Chương 54: Chương 54
Vọng Khởi Vô Minh
13/10/2016
Bối Hiểu Ninh lên xe, Lăng Tiếu lái vọt đi. Hai người không nói lời nào.
Qua hai con phố, lại qua hai giao lộ, Lăng Tiếu dừng xe lại trước một quảng trường.
“Giỏi lắm! Giờ cũng biết quyến rũ đàn ông rồi!” Lăng Tiếu châm thuốc.
“Anh nói cái gì?!” Bối Hiểu Ninh quay đầu trừng mắt nhìn y.
“Có phải anh phá mất chuyện tốt của em rồi không?” Lăng Tiếu hướng về phía Bối Hiểu Ninh phun khói.
“Anh nói bậy bạ cái gì đó?!”
“Vừa rồi nếu anh không tới, có phải em lập tức đi theo người ta không hả?”
“Anh vô lý thế?! Là hắn chủ động đến bắt chuyện, tôi còn chưa kịp đuổi đi!”
“Sao, EM còn tức giận?” Lăng Tiếu cố ý nhấn chữ ‘em’ rất nặng.
Bối Hiểu Ninh quay đầu sang bên không thèm để ý đến y.
Lăng Tiếu mở cửa xe, một trận gió lạnh ùa vào, y gác tay lên thành cửa, “Hôm nay anh mới trở về, đến quán bar thì gặp Ny Đế Á, nói em có đến, đi cùng Cát Ân. Anh đã vui mừng như một thằng ngu, vội vàng gọi cho hắn, chạy ngay tới. Cuối cùng vừa đến liền thấy… Hóa ra em chưa từng cô đơn nhỉ.”
“Anh có thể thôi suy diễn đi được không? Anh có lương tâm không vậy?! Anh… Lúc tôi không ở bên, chẳng phải anh cũng có mỹ nữ làm bạn đấy sao?”
“Mỹ nữ? Em đừng vu oan cho anh!”
“Vu oan?! Hôm đó tôi gọi cho anh… Quên đi, tiếp tục dây dưa với anh cũng vô nghĩa.” Bối Hiểu Ninh vươn tay muốn mở cửa xe.
“Lại muốn đi?! Gọi điện cho anh? Em còn nói không biết xấu hổ nữa?! Một tháng nay, mỗi ngày anh đều gọi điện cho em, di động em đều tắt máy, không liên lạc được. Anh thật phục em, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy! Mấy ngày nay anh đều lo lắng gần chết, còn tưởng em xảy ra chuyện gì. Anh gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, em không thể trả lời nổi một cái sao? Nếu không phải sau đó ông ngoại gọi anh, không chừng anh đã đến nhà cha mẹ em tìm em rồi! Khi em gọi điện cho anh anh đang ở nhà ông nói chuyện về em. Lúc ấy Đình Đình cũng ở đó, cô ấy phải đi xem ông anh, điện thoại là cô ấy nghe. Anh gọi lại cho em em đã tắt máy, là em cố tình để anh bất an khó chịu phải không? Hở ra là thế! Làm đến nghiện rồi đúng không? Có cái gì không thể nói rõ ra chứ?! Một tháng không gặp rồi, em cũng không muốn hỏi xem anh thế nào. Đến gay bar lại thấy em cùng một thằng đàn ông xa lạ ngồi cùng nhau, anh hỏi em vài câu em lại muốn trốn?! Anh ăn không ngon ngủ không yên, làm xong hết chuyện của ông ngoại, suốt đêm chạy về, ba mươi mấy giờ liền không chợp mắt. Còn tưởng rằng em không thấy anh sẽ thương tâm muốn chết? Vậy mà không ngờ, em còn vui vẻ theo người ta đi uống rượu chơi đùa! Em đi đi! Em nguyện ý đi thì đi, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho em nữa!” Nói xong Lăng Tiếu ném thẳng điện thoại di động ra ngoài cửa.
“Anh là đơn giản hỏi tôi vài câu sao?! Anh biết rõ là không phải như vậy, còn muốn nói đến mức xúc phạm tôi! Anh chính là lo lắng cho tôi như thế sao? Quả thực là vô lý! Anh có biết một tháng này tôi qua như thế nào không? Hôm nay lần đầu tiên bước chân ra ngoài, muốn tìm người nói chuyện. Cát Ân vừa rời đi thì người kia đến, anh biết gì mà nhiều lời như vậy?! Còn có khó chịu thì anh cứ đánh tôi đây này, cái điện thoại thì liên quan gì mà anh ném?! Đừng có giận cá chém thớt!”
“Dù thế nào thì em cũng đâu có nhận điện thoại của anh, giữ nó lại làm cái gì?!”
“Anh… Đồ điên!”
“Em nói cái gì?” Ngữ khí của Lăng Tiếu thoáng thay đổi, mới vừa rồi còn nổi nóng nháo ầm ĩ như đứa trẻ, bây giờ ngữ khí lại lạnh hẳn đi.
Bối Hiểu Ninh giật mình, biết mình nói lời không phải, cúi đầu im lặng. Lăng Tiếu từ nhỏ cùng mẹ đã bị người ta chế giễu là “Con của người điên cũng bị điên”, cho nên y rất kiêng kị người khác nói mình “thần kinh” “tâm thần” “bất thường”…
Lăng Tiếu lạnh băng liếc hắn một cái, vươn tay mở cửa xe bên người Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu, y đã quay mặt ra chỗ khác, hướng ra ngoài cửa sổ phía bên kia.
Bối Hiểu Ninh xuống xe, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Về nhà đợi một đêm, Lăng Tiếu thực sự không gọi lại. Trời rất mau sáng, Bối Hiểu Ninh cầm điện thoại di động mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, Bối Hiểu Ninh đột nhiên bị tiếng chuông làm bật tỉnh, không đợi thấy rõ là ai hắn đã bắt máy, “A lô?!”
“Hiểu Ninh? Thật tốt quá, cuối cùng cũng mở máy!”
“À, Đại Chủy à.” Ngữ điệu Bối Hiểu Ninh khó nén nổi thất vọng.
“Thế tưởng là ai?”
“Không có. Chuyện gì?”
“Lâu như vậy, gọi điện cho ngươi mãi không được. Bọn này còn bàn nếu tiếp tục không liên lạc được thì sẽ đến nhà ngươi, chẳng may ngươi thối ra ở nhà luôn mất rồi thì làm sao bây giờ?”
“Thối cái đầu ngươi, miệng chó không nhả được ngà voi. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hôm nay cuối tuần, ra đi, chúng ta tụ tập, lâu lắm không gặp rồi.”
“Ừm… Nhưng mà hôm nay ta… phải qua nhà ông nội một chuyến, hôm khác đi.”
“Thế à, thế thì… Được rồi. Mấy hôm nữa ta gọi lại, không được tắt máy nữa!”
“Rồi.”
Dập máy Bối Hiểu Ninh cầm di động chạy đến ghế salon ngoài phòng khách, hắn mở TV, chỉnh âm lương về nhỏ nhất, sau đó bắt đầu giỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Trời sắp tối đến nơi, trừ ra tiếng hàng xóm ra ra vào vào, Bối Hiểu Ninh cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác nữa. Hắn quyết định không đợi thêm, nhưng biết lấy lý do gì đây? Bối Hiểu Ninh đi đi lại lại xung quanh, cuối cùng vỗ đâu: Đúng! Nói đem trả thẻ tín dụng cho y.
Đến nhà Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà hoàn toàn im ắng, không có người cũng không thấy chó. Bối Hiểu Ninh ngồi ngoài phòng khách một lát, nhớ tới mình đã không lên mạng một tháng, cũng nên xem thư từ thế nào, nên đi lên lầu hai.
Sợ Lăng Tiếu trở về không gặp, Bối Hiểu Ninh không đóng cửa thư phòng, ngồi xuống trước máy tính. Lúc này hắn phát hiện máy tính vẫn mở. Vừa di động chuột, màn hình liền sáng, trên màn hình là ảnh Bối Hiểu Ninh đứng bên sông, vừa lúc có một cơn gió thổi qua, thổi bay tóc hắn về phía sau. Ánh nắng tươi sáng, hắn đang híp mắt, ánh mắt u buồn nhìn xa xa. Bối Hiểu Ninh tự thấy mình trong ảnh rất khó xem. Nhĩn kỹ lại, là hình chụp từ lần trước bọn họ đi Túy Long Cốc. Bối Hiểu Ninh cong cong khóe miệng: y chụp lúc nào nhỉ? Sao mình không biết? Lại còn đặt làm hình nền, đúng là đồ hâm.
Cửa dưới nhà mở. Bối Hiểu Ninh lén lút đến cầu than glen lén ngó xuống xem. Lăng Tiếu thuận tay thả Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi cùng cái túi nilon xuống đất. Hai đứa trông rõ ràng lớn thêm một vòng lập tức chạy loạn.
Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, vừa cởi giày vừa lớn tiếng nói một câu, “Nói anh cuồng theo dõi, chắc em cũng phải đổi thành cuồng rình trộm nhỉ?”
Bối Hiểu Ninh sửng sốt, ngượng ngùng từ cầu thang đi xuống, “Sao anh biết tôi đến?”
Lăng Tiếu khó tránh nhìn Bối Hiểu Ninh, “Không có anh bên cạnh em liền biến ngốc à? Giày em còn đang ở cửa đây.”
Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi cùng chạy vọt tới bên người Bối Hiểu Ninh, hắn ngòi xổm xuống sờ sờ đầu chúng nó, “Anh gửi chúng nó cho ai vậy?”
“Gửi ở tiệm thú cưng.” Lăng Tiếu mở tủ lạnh lấy bia ra, châm thuốc ngồi xuống ghế ở quầy bar, nheo lại hai mắt nhìn Bối Hiểu Ninh, chậm rãi phun khói.
Bối Hiểu Ninh đứng lên, “Sao anh không gọi điện cho tôi?”
“Anh đã nói sẽ không gọi cho em nữa rồi không phải sao.”
“Vậy sao anh không đi tìm tôi?”
“Tại sao lúc nào anh cũng phải đi tìm em?”
Bối Hiểu Ninh mặt trắng bệch, hắn liền lấy thẻ tín dụng trong ví ra, đặt lên quầy bar, “Tôi đến trả anh cái này.”
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Bối Hiểu Ninh, uống một hụm bia, không nói một lời.
Bối Hiểu Ninh đối mặt nhìn y chốc lát, cảm giác trên người phát lạnh từng đợt, lại lấy chìa khóa ra, “Còn cả cái này.”
Lăng Tiếu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Bối Hiểu Ninh trong lòng trầm xuống, xoay người đi ra cửa, ngồi xổm xuống đi giày.
Lăng Tiếu dập điếu thuốc vào chai bia, đứng lên, đi tới phía sau Bối Hiểu Ninh, khom lưng từ phía sau ôm lấy hắn, “Đừng nháo nữa có được không?”
Nhất thời một dòng nước ấm chảy vào lòng Bối Hiểu Ninh, biến thành hai dòng nước mắt nóng hôi hổi chảy xuống, hắn xoay người đẩy mạnh Lăng Tiếu ra. Hai người đồng thời chịu phản lực đều ngã ngồi xuống đất.
“Đồ khốn nhà anh! Tôi không nghe điện thoại của anh? Anh nghĩ tôi không nghe thì tôi vui vẻ lắm đấy?! Từ bệnh viện về thấy tin nhắn của anh, tôi… Tôi đến bây giờ cũng không biết tim còn có thể đau như vậy. Đến thì anh không có nhà, gọi điện thì lại thấy phụ nữ tiếp máy. Tôi mỗi lần lại tự nói với mình: chia tay anh rồi, anh yêu ai cũng chẳng sao, không cần nghĩ. Nhưng mà tôi làm không được! Ông tôi vừa mặc kệ chuyện hai ta, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là: nhất định tôi hiểu lầm rồi, nhất định phải hỏi rõ ràng. Anh có biết vừa nhìn thấy anh tôi vui đến thế nào, nhưng anh mở miệng đã nói tôi quyến rũ đàn ông, còn nói tôi vui chơi sung sướng. Lương tâm anh bị chó ăn mất rồi à?! Tôi đi? Tôi đi thì sao? Chân mọc trên người tôi, tôi cứ đi đấy?! Còn chờ anh một ngày một đêm, cái gì tôi cũng chưa ăn. Anh cũng mặc kệ tôi rồi?! Đồ khốn vô lương tâm!”
Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh vừa khóc vừa mắng mình, đơn giản khoanh chân, ngồi xuống đất nghe hắn xả hết, cười, “Mới một ngày một đêm em đã chịu không nổi rồi?”
“Anh cố ý chứ gì?!”
“Ừ. Nói chia tay là em, không nghe điện cũng là em, bây giờ chạy đến oán giận anh không đi tìm em cũng là em, em muốn hành hạ anh chết không đền mạng có phải không?”
Bối Hiểu Ninh nói không ra lời.
Lăng Tiếu nhìn cằm hắn đã gầy thành nhọn, tim cũng mềm nhũn ra, thở dài, “Hôm qua sau khi em đi thì Vương Tinh cùng anh bạn trai da đen đến quán bar, cô ấy nói chuyện ông em đến tìm em. Mặc dù biết rằng không phải em bỏ qua cả người nhà để đến tìm anh, anh có chút thất vọng, nhưng anh không bao giờ muốn mất đi em nữa. Cho nên anh muốn xem em có thể kiên trì bao lâu không cùng anh liên lạc.”
“Nếu tôi vẫn không tìm đến?”
“Thực ra… Anh đang định lấy cớ mang Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi đến trả cho em… A!”
Bối Hiểu Ninh một chân còn mang giày, đột nhiên nhảy dựng lên cắn phập vào cổ Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cắn răng chịu đựng, giơ hai tay đặt lên thân người đang ở trên người mình liều mạng nghiến răng, vô cùng ôn nhu nói: “Hiểu Ninh, em gầy đến trơ cả xương ra này.”
Bối Hiểu Ninh nới miệng, “Đồ khốn nhà anh… Tôi không bao giờ muốn chia tay nữa.”
Lăng Tiếu nâng tay sờ sờ cổ, “Em cắn trúng động mạch à? Sao ướt thế này? À nhầm, là nước miếng của em.”
Bối Hiểu Ninh gối đầu lên ngực Lăng Tiếu, đấm y một đấm.
Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi không bỏ lỡ cơ hội chạy ùa đến, liếm mấy cái trên mặt Lăng Tiếu, rúc vào cổ y.
Qua hai con phố, lại qua hai giao lộ, Lăng Tiếu dừng xe lại trước một quảng trường.
“Giỏi lắm! Giờ cũng biết quyến rũ đàn ông rồi!” Lăng Tiếu châm thuốc.
“Anh nói cái gì?!” Bối Hiểu Ninh quay đầu trừng mắt nhìn y.
“Có phải anh phá mất chuyện tốt của em rồi không?” Lăng Tiếu hướng về phía Bối Hiểu Ninh phun khói.
“Anh nói bậy bạ cái gì đó?!”
“Vừa rồi nếu anh không tới, có phải em lập tức đi theo người ta không hả?”
“Anh vô lý thế?! Là hắn chủ động đến bắt chuyện, tôi còn chưa kịp đuổi đi!”
“Sao, EM còn tức giận?” Lăng Tiếu cố ý nhấn chữ ‘em’ rất nặng.
Bối Hiểu Ninh quay đầu sang bên không thèm để ý đến y.
Lăng Tiếu mở cửa xe, một trận gió lạnh ùa vào, y gác tay lên thành cửa, “Hôm nay anh mới trở về, đến quán bar thì gặp Ny Đế Á, nói em có đến, đi cùng Cát Ân. Anh đã vui mừng như một thằng ngu, vội vàng gọi cho hắn, chạy ngay tới. Cuối cùng vừa đến liền thấy… Hóa ra em chưa từng cô đơn nhỉ.”
“Anh có thể thôi suy diễn đi được không? Anh có lương tâm không vậy?! Anh… Lúc tôi không ở bên, chẳng phải anh cũng có mỹ nữ làm bạn đấy sao?”
“Mỹ nữ? Em đừng vu oan cho anh!”
“Vu oan?! Hôm đó tôi gọi cho anh… Quên đi, tiếp tục dây dưa với anh cũng vô nghĩa.” Bối Hiểu Ninh vươn tay muốn mở cửa xe.
“Lại muốn đi?! Gọi điện cho anh? Em còn nói không biết xấu hổ nữa?! Một tháng nay, mỗi ngày anh đều gọi điện cho em, di động em đều tắt máy, không liên lạc được. Anh thật phục em, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy! Mấy ngày nay anh đều lo lắng gần chết, còn tưởng em xảy ra chuyện gì. Anh gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, em không thể trả lời nổi một cái sao? Nếu không phải sau đó ông ngoại gọi anh, không chừng anh đã đến nhà cha mẹ em tìm em rồi! Khi em gọi điện cho anh anh đang ở nhà ông nói chuyện về em. Lúc ấy Đình Đình cũng ở đó, cô ấy phải đi xem ông anh, điện thoại là cô ấy nghe. Anh gọi lại cho em em đã tắt máy, là em cố tình để anh bất an khó chịu phải không? Hở ra là thế! Làm đến nghiện rồi đúng không? Có cái gì không thể nói rõ ra chứ?! Một tháng không gặp rồi, em cũng không muốn hỏi xem anh thế nào. Đến gay bar lại thấy em cùng một thằng đàn ông xa lạ ngồi cùng nhau, anh hỏi em vài câu em lại muốn trốn?! Anh ăn không ngon ngủ không yên, làm xong hết chuyện của ông ngoại, suốt đêm chạy về, ba mươi mấy giờ liền không chợp mắt. Còn tưởng rằng em không thấy anh sẽ thương tâm muốn chết? Vậy mà không ngờ, em còn vui vẻ theo người ta đi uống rượu chơi đùa! Em đi đi! Em nguyện ý đi thì đi, anh sẽ không bao giờ gọi điện cho em nữa!” Nói xong Lăng Tiếu ném thẳng điện thoại di động ra ngoài cửa.
“Anh là đơn giản hỏi tôi vài câu sao?! Anh biết rõ là không phải như vậy, còn muốn nói đến mức xúc phạm tôi! Anh chính là lo lắng cho tôi như thế sao? Quả thực là vô lý! Anh có biết một tháng này tôi qua như thế nào không? Hôm nay lần đầu tiên bước chân ra ngoài, muốn tìm người nói chuyện. Cát Ân vừa rời đi thì người kia đến, anh biết gì mà nhiều lời như vậy?! Còn có khó chịu thì anh cứ đánh tôi đây này, cái điện thoại thì liên quan gì mà anh ném?! Đừng có giận cá chém thớt!”
“Dù thế nào thì em cũng đâu có nhận điện thoại của anh, giữ nó lại làm cái gì?!”
“Anh… Đồ điên!”
“Em nói cái gì?” Ngữ khí của Lăng Tiếu thoáng thay đổi, mới vừa rồi còn nổi nóng nháo ầm ĩ như đứa trẻ, bây giờ ngữ khí lại lạnh hẳn đi.
Bối Hiểu Ninh giật mình, biết mình nói lời không phải, cúi đầu im lặng. Lăng Tiếu từ nhỏ cùng mẹ đã bị người ta chế giễu là “Con của người điên cũng bị điên”, cho nên y rất kiêng kị người khác nói mình “thần kinh” “tâm thần” “bất thường”…
Lăng Tiếu lạnh băng liếc hắn một cái, vươn tay mở cửa xe bên người Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn Lăng Tiếu, y đã quay mặt ra chỗ khác, hướng ra ngoài cửa sổ phía bên kia.
Bối Hiểu Ninh xuống xe, rất nhanh biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Về nhà đợi một đêm, Lăng Tiếu thực sự không gọi lại. Trời rất mau sáng, Bối Hiểu Ninh cầm điện thoại di động mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, Bối Hiểu Ninh đột nhiên bị tiếng chuông làm bật tỉnh, không đợi thấy rõ là ai hắn đã bắt máy, “A lô?!”
“Hiểu Ninh? Thật tốt quá, cuối cùng cũng mở máy!”
“À, Đại Chủy à.” Ngữ điệu Bối Hiểu Ninh khó nén nổi thất vọng.
“Thế tưởng là ai?”
“Không có. Chuyện gì?”
“Lâu như vậy, gọi điện cho ngươi mãi không được. Bọn này còn bàn nếu tiếp tục không liên lạc được thì sẽ đến nhà ngươi, chẳng may ngươi thối ra ở nhà luôn mất rồi thì làm sao bây giờ?”
“Thối cái đầu ngươi, miệng chó không nhả được ngà voi. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hôm nay cuối tuần, ra đi, chúng ta tụ tập, lâu lắm không gặp rồi.”
“Ừm… Nhưng mà hôm nay ta… phải qua nhà ông nội một chuyến, hôm khác đi.”
“Thế à, thế thì… Được rồi. Mấy hôm nữa ta gọi lại, không được tắt máy nữa!”
“Rồi.”
Dập máy Bối Hiểu Ninh cầm di động chạy đến ghế salon ngoài phòng khách, hắn mở TV, chỉnh âm lương về nhỏ nhất, sau đó bắt đầu giỏng tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Trời sắp tối đến nơi, trừ ra tiếng hàng xóm ra ra vào vào, Bối Hiểu Ninh cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác nữa. Hắn quyết định không đợi thêm, nhưng biết lấy lý do gì đây? Bối Hiểu Ninh đi đi lại lại xung quanh, cuối cùng vỗ đâu: Đúng! Nói đem trả thẻ tín dụng cho y.
Đến nhà Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà hoàn toàn im ắng, không có người cũng không thấy chó. Bối Hiểu Ninh ngồi ngoài phòng khách một lát, nhớ tới mình đã không lên mạng một tháng, cũng nên xem thư từ thế nào, nên đi lên lầu hai.
Sợ Lăng Tiếu trở về không gặp, Bối Hiểu Ninh không đóng cửa thư phòng, ngồi xuống trước máy tính. Lúc này hắn phát hiện máy tính vẫn mở. Vừa di động chuột, màn hình liền sáng, trên màn hình là ảnh Bối Hiểu Ninh đứng bên sông, vừa lúc có một cơn gió thổi qua, thổi bay tóc hắn về phía sau. Ánh nắng tươi sáng, hắn đang híp mắt, ánh mắt u buồn nhìn xa xa. Bối Hiểu Ninh tự thấy mình trong ảnh rất khó xem. Nhĩn kỹ lại, là hình chụp từ lần trước bọn họ đi Túy Long Cốc. Bối Hiểu Ninh cong cong khóe miệng: y chụp lúc nào nhỉ? Sao mình không biết? Lại còn đặt làm hình nền, đúng là đồ hâm.
Cửa dưới nhà mở. Bối Hiểu Ninh lén lút đến cầu than glen lén ngó xuống xem. Lăng Tiếu thuận tay thả Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi cùng cái túi nilon xuống đất. Hai đứa trông rõ ràng lớn thêm một vòng lập tức chạy loạn.
Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, vừa cởi giày vừa lớn tiếng nói một câu, “Nói anh cuồng theo dõi, chắc em cũng phải đổi thành cuồng rình trộm nhỉ?”
Bối Hiểu Ninh sửng sốt, ngượng ngùng từ cầu thang đi xuống, “Sao anh biết tôi đến?”
Lăng Tiếu khó tránh nhìn Bối Hiểu Ninh, “Không có anh bên cạnh em liền biến ngốc à? Giày em còn đang ở cửa đây.”
Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi cùng chạy vọt tới bên người Bối Hiểu Ninh, hắn ngòi xổm xuống sờ sờ đầu chúng nó, “Anh gửi chúng nó cho ai vậy?”
“Gửi ở tiệm thú cưng.” Lăng Tiếu mở tủ lạnh lấy bia ra, châm thuốc ngồi xuống ghế ở quầy bar, nheo lại hai mắt nhìn Bối Hiểu Ninh, chậm rãi phun khói.
Bối Hiểu Ninh đứng lên, “Sao anh không gọi điện cho tôi?”
“Anh đã nói sẽ không gọi cho em nữa rồi không phải sao.”
“Vậy sao anh không đi tìm tôi?”
“Tại sao lúc nào anh cũng phải đi tìm em?”
Bối Hiểu Ninh mặt trắng bệch, hắn liền lấy thẻ tín dụng trong ví ra, đặt lên quầy bar, “Tôi đến trả anh cái này.”
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm Bối Hiểu Ninh, uống một hụm bia, không nói một lời.
Bối Hiểu Ninh đối mặt nhìn y chốc lát, cảm giác trên người phát lạnh từng đợt, lại lấy chìa khóa ra, “Còn cả cái này.”
Lăng Tiếu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Bối Hiểu Ninh trong lòng trầm xuống, xoay người đi ra cửa, ngồi xổm xuống đi giày.
Lăng Tiếu dập điếu thuốc vào chai bia, đứng lên, đi tới phía sau Bối Hiểu Ninh, khom lưng từ phía sau ôm lấy hắn, “Đừng nháo nữa có được không?”
Nhất thời một dòng nước ấm chảy vào lòng Bối Hiểu Ninh, biến thành hai dòng nước mắt nóng hôi hổi chảy xuống, hắn xoay người đẩy mạnh Lăng Tiếu ra. Hai người đồng thời chịu phản lực đều ngã ngồi xuống đất.
“Đồ khốn nhà anh! Tôi không nghe điện thoại của anh? Anh nghĩ tôi không nghe thì tôi vui vẻ lắm đấy?! Từ bệnh viện về thấy tin nhắn của anh, tôi… Tôi đến bây giờ cũng không biết tim còn có thể đau như vậy. Đến thì anh không có nhà, gọi điện thì lại thấy phụ nữ tiếp máy. Tôi mỗi lần lại tự nói với mình: chia tay anh rồi, anh yêu ai cũng chẳng sao, không cần nghĩ. Nhưng mà tôi làm không được! Ông tôi vừa mặc kệ chuyện hai ta, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là: nhất định tôi hiểu lầm rồi, nhất định phải hỏi rõ ràng. Anh có biết vừa nhìn thấy anh tôi vui đến thế nào, nhưng anh mở miệng đã nói tôi quyến rũ đàn ông, còn nói tôi vui chơi sung sướng. Lương tâm anh bị chó ăn mất rồi à?! Tôi đi? Tôi đi thì sao? Chân mọc trên người tôi, tôi cứ đi đấy?! Còn chờ anh một ngày một đêm, cái gì tôi cũng chưa ăn. Anh cũng mặc kệ tôi rồi?! Đồ khốn vô lương tâm!”
Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh vừa khóc vừa mắng mình, đơn giản khoanh chân, ngồi xuống đất nghe hắn xả hết, cười, “Mới một ngày một đêm em đã chịu không nổi rồi?”
“Anh cố ý chứ gì?!”
“Ừ. Nói chia tay là em, không nghe điện cũng là em, bây giờ chạy đến oán giận anh không đi tìm em cũng là em, em muốn hành hạ anh chết không đền mạng có phải không?”
Bối Hiểu Ninh nói không ra lời.
Lăng Tiếu nhìn cằm hắn đã gầy thành nhọn, tim cũng mềm nhũn ra, thở dài, “Hôm qua sau khi em đi thì Vương Tinh cùng anh bạn trai da đen đến quán bar, cô ấy nói chuyện ông em đến tìm em. Mặc dù biết rằng không phải em bỏ qua cả người nhà để đến tìm anh, anh có chút thất vọng, nhưng anh không bao giờ muốn mất đi em nữa. Cho nên anh muốn xem em có thể kiên trì bao lâu không cùng anh liên lạc.”
“Nếu tôi vẫn không tìm đến?”
“Thực ra… Anh đang định lấy cớ mang Bạch Bản với Đồng Hoa Nhi đến trả cho em… A!”
Bối Hiểu Ninh một chân còn mang giày, đột nhiên nhảy dựng lên cắn phập vào cổ Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cắn răng chịu đựng, giơ hai tay đặt lên thân người đang ở trên người mình liều mạng nghiến răng, vô cùng ôn nhu nói: “Hiểu Ninh, em gầy đến trơ cả xương ra này.”
Bối Hiểu Ninh nới miệng, “Đồ khốn nhà anh… Tôi không bao giờ muốn chia tay nữa.”
Lăng Tiếu nâng tay sờ sờ cổ, “Em cắn trúng động mạch à? Sao ướt thế này? À nhầm, là nước miếng của em.”
Bối Hiểu Ninh gối đầu lên ngực Lăng Tiếu, đấm y một đấm.
Bạch Bản và Đồng Hoa Nhi không bỏ lỡ cơ hội chạy ùa đến, liếm mấy cái trên mặt Lăng Tiếu, rúc vào cổ y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.