Chương 90: Ngoại truyện 21
Bán Tiệt Bạch Thái
25/11/2022
Edit: Alicia | Beta: Dép
“Cô bé đáng yêu như vậy, lại còn giống y đúc vợ cậu mà chỉ cũng được sao?” Ngay cả chủ nhiệm Triệu cũng không nhịn nổi nữa, chen vào một câu.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô bé trong lòng mình.
Đúng là giống cô.
Miệng, cái cằm, đôi mắt cũng giống hệt cô, bất giác đôi mắt anh ấm áp hơn nhiều. Chủ nhiệm Triệu để y tá đẩy Trần Y vào phòng. Cả đoàn người lên lầu, Văn Trạch Tân đặt đứa bé lại cạnh bên tay Trần Y, đầu ngón tay gạt vài sợi tóc ướt sũng của cô.
Trần Y ít nhiều gì cũng nhìn ra thần sắc thay đổi của anh. Khóe môi cô cong cong, cơn buồn ngủ từng chút ùa về.
Khi con ra đời, một người y tá đã ôm cho cô nhìn. Thấy khuôn mặt của đứa bé, cô cũng rất kinh ngạc. Trần Y ngái ngủ mà nói: “Anh phải đặt tên cho con bé.”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Được.”
“Em ngủ đi.” Tay anh vuốt tóc cô.
Trần Y nhắm nghiền mắt.
Ca mổ dài đằng đẵng, cô vẫn tỉnh như sáo, cảm giác ấy rất kỳ diệu. Nhưng đến lúc này, tinh thần cô đã đạt tới đỉnh điểm, không thể kiên trì tiếp nữa.
*
Trần Y tỉnh lại lần nữa là do bị đau tỉnh. Tay cô vừa nhích qua bên cạnh là chạm tới cánh tay Văn Trạch Tân. Anh cụp mắt nhìn cô, tức thì cúi người hỏi: “Em thấy sao?”
Trần Y nén sự đau đớn, giọng nói thều thào: “Hơi khát.”
Văn Trạch Tân gật đầu, trở tay cầm cái cốc qua, đặt ống hút bên miệng cô. Trần Y ngậm ống hút uống nước. Bỗng cửa bật mở, Lâm Tiếu Nhi và Liêu Tịch cùng đi vào, thấy Trần Y tỉnh, hai người đều thở phào nhẹ nhõm rồi nhao nhao đi tới thăm hỏi sức khỏe này kia.
Vừa hay y tá cũng cùng vào theo để điều chỉnh thử thuốc giảm đau.
Tiếp đó giảng giải cho Trần Y về các bước, ấn bụng, lau mình, trở người cùng xuống giường, v.v. Trước đây Trần Y từng chăm nom Thẩm Tuyền nên biết những điều này, cô gật đầu.
Y tá chỉ xong cũng nói: “Lau cơ thể trước đi, để tôi kêu người chăm cữ* đi nấu nước nóng.”
(*Từ gốc chỗ này là 月嫂 – nguyệt tẩu: chỉ những người chuyên chăm sóc cho phụ nữ sau sinh và em bé trong tháng ở cữ. Do bên mình không có cách gọi cụ thể cho từ này nên mình tạm gọi là người chăm cữ nhé.)
Liêu Tịch nói ngay: “Để tôi đi, chăm cữ chăm sóc tốt cho em bé là được rồi.”
Y tá có hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Người nhà của sản phụ này tốt quá.
Liêu Tịch đi nấu nước nóng.
Trần Y đẩy cánh tay Văn Trạch Tân: “Anh ra ngoài đi.”
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn cô.
Trần Y nói: “Anh đi đi, không cần anh đâu.”
Liêu Tịch bưng nước nóng tới, Văn Trạch Tân nhìn nước nóng, lại nhìn Trần Y một cái. Thấy nét mặt Trần Y cương quyết, hàm dưới của anh có chút căng cứng, anh khom người đặt lên môi cô một nụ hôn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Y thở phào một hơi.
Lâm Tiếu Nhi nói: “Y Y, mẹ thấy hình như nó muốn giúp con lau mình.”
Trần Y đáp: “Con không thèm anh ấy lau đâu.”
Bây giờ cô xấu xí lắm.
Cả người toàn mồ hôi.
Liêu Tịch thuận thế đóng cửa lại, sau đó bước tới. Y tá điều chỉnh thử thuốc giảm đau, bắt đầu ấn bụng cho Trần Y. Cơn đau xộc lên làm cô thở không nổi, nắm lấy tay vịn.
Lâm Tiếu Nhi xót xa, không ngừng lau mồ hôi cho cô.
Cách một cánh cửa.
Văn Trạch Tân lẳng lặng đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng hít thở bên trong, ngón tay anh miết vào cái bật lửa, một lần, hai lần, như thể đang kìm nén.
Trong căn phòng nhỏ, bé gái khóc oe oe vang dội, chị Lệ ôm cô bé ra định tìm một y tá, không ngờ thấy tiên sinh đứng ở ngoài. Chị tính cất lời thì nhận ra tiên sinh chỉ nghe tiếng kêu đau đớn của phu nhân bên trong, hoàn toàn không có ý chăm lo gì đến con. Chị Lệ ngập ngừng, cuối cùng vẫn không đi quấy rầy tiên sinh.
May thay, Văn Tụng Thiên và Văn Trạch Lệ trùng hợp đi vào, thấy bé con khóc không ngừng nên vội vàng ôm lấy. Thẩm Tuyền dắt tay Văn Thân cũng đi vào. Văn Thân nắm ống quần của Thẩm Tuyền đòi xem em gái.
Văn Trạch Lệ hâm mộ đỏ cả mắt.
Bé gái đúng là đáng yêu.
Văn Tụng Tiên đến chỗ Văn Trạch Tân muốn nói chuyện với anh, chị Lệ chưa kịp ngăn lại thì mọi người đã thấy Văn Trạch Tân nhúc nhích. Anh đi tới cửa phòng, một phát mở ra, hai mắt rét buốt nhìn y tá: “Không còn cách khác à? Cứ phải ấn như vậy?”
Giây phút ấy.
Tất cả mọi người trong ngoài cửa đều im phăng phắc.
Bên trong, hai mắt Trần Y rưng rưng, trông ra người đàn ông ở cửa.
Văn Trạch Tân có thấy nước mắt của cô không? Trần Y vô thức quay đầu qua hướng khác. Văn Trạch Tân nhấc chân vào, nhìn y tá: “Cô bước ra.”
Y tá có hơi hãi hùng.
Cô ấy hớt hải tránh ra.
Văn Trạch Tân đến chỗ y tá vừa đứng, nói: “Làm thế nào, cô dạy tôi.”
Y tá lấy lại chút tỉnh táo, cô ấy bắt đầu dạy Văn Trạch Tân. Anh cúi người, bàn tay rộng ấn lên bụng Trần Y, dựa theo những gì y tá nói.
Gương mặt anh sa sầm, song rất nghiêm túc.
Trần Y nhìn anh, cô cắn môi dưới, hơi kháng cự.
Văn Trạch Tân liếc cô một cái.
Trần Y nghiêng đầu, kéo quần áo.
May mắn, cửa thứ nhất rốt cuộc cũng qua, mấy lần ấn bụng sau đó đều là Văn Trạch Tân đảm nhiệm. Không biết là do tác dụng tâm lý hay là như thế nào, đau đớn dần vơi đi nhiều.
Văn Trạch Tân vắt khăn lông lau cổ Trần Y, rủ mắt nhìn cô: “Còn đuổi anh nữa không?”
Mặt Trần Y đỏ lên: “Người em toàn mồ hôi.”
“Lúc làm, trên người em không đổ mồ hôi chắc?”
Trần Y: “…”
Hai bà mẹ thấy thế cũng rón rén ra ngoài, trả lại căn phòng cho bọn họ. Hai bà vừa ra là thấy một đám người xúm lại bên ngoài ngắm em bé.
Nhất là Văn Thân, cậu bé vô cùng phấn khích.
Lâm Tiếu Nhi và Liêu Tịch nhìn nhau, xem như là lấy lại chút tâm trạng vui vẻ. Cái đồ chó Văn Trạch Tân này, từ khi Trần Y ra khỏi phòng sinh đến giờ là khuôn mặt cứ chù ụ một đống.
Anh đã biết trước rất nhiều, cũng tập thử trong suy nghĩ biết bao nhiêu lần. Nhưng lúc chuyện thật sự xảy đến, cô rên một tiếng là tim anh thắt lại, cảm xúc tiêu cực với con lại dâng lên theo. Trần Y đỏ mặt để anh lau, chỉ ngoại trừ phần dưới, cô giữ chặt tay anh nói: “Để mẹ em làm.”
Văn Trạch Tân nhìn xuống cô.
Mấy giây sau, anh thả khăn mặt vào thau nước.
*
Kế tiếp, xuống giường, trở người và phục hồi vết thương, Trần Y đều trải qua từng bước từng bước. Mỗi một lần cô đau đớn là sắc mặt Văn Trạch Tân thay đổi theo, nhưng anh càng quan tâm cô hơn.
Đồng thời, thái độ của anh với con gái cũng rất thờ ơ. Anh đặt cho cô bé tên Văn Xảo, nhũ danh là Xảo Xảo.
Cả khối anh em trong nhóm mắng Văn Trạch Tân máu lạnh, không có tình người, quá đáng.
Chu Dương: [Thích nhỉ, có người hên tới mức cản không nổi luôn. Xin con nhiều năm là xin được cái áo bông nhỏ.]
Văn Trạch Lệ: [Tôi thấy mà thèm đỏ mắt.]
Cố Trình: [Ôi, có cả hơi ghen tị nữa.]
Văn Trạch Lệ: [Tôi cũng thế.]
Chu Dương: [Văn Trạch Tân, cậu không muốn thì cho tôi luôn đi. Nhà tôi không thiếu chút sữa bột này.]
Tiêu Nhiên: [Ừ, tôi cũng vậy.]
Giang Úc: [Ha ha ha ha ha ha ha nhà tôi xin bỏ qua. Êm ấm một mình thôi là đủ rồi.]
Nhiếp Tư: [Tôi báo danh đi lượm bé Xảo Xảo nhà mấy người. @Văn Trạch Tân.]
Văn Trạch Lệ: [Nhiếp Tư, không tới phiên cậu đâu. Tôi là người đầu tiên đi lượm.]
Tiêu Nhiên: [Me too.]
Chu Dương: [Tôi nữa.]
Hứa Điện: [Ơ, cho tôi xin một chân được không?]
Trần Y dựa vào ngực Văn Trạch Tân đọc tin nhắn mọi người trong nhóm, cô ngửa đầu nhìn anh xã nhà mình: “Anh xem, ai cũng trách thái độ của anh với muội muội hết.”
Văn Trạch Tân cất điện thoại lên tủ đầu giường, ấn bờ vai của cô: “Ngủ thôi.”
Trần Y nhìn đồng hồ, nói: “Tới giờ muội muội bú sữa rồi.”
Văn Trạch Tân không nói gì. Anh xuống giường, tới chỗ giường nhỏ ôm con gái tới. Cô bé ngậm ngón tay mình mút hăng say, con mắt như quả nho nhìn người bố lạnh lùng, hoàn toàn không thấy sợ xíu nào. Văn Trạch Tân ôm cô bé vào lòng Trần Y, cô quay lưng về phía anh cho con bú.
Văn Trạch Tân ngồi bên giường, cụp mắt nhìn.
Trần Y mất kiên nhẫn, kéo chiếc khăn nhỏ che lại.
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Anh đưa tay cầm lấy văn kiện bên cạnh, tựa đầu vào giường lật xem.
Không lâu sau, bé cưng đã bú no. Văn Trạch Tân nhấn chuông, chị Lệ vào phòng ôm cô bé đi, tiện tay đóng cửa lại. Trần Y sửa sang áo lại xong, nằm thẳng, nhìn anh nói: “Khi nào về nhà anh?”
Văn Trạch Tân lật văn kiện, bàn tay to sờ tóc Trần Y, nói: “Nằm tròn bốn mươi hai ngày rồi về.”
Trần Y: “…”
Văn Trạch Tân đẩy văn kiện qua, cúi đầu nhìn Trần Y: “Vì nghĩ cho em thôi.”
Trần Y: “Đốt tiền.”
“Chút tiền ấy thì tính là gì.”
Trần Y kéo chăn lên đắp phủ đầu, ngủ. Văn Trạch Tân đặt văn kiện xuống, cũng nằm theo, vươn tay cho cô gối lên, chúc: “Ngủ ngon.”
Trần Y: “Ngủ ngon.”
*
Mười bữa nửa tháng, vết thương của Trần Y gần như đã lành. Tay nghề của chủ nhiệm Triệu giỏi cực kỳ, vết của Thẩm Tuyền được chăm sóc hậu kỳ, giờ nhìn chẳng rõ. Vết của Trần Y cũng rất nhỏ, chỉ là bây giờ còn hơi đỏ. Mỗi lần Văn Trạch Tân lau cho cô, thấy vết thương kia đều sẽ rất cẩn thận.
Bốn mươi hai ngày trôi qua, sau khi kiểm tra hậu sản tại bệnh viện, tất cả chỉ số đều bình thường, cả gia đình lập tức kéo về nhà. Về đến nhà cảm giác tốt hẳn, Trần Y ngồi trên ghế sofa ôm gối ôm, không muốn động đậy.
Chị Lệ lên lầu, lát sau chị ló đầu, cười nói với Trần Y: “Phu nhân, cô có muốn lên xem phòng muội muội không?”
Trần Y ném gối ôm ra, xoay người lên lầu.
Ban đầu phòng ngủ phụ chỉ bày đại một chiếc giường, rất trống trải. Lúc này, bên trong như một phòng công chúa, món đồ chơi nào cũng có đủ, Trần Y ngỡ ngàng.
Chị Lệ nhìn Trần Y, bảo: “Mặc dù tiên sinh lạnh nhạt, nhưng vẫn cho người sắp xếp ổn thỏa.”
Trần Y nở nụ cười.
Lúc ở cữ, thật sự không nhìn ra anh sẽ làm mấy chuyện này. Có khi cô còn thấy muốn Văn Trạch Tân ôm con là phải dụ anh mới được, không ngờ anh lại tự làm những thứ này.
Cô dùng đầu ngón tay trêu con gái trong ngực chị Lệ.
Con gái nắm lấy ngón tay cô.
Trần Y thuận tay ôm lấy bé rồi đi qua lan can nhìn xuống. Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần đang gọi điện thoại. Anh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Anh lấy điện thoại ra xa, chỉ chỉ để cô đứng cách lan can chút. Khóe môi Trần Y giương lên, lùi lại một bước, ôm con gái vào phòng ngủ chính.
Văn Trạch Tân nhìn phòng ngủ phụ một cái, phần nào đoán được nguyên nhân cô vui vẻ.
Anh hơi sững người, cúp máy, sau đó đi thẳng lên lầu. Chị Lệ thấy thế, rón rón đi qua thang máy bên kia xuống dưới, chừa lại chỗ cho gia đình ba người.
*
Trần Y để con gái nằm lên giường nhỏ rồi ngồi bên giường chơi với con. Cửa ở đằng sau mở ra, Văn Trạch Tân cầm áo khoác hai người đi vào móc lên móc treo đồ. Anh sửa lại tay áo, sau đó đi qua ngồi cạnh cô. Trần Y theo thói quen ngả vào lòng anh. Văn Trạch Tân ôm trọn eo cô, nói: “Em tính khi nào cai sữa mẹ?”
Trần Y dừng lại: “Em chưa biết, cỡ vài tháng nữa?”
Văn Trạch Tân: “Cai sớm chút đi, sau này sẽ đau đó.”
Trần Y: “Vẫn tốt mà, răng chưa mọc dài sẽ không đau đâu.”
“Thật không?” Văn Trạch Tân vuốt tóc cô, giọng nói trầm trầm pha chút cố ý: “Nếu răng con bé mọc dài mà em còn cho bú, anh sẽ bẻ răng của con bé.”
Trần Y ngồi thẳng dậy nhìn anh: “Sao anh ác thế?”
Văn Trạch Tân bóp mặt cô: “Cai sớm một chút vì tốt cho em thôi.”
Trần Y nghiến răng: “Hứ, hứ, hứ, hứ, hứ.”
Rất rõ ràng là không chịu nghe.
Văn Trạch Tân: “…”
“Cô bé đáng yêu như vậy, lại còn giống y đúc vợ cậu mà chỉ cũng được sao?” Ngay cả chủ nhiệm Triệu cũng không nhịn nổi nữa, chen vào một câu.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô bé trong lòng mình.
Đúng là giống cô.
Miệng, cái cằm, đôi mắt cũng giống hệt cô, bất giác đôi mắt anh ấm áp hơn nhiều. Chủ nhiệm Triệu để y tá đẩy Trần Y vào phòng. Cả đoàn người lên lầu, Văn Trạch Tân đặt đứa bé lại cạnh bên tay Trần Y, đầu ngón tay gạt vài sợi tóc ướt sũng của cô.
Trần Y ít nhiều gì cũng nhìn ra thần sắc thay đổi của anh. Khóe môi cô cong cong, cơn buồn ngủ từng chút ùa về.
Khi con ra đời, một người y tá đã ôm cho cô nhìn. Thấy khuôn mặt của đứa bé, cô cũng rất kinh ngạc. Trần Y ngái ngủ mà nói: “Anh phải đặt tên cho con bé.”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Được.”
“Em ngủ đi.” Tay anh vuốt tóc cô.
Trần Y nhắm nghiền mắt.
Ca mổ dài đằng đẵng, cô vẫn tỉnh như sáo, cảm giác ấy rất kỳ diệu. Nhưng đến lúc này, tinh thần cô đã đạt tới đỉnh điểm, không thể kiên trì tiếp nữa.
*
Trần Y tỉnh lại lần nữa là do bị đau tỉnh. Tay cô vừa nhích qua bên cạnh là chạm tới cánh tay Văn Trạch Tân. Anh cụp mắt nhìn cô, tức thì cúi người hỏi: “Em thấy sao?”
Trần Y nén sự đau đớn, giọng nói thều thào: “Hơi khát.”
Văn Trạch Tân gật đầu, trở tay cầm cái cốc qua, đặt ống hút bên miệng cô. Trần Y ngậm ống hút uống nước. Bỗng cửa bật mở, Lâm Tiếu Nhi và Liêu Tịch cùng đi vào, thấy Trần Y tỉnh, hai người đều thở phào nhẹ nhõm rồi nhao nhao đi tới thăm hỏi sức khỏe này kia.
Vừa hay y tá cũng cùng vào theo để điều chỉnh thử thuốc giảm đau.
Tiếp đó giảng giải cho Trần Y về các bước, ấn bụng, lau mình, trở người cùng xuống giường, v.v. Trước đây Trần Y từng chăm nom Thẩm Tuyền nên biết những điều này, cô gật đầu.
Y tá chỉ xong cũng nói: “Lau cơ thể trước đi, để tôi kêu người chăm cữ* đi nấu nước nóng.”
(*Từ gốc chỗ này là 月嫂 – nguyệt tẩu: chỉ những người chuyên chăm sóc cho phụ nữ sau sinh và em bé trong tháng ở cữ. Do bên mình không có cách gọi cụ thể cho từ này nên mình tạm gọi là người chăm cữ nhé.)
Liêu Tịch nói ngay: “Để tôi đi, chăm cữ chăm sóc tốt cho em bé là được rồi.”
Y tá có hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Người nhà của sản phụ này tốt quá.
Liêu Tịch đi nấu nước nóng.
Trần Y đẩy cánh tay Văn Trạch Tân: “Anh ra ngoài đi.”
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn cô.
Trần Y nói: “Anh đi đi, không cần anh đâu.”
Liêu Tịch bưng nước nóng tới, Văn Trạch Tân nhìn nước nóng, lại nhìn Trần Y một cái. Thấy nét mặt Trần Y cương quyết, hàm dưới của anh có chút căng cứng, anh khom người đặt lên môi cô một nụ hôn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Y thở phào một hơi.
Lâm Tiếu Nhi nói: “Y Y, mẹ thấy hình như nó muốn giúp con lau mình.”
Trần Y đáp: “Con không thèm anh ấy lau đâu.”
Bây giờ cô xấu xí lắm.
Cả người toàn mồ hôi.
Liêu Tịch thuận thế đóng cửa lại, sau đó bước tới. Y tá điều chỉnh thử thuốc giảm đau, bắt đầu ấn bụng cho Trần Y. Cơn đau xộc lên làm cô thở không nổi, nắm lấy tay vịn.
Lâm Tiếu Nhi xót xa, không ngừng lau mồ hôi cho cô.
Cách một cánh cửa.
Văn Trạch Tân lẳng lặng đứng bên cửa sổ. Nghe tiếng hít thở bên trong, ngón tay anh miết vào cái bật lửa, một lần, hai lần, như thể đang kìm nén.
Trong căn phòng nhỏ, bé gái khóc oe oe vang dội, chị Lệ ôm cô bé ra định tìm một y tá, không ngờ thấy tiên sinh đứng ở ngoài. Chị tính cất lời thì nhận ra tiên sinh chỉ nghe tiếng kêu đau đớn của phu nhân bên trong, hoàn toàn không có ý chăm lo gì đến con. Chị Lệ ngập ngừng, cuối cùng vẫn không đi quấy rầy tiên sinh.
May thay, Văn Tụng Thiên và Văn Trạch Lệ trùng hợp đi vào, thấy bé con khóc không ngừng nên vội vàng ôm lấy. Thẩm Tuyền dắt tay Văn Thân cũng đi vào. Văn Thân nắm ống quần của Thẩm Tuyền đòi xem em gái.
Văn Trạch Lệ hâm mộ đỏ cả mắt.
Bé gái đúng là đáng yêu.
Văn Tụng Tiên đến chỗ Văn Trạch Tân muốn nói chuyện với anh, chị Lệ chưa kịp ngăn lại thì mọi người đã thấy Văn Trạch Tân nhúc nhích. Anh đi tới cửa phòng, một phát mở ra, hai mắt rét buốt nhìn y tá: “Không còn cách khác à? Cứ phải ấn như vậy?”
Giây phút ấy.
Tất cả mọi người trong ngoài cửa đều im phăng phắc.
Bên trong, hai mắt Trần Y rưng rưng, trông ra người đàn ông ở cửa.
Văn Trạch Tân có thấy nước mắt của cô không? Trần Y vô thức quay đầu qua hướng khác. Văn Trạch Tân nhấc chân vào, nhìn y tá: “Cô bước ra.”
Y tá có hơi hãi hùng.
Cô ấy hớt hải tránh ra.
Văn Trạch Tân đến chỗ y tá vừa đứng, nói: “Làm thế nào, cô dạy tôi.”
Y tá lấy lại chút tỉnh táo, cô ấy bắt đầu dạy Văn Trạch Tân. Anh cúi người, bàn tay rộng ấn lên bụng Trần Y, dựa theo những gì y tá nói.
Gương mặt anh sa sầm, song rất nghiêm túc.
Trần Y nhìn anh, cô cắn môi dưới, hơi kháng cự.
Văn Trạch Tân liếc cô một cái.
Trần Y nghiêng đầu, kéo quần áo.
May mắn, cửa thứ nhất rốt cuộc cũng qua, mấy lần ấn bụng sau đó đều là Văn Trạch Tân đảm nhiệm. Không biết là do tác dụng tâm lý hay là như thế nào, đau đớn dần vơi đi nhiều.
Văn Trạch Tân vắt khăn lông lau cổ Trần Y, rủ mắt nhìn cô: “Còn đuổi anh nữa không?”
Mặt Trần Y đỏ lên: “Người em toàn mồ hôi.”
“Lúc làm, trên người em không đổ mồ hôi chắc?”
Trần Y: “…”
Hai bà mẹ thấy thế cũng rón rén ra ngoài, trả lại căn phòng cho bọn họ. Hai bà vừa ra là thấy một đám người xúm lại bên ngoài ngắm em bé.
Nhất là Văn Thân, cậu bé vô cùng phấn khích.
Lâm Tiếu Nhi và Liêu Tịch nhìn nhau, xem như là lấy lại chút tâm trạng vui vẻ. Cái đồ chó Văn Trạch Tân này, từ khi Trần Y ra khỏi phòng sinh đến giờ là khuôn mặt cứ chù ụ một đống.
Anh đã biết trước rất nhiều, cũng tập thử trong suy nghĩ biết bao nhiêu lần. Nhưng lúc chuyện thật sự xảy đến, cô rên một tiếng là tim anh thắt lại, cảm xúc tiêu cực với con lại dâng lên theo. Trần Y đỏ mặt để anh lau, chỉ ngoại trừ phần dưới, cô giữ chặt tay anh nói: “Để mẹ em làm.”
Văn Trạch Tân nhìn xuống cô.
Mấy giây sau, anh thả khăn mặt vào thau nước.
*
Kế tiếp, xuống giường, trở người và phục hồi vết thương, Trần Y đều trải qua từng bước từng bước. Mỗi một lần cô đau đớn là sắc mặt Văn Trạch Tân thay đổi theo, nhưng anh càng quan tâm cô hơn.
Đồng thời, thái độ của anh với con gái cũng rất thờ ơ. Anh đặt cho cô bé tên Văn Xảo, nhũ danh là Xảo Xảo.
Cả khối anh em trong nhóm mắng Văn Trạch Tân máu lạnh, không có tình người, quá đáng.
Chu Dương: [Thích nhỉ, có người hên tới mức cản không nổi luôn. Xin con nhiều năm là xin được cái áo bông nhỏ.]
Văn Trạch Lệ: [Tôi thấy mà thèm đỏ mắt.]
Cố Trình: [Ôi, có cả hơi ghen tị nữa.]
Văn Trạch Lệ: [Tôi cũng thế.]
Chu Dương: [Văn Trạch Tân, cậu không muốn thì cho tôi luôn đi. Nhà tôi không thiếu chút sữa bột này.]
Tiêu Nhiên: [Ừ, tôi cũng vậy.]
Giang Úc: [Ha ha ha ha ha ha ha nhà tôi xin bỏ qua. Êm ấm một mình thôi là đủ rồi.]
Nhiếp Tư: [Tôi báo danh đi lượm bé Xảo Xảo nhà mấy người. @Văn Trạch Tân.]
Văn Trạch Lệ: [Nhiếp Tư, không tới phiên cậu đâu. Tôi là người đầu tiên đi lượm.]
Tiêu Nhiên: [Me too.]
Chu Dương: [Tôi nữa.]
Hứa Điện: [Ơ, cho tôi xin một chân được không?]
Trần Y dựa vào ngực Văn Trạch Tân đọc tin nhắn mọi người trong nhóm, cô ngửa đầu nhìn anh xã nhà mình: “Anh xem, ai cũng trách thái độ của anh với muội muội hết.”
Văn Trạch Tân cất điện thoại lên tủ đầu giường, ấn bờ vai của cô: “Ngủ thôi.”
Trần Y nhìn đồng hồ, nói: “Tới giờ muội muội bú sữa rồi.”
Văn Trạch Tân không nói gì. Anh xuống giường, tới chỗ giường nhỏ ôm con gái tới. Cô bé ngậm ngón tay mình mút hăng say, con mắt như quả nho nhìn người bố lạnh lùng, hoàn toàn không thấy sợ xíu nào. Văn Trạch Tân ôm cô bé vào lòng Trần Y, cô quay lưng về phía anh cho con bú.
Văn Trạch Tân ngồi bên giường, cụp mắt nhìn.
Trần Y mất kiên nhẫn, kéo chiếc khăn nhỏ che lại.
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Anh đưa tay cầm lấy văn kiện bên cạnh, tựa đầu vào giường lật xem.
Không lâu sau, bé cưng đã bú no. Văn Trạch Tân nhấn chuông, chị Lệ vào phòng ôm cô bé đi, tiện tay đóng cửa lại. Trần Y sửa sang áo lại xong, nằm thẳng, nhìn anh nói: “Khi nào về nhà anh?”
Văn Trạch Tân lật văn kiện, bàn tay to sờ tóc Trần Y, nói: “Nằm tròn bốn mươi hai ngày rồi về.”
Trần Y: “…”
Văn Trạch Tân đẩy văn kiện qua, cúi đầu nhìn Trần Y: “Vì nghĩ cho em thôi.”
Trần Y: “Đốt tiền.”
“Chút tiền ấy thì tính là gì.”
Trần Y kéo chăn lên đắp phủ đầu, ngủ. Văn Trạch Tân đặt văn kiện xuống, cũng nằm theo, vươn tay cho cô gối lên, chúc: “Ngủ ngon.”
Trần Y: “Ngủ ngon.”
*
Mười bữa nửa tháng, vết thương của Trần Y gần như đã lành. Tay nghề của chủ nhiệm Triệu giỏi cực kỳ, vết của Thẩm Tuyền được chăm sóc hậu kỳ, giờ nhìn chẳng rõ. Vết của Trần Y cũng rất nhỏ, chỉ là bây giờ còn hơi đỏ. Mỗi lần Văn Trạch Tân lau cho cô, thấy vết thương kia đều sẽ rất cẩn thận.
Bốn mươi hai ngày trôi qua, sau khi kiểm tra hậu sản tại bệnh viện, tất cả chỉ số đều bình thường, cả gia đình lập tức kéo về nhà. Về đến nhà cảm giác tốt hẳn, Trần Y ngồi trên ghế sofa ôm gối ôm, không muốn động đậy.
Chị Lệ lên lầu, lát sau chị ló đầu, cười nói với Trần Y: “Phu nhân, cô có muốn lên xem phòng muội muội không?”
Trần Y ném gối ôm ra, xoay người lên lầu.
Ban đầu phòng ngủ phụ chỉ bày đại một chiếc giường, rất trống trải. Lúc này, bên trong như một phòng công chúa, món đồ chơi nào cũng có đủ, Trần Y ngỡ ngàng.
Chị Lệ nhìn Trần Y, bảo: “Mặc dù tiên sinh lạnh nhạt, nhưng vẫn cho người sắp xếp ổn thỏa.”
Trần Y nở nụ cười.
Lúc ở cữ, thật sự không nhìn ra anh sẽ làm mấy chuyện này. Có khi cô còn thấy muốn Văn Trạch Tân ôm con là phải dụ anh mới được, không ngờ anh lại tự làm những thứ này.
Cô dùng đầu ngón tay trêu con gái trong ngực chị Lệ.
Con gái nắm lấy ngón tay cô.
Trần Y thuận tay ôm lấy bé rồi đi qua lan can nhìn xuống. Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần đang gọi điện thoại. Anh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Anh lấy điện thoại ra xa, chỉ chỉ để cô đứng cách lan can chút. Khóe môi Trần Y giương lên, lùi lại một bước, ôm con gái vào phòng ngủ chính.
Văn Trạch Tân nhìn phòng ngủ phụ một cái, phần nào đoán được nguyên nhân cô vui vẻ.
Anh hơi sững người, cúp máy, sau đó đi thẳng lên lầu. Chị Lệ thấy thế, rón rón đi qua thang máy bên kia xuống dưới, chừa lại chỗ cho gia đình ba người.
*
Trần Y để con gái nằm lên giường nhỏ rồi ngồi bên giường chơi với con. Cửa ở đằng sau mở ra, Văn Trạch Tân cầm áo khoác hai người đi vào móc lên móc treo đồ. Anh sửa lại tay áo, sau đó đi qua ngồi cạnh cô. Trần Y theo thói quen ngả vào lòng anh. Văn Trạch Tân ôm trọn eo cô, nói: “Em tính khi nào cai sữa mẹ?”
Trần Y dừng lại: “Em chưa biết, cỡ vài tháng nữa?”
Văn Trạch Tân: “Cai sớm chút đi, sau này sẽ đau đó.”
Trần Y: “Vẫn tốt mà, răng chưa mọc dài sẽ không đau đâu.”
“Thật không?” Văn Trạch Tân vuốt tóc cô, giọng nói trầm trầm pha chút cố ý: “Nếu răng con bé mọc dài mà em còn cho bú, anh sẽ bẻ răng của con bé.”
Trần Y ngồi thẳng dậy nhìn anh: “Sao anh ác thế?”
Văn Trạch Tân bóp mặt cô: “Cai sớm một chút vì tốt cho em thôi.”
Trần Y nghiến răng: “Hứ, hứ, hứ, hứ, hứ.”
Rất rõ ràng là không chịu nghe.
Văn Trạch Tân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.