Chương 22:
Bán Tiệt Bạch Thái
23/10/2021
Văn Tụng Tiên nhìn thấy con trai mình như vậy, bất đắc dĩ nói: “Làm người không thể ích kỉ như thế.”
Ngón tay thon dài đang ngắm nghía điếu thuốc lá dừng lại, Văn Trạch Tân ngẩng đầu, nghiêng người dựa vào tay vịn của ghế sô pha, nhìn bố mình nhưng ánh mắt lại rơi trên bóng dáng xinh đẹp ở cửa phòng bếp. Mấy giây sau, anh thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu đã chọn làm thông gia thì chịu đựng thôi.”
Chịu đựng này là nói Trần Y hay nói chính anh thì không ai biết cả.
Văn Tụng Tiên nhíu mày.
Chỉ một lúc sau, bữa ăn đã sẵn sàng, Lâm Tiếu Nhi kêu hai người vào ăn cơm. Hai bố con tự dập tắt điếu thuốc trong tay rồi đứng dậy, Văn Tụng Tiên nhìn con trai mình nói: “Hôm nay con hút rất nhiều thuốc.”
Văn Trạch Tân chỉnh tay áo sơ mi, thấp giọng nói: “Vâng.”
“Trước đây con không hút nhiều như vậy.”
Văn Trạch Tân cười: “Gần đây tự nhiên muốn hút.”
Văn Tụng Tiên không lên tiếng, con mình như thế nào ông vẫn hơi hiểu rõ. Từ nhỏ Văn Trạch Tân đã rất tiết chế, tự có kỷ luật, anh làm chuyện gì cũng đều có mục đích. Chuyện hút thuốc này là trong một tiệc rượu vào một năm kia, có người kín đáo đưa cho anh, mà lúc ấy người đó chính là cấp trên của chú nhỏ nhà họ Văn.
Việc đưa thuốc hút này có chút ý châm chọc. Văn Trạch Tân nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía hai lần, một giây sau liền nhận lấy bật lửa của người bên cạnh, đốt lên, bắt đầu hút.
Anh chưa từng học cách hút nhưng lúc này nhìn qua lại thấy vô cùng thành thạo.
Sau khi xảy ra chuyện này, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đi tìm anh thì nhìn thấy Văn Trạch Tân đang ở trong phòng nghỉ hút hết điếu này đến điếu khác, anh đang luyện tập.
Nhà họ Văn thanh danh hiển hách, nhưng ngay cả như vậy thì vẫn sẽ gặp phải những chuyện không thể vượt qua, mà những chuyện này sau này đều do Văn Trạch Tân chịu đựng.
Kể từ đó anh cũng học được cách hút thuốc, nhưng thường là khi cần mới hút.
Như việc không có chuyện gì mà hút liên tiếp hai điếu này vẫn hiếm thấy. Đi vào phòng ăn, cửa phòng bếp đúng lúc đẩy ra, Trần Y bưng bò bít tết đi ra, nhìn thấy hai người, cô mỉm cười: “Ăn cơm thôi.”
Tóc cô buộc lên, có hơi lộn xộn, tay áo sơ mi cũng kéo lên làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh. Đôi mắt Văn Trạch Tân dừng lại trên mặt cô, anh nhìn nụ cười của cô vài giây, sau đó dời tầm mắt, đè cái ghế kế bên, kéo ra rồi ngồi xuống.
Văn Tụng Tiên nhìn vài lần, sau đó cũng ngồi xuống theo.
Trần Y đặt bò bít tết xuống rồi quay ngược vào phòng bếp. Chỉ một lúc sau, Lâm Tiếu Nhi cũng ngồi xuống, dì bảo mẫu đặt canh rồi cũng rời đi. Trần Y bưng nước sốt ra rồi để lên bàn. Sau khi đặt lên, cô nhìn chỗ ngồi.
Văn Tụng Tiên ở nhà rất ít khi ngồi ở vị trí chủ đạo, lúc này ông đang ngồi kế bên Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Tân ngồi đối diện, bên cạnh anh còn dư một chỗ. Trần Y chần chừ một lúc, chuẩn bị đi qua thì Lâm Tiếu Nhi kéo tay cô lại, nói: “Y Y ngồi ở đây đi.”
Sau đó, bà nói với bảo mẫu: “Lấy bát đũa bên cạnh thiếu gia đặt sang bên này.”
Bảo mẫu hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Văn Trạch Tân. Anh đang cầm đũa, rũ mắt, lộ ra cái cổ thon dài. Anh không nói gì, cũng không có ý muốn giữ lại.
Bảo mẫu thấy thế thì vội đi đến trước lấy bộ bát đũa kia đặt tới trước mặt Trần Y. Cô đã ngồi xuống, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Bảo mẫu nhìn nhị thiếu phu nhân này, nghĩ thầm cô còn có thể cười được. Lần này nhị thiếu đối xử với cô rõ ràng lạnh lùng, so với lần tới nhà đầu năm còn lạnh nhạt hơn, vậy mà cô lần này lại không thèm để ý, nhìn cô giống như đã thay da đổi thịt.
Lâm Tiếu Nhi nhìn Văn Trạch Tân, cũng phát hiện được tật xấu của anh.
Bà hỏi: “Con có ý kiến gì với Trần Y à?”
Văn Trạch Tân nhai thức ăn, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu Nhi, cười nhạt một tiếng: “Con có thể có ý kiến gì? Mẹ muốn con dâu con có thể giành với mẹ sao?”
Anh đã quen với việc giả vờ.
Lâm Tiếu Nhi hừ lạnh, lập tức cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn cho Trần Y, thấp giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Trần Y mỉm cười: “Vâng, cảm ơn mẹ.”
Cô không từ chối, cô cũng không có hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ, sự thờ ơ của anh không ảnh hưởng đến cô. Văn Trạch Tân đỡ đầu lưỡi, nâng ly, nuốt xuống, đầu ngón tay giật cổ áo, đôi mắt lần nữa lướt qua mặt cô.
Rồi lập tức hờ hững thu hồi lại.
Sau đó trên bàn cơm chỉ có Trần Y, Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên nói chuyện, còn Văn Trạch Tân không lên tiếng. Anh cầm ly rượu, chậm rãi uống.
Rượu uống rất nhiều nhưng cơm ăn không nhiều. Lúc dọn bàn, Lâm Tiếu Nhi bưng trái cây ra, bà thấy vậy thì lông mày nhíu lại: “Tại sao ăn ít vậy?”
Bảo mẫu thấp giọng nói: “Thiếu gia uống rất nhiều rượu.”
Lâm Tiếu Nhi liếc mắt nhìn người đàn ông đang gọi điện ở bên kia, chậc một tiếng: “Đợi lát nữa say rồi làm trò cười cho thiên hạ là giỏi nhất.”
Bà bưng trái cây vào phòng khách, ngồi kế bên Trần Y, nói: “Mau vào nhóm chat xem, Văn Trạch Lệ đã gửi kế hoạch cầu hôn vào đó, con cũng đưa ra một chút ý kiến đi. Lần này nhất định phải cưới được Thẩm Tuyền về nhà.”
Trần Y cầm điện thoại, cười nói: “Con thấy rồi, đại thiếu rất có tâm.”
“Sao còn gọi là đại thiếu? Mau gọi anh đi.” Lâm Tiếu Nhi trừng Trần Y một cái, nhưng trên tay vẫn lấy một trái dưa lưới Hami đưa cho cô. Trần Y cười cầm lấy, nói: “Do con gọi vậy quen rồi.”
“Con đó, nhanh vào nhóm chat xem đi.”
Bên trong, mấy người Thẩm Lẫm đang trò chuyện về đồ án pháo hoa trí tuệ nhân tạo phải sắp xếp như thế nào thì Thẩm Lẫm lại @Trần Y.
Thẩm Lẫm: [Trần Y, em cảm thấy cần thêm gì để để đồ án tốt hơn không?]
Văn Trạch Lệ: [Tôi nói này, anh vợ, anh có thể đừng đối xử đặc biệt với em dâu nhà chúng ta được không, sao anh trắng trợn như vậy? Em trai tôi chết rồi sao?]
Văn Trạch Lệ: @Văn Trạch Tân, ra đi.
Trần Y lại một lần nữa xấu hổ.
Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh cười ha ha.
*
Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn, tay đút trong túi, dựa vào cửa sổ sát đất của phòng khách. Anh đang nói chuyện với Cố Trình, Cố Trình ở đầu dây bên kia xác nhận: “Có phải là cần tôi trở về giúp đỡ không?”
Văn Trạch Tân nhìn cảnh đêm bên ngoài, nói: “Anh trai tôi chỉ có mấy người bạn tốt, cậu không về thì ai làm phù rể.”
Cố Trình cười lớn: “Không, tôi cảm thấy Tiêu Nhiên hợp với gương mặt lạnh lẽo kia, rửa sạch một chút đen đủi của cậu ta.”
Văn Trạch Tân cười nhạo một tiếng: “Vậy cậu thuyết phục anh ấy đi.”
“Được, bọn Chu Dương sẽ đến chứ?”
“Đến, có náo nhiệt nào mà bọn họ không tới đâu?” Giọng điệu Văn Trạch Tân lạnh nhạt. Điện thoại anh liên tục rung lên, tất cả đều là thông báo Wechat, anh tùy ý liếc mắt nhìn một chút.
Chỉ thấy trên màn hình đầy lịch sử trò chuyện.
Thẩm Lẫm: [Trần Y.]
Thẩm Lẫm: [Trần Y, em cảm thấy…]
Thẩm Lẫm: [Trần Y, đồ án này…]
Thẩm Lẫm nói gì với Trần Y, anh không xem nhưng chỉ nhìn thấy mở đầu mỗi câu nói đều là “Trần Y”. Văn Trạch Tân lạnh nhạt nhìn mười mấy giây.
Anh hơi siết chặt hàm, sau đó lại buông lỏng, một lần nữa đặt điện thoại bên tai: “Được, cúp trước.”
Ở bên kia, Cố Trình nói một trận mà người này không trả lời, vừa lên tiếng lại muốn cúp máy. Anh ta chậc một tiếng rồi nói: “Được rồi, cúp đi, cậu vừa mới làm gì đấy?”
“Không có gì.”
Nói xong, Văn Trạch Tân cúp máy.
Anh để điện thoại trong túi, lấy ra một điếu thuốc, nhìn mấy giây, bóp cong rồi ném vào trong thùng rác, sau đó nói với bảo mẫu bên cạnh đang cầm một cái túi đựng vật dụng hàng ngày chuẩn bị bước vào cửa: “Đi gọi phu nhân ra đây.”
Bảo mẫu sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại là cần gọi thiên kim nhà họ Trần kia.
Dì ấy cười nói: “Được.”
*
Trần Y nhắn tin riêng cho Thẩm Lẫm, nói rằng ở trong nhóm bị trêu chọc cảm thấy hơi xấu hổ.
Thẩm Lẫm: [Tại sao Văn Trạch Tân không nói gì?]
Trần Y nhìn rồi im lặng mấy giây. Hoá ra là muốn buộc anh lên tiếng, Trần Y nhớ một chữ “Cút” vào đêm hôm đó của anh và thái độ lạnh nhạt hôm nay.
Có thể anh đã chịu đựng đủ rồi, có một người vợ không thể chạm vào thì có lợi ích gì.
Trần Y cười, soạn tin.
Trần Y: [Anh Thẩm Lẫm, em rất thích tình trạng này.]
Thẩm Lẫm: [Tình trạng mỗi người một ngả?]
Trần Y: [… Đúng vậy.]
“Phu nhân.” Một giọng nữ truyền đến, Trần Y ngẩng đầu nhìn bảo mẫu trẻ tuổi, cô vô thức mỉm cười: “Ừm?”
Bảo mẫu cười nói: “Nhị thiếu ở cửa chờ cô.”
Trần Y dừng lại.
Lâm Tiếu Nhi hỏi bảo mẫu: “Nó phải về rồi à?”
Bảo mẫu suy nghĩ một chút: “Chắc là vậy.”
Lâm Tiếu Nhi: “Sớm vậy.”
Nhưng bà cũng không giữ lại, ở bên cạnh cầm áo khoác đưa cho Trần Y. Cô nhận lấy, mặc vào, sau đó cầm túi nhỏ rồi nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, vậy tụi con đi trước.”
“Được, để mẹ tiễn hai đứa.” Lâm Tiếu Nhi cũng đứng dậy theo.
Trần Y đi về phía cổng, vừa rẽ ngang bình phong thì nhìn thấy ở đằng kia có một người đàn ông đứng hút thuốc dưới ánh sáng mờ tối. Ánh đèn màu cam toát ra, Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô.
Đôi mắt nặng nề, chỉ một lúc sau đó anh đã dời tầm mắt.
“Em lái xe.”
Nói rồi anh đi xuống bậc thang.
Trần Y phản ứng lại, anh để cô lái xe.
Lâm Tiếu Nhi kéo tay Trần Y, tức giận nói: “Thái độ gì vậy, Văn Trạch Tân.”
Người đàn ông đó đã đi đến cạnh xe, ngồi xuống ghế phụ lái, cổ tay đặt trên cửa sổ. Trần Y không thèm để ý, cô cười nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, chúng con đi trước.”
“Được, lái xe cẩn thận một chút.”
Trần Y cười với bà, sau đó đi tới chiếc Porsche mở cửa xe. Văn Trạch Tân mở mắt nhìn cô, Trần Y lên xe, vẻ mặt bình tĩnh. Cô thắt dây an toàn, sau đó nổ máy xe.
Văn Trạch Tân vẫn không dời tầm mắt, chỉ nhìn cô, nhưng không nói lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trần Y quay đầu xe, vì rẽ về phía Văn Trạch Tân nên cô nhìn về phía trong kính bên kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi nghiêng sang một bên. Khi tầm mắt cô sắp nhìn thấy anh thì Văn Trạch Tân lạnh lùng thu ánh mắt lại.
Lâm Tiếu Nhi đứng ở cửa vẫy tay.
Trần Y cũng vẫy tay với bà, sau đó đạp chân ga. Cửa mở ra, chiếc Porsche màu đen chạy nhanh ra ngoài, phong cảnh hai bên lướt qua. Trần Y lái đến cửa tiểu khu, trong xe rất yên tĩnh, Trần Y cũng không hỏi Văn Trạch Tân lái xe đi đâu, cô đưa anh về nhà là được, sau đó thì tự mình bắt xe về chung cư.
Lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy tới, bấm còi về phía Porsche. Trần Y nhìn thấy trợ lý Giang trong xe, cô dừng một chút, đạp phanh.
“Em lái trở về đi.”
Cạch một tiếng, cửa mở ra. Văn Trạch Tân đẩy cửa, nói những lời này xong, đôi chân dài liền bước xuống xe. Bên kia trợ lý Giang cười gật đầu với Trần Y, sau đó mở cửa xe.
Trần Y nắm vô lăng, nhìn Văn Trạch Tân lạnh nhạt ngồi vào ghế sau, cửa kính xe cũng theo đó lắc lư.
Người đàn ông đó không quay đầu nhìn lại cô lần nào nữa.
Trần Y nhíu mày, cũng không quan tâm. Nhưng chiếc xe này dù sao cũng phải có chỗ để, cô cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý Giang, đầu bên kia rất nhanh nghe máy.
Trợ lý Giang cười nói: “Phu nhân?”
Trần Y nhẹ giọng hỏi: “Porsche thì sao?”
Trợ lý Giang sững sờ, anh ta quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi sau xe. Văn Trạch Tân dời tầm mắt nhìn về phía anh ta, nhướng mày không lên tiếng. Trợ lý Giang thông minh, thấp giọng nói: “Phu nhân, ngày mai tôi sẽ lái xe về.”
“Được.” Đầu kia truyền đến giọng nói mềm mại, êm tai của phụ nữ.
Ngón tay thon dài của Văn Trạch Tân đặt trên đùi gõ vài cái, mặt mày âm u. Anh thu lại tầm mắt của mình và nói với trợ lý Giang: “Lái xe.”
Trợ lý Giang thở dài, cất điện thoại xong rồi khởi động xe.
Mà chiếc Porsche đen ở làn đường bên kia cũng chậm rãi khởi động, hai chiếc xe cứ như vậy lướt qua. Cửa kính ghế lái phụ của Porsche không đóng lại, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy người phụ nữ ở ghế lái.
Văn Trạch Tân nhìn vẻ mặt thong dong bình tĩnh của cô, sắc mặt càng thêm âm trầm. Trợ lý Giang nhìn anh từ gương chiếu hậu, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối.
Lộ ra chút không cam lòng và kiêu căng.
Trợ lý Giang thở dài.
Rốt cuộc là quan tâm hay là không quan tâm?
Dù sao, phu nhân dường như hoàn toàn không quan tâm vậy.
*
Ngày hôm sau, Trần Y lái chiếc Porsche đến văn phòng. Ba giờ rưỡi chiều, trợ lý Giang phái một trợ lý nhỏ đến lái đi, bên Trần Y cũng nhận được một hạng mục mới.
Nhưng mà hạng mục mới này ở thủ đô, nên không cần đi xa, mỗi ngày đều có thể qua lại giữa chung cư và công ty dự án. Tiêu Tiểu Nhàn lần này không ở nhóm của các cô.
Thẩm Lệ Thâm không chọn cô ta, tư liệu về rủi ro gian lận lần trước khiến Thẩm Lệ Thâm rất bất mãn, cô ấy đưa ra những đánh giá không tốt trong sách hướng dẫn.
Mà người trong tổ cũng nhìn ra Thẩm Lệ Thâm cố ý bồi dưỡng Trần Y. Đêm Văn Trạch Lệ cầu hôn Thẩm Tuyền, Trần Y gọi Thường Tuyết phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình vì cô không đi.
Nhưng mà cô đã đồng ý với Thẩm Tuyền là sẽ làm phù dâu cho cô ấy khi cô ấy tái hôn.
Buổi cầu hôn đêm đó vô cùng long trọng, Trần Y vội vàng lái xe trở về chung cư. Tắm rửa xong, dán mặt nạ tựa vào ghế salon, ôm gối thưởng thức.
Thấy Văn đại thiếu gia quỳ dễ dàng, Trần Y cười ra tiếng, cô ấn gửi giọng nói cho Thường Tuyết: “Nghe nói đại thiếu gia đã thu mua lại công ty tên là dễ dàng quỳ xuống à?”
“Còn không phải sao, thao tác một đống. Ha ha ha, vấn đề thì vẫn là do Nhiếp Tư để lộ cho anh ấy, không chừng ngày mai anh ấy lấy lại tinh thần rồi muốn giết Nhiếp Tư không chừng.”
Trần Y cười rộ lên, ấn mặt nạ nói: “Nhiếp Tư đùa quá trớn rồi.”
Thường Tuyết đỏ mặt: “Haiz, người này không đáng tin cậy.”
Trần Y nghe ra thẹn thùng trong lời nói, cô cười nói: “Ừm, không đáng tin, nhưng có người lại thích anh ta không đáng tin.”
“Trần Y.” Thường Tuyết hét lên.
Trần Y lại cười rộ lên, mở mặt nạ ra. Thường Tuyết đột nhiên gửi mấy video tới, giọng nói phát ra: “Nhị thiếu vẫn hăng hái như vậy.”
Trần Y cười ấn mở, lần lượt nhìn xem.
Bên trong, Văn Trạch Tân tay đút tay vào trong túi, mặt mỉm cười, còn ồn ào hùa theo. Nụ cười như vậy, rất giống với lúc anh đang đọc sách, Trần Y nhìn một lúc.
Trong đó có một đoạn video, anh cúi đầu, nụ cười trên lông mày lập tức phai nhạt. Anh lui về phía sau, trong lúc mọi người ồn ào, chân anh giẫm lên một tảng đá, cúi đầu châm thuốc.
Thường Tuyết gửi giọng nói: “Nhị thiếu ngoài cười nhưng trong không cười, chậc.”
“Đêm nay anh ta cũng không náo loạn gì, không giống như quá khứ, náo nhiệt hung hăng.”
Trần Y cười nói với Thường Tuyết: “Mình phải ngủ đây, sáng mai còn phải đi làm nữa.”
“Được rồi.”
Kéo mặt nạ trên mặt xuống, Trần Y vào phòng tắm rửa mặt rồi trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó Thẩm Tuyền bên kia gửi tin tốt đến.
Về việc đã đăng ký kết hôn cũng như ngày tổ chức kết hôn.
Vào ngày lĩnh chứng, người nhà trong gia đình tổ chức ca hát.
Thẩm Tuyền: [@Trần Y.]
Trần Y đang tăng ca cũng vội vàng trả lời.
Trần Y: [Chúc mừng nha @Thẩm Tuyền, @Văn Trạch Lệ.]
*
Lầu một phòng khách nhà họ Thẩm.
Hai bà mẹ ca hát vui vẻ còn những người khác ngồi yên lặng. Văn Trạch Tân cúi người đặt hai tay lên đầu gối, châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn nó bị đốt cháy từ từ.
Anh cũng không hút.
Điện thoại màu đen đặt trên bàn kêu lên hai tiếng.
Anh nhướng mày nhìn.
Trần Y: [Chúc mừng nha @Thẩm Tuyền, @Văn Trạch Lệ.]
Khoé môi anh giật giật, sau đó đứng dậy dập điếu thuốc chưa cháy hết trong gạt tàn, đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, chiếc xe màu đen vội vàng rời đi, một đường chạy đến quán bar Danh Sĩ ở Hội Thành. Vừa đẩy cửa đi vào là sàn nhảy đinh tai nhức óc.
Hội viên ở đây đều là người trong giới thế gia ở thủ đô, chỉ số an toàn rất cao.
Văn Trạch Tân đi tới, tựa vào vách tường, nhìn Cố Trình, anh nhướng mày: “Làm gì đây?”
Cố Trình dựa vào bàn, ngắm nghía ly rượu: “Nhìn gái đẹp.”
Văn Trạch Tân liếm khóe môi dưới, cười ra tiếng. Cố Trình liếc nhìn anh: “Cậu ngủ không ngon à? Trông có vẻ tiều tuỵ.”
Văn Trạch Tân xoa mặt, buồn bực cười: “Đâu có, ngủ rất ngon.”
Lúc này, bởi vì âm nhạc thay đổi, rất nhiều người theo bước nhảy lùi về phía sau, trong đó một mỹ nữ tóc dài mặc áo sơ mi và váy đồng phục lui về phía sau vài bước, ngã vào lòng Văn Trạch Tân.
Nụ cười trên mặt Văn Trạch Tân thu lại, anh rủ mắt nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đó sờ vào lồng ngực cứng rắn, sau đó ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hoa đào, cô ta sửng sốt, lập tức cười nói: “Anh trai?”
Cố Trình ở bên cạnh cười to: “Được, một người anh tốt.”
Văn Trạch Tân đánh giá cô ta từ trên xuống dưới nhưng trong đầu lại liên tục hiện ra bóng dáng của một người phụ nữ, còn có lúc nằm trong lòng anh, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, chạm vào thần kinh của anh.
Sau đó, anh thấp giọng hỏi lại: “Cô gọi tôi là gì?”
Người phụ nữ kia thấy thế, cười rồi lại sờ lên ngực anh: “Anh trai.”
Văn Trạch Tân giơ tay lên, hơi dùng sức nắm bả vai cô, mặt anh mang ý cười: “Anh trai là cô gọi à?”
Cảm nhận sức mạnh to lớn của bàn tay anh.
Người phụ nữ cảm thấy lạnh sống lưng: “Em…”
Văn Trạch Tân nắm lấy người cô ta đẩy sang bên cạnh: “Cút.”
Người phụ nữ kia vừa đứng vững trên đôi giày cao gót đã vội vàng bỏ chạy. Cố Trình ở một bên mở to hai mắt: “Đm?”
Văn Trạch Tân kéo cổ áo sơ mi lên, ngửi một cái, lông mày nhíu lại, anh có chút bực bội.
Cố Trình nhìn chằm chằm anh hồi lâu: “Cậu… đã bao lâu rồi không gặp vợ mình vậy?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân hơi dừng lại, anh buông tay rồi đút vào trong túi, rủ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Không lâu lắm.”
“Thật không?” Cố Trình nhẹ nhàng hỏi lại, anh ta lập tức nói: “Đúng rồi, cậu còn ở trong khách sạn à?”
Văn Trạch Tân tiến lên nâng ly rượu, uống một ngụm rồi nói: “Lười về nhà.”
“Lười về nhà?”
Văn Trạch Tân rót thêm một ly rượu, uống một ngụm lớn, sau đó đặt ly lên mặt bàn, lại kéo cổ áo sơ mi, nói: “Cậu từ từ uống đi.”
Ra khỏi cửa, Văn Trạch Tân nói với nhân viên bảo vệ: “Hóa đơn của Cố tổng tính cho tôi.”
“Vâng.”
Mười phút sau, anh trở lại nhà họ Thẩm, tiếng hát của hai người mẹ thật sự nghe như được rửa tai. Văn Trạch Tân ngồi trở lại sô pha, dựa vào, chân dài bắt chéo, tay đút trong túi, đầu trống rỗng nhìn hai người mẹ đang ồn ào ở đó.
Điện thoại di động trên mặt bàn im lặng trở lại.
Văn Trạch Tân rũ mắt nhìn thoáng qua.
Đi ra khỏi nhà họ Thẩm, chú Lâm lái xe tới, Văn Trạch Tân mở cửa xe cho bố mẹ.
Nhìn xe phía trước lái đi, trợ lý Giang mới khởi động xe lái tới, mở cửa xe cho Văn Trạch Tân, anh khom lưng lên xe.
Cửa kính từ từ đóng lại. Trợ lý Giang khởi động xe, lái vào trong bóng đêm, rất nhanh đã đến khách sạn. Trợ lý Giang xuống xe mở cửa, lại đi mở thang máy, nhìn Văn Trạch Tân đi vào.
Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, trợ lý Giang chần chừ chặn cửa lại nói: “Nhị thiếu, có muốn tôi cho người lấy một ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ không?”
Văn Trạch Tân ngước mắt lên, đôi mắt lạnh nhạt yên lặng nhìn anh ta.
Trợ lý Giang cười gượng, buông tay.
Cửa thang máy đóng lại.
Trợ lý Giang thở dài.
Giấc ngủ lâu dài này không ngon thì làm sao được chứ.
Thang máy lên tầng cao nhất, Văn Trạch Tân thay giày, cầm áo choàng tắm đi tắm rửa, xong rồi lau tóc, sau đó trực tiếp bật đèn trên bàn làm việc. Anh ngồi xuống, mở sổ ghi chép, bắt đầu xem số liệu trên biểu đồ.
*
Ngày hôm sau Trần Y ở nhà nhìn thấy video bọn họ tụ tập trong KTV, hai bà mẹ thật đúng là mạch bá*, nhưng hát cũng rất dễ nghe.
(*Mạch bá có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất chỉ những người hát hay trong KTV, nghĩa thứ hai chỉ những người vừa vào KTV là ôm micro hát mãi không ngừng. Ở đây đang hiểu theo nghĩa thứ hai.)
Trần Y gửi mấy ngón tay cái, sau đó liền nhận được tin nhắn của Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi: [Y Y, mẹ muốn hỏi con một chút. Con và Trạch Tân bây giờ… tình hình của tụi con là như thế nào vậy?]
Trần Y dừng lại.
Trần Y: [Mẹ, chúng con… hiện tại…]
Lâm Tiếu Nhi: [Con nói thật đi, hai người các con có phải đang ở riêng hay không?]
Không đợi Trần Y trả lời, Lâm Tiếu Nhi đã gửi câu này, khí thế hừng hực. Trần Y sửng sốt, lập tức nghĩ lại. Đúng, đây đúng là ở riêng.
Lúc trước chỉ muốn rời đi, hôm nay nhìn lại thì đây xem như là ở riêng rồi.
Trần Y: [Vâng, mẹ.]
Lâm Tiếu Nhi: [… Ở… ở riêng cũng tốt.]
Lâm Tiếu Nhi: [Con phải kiên cường.]
Trần Y: [… Cảm ơn mẹ, con sẽ kiên cường.]
Lâm Tiếu Nhi: [Con có cần mẹ giúp gì không?]
Trần Y: [Tạm thời không cần đâu mẹ, cảm ơn mẹ.]
Có mẹ chồng như vậy xem như là một loại may mắn, đáng tiếc không có quan hệ gì với cô. Hai người xem như đã có một thời gian rất dài không gặp mặt, Trần Y thật ra cũng dần dần quen với việc một mình.
Cô không về nhà họ Trần, bên đó cũng không biết chuyện ở riêng. Bên kia Văn Trạch Tân đương nhiên không có khả năng sẽ nói ra. Cho dù anh đứng mũi chịu sào trước công chúng, rất nhiều truyền thông nhìn chằm chằm tập đoàn Văn thị cũng sẽ nhìn chằm chằm anh, nhưng Văn Trạch Tân người này muốn giấu cái gì thì ai cũng đừng hòng dò xét.
Cho nên ở bên ngoài, quan hệ thông gia giữa thiên kim nhà họ Trần và nhị thiếu của nhà họ Văn vẫn đang sóng yên biển lặng.
Hôn lễ của Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ được sắp xếp diễn ra vào nửa tháng sau, nửa tháng này Trần Y còn có một chuyến đi đến Hải Thành và một hạng mục nữa. Hai ngày trước khi đến hôn lễ của Thẩm Tuyền thì cô mới trở về. Vừa mới trở về đã bị Thẩm Tuyền kéo đi thử trang phục phù dâu, trang phục phù dâu mà các chị em chọn đều là sườn xám màu hồng nhạt, cổ áo thêu hoa hồng.
Đêm trước đám cưới của Thẩm Tuyền.
Trần Y đi đón Thường Tuyết, hai người chạy tới nhà họ Thẩm.
Ba chị em cuối cùng cũng có thể đoàn tụ. Đêm đó ba người ở trên giường Thẩm Tuyền tán gẫu hai ba tiếng đồng hồ, sau đó sợ Thẩm Tuyền quá mệt mỏi mới tha cô ấy đi ngủ.
Trần Y và Thường Tuyết đi đến phòng ngủ thứ hai bên cạnh.
Hơn năm giờ ngày hôm sau, các cô đã bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng rửa mặt, đi ra thì thấy đội ngũ trang điểm đã đến.
Thường Tuyết nắm tay Trần Y, nói: “Thẩm Tuyền quả là mạnh mẽ, kết hôn hai lần, gả cho cùng một người đàn ông.”
Trần Y mỉm cười, đẩy Thường Tuyết vào phòng trang điểm.
Trong đội trang điểm có rất nhiều người đến, chỉ một lát sau đã làm xong. Mấy cô gái ở trong phòng tân hôn của cô dâu đang nói chuyện phiếm thì nghe thấy bên ngoài tiếng pháo nổ một tiếng.
Đùng.
“Đến rồi, đến rồi…”
Cách một cánh cửa, tất cả đều có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Thường Tuyết kéo Trần Y đi ra sau cửa, mở to mắt chờ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mở cửa lấy tiền.”
Đó là giọng nói của Văn Trạch Tân. Thường Tuyết dừng lại rồi liếc mắt nhìn Trần Y, vẻ mặt Trần Y bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng: “Không mở, đưa tiền có thành ý thì mở.”
Tiếng nói này truyền ra ngoài cửa.
Người đàn ông ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó anh nắm lấy hơn mười tấm chi phiếu, thẻ mua sắm, thẻ xe giải đặc biệt và thẻ phòng nhét vào khe cửa.
Đám người Trần Y bên trong sửng sốt.
Văn Trạch Tân ấn cửa, giọng điệu trầm thấp: “Thời gian đến rồi, đừng chậm trễ.”
Bên trong vô cùng náo loạn, một đám đàn ông theo sát phía sau đang gây rối, nói đừng để bọn họ làm bỏ lỡ giờ lành. Giọng nói mềm mại của Trần Y lại truyền đến, cô hỏi: “Văn đại thiếu có thành ý không?”
Văn Trạch Tân nghe giọng nói này, lòng bàn tay nắm cửa siết chặt.
Văn Trạch Lệ vội vàng tiến lên, chậc một tiếng, gõ cửa: “Thành ý mười phần, Tuyền nhi, anh tới rồi.”
Trần Y ở bên trong cười rộ lên.
Tiếng cười một lần nữa truyền tới, cô nói: “Được rồi.”
Tiếp theo cạch một tiếng.
Văn Trạch Tân một tay ấn cửa đẩy ra, bên trong, Trần Y mặc sườn xám màu hồng nhạt, xách theo một cái giỏ màu đỏ, duyên dáng yêu kiều, mỉm cười nhìn mấy người bọn họ.
Mọi người.
Vào khoảnh khắc đôi mắt Văn Trạch Tân nhìn thấy cô, một tia sáng mở ảo mãnh liệt hiện lên. Mà tầm mắt Trần Y chỉ đảo qua mặt anh, mỉm cười, vô cùng lễ phép.
Vô cùng lễ phép.
Ngón tay thon dài đang ngắm nghía điếu thuốc lá dừng lại, Văn Trạch Tân ngẩng đầu, nghiêng người dựa vào tay vịn của ghế sô pha, nhìn bố mình nhưng ánh mắt lại rơi trên bóng dáng xinh đẹp ở cửa phòng bếp. Mấy giây sau, anh thu hồi tầm mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu đã chọn làm thông gia thì chịu đựng thôi.”
Chịu đựng này là nói Trần Y hay nói chính anh thì không ai biết cả.
Văn Tụng Tiên nhíu mày.
Chỉ một lúc sau, bữa ăn đã sẵn sàng, Lâm Tiếu Nhi kêu hai người vào ăn cơm. Hai bố con tự dập tắt điếu thuốc trong tay rồi đứng dậy, Văn Tụng Tiên nhìn con trai mình nói: “Hôm nay con hút rất nhiều thuốc.”
Văn Trạch Tân chỉnh tay áo sơ mi, thấp giọng nói: “Vâng.”
“Trước đây con không hút nhiều như vậy.”
Văn Trạch Tân cười: “Gần đây tự nhiên muốn hút.”
Văn Tụng Tiên không lên tiếng, con mình như thế nào ông vẫn hơi hiểu rõ. Từ nhỏ Văn Trạch Tân đã rất tiết chế, tự có kỷ luật, anh làm chuyện gì cũng đều có mục đích. Chuyện hút thuốc này là trong một tiệc rượu vào một năm kia, có người kín đáo đưa cho anh, mà lúc ấy người đó chính là cấp trên của chú nhỏ nhà họ Văn.
Việc đưa thuốc hút này có chút ý châm chọc. Văn Trạch Tân nhận lấy, cúi đầu ngắm nghía hai lần, một giây sau liền nhận lấy bật lửa của người bên cạnh, đốt lên, bắt đầu hút.
Anh chưa từng học cách hút nhưng lúc này nhìn qua lại thấy vô cùng thành thạo.
Sau khi xảy ra chuyện này, Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đi tìm anh thì nhìn thấy Văn Trạch Tân đang ở trong phòng nghỉ hút hết điếu này đến điếu khác, anh đang luyện tập.
Nhà họ Văn thanh danh hiển hách, nhưng ngay cả như vậy thì vẫn sẽ gặp phải những chuyện không thể vượt qua, mà những chuyện này sau này đều do Văn Trạch Tân chịu đựng.
Kể từ đó anh cũng học được cách hút thuốc, nhưng thường là khi cần mới hút.
Như việc không có chuyện gì mà hút liên tiếp hai điếu này vẫn hiếm thấy. Đi vào phòng ăn, cửa phòng bếp đúng lúc đẩy ra, Trần Y bưng bò bít tết đi ra, nhìn thấy hai người, cô mỉm cười: “Ăn cơm thôi.”
Tóc cô buộc lên, có hơi lộn xộn, tay áo sơ mi cũng kéo lên làm lộ ra cánh tay trắng nõn mảnh khảnh. Đôi mắt Văn Trạch Tân dừng lại trên mặt cô, anh nhìn nụ cười của cô vài giây, sau đó dời tầm mắt, đè cái ghế kế bên, kéo ra rồi ngồi xuống.
Văn Tụng Tiên nhìn vài lần, sau đó cũng ngồi xuống theo.
Trần Y đặt bò bít tết xuống rồi quay ngược vào phòng bếp. Chỉ một lúc sau, Lâm Tiếu Nhi cũng ngồi xuống, dì bảo mẫu đặt canh rồi cũng rời đi. Trần Y bưng nước sốt ra rồi để lên bàn. Sau khi đặt lên, cô nhìn chỗ ngồi.
Văn Tụng Tiên ở nhà rất ít khi ngồi ở vị trí chủ đạo, lúc này ông đang ngồi kế bên Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Tân ngồi đối diện, bên cạnh anh còn dư một chỗ. Trần Y chần chừ một lúc, chuẩn bị đi qua thì Lâm Tiếu Nhi kéo tay cô lại, nói: “Y Y ngồi ở đây đi.”
Sau đó, bà nói với bảo mẫu: “Lấy bát đũa bên cạnh thiếu gia đặt sang bên này.”
Bảo mẫu hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Văn Trạch Tân. Anh đang cầm đũa, rũ mắt, lộ ra cái cổ thon dài. Anh không nói gì, cũng không có ý muốn giữ lại.
Bảo mẫu thấy thế thì vội đi đến trước lấy bộ bát đũa kia đặt tới trước mặt Trần Y. Cô đã ngồi xuống, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Bảo mẫu nhìn nhị thiếu phu nhân này, nghĩ thầm cô còn có thể cười được. Lần này nhị thiếu đối xử với cô rõ ràng lạnh lùng, so với lần tới nhà đầu năm còn lạnh nhạt hơn, vậy mà cô lần này lại không thèm để ý, nhìn cô giống như đã thay da đổi thịt.
Lâm Tiếu Nhi nhìn Văn Trạch Tân, cũng phát hiện được tật xấu của anh.
Bà hỏi: “Con có ý kiến gì với Trần Y à?”
Văn Trạch Tân nhai thức ăn, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu Nhi, cười nhạt một tiếng: “Con có thể có ý kiến gì? Mẹ muốn con dâu con có thể giành với mẹ sao?”
Anh đã quen với việc giả vờ.
Lâm Tiếu Nhi hừ lạnh, lập tức cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn cho Trần Y, thấp giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Trần Y mỉm cười: “Vâng, cảm ơn mẹ.”
Cô không từ chối, cô cũng không có hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ, sự thờ ơ của anh không ảnh hưởng đến cô. Văn Trạch Tân đỡ đầu lưỡi, nâng ly, nuốt xuống, đầu ngón tay giật cổ áo, đôi mắt lần nữa lướt qua mặt cô.
Rồi lập tức hờ hững thu hồi lại.
Sau đó trên bàn cơm chỉ có Trần Y, Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên nói chuyện, còn Văn Trạch Tân không lên tiếng. Anh cầm ly rượu, chậm rãi uống.
Rượu uống rất nhiều nhưng cơm ăn không nhiều. Lúc dọn bàn, Lâm Tiếu Nhi bưng trái cây ra, bà thấy vậy thì lông mày nhíu lại: “Tại sao ăn ít vậy?”
Bảo mẫu thấp giọng nói: “Thiếu gia uống rất nhiều rượu.”
Lâm Tiếu Nhi liếc mắt nhìn người đàn ông đang gọi điện ở bên kia, chậc một tiếng: “Đợi lát nữa say rồi làm trò cười cho thiên hạ là giỏi nhất.”
Bà bưng trái cây vào phòng khách, ngồi kế bên Trần Y, nói: “Mau vào nhóm chat xem, Văn Trạch Lệ đã gửi kế hoạch cầu hôn vào đó, con cũng đưa ra một chút ý kiến đi. Lần này nhất định phải cưới được Thẩm Tuyền về nhà.”
Trần Y cầm điện thoại, cười nói: “Con thấy rồi, đại thiếu rất có tâm.”
“Sao còn gọi là đại thiếu? Mau gọi anh đi.” Lâm Tiếu Nhi trừng Trần Y một cái, nhưng trên tay vẫn lấy một trái dưa lưới Hami đưa cho cô. Trần Y cười cầm lấy, nói: “Do con gọi vậy quen rồi.”
“Con đó, nhanh vào nhóm chat xem đi.”
Bên trong, mấy người Thẩm Lẫm đang trò chuyện về đồ án pháo hoa trí tuệ nhân tạo phải sắp xếp như thế nào thì Thẩm Lẫm lại @Trần Y.
Thẩm Lẫm: [Trần Y, em cảm thấy cần thêm gì để để đồ án tốt hơn không?]
Văn Trạch Lệ: [Tôi nói này, anh vợ, anh có thể đừng đối xử đặc biệt với em dâu nhà chúng ta được không, sao anh trắng trợn như vậy? Em trai tôi chết rồi sao?]
Văn Trạch Lệ: @Văn Trạch Tân, ra đi.
Trần Y lại một lần nữa xấu hổ.
Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh cười ha ha.
*
Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn, tay đút trong túi, dựa vào cửa sổ sát đất của phòng khách. Anh đang nói chuyện với Cố Trình, Cố Trình ở đầu dây bên kia xác nhận: “Có phải là cần tôi trở về giúp đỡ không?”
Văn Trạch Tân nhìn cảnh đêm bên ngoài, nói: “Anh trai tôi chỉ có mấy người bạn tốt, cậu không về thì ai làm phù rể.”
Cố Trình cười lớn: “Không, tôi cảm thấy Tiêu Nhiên hợp với gương mặt lạnh lẽo kia, rửa sạch một chút đen đủi của cậu ta.”
Văn Trạch Tân cười nhạo một tiếng: “Vậy cậu thuyết phục anh ấy đi.”
“Được, bọn Chu Dương sẽ đến chứ?”
“Đến, có náo nhiệt nào mà bọn họ không tới đâu?” Giọng điệu Văn Trạch Tân lạnh nhạt. Điện thoại anh liên tục rung lên, tất cả đều là thông báo Wechat, anh tùy ý liếc mắt nhìn một chút.
Chỉ thấy trên màn hình đầy lịch sử trò chuyện.
Thẩm Lẫm: [Trần Y.]
Thẩm Lẫm: [Trần Y, em cảm thấy…]
Thẩm Lẫm: [Trần Y, đồ án này…]
Thẩm Lẫm nói gì với Trần Y, anh không xem nhưng chỉ nhìn thấy mở đầu mỗi câu nói đều là “Trần Y”. Văn Trạch Tân lạnh nhạt nhìn mười mấy giây.
Anh hơi siết chặt hàm, sau đó lại buông lỏng, một lần nữa đặt điện thoại bên tai: “Được, cúp trước.”
Ở bên kia, Cố Trình nói một trận mà người này không trả lời, vừa lên tiếng lại muốn cúp máy. Anh ta chậc một tiếng rồi nói: “Được rồi, cúp đi, cậu vừa mới làm gì đấy?”
“Không có gì.”
Nói xong, Văn Trạch Tân cúp máy.
Anh để điện thoại trong túi, lấy ra một điếu thuốc, nhìn mấy giây, bóp cong rồi ném vào trong thùng rác, sau đó nói với bảo mẫu bên cạnh đang cầm một cái túi đựng vật dụng hàng ngày chuẩn bị bước vào cửa: “Đi gọi phu nhân ra đây.”
Bảo mẫu sửng sốt mấy giây mới kịp phản ứng lại là cần gọi thiên kim nhà họ Trần kia.
Dì ấy cười nói: “Được.”
*
Trần Y nhắn tin riêng cho Thẩm Lẫm, nói rằng ở trong nhóm bị trêu chọc cảm thấy hơi xấu hổ.
Thẩm Lẫm: [Tại sao Văn Trạch Tân không nói gì?]
Trần Y nhìn rồi im lặng mấy giây. Hoá ra là muốn buộc anh lên tiếng, Trần Y nhớ một chữ “Cút” vào đêm hôm đó của anh và thái độ lạnh nhạt hôm nay.
Có thể anh đã chịu đựng đủ rồi, có một người vợ không thể chạm vào thì có lợi ích gì.
Trần Y cười, soạn tin.
Trần Y: [Anh Thẩm Lẫm, em rất thích tình trạng này.]
Thẩm Lẫm: [Tình trạng mỗi người một ngả?]
Trần Y: [… Đúng vậy.]
“Phu nhân.” Một giọng nữ truyền đến, Trần Y ngẩng đầu nhìn bảo mẫu trẻ tuổi, cô vô thức mỉm cười: “Ừm?”
Bảo mẫu cười nói: “Nhị thiếu ở cửa chờ cô.”
Trần Y dừng lại.
Lâm Tiếu Nhi hỏi bảo mẫu: “Nó phải về rồi à?”
Bảo mẫu suy nghĩ một chút: “Chắc là vậy.”
Lâm Tiếu Nhi: “Sớm vậy.”
Nhưng bà cũng không giữ lại, ở bên cạnh cầm áo khoác đưa cho Trần Y. Cô nhận lấy, mặc vào, sau đó cầm túi nhỏ rồi nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, vậy tụi con đi trước.”
“Được, để mẹ tiễn hai đứa.” Lâm Tiếu Nhi cũng đứng dậy theo.
Trần Y đi về phía cổng, vừa rẽ ngang bình phong thì nhìn thấy ở đằng kia có một người đàn ông đứng hút thuốc dưới ánh sáng mờ tối. Ánh đèn màu cam toát ra, Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô.
Đôi mắt nặng nề, chỉ một lúc sau đó anh đã dời tầm mắt.
“Em lái xe.”
Nói rồi anh đi xuống bậc thang.
Trần Y phản ứng lại, anh để cô lái xe.
Lâm Tiếu Nhi kéo tay Trần Y, tức giận nói: “Thái độ gì vậy, Văn Trạch Tân.”
Người đàn ông đó đã đi đến cạnh xe, ngồi xuống ghế phụ lái, cổ tay đặt trên cửa sổ. Trần Y không thèm để ý, cô cười nói với Lâm Tiếu Nhi: “Mẹ, chúng con đi trước.”
“Được, lái xe cẩn thận một chút.”
Trần Y cười với bà, sau đó đi tới chiếc Porsche mở cửa xe. Văn Trạch Tân mở mắt nhìn cô, Trần Y lên xe, vẻ mặt bình tĩnh. Cô thắt dây an toàn, sau đó nổ máy xe.
Văn Trạch Tân vẫn không dời tầm mắt, chỉ nhìn cô, nhưng không nói lời nào, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trần Y quay đầu xe, vì rẽ về phía Văn Trạch Tân nên cô nhìn về phía trong kính bên kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi nghiêng sang một bên. Khi tầm mắt cô sắp nhìn thấy anh thì Văn Trạch Tân lạnh lùng thu ánh mắt lại.
Lâm Tiếu Nhi đứng ở cửa vẫy tay.
Trần Y cũng vẫy tay với bà, sau đó đạp chân ga. Cửa mở ra, chiếc Porsche màu đen chạy nhanh ra ngoài, phong cảnh hai bên lướt qua. Trần Y lái đến cửa tiểu khu, trong xe rất yên tĩnh, Trần Y cũng không hỏi Văn Trạch Tân lái xe đi đâu, cô đưa anh về nhà là được, sau đó thì tự mình bắt xe về chung cư.
Lúc này, một chiếc Maybach màu đen chạy tới, bấm còi về phía Porsche. Trần Y nhìn thấy trợ lý Giang trong xe, cô dừng một chút, đạp phanh.
“Em lái trở về đi.”
Cạch một tiếng, cửa mở ra. Văn Trạch Tân đẩy cửa, nói những lời này xong, đôi chân dài liền bước xuống xe. Bên kia trợ lý Giang cười gật đầu với Trần Y, sau đó mở cửa xe.
Trần Y nắm vô lăng, nhìn Văn Trạch Tân lạnh nhạt ngồi vào ghế sau, cửa kính xe cũng theo đó lắc lư.
Người đàn ông đó không quay đầu nhìn lại cô lần nào nữa.
Trần Y nhíu mày, cũng không quan tâm. Nhưng chiếc xe này dù sao cũng phải có chỗ để, cô cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý Giang, đầu bên kia rất nhanh nghe máy.
Trợ lý Giang cười nói: “Phu nhân?”
Trần Y nhẹ giọng hỏi: “Porsche thì sao?”
Trợ lý Giang sững sờ, anh ta quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi sau xe. Văn Trạch Tân dời tầm mắt nhìn về phía anh ta, nhướng mày không lên tiếng. Trợ lý Giang thông minh, thấp giọng nói: “Phu nhân, ngày mai tôi sẽ lái xe về.”
“Được.” Đầu kia truyền đến giọng nói mềm mại, êm tai của phụ nữ.
Ngón tay thon dài của Văn Trạch Tân đặt trên đùi gõ vài cái, mặt mày âm u. Anh thu lại tầm mắt của mình và nói với trợ lý Giang: “Lái xe.”
Trợ lý Giang thở dài, cất điện thoại xong rồi khởi động xe.
Mà chiếc Porsche đen ở làn đường bên kia cũng chậm rãi khởi động, hai chiếc xe cứ như vậy lướt qua. Cửa kính ghế lái phụ của Porsche không đóng lại, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy người phụ nữ ở ghế lái.
Văn Trạch Tân nhìn vẻ mặt thong dong bình tĩnh của cô, sắc mặt càng thêm âm trầm. Trợ lý Giang nhìn anh từ gương chiếu hậu, khuôn mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối.
Lộ ra chút không cam lòng và kiêu căng.
Trợ lý Giang thở dài.
Rốt cuộc là quan tâm hay là không quan tâm?
Dù sao, phu nhân dường như hoàn toàn không quan tâm vậy.
*
Ngày hôm sau, Trần Y lái chiếc Porsche đến văn phòng. Ba giờ rưỡi chiều, trợ lý Giang phái một trợ lý nhỏ đến lái đi, bên Trần Y cũng nhận được một hạng mục mới.
Nhưng mà hạng mục mới này ở thủ đô, nên không cần đi xa, mỗi ngày đều có thể qua lại giữa chung cư và công ty dự án. Tiêu Tiểu Nhàn lần này không ở nhóm của các cô.
Thẩm Lệ Thâm không chọn cô ta, tư liệu về rủi ro gian lận lần trước khiến Thẩm Lệ Thâm rất bất mãn, cô ấy đưa ra những đánh giá không tốt trong sách hướng dẫn.
Mà người trong tổ cũng nhìn ra Thẩm Lệ Thâm cố ý bồi dưỡng Trần Y. Đêm Văn Trạch Lệ cầu hôn Thẩm Tuyền, Trần Y gọi Thường Tuyết phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình vì cô không đi.
Nhưng mà cô đã đồng ý với Thẩm Tuyền là sẽ làm phù dâu cho cô ấy khi cô ấy tái hôn.
Buổi cầu hôn đêm đó vô cùng long trọng, Trần Y vội vàng lái xe trở về chung cư. Tắm rửa xong, dán mặt nạ tựa vào ghế salon, ôm gối thưởng thức.
Thấy Văn đại thiếu gia quỳ dễ dàng, Trần Y cười ra tiếng, cô ấn gửi giọng nói cho Thường Tuyết: “Nghe nói đại thiếu gia đã thu mua lại công ty tên là dễ dàng quỳ xuống à?”
“Còn không phải sao, thao tác một đống. Ha ha ha, vấn đề thì vẫn là do Nhiếp Tư để lộ cho anh ấy, không chừng ngày mai anh ấy lấy lại tinh thần rồi muốn giết Nhiếp Tư không chừng.”
Trần Y cười rộ lên, ấn mặt nạ nói: “Nhiếp Tư đùa quá trớn rồi.”
Thường Tuyết đỏ mặt: “Haiz, người này không đáng tin cậy.”
Trần Y nghe ra thẹn thùng trong lời nói, cô cười nói: “Ừm, không đáng tin, nhưng có người lại thích anh ta không đáng tin.”
“Trần Y.” Thường Tuyết hét lên.
Trần Y lại cười rộ lên, mở mặt nạ ra. Thường Tuyết đột nhiên gửi mấy video tới, giọng nói phát ra: “Nhị thiếu vẫn hăng hái như vậy.”
Trần Y cười ấn mở, lần lượt nhìn xem.
Bên trong, Văn Trạch Tân tay đút tay vào trong túi, mặt mỉm cười, còn ồn ào hùa theo. Nụ cười như vậy, rất giống với lúc anh đang đọc sách, Trần Y nhìn một lúc.
Trong đó có một đoạn video, anh cúi đầu, nụ cười trên lông mày lập tức phai nhạt. Anh lui về phía sau, trong lúc mọi người ồn ào, chân anh giẫm lên một tảng đá, cúi đầu châm thuốc.
Thường Tuyết gửi giọng nói: “Nhị thiếu ngoài cười nhưng trong không cười, chậc.”
“Đêm nay anh ta cũng không náo loạn gì, không giống như quá khứ, náo nhiệt hung hăng.”
Trần Y cười nói với Thường Tuyết: “Mình phải ngủ đây, sáng mai còn phải đi làm nữa.”
“Được rồi.”
Kéo mặt nạ trên mặt xuống, Trần Y vào phòng tắm rửa mặt rồi trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó Thẩm Tuyền bên kia gửi tin tốt đến.
Về việc đã đăng ký kết hôn cũng như ngày tổ chức kết hôn.
Vào ngày lĩnh chứng, người nhà trong gia đình tổ chức ca hát.
Thẩm Tuyền: [@Trần Y.]
Trần Y đang tăng ca cũng vội vàng trả lời.
Trần Y: [Chúc mừng nha @Thẩm Tuyền, @Văn Trạch Lệ.]
*
Lầu một phòng khách nhà họ Thẩm.
Hai bà mẹ ca hát vui vẻ còn những người khác ngồi yên lặng. Văn Trạch Tân cúi người đặt hai tay lên đầu gối, châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn nó bị đốt cháy từ từ.
Anh cũng không hút.
Điện thoại màu đen đặt trên bàn kêu lên hai tiếng.
Anh nhướng mày nhìn.
Trần Y: [Chúc mừng nha @Thẩm Tuyền, @Văn Trạch Lệ.]
Khoé môi anh giật giật, sau đó đứng dậy dập điếu thuốc chưa cháy hết trong gạt tàn, đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, chiếc xe màu đen vội vàng rời đi, một đường chạy đến quán bar Danh Sĩ ở Hội Thành. Vừa đẩy cửa đi vào là sàn nhảy đinh tai nhức óc.
Hội viên ở đây đều là người trong giới thế gia ở thủ đô, chỉ số an toàn rất cao.
Văn Trạch Tân đi tới, tựa vào vách tường, nhìn Cố Trình, anh nhướng mày: “Làm gì đây?”
Cố Trình dựa vào bàn, ngắm nghía ly rượu: “Nhìn gái đẹp.”
Văn Trạch Tân liếm khóe môi dưới, cười ra tiếng. Cố Trình liếc nhìn anh: “Cậu ngủ không ngon à? Trông có vẻ tiều tuỵ.”
Văn Trạch Tân xoa mặt, buồn bực cười: “Đâu có, ngủ rất ngon.”
Lúc này, bởi vì âm nhạc thay đổi, rất nhiều người theo bước nhảy lùi về phía sau, trong đó một mỹ nữ tóc dài mặc áo sơ mi và váy đồng phục lui về phía sau vài bước, ngã vào lòng Văn Trạch Tân.
Nụ cười trên mặt Văn Trạch Tân thu lại, anh rủ mắt nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đó sờ vào lồng ngực cứng rắn, sau đó ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hoa đào, cô ta sửng sốt, lập tức cười nói: “Anh trai?”
Cố Trình ở bên cạnh cười to: “Được, một người anh tốt.”
Văn Trạch Tân đánh giá cô ta từ trên xuống dưới nhưng trong đầu lại liên tục hiện ra bóng dáng của một người phụ nữ, còn có lúc nằm trong lòng anh, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, chạm vào thần kinh của anh.
Sau đó, anh thấp giọng hỏi lại: “Cô gọi tôi là gì?”
Người phụ nữ kia thấy thế, cười rồi lại sờ lên ngực anh: “Anh trai.”
Văn Trạch Tân giơ tay lên, hơi dùng sức nắm bả vai cô, mặt anh mang ý cười: “Anh trai là cô gọi à?”
Cảm nhận sức mạnh to lớn của bàn tay anh.
Người phụ nữ cảm thấy lạnh sống lưng: “Em…”
Văn Trạch Tân nắm lấy người cô ta đẩy sang bên cạnh: “Cút.”
Người phụ nữ kia vừa đứng vững trên đôi giày cao gót đã vội vàng bỏ chạy. Cố Trình ở một bên mở to hai mắt: “Đm?”
Văn Trạch Tân kéo cổ áo sơ mi lên, ngửi một cái, lông mày nhíu lại, anh có chút bực bội.
Cố Trình nhìn chằm chằm anh hồi lâu: “Cậu… đã bao lâu rồi không gặp vợ mình vậy?”
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân hơi dừng lại, anh buông tay rồi đút vào trong túi, rủ mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Không lâu lắm.”
“Thật không?” Cố Trình nhẹ nhàng hỏi lại, anh ta lập tức nói: “Đúng rồi, cậu còn ở trong khách sạn à?”
Văn Trạch Tân tiến lên nâng ly rượu, uống một ngụm rồi nói: “Lười về nhà.”
“Lười về nhà?”
Văn Trạch Tân rót thêm một ly rượu, uống một ngụm lớn, sau đó đặt ly lên mặt bàn, lại kéo cổ áo sơ mi, nói: “Cậu từ từ uống đi.”
Ra khỏi cửa, Văn Trạch Tân nói với nhân viên bảo vệ: “Hóa đơn của Cố tổng tính cho tôi.”
“Vâng.”
Mười phút sau, anh trở lại nhà họ Thẩm, tiếng hát của hai người mẹ thật sự nghe như được rửa tai. Văn Trạch Tân ngồi trở lại sô pha, dựa vào, chân dài bắt chéo, tay đút trong túi, đầu trống rỗng nhìn hai người mẹ đang ồn ào ở đó.
Điện thoại di động trên mặt bàn im lặng trở lại.
Văn Trạch Tân rũ mắt nhìn thoáng qua.
Đi ra khỏi nhà họ Thẩm, chú Lâm lái xe tới, Văn Trạch Tân mở cửa xe cho bố mẹ.
Nhìn xe phía trước lái đi, trợ lý Giang mới khởi động xe lái tới, mở cửa xe cho Văn Trạch Tân, anh khom lưng lên xe.
Cửa kính từ từ đóng lại. Trợ lý Giang khởi động xe, lái vào trong bóng đêm, rất nhanh đã đến khách sạn. Trợ lý Giang xuống xe mở cửa, lại đi mở thang máy, nhìn Văn Trạch Tân đi vào.
Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, trợ lý Giang chần chừ chặn cửa lại nói: “Nhị thiếu, có muốn tôi cho người lấy một ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ không?”
Văn Trạch Tân ngước mắt lên, đôi mắt lạnh nhạt yên lặng nhìn anh ta.
Trợ lý Giang cười gượng, buông tay.
Cửa thang máy đóng lại.
Trợ lý Giang thở dài.
Giấc ngủ lâu dài này không ngon thì làm sao được chứ.
Thang máy lên tầng cao nhất, Văn Trạch Tân thay giày, cầm áo choàng tắm đi tắm rửa, xong rồi lau tóc, sau đó trực tiếp bật đèn trên bàn làm việc. Anh ngồi xuống, mở sổ ghi chép, bắt đầu xem số liệu trên biểu đồ.
*
Ngày hôm sau Trần Y ở nhà nhìn thấy video bọn họ tụ tập trong KTV, hai bà mẹ thật đúng là mạch bá*, nhưng hát cũng rất dễ nghe.
(*Mạch bá có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất chỉ những người hát hay trong KTV, nghĩa thứ hai chỉ những người vừa vào KTV là ôm micro hát mãi không ngừng. Ở đây đang hiểu theo nghĩa thứ hai.)
Trần Y gửi mấy ngón tay cái, sau đó liền nhận được tin nhắn của Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi: [Y Y, mẹ muốn hỏi con một chút. Con và Trạch Tân bây giờ… tình hình của tụi con là như thế nào vậy?]
Trần Y dừng lại.
Trần Y: [Mẹ, chúng con… hiện tại…]
Lâm Tiếu Nhi: [Con nói thật đi, hai người các con có phải đang ở riêng hay không?]
Không đợi Trần Y trả lời, Lâm Tiếu Nhi đã gửi câu này, khí thế hừng hực. Trần Y sửng sốt, lập tức nghĩ lại. Đúng, đây đúng là ở riêng.
Lúc trước chỉ muốn rời đi, hôm nay nhìn lại thì đây xem như là ở riêng rồi.
Trần Y: [Vâng, mẹ.]
Lâm Tiếu Nhi: [… Ở… ở riêng cũng tốt.]
Lâm Tiếu Nhi: [Con phải kiên cường.]
Trần Y: [… Cảm ơn mẹ, con sẽ kiên cường.]
Lâm Tiếu Nhi: [Con có cần mẹ giúp gì không?]
Trần Y: [Tạm thời không cần đâu mẹ, cảm ơn mẹ.]
Có mẹ chồng như vậy xem như là một loại may mắn, đáng tiếc không có quan hệ gì với cô. Hai người xem như đã có một thời gian rất dài không gặp mặt, Trần Y thật ra cũng dần dần quen với việc một mình.
Cô không về nhà họ Trần, bên đó cũng không biết chuyện ở riêng. Bên kia Văn Trạch Tân đương nhiên không có khả năng sẽ nói ra. Cho dù anh đứng mũi chịu sào trước công chúng, rất nhiều truyền thông nhìn chằm chằm tập đoàn Văn thị cũng sẽ nhìn chằm chằm anh, nhưng Văn Trạch Tân người này muốn giấu cái gì thì ai cũng đừng hòng dò xét.
Cho nên ở bên ngoài, quan hệ thông gia giữa thiên kim nhà họ Trần và nhị thiếu của nhà họ Văn vẫn đang sóng yên biển lặng.
Hôn lễ của Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ được sắp xếp diễn ra vào nửa tháng sau, nửa tháng này Trần Y còn có một chuyến đi đến Hải Thành và một hạng mục nữa. Hai ngày trước khi đến hôn lễ của Thẩm Tuyền thì cô mới trở về. Vừa mới trở về đã bị Thẩm Tuyền kéo đi thử trang phục phù dâu, trang phục phù dâu mà các chị em chọn đều là sườn xám màu hồng nhạt, cổ áo thêu hoa hồng.
Đêm trước đám cưới của Thẩm Tuyền.
Trần Y đi đón Thường Tuyết, hai người chạy tới nhà họ Thẩm.
Ba chị em cuối cùng cũng có thể đoàn tụ. Đêm đó ba người ở trên giường Thẩm Tuyền tán gẫu hai ba tiếng đồng hồ, sau đó sợ Thẩm Tuyền quá mệt mỏi mới tha cô ấy đi ngủ.
Trần Y và Thường Tuyết đi đến phòng ngủ thứ hai bên cạnh.
Hơn năm giờ ngày hôm sau, các cô đã bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng rửa mặt, đi ra thì thấy đội ngũ trang điểm đã đến.
Thường Tuyết nắm tay Trần Y, nói: “Thẩm Tuyền quả là mạnh mẽ, kết hôn hai lần, gả cho cùng một người đàn ông.”
Trần Y mỉm cười, đẩy Thường Tuyết vào phòng trang điểm.
Trong đội trang điểm có rất nhiều người đến, chỉ một lát sau đã làm xong. Mấy cô gái ở trong phòng tân hôn của cô dâu đang nói chuyện phiếm thì nghe thấy bên ngoài tiếng pháo nổ một tiếng.
Đùng.
“Đến rồi, đến rồi…”
Cách một cánh cửa, tất cả đều có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Thường Tuyết kéo Trần Y đi ra sau cửa, mở to mắt chờ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Mở cửa lấy tiền.”
Đó là giọng nói của Văn Trạch Tân. Thường Tuyết dừng lại rồi liếc mắt nhìn Trần Y, vẻ mặt Trần Y bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng: “Không mở, đưa tiền có thành ý thì mở.”
Tiếng nói này truyền ra ngoài cửa.
Người đàn ông ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó anh nắm lấy hơn mười tấm chi phiếu, thẻ mua sắm, thẻ xe giải đặc biệt và thẻ phòng nhét vào khe cửa.
Đám người Trần Y bên trong sửng sốt.
Văn Trạch Tân ấn cửa, giọng điệu trầm thấp: “Thời gian đến rồi, đừng chậm trễ.”
Bên trong vô cùng náo loạn, một đám đàn ông theo sát phía sau đang gây rối, nói đừng để bọn họ làm bỏ lỡ giờ lành. Giọng nói mềm mại của Trần Y lại truyền đến, cô hỏi: “Văn đại thiếu có thành ý không?”
Văn Trạch Tân nghe giọng nói này, lòng bàn tay nắm cửa siết chặt.
Văn Trạch Lệ vội vàng tiến lên, chậc một tiếng, gõ cửa: “Thành ý mười phần, Tuyền nhi, anh tới rồi.”
Trần Y ở bên trong cười rộ lên.
Tiếng cười một lần nữa truyền tới, cô nói: “Được rồi.”
Tiếp theo cạch một tiếng.
Văn Trạch Tân một tay ấn cửa đẩy ra, bên trong, Trần Y mặc sườn xám màu hồng nhạt, xách theo một cái giỏ màu đỏ, duyên dáng yêu kiều, mỉm cười nhìn mấy người bọn họ.
Mọi người.
Vào khoảnh khắc đôi mắt Văn Trạch Tân nhìn thấy cô, một tia sáng mở ảo mãnh liệt hiện lên. Mà tầm mắt Trần Y chỉ đảo qua mặt anh, mỉm cười, vô cùng lễ phép.
Vô cùng lễ phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.