Chương 5: Tấm hình cũ
Võ Hoàng Phúc
14/05/2023
Câu nói của ông ta giống như mang hàm ý cảnh cáo, có điều với tình hình
trước mắt, tôi phải tìm cách cứu cho bằng được Ninh Phục khi còn có thể, cho nên không để tâm.
Mặc dù nói là cách năm căn nhà kể từ ngôi Đình Thần, nhưng nhà cửa ở trong thôn Thục Linh lại xây dựng rất xa nhau, khoảng hơn mấy chục mét mới có một căn nhà, thành thử ra khung cảnh có vẻ hoang vắng lạ thường.
Di chuyển khoảng một đoạn, cuối cùng tôi cũng đã tới trước nhà cũ của Ninh Phục.
Không biết có phải bởi vì đã bỏ hoang nhiều năm, mà giờ đây căn nhà đã xuống cấp nhiều, cái sân trước nhà cũng mọc đầy cỏ dại, tuy nhiên không quá nhiều, tôi vẫn có thể bước vào trong.
Cánh cửa bằng gỗ đã mục nát không ít, vừa chạm tay vào liền lập tức mở ra.
Không gian bên trong bám một ít bụi bặm, mạng nhện giăng ở một vài góc khuất, đồ đạc cũng chẳng còn lại là bao nhiêu.
Quan sát xung quanh một lượt, rốt cuộc tôi cũng dừng lại trước một cái hộp cũ kỹ đặt ở trên đầu tủ.
Vất vả một buổi trời, tôi mới lấy nó xuống được.
Vừa mở ra, đã trông thấy một tân lang bằng giấy, được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ.
Tôi chợt nhớ tới câu nói còn dang dở của Ninh Phục trước lúc tan biến, có lẽ nào anh ấy đang cố nói với tôi rằng, Tân Lang Giấy chính là chìa khóa giải quyết mọi chuyện?
"Cạch".
Đang lúc tập trung suy đoán, bất chợt có thứ gì đó ở sau lưng tôi bị rớt xuống.
Tôi quay đầu lại nhìn, liền nhận ra đó là một khung hình.
Đem Tân Lang Giấy cẩn thận cất vào trong túi, tôi bước tới gần, nhanh tay lụm khung hình lên.
Là bức hình chụp cả gia đình Ninh Phục, khi đó anh ấy vẫn còn rất nhỏ.
Tôi lấy khăn giấy lau lau vài cái cho sạch bụi, rồi định đặt về vị trí của nó.
Nào ngờ có một tấm hình khá cũ ở phía sau khung hình rơi ra.
Cảm thấy chắc chắn nó có liên quan tới manh mối tôi cần tìm, vậy là tôi đã ngay lập tức cầm lên.
Trong hình là ba mẹ của Ninh Phục lúc trẻ, điều khiến cho tôi tròn mắt vì kinh ngạc chính là trên tay họ ẵm hai đứa bé trai.
Theo tôi nhớ thì Ninh Phục là con một, anh ấy không hề có anh em trai nào hết, vậy thì hai đứa bé này là sao?
Khoan đã.
Buổi tối ngày hôm qua, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của một cặp vợ chồng. Bọn họ nói về một cặp song sinh nam nam, lẽ nào đó là câu chuyện về gia đình của Ninh Phục, và anh ấy muốn tôi biết về nó, để có thể cứu anh ấy?
Nếu là như vậy, hiện tại nơi tôi cần tới, chính là cái giếng ở miếu thần trong thôn Thục Linh này.
"Nè cô kia! Cô là ai mà tự ý vô nhà người khác hả?"
Một giọng đàn ông trung niên đột nhiên vang lên ở phía sau, làm cho tôi giựt mình một cái, vội vội vàng vàng quay người lại.
"Tôi hỏi cô? Cô là ai? Sao tự tiện bước chân vào đây?"
Ông ta có vẻ không mấy thân thiện.
"Dạ, con là bạn của Ninh Phục, anh ấy nghe nói con có đi công tác gần thôn Thục Linh, cho nên nhờ con vào nhà cũ của anh ấy lấy vài thứ lặt vặt".
Tôi cố gắng thật bình tĩnh, tìm một lý do xác đáng để trả lời, không quên mỉm cười một cái vô cùng thiện cảm với ông ta.
"À, thì ra là người quen của thằng Phục sao?"
Ông ta gật gù, lên tiếng "Mà lâu lắm rồi thằng nhóc đó không có về đây, bỏ cho căn nhà hoang vắng bấy lâu nay".
"Dạ, chắc là công việc của anh ấy rất bận rộn, không có thời gian về".
Tôi trầm giọng đáp, không quen hỏi thêm một chút chuyện quan trọng "Mà đúng rồi, anh ấy còn nhờ con đi tới miếu thần để thắp một nén nhang, nhưng mà con quên hỏi anh ấy nơi đó ở đâu, chú có thể chỉ cho con được không phải?"
"Miếu thần à?"
Ông ta chợt mỉm cười, nói "Ở cuối thôn, nơi đó linh thiêng lắm, thằng Phục rời thôn bao năm vẫn không quên việc kính bái Tôn Táng Thần".
Tôi nói thêm vài câu xã giao với ông ta, rồi mới lên đường đi tới miếu thần.
Quảng đường di chuyển tới miếu thần khá xa, xung quanh thì rất vắng vẻ, đặc biệt càng tới gần, lại càng xuất hiện một loài hoa máu tím đen kỳ lạ, không rõ tên gọi là gì?
Cảm nhận đầu tiên khi đứng trước miếu thần, đó chính là nơi này mang vẻ u ám khác thường, không giống với ngôi đình thần ở đầu thôn một chút nào.
Mặc dù ngôi miếu khá khiêm tốn, nhưng mà lại được xây dựng ở bên trên một khoảng đất rất rộng, xung quanh còn có vài tiểu cảnh kỳ lạ, và cả một rừng hoa tím.
Tôi không bước vào trong miếu chính, mà đi vòng ra phía cái giếng ở bên cạnh.
Chỉ là không thể ngờ, lúc tới đó, mới phát hiện ra cái giếng đã bị người ta niêm phong lại, xung quanh còn có một lớp hàng rào bằng dây chì gai vô cùng đáng ngại.
Hết cách, tôi đành vào trong miếu chính để coi thử có manh mối nào hay không?
"Kèn kẹt".
Cánh cửa miếu bị tôi đẩy ra, vang lên một thứ âm thanh ma quái khó có thể diễn tả bằng lời được.
Không gian bên trong khá chặt hẹp, được thắp sáng mở mấy ngọn đèn cầy màu tím nhạt, hai bên trái phép dựng bình phong bằng gỗ với mấy cây giáo mác giả nhằm tạo vẻ oai phong.
Ở đối diện tôi là một cái bàn thờ, bên trên có sáu chung nước, một cái lư hương đầy chân nhang.
Đặc biệt tôi chú ý tới vị Tôn Táng Thần được thờ cúng ở đây, bởi vì vị này có vẻ mặt rất hung tợn, trên tay cầm nhiều vũ khí, ngồi trên một đóa hoa rất lạ.
Mặc dù nói là cách năm căn nhà kể từ ngôi Đình Thần, nhưng nhà cửa ở trong thôn Thục Linh lại xây dựng rất xa nhau, khoảng hơn mấy chục mét mới có một căn nhà, thành thử ra khung cảnh có vẻ hoang vắng lạ thường.
Di chuyển khoảng một đoạn, cuối cùng tôi cũng đã tới trước nhà cũ của Ninh Phục.
Không biết có phải bởi vì đã bỏ hoang nhiều năm, mà giờ đây căn nhà đã xuống cấp nhiều, cái sân trước nhà cũng mọc đầy cỏ dại, tuy nhiên không quá nhiều, tôi vẫn có thể bước vào trong.
Cánh cửa bằng gỗ đã mục nát không ít, vừa chạm tay vào liền lập tức mở ra.
Không gian bên trong bám một ít bụi bặm, mạng nhện giăng ở một vài góc khuất, đồ đạc cũng chẳng còn lại là bao nhiêu.
Quan sát xung quanh một lượt, rốt cuộc tôi cũng dừng lại trước một cái hộp cũ kỹ đặt ở trên đầu tủ.
Vất vả một buổi trời, tôi mới lấy nó xuống được.
Vừa mở ra, đã trông thấy một tân lang bằng giấy, được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ.
Tôi chợt nhớ tới câu nói còn dang dở của Ninh Phục trước lúc tan biến, có lẽ nào anh ấy đang cố nói với tôi rằng, Tân Lang Giấy chính là chìa khóa giải quyết mọi chuyện?
"Cạch".
Đang lúc tập trung suy đoán, bất chợt có thứ gì đó ở sau lưng tôi bị rớt xuống.
Tôi quay đầu lại nhìn, liền nhận ra đó là một khung hình.
Đem Tân Lang Giấy cẩn thận cất vào trong túi, tôi bước tới gần, nhanh tay lụm khung hình lên.
Là bức hình chụp cả gia đình Ninh Phục, khi đó anh ấy vẫn còn rất nhỏ.
Tôi lấy khăn giấy lau lau vài cái cho sạch bụi, rồi định đặt về vị trí của nó.
Nào ngờ có một tấm hình khá cũ ở phía sau khung hình rơi ra.
Cảm thấy chắc chắn nó có liên quan tới manh mối tôi cần tìm, vậy là tôi đã ngay lập tức cầm lên.
Trong hình là ba mẹ của Ninh Phục lúc trẻ, điều khiến cho tôi tròn mắt vì kinh ngạc chính là trên tay họ ẵm hai đứa bé trai.
Theo tôi nhớ thì Ninh Phục là con một, anh ấy không hề có anh em trai nào hết, vậy thì hai đứa bé này là sao?
Khoan đã.
Buổi tối ngày hôm qua, tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện của một cặp vợ chồng. Bọn họ nói về một cặp song sinh nam nam, lẽ nào đó là câu chuyện về gia đình của Ninh Phục, và anh ấy muốn tôi biết về nó, để có thể cứu anh ấy?
Nếu là như vậy, hiện tại nơi tôi cần tới, chính là cái giếng ở miếu thần trong thôn Thục Linh này.
"Nè cô kia! Cô là ai mà tự ý vô nhà người khác hả?"
Một giọng đàn ông trung niên đột nhiên vang lên ở phía sau, làm cho tôi giựt mình một cái, vội vội vàng vàng quay người lại.
"Tôi hỏi cô? Cô là ai? Sao tự tiện bước chân vào đây?"
Ông ta có vẻ không mấy thân thiện.
"Dạ, con là bạn của Ninh Phục, anh ấy nghe nói con có đi công tác gần thôn Thục Linh, cho nên nhờ con vào nhà cũ của anh ấy lấy vài thứ lặt vặt".
Tôi cố gắng thật bình tĩnh, tìm một lý do xác đáng để trả lời, không quên mỉm cười một cái vô cùng thiện cảm với ông ta.
"À, thì ra là người quen của thằng Phục sao?"
Ông ta gật gù, lên tiếng "Mà lâu lắm rồi thằng nhóc đó không có về đây, bỏ cho căn nhà hoang vắng bấy lâu nay".
"Dạ, chắc là công việc của anh ấy rất bận rộn, không có thời gian về".
Tôi trầm giọng đáp, không quen hỏi thêm một chút chuyện quan trọng "Mà đúng rồi, anh ấy còn nhờ con đi tới miếu thần để thắp một nén nhang, nhưng mà con quên hỏi anh ấy nơi đó ở đâu, chú có thể chỉ cho con được không phải?"
"Miếu thần à?"
Ông ta chợt mỉm cười, nói "Ở cuối thôn, nơi đó linh thiêng lắm, thằng Phục rời thôn bao năm vẫn không quên việc kính bái Tôn Táng Thần".
Tôi nói thêm vài câu xã giao với ông ta, rồi mới lên đường đi tới miếu thần.
Quảng đường di chuyển tới miếu thần khá xa, xung quanh thì rất vắng vẻ, đặc biệt càng tới gần, lại càng xuất hiện một loài hoa máu tím đen kỳ lạ, không rõ tên gọi là gì?
Cảm nhận đầu tiên khi đứng trước miếu thần, đó chính là nơi này mang vẻ u ám khác thường, không giống với ngôi đình thần ở đầu thôn một chút nào.
Mặc dù ngôi miếu khá khiêm tốn, nhưng mà lại được xây dựng ở bên trên một khoảng đất rất rộng, xung quanh còn có vài tiểu cảnh kỳ lạ, và cả một rừng hoa tím.
Tôi không bước vào trong miếu chính, mà đi vòng ra phía cái giếng ở bên cạnh.
Chỉ là không thể ngờ, lúc tới đó, mới phát hiện ra cái giếng đã bị người ta niêm phong lại, xung quanh còn có một lớp hàng rào bằng dây chì gai vô cùng đáng ngại.
Hết cách, tôi đành vào trong miếu chính để coi thử có manh mối nào hay không?
"Kèn kẹt".
Cánh cửa miếu bị tôi đẩy ra, vang lên một thứ âm thanh ma quái khó có thể diễn tả bằng lời được.
Không gian bên trong khá chặt hẹp, được thắp sáng mở mấy ngọn đèn cầy màu tím nhạt, hai bên trái phép dựng bình phong bằng gỗ với mấy cây giáo mác giả nhằm tạo vẻ oai phong.
Ở đối diện tôi là một cái bàn thờ, bên trên có sáu chung nước, một cái lư hương đầy chân nhang.
Đặc biệt tôi chú ý tới vị Tôn Táng Thần được thờ cúng ở đây, bởi vì vị này có vẻ mặt rất hung tợn, trên tay cầm nhiều vũ khí, ngồi trên một đóa hoa rất lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.