Chương 10:
Hoài Nam Tiểu Sơn
21/07/2023
Khai giảng bận rộn, ở giữa việc chuyển sách, nhận đồng phục học sinh và mở họp lớp khiến cô vô cùng bận rộn, suy nghĩ của Tần Kiến Nguyệt bị cậu trai đột nhiên xông vào thế giới cô chiếm giữ.
Cô nghĩ đến anh bị ướt hết ống tay áo vì cô.
Cô tự hỏi liệu anh có bị bệnh vì trời mưa không, hơn nữa cô thật sự muốn gặp lại anh.
Tần Kiến Nguyệt vừa bọc bìa sách vừa bị phân tâm, nhớ lại đôi mắt lạnh lùng của anh.
Tề Vũ Điềm cùng bàn đột nhiên chọc cô, nhỏ giọng nói: “Có trai đẹp kìa.”
Tần Kiến Nguyệt nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Tề Vũ Điềm lại gần: “Phía sau.”
Cô quay đầu lại, thấy hai người đi từ cửa sau vào, cậu trai đi phía trước trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có chút buồn ngủ không mở ra được, bộ dáng rất lưu manh. Một cậu trai khác đặt tay lên vai cậu nói gì đó vào tai cậu, cậu trai kia cười mắng một tiếng biến đi.
Cuối cùng cả hai chọn ghế phía sau, ngồi xuống ngay phía sau họ.
Điều này khiến Tề Vũ Điềm rất vui. Cô ấy đưa cho Kiến Nguyệt một mẩu giấy nhớ, bên trên viết: Kiến Nguyệt, có thể giúp tôi hỏi tên cậu ấy là gì được không?
Trong giờ tự học buổi tối, Tần Kiến Nguyệt cắn đầu bút vắt óc suy nghĩ về chủ đề viết văn mà giáo viên giao cho. Mở tờ giấy của Tề Vũ Điềm ra, cô đau khổ với bản thân vì cô không phải là người có thể từ chối.
Cô xé một góc của cuốn sách bài tập, viết trên đó: “Bạn cùng lớp, cậu tên là gì?”
Cô gấp nó lại, đặt nó lên mặt trống của chiếc bàn phía sau.
Cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy đầu anh ta đang gục xuống bàn. Cậu bạn bên cạnh vỗ vai cậu trai đẹp trai kia.
Cậu trai bị đánh thức ngồi dậy vò đầu bứt tóc, một lúc lâu sau anh mới nhìn thấy mẩu giấy nhỏ, mở ra đọc. Cụp mí mắt xuống, anh nâng bút lên viết.
Một quả cầu giấy bay lên bàn của Tần Kiến Nguyệt, hai từ rồng bay phượng múa: “Chung Dương.”
Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, Tần Kiến Nguyệt hơi ngạc nhiên quay đầu lại.
Cậu trai đó không nằm xuống nữa, mà dựa người hờ hững vào tủ sách phía sau, tay nhét vào túi áo khoác, đôi mắt hẹp dài của anh ta nhìn chăm chú Tần Kiến Nguyệt. Chung Dương hơi nữ tính, môi đỏ da trắng, thanh tú xinh đẹp.
Vành tai phải đeo một chiếc bông tai hình vuông màu đen kim cương. Lông mày của anh ta tràn ngập một khí chất bảnh bao.
Anh nhìn cô, hơi nhướng một bên mày, tỏ ý muốn hỏi thăm ý đồ của cô, hoặc chờ cô tự giới thiệu.
“Tôi tên là Tề Vũ Điềm.” Cô bạn bên cạnh của Tần Nguyệt thận trọng giới thiệu.
Ánh mắt Chung Dương tự nhiên hướng đến phía khác.
Anh ta nhìn Tề Vũ Điềm lười biếng trả lời “Ừ.”
Tần Kiến Nguyệt nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Tề Vũ Điềm.
Tề Vũ Điềm cứ như không có gì để nói thì kiếm chuyện nói, nói với Chung Dương: “Này, đôi bông tai của cậu đẹp thật đấy.”
Cô ấy nói xong thì trầm mặc.
Không quá 5 giây, có một vật bị ném qua, leng keng rơi xuống bàn của Tề Vũ Điềm.
“Của cậu.” Anh nói.
Tần Kiến Nguyệt nhìn vào đôi bông tai trên bàn, Tề Du Thiên vui mừng cầm nó lên. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mà giấu kín chồng chéo xen kẽ nhau, lấp đầy trời đêm u ám.
Giống như niềng răng, cũng giống như một trận mưa xối xả. Cái cảm giác vừa đau vừa nhức nhối, trạng thái của tâm trí ngột ngạt trầm mặc, tạo nên những năm tháng thanh xuân cô chẳng thể nhìn lại.
…
“Đến Kiến Nguyệt rồi, nhanh lên đừng ngủ nữa.”
Chiếc xe công việc chạy vào phố Lan Lâu trong màn đêm, dừng lại trước cổng một ngôi nhà 4 gian được thắp sáng bằng đèn lồng giấy đỏ.
Tần Kiến Nguyệt bị Lục Dao Dịch đánh thức. Cô ngủ thiếp đi trên đoạn đường cuối xóc nảy.
Sau khi tỉnh ngủ, phía sau cổ có chút lạnh, Tần Kiến Nguyệt rùng mình, nói chia tay bạn học rồi xuống xe.
Đèn trong sân bị tắt, một mảng tối đen, cô lục túi tìm chìa khóa vào nhà. Cửa sắp mở thì điện thoại trong tay cô hiện có số gọi đến. Là số của người lạ.
Kết nối.
Cô nghĩ đến anh bị ướt hết ống tay áo vì cô.
Cô tự hỏi liệu anh có bị bệnh vì trời mưa không, hơn nữa cô thật sự muốn gặp lại anh.
Tần Kiến Nguyệt vừa bọc bìa sách vừa bị phân tâm, nhớ lại đôi mắt lạnh lùng của anh.
Tề Vũ Điềm cùng bàn đột nhiên chọc cô, nhỏ giọng nói: “Có trai đẹp kìa.”
Tần Kiến Nguyệt nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Tề Vũ Điềm lại gần: “Phía sau.”
Cô quay đầu lại, thấy hai người đi từ cửa sau vào, cậu trai đi phía trước trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có chút buồn ngủ không mở ra được, bộ dáng rất lưu manh. Một cậu trai khác đặt tay lên vai cậu nói gì đó vào tai cậu, cậu trai kia cười mắng một tiếng biến đi.
Cuối cùng cả hai chọn ghế phía sau, ngồi xuống ngay phía sau họ.
Điều này khiến Tề Vũ Điềm rất vui. Cô ấy đưa cho Kiến Nguyệt một mẩu giấy nhớ, bên trên viết: Kiến Nguyệt, có thể giúp tôi hỏi tên cậu ấy là gì được không?
Trong giờ tự học buổi tối, Tần Kiến Nguyệt cắn đầu bút vắt óc suy nghĩ về chủ đề viết văn mà giáo viên giao cho. Mở tờ giấy của Tề Vũ Điềm ra, cô đau khổ với bản thân vì cô không phải là người có thể từ chối.
Cô xé một góc của cuốn sách bài tập, viết trên đó: “Bạn cùng lớp, cậu tên là gì?”
Cô gấp nó lại, đặt nó lên mặt trống của chiếc bàn phía sau.
Cô không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy đầu anh ta đang gục xuống bàn. Cậu bạn bên cạnh vỗ vai cậu trai đẹp trai kia.
Cậu trai bị đánh thức ngồi dậy vò đầu bứt tóc, một lúc lâu sau anh mới nhìn thấy mẩu giấy nhỏ, mở ra đọc. Cụp mí mắt xuống, anh nâng bút lên viết.
Một quả cầu giấy bay lên bàn của Tần Kiến Nguyệt, hai từ rồng bay phượng múa: “Chung Dương.”
Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, Tần Kiến Nguyệt hơi ngạc nhiên quay đầu lại.
Cậu trai đó không nằm xuống nữa, mà dựa người hờ hững vào tủ sách phía sau, tay nhét vào túi áo khoác, đôi mắt hẹp dài của anh ta nhìn chăm chú Tần Kiến Nguyệt. Chung Dương hơi nữ tính, môi đỏ da trắng, thanh tú xinh đẹp.
Vành tai phải đeo một chiếc bông tai hình vuông màu đen kim cương. Lông mày của anh ta tràn ngập một khí chất bảnh bao.
Anh nhìn cô, hơi nhướng một bên mày, tỏ ý muốn hỏi thăm ý đồ của cô, hoặc chờ cô tự giới thiệu.
“Tôi tên là Tề Vũ Điềm.” Cô bạn bên cạnh của Tần Nguyệt thận trọng giới thiệu.
Ánh mắt Chung Dương tự nhiên hướng đến phía khác.
Anh ta nhìn Tề Vũ Điềm lười biếng trả lời “Ừ.”
Tần Kiến Nguyệt nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Tề Vũ Điềm.
Tề Vũ Điềm cứ như không có gì để nói thì kiếm chuyện nói, nói với Chung Dương: “Này, đôi bông tai của cậu đẹp thật đấy.”
Cô ấy nói xong thì trầm mặc.
Không quá 5 giây, có một vật bị ném qua, leng keng rơi xuống bàn của Tề Vũ Điềm.
“Của cậu.” Anh nói.
Tần Kiến Nguyệt nhìn vào đôi bông tai trên bàn, Tề Du Thiên vui mừng cầm nó lên. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mà giấu kín chồng chéo xen kẽ nhau, lấp đầy trời đêm u ám.
Giống như niềng răng, cũng giống như một trận mưa xối xả. Cái cảm giác vừa đau vừa nhức nhối, trạng thái của tâm trí ngột ngạt trầm mặc, tạo nên những năm tháng thanh xuân cô chẳng thể nhìn lại.
…
“Đến Kiến Nguyệt rồi, nhanh lên đừng ngủ nữa.”
Chiếc xe công việc chạy vào phố Lan Lâu trong màn đêm, dừng lại trước cổng một ngôi nhà 4 gian được thắp sáng bằng đèn lồng giấy đỏ.
Tần Kiến Nguyệt bị Lục Dao Dịch đánh thức. Cô ngủ thiếp đi trên đoạn đường cuối xóc nảy.
Sau khi tỉnh ngủ, phía sau cổ có chút lạnh, Tần Kiến Nguyệt rùng mình, nói chia tay bạn học rồi xuống xe.
Đèn trong sân bị tắt, một mảng tối đen, cô lục túi tìm chìa khóa vào nhà. Cửa sắp mở thì điện thoại trong tay cô hiện có số gọi đến. Là số của người lạ.
Kết nối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.