Chương 19: Ngoại truyện 3: Vũ Hàn
Mạnh Bà Thang
24/11/2016
Tôi không phải là đại hoàng tử nước Thục nhưng lại do hoàng hậu sinh hạ nên cuối cùng vẫn được phong làm thái tử.
Người đời luôn cho rằng đế vương vô tình, lạnh nhạt nhưng tôi không cho là thế, hoặc có lẽ tôi thấy mình không thể như thế. Phụ hoàng u mê trong nữ sắc, triều cương phép nước bị quần thần làm cho rối loạn, hậu cung lại một tay Trần quý phi che trời. Tôi biết hết. Tôi nghĩ, mình thân là thái tử, nếu ngay cả bản thân tôi không yêu giang sơn xã tắc thì sau này làm sao ra sức bảo vệ nó được.
Bởi thế, tôi chăm chỉ học tập, luyện võ, tôi muốn bảo vệ hết thảy, muốn phụ hoàng thoát khỏi trầm luân nhưng lần nào can ngăn tôi cũng bị phạt quỳ suốt ba ngày ở Giám Minh điện.
Năm lên tám, mẫu hậu mắc trọng bệnh mà quy tiên. Tôi quỳ trông linh cữu của người hai ngày rồi nuốt nước mắt nhìn người nằm yên trong hoàng lăng. Có lẽ từ đây, con đường này cũng chỉ còn mình tôi tự bước. Giang sơn này tôi có bảo vệ nổi không? Sở dòm, Trần ngó, Ngụy rình, một đất nước mục rũa như vậy, cái khung này còn chống đỡ được đến khi tôi xây dựng nền tảng mới hay không?
Hôm nay tôi ra sau hoa viên đi dạo. Đang đi thì nghe tiếng quát mắng phía xa. Trông qua thấy một nhóm hoàng muội đang bắt nạt một cung nữ quỳ ở giữa. Nàng ta nhỏ bé chắc mới 5-6 tuổi, gầy gò xanh xao, hai bên má đã sưng lên, in hằn mấy dấu tay chồng lên nhau. Cửu muội hừ lạnh:
"Tiện nhân, còn không liếm giày cho ta"
Đứa bé kia vẫn quỳ thẳng đứng, hai môi mím chặt, mắt long lanh, từng giọt lệ thi nhau chảy ra nhưng lại không mở miệng cầu xin.
" Vả miệng nó cho bản công chúa. Để ta xem đứa tiện nhân này ngoan cố đến bao giờ"
Hai cung nữ tiến lên giơ tay tát xuống.
Tiểu Quế đứng đằng sau ta lên tiếng:
"Thái tử, người bị phạt quỳ đó là Thập công chúa. Là con gái của Mị mỹ nhân. Trước kia Mị mỹ nhân chỉ là một ca kĩ bên Vụ Nhạc điện"
Nghe xong tôi mới ồ ra đó không phải là một cung nữ. Nhìn đứa bé kia không hiểu sao tôi lại muốn bảo vệ nó. Tôi bước qua bên đó, lũ công chúa thấy vậy bèn sợ hãi hành lễ rồi kéo nhau đi mất. Tôi nhìn bé gái vẫn quỳ thẳng tắp trên đất, đỡ muội ấy đứng dậy, mới biết hóa ra muội ấy bị đánh gãy chân. Tôi triệu thái y ngày ngày thay thuốc, cũng may cứu chữa kịp nên đôi chân giữ lại được.
Muội ấy tên là Vũ Tần. Từ đó về sau tôi luôn bảo vệ Vũ Tần khỏi đám hoàng muội được nuông chiều mà sinh hư. Muội ấy hoạt bát, lém lỉnh lại thông minh. Chúng tôi cứ thế mà nương tựa nhau lớn lên trong chốn thâm cung lạnh lẽo tình người này.
Vũ Tần càng lớn càng xinh đẹp, nước Thục cũng ngày càng suy tàn. Mình tôi không thể đủ sức ngăn cản sự đồi bại ngày một ăn mòn nó.
Tôi cũng không hiểu tình cảm mình dành cho Vũ Tần là gì? Chúng tôi là huynh muội nhưng tôi luôn muốn gần kề, muốn yêu thương che chở muội ấy cả đời. Tôi nghĩ, loạn luân, thị phi thì có sao. Vì Vũ Tần tôi có thể chấp nhận bị thiên hả phỉ nhổ. Chỉ cần tôi làm hoàng đế thì kẻ nào dám đứng trước mặt chúng tôi mà chỉ trích chứ?
Năm Vũ Hán đế thứ ba mươi bảy, Thục thua bởi Sở, phải dâng mười tòa thành. Tôi đứng giữa Đức Minh điện dâng tấu xin chém bảy tên quan thông địch phản quốc, can gián hoàng thượng mê đắm nữ sắc mà bỏ bê chính sự. Kết quả tôi bị giam trong Hàn Quang điện của mình suốt hơn một năm lại bị phế truất thái tử.
Tôi chợt nhận ra, sớm muộn gì Thục cũng mất. Mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Một đất nước mà từ trên xuống dưới đã mục nát thì lấy gì để xoay chuyển càn khôn. Tôi chỉ nhớ đến Vũ Tần, mong rằng muội ấy sẽ đợi được đến khi tôi được thả ra.
Đúng tiết thanh minh, tôi được ân xá, chạy đến viện của Vũ Tần, nghe nói muội ấy được gả cho thái tử nước Sở để cầu hòa. Nhưng tháng trước Thục hoàng nghe lời xúi bẩy, bòn vét bóc lột dân chúng để tiến hành chiến tranh, lại thông đồng với Ngụy để công Sở. Tôi cười nhạt, nước Thục vốn đã đèn cạn dầu, bòn rút binh lực nhưng toàn tàn binh và nông phu, sức chẳng có bao nhiêu. Ngụy cũng chẳng phải nước có binh lực tiềm tàng, hai nước cộng lại, quân số có hơn nhưng quân lực tất bại.
Lại càng đau đớn khi biết Vũ Tần bị gả đi . Là tại tôi không bảo vệ nổi muội ấy. Là tại tôi cứ chìm đắm trong ảo mộng có thể loại bỏ cái mục rữa này để cứu giang sơn, khi ngộ ra thì hết thảy đã muộn.
Tôi phi ngựa chạy suốt 5 ngày năm đêm thì đến ải Nam Quan. Nước Thiên Giang như gào như khóc. Tôi thấy Vũ Tần đứng trên tường thành, muội ấy mặc áo bào đỏ thẫm. Gió thổi mái tóc dài bay lượn như dải lụa cuốn quanh thân hình xinh đẹp mà thê lương. Tôi chưa từng thấy Vũ Tần lạnh lùng, hờ hững mà xa cách đến thế. Hơn một năm không gặp, muội ấy đã chịu đựng những gì nơi đất khách quê người? Từ xa tôi thấy phụ hoàng cười mỉa mai, cầm ba mũi tên nhắm thẳng Vũ Tần mà bắn.
Tôi điên cuồng hét lên:
" Khôngggg"
Mũi tên bị Chu Tam chém gãy, tôi lại thấy tim mình đau đớn như bị xuyên qua. Tôi đứng giữa đất trời, tự hỏi bản thân mình nên làm gì. Tôi từ bỏ ngai vị, từ bỏ tranh đoạt để đem Vũ Tần đi hay từ bỏ nàng ấy để chiến đấu rồi hi sinh cho đất nước này. Nói gì tôi vẫn là một hoàng tử. Mà nghĩa vụ của tôi là phải chiến đấu bảo vệ đất nước. Nước mất thì mình cũng vong để giữ trọn tôn nghiêm hoàng tộc.
Tôi nhìn hết thảy, lại nhớ đến Vũ Tần khi xưa bị đánh đập hành hạ. Vũ Tần nhỏ bé luôn ôm gối ngồi chờ tôi. Vũ Tần luôn gọi tôi là Hoàng huynh. Vũ Tần của tôi. Giang sơn này cũng đâu có dung tôi và muội ấy. Vậy sao tôi phải hi sinh hạnh phúc của mình một cách ngu xuẩn như vậy.
Tôi đoán không sai, cả Thục và Ngụy cuối cùng cũng bại. Chu Tam, hắn thâm sâu khôn lường lại tàn độc âm hiểm, hắn không phải kẻ mà phụ hoàng có thể đoán định.
Đêm hôm ấy tôi lẻn vào doanh trại nước Sở. Binh lính Sở dù có hân hoan trong chiến thắng nhưng vẫn giữ vững kỉ cương. Tôi thầm nể phục Chu Tam. Hắn đúng là kẻ sinh ra để làm đế vương.
Khó khăn lắm mới tìm được Vũ Tần, tôi nói muốn đưa muội ấy đi. Chúng tôi sẽ như một đôi phu thê bình thường, an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng câu đầu tiên muội ấy lại đáp hỏi: " Ngươi là ai?"
Tôi sững người. Đau đớn, mong chờ lại hụt hẫng tuyệt vọng cùng vỡ òa. Chúng tôi đã cách xa nhau đến bước này ư? Tôi tiến lại ôm Vũ Tần vào lòng, gục đầu vào vai muội ấy, tham luyến hương thơm trên người Vũ Tần, không hiểu sao nước mắt lại chảy ra.
Tôi không ngờ Chu Tam lại đến. Bị hắn bắt tôi quyết chống cự phải mang Vũ Tần rời khỏi đây. Nhưng sức người so với cả đội quân đúng là chỉ như muối bỏ bể.
Tôi chống kiếm khụy chân xuống đất, cố gắng không để mình ngã xuống, tôi phải đưa Vũ Tần đi. Sống như người bình thường. Không phải hoàng tử, không phải công chúa. Không nhung lụa gấm vóc, không chém giết thị phi. Tôi muốn nắm tay muội ấy đi khắp thế gian, đến lúc đầu bạc. Tôi muốn đưa tay chải mái tóc dài, muốn mặc giá y, muốn vén khăn chùm của muội. Tôi muốn...
Chu Tam nâng mắt, tên tiểu tướng hiểu ý, chém tôi một nhát chặt đứt sợi dây sinh mệnh cuối cùng.
Tôi gục ngã. Đau đớn trên thân thể giờ phút này chẳng còn lại gì. Trời trên cao đen thăm thẳm.
Giữa tầng vân vụ bay bay, tôi nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, đang ngồi trong đình thổi tiêu.
Thiếu nữ váy dài đỏ rực đứng nhảy múa trên rừng bỉ ngạn, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng ấy gọi:
" Khương Kính".
Tiếng gọi ngân nga như từ vạn năm vọng về, đánh thức những hồi ức bị trôn vùi, bụi phủ.
Sâu trong tiềm thức bị ngủ quên. Tôi nắm tay một thiếu nữ đi dưới rừng đào. Gió thổi khẽ lay những cánh hoa bay đầy trời, vương lên mái tóc dài. Tôi nhẹ đưa ngón tay phủi đi. Thiếu nữ mỉm cười át đi cả vạn dặm đào hoa đang mùa nở rộ...
Giá như...
Người đời luôn cho rằng đế vương vô tình, lạnh nhạt nhưng tôi không cho là thế, hoặc có lẽ tôi thấy mình không thể như thế. Phụ hoàng u mê trong nữ sắc, triều cương phép nước bị quần thần làm cho rối loạn, hậu cung lại một tay Trần quý phi che trời. Tôi biết hết. Tôi nghĩ, mình thân là thái tử, nếu ngay cả bản thân tôi không yêu giang sơn xã tắc thì sau này làm sao ra sức bảo vệ nó được.
Bởi thế, tôi chăm chỉ học tập, luyện võ, tôi muốn bảo vệ hết thảy, muốn phụ hoàng thoát khỏi trầm luân nhưng lần nào can ngăn tôi cũng bị phạt quỳ suốt ba ngày ở Giám Minh điện.
Năm lên tám, mẫu hậu mắc trọng bệnh mà quy tiên. Tôi quỳ trông linh cữu của người hai ngày rồi nuốt nước mắt nhìn người nằm yên trong hoàng lăng. Có lẽ từ đây, con đường này cũng chỉ còn mình tôi tự bước. Giang sơn này tôi có bảo vệ nổi không? Sở dòm, Trần ngó, Ngụy rình, một đất nước mục rũa như vậy, cái khung này còn chống đỡ được đến khi tôi xây dựng nền tảng mới hay không?
Hôm nay tôi ra sau hoa viên đi dạo. Đang đi thì nghe tiếng quát mắng phía xa. Trông qua thấy một nhóm hoàng muội đang bắt nạt một cung nữ quỳ ở giữa. Nàng ta nhỏ bé chắc mới 5-6 tuổi, gầy gò xanh xao, hai bên má đã sưng lên, in hằn mấy dấu tay chồng lên nhau. Cửu muội hừ lạnh:
"Tiện nhân, còn không liếm giày cho ta"
Đứa bé kia vẫn quỳ thẳng đứng, hai môi mím chặt, mắt long lanh, từng giọt lệ thi nhau chảy ra nhưng lại không mở miệng cầu xin.
" Vả miệng nó cho bản công chúa. Để ta xem đứa tiện nhân này ngoan cố đến bao giờ"
Hai cung nữ tiến lên giơ tay tát xuống.
Tiểu Quế đứng đằng sau ta lên tiếng:
"Thái tử, người bị phạt quỳ đó là Thập công chúa. Là con gái của Mị mỹ nhân. Trước kia Mị mỹ nhân chỉ là một ca kĩ bên Vụ Nhạc điện"
Nghe xong tôi mới ồ ra đó không phải là một cung nữ. Nhìn đứa bé kia không hiểu sao tôi lại muốn bảo vệ nó. Tôi bước qua bên đó, lũ công chúa thấy vậy bèn sợ hãi hành lễ rồi kéo nhau đi mất. Tôi nhìn bé gái vẫn quỳ thẳng tắp trên đất, đỡ muội ấy đứng dậy, mới biết hóa ra muội ấy bị đánh gãy chân. Tôi triệu thái y ngày ngày thay thuốc, cũng may cứu chữa kịp nên đôi chân giữ lại được.
Muội ấy tên là Vũ Tần. Từ đó về sau tôi luôn bảo vệ Vũ Tần khỏi đám hoàng muội được nuông chiều mà sinh hư. Muội ấy hoạt bát, lém lỉnh lại thông minh. Chúng tôi cứ thế mà nương tựa nhau lớn lên trong chốn thâm cung lạnh lẽo tình người này.
Vũ Tần càng lớn càng xinh đẹp, nước Thục cũng ngày càng suy tàn. Mình tôi không thể đủ sức ngăn cản sự đồi bại ngày một ăn mòn nó.
Tôi cũng không hiểu tình cảm mình dành cho Vũ Tần là gì? Chúng tôi là huynh muội nhưng tôi luôn muốn gần kề, muốn yêu thương che chở muội ấy cả đời. Tôi nghĩ, loạn luân, thị phi thì có sao. Vì Vũ Tần tôi có thể chấp nhận bị thiên hả phỉ nhổ. Chỉ cần tôi làm hoàng đế thì kẻ nào dám đứng trước mặt chúng tôi mà chỉ trích chứ?
Năm Vũ Hán đế thứ ba mươi bảy, Thục thua bởi Sở, phải dâng mười tòa thành. Tôi đứng giữa Đức Minh điện dâng tấu xin chém bảy tên quan thông địch phản quốc, can gián hoàng thượng mê đắm nữ sắc mà bỏ bê chính sự. Kết quả tôi bị giam trong Hàn Quang điện của mình suốt hơn một năm lại bị phế truất thái tử.
Tôi chợt nhận ra, sớm muộn gì Thục cũng mất. Mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Một đất nước mà từ trên xuống dưới đã mục nát thì lấy gì để xoay chuyển càn khôn. Tôi chỉ nhớ đến Vũ Tần, mong rằng muội ấy sẽ đợi được đến khi tôi được thả ra.
Đúng tiết thanh minh, tôi được ân xá, chạy đến viện của Vũ Tần, nghe nói muội ấy được gả cho thái tử nước Sở để cầu hòa. Nhưng tháng trước Thục hoàng nghe lời xúi bẩy, bòn vét bóc lột dân chúng để tiến hành chiến tranh, lại thông đồng với Ngụy để công Sở. Tôi cười nhạt, nước Thục vốn đã đèn cạn dầu, bòn rút binh lực nhưng toàn tàn binh và nông phu, sức chẳng có bao nhiêu. Ngụy cũng chẳng phải nước có binh lực tiềm tàng, hai nước cộng lại, quân số có hơn nhưng quân lực tất bại.
Lại càng đau đớn khi biết Vũ Tần bị gả đi . Là tại tôi không bảo vệ nổi muội ấy. Là tại tôi cứ chìm đắm trong ảo mộng có thể loại bỏ cái mục rữa này để cứu giang sơn, khi ngộ ra thì hết thảy đã muộn.
Tôi phi ngựa chạy suốt 5 ngày năm đêm thì đến ải Nam Quan. Nước Thiên Giang như gào như khóc. Tôi thấy Vũ Tần đứng trên tường thành, muội ấy mặc áo bào đỏ thẫm. Gió thổi mái tóc dài bay lượn như dải lụa cuốn quanh thân hình xinh đẹp mà thê lương. Tôi chưa từng thấy Vũ Tần lạnh lùng, hờ hững mà xa cách đến thế. Hơn một năm không gặp, muội ấy đã chịu đựng những gì nơi đất khách quê người? Từ xa tôi thấy phụ hoàng cười mỉa mai, cầm ba mũi tên nhắm thẳng Vũ Tần mà bắn.
Tôi điên cuồng hét lên:
" Khôngggg"
Mũi tên bị Chu Tam chém gãy, tôi lại thấy tim mình đau đớn như bị xuyên qua. Tôi đứng giữa đất trời, tự hỏi bản thân mình nên làm gì. Tôi từ bỏ ngai vị, từ bỏ tranh đoạt để đem Vũ Tần đi hay từ bỏ nàng ấy để chiến đấu rồi hi sinh cho đất nước này. Nói gì tôi vẫn là một hoàng tử. Mà nghĩa vụ của tôi là phải chiến đấu bảo vệ đất nước. Nước mất thì mình cũng vong để giữ trọn tôn nghiêm hoàng tộc.
Tôi nhìn hết thảy, lại nhớ đến Vũ Tần khi xưa bị đánh đập hành hạ. Vũ Tần nhỏ bé luôn ôm gối ngồi chờ tôi. Vũ Tần luôn gọi tôi là Hoàng huynh. Vũ Tần của tôi. Giang sơn này cũng đâu có dung tôi và muội ấy. Vậy sao tôi phải hi sinh hạnh phúc của mình một cách ngu xuẩn như vậy.
Tôi đoán không sai, cả Thục và Ngụy cuối cùng cũng bại. Chu Tam, hắn thâm sâu khôn lường lại tàn độc âm hiểm, hắn không phải kẻ mà phụ hoàng có thể đoán định.
Đêm hôm ấy tôi lẻn vào doanh trại nước Sở. Binh lính Sở dù có hân hoan trong chiến thắng nhưng vẫn giữ vững kỉ cương. Tôi thầm nể phục Chu Tam. Hắn đúng là kẻ sinh ra để làm đế vương.
Khó khăn lắm mới tìm được Vũ Tần, tôi nói muốn đưa muội ấy đi. Chúng tôi sẽ như một đôi phu thê bình thường, an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng câu đầu tiên muội ấy lại đáp hỏi: " Ngươi là ai?"
Tôi sững người. Đau đớn, mong chờ lại hụt hẫng tuyệt vọng cùng vỡ òa. Chúng tôi đã cách xa nhau đến bước này ư? Tôi tiến lại ôm Vũ Tần vào lòng, gục đầu vào vai muội ấy, tham luyến hương thơm trên người Vũ Tần, không hiểu sao nước mắt lại chảy ra.
Tôi không ngờ Chu Tam lại đến. Bị hắn bắt tôi quyết chống cự phải mang Vũ Tần rời khỏi đây. Nhưng sức người so với cả đội quân đúng là chỉ như muối bỏ bể.
Tôi chống kiếm khụy chân xuống đất, cố gắng không để mình ngã xuống, tôi phải đưa Vũ Tần đi. Sống như người bình thường. Không phải hoàng tử, không phải công chúa. Không nhung lụa gấm vóc, không chém giết thị phi. Tôi muốn nắm tay muội ấy đi khắp thế gian, đến lúc đầu bạc. Tôi muốn đưa tay chải mái tóc dài, muốn mặc giá y, muốn vén khăn chùm của muội. Tôi muốn...
Chu Tam nâng mắt, tên tiểu tướng hiểu ý, chém tôi một nhát chặt đứt sợi dây sinh mệnh cuối cùng.
Tôi gục ngã. Đau đớn trên thân thể giờ phút này chẳng còn lại gì. Trời trên cao đen thăm thẳm.
Giữa tầng vân vụ bay bay, tôi nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng, đang ngồi trong đình thổi tiêu.
Thiếu nữ váy dài đỏ rực đứng nhảy múa trên rừng bỉ ngạn, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nàng ấy gọi:
" Khương Kính".
Tiếng gọi ngân nga như từ vạn năm vọng về, đánh thức những hồi ức bị trôn vùi, bụi phủ.
Sâu trong tiềm thức bị ngủ quên. Tôi nắm tay một thiếu nữ đi dưới rừng đào. Gió thổi khẽ lay những cánh hoa bay đầy trời, vương lên mái tóc dài. Tôi nhẹ đưa ngón tay phủi đi. Thiếu nữ mỉm cười át đi cả vạn dặm đào hoa đang mùa nở rộ...
Giá như...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.