Chương 51: Chương 51
Vọng Khởi Vô Minh
13/10/2016
Nhấc điện thoại, là giọng mẹ có chút thay đổi vang lên: “Hiểu Ninh! Ông… Ông nhập viện rồi!”
“Cái gì?!” Bối Hiểu Ninh bật dậy, cặp táp bên cạnh hắn bị đụng rơi, bao nhiêu giấy tờ, bút viết, chìa khóa bên trong đều văng tứ tung ra ngoài.
Nửa giờ sau Bối Hiểu Ninh chạy đến bệnh viện. Ba, mẹ, bà cùng mấy người hàng xóm đều đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Cha của Bối Hiểu Ninh đang gọi cho an hem ở ngoài về, ông nhìn thấy Bối Hiểu Ninh thì quay lưng lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “…Ừ, bác sĩ nói có thể là nhồi máu cơ tim, … ừ ừ… Rồi, thế thì gọi đại ca một tiếng đi, lão lục tối mai có thể…”
“Bà.” Bối Hiểu Ninh đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh bà, sờ sờ mái đầu bạc trắng của bà.
“Hiểu Ninh.” Bà kéo tay Bối Hiểu Ninh, “Con chạy ở đâu đến thế này? Xem tay lạnh cóng rồi.”
“Từ nhà ạ. Bà, bà đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Nói xong Bối Hiểu Ninh lén kéo mẹ sang một bên, “Ông con thế nào, không sao chứ?”
“Còn chưa biết, vừa nãy…”
Di động Bối Hiểu Ninh vang, là nhà Vương Tinh gọi.
“Alô? Tam thúc.” Bối Hiểu Ninh nghe máy.
“Hiểu Ninh, cháu có thấy Tiểu Tinh đâu không? Tối rồi mà nó ra ngoài chưa về…”
“Bọn cháu vừa ăn cơm cùng nhau. Cô ấy sang nhà bạn, nói mấy ngày nữa mới về nhà. Vương Tinh có để lại thư ở chỗ cháu đây.”
“À, thế thì tốt. Con bé này, làm ta sợ muốn chết, chúng ta đi tìm mấy vòng rồi không thấy, mẹ nó sợ phát khóc.”
“Các bác đừng lo, không sao cả.”
“Ừ, rồi, cháu gặp qua nó bọn ta cũng yên tâm. Được rồi, mới nãy có gọi điện đến nhà cháu, sao không có ai ở nhà? Cha mẹ cháu đâu? Trễ thế này rồi còn đi đâu nữa?”
“Vâng, bọn cháu đang ở bệnh viện, ông cháu bị bệnh…”
“Hả?! Ông làm sao?!”
“Cháu vừa đến, cũng không rõ tình hình.”
“Cha cháu đâu? Đang ở chỗ cha à? Đưa điện thoại cho hắn!”
Bối Hiểu Ninh quay đầu nhìn cha, ông đang nói chuyện với hàng xóm.
“Cha.” Bối Hiểu Ninh đi tới trước mặt ông, đưa điện thoại của mình ra, “Tam thúc muốn nói chuyện.”
Cha Hiểu Ninh mặt không đổi sắc nhận điện thoại, lại quay lưng lại.
Bối Hiểu Ninh trở lại bên người mẹ, “Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”
“Là điện thoại của tam thúc à?”
“Vâng, Tiếu Tinh mấy hôm nay bị nhốt trong nhà, ban nãy chạy sang nhà bạn, không nói với các bác.”
“Aiz— thanh niên bây giờ, chẳng làm mấy ông bà già này yên tâm được.” Mẹ Hiểu Ninh lắc đầu, “Hôm qua ông đến hỏi chuyện của ngươi. Ta và cha ngươi giấu không được, đành phải nói. Lúc ấy ông không nói gì, ăn cơm tối xong rồi đi. Ta và cha ngươi muốn đưa ông về, nhưng ông không cho. Vừa rồi bà nói hôm qua về rồi ông cứ than ngắn thở dài mãi, tối không ngủ được, trằn trọc mãi, cả ngày hôm nay cũng không ăn được bao nhiêu. Vừa nãy ông đi nằm cũng trằn trọc, rồi dậy đi vệ sinh, không ngờ bị ngã trong nhà vệ sinh.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Có thể là nhồi máu cơ tim, còn phải kiểm tra thêm.”
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Bác sĩ nói là đưa đến kịp thời, mong là không sao.”
Cha của Bối Hiểu Ninh đi lại đây, trả điện thoại lại cho hắn, sau đó nhìn qua bà của Bối Hiểu Ninh đang ngồi ngẩn người bên cạnh, “Lát nữa ngươi đưa bà về, hai ngày nay bà chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi. Tối ngươi ngủ luôn ở đấy, sáng sớm mai lại lên.”
“Ông con không sao chứ?” Bối Hiểu Ninh rất lo lắng.
“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi à?” Giọng ba đầy trách cứ.
Mẹ Bối Hiểu Ninh khẽ túm cánh tay ông, ông dùng ánh mắt bất mãn nhìn cả hai mẹ con mấy lần, rồi xoay người ngồi cạnh bà Bối Hiểu Ninh, “Mẹ, mẹ về trước với Hiểu Ninh. Đêm nay có con ở đây là được.”
“A?” Bà Bối Hiểu Ninh tỉnh ra, “Ta không về, ta muốn ở đây chờ.”
“Mẹ, mẹ về trước, hôm nay Bối Hiểu Ninh ở với mẹ, không phải mẹ vẫn bảo Bối Hiểu Ninh bận rộn mãi không về ở với bà sao, mẹ nhớ nó mãi. Hôm nay để nó ở với mẹ. Lát nữa xong rồi cha nhất định còn hôn mê, mai cha tỉnh con sẽ gọi cho mẹ. Mẹ ngồi đây mãi cũng chả để làm gì, còn mệt thân.”
Bà Bối Hiểu Ninh nhìn Bối Hiểu Ninh nghĩ một chút, chậm rãi đứng lên, “Thế thì… Cha ngươi tỉnh phải gọi ngay cho ta.”
“Vâng.” Cha Bối Hiểu Ninh đáp ứng, đỡ tay mẹ đặt vào tay Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh đưa bà rời đi, trước khi đến khúc ngoặt của hành lang hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.
Bà Bối Hiểu Ninh vốn là người phía nam, dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn. Hơn nữa bây giờ tuổi đã lớn, Bối Hiểu Ninh dìu bà đang cong lưng, cảm giác bà còn chưa cao đến ngực mình.
Gọi taxi, Bối Hiểu Ninh dìu bà ngồi vào trong, sau đó hắn lấy điện thoại ra. Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm giác hắn không nên gọi cho Lăng Tiếu ngay trước mặt bà thì hơn, nên hắn chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, gửi một tin nhắn: Ông ngã bệnh phải nhập viện, đêm nay tôi không về.
Lăng Tiếu nhắn lại ngay: Bệnh gì, có nặng không?
Bối Hiểu Ninh: ngồi máu cơ tim, còn đang cấp cứu.
Qua một lúc lâu, mới lại thấy tin nhắn trả lời của Lăng Tiếu: Là vì chuyện của chúng ta sao?
Bối Hiểu Ninh mím chặt môi, nhắn lại một chữ: Ừ.
Điện thoại di động không có động tĩnh gì nữa.
Tới nhà ông bà, trước khi lên giường Bối Hiểu Ninh còn cùng bà trò chuyện một lát. Bà hỏi han sức khỏe của Bối Hiểu Ninh, khuyên hắn đừng làm việc quá sức. Sau đó hai bà cháu cùng im lặng một lúc, rồi đột nhiên bà lên tiếng: “Là chàng trai ở hôn lễ đó sao?”
Bối Hiểu Ninh biết nhất định bà sẽ hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng, “Vâng.”
“Chàng trai đó trông đẹp trai thế mà, không kết hôn sao?”
Vấn đề này có chút ngoài dự liệu của Bối Hiểu Ninh, do dự một chút, hắn đành nói đúng sự thực, “Có bạn gái, nhưng đã chia tay rồi.”
“Là bởi vì… Vì cháu à?”
Bối Hiểu Ninh không đáp.
Một lúc sau, bà nói tiếp: “Tìm một đứa con gái, kết hôn, sinh con, có người chiếu cố, có người chia sẻ, không tốt hơn sao? Chị cháu sinh được con trai, nhưng dù sao cũng chỉ là cháu ngoại. Ta với ông cháu con đang chờ được ôm chắt đây.”
“Không phải vẫn còn em họ ạ.” Bối Hiểu Ninh thốt ra, xong lại cảm thấy không đúng, đây cũng không phải điểm mâu thuẫn căn bản, đành mất tự nhiên thêm một câu, “Ngày mai chắc nó sẽ cùng lục thúc trở về.”
“Nó còn chưa tốt nghiệp đại học, chúng ta không biết có chờ được đến lúc ấy không…”
“Bà! Bà đừng nói thế.” Bối Hiểu Ninh hạ mắt.
“Ôi —-“ Bà buồn bã thở dài một tiếng, ngả mình nằm xuống gối, “Quên đi, không nói nữa. Ngày mai còn phải đến bệnh viện, cháu đi ngủ đi. Trong tủ còn chăn, cứ lấy mà dùng.”
“Vâng.” Bối Hiểu Ninh đứng lên đắp lại chăn cho bà, xoay người đi sang phòng khác.
Sáng sớm ngày thứ hai Bối Hiểu Ninh đã dậy, thực ra hắn cũng không ngủ được. Đi mua cháo, quẩy và sữa đậu nành cho bà ăn, thì nhận được điện thoại của cha. Nói ông còn chưa tỉnh, bảo Bối Hiểu Ninh đến trước.
Đến bệnh viện đã thấy cha Bối Hiểu Ninh đứng hút thuốc chờ hắn trước cửa lớn. Bối Hiểu Ninh nhăn mặt: vất vả lắm mới bỏ được thuốc lá, bây giờ lại hút lại nữa sao? Nhưng hiện tại hắn không dám quan tâm chuyện này, chỉ rầu rĩ hỏi một câu: “Ông còn chưa tỉnh ạ?”
“Tỉnh rồi, hôm qua ta cũng bảo mẹ ngươi về. Lát nữa sẽ đi cùng bà ngươi vào luôn. Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi trước.”
Nói với cha xong, Bối Hiểu Ninh đi đến phòng bệnh xem ông.
Ông của Bối Hiểu Ninh lúc còn trẻ trông rất cao to, nhưng bây giờ thì giống bà, tuổi càng lớn thì cơ thể càng co rút lại. Bối Hiểu Ninh nhìn ông đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trong lỗ mũi còn cắm ống dưỡng khí, trong lòng nổi lên biết bao nhiêu khổ sở chẳng nói lên lời. Hắn đi đến trước mặt ông thì ông đột ngột mở mắt.
“Hiểu Ninh.”
“Ông.”
Ông vươn tay giựt ống thở cắm trông mũi.
“Đừng…” Bối Hiểu Ninh giơ tay muốn ngăn lại.
“Không cần. Cắm cái thứ này vào người, người khỏe mạnh trông cũng như sắp chết.” Ông nói chuyện rất rành mạch, chỉ là thanh âm vẫn còn chút suy yếu. Ông luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, Bối Hiểu Ninh nhìn ông tinh thần còn tốt, không tiếp tục ngăn cản.
“Dìu ta dậy.” Ông nói.
Bối Hiểu Ninh đi tới bên giường, nâng tay. Nửa người trên của ông được nâng lên một ít, Bối Hiểu Ninh không dám động nhiều, để ông dựa ổn định rồi thì rút tay lại, ngồi xuống bên giường.
“Hiểu Ninh.”
Bối Hiểu Ninh kéo tay ông, “Còn khó chịu ạ?”
“Tốt hơn rồi, chỉ có ngực là còn hơi khó chịu.”
“Ông, cháu xin lỗi…” Vành mắt Bối Hiểu Ninh đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.
Ông lắc đầu, “Ôi—- già rồi, nói không chừng ngày nào đó cũng phải nhắm mắt đi gặp diêm vương thôi.”
“Sẽ không, ông với bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Sống lâu trăm tuổi? Tưởng ông ngươi vẫn còn là đứa trẻ hay sao?” Ông nâng tay đặt lên vai Bối Hiểu Ninh tràn ngập trìu mến mà vỗ vỗ, “Lúc còn bé ngươi là một đứa thông minh hiểu chuyện lắm. Bây giờ sao lại… Chẳng lẽ là do ta tạo nghiệt? Lúc còn trẻ là tại ta giết nhiều người lắm? Nhưng mà đấy đều là lũ ngoại xâm với phản quốc a…”
“Ông, đừng nói nữa.” Bối Hiểu Ninh khẽ cắn môi, “Cháu biết cháu sai rồi, sau này cháu sẽ nghe lời.”
Nói xong hắn đứng dậy lau hai mắt còn nói: “Bà và mẹ cháu sắp đến. Ông còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Rời khỏi bệnh viện Bối Hiểu Ninh quay về công ty. Kỳ thật trên tay hắn vẫn còn công việc không thể bỏ, hắn cũng không muốn rời đi bây giờ, nhưng lúc này trong hoàn cảnh này, hắn nhất định sẽ phải thường xuyên xin nghỉ phép để đến bệnh viện. Nhắc đến Lăng Tiếu hắn lại càng đau đầu, nghĩ tới nghĩ lui, Bối Hiểu Ninh cảm thấy mình trong thời gian ngắn không thể duy trì tình trạng làm việc, nên đành quyết định nghỉ việc.
Giám đốc nhìn đơn từ chức của Bối Hiểu Ninh, lo lắng vài phần, sau đó hắn ném tờ đơn vào thùng rác, “Tạm thời ngươi có thể không đến công ty, ta cho ngươi nghỉ phép dài hạn. Đợi ngươi giải quyết xong chuyện ở nhà rồi quay lại làm cũng được.”
Không ngờ giám đốc coi trọng mình đến thế, Bối Hiểu Ninh rất cảm động, biết ơn đến không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu nói: “Ta nhất định sẽ quay lại.”
Ra khỏi cánh cửa công ty, Bối Hiểu Ninh nhìn điện thoại di động, lúc này Lăng Tiếu hẳn là còn đang ngủ. Hắn cắn chặt môi dưới, nhìn xe cộ qua lại ven đường không chuyển mắt, mãi đến lúc trong miệng thấy vị tanh, mới hạ quyết tâm, vươn tay gọi xe.
“Cái gì?!” Bối Hiểu Ninh bật dậy, cặp táp bên cạnh hắn bị đụng rơi, bao nhiêu giấy tờ, bút viết, chìa khóa bên trong đều văng tứ tung ra ngoài.
Nửa giờ sau Bối Hiểu Ninh chạy đến bệnh viện. Ba, mẹ, bà cùng mấy người hàng xóm đều đang chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Cha của Bối Hiểu Ninh đang gọi cho an hem ở ngoài về, ông nhìn thấy Bối Hiểu Ninh thì quay lưng lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “…Ừ, bác sĩ nói có thể là nhồi máu cơ tim, … ừ ừ… Rồi, thế thì gọi đại ca một tiếng đi, lão lục tối mai có thể…”
“Bà.” Bối Hiểu Ninh đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh bà, sờ sờ mái đầu bạc trắng của bà.
“Hiểu Ninh.” Bà kéo tay Bối Hiểu Ninh, “Con chạy ở đâu đến thế này? Xem tay lạnh cóng rồi.”
“Từ nhà ạ. Bà, bà đừng lo, sẽ không sao đâu.”
Nói xong Bối Hiểu Ninh lén kéo mẹ sang một bên, “Ông con thế nào, không sao chứ?”
“Còn chưa biết, vừa nãy…”
Di động Bối Hiểu Ninh vang, là nhà Vương Tinh gọi.
“Alô? Tam thúc.” Bối Hiểu Ninh nghe máy.
“Hiểu Ninh, cháu có thấy Tiểu Tinh đâu không? Tối rồi mà nó ra ngoài chưa về…”
“Bọn cháu vừa ăn cơm cùng nhau. Cô ấy sang nhà bạn, nói mấy ngày nữa mới về nhà. Vương Tinh có để lại thư ở chỗ cháu đây.”
“À, thế thì tốt. Con bé này, làm ta sợ muốn chết, chúng ta đi tìm mấy vòng rồi không thấy, mẹ nó sợ phát khóc.”
“Các bác đừng lo, không sao cả.”
“Ừ, rồi, cháu gặp qua nó bọn ta cũng yên tâm. Được rồi, mới nãy có gọi điện đến nhà cháu, sao không có ai ở nhà? Cha mẹ cháu đâu? Trễ thế này rồi còn đi đâu nữa?”
“Vâng, bọn cháu đang ở bệnh viện, ông cháu bị bệnh…”
“Hả?! Ông làm sao?!”
“Cháu vừa đến, cũng không rõ tình hình.”
“Cha cháu đâu? Đang ở chỗ cha à? Đưa điện thoại cho hắn!”
Bối Hiểu Ninh quay đầu nhìn cha, ông đang nói chuyện với hàng xóm.
“Cha.” Bối Hiểu Ninh đi tới trước mặt ông, đưa điện thoại của mình ra, “Tam thúc muốn nói chuyện.”
Cha Hiểu Ninh mặt không đổi sắc nhận điện thoại, lại quay lưng lại.
Bối Hiểu Ninh trở lại bên người mẹ, “Rốt cuộc có chuyện gì ạ?”
“Là điện thoại của tam thúc à?”
“Vâng, Tiếu Tinh mấy hôm nay bị nhốt trong nhà, ban nãy chạy sang nhà bạn, không nói với các bác.”
“Aiz— thanh niên bây giờ, chẳng làm mấy ông bà già này yên tâm được.” Mẹ Hiểu Ninh lắc đầu, “Hôm qua ông đến hỏi chuyện của ngươi. Ta và cha ngươi giấu không được, đành phải nói. Lúc ấy ông không nói gì, ăn cơm tối xong rồi đi. Ta và cha ngươi muốn đưa ông về, nhưng ông không cho. Vừa rồi bà nói hôm qua về rồi ông cứ than ngắn thở dài mãi, tối không ngủ được, trằn trọc mãi, cả ngày hôm nay cũng không ăn được bao nhiêu. Vừa nãy ông đi nằm cũng trằn trọc, rồi dậy đi vệ sinh, không ngờ bị ngã trong nhà vệ sinh.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Có thể là nhồi máu cơ tim, còn phải kiểm tra thêm.”
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Bác sĩ nói là đưa đến kịp thời, mong là không sao.”
Cha của Bối Hiểu Ninh đi lại đây, trả điện thoại lại cho hắn, sau đó nhìn qua bà của Bối Hiểu Ninh đang ngồi ngẩn người bên cạnh, “Lát nữa ngươi đưa bà về, hai ngày nay bà chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi. Tối ngươi ngủ luôn ở đấy, sáng sớm mai lại lên.”
“Ông con không sao chứ?” Bối Hiểu Ninh rất lo lắng.
“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi à?” Giọng ba đầy trách cứ.
Mẹ Bối Hiểu Ninh khẽ túm cánh tay ông, ông dùng ánh mắt bất mãn nhìn cả hai mẹ con mấy lần, rồi xoay người ngồi cạnh bà Bối Hiểu Ninh, “Mẹ, mẹ về trước với Hiểu Ninh. Đêm nay có con ở đây là được.”
“A?” Bà Bối Hiểu Ninh tỉnh ra, “Ta không về, ta muốn ở đây chờ.”
“Mẹ, mẹ về trước, hôm nay Bối Hiểu Ninh ở với mẹ, không phải mẹ vẫn bảo Bối Hiểu Ninh bận rộn mãi không về ở với bà sao, mẹ nhớ nó mãi. Hôm nay để nó ở với mẹ. Lát nữa xong rồi cha nhất định còn hôn mê, mai cha tỉnh con sẽ gọi cho mẹ. Mẹ ngồi đây mãi cũng chả để làm gì, còn mệt thân.”
Bà Bối Hiểu Ninh nhìn Bối Hiểu Ninh nghĩ một chút, chậm rãi đứng lên, “Thế thì… Cha ngươi tỉnh phải gọi ngay cho ta.”
“Vâng.” Cha Bối Hiểu Ninh đáp ứng, đỡ tay mẹ đặt vào tay Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh đưa bà rời đi, trước khi đến khúc ngoặt của hành lang hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.
Bà Bối Hiểu Ninh vốn là người phía nam, dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn. Hơn nữa bây giờ tuổi đã lớn, Bối Hiểu Ninh dìu bà đang cong lưng, cảm giác bà còn chưa cao đến ngực mình.
Gọi taxi, Bối Hiểu Ninh dìu bà ngồi vào trong, sau đó hắn lấy điện thoại ra. Nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm giác hắn không nên gọi cho Lăng Tiếu ngay trước mặt bà thì hơn, nên hắn chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, gửi một tin nhắn: Ông ngã bệnh phải nhập viện, đêm nay tôi không về.
Lăng Tiếu nhắn lại ngay: Bệnh gì, có nặng không?
Bối Hiểu Ninh: ngồi máu cơ tim, còn đang cấp cứu.
Qua một lúc lâu, mới lại thấy tin nhắn trả lời của Lăng Tiếu: Là vì chuyện của chúng ta sao?
Bối Hiểu Ninh mím chặt môi, nhắn lại một chữ: Ừ.
Điện thoại di động không có động tĩnh gì nữa.
Tới nhà ông bà, trước khi lên giường Bối Hiểu Ninh còn cùng bà trò chuyện một lát. Bà hỏi han sức khỏe của Bối Hiểu Ninh, khuyên hắn đừng làm việc quá sức. Sau đó hai bà cháu cùng im lặng một lúc, rồi đột nhiên bà lên tiếng: “Là chàng trai ở hôn lễ đó sao?”
Bối Hiểu Ninh biết nhất định bà sẽ hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng, “Vâng.”
“Chàng trai đó trông đẹp trai thế mà, không kết hôn sao?”
Vấn đề này có chút ngoài dự liệu của Bối Hiểu Ninh, do dự một chút, hắn đành nói đúng sự thực, “Có bạn gái, nhưng đã chia tay rồi.”
“Là bởi vì… Vì cháu à?”
Bối Hiểu Ninh không đáp.
Một lúc sau, bà nói tiếp: “Tìm một đứa con gái, kết hôn, sinh con, có người chiếu cố, có người chia sẻ, không tốt hơn sao? Chị cháu sinh được con trai, nhưng dù sao cũng chỉ là cháu ngoại. Ta với ông cháu con đang chờ được ôm chắt đây.”
“Không phải vẫn còn em họ ạ.” Bối Hiểu Ninh thốt ra, xong lại cảm thấy không đúng, đây cũng không phải điểm mâu thuẫn căn bản, đành mất tự nhiên thêm một câu, “Ngày mai chắc nó sẽ cùng lục thúc trở về.”
“Nó còn chưa tốt nghiệp đại học, chúng ta không biết có chờ được đến lúc ấy không…”
“Bà! Bà đừng nói thế.” Bối Hiểu Ninh hạ mắt.
“Ôi —-“ Bà buồn bã thở dài một tiếng, ngả mình nằm xuống gối, “Quên đi, không nói nữa. Ngày mai còn phải đến bệnh viện, cháu đi ngủ đi. Trong tủ còn chăn, cứ lấy mà dùng.”
“Vâng.” Bối Hiểu Ninh đứng lên đắp lại chăn cho bà, xoay người đi sang phòng khác.
Sáng sớm ngày thứ hai Bối Hiểu Ninh đã dậy, thực ra hắn cũng không ngủ được. Đi mua cháo, quẩy và sữa đậu nành cho bà ăn, thì nhận được điện thoại của cha. Nói ông còn chưa tỉnh, bảo Bối Hiểu Ninh đến trước.
Đến bệnh viện đã thấy cha Bối Hiểu Ninh đứng hút thuốc chờ hắn trước cửa lớn. Bối Hiểu Ninh nhăn mặt: vất vả lắm mới bỏ được thuốc lá, bây giờ lại hút lại nữa sao? Nhưng hiện tại hắn không dám quan tâm chuyện này, chỉ rầu rĩ hỏi một câu: “Ông còn chưa tỉnh ạ?”
“Tỉnh rồi, hôm qua ta cũng bảo mẹ ngươi về. Lát nữa sẽ đi cùng bà ngươi vào luôn. Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi trước.”
Nói với cha xong, Bối Hiểu Ninh đi đến phòng bệnh xem ông.
Ông của Bối Hiểu Ninh lúc còn trẻ trông rất cao to, nhưng bây giờ thì giống bà, tuổi càng lớn thì cơ thể càng co rút lại. Bối Hiểu Ninh nhìn ông đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, trong lỗ mũi còn cắm ống dưỡng khí, trong lòng nổi lên biết bao nhiêu khổ sở chẳng nói lên lời. Hắn đi đến trước mặt ông thì ông đột ngột mở mắt.
“Hiểu Ninh.”
“Ông.”
Ông vươn tay giựt ống thở cắm trông mũi.
“Đừng…” Bối Hiểu Ninh giơ tay muốn ngăn lại.
“Không cần. Cắm cái thứ này vào người, người khỏe mạnh trông cũng như sắp chết.” Ông nói chuyện rất rành mạch, chỉ là thanh âm vẫn còn chút suy yếu. Ông luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, Bối Hiểu Ninh nhìn ông tinh thần còn tốt, không tiếp tục ngăn cản.
“Dìu ta dậy.” Ông nói.
Bối Hiểu Ninh đi tới bên giường, nâng tay. Nửa người trên của ông được nâng lên một ít, Bối Hiểu Ninh không dám động nhiều, để ông dựa ổn định rồi thì rút tay lại, ngồi xuống bên giường.
“Hiểu Ninh.”
Bối Hiểu Ninh kéo tay ông, “Còn khó chịu ạ?”
“Tốt hơn rồi, chỉ có ngực là còn hơi khó chịu.”
“Ông, cháu xin lỗi…” Vành mắt Bối Hiểu Ninh đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.
Ông lắc đầu, “Ôi—- già rồi, nói không chừng ngày nào đó cũng phải nhắm mắt đi gặp diêm vương thôi.”
“Sẽ không, ông với bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Sống lâu trăm tuổi? Tưởng ông ngươi vẫn còn là đứa trẻ hay sao?” Ông nâng tay đặt lên vai Bối Hiểu Ninh tràn ngập trìu mến mà vỗ vỗ, “Lúc còn bé ngươi là một đứa thông minh hiểu chuyện lắm. Bây giờ sao lại… Chẳng lẽ là do ta tạo nghiệt? Lúc còn trẻ là tại ta giết nhiều người lắm? Nhưng mà đấy đều là lũ ngoại xâm với phản quốc a…”
“Ông, đừng nói nữa.” Bối Hiểu Ninh khẽ cắn môi, “Cháu biết cháu sai rồi, sau này cháu sẽ nghe lời.”
Nói xong hắn đứng dậy lau hai mắt còn nói: “Bà và mẹ cháu sắp đến. Ông còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Rời khỏi bệnh viện Bối Hiểu Ninh quay về công ty. Kỳ thật trên tay hắn vẫn còn công việc không thể bỏ, hắn cũng không muốn rời đi bây giờ, nhưng lúc này trong hoàn cảnh này, hắn nhất định sẽ phải thường xuyên xin nghỉ phép để đến bệnh viện. Nhắc đến Lăng Tiếu hắn lại càng đau đầu, nghĩ tới nghĩ lui, Bối Hiểu Ninh cảm thấy mình trong thời gian ngắn không thể duy trì tình trạng làm việc, nên đành quyết định nghỉ việc.
Giám đốc nhìn đơn từ chức của Bối Hiểu Ninh, lo lắng vài phần, sau đó hắn ném tờ đơn vào thùng rác, “Tạm thời ngươi có thể không đến công ty, ta cho ngươi nghỉ phép dài hạn. Đợi ngươi giải quyết xong chuyện ở nhà rồi quay lại làm cũng được.”
Không ngờ giám đốc coi trọng mình đến thế, Bối Hiểu Ninh rất cảm động, biết ơn đến không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu nói: “Ta nhất định sẽ quay lại.”
Ra khỏi cánh cửa công ty, Bối Hiểu Ninh nhìn điện thoại di động, lúc này Lăng Tiếu hẳn là còn đang ngủ. Hắn cắn chặt môi dưới, nhìn xe cộ qua lại ven đường không chuyển mắt, mãi đến lúc trong miệng thấy vị tanh, mới hạ quyết tâm, vươn tay gọi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.