Chương 6: Thái tử Khương Kính
Mạnh Bà Thang
08/11/2016
Sắp đến Quần Tiên Yến, Thiên quân đều gửi thiệp mời đến chúng thần tiên. Lại đặc biệt phái thái tử Khương Kính đến Bạch Hạc đưa thiệp mời cho Thượng thần Thiên Ngạn. Khương Kính đứng trước Cầu Thất Đoạn, chưa biết làm thế nào để vào thì đã thấy truyền ra giọng nói: “Làm phiền thái tử điện hạ đến tận đây. Ta xin nhận thiệp mời. Thiển Ngạn gửi lời đa tạ tới Thiên quân”
Nói xong một đám tường vi thất sắc cuốn lấy tấm thiệp trong tay Khương Kính rồi bay đi.
Vị thái tử này năm nay vừa tròn 30 vạn tuổi, là vị thần tiên có tài thi ca nhạc họa hiếm thấy trên Cửu Trùng Thiên. Nghe giọng nói như tiếng chuông ngân, trong trẻo, lạnh lùng, hắn nổi tính tò mò. Lại nghe vài vị Tiên quân có lần may mắn trông thấy thượng thần kể rằng, dung nhan thượng thần làm chúng tiên cũng phải điên đảo. Hẳn là trong lục giới không ai sánh bằng. Năm đó Thái Thượng Lão Quân đi cùng Thiên quân đến Bach Hạc Trì nên may mắn được diện kiến. Tiên quân kể lại, Thượng thần mặc bộ váy đỏ thẫm, lướt đi giữa rừng bỉ ngạn rực rỡ trông kinh tâm động phách nhường nào.
Khương Kính thấy tâm mình xao động. Từ đó, ngày nào cũng chạy đến trước Cầu Thất Đoạn si tình. Khi thì làm thơ, khi lại vẽ cảnh. Cứ như thế suốt ba trăm năm.
Thiên Ngạn ngày ngày nằm ở Vọng Nguyệt Các trên đỉnh Ngạn Nhai, nếu không đọc sách thì lại cầm hồng thạch lên thủ thỉ. Ngày nào nàng cũng nghe thấy giọng nói của vị thái tử thiên tộc kia, định dùng Tịnh chú chặn lại, nhưng lại nghĩ, kể ra như vậy cũng đỡ nhàm chán.
Thiên Ngạn nằm trên võng kết từ huyết hoa bỉ ngạn, nâng niu hồng thạch trong tay, vuốt ve rồi nhẹ giọng: “Thạch Thạch ngươi nói xem, hắn nói tới bao giờ? Ngươi bảo ta có nên... nhìn một cái” Hồng thạch run lên trong lòng bàn tay. Nàng lại cười vang lên: “Haha Thạch thạch muốn sao? Vậy thì đi nhìn một chút”
Nói đoạn, đứng lên phẩy tay áo bay đến Thất Đoạn Kiều.
Cầu này làm bằng đá ngũ sắc, bắc ngang qua Ngân Hà. Muốn vào Bỉ Ngạn Hạc phải đi qua Thất Đoạn Kiều. Nhưng tiên nhân đều bị tường vân ngăn ở bên ngoài, linh khí ở đây nồng đậm, lại bị Thiên Ngạn bày kết giới, tự tiện bước vào, nhẹ thì mất tiên thân, nặng thì trực tiếp hồn phi phách tán.
Đứng bên này Ngân Hà, Thiên Ngạn đã nhìn thấy vị thái tử mặc áo bào trắng đang ngồi trong Tử Đề Đình thổi tiêu. Đình này, trước kia nàng dựng để tiếp những tiểu tiên đến Bạch Hạc Trì bái phỏng. Theo lệ của Tiên giới và Thần giới, thần tiên sau khi phi thăng thành công thì ngoài đến Kim Tiêu Điện diện kiến chư vị thần tiên, còn phải đi Tích Bích thành hoặc Bạch Hạc Trì thỉnh an hai vị thần viễn cổ. Thông thường, nam thần tiên hay đến Bạch Hạc Trì, nữ thần tiên thì lại kéo nhau đến Tích Bích thành. Thiên Ngạn không ra gặp mặt, nên đành xây Tử Đề Đình phía ngoài Thất Đoạn Kiều, nếu có vị tiểu tiên nào đến, thì đặt ở đó ít trà bánh, để họ tự ăn xong rồi về.
Nàng nghe nói, vị thần bên Tích Bích kia còn trực tiếp tiễn khách, không gặp cũng chẳng trà nước gì. Cứ để mấy tiên tử đứng mòn mỏi rồi tự động quay về. Ngẫm ra vẫn thấy nàng có chút đạo đức hơn vị ấy.
Lại nói đến Khương Kính, gặp được Thiên Ngạn hôm đó liền nhất kiến chung tình, quyết chí đòi làm cây liền cành làm chim liền cánh. Bấy giờ cả Tiên Giới náo nhiệt hẳn, đâu đâu cũng miêu tả phong tư trác tuyệt của thái tử, lại kể đến dung nhan kinh tâm động phách của thượng thần. Nói họ tuy có chênh lệch tuổi tác và cấp bậc nhưng một khi đã có tình thì ai thèm quan tâm.
Thiên Ngạn dù đã là thượng thần mấy trăm vạn năm nhưng cô đơn mãi, suy cho cùng vẫn cầu một chữ tình. Khương Kính đem lại cho nàng cảm giác có chỗ dựa, có người kề cận, có kẻ quan tâm. Nàng mở rộng lòng thử chấp nhận. Lại cho hắn mấy lá Phá chú để có thể ra vào Bạch Hạc Trì.
Năm năm tháng tháng trôi qua, Thiên Ngạn khi thì theo Khương Kính đến Đỉnh Lạc Hà nhìn Mão Nhật Tinh Quân kéo xe thiên mã, khi lại bay đến Đào hoa thôn ngắm rừng đào vạn dặm của Tương Tần Công chúa . Có lần, hắn nắm tay nàng đi dưới đáy biển Tây Hải, có lần hắn kéo nàng đi đắp tuyết ở Nam Vụ Sơn.
Nói xong một đám tường vi thất sắc cuốn lấy tấm thiệp trong tay Khương Kính rồi bay đi.
Vị thái tử này năm nay vừa tròn 30 vạn tuổi, là vị thần tiên có tài thi ca nhạc họa hiếm thấy trên Cửu Trùng Thiên. Nghe giọng nói như tiếng chuông ngân, trong trẻo, lạnh lùng, hắn nổi tính tò mò. Lại nghe vài vị Tiên quân có lần may mắn trông thấy thượng thần kể rằng, dung nhan thượng thần làm chúng tiên cũng phải điên đảo. Hẳn là trong lục giới không ai sánh bằng. Năm đó Thái Thượng Lão Quân đi cùng Thiên quân đến Bach Hạc Trì nên may mắn được diện kiến. Tiên quân kể lại, Thượng thần mặc bộ váy đỏ thẫm, lướt đi giữa rừng bỉ ngạn rực rỡ trông kinh tâm động phách nhường nào.
Khương Kính thấy tâm mình xao động. Từ đó, ngày nào cũng chạy đến trước Cầu Thất Đoạn si tình. Khi thì làm thơ, khi lại vẽ cảnh. Cứ như thế suốt ba trăm năm.
Thiên Ngạn ngày ngày nằm ở Vọng Nguyệt Các trên đỉnh Ngạn Nhai, nếu không đọc sách thì lại cầm hồng thạch lên thủ thỉ. Ngày nào nàng cũng nghe thấy giọng nói của vị thái tử thiên tộc kia, định dùng Tịnh chú chặn lại, nhưng lại nghĩ, kể ra như vậy cũng đỡ nhàm chán.
Thiên Ngạn nằm trên võng kết từ huyết hoa bỉ ngạn, nâng niu hồng thạch trong tay, vuốt ve rồi nhẹ giọng: “Thạch Thạch ngươi nói xem, hắn nói tới bao giờ? Ngươi bảo ta có nên... nhìn một cái” Hồng thạch run lên trong lòng bàn tay. Nàng lại cười vang lên: “Haha Thạch thạch muốn sao? Vậy thì đi nhìn một chút”
Nói đoạn, đứng lên phẩy tay áo bay đến Thất Đoạn Kiều.
Cầu này làm bằng đá ngũ sắc, bắc ngang qua Ngân Hà. Muốn vào Bỉ Ngạn Hạc phải đi qua Thất Đoạn Kiều. Nhưng tiên nhân đều bị tường vân ngăn ở bên ngoài, linh khí ở đây nồng đậm, lại bị Thiên Ngạn bày kết giới, tự tiện bước vào, nhẹ thì mất tiên thân, nặng thì trực tiếp hồn phi phách tán.
Đứng bên này Ngân Hà, Thiên Ngạn đã nhìn thấy vị thái tử mặc áo bào trắng đang ngồi trong Tử Đề Đình thổi tiêu. Đình này, trước kia nàng dựng để tiếp những tiểu tiên đến Bạch Hạc Trì bái phỏng. Theo lệ của Tiên giới và Thần giới, thần tiên sau khi phi thăng thành công thì ngoài đến Kim Tiêu Điện diện kiến chư vị thần tiên, còn phải đi Tích Bích thành hoặc Bạch Hạc Trì thỉnh an hai vị thần viễn cổ. Thông thường, nam thần tiên hay đến Bạch Hạc Trì, nữ thần tiên thì lại kéo nhau đến Tích Bích thành. Thiên Ngạn không ra gặp mặt, nên đành xây Tử Đề Đình phía ngoài Thất Đoạn Kiều, nếu có vị tiểu tiên nào đến, thì đặt ở đó ít trà bánh, để họ tự ăn xong rồi về.
Nàng nghe nói, vị thần bên Tích Bích kia còn trực tiếp tiễn khách, không gặp cũng chẳng trà nước gì. Cứ để mấy tiên tử đứng mòn mỏi rồi tự động quay về. Ngẫm ra vẫn thấy nàng có chút đạo đức hơn vị ấy.
Lại nói đến Khương Kính, gặp được Thiên Ngạn hôm đó liền nhất kiến chung tình, quyết chí đòi làm cây liền cành làm chim liền cánh. Bấy giờ cả Tiên Giới náo nhiệt hẳn, đâu đâu cũng miêu tả phong tư trác tuyệt của thái tử, lại kể đến dung nhan kinh tâm động phách của thượng thần. Nói họ tuy có chênh lệch tuổi tác và cấp bậc nhưng một khi đã có tình thì ai thèm quan tâm.
Thiên Ngạn dù đã là thượng thần mấy trăm vạn năm nhưng cô đơn mãi, suy cho cùng vẫn cầu một chữ tình. Khương Kính đem lại cho nàng cảm giác có chỗ dựa, có người kề cận, có kẻ quan tâm. Nàng mở rộng lòng thử chấp nhận. Lại cho hắn mấy lá Phá chú để có thể ra vào Bạch Hạc Trì.
Năm năm tháng tháng trôi qua, Thiên Ngạn khi thì theo Khương Kính đến Đỉnh Lạc Hà nhìn Mão Nhật Tinh Quân kéo xe thiên mã, khi lại bay đến Đào hoa thôn ngắm rừng đào vạn dặm của Tương Tần Công chúa . Có lần, hắn nắm tay nàng đi dưới đáy biển Tây Hải, có lần hắn kéo nàng đi đắp tuyết ở Nam Vụ Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.