương Kim Nhược thức dậy rất sớm.
Đương nhiên là cô cảm thấy, sau khi xem thời gian trên di động xác nhận quả thật rất sớm, sắp gần 9 giờ, là ngày sớm nhất của cô ngoại trừ sau khoảng thời gian cô viết bản kế hoạch.
Có điều, dù vậy, Chu Sơ Hành cũng không còn ở đây nữa.
Khi Lương Kim Nhược xuống lầu vô tình liếc qua cửa cầu thang, phát hiện sau khi chuyển chiếc bình hoa Nguyên Thanh đi lần trước, hôm nay lại có một chiếc mới.
Không giống với phong cách lạnh giá của căn phòng này, chiếc bình hoa này rất nhiều màu sắc.
Lương Kim Nhược cảm giác giống như thẩm mỹ mà Càn Long sẽ thích, dù sao cô không thích, không biết Chu Sơ Hành nghĩ thế nào.
Chẳng lẽ chính là vì không để cô chuyển đi?"
Vậy hy sinh cũng quá lớn rồi đó!
Lúc ăn sáng, Lương Kim Nhược nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi tìm tòi chiếc bình này, khi nhìn thấy giá cả, thì không ghét bỏ quá màu mè nữa.
Gần 3 tỷ.
Là một nửa viên kim cương hồng của cô rồi.
Lương Kim Nhược đang tính toán, ngày nào đó Chu Sơ Hành muốn ly hôn với cô, cô phải bán chiếc bình hoa này đi trước, cũng không lỗ, dù sao vẫn giữ nguyên giá trị.
Vốn dĩ cô định hôm nay đến công ty sớm.
Vừa lên xe, đã nhận được điện thoại.
"Xin hỏi là cô Lương Kim Nhược sao ạ? Có thể tới đồn cảnh sát một chuyến được không?"
–
Nguyệt Lan Loan cách đồn cảnh sát gần nhất không a, nhưng Lương Kim Nhược phải đi chính là cái gần Lương gia nửa tiếng sau cô mới tới nơi.
Cô dẫm lên dày cao gót đi vào cửa, liền thu hoạch vô số ánh mắt.
Cảnh sát nhân dân đưa mắt nhìn nhau, từ quần áo đến gương mặt kia, không có chỗ nào không phải tinh xảo đến cực điểm, dáng vẻ trông giống hệt như trên tin tức thân phận, bọn họ rất ít khi nhìn thấy.
"Xin chào." Lương Kim Nhược vẫn rất lịch sự ở đây.
Người tiếp đãi cô là nữ cảnh sát, hòn hồn "Cô Lương, chúng tôi nhận được một đơn báo án, có người tố cáo cô đánh người.
Lương Kim Nhược rất nhanh đã đoán được là ai, "Đối phương tên là Lương Thanh Lộ?"
Họ như nhau, cảnh sát cũng đoán được một chút, chỉ là nói: "Cô ấy đã gửi báo cáo thương tích, về tình về lý chúng tôi đều phải gọi cô tới nói chuyện."
Lương Kim Nhược cảm giác thái độ của bọn họ rất hòa nhã.
Cô mỉm cười một cái: "Cô ta đâu?"
Nếu cô, kẻ đánh người này cũng đã tới, thì Lương Thanh Lộ không thể nào không tới.
Quả nhiên, rất nhanh Lương Kim Nhược đã nhìn thấy Lương Thanh Lộ, cách một ngày, trên mặt cô ta đã không còn một chút dấu vết nào.
Có điều Lương Thanh Lộ nhìn thấy cô ở đồn cảnh sát còn nhàn nhã như vậy, cắn cắn môi: "Đồng chí cảnh sát, báo cáo thương tích của tôi đã cho rồi, khi nào thì xử lý?"
Từ mấy phút trước, Lương Kim Nhược đã đọc báo cáo thương tích.
Trên đó có ảnh chụp.
Lương Kim Nhược không chút để ý gõ túi xách của mình.
Lương Thanh Lộ nghĩ không thông vì sao Lương Kim Nhược ở đây mà vẫn còn bình tĩnh như vậy, rõ ràng cô nên nôn nóng xin tha lỗi mới đúng.
Lương Kim Nhược dừng lại trước mặt cô ta, bỗng nhiên vươn tay ra.
Lương Thanh Lộ ở phía trước cùng lắm chỉ cách một bước bị dọa nhảy dựng, lùi về sau đồng thời kêu lên: "Cảnh sát, các người xem cô ta ở đây còn dám động thủ!""
Lương Kim Nhược cong khóe môi: "Lương Thanh Lộ, não cô bị ăn mất rồi à?"
Cảnh sát đỡ lấy Lương Thanh Lộ.
Lương Thanh Lộ đứng thẳng, khóe mắt liếc thấy những người khác đi lại xung quanh đều đang quăng ánh mắt về phía này, rõ ràng đang xem trò vui.
Lương Kim Nhược vẫy vẫy bàn tay thon dài trắng nõn xinh đẹp của mình.
"Cô có phải ngu xuẩn không vậy, tôi đánh cô là ở góc độ này, ảnh chụp trên áo cáo thương tích của cô, chẳng lẽ tôi ngồi xổm đánh cô từ bên dưới?"
Tay cô dừng lại ở sườn mặt của Lương Thanh Lộ.
"Trước khi vu tội cho người khác thì phải thêm tí não."
Lương Thanh Lộ sắc mặt trắng bệch, "Cô thừa nhận đã đánh tôi?"
Lương Kim Nhược lười phải nói nhiều với cô ta, quay sang phía cảnh sát, ấm giọng nói: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này luật sư của tôi sẽ tới thương lượng, bao gồm cả nhân chứng và vật chứng."
Cảnh sát đã sớm phát hiện báo cáo thương tích không đúng, bọn họ chính là cảnh sát, từng thấy vô số thủ đoạn, với lại cũng đã liên lạc với bệnh viện.
Chỉ có điều chuyện này dù sao cũng cần đương sự và đối phương tới đây.
"Được."
Trước khi rời đi, Lương Kim Nhược quay sang Lương Thanh Lộ đang ngơ ngác, hơi mỉm cười, lời nói ra lại như đã ngấm băng.
"1% cổ phần của cô, cũng thuộc về tôi."
–
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, Lương Kim Nhược thở ra một hơi.
Tới đây một chuyến vì cái người không não như vậy, quả thực là lãng phí thời gian của cô.
Vốn dĩ xác xuất thành công của xâm phạm bí mật thương nghiệp không cao, có điều cũng chính nguyên nhân thế này, vu cáo nhiều lần này, cổ phần cuối cùng, cô lấy chắc rồi.
Cô muốn Lương Thanh Lộ và mẹ cô ta không còn gì hết.
Không tốn chút sức lực nào.
Tâm trạng của Lương Kim Nhược không tệ, gọi điện thoại cho Tô Ninh Dung: "Dung Dung, cậu đến đồn cảnh sát đón mình một chuyến."
Lần trước nói mua xe mà cô bận suốt, quên mất.
Lần này nói sao cũng phải đi mua xe, Lương tổng sao có thể bắt xe.
"Đồn cảnh sát?" Tô Ninh Dung lo lắng: "Không có chuyện gì chứ?"
"Không sao, tới xem chuyện cười." Lương Kim Nhược nhoẻn miệng, báo địa chỉ cho cô ấy.
Tô Ninh Dung lúc này đang ở ngoại ô lấy cảm hứng, nhìn thấy địa chỉ cách mình nửa thành phố, nghĩ nghĩ liền bấm số của Chu Sơ Hành.
"Bà xã anh đang ở đồn cảnh sát, mau đi đón cậu ấy."
Đúng lúc nếu sự việc quá rắc rối, anh còn có thể giải quyết.
......
Lương Kim Nhược đang đợi bên đường, nhìn thấy một đôi chim ri(*) sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì vẫn luôn cãi nhau, sắp sửa muốn chia tay.
(*)Raw là 小情侣 – Tiểu tình lữ (người yêu nhỏ)
Nguyên nhân là bên nam trộm bán mất trang sức của bên nữa.
Lương Kim Nhược không khỏi nhớ tới chuyện dự định vào buổi sáng, trong lòng chột dạ, may ma cô chưa có thật sự bán bình hoa của Chu Sơ Hành.
Nghĩ đến Chu Sơ Hành, trên mặt cô nóng lên.
Đêm qua trong lúc giường chiếu, người đàn ông này dùng ngữ khí đứng đắn nhất nói câu lưu manh nhất, thẳng thắn đến mức cô không thể diễn tả bằng lời.
Cô chưa từng nghĩ.
Câu gốc tiếng Ý kia cô đã không nhớ nữa, chỉ nhớ được câu phía sau, giọng nói giàu có từ tính của Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược luôn cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại cảm giác kỳ quái.
Cho nên cả ngày hôm nay cô đều chưa nhắn tin cho Chu Sơ Hành.
Luôn cảm thấy câu nói kia không giống như nói lâm thời.
Lương Kim Nhược mở di động ra, nhập câu nói lộ liễu kia của Chu Sơ Hành lên trang web, vô số liên kết trang web nhảy ra.
Đứng đầu chính là phân tích đánh giá về "Cuộc sống tươi đẹp."
Nhìn xuống, những cái khác đều là trích đoạn lời kịch kinh điển.
Câu anh nói là lời kịch?
Lương Kim Nhược không nhớ là mình đã từng xem bộ phim điện ảnh này hay chưa, nhưng bây giờ chỉ coi như bản thân chưa từng xem, nhấp vào nội dung.
Không có bản gốc tiếng Ý, chỉ có bản dịch tiếng Trung.
Mà câu Chu Sơ Hành nói chẳng qua là nửa câu.
"Công chúa của anh, anh còn có một câu muốn nói, anh muốn làm tình với em, không chỉ một lần, làm xong lại làm, cho đến một đời một kiếp."
Ngón tay của Lương Kim Nhược dường như bị phỏng bởi bi động.
Cô nhanh chóng tắt màn hình, khuôn mặt vốn ơi hồng giờ đã đỏ bừng, như quả hồng chín trên đầu cành, kiều diễm ướt át, dụ người hái xuống.
Chu Sơ Hành nhất định là nói năng tùy tiện thôi!
Cảnh đẹp như thế, một nam sinh nhỏ tuổi vừa được thả ra trước cửa đồn cảnh sát lập tức nhìn thẳng.
"Người đẹp, ở đây đợi xe à?" Nam sinh tết bím tóc nhỏ thò qua.
Lương Kim Nhược từ trong lời kịch lộ liễu lấy lại tinh thần, liếc một cái liền nhìn đi chỗ khác.
Cô phớt lờ người như vậy, trái lại khiến đối phương để tâm hơn: "Một mình em muốn đợi đến bao giườ, chi bằng anh đưa em đi?"
Sao lại có người phiền như vậy.
Có sự gián đoạn này, nhiệt độ trên mặt Lương Kim Nhược dần dần giảm xuống, nhưng ửng hồng vẫn chưa biến mất sạch giống như tô điểm má hồng tự nhiên.
"Đi xa chút."
Sao người gì đó đều tới bắt chuyện rồi.
Cũng không biết có phải bởi vì ở đây là đồn cảnh sát hay không, cho nên ở cửa không có mấy người, nam sinh to gan: "Đừng lạnh lùng như vậy mà."
"...... Cậu chắc chắn?"
Lương Kim Nhược quan sát từ trên xuống dưới, đánh giá xem nếu dùng túi của mình đập anh ta, có thể đập vỡ đầu anh ta hay không. Bởi vì hôm nay trên túi của cô có một vòng đinh tán.
Động thủ ở cửa đồn cảnh sát có phải không tốt lắm hay không?
Cô hoài nghi mình sẽ phải vào đồn lần hai.
Sau đó tiêu đề tin tức ngày mai sẽ biến thành Lương tổng đánh người bên đường.
"Anh đưa em đi, rất nhanh." Nam sinh cho rằng cô đã bị thuyết phục, hất bím tóc, chỉ tay về phía chiếc motor bên đường, "Đi thôi?"
Lương Kim Nhược giơ tay lên, vừa muốn động thủ, một giọng nói vang lên.
"Không cần nữa."
Giọng nói thanh trầm quen thuộc như vậy, khiến lương Kim Nhược nhớ tới đêm qua.
Nhớ tới trước câu lời kịch lộ liễu kia còn có một câu lời lịch tiền đề anh chưa nói ra, không biết được anh nói ra sẽ như thế nào.
Gò má vừa mới khôi phục của Lương Kim Nhược lại bắt đầu nóng lên, đảo mắt nhìn qua chỗ khác.
Chu Sơ Hành không biết đi tới từ lúc nào, đứng ở bên cạnh cô, dáng người cao lớn toát ra khí chất kinh người.
Một thân tây trang thiết kế riêng cùng khí chất xuất chúng tách khỏi cảnh vật xung quanh.
Người qua đường đi lại nhao nhao nhìn qua.
Cậu trai thắt bím tóc vừa rồi còn chỉ vòng chiếc motor nhỏ của mình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo như nước của người đàn ông, run sợ trong lòng, mau chóng thu tay lại.
Chu Sơ Hành nhận lấy chiếc túi xách còn chưa đập ra từ tay Lương Kim Nhược, thanh âm hơi trầm.
"Vợ tôi có người đón."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.