Chương 17: Ngoại truyện 1 : Vu Hoành - Giao Long
Mạnh Bà Thang
24/11/2016
Hôm nay trên Cửu
Trùng Thiên diễn ra hôn lễ của hai vị thần duy nhất còn lại trong lục
giới. Ai cũng nói hôn lễ này thật khéo, nếu hai vị ấy không lấy nhau thì chắc cũng chả ai dám cưới.
Nói gì chứ! Đùa với thần có khi chết như chơi!
Mới vừa kết thúc phần lễ, tân lang đã bế tân nương đi mất. Bây giờ vào tiệc, chỉ còn mỗi mình vị chiến thần Vu Hoành là đại diện cho cả hai bên gia đình.
Vu đại tướng mặt đen như đít nồi, đã tiếp rượu, tiếp khách còn tiếp luôn con rồng ngu ngốc cứ quanh quẩn vướng chân.
Đây hẳn là vị tướng dưới Nam Hải, Giao Thủy. Hắn mặc bộ áo bào màu thiên thanh, mặt như bạch ngọc, dáng như núi cao. Ấy nhưng mà bây giờ ngọn núi bớt cao rồi. Giao Thủy oằn lưng làm mưa hoa mạn đà la ở phía lễ đài cho chúng tiên xem để khỏi nhàm chán. u cũng là bởi hắn nhiệt tình hỏi han quá, nên Vu huynh mới nhờ vả chút việc.
Hôn lễ kéo dài 7 ngày 7 đêm thì kết thúc. Cả Cửu Trùng Thiên vốn tiên khí trong lành nay cũng nhuốm vài phần nhốn nháo.
Đến ngày thứ 7, Giao Thủy nhận thấy mình rõ là được mời đi uống rượu mà vẫn chưa được giọt nào nên uất ức chạy thẳng đến hầm rượu mà thưởng tửu.
Vu Hoành mệt lả người, lúc bay qua Tửu Hồ lại thấy một vị tiên mặc áo thiên thanh nằm vắt vẻo trên cành bồ đề mà ngủ. Dưới đất, bình rượu vứt la liệt.
Giao Thủy uống đến không biết trời trăng gì, đưa tay gãi ngực , miệng lẩm bẩm lại trở mình một cái rơi xuống. Gió thật mát quá, thấy cả người mình nhẹ như lông hồng, cứ từ từ bị gió cuốn đi.
Vu Hoành thấy vị tiên quân uống say lôn cổ xuống đất mà miệng vẫn cười như nở hoa mới bay đến đỡ ngài ấy cho khỏi gãy cổ. Lại thấy người ta say quá, không những thế còn giúp mình lo liệu hôn lễ mấy ngày liền nên rủ lòng đưa đến hậu viện cho ngủ nhờ.
Sáng sớm ở Tích Bích, Tất Phong Cầm gân cổ mà hót véo von. Trong phòng, Giao Thủy lật lại lật, chỗ này ấm, rúc lại rúc, còn êm nữa cơ à, thế nên ôm lại ôm.
Vu Hoành mở mắt, mệt mỏi suốt 7 ngày cũng vơi đi phần nào nhưng sao thấy toàn thân nặng như đeo chì, cựa người một cái.
Uỵch
Dưới đất có tiếng gầm lên.
"Chết tiệt! Tên nào đá ta?"
Vu Hoành ngó xuống, thấy vị nào đó đang nằm dưới đất, áo ngoài bên ngoài đã bay mất, trên người chỉ còn độc chiếc quần. Lại nhìn người mình. Mẹ kiếp trần như nhộng. Vu huynh trợn mắt, nhíu mày, rống giận:
"Ni mã đản nhà ngươi Giao Thủy, lại dám nhân lúc ông đây mệt mỏi mà động thủ. Ngươi chết đi" Nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm đao xông tới.
Giao Thủy đang hậm hực ngồi dưới đất bắt đầu tỉnh táo, đã thấy Vu Hoành đuổi tới. Vội cầm quần mà chạy.
Hôn lễ của Thiên Ngạn vừa xong, lục giới lại thấy cảnh tươi đẹp biết bao. Vu Đại tướng cầm đao đuỏi Giao tiểu tướng chạy khắp cùng trời cuối đất, luôn miệng đòi trinh tiết. Mọi người không ai bảo ai đều cảm thán mối tình oan nghiệt này!
Cứ thế suốt một năm, Giao Thủy trốn đến sức cùng lực kiệt. Ai bảo hắn không đánh lại tên chết tiệt kia nên mới phải chạy chứ.
Hôm nay Vu Hoành cầm đao đuổi tới Bạch Hạc, gặp ngay Thiên Ngạn và Hoa Tư đang ngồi ngoài Tử Đề Đình thưởng trà. Thiên Ngạn cũng nghe phong thanh, ngồi thẳng lưng, ho khẽ chỉnh lại giọng mới cất lời mời:
" Vu tướng, ngồi một chút chăng?"
Vu Hoành khom lưng hành lễ rồi đặt mông ngồi xuống, cười ngọt ngào nói cảm ơn. Vừa bưng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thán đã lâu không được uống trà ngon thế này, thì chân bị người ta đá một cái, trà nóng sánh ra thấm ướt cả vạt áo. Vu Hoành kinh ngạc nhìn qua thì thấy Đế quân mặt đen lại lườm hắn. Một cái, hai cái, ba cái... vẫn còn lườm. Vu Hoành đáng thương không biết mình đã làm sai cái gì.
Thiên Ngạn thấy có biến, vội nói vào chủ đề:
"Nghe nói Vu tướng quân cùng Giao Thủy... có...có..." Nàng dừng lại suy ngẫm nên chọn từ nào cho thích hợp:
"À.. có giao tình"
Vu Hoành đen mặt, hắn từ bao giờ thì có giao tình với tên tiểu bạch kia chứ. Vội vàng xua tay vội vàng:
"Thượng thần hiểu nhầm hiểu nhầm. Ti chức với tên đó không có gì"
Hoa Tư khinh bỉ:
"Còn nói không có. Ta sống bao năm cũng chưa từng thấy ngươi tận tình tìm ai như thế. Chẳng phải là muốn chạy theo người ta luôn ư?"
Vu Hoành phản bác:
" Đế quân, thực sự không có... chỉ tại...hắn...hắn..cướp mất lần đầu của thần"
Mặt tỏ vẻ bi thương, hai mắt long lanh ngấn lệ.
Cả Hoa Tư và Thiên Ngạn đều trợn mắt:
" Ồ hóa ra đã đến bước này rồi ư? Thật nhanh ! Không ngờ Giao Thủy nhìn nhỏ nhắn mà cũng mạnh mẽ ghê!"
Hoa Tư đưa tay vuốt tóc Thiên Ngạn, thờ ơ:
"Đã lấy vật trân quý nhất của ngươi thì ngươi trao thân luôn cho hắn đi. Theo hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm"
Vu Hoành sởn gai ốc:
" Không cần.. không cần. Ti chức chỉ tìm hắn rồi chém hắn trút giận thôi"
Hoa Tư nhẹ bẫng hỏi lại:
" Thế sao? Vậy để ta xem ngươi chém thế nào" Mắt lóe lên gian tà.
Thiên Ngạn ngồi bên sặc nước ho khù khụ, sắc mặt ửng hồng, hai mắt ngấn nước, hơi thở phập phồng.
Hoa Tư nhìn thấy bỗng trầm mặt, phất tay một cái, thấy Giao Thủy đứng trong đình, bị tường vân trói chặt, mặt đầy đau khổ.
Hoa Tư dang tay bế Thiên Ngạn bay thẳng vào Bạch Hạc Trì, để lại một câu:
"Bản quân còn có việc gấp, hai ngươi cứ từ từ"
Vu Hoành nhìn thấy Giao Thủy, ban đầu là kinh ngạc rồi chuyển qua vui sướng, chạy qua túm áo hắn trở về Tích Bích.
Giao Thủy bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập, lại bị Vu Hoành bắt ở lại Tích Bích nấu ăn dọn dẹp cho hắn. Giao tướng ngày nào giờ lại bị ép đến bước trở thành cô hầu gái nhỏ. Nước mắt tuôn ròng ròng.
Vu tướng giở thói bắt nạt, giọng hách dịch:
" Chỉ có một món mặn, hai món nhạt, một món canh? Nấu thêm"
"Nấu mặn như vậy ai ăn được chứ? Muốn đầu độc thận ta để bán ư?"
"Quá nhạt. Ngươi muốn ta thiếu iot mà trì độn sao?"
"Giao Thủy, ngươi đến cái giường cũng lau không sạch"
"Giao Thủy, nước quá nóng đi"
Và một hôm, tiếng Vu Hoành trong viện vọng ra:
"Giao Thủy, lấy quần lại không lấy áo. Ngươi muốn ta lõa thể để ngươi ăn lộc sao?"
Giao tiểu tướng đang quét sân phía ngoài, nghe tiếng tên hỗn đản kia vọng ra, giận tím mặt, ném chổi trong tay, rống lên:
"Con mẹ nó nhà ngươi Vu Hoành, ta nhịn cũng đủ no rồi. Hôm nay đánh không được ông đây cũng quyết sống chết với ngươi"
Hùng hổ đạp cửa xông vào. Thấy trong phòng hơi nước uốn lượn, tràn đầy mập mờ. Vu Hoành ngồi trong thùng tắm, hai mắt trợn lên, làn da vì nóng mà ửng hồng, khuôn mặt anh tuấn thoáng nét thẹn thùng, lại thêm chút bi phẫn. Giao Thủy nhìn thấy cảnh đẹp, máu mũi không hiểu sao phụt ra. Hắn đưa tay lau máu, nghĩ rằng tên hỗn đản kia chắc lại làm gì nên mình bị thương, thêm mối thù hắn khi xưa đi rêu rao khắp lục giới phá hủy danh tiết của mình, lửa nóng trong người bốc lên ngùn ngụt. Lập tức chạy đến, lôi Vu Hoành ra, kéo đến trên giường, nghiến răng:
"Mẹ nó, ngươi dám vu khống ta, vậy hôm nay ông đây sẽ giúp ngươi khỏi mang cái danh xử nam bao năm trời"
Đè ra giường.
Cởi quần áo.
Bắt đầu bạo hoa cúc.
Vu Hoành còn chưa hoàn hồn thì đã bị cướp đi lần đầu tiên.
Lúc hắn từ trong sung sướng mà tỉnh lại, đã thấy Giao Thủy đang ở phía trên người mình. Tức giận tại sao mình lại ở phía dưới. Bèn dùng sức lật lại, áp Giao Thủy dưới thân.
Quần chiến cứ thế mà diễn ra.
Ngày hôm sau trên Tích Bích, Tất Phong Cầm lại gân cổ lên hót.
Vu Hoành tỉnh lại, nhìn một vòng, lệ tuôn rơi : "Đây là lần đầu tiên của mình sao?"
Lẳng lặng mặc quần áo, định mở cửa thì thấy chân mình nặng như chì. Nhìn xuống thấy Giao Thủy vẫn lõa thể, đã từ trên giường phi xuống, lại bị vướng chân ngã đập mặt xuống đất, hai tay bấu chặt chân hắn, giọng tức giận:
" Mẹ nó ngươi dám chạy. Cướp lần đầu của ta còn dám đi. Ta nấu cơm cho ngươi ăn, trải chăn cho ngươi ngủ, nay trao cả thân cho ngươi mà dám chạy hả? Có tin ông đây thiến ngươi không?"
Vu Hoành cũng tức giận nhìn tên kia. Đầu tuy có rối bù nhưng vẫn đầy phong vị. Mặt trắng nõn, da như sứ, trơn mịn, đôi chân dài, cự long cũng lớn. Lại nhớ đến đêm qua bỗng thấy trong lòng vui sướng không hiểu nổi, tức giận cũng bay sạch, ho khẽ, đảo mắt nhẹ bẫng bâng quơ:
"Ta chịu trách nhiệm là được chứ gì"
Giao Thủy đứng lên, phủi bụi, quay người khing bỉ:
"Nói vậy còn nghe được"
Vu Hoành đứng sau đưa mắt nhìn lại, thấy thân hình kia, trong người máu nóng lại bừng bừng:
"Ta đang định đi nấu bữa sáng lại bị ngươi ngăn cản. Thôi đành ăn tạm vậy"
Nói đoạn lại đè Giao muội muội ra.
Ngoài kia Tất Phong Cầm khản cổ, bay đi tìm nước uống.
Nói gì chứ! Đùa với thần có khi chết như chơi!
Mới vừa kết thúc phần lễ, tân lang đã bế tân nương đi mất. Bây giờ vào tiệc, chỉ còn mỗi mình vị chiến thần Vu Hoành là đại diện cho cả hai bên gia đình.
Vu đại tướng mặt đen như đít nồi, đã tiếp rượu, tiếp khách còn tiếp luôn con rồng ngu ngốc cứ quanh quẩn vướng chân.
Đây hẳn là vị tướng dưới Nam Hải, Giao Thủy. Hắn mặc bộ áo bào màu thiên thanh, mặt như bạch ngọc, dáng như núi cao. Ấy nhưng mà bây giờ ngọn núi bớt cao rồi. Giao Thủy oằn lưng làm mưa hoa mạn đà la ở phía lễ đài cho chúng tiên xem để khỏi nhàm chán. u cũng là bởi hắn nhiệt tình hỏi han quá, nên Vu huynh mới nhờ vả chút việc.
Hôn lễ kéo dài 7 ngày 7 đêm thì kết thúc. Cả Cửu Trùng Thiên vốn tiên khí trong lành nay cũng nhuốm vài phần nhốn nháo.
Đến ngày thứ 7, Giao Thủy nhận thấy mình rõ là được mời đi uống rượu mà vẫn chưa được giọt nào nên uất ức chạy thẳng đến hầm rượu mà thưởng tửu.
Vu Hoành mệt lả người, lúc bay qua Tửu Hồ lại thấy một vị tiên mặc áo thiên thanh nằm vắt vẻo trên cành bồ đề mà ngủ. Dưới đất, bình rượu vứt la liệt.
Giao Thủy uống đến không biết trời trăng gì, đưa tay gãi ngực , miệng lẩm bẩm lại trở mình một cái rơi xuống. Gió thật mát quá, thấy cả người mình nhẹ như lông hồng, cứ từ từ bị gió cuốn đi.
Vu Hoành thấy vị tiên quân uống say lôn cổ xuống đất mà miệng vẫn cười như nở hoa mới bay đến đỡ ngài ấy cho khỏi gãy cổ. Lại thấy người ta say quá, không những thế còn giúp mình lo liệu hôn lễ mấy ngày liền nên rủ lòng đưa đến hậu viện cho ngủ nhờ.
Sáng sớm ở Tích Bích, Tất Phong Cầm gân cổ mà hót véo von. Trong phòng, Giao Thủy lật lại lật, chỗ này ấm, rúc lại rúc, còn êm nữa cơ à, thế nên ôm lại ôm.
Vu Hoành mở mắt, mệt mỏi suốt 7 ngày cũng vơi đi phần nào nhưng sao thấy toàn thân nặng như đeo chì, cựa người một cái.
Uỵch
Dưới đất có tiếng gầm lên.
"Chết tiệt! Tên nào đá ta?"
Vu Hoành ngó xuống, thấy vị nào đó đang nằm dưới đất, áo ngoài bên ngoài đã bay mất, trên người chỉ còn độc chiếc quần. Lại nhìn người mình. Mẹ kiếp trần như nhộng. Vu huynh trợn mắt, nhíu mày, rống giận:
"Ni mã đản nhà ngươi Giao Thủy, lại dám nhân lúc ông đây mệt mỏi mà động thủ. Ngươi chết đi" Nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm đao xông tới.
Giao Thủy đang hậm hực ngồi dưới đất bắt đầu tỉnh táo, đã thấy Vu Hoành đuổi tới. Vội cầm quần mà chạy.
Hôn lễ của Thiên Ngạn vừa xong, lục giới lại thấy cảnh tươi đẹp biết bao. Vu Đại tướng cầm đao đuỏi Giao tiểu tướng chạy khắp cùng trời cuối đất, luôn miệng đòi trinh tiết. Mọi người không ai bảo ai đều cảm thán mối tình oan nghiệt này!
Cứ thế suốt một năm, Giao Thủy trốn đến sức cùng lực kiệt. Ai bảo hắn không đánh lại tên chết tiệt kia nên mới phải chạy chứ.
Hôm nay Vu Hoành cầm đao đuổi tới Bạch Hạc, gặp ngay Thiên Ngạn và Hoa Tư đang ngồi ngoài Tử Đề Đình thưởng trà. Thiên Ngạn cũng nghe phong thanh, ngồi thẳng lưng, ho khẽ chỉnh lại giọng mới cất lời mời:
" Vu tướng, ngồi một chút chăng?"
Vu Hoành khom lưng hành lễ rồi đặt mông ngồi xuống, cười ngọt ngào nói cảm ơn. Vừa bưng ly trà lên nhấp một ngụm, cảm thán đã lâu không được uống trà ngon thế này, thì chân bị người ta đá một cái, trà nóng sánh ra thấm ướt cả vạt áo. Vu Hoành kinh ngạc nhìn qua thì thấy Đế quân mặt đen lại lườm hắn. Một cái, hai cái, ba cái... vẫn còn lườm. Vu Hoành đáng thương không biết mình đã làm sai cái gì.
Thiên Ngạn thấy có biến, vội nói vào chủ đề:
"Nghe nói Vu tướng quân cùng Giao Thủy... có...có..." Nàng dừng lại suy ngẫm nên chọn từ nào cho thích hợp:
"À.. có giao tình"
Vu Hoành đen mặt, hắn từ bao giờ thì có giao tình với tên tiểu bạch kia chứ. Vội vàng xua tay vội vàng:
"Thượng thần hiểu nhầm hiểu nhầm. Ti chức với tên đó không có gì"
Hoa Tư khinh bỉ:
"Còn nói không có. Ta sống bao năm cũng chưa từng thấy ngươi tận tình tìm ai như thế. Chẳng phải là muốn chạy theo người ta luôn ư?"
Vu Hoành phản bác:
" Đế quân, thực sự không có... chỉ tại...hắn...hắn..cướp mất lần đầu của thần"
Mặt tỏ vẻ bi thương, hai mắt long lanh ngấn lệ.
Cả Hoa Tư và Thiên Ngạn đều trợn mắt:
" Ồ hóa ra đã đến bước này rồi ư? Thật nhanh ! Không ngờ Giao Thủy nhìn nhỏ nhắn mà cũng mạnh mẽ ghê!"
Hoa Tư đưa tay vuốt tóc Thiên Ngạn, thờ ơ:
"Đã lấy vật trân quý nhất của ngươi thì ngươi trao thân luôn cho hắn đi. Theo hắn, bắt hắn chịu trách nhiệm"
Vu Hoành sởn gai ốc:
" Không cần.. không cần. Ti chức chỉ tìm hắn rồi chém hắn trút giận thôi"
Hoa Tư nhẹ bẫng hỏi lại:
" Thế sao? Vậy để ta xem ngươi chém thế nào" Mắt lóe lên gian tà.
Thiên Ngạn ngồi bên sặc nước ho khù khụ, sắc mặt ửng hồng, hai mắt ngấn nước, hơi thở phập phồng.
Hoa Tư nhìn thấy bỗng trầm mặt, phất tay một cái, thấy Giao Thủy đứng trong đình, bị tường vân trói chặt, mặt đầy đau khổ.
Hoa Tư dang tay bế Thiên Ngạn bay thẳng vào Bạch Hạc Trì, để lại một câu:
"Bản quân còn có việc gấp, hai ngươi cứ từ từ"
Vu Hoành nhìn thấy Giao Thủy, ban đầu là kinh ngạc rồi chuyển qua vui sướng, chạy qua túm áo hắn trở về Tích Bích.
Giao Thủy bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập, lại bị Vu Hoành bắt ở lại Tích Bích nấu ăn dọn dẹp cho hắn. Giao tướng ngày nào giờ lại bị ép đến bước trở thành cô hầu gái nhỏ. Nước mắt tuôn ròng ròng.
Vu tướng giở thói bắt nạt, giọng hách dịch:
" Chỉ có một món mặn, hai món nhạt, một món canh? Nấu thêm"
"Nấu mặn như vậy ai ăn được chứ? Muốn đầu độc thận ta để bán ư?"
"Quá nhạt. Ngươi muốn ta thiếu iot mà trì độn sao?"
"Giao Thủy, ngươi đến cái giường cũng lau không sạch"
"Giao Thủy, nước quá nóng đi"
Và một hôm, tiếng Vu Hoành trong viện vọng ra:
"Giao Thủy, lấy quần lại không lấy áo. Ngươi muốn ta lõa thể để ngươi ăn lộc sao?"
Giao tiểu tướng đang quét sân phía ngoài, nghe tiếng tên hỗn đản kia vọng ra, giận tím mặt, ném chổi trong tay, rống lên:
"Con mẹ nó nhà ngươi Vu Hoành, ta nhịn cũng đủ no rồi. Hôm nay đánh không được ông đây cũng quyết sống chết với ngươi"
Hùng hổ đạp cửa xông vào. Thấy trong phòng hơi nước uốn lượn, tràn đầy mập mờ. Vu Hoành ngồi trong thùng tắm, hai mắt trợn lên, làn da vì nóng mà ửng hồng, khuôn mặt anh tuấn thoáng nét thẹn thùng, lại thêm chút bi phẫn. Giao Thủy nhìn thấy cảnh đẹp, máu mũi không hiểu sao phụt ra. Hắn đưa tay lau máu, nghĩ rằng tên hỗn đản kia chắc lại làm gì nên mình bị thương, thêm mối thù hắn khi xưa đi rêu rao khắp lục giới phá hủy danh tiết của mình, lửa nóng trong người bốc lên ngùn ngụt. Lập tức chạy đến, lôi Vu Hoành ra, kéo đến trên giường, nghiến răng:
"Mẹ nó, ngươi dám vu khống ta, vậy hôm nay ông đây sẽ giúp ngươi khỏi mang cái danh xử nam bao năm trời"
Đè ra giường.
Cởi quần áo.
Bắt đầu bạo hoa cúc.
Vu Hoành còn chưa hoàn hồn thì đã bị cướp đi lần đầu tiên.
Lúc hắn từ trong sung sướng mà tỉnh lại, đã thấy Giao Thủy đang ở phía trên người mình. Tức giận tại sao mình lại ở phía dưới. Bèn dùng sức lật lại, áp Giao Thủy dưới thân.
Quần chiến cứ thế mà diễn ra.
Ngày hôm sau trên Tích Bích, Tất Phong Cầm lại gân cổ lên hót.
Vu Hoành tỉnh lại, nhìn một vòng, lệ tuôn rơi : "Đây là lần đầu tiên của mình sao?"
Lẳng lặng mặc quần áo, định mở cửa thì thấy chân mình nặng như chì. Nhìn xuống thấy Giao Thủy vẫn lõa thể, đã từ trên giường phi xuống, lại bị vướng chân ngã đập mặt xuống đất, hai tay bấu chặt chân hắn, giọng tức giận:
" Mẹ nó ngươi dám chạy. Cướp lần đầu của ta còn dám đi. Ta nấu cơm cho ngươi ăn, trải chăn cho ngươi ngủ, nay trao cả thân cho ngươi mà dám chạy hả? Có tin ông đây thiến ngươi không?"
Vu Hoành cũng tức giận nhìn tên kia. Đầu tuy có rối bù nhưng vẫn đầy phong vị. Mặt trắng nõn, da như sứ, trơn mịn, đôi chân dài, cự long cũng lớn. Lại nhớ đến đêm qua bỗng thấy trong lòng vui sướng không hiểu nổi, tức giận cũng bay sạch, ho khẽ, đảo mắt nhẹ bẫng bâng quơ:
"Ta chịu trách nhiệm là được chứ gì"
Giao Thủy đứng lên, phủi bụi, quay người khing bỉ:
"Nói vậy còn nghe được"
Vu Hoành đứng sau đưa mắt nhìn lại, thấy thân hình kia, trong người máu nóng lại bừng bừng:
"Ta đang định đi nấu bữa sáng lại bị ngươi ngăn cản. Thôi đành ăn tạm vậy"
Nói đoạn lại đè Giao muội muội ra.
Ngoài kia Tất Phong Cầm khản cổ, bay đi tìm nước uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.