Chương 1: Mạnh Bà thang
Mạnh Bà Thang
08/11/2016
Mấy ngàn năm qua quỷ sai chốn âm ti vẫn gọi nàng là Mạnh Bà. Mạnh Bà dù có dung nhan khiến người ta khuynh đảo, nhưng khi nhớ đến lại không thể hình dung ra đường nét, ấy là do Diêm Vương xin cho nàng lá Trú Nhan chỗ Tử Hà tiên tử trên Thất Trùng Thiên. Bọn quỷ sai vẫn nói với nhau rằng, nàng là nữ đọa tiên, vì phạm phép trời nên bị Tiên Giới đày xuống âm phủ. Lão Diêm Vương không hiểu sao tìm được chút nhân trí còn sót sau hàng vạn năm, thương tình để nàng sống ở Vọng Hương Đài, ngày ngày nấu canh cho quỷ hồn trước khi đầu thai.
Mạnh Bà còn rất trẻ, nàng mặc một bộ váy dài trắng, như hòa vào một thể với lũ âm hồn vất vưởng đi lại giữa cầu Nại Hà. Nàng không biết mình là ai, cũng không quan tâm mình là ai, mình phạm tội gì? Nếu đã quên thì sao phải cố nhớ? Mấy ngàn năm ở địa phủ cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nàng đã thấy biết bao oan hồn, cũng đã nấu biết bao bát Mạnh Bà thang. Có kẻ uống, có kẻ không muốn uống, nhưng nếu để bọn chúng muốn gì được nấy, thì lão Diêm Vương kia đã chẳng phải thuê một lũ quỷ sai đầu trâu mặt ngựa làm gì?
Sống ở Nhân gian, bao bọc trong lòng những thất tình lục dục, ảo tưởng và bi phẫn. Có những việc không thể buông bỏ được, những niềm vui và nỗi buồn ly hợp trong cõi hồng trần cuồn cuộn, uống bát canh Mạnh Bà, ngập ngừng bước tới cầu Nại Hà mà kết thúc, nhìn lại quãng thời gian mà nỗi buồn được lấp đầy bởi những giọt nước mắt, đã hoá thành những đám mây mù sương, rồi nhẹ nhàng phân tản đi. Chính là một đời tràn đầy hối hận? Là sự tiếc nuối của sự cách biệt âm dương? Hay là quyết định buông bỏ mà rời đi? …… đều đã không còn quan trọng. Bởi vì sau khi uống bát canh Mạnh Bà này, thì tất cả mọi thứ sẽ không phải bận tâm đến nữa.
Nàng vẫn luôn nghĩ, buông bỏ chấp niệm mà bước vào vòng luân hồi có phải tốt hơn là cứ giữ mãi, cố chấp nhảy xuống dòng Vong Xuyên chịu đau đớn suốt 1 ngàn năm, rồi ngàn năm sau lại được vớt lên và ép uống chén canh này?
Thỉnh thoảng, Mạnh Bà đến U Minh điện gặp Diêm Vương, lão hỏi nàng thấy thế nào? Mạnh Bà ngơ ngẩn: “Thế nào là thế nào?”
Lão lại hỏi: “Người muốn quay về Bạch Hạc Trì chứ?”
Nàng đáp : “Bạch Hạc Trì là ở đâu? Ta nấu canh rất tốt, ngài không phải trả tiền mà vẫn có kẻ nấu canh cho, chẳng lẽ còn không chịu thỏa mãn?” Thế là lão xua tay đuổi nàng về Vọng Hương Đài.
Mạnh Bà không hiểu lão già này có ý gì, cũng chẳng buồn hỏi. Tháng tháng ngày ngày như thế này cũng tốt.
Dạo này âm phủ có rất nhiều oan hồn. Mạnh Bà hỏi lũ quỷ sai, chúng bảo trên Nhân giới đang bị yêu ma càn quấy. Vị Thiên quân trên kia đã phái thiên binh, thiên tướng đi dẹp loạn, chắc độ dăm ngày nữa sẽ giảm thôi. Mạnh Bà nghe không nói gì, chỉ yên lặng đổ thêm nước Vong Xuyên vào nồi nấu.
Mạnh Bà còn rất trẻ, nàng mặc một bộ váy dài trắng, như hòa vào một thể với lũ âm hồn vất vưởng đi lại giữa cầu Nại Hà. Nàng không biết mình là ai, cũng không quan tâm mình là ai, mình phạm tội gì? Nếu đã quên thì sao phải cố nhớ? Mấy ngàn năm ở địa phủ cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nàng đã thấy biết bao oan hồn, cũng đã nấu biết bao bát Mạnh Bà thang. Có kẻ uống, có kẻ không muốn uống, nhưng nếu để bọn chúng muốn gì được nấy, thì lão Diêm Vương kia đã chẳng phải thuê một lũ quỷ sai đầu trâu mặt ngựa làm gì?
Sống ở Nhân gian, bao bọc trong lòng những thất tình lục dục, ảo tưởng và bi phẫn. Có những việc không thể buông bỏ được, những niềm vui và nỗi buồn ly hợp trong cõi hồng trần cuồn cuộn, uống bát canh Mạnh Bà, ngập ngừng bước tới cầu Nại Hà mà kết thúc, nhìn lại quãng thời gian mà nỗi buồn được lấp đầy bởi những giọt nước mắt, đã hoá thành những đám mây mù sương, rồi nhẹ nhàng phân tản đi. Chính là một đời tràn đầy hối hận? Là sự tiếc nuối của sự cách biệt âm dương? Hay là quyết định buông bỏ mà rời đi? …… đều đã không còn quan trọng. Bởi vì sau khi uống bát canh Mạnh Bà này, thì tất cả mọi thứ sẽ không phải bận tâm đến nữa.
Nàng vẫn luôn nghĩ, buông bỏ chấp niệm mà bước vào vòng luân hồi có phải tốt hơn là cứ giữ mãi, cố chấp nhảy xuống dòng Vong Xuyên chịu đau đớn suốt 1 ngàn năm, rồi ngàn năm sau lại được vớt lên và ép uống chén canh này?
Thỉnh thoảng, Mạnh Bà đến U Minh điện gặp Diêm Vương, lão hỏi nàng thấy thế nào? Mạnh Bà ngơ ngẩn: “Thế nào là thế nào?”
Lão lại hỏi: “Người muốn quay về Bạch Hạc Trì chứ?”
Nàng đáp : “Bạch Hạc Trì là ở đâu? Ta nấu canh rất tốt, ngài không phải trả tiền mà vẫn có kẻ nấu canh cho, chẳng lẽ còn không chịu thỏa mãn?” Thế là lão xua tay đuổi nàng về Vọng Hương Đài.
Mạnh Bà không hiểu lão già này có ý gì, cũng chẳng buồn hỏi. Tháng tháng ngày ngày như thế này cũng tốt.
Dạo này âm phủ có rất nhiều oan hồn. Mạnh Bà hỏi lũ quỷ sai, chúng bảo trên Nhân giới đang bị yêu ma càn quấy. Vị Thiên quân trên kia đã phái thiên binh, thiên tướng đi dẹp loạn, chắc độ dăm ngày nữa sẽ giảm thôi. Mạnh Bà nghe không nói gì, chỉ yên lặng đổ thêm nước Vong Xuyên vào nồi nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.