Tân Hôn

Chương 49:

Bán Tiệt Bạch Thái

23/10/2021

Bên này im lặng vài giây, sau đó Văn Trạch Tân giơ điện thoại lên, đặt bên môi nói: “Cô ấy muốn ăn thì con có thể mua cho cô ấy.”

Lâm Tiếu Nhi ở đầu dây bên kia khi nghe thấy giọng nói của con trai mình thì sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Con mua của con, mẹ mua của mẹ, khi ăn vị không giống nhau.”

“Hả? Không đúng, sao con lại ở chỗ Y Y…” Lâm Tiếu Nhi còn chưa nói xong thì Văn Trạch Tân đã không còn kiên nhẫn nghe nữa, anh đưa điện thoại cho Trần Y.

Cô cầm lấy, có chút xấu hổ, xoay người đặt điện thoại trên bàn ở phòng bếp, vừa nấu mì vừa nói: “Mẹ.”

“Ái chà, Y Y, lát nữa con nhớ nói rõ địa chỉ cho mẹ, mẹ không chỉ gửi sầu riêng cho con đâu, mẹ còn định gửi cho con một ít đồ ăn nữa.”

“Không cần đâu mẹ, bên này cái gì cũng có hết.”

“Cũng đúng, hôm nay nhìn môi trường bên kia cũng không tồi, rất thích hợp để ở.” Lâm Tiếu Nhi nói như vậy nhưng trên thực tế vẫn cảm thấy Trần Y ở thủ đô tốt hơn, ít ra muốn gặp thì có thể gặp. Khi biết Văn Trạch Tân đuổi theo đến Hội Thành, trái tim treo lơ lửng của Lâm Tiếu Nhi lập tức rơi xuống.

Sau đó lại nhìn thấy video Văn Trạch Tân quỳ gối, Lâm Tiếu Nhi vô cùng hy vọng con trai mình có thể quỳ nhiều hơn, đưa con dâu trở về, mới có thể nhớ mãi vị sầu riêng.

Bà nghĩ thầm, quỳ sầu riêng như vậy thì hơi tàn nhẫn, với tính tình Y Y thì chắc chắn sẽ mềm lòng.

Nghĩ đến hai đứa con trai đều quỳ như vậy để đưa vợ trở về, Lâm Tiếu Nhi cũng không biết làm sao. Nhưng có thể ôm con dâu trở về cũng là một chuyện tốt, bà là mẹ phải ủng hộ.

Trần Y cười nói: “Vâng, bên này rất thích hợp để sống, kiến trúc tương đối đặc sắc, đồ ăn cũng không khác ở thủ đô lắm.”

Bên ngoài.

Văn Trạch Tân dựa vào sô pha, nhìn người phụ nữ vừa bận rộn trong bếp vừa nói chuyện phiếm, nhìn đến không chớp mắt. Một lúc sau, Trần Y cúp điện thoại, hai tay cô bưng ra một bát mì bò cà chua nóng hổi thơm phức. Vừa mới ra ngoài cô đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên tay ghế sô pha, hai chân bắt chéo, hai tay để trong túi quần.

Cô sửng sốt, hỏi: “Anh nhìn đủ chưa?”

Em chính là ánh sáng của anh, vạn năm không bao giờ đổi thay, bây giờ và mãi mãi.

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...

Shopee Sale: Top 10 thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe cả gia đình - Giá sale đến 40%

Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được

Văn Trạch Tân để chân xuống, đứng lên kéo ghế ra rồi ngồi đối diện bàn ăn: “Đủ chỗ nào đâu?”

Trần Y: “…”

Cô ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị ăn.

Nhưng động tác vẫn dừng lại.

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Văn Trạch Tân gãi lông mày, thu hồi tầm mắt, rủ mắt ấn vào điện thoại, nói: “Em ăn của em đi.”

Trần Y chớp mắt, sau đó cúi đầu, bắt đầu ăn.

Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô, hơi nóng xông lên gương mặt cô, bởi vì nóng nên cô dừng lại một chút, khẽ há miệng. Anh nhìn vài giây sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.

Soạn tin trên điện thoại.

An tâm mùa dịch, đi chợ Online: Đồ tươi sống ngay trên Shopee - Giá siêu ưu đãi - Áp dụng tại TPHCM!

Mask dưỡng tóc thần thánh Hot Tik Tok! Mượt mà siêu dưỡng, giá SALE trên Shopee!

Bộ cây lau nhà vắt tự động thông minh kèm xô (tặng kèm 3 miếng bông lau) - Sale Shopee

Son dưỡng nhập khẩu tốt nhất 2021 - Giá Sale duy nhất trên Shopee - Mùi Dừa và Rose siêu thơm!

[Hai mươi giây sau gọi điện thoại đến, nói là có người quanh quẩn dưới lầu khách sạn.]

Chú Lâm: [… Vâng.]

Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, đầu ngón tay Văn Trạch Tân xoá tin nhắn, sau đó đặt điện thoại trên mặt bàn, đứng dậy nói: “Anh đi toilet.”

Trần Y cắn một miếng thịt bò trong miệng, ừm một tiếng. Nhà vệ sinh nằm ở cạnh phòng ngủ chính, Văn Trạch Tân đẩy cửa đi vào, còn Trần Y vẫn tiếp tục ăn.

Điện thoại di động màu đen trên bàn vang lên ầm ĩ.

Trần Y không thể không ngẩng đầu lên, cô chỉ liếc mắt nhìn, trên điện thoại hiển thị [Chú Lâm], bên cạnh còn có ghi chú [Tài xế]. Trần Y nhìn xem, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn. Đáng tiếc là bên kia vừa cúp máy lại gọi tới, mấy lần như vậy, Trần Y không thể không nhìn chiếc điện thoại kia.

Có việc gấp à?

Nhưng cô sẽ không nghe.

Cô buông đũa xuống, đứng dậy cầm điện thoại kia rồi đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ cửa, sau đó nói: “Điện thoại anh đang đổ chuông.”

Bên trong, giọng Văn Trạch Tân truyền đến: “Em nghe giùm anh đi.”

Trần Y cười, không nặng không nhẹ nói: “Nhị thiếu, em làm sao dám nhận điện thoại của anh được?”

Sau khi những lời này được nói ra.

Người đàn ông bên trong im lặng vài giây, sau đó anh kéo cửa ra nhìn cô. Trần Y cười cười, đưa điện thoại cho anh. Văn Trạch Tân rủ mắt, ngay sau đó ra khỏi toilet, nhận lấy điện thoại, cũng mở loa ngoài.

Bên kia, giọng nói tài xế Lâm truyền đến: “Nhị thiếu, có người cứ quanh quẩn bên ngoài khách sạn.”

“Báo cảnh sát.”



Chú Lâm lập tức nói: “Nhưng cũng không chắc những người đó có phải là mấy người đêm nay không nữa, đêm nay ngài đừng trở về.”

Văn Trạch Tân kéo ghế ra ngồi xuống, giống như đang suy nghĩ.

Trần Y cắn đũa, liếc anh một cái.

Một vài giây sau, Văn Trạch Tân nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình cân nhắc, chú cũng nên chú ý.”

“Vâng, vâng.” chú Lâm bên kia đã nhiều năm chưa nói dối, lúc này khi hoàn thành nhiệm vụ, ông ta lập tức cúp máy. Văn Trạch Tân nhếch khóe môi, ngắm nghía giao diện điện thoại.

Trần Y cắn miếng thịt bò, hỏi: “Sao vậy?”

Văn Trạch Tân đưa mắt nhìn cô, nói: “Đám người kia đêm nay đã bị tạm giữ, nhưng dường như có đồng bọn.”

Trần Y nói: “Ừm.”

“Chú Lâm sẽ không sao chứ?”

Nữ cảnh sát đơn thuần bảo vệ tổng giám đốc mặt lạnh, chuyện dở khóc dở cười gì đây?

Bị xuyên thành nữ phụ hàng loạt tiểu thuyết cẩu huyết, Thời Sênh lạnh lùng sát phạt, nhưng có 1 người đã làm cô động lòng...

Lược điện chải thẳng tóc, uốn cụp tóc chuyên nghiệp - Giá cực hot sale duy nhất Shopee

Xịt băng mát lạnh tức thì - Làm mát không khí nhanh cho yên xe, ghế ngồi ô tô an toàn

Văn Trạch Tân: “Không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Trần Y nói xong rồi cúi đầu tiếp tục ăn thịt bò, nước sốt ở dưới rất tươi. Văn Trạch Tân híp mắt nhìn cô, vài giây sau, anh click mở điện thoại tìm cài đặt, sau đó bấm ra rồi la lớn: “Vợ à.”

Trần Y vừa nghe thấy xưng hộ này liền cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

Văn Trạch Tân giơ điện thoại trước mặt cô, ấn vài cái, ngay sau đó ném điện thoại lên bàn cho cô xem.

“Về sau em có thể tùy ý mở điện thoại của anh.”

Trần Y dừng lại một chút, nhìn điện thoại, vài giây sau, cô kéo ghế đứng dậy, bưng bát đũa đi vào: “Em không có hứng thú xem điện thoại của anh.”

Văn Trạch Tân: “…”

Rửa bát đũa xong, lại dọn dẹp phòng bếp một lần nữa, Trần Y mới lau tay đi ra. Bên ngoài, Văn Trạch Tân đứng bên cạnh cửa sổ vừa nói chuyện điện thoại tay vừa đút vào túi quần, ánh mắt sắc bén.

Anh nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Y đi đến bên cửa, mở ra, ý bảo anh có thể đi rồi. Sau đó cô muốn tắm rồi đi ngủ, Văn Trạch Tân nhìn thấy động tác của cô nên đi tới.

Giây tiếp theo, anh giơ tay đè cánh cửa lại.

Ầm.

Trần Y nhào về phía trước, cửa đóng lại. Văn Trạch Tân chống cửa, lấy điện thoại ra tắt máy, bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó rủ mắt nhìn cô: “Tối nay thu nhận anh một đêm được không?”

Trần Y buông khoá cửa, muốn rời đi.

Tay kia của Văn Trạch Tân ngăn lại.

Trần Y mím chặt môi, nhìn anh.

“Ít nhất thì anh cũng nên thu xếp ổn thỏa cho chú Lâm, nhưng nơi này của em chỉ có hai phòng, anh muốn chen chúc với chú Lâm à?”

Bàn tay kia của Văn Trạch Tân đặt ở eo cô, nói: “Anh có thể ở cùng em.”

Trần Y: “Nhưng em không muốn.”

“Anh ngủ sô pha.”

Trần Y dừng lại một chút: “Được thôi.”

Văn Trạch Tân lập tức lấy điện thoại ra, gọi đến số của chú Lâm. Chú Lâm nhận điện thoại, đến thở mạnh cũng không dám, ông ta sợ giây tiếp theo Văn Trạch Tân lại bắt ông ta nói dối.

Văn Trạch Tân nói: “Chú Lâm, chú đến chỗ của phu nhân đi.”

Chú Lâm sửng sốt, lập tức nói: “Nhị thiếu, ngài phải về khách sạn à?”

Văn Trạch Tân: “Không, chú đến ở lại chỗ phu nhân, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây.”

Chú Lâm: “… Không được đâu, để tôi đến Lâm Par, bây giờ tôi đang trên đường đến, sắp tới rồi.”

Văn Trạch Tân nghe thấy những lời này, nhướng mày nhìn Trần Y.

Trần Y cắn môi dưới.

Văn Trạch Tân hơi tiến tới một chút, ở bên tai cô nói: “Cũng không phải là anh không muốn quan tâm ông ấy.”

Anh đây thức thời mới là người tài giỏi.

Trần Y đẩy mặt anh ra, nói: “Chú Lâm không đến thì anh cũng chỉ có thể ngủ ở sô pha.”



Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng ngủ lấy áo ngủ. Văn Trạch Tân nhìn người phụ nữ vừa trốn khỏi lòng ngực mình, dừng lại một chút rồi buông tay ra, sau đó gửi hai tin nhắn cho chú Lâm.

Văn Trạch Tân: [Làm tốt lắm, tăng lương.]

Văn Trạch Tân: [Mang máy tính xách tay và tài liệu đến đây.]

*

Nữa tiếng sau, Trần Y tắm xong đi ra, Văn Trạch Tân ngồi trên sô pha phòng khách, trước mặt bày tài liệu và máy tính xách tay, rủ mắt gõ lạch cạch. Lúc ngửi thấy mùi sữa tắm, Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cô mặc một chiếc váy ngủ rộng màu đen, bao kín người nhưng dáng người kia nhất định không bao hết được.

Anh đẩy máy tính xách tay ra, đôi mắt chứa màu máu, nhìn cô thật sâu.

Anh nói: “Có thể đến đây cho anh ôm một cái được không?”

Trên đầu Trần Y còn quấn khăn, những giọt nước vẫn nhỏ xuống. Cô liếc anh một cái, sau đó đi vào phòng ngủ chính lấy máy sấy tóc. Tiếng vù vù truyền đến, những giọt nước trên tóc rơi xuống ngay sau thắt lưng khiến người ta liên tục suy nghĩ.

Văn Trạch Tân không còn muốn xem máy tính xách tay nữa, anh kéo cổ áo ra dựa vào phía sau, đôi chân dài bắt chéo, nhìn bóng người đang ở trong phòng ngủ chính. Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Văn Trạch Tân cúi người cầm lấy. Không biết chú Lâm ở bên kia nói gì mà sắc mặt anh thay đổi, giây tiếp theo nói: “Báo cảnh sát.”

“Có bao nhiêu người?”

Chú Lâm ở bên đầu kia nói: “Sáu người.”

“Được, chú đừng cúp máy.”

Nói xong, Trần Y cũng nghe thấy, cô lao nhanh từ phòng ngủ chính đi ra, nhìn Văn Trạch Tân: “Sao vậy? Chú Lâm sao rồi?”

Văn Trạch Tân đứng dậy, nói: “Có người chặn xe của chú Lâm lại, chú ấy mới rời khỏi tầng dưới của chúng ta.”

Da đầu Trần Y tê dại, chú Lâm đã lớn tuổi, làm sao bây giờ. Văn Trạch Tân nắm lấy tay cô, kéo đến trước mặt, nhìn cô chăm chú: “Nhớ kỹ, phải ở lại nơi này, đừng ra ngoài.”

Anh nói xong rồi lại siết chặt ngón tay.

Trong chốc lát không biết có nên để cô ở một mình hay không, Hội Thành này cách thủ đô quá xa. Trần Y trở tay, nắm lấy cánh tay anh, nói: “Em… Được…”

Chữ được còn chưa dứt, Văn Trạch Tân đã ôm eo cô, nói: “Anh vẫn không yên tâm, chúng ta cùng nhau xuống đi.”

Trần Y ừm một tiếng, chạy nhanh về phòng ngủ chính thay quần áo. Sau khi đi ra, Văn Trạch Tân liền nắm tay cô đi xuống lầu, trên đường đi, anh vẫn luôn gọi điện thoại. Đầu tiên là báo cảnh sát, gọi cho hai cảnh sát tối nay, sau đó gọi đến thủ đô để sắp xếp vệ sĩ đến đây. Nếu chuyện này không kết thúc thì Trần Y ở đây cũng không an toàn.

Cuộc sống ở thủ đô bình dị đã quen nên trong một lúc đã xảy ra sơ sót. Khi đến lầu một, một chùm ánh sáng mạnh chiếu đến, là ánh sáng trắng của xe máy cải tiến. Văn Trạch Tân giơ tay che lại, sau đó anh rủ mắt, cầm cây gậy bên cạnh cửa hàng dùng để mở cửa.

Sáu người, sáu chiếc xe máy.

Chú Lâm bị nhốt trong xe.

Ông ta là người thành thật, cũng không dám lái xe, khi bị cản lại thì đã không còn cơ hội rời đi. Trần Y cắn chặt răng, nhìn chú Lâm trong xe.

Văn Trạch Tân đẩy Trần Y sang cửa hàng bên cạnh, thấp giọng nói: “Lát nữa thấy xe cảnh sát thì chạy tới.”

Cũng may cửa hàng vẫn chưa đóng cửa.

Trần Y mím chặt môi, gật đầu. Những người này thật ra không biết cô ở đâu, cho dù cô không xuống thì bọn họ cũng có thể đi lên. Chủ cửa hàng nhìn thấy Trần Y, sợ thì sợ nhưng vẫn kéo ghế cho cô ngồi xuống. Chủ cửa hàng nói: “Tôi vừa gọi cảnh sát rồi. Những người này vừa nãy trực tiếp chặn xe của bác kia, thật đáng sợ. Đúng là coi trời bằng vung.”

Trần Y không lên tiếng, chỉ nhìn bên kia.

Cô vừa mới dùng sức túm lấy cổ tay Văn Trạch Tân, chắc là móng tay đã sượt qua da anh.

Văn Trạch Tân đi ra ngoài.

Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc

Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!

Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu

Những người trên xe nhìn thấy Văn Trạch Tân, một người trong số đó mỉm cười.

“Từ đâu đến thế? To gan như vậy.”

Văn Trạch Tân đưa mắt nhìn: “Có đi hay không?”

Những người kia cùng nhau cười lạnh: “Ha ha ha, đi cái gì, chúng tao cũng không có làm chuyện gì xấu, chỉ là chặn bác này lại một lát thôi mà.”

Nói xong, người dẫn đầu đưa tay vào trong xe, chuẩn bị vỗ mặt chú Lâm. Cổ tay Văn Trạch Tân dùng sức, ném gậy ra, trực tiếp đập trúng cổ tay đối phương.

“A…”

Ngay sau đó, người từ trên xe máy ngã xuống.

Lúc này, tiếng xe cảnh sát theo sát vang lên.

Văn Trạch Tân xoa cổ tay, nhìn thấy xe cảnh sát chặn năm người kia lại. Anh xoay người trở về, cúi xuống nắm lấy tay Trần Y, kéo cô dậy.

Trần Y liếc mắt nhìn anh, chỉ cảm thấy đôi mắt người đàn ông này rất sâu, cô dời tầm mắt, nói: “Hay là tối nay để chú Lâm ở chỗ em đi.”

Văn Trạch Tân nhướng mày: “Vậy anh ở phòng em à?”

Trần Y: “Nằm mơ, sô pha là của anh.”

Văn Trạch Tân: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook