Chương 85: Nghe qua từ chỗ bạn gái của tôi
An Thứ Cam Nhi
23/06/2024
Edit: phuong_bchii
________________
Mong ngôi sao trông ánh trăng, cuối cùng cũng đến thứ sáu, Giang Thự phải tối mới đến, cô đã nói trước, tới đây ở hai ngày, lần này không dẫn theo Giang Tiểu Đàn mà dẫn theo Lý Hướng Ngạn.
Mấy ngày nay, Quý Liên Tinh đều rất nhớ Giang Thự, hầu như mỗi buổi tối đều gọi điện thoại cho Giang Thự đến khi ngủ, nằm mơ cũng thường mơ thấy cô.
Ngay vừa rồi, Quý Liên Tinh mới từ trong cơn mơ tỉnh lại, trong nháy mắt mở mắt ra, trần nhà là mơ hồ, sau khi thở dốc, tầm mắt mới dần dần rõ ràng.
Thì ra là mơ, lại là một giấc mơ nóng hổi hun húc, một giấc mơ còn khiến người ta khô nóng hơn mùa hè.
Quý Liên Tinh thở dài một hơi, vén chăn lên, mang dép vào phòng tắm tắm rửa.
Lại là một ngày mới bận rộn, video Mạnh Tiêu quay mấy ngày hôm trước kia đã hot, còn lên hot search, bắt đầu từ ngày đó, tài khoản kinh doanh của các nàng tăng rất nhiều fan, đồng thời hiệu quả livestream cũng kéo đầy, lượng kết quả bán ra đã vượt qua mong đợi, trực tiếp mở màn tốt đẹp.
Vì thế thời gian này đều rất bận rộn, hôm nay mọi người muốn tập hợp nhau quay video thứ hai.
Sau khi tắm rửa xong, chắc khoảng 7 giờ rưỡi sáng, Quý Liên Tinh thay quần áo xuống lầu, lúc đi tới lầu hai, hành lang đã có động tĩnh.
Mạnh Tiêu và Vương sir đang nói chuyện, hai người vừa nói vừa điều chỉnh thiết bị, khi nhìn thấy Quý Liên Tinh, ý cười của Mạnh Tiêu trong nháy mắt nở rộ: “Dậy rồi à?”
Quý Liên Tinh gật đầu, “Buổi sáng ăn cái gì? Em xuống nói với đầu bếp một tiếng.”
“Chị vẫn chưa đói, em trước tiên tới đây một chút ~” Mạnh Tiêu vẫy tay với nàng, ống kính đang điều chỉnh trong tay nhắm ngay Quý Liên Tinh, “Chị chụp em một tấm được không? Thử điều chỉnh xem có ổn không.”
“Được.” Quý Liên Tinh nhìn vào ống kính, trong nháy mắt ống kính lóe ra nụ cười, một tấm ảnh chứa nụ cười ngọt ngào đã ra đời.
“Đẹp quá ~” Mạnh Tiêu đưa ảnh ra cho Quý Liên Tinh xem, góc độ cô ấy chụp rất khéo, làm nổi bật đường nét khuôn mặt của Quý Liên Tinh, cuối cùng còn không quên nói:“ Trở về chỉnh màu một chút rồi gửi cho em.”
Ảnh chụp thật sự rất đẹp, Quý Liên Tinh nhìn thấy rất hài lòng, “Được, cám ơn chị nhé.”
“Quá khách khí rồi, chụp em là vinh hạnh của chị.”
Có lẽ bên cạnh có một người bạn biết chụp ảnh là chuyện mà mỗi cô gái đều thích, đương nhiên, bên cạnh có một người đẹp là chuyện mà mỗi người thích chụp ảnh đều thích.
Trong chuyện này, hai người xem như thành toàn cho nhau.
Sau khi trang bị xong, sau đó cũng không lề mề, mấy người xuống lầu ăn sáng, sau bữa sáng, tiếp tục lên núi quay video.
Trước khi quay, Mạnh Tiêu đề nghị: “Chúng ta phải thêm người vào video, mọi người thấy thế nào?”, cô ấy hỏi, nhưng cũng phát biểu suy nghĩ của mình: “Nếu video vẫn chỉ có Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, người xem có thể sẽ mệt mỏi về thị giác.”
“Vệ Nhiên vừa mới nói với em việc này, dù sao chúng ta đông người, thêm vài người cũng không thành vấn đề.” Dụ Mộng nói.
“Vậy cậu lên hay cô ấy lên.” Trì Văn cười cô ấy, vừa nói vừa kéo cô ấy vào trong ống kính, Dụ Mộng sợ đến thất sắc, vẻ mặt kháng cự: “Mình không được mình không được, mình có chứng sợ ống kính, để Tiểu Quý lên!”
Quý Liên Tinh bị gọi bất ngờ không kịp đề phòng, nàng cũng không muốn xuất hiện trong video với tần suất lớn, chủ yếu là sợ cảm giác ống kính của mình quá yếu, kéo dài chất lượng video.
Kết quả không nghĩ tới đề nghị của Dụ Mộng được mọi người đồng ý.
“Tiểu Quý cũng được, chị cảm thấy không tệ.”
“Có thể có thể, em thật ra rất ăn ảnh.”
“Đến đây, mau tới đây.”
Mọi người bạn một câu tôi một câu, Quý Liên Tinh chỉ có thể bị ép nhập cảnh.
Ống kính Mạnh Tiêu đã chuẩn bị xong, ra dấu OK với Quý Liên Tinh, cổ vũ nàng có thể.
Thật ra rất nhiều lúc một video có thể quay tốt hay không, ngoại trừ năng lực của bản thân người được quay, cùng người quay phim cũng có quan hệ rất lớn. Có người quay phim làm cho người ta có một loại cảm giác thận trọng, cần có kinh nghiệm phong phú để phối hợp, nhưng có người quay phim sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thư giãn.
Đối với Quý Liên Tinh mà nói, Mạnh Tiêu là vế sau, đối mặt với ống kính của cô ấy không có áp lực, tựa như có loại cảm giác “tháo ống kính ra quay phim“.
Dụ Mộng và Trì Văn đứng ở một bên nhìn, hai người cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội chụp mấy tấm hình đăng lên tài khoản kinh doanh.
Bọn họ phát hiện Quý Liên Tinh thật sự rất biết chụp, ít nhất biểu tình rất tự nhiên.
Đang nhìn đến nhập thần, điện thoại di động trong tay Dụ Mộng rung lên hai cái, là của Quý Liên Tinh, màn hình hiển thị là Giang Thự, Dụ Mộng nghe giúp nàng.
“A lô?”
“A ~” Giang Thự bên này một giây phân biệt ra âm sắc, “Là Dụ Mộng sao?”
“Đúng đúng, Tiểu Quý đang quay video ~”
“Hả? Video, video gì?”
Dụ Mộng ăn ngay nói thật: “Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, bây giờ thêm Tiểu Quý, Mạnh Tiêu đang quay.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Giang Thự mới nói: “A, cho nên là Mạnh Tiêu đang quay ba người bọn họ?”
“Đúng vậy ~” Dụ Mộng cảm thấy khó hiểu, Giang Thự hình như không phải kiểu người nói nhiều, trên cơ bản sẽ không hỏi lặp lại câu hỏi, trừ phi là cô muốn xác định cái gì, nhưng cô ấy vẫn thành thật trả lời: “Trước mắt là ba người bọn họ.”
“Được, không có gì.” Giang Thự bên này không hỏi gì nữa, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Dụ Mộng nhún vai, cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Cả buổi sáng, mọi người đều quay video, sau khi quay xong tương đối mệt mỏi, chuẩn bị buổi chiều nghỉ ngơi một lát.
Dụ Mộng đưa di động cho Quý Liên Tinh, “Vừa rồi Giang Thự có gọi tới.”
“À à.” Quý Liên Tinh nhận lấy, bấm số trở về, điện thoại vang lên rất nhiều tiếng cũng không nhận, vì thế nàng nhắn lại Wechat cho cô, nói sau khi nhìn thấy thì trả lời một chút.
Mấy người đúng lúc xuống núi, trên đường vừa nói vừa cười, Mạnh Tiêu chủ động nói chuyện với Quý Liên Tinh, “Em có chắc trước đó thật sự chưa từng chụp ảnh?”
“Không có.”
“Nhưng em thật sự rất tự nhiên, chị cảm giác em có thiên phú về phương diện này.” Ánh mắt cô ấy dừng trên người Quý Liên Tinh, chỉ thoáng nhìn qua, không dừng lại nhiều, còn nói: “Thật ra em rất thích hợp làm người mẫu.”
“Phụt, chiều cao em không được.” Quý Liên Tinh lắc đầu, nàng cao 1m72, tuy rằng cũng không thấp, nhưng làm người mẫu vẫn kém một đoạn, hơn nữa người mẫu không phải chỉ có chiều cao là có thể làm, “Em không có loại khí chất đó.”
“Bé đàn em, phải có tự tin với bản thân, khí chất của em độc nhất vô nhị, là thứ hiếm thấy trong những người chị từng chụp.” Mạnh Tiêu cũng không thổi phồng nàng, bất luận là dáng người hay khí chất, Quý Liên Tinh đều đắn đo, nếu muốn phát triển về phương diện đó cũng không phải không được, tuy rằng chiều cao thiếu chút nữa.
Quý Liên Tinh chỉ cười lắc đầu, không đáp lời nữa, chỉ cảm thấy Mạnh Tiêu đang cổ vũ nàng mà thôi, hơn nữa, nghề người mẫu này nàng chưa từng nghĩ tới, cũng không cảm thấy hứng thú, coi như tùy ý tâm sự mà thôi.
Mọi người một đường tán gẫu một đường chậm rãi đi về phía nhà trọ, Quý Liên Tinh thường xuyên muốn nhìn điện thoại di động một cái, phát hiện Giang Thự vẫn không trả lời nàng, cũng không biết đang làm gì, chẳng lẽ đang thu dọn hành lý? Có điều buổi tối cô đến, có thể buổi chiều sẽ xuất phát, hiện tại thu dọn hành lý cũng là vô cùng có khả năng.
“Buổi tối lại đi uống một ly nữa không?” Mạnh Tiêu hỏi nàng, trong mắt chứa đầy nụ cười, cô ấy rất hy vọng Quý Liên Tinh có thể đồng ý với cô ấy.
“Có lẽ không đi được, bạn em sắp tới tìm em.”
Nàng nói rất uyển chuyển, chữ “bạn”, cũng không phải muốn giấu diếm cái gì, mà là quan hệ với Mạnh Tiêu còn chưa tới mức đó, nếu đối phương không hỏi, nàng sẽ không chủ động ngả bài quan hệ giữa nàng và Giang Thự.
Hứa Thư Hạ đi phía trước lớn tiếng nói: “Buổi trưa ăn ở đâu? Chỗ Tiểu Quý có lo đồ ăn không?” Lời của cô ấy cắt đứt lời Mạnh Tiêu muốn nói.
Quý Liên Tinh ngẩng đầu, cũng kéo dài giọng đáp lại cô: “Có chứ, cơm của bà chủ Hứa đương nhiên phải lo rồi.”
“Đi đi đi, đói bụng quá, gọi điện thoại bảo đầu bếp của em chuẩn bị nhiều món ăn đi?”
“An bài!” Quý Liên Tinh lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho đầu bếp, hình ảnh di động dừng lại ở giao diện Wechat, phát hiện Giang Thự gửi tin nhắn cho nàng, nhưng khung chat lại hiển thị “Thử Thử đã thu hồi một tin nhắn”, Quý Liên Tinh nhấn vào phát hiện không có gì cả.
Ủa??? Sao lại thế này?
Nàng trực tiếp bấm gọi video, đối phương cúp máy.
Ơ??? Càng kỳ lạ.
Nhưng Quý Liên Tinh vẫn đè nén hoang mang trong lòng, trước tiên gọi điện thoại cho đầu bếp, báo tên món ăn buổi trưa mọi người muốn ăn, lúc này mới cúp điện thoại.
Rõ ràng không xảy ra cái gì, nhưng tinh thần vẫn không yên, thế cho nên đoạn đường kế tiếp Quý Liên Tinh cũng không có dục vọng nói chuyện nữa, toàn bộ quá trình đều gửi tin nhắn cho Giang Thự, Giang Thự vẫn không để ý tới nàng.
10 phút sau, mấy người đi tới cửa nhà trọ, Quý Liên Tinh vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, Mạnh Tiêu quan tâm nàng, vì thế tiến đến trước mặt nàng hỏi: “Sao vậy? Cứ cảm thấy em không vui lắm.”
“Hả......” Quý Liên Tinh lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào, “Không có gì.”
Mạnh Tiêu đặt một tay lên vai nàng, vỗ nhẹ nàng, an ủi: “Có tâm sự gì phải nói nha.”
Quý Liên Tinh nặn ra nụ cười, “Không có việc gì, chỉ là một số chuyện nhỏ trong cuộc sống thôi ~”
“Hể? Chiếc xe kia?” Dụ Mộng hoang mang một tiếng, giọng rất lớn hấp dẫn sự chú ý của Quý Liên Tinh, nàng ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, đúng là xe của Giang Thự, trái tim Quý Liên Tinh đập mạnh một nhịp.
Một giây sau, cửa xe mở ra, một người...... đàn ông ăn mặc bảnh bao đi ra, đeo kính râm vuốt tóc.
Lý Hướng Ngạn tháo kính râm xuống, nở nụ cười, hàm răng trắng tinh chỉnh tề lộ ra vẻ anh rất đẹp trai, chỉ là tóc chải có chút “dầu mỡ“.
Anh vẫy tay với Quý Liên Tinh: “Hi! Nhím Nhỏ, đã lâu không gặp!”
Quý Liên Tinh sửng sốt hai giây, bật cười: “Anh Tiểu Lý! Chà! Đã lâu không gặp!”
Quý Liên Tinh chờ Giang Thự đi ra, kết quả hai giây sau cũng không có động tĩnh gì, Quý Liên Tinh phục hồi tinh thần lại, phát hiện trong xe không có người khác.
Giang Thự đâu? Giang Thự không phải đi cùng Lý Hướng Ngạn sao? Nàng còn chưa hỏi ra, Lý Hướng Ngạn chỉ chỉ phía sau nàng, Quý Liên Tinh xoay người nhìn, vừa vặn đụng vào trong ánh mắt người nọ.
Một thân ảnh cao gầy đang đứng ở đại sảnh nhà trọ, hai tay cô khoanh trước ngực, cứ như vậy đứng ở nơi đó, một đôi mắt mang theo cảm xúc, giống như lưỡi dao thẩm phán đâm thẳng về phía nàng.
Chính xác mà nói, Giang Thự không chỉ nhìn một mình Quý Liên Tinh, còn nhìn Mạnh Tiêu.
Quý Liên Tinh giống như đột nhiên ý thức được cái gì, bởi vì tay Mạnh Tiêu còn đặt trên vai nàng, nàng vừa mới hoàn toàn không để ý, nhưng với hiểu biết của nàng về Giang Thự, Giang Thự có thể để ý.
Vì thế Quý Liên Tinh nhẹ nhàng nâng bả vai lên, tay Mạnh Tiêu từ bả vai nàng trượt xuống. Động tác này giống như là rõ ràng phủi sạch quan hệ, nhưng Giang Thự hiểu lại là một ý khác.
“Giới thiệu một chút.” Quý Liên Tinh chỉ vào Giang Thự, lập tức nói với Mạnh Tiêu: “Đây là bạn em, Giang Thự ~”
Thời điểm nghe được chữ “bạn”, Giang Thự nhíu mày một chút, nhìn về phía Quý Liên Tinh, ánh mắt đầy thâm ý.
Quý Liên Tinh nhận được ánh mắt của cô, càng luống cuống, vội vàng giải thích: “Ờ, không phải bạn, là bạn gái em!”
Nghe được hai chữ “bạn gái”, lông mày Giang Thự mới hạ xuống, gật gật đầu, cười nói: “Có khuôn mặt xa lạ à, giới thiệu một chút đi, tôi là Giang Thự.”
Trong phút chốc, Mạnh Tiêu hoàn toàn bị vây trong trạng thái không có biểu cảm, nói đúng ra, tin tức tới quá đột ngột, khiến cô ấy hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bạn gái? Thì ra Quý Liên Tinh có bạn gái? Cho nên người gọi điện thoại mỗi ngày là người yêu của nàng? Khó trách mỗi ngày phải xem điện thoại di động vô số lần, sớm nên nghĩ đến điều này. Sơ suất rồi, trước đây chưa từng hỏi qua vấn đề này, bởi vì trong thế giới của Mạnh Tiêu, Quý Liên Tinh sống một mình đương nhiên là độc thân, không nghĩ tới còn yêu xa?
Cô ấy lại giương mắt nhìn Giang Thự, hai người ánh mắt va chạm cùng một chỗ, lẫn nhau ở trong mắt đối phương đều thấy được vài phần đánh giá.
Trông xinh đẹp, dáng người đẹp, nhưng rất kiêu ngạo, đây là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Tiêu đối với Giang Thự.
Trông xinh đẹp, dáng người đẹp, nhưng so với mình kém một chút, đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thự đối với Mạnh Tiêu.
Mạnh Tiêu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô ấy không phải người mới gì, cũng không phải ăn chay, lúc này cần duy trì bình tĩnh. Bởi vì hai người cách nhau không xa, Mạnh Tiêu chủ động chào hỏi Giang Thự: “Xin chào, Giang Thự, tôi là Mạnh Tiêu.”
Giang Thự không nhanh không chậm nói: “Xin chào, có nghe qua tên của cô.” Khóe môi cô nhếch lên, lộ ra nụ cười: “Nghe qua từ chỗ bạn gái của tôi.”
________________
Mong ngôi sao trông ánh trăng, cuối cùng cũng đến thứ sáu, Giang Thự phải tối mới đến, cô đã nói trước, tới đây ở hai ngày, lần này không dẫn theo Giang Tiểu Đàn mà dẫn theo Lý Hướng Ngạn.
Mấy ngày nay, Quý Liên Tinh đều rất nhớ Giang Thự, hầu như mỗi buổi tối đều gọi điện thoại cho Giang Thự đến khi ngủ, nằm mơ cũng thường mơ thấy cô.
Ngay vừa rồi, Quý Liên Tinh mới từ trong cơn mơ tỉnh lại, trong nháy mắt mở mắt ra, trần nhà là mơ hồ, sau khi thở dốc, tầm mắt mới dần dần rõ ràng.
Thì ra là mơ, lại là một giấc mơ nóng hổi hun húc, một giấc mơ còn khiến người ta khô nóng hơn mùa hè.
Quý Liên Tinh thở dài một hơi, vén chăn lên, mang dép vào phòng tắm tắm rửa.
Lại là một ngày mới bận rộn, video Mạnh Tiêu quay mấy ngày hôm trước kia đã hot, còn lên hot search, bắt đầu từ ngày đó, tài khoản kinh doanh của các nàng tăng rất nhiều fan, đồng thời hiệu quả livestream cũng kéo đầy, lượng kết quả bán ra đã vượt qua mong đợi, trực tiếp mở màn tốt đẹp.
Vì thế thời gian này đều rất bận rộn, hôm nay mọi người muốn tập hợp nhau quay video thứ hai.
Sau khi tắm rửa xong, chắc khoảng 7 giờ rưỡi sáng, Quý Liên Tinh thay quần áo xuống lầu, lúc đi tới lầu hai, hành lang đã có động tĩnh.
Mạnh Tiêu và Vương sir đang nói chuyện, hai người vừa nói vừa điều chỉnh thiết bị, khi nhìn thấy Quý Liên Tinh, ý cười của Mạnh Tiêu trong nháy mắt nở rộ: “Dậy rồi à?”
Quý Liên Tinh gật đầu, “Buổi sáng ăn cái gì? Em xuống nói với đầu bếp một tiếng.”
“Chị vẫn chưa đói, em trước tiên tới đây một chút ~” Mạnh Tiêu vẫy tay với nàng, ống kính đang điều chỉnh trong tay nhắm ngay Quý Liên Tinh, “Chị chụp em một tấm được không? Thử điều chỉnh xem có ổn không.”
“Được.” Quý Liên Tinh nhìn vào ống kính, trong nháy mắt ống kính lóe ra nụ cười, một tấm ảnh chứa nụ cười ngọt ngào đã ra đời.
“Đẹp quá ~” Mạnh Tiêu đưa ảnh ra cho Quý Liên Tinh xem, góc độ cô ấy chụp rất khéo, làm nổi bật đường nét khuôn mặt của Quý Liên Tinh, cuối cùng còn không quên nói:“ Trở về chỉnh màu một chút rồi gửi cho em.”
Ảnh chụp thật sự rất đẹp, Quý Liên Tinh nhìn thấy rất hài lòng, “Được, cám ơn chị nhé.”
“Quá khách khí rồi, chụp em là vinh hạnh của chị.”
Có lẽ bên cạnh có một người bạn biết chụp ảnh là chuyện mà mỗi cô gái đều thích, đương nhiên, bên cạnh có một người đẹp là chuyện mà mỗi người thích chụp ảnh đều thích.
Trong chuyện này, hai người xem như thành toàn cho nhau.
Sau khi trang bị xong, sau đó cũng không lề mề, mấy người xuống lầu ăn sáng, sau bữa sáng, tiếp tục lên núi quay video.
Trước khi quay, Mạnh Tiêu đề nghị: “Chúng ta phải thêm người vào video, mọi người thấy thế nào?”, cô ấy hỏi, nhưng cũng phát biểu suy nghĩ của mình: “Nếu video vẫn chỉ có Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, người xem có thể sẽ mệt mỏi về thị giác.”
“Vệ Nhiên vừa mới nói với em việc này, dù sao chúng ta đông người, thêm vài người cũng không thành vấn đề.” Dụ Mộng nói.
“Vậy cậu lên hay cô ấy lên.” Trì Văn cười cô ấy, vừa nói vừa kéo cô ấy vào trong ống kính, Dụ Mộng sợ đến thất sắc, vẻ mặt kháng cự: “Mình không được mình không được, mình có chứng sợ ống kính, để Tiểu Quý lên!”
Quý Liên Tinh bị gọi bất ngờ không kịp đề phòng, nàng cũng không muốn xuất hiện trong video với tần suất lớn, chủ yếu là sợ cảm giác ống kính của mình quá yếu, kéo dài chất lượng video.
Kết quả không nghĩ tới đề nghị của Dụ Mộng được mọi người đồng ý.
“Tiểu Quý cũng được, chị cảm thấy không tệ.”
“Có thể có thể, em thật ra rất ăn ảnh.”
“Đến đây, mau tới đây.”
Mọi người bạn một câu tôi một câu, Quý Liên Tinh chỉ có thể bị ép nhập cảnh.
Ống kính Mạnh Tiêu đã chuẩn bị xong, ra dấu OK với Quý Liên Tinh, cổ vũ nàng có thể.
Thật ra rất nhiều lúc một video có thể quay tốt hay không, ngoại trừ năng lực của bản thân người được quay, cùng người quay phim cũng có quan hệ rất lớn. Có người quay phim làm cho người ta có một loại cảm giác thận trọng, cần có kinh nghiệm phong phú để phối hợp, nhưng có người quay phim sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thư giãn.
Đối với Quý Liên Tinh mà nói, Mạnh Tiêu là vế sau, đối mặt với ống kính của cô ấy không có áp lực, tựa như có loại cảm giác “tháo ống kính ra quay phim“.
Dụ Mộng và Trì Văn đứng ở một bên nhìn, hai người cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội chụp mấy tấm hình đăng lên tài khoản kinh doanh.
Bọn họ phát hiện Quý Liên Tinh thật sự rất biết chụp, ít nhất biểu tình rất tự nhiên.
Đang nhìn đến nhập thần, điện thoại di động trong tay Dụ Mộng rung lên hai cái, là của Quý Liên Tinh, màn hình hiển thị là Giang Thự, Dụ Mộng nghe giúp nàng.
“A lô?”
“A ~” Giang Thự bên này một giây phân biệt ra âm sắc, “Là Dụ Mộng sao?”
“Đúng đúng, Tiểu Quý đang quay video ~”
“Hả? Video, video gì?”
Dụ Mộng ăn ngay nói thật: “Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên, bây giờ thêm Tiểu Quý, Mạnh Tiêu đang quay.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Giang Thự mới nói: “A, cho nên là Mạnh Tiêu đang quay ba người bọn họ?”
“Đúng vậy ~” Dụ Mộng cảm thấy khó hiểu, Giang Thự hình như không phải kiểu người nói nhiều, trên cơ bản sẽ không hỏi lặp lại câu hỏi, trừ phi là cô muốn xác định cái gì, nhưng cô ấy vẫn thành thật trả lời: “Trước mắt là ba người bọn họ.”
“Được, không có gì.” Giang Thự bên này không hỏi gì nữa, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Dụ Mộng nhún vai, cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.
Cả buổi sáng, mọi người đều quay video, sau khi quay xong tương đối mệt mỏi, chuẩn bị buổi chiều nghỉ ngơi một lát.
Dụ Mộng đưa di động cho Quý Liên Tinh, “Vừa rồi Giang Thự có gọi tới.”
“À à.” Quý Liên Tinh nhận lấy, bấm số trở về, điện thoại vang lên rất nhiều tiếng cũng không nhận, vì thế nàng nhắn lại Wechat cho cô, nói sau khi nhìn thấy thì trả lời một chút.
Mấy người đúng lúc xuống núi, trên đường vừa nói vừa cười, Mạnh Tiêu chủ động nói chuyện với Quý Liên Tinh, “Em có chắc trước đó thật sự chưa từng chụp ảnh?”
“Không có.”
“Nhưng em thật sự rất tự nhiên, chị cảm giác em có thiên phú về phương diện này.” Ánh mắt cô ấy dừng trên người Quý Liên Tinh, chỉ thoáng nhìn qua, không dừng lại nhiều, còn nói: “Thật ra em rất thích hợp làm người mẫu.”
“Phụt, chiều cao em không được.” Quý Liên Tinh lắc đầu, nàng cao 1m72, tuy rằng cũng không thấp, nhưng làm người mẫu vẫn kém một đoạn, hơn nữa người mẫu không phải chỉ có chiều cao là có thể làm, “Em không có loại khí chất đó.”
“Bé đàn em, phải có tự tin với bản thân, khí chất của em độc nhất vô nhị, là thứ hiếm thấy trong những người chị từng chụp.” Mạnh Tiêu cũng không thổi phồng nàng, bất luận là dáng người hay khí chất, Quý Liên Tinh đều đắn đo, nếu muốn phát triển về phương diện đó cũng không phải không được, tuy rằng chiều cao thiếu chút nữa.
Quý Liên Tinh chỉ cười lắc đầu, không đáp lời nữa, chỉ cảm thấy Mạnh Tiêu đang cổ vũ nàng mà thôi, hơn nữa, nghề người mẫu này nàng chưa từng nghĩ tới, cũng không cảm thấy hứng thú, coi như tùy ý tâm sự mà thôi.
Mọi người một đường tán gẫu một đường chậm rãi đi về phía nhà trọ, Quý Liên Tinh thường xuyên muốn nhìn điện thoại di động một cái, phát hiện Giang Thự vẫn không trả lời nàng, cũng không biết đang làm gì, chẳng lẽ đang thu dọn hành lý? Có điều buổi tối cô đến, có thể buổi chiều sẽ xuất phát, hiện tại thu dọn hành lý cũng là vô cùng có khả năng.
“Buổi tối lại đi uống một ly nữa không?” Mạnh Tiêu hỏi nàng, trong mắt chứa đầy nụ cười, cô ấy rất hy vọng Quý Liên Tinh có thể đồng ý với cô ấy.
“Có lẽ không đi được, bạn em sắp tới tìm em.”
Nàng nói rất uyển chuyển, chữ “bạn”, cũng không phải muốn giấu diếm cái gì, mà là quan hệ với Mạnh Tiêu còn chưa tới mức đó, nếu đối phương không hỏi, nàng sẽ không chủ động ngả bài quan hệ giữa nàng và Giang Thự.
Hứa Thư Hạ đi phía trước lớn tiếng nói: “Buổi trưa ăn ở đâu? Chỗ Tiểu Quý có lo đồ ăn không?” Lời của cô ấy cắt đứt lời Mạnh Tiêu muốn nói.
Quý Liên Tinh ngẩng đầu, cũng kéo dài giọng đáp lại cô: “Có chứ, cơm của bà chủ Hứa đương nhiên phải lo rồi.”
“Đi đi đi, đói bụng quá, gọi điện thoại bảo đầu bếp của em chuẩn bị nhiều món ăn đi?”
“An bài!” Quý Liên Tinh lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho đầu bếp, hình ảnh di động dừng lại ở giao diện Wechat, phát hiện Giang Thự gửi tin nhắn cho nàng, nhưng khung chat lại hiển thị “Thử Thử đã thu hồi một tin nhắn”, Quý Liên Tinh nhấn vào phát hiện không có gì cả.
Ủa??? Sao lại thế này?
Nàng trực tiếp bấm gọi video, đối phương cúp máy.
Ơ??? Càng kỳ lạ.
Nhưng Quý Liên Tinh vẫn đè nén hoang mang trong lòng, trước tiên gọi điện thoại cho đầu bếp, báo tên món ăn buổi trưa mọi người muốn ăn, lúc này mới cúp điện thoại.
Rõ ràng không xảy ra cái gì, nhưng tinh thần vẫn không yên, thế cho nên đoạn đường kế tiếp Quý Liên Tinh cũng không có dục vọng nói chuyện nữa, toàn bộ quá trình đều gửi tin nhắn cho Giang Thự, Giang Thự vẫn không để ý tới nàng.
10 phút sau, mấy người đi tới cửa nhà trọ, Quý Liên Tinh vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, Mạnh Tiêu quan tâm nàng, vì thế tiến đến trước mặt nàng hỏi: “Sao vậy? Cứ cảm thấy em không vui lắm.”
“Hả......” Quý Liên Tinh lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào, “Không có gì.”
Mạnh Tiêu đặt một tay lên vai nàng, vỗ nhẹ nàng, an ủi: “Có tâm sự gì phải nói nha.”
Quý Liên Tinh nặn ra nụ cười, “Không có việc gì, chỉ là một số chuyện nhỏ trong cuộc sống thôi ~”
“Hể? Chiếc xe kia?” Dụ Mộng hoang mang một tiếng, giọng rất lớn hấp dẫn sự chú ý của Quý Liên Tinh, nàng ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, đúng là xe của Giang Thự, trái tim Quý Liên Tinh đập mạnh một nhịp.
Một giây sau, cửa xe mở ra, một người...... đàn ông ăn mặc bảnh bao đi ra, đeo kính râm vuốt tóc.
Lý Hướng Ngạn tháo kính râm xuống, nở nụ cười, hàm răng trắng tinh chỉnh tề lộ ra vẻ anh rất đẹp trai, chỉ là tóc chải có chút “dầu mỡ“.
Anh vẫy tay với Quý Liên Tinh: “Hi! Nhím Nhỏ, đã lâu không gặp!”
Quý Liên Tinh sửng sốt hai giây, bật cười: “Anh Tiểu Lý! Chà! Đã lâu không gặp!”
Quý Liên Tinh chờ Giang Thự đi ra, kết quả hai giây sau cũng không có động tĩnh gì, Quý Liên Tinh phục hồi tinh thần lại, phát hiện trong xe không có người khác.
Giang Thự đâu? Giang Thự không phải đi cùng Lý Hướng Ngạn sao? Nàng còn chưa hỏi ra, Lý Hướng Ngạn chỉ chỉ phía sau nàng, Quý Liên Tinh xoay người nhìn, vừa vặn đụng vào trong ánh mắt người nọ.
Một thân ảnh cao gầy đang đứng ở đại sảnh nhà trọ, hai tay cô khoanh trước ngực, cứ như vậy đứng ở nơi đó, một đôi mắt mang theo cảm xúc, giống như lưỡi dao thẩm phán đâm thẳng về phía nàng.
Chính xác mà nói, Giang Thự không chỉ nhìn một mình Quý Liên Tinh, còn nhìn Mạnh Tiêu.
Quý Liên Tinh giống như đột nhiên ý thức được cái gì, bởi vì tay Mạnh Tiêu còn đặt trên vai nàng, nàng vừa mới hoàn toàn không để ý, nhưng với hiểu biết của nàng về Giang Thự, Giang Thự có thể để ý.
Vì thế Quý Liên Tinh nhẹ nhàng nâng bả vai lên, tay Mạnh Tiêu từ bả vai nàng trượt xuống. Động tác này giống như là rõ ràng phủi sạch quan hệ, nhưng Giang Thự hiểu lại là một ý khác.
“Giới thiệu một chút.” Quý Liên Tinh chỉ vào Giang Thự, lập tức nói với Mạnh Tiêu: “Đây là bạn em, Giang Thự ~”
Thời điểm nghe được chữ “bạn”, Giang Thự nhíu mày một chút, nhìn về phía Quý Liên Tinh, ánh mắt đầy thâm ý.
Quý Liên Tinh nhận được ánh mắt của cô, càng luống cuống, vội vàng giải thích: “Ờ, không phải bạn, là bạn gái em!”
Nghe được hai chữ “bạn gái”, lông mày Giang Thự mới hạ xuống, gật gật đầu, cười nói: “Có khuôn mặt xa lạ à, giới thiệu một chút đi, tôi là Giang Thự.”
Trong phút chốc, Mạnh Tiêu hoàn toàn bị vây trong trạng thái không có biểu cảm, nói đúng ra, tin tức tới quá đột ngột, khiến cô ấy hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bạn gái? Thì ra Quý Liên Tinh có bạn gái? Cho nên người gọi điện thoại mỗi ngày là người yêu của nàng? Khó trách mỗi ngày phải xem điện thoại di động vô số lần, sớm nên nghĩ đến điều này. Sơ suất rồi, trước đây chưa từng hỏi qua vấn đề này, bởi vì trong thế giới của Mạnh Tiêu, Quý Liên Tinh sống một mình đương nhiên là độc thân, không nghĩ tới còn yêu xa?
Cô ấy lại giương mắt nhìn Giang Thự, hai người ánh mắt va chạm cùng một chỗ, lẫn nhau ở trong mắt đối phương đều thấy được vài phần đánh giá.
Trông xinh đẹp, dáng người đẹp, nhưng rất kiêu ngạo, đây là ấn tượng đầu tiên của Mạnh Tiêu đối với Giang Thự.
Trông xinh đẹp, dáng người đẹp, nhưng so với mình kém một chút, đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thự đối với Mạnh Tiêu.
Mạnh Tiêu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, cô ấy không phải người mới gì, cũng không phải ăn chay, lúc này cần duy trì bình tĩnh. Bởi vì hai người cách nhau không xa, Mạnh Tiêu chủ động chào hỏi Giang Thự: “Xin chào, Giang Thự, tôi là Mạnh Tiêu.”
Giang Thự không nhanh không chậm nói: “Xin chào, có nghe qua tên của cô.” Khóe môi cô nhếch lên, lộ ra nụ cười: “Nghe qua từ chỗ bạn gái của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.