Chương 23:
Hoài Nam Tiểu Sơn
21/11/2023
Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Ai có thể chịu đựng một thảm họa như vậy chứ?
Tần Kiến Nguyệt nắm chặt cánh tay của người đàn ông, nhưng lại bị anh ta hất trở lại khiến cô ngã đụng vào tường.
“Bài học nhỏ thôi.” Người đàn ông hút xong liền ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt, “Bảo anh mày mau trả tiền đi, nếu không ngày mai tao sẽ quay lại.”
Cửa mở ra mang theo một chút gió cuối xuân.
Cô không hề trả lời anh ta, chỉ bần thần nhìn tên gây chuyện đi khỏi đây. Lại thấy cửa gỗ đập vào vách tường từng chút một, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Lòng cô tràn ngập đau đớn.
Một bài học nhỏ, thực sự chỉ là một bài học nhỏ. Nhưng cũng còn may, họ không làm bất cứ điều gì với cô cả.
Chuyện náo loạn này rất nhanh đã kết thúc.
Tần Kiến Nguyệt ngồi xuống dựa vào lỗ thông gió ngay tường, mùi hôi thối phách lối xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chú hậu cần ở dưới lầu lúc này mới chạy lên, “Sao thế?”
Ông ấy đỡ Tần Kiến Nguyệt lên: “Sao có thể làm căn phòng thành ra như thế này chứ.” Vừa nói vừa lấy di động ra muốn gọi cho 110..
Tần Kiến Nguyệt kéo tay ông ấy: “Đừng báo cảnh sát.”
Ông ấy lại quan tâm hỏi: “Sao lại thế này? Có phải cô đắc tội ai không?”
“Chuyện nhà thôi.” Cô từ từ lắc đầu nói: “Chú đi đi, tôi tự mình dọn dẹp là được.”
“Một mình cô có thể không?”
“Không sao cả ạ, một ít sơn thôi mà. Lau đi là được.”
Tần Kiến Nguyệt đi vào trong, nhìn trang phục biểu diễn bị phá nát nằm hỗn độn dưới mặt đất. Cô khựng lại vài phút, sau đó mới chậm chạp bắt đầu thu dọn.
Khung cửa đập vào tường, không ngừng phát ra âm thanh đều đặn.
Cô gỡ xuống tất cả quần áo không dùng đến sau đó chất tạm lên chiếc sô pha bằng gỗ đỏ bên cạnh.
Lạch cạch.
Giây tiếp theo, cánh cửa dường như bị ai đó đẩy vào, âm thanh bị ngừng lại ngay lập tức.
Tần Kiến Nguyệt quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông đứng trong bóng tối mặc một chiếc áo sơ mi đen, khiến cơ thể anh sạch sẽ và bắt mắt. Bàn tay nhàn nhã đút vào túi quần, đứng trên bệ cửa cao, mũi chân tì vào khung cửa đang bị gió thổi lồng lộng.
Chỗ anh đứng không có ánh sáng nên từ góc nhìn của cô, anh trông như một cái bóng dài mảnh khảnh.
Cảnh này tựa như trong mơ.
Nhiều, rất nhiều lần, cô đã nhìn thấy anh như thế trong những giấc mơ của mình.
Nhưng thông thường toàn là cô trộm nhìn. Anh làm việc của mình, bận rộn, chơi game hoặc trò chuyện nhàn rỗi với mọi người. Anh không hề để ý đến ở nơi hẻo lánh có một đôi mắt ảm đạm.
Mãi mãi cũng không.
Nhưng lúc này đây, Trình Du Lễ lại nhìn thẳng vào cô.
Chính vì vậy, biểu cảm của anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Rõ ràng đến mức khiến cô một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thì ra đây không phải là giấc mơ.
Tần Kiến Nguyệt vội vàng phủ một chiếc áo khoác sạch trên ghế sô pha xuốngđể che đi vết sơn lốm đốm quanh chân chưa được lau sạch.
Cô dùng ngón tay xoa nhẹ mí mắt, lau đi một lớp hơi nước ẩm mỏng. Thấp giọng nói: "Hôm nay không có ánh trăng."
Trình Du Lễ nhìn đôi mắt phiến hồng của cô nhưng không biểu hiện. Một lúc sau, anh mới bình tĩnh nói: “Không có ánh trăng thì tôi không được đến à?”
Anh đi vào trong.
Tần Kiến Nguyệt vô cùng bài xích, chặn đường anh, cô nói: “Đóng cửa rồi, hôm nay không hát nữa.”
Trình Du Lễ cũng dừng lại đúng lúc, nhìn cô rồi cười nửa miệng nói: "Buổi tối tôi cố tình đến đây gặp cô, vậy mà cô lại gấp gáp muốn đuổi tôi đi sao?”
Giọng điệu bất đắc dĩ, tuỳ tiện trêu chọc cô: "Tần Kiến Nguyệt, nói cho tôi biết,sự ân cần của cô dành cho tôi biến đi đâu hết rồi?”
Giật mình sửng sốt một lúc lâu, Tần Kiến Nguyệt cuối cùng dám cũng đưa mắt nhìn anh.
Đôi mắt hươu mơ màng chạm phải đôi mắt hẹp dài của anh.
Ai có thể chịu đựng một thảm họa như vậy chứ?
Tần Kiến Nguyệt nắm chặt cánh tay của người đàn ông, nhưng lại bị anh ta hất trở lại khiến cô ngã đụng vào tường.
“Bài học nhỏ thôi.” Người đàn ông hút xong liền ném điếu thuốc xuống đất, dập tắt, “Bảo anh mày mau trả tiền đi, nếu không ngày mai tao sẽ quay lại.”
Cửa mở ra mang theo một chút gió cuối xuân.
Cô không hề trả lời anh ta, chỉ bần thần nhìn tên gây chuyện đi khỏi đây. Lại thấy cửa gỗ đập vào vách tường từng chút một, phát ra âm thanh kẽo kẹt. Lòng cô tràn ngập đau đớn.
Một bài học nhỏ, thực sự chỉ là một bài học nhỏ. Nhưng cũng còn may, họ không làm bất cứ điều gì với cô cả.
Chuyện náo loạn này rất nhanh đã kết thúc.
Tần Kiến Nguyệt ngồi xuống dựa vào lỗ thông gió ngay tường, mùi hôi thối phách lối xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chú hậu cần ở dưới lầu lúc này mới chạy lên, “Sao thế?”
Ông ấy đỡ Tần Kiến Nguyệt lên: “Sao có thể làm căn phòng thành ra như thế này chứ.” Vừa nói vừa lấy di động ra muốn gọi cho 110..
Tần Kiến Nguyệt kéo tay ông ấy: “Đừng báo cảnh sát.”
Ông ấy lại quan tâm hỏi: “Sao lại thế này? Có phải cô đắc tội ai không?”
“Chuyện nhà thôi.” Cô từ từ lắc đầu nói: “Chú đi đi, tôi tự mình dọn dẹp là được.”
“Một mình cô có thể không?”
“Không sao cả ạ, một ít sơn thôi mà. Lau đi là được.”
Tần Kiến Nguyệt đi vào trong, nhìn trang phục biểu diễn bị phá nát nằm hỗn độn dưới mặt đất. Cô khựng lại vài phút, sau đó mới chậm chạp bắt đầu thu dọn.
Khung cửa đập vào tường, không ngừng phát ra âm thanh đều đặn.
Cô gỡ xuống tất cả quần áo không dùng đến sau đó chất tạm lên chiếc sô pha bằng gỗ đỏ bên cạnh.
Lạch cạch.
Giây tiếp theo, cánh cửa dường như bị ai đó đẩy vào, âm thanh bị ngừng lại ngay lập tức.
Tần Kiến Nguyệt quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông đứng trong bóng tối mặc một chiếc áo sơ mi đen, khiến cơ thể anh sạch sẽ và bắt mắt. Bàn tay nhàn nhã đút vào túi quần, đứng trên bệ cửa cao, mũi chân tì vào khung cửa đang bị gió thổi lồng lộng.
Chỗ anh đứng không có ánh sáng nên từ góc nhìn của cô, anh trông như một cái bóng dài mảnh khảnh.
Cảnh này tựa như trong mơ.
Nhiều, rất nhiều lần, cô đã nhìn thấy anh như thế trong những giấc mơ của mình.
Nhưng thông thường toàn là cô trộm nhìn. Anh làm việc của mình, bận rộn, chơi game hoặc trò chuyện nhàn rỗi với mọi người. Anh không hề để ý đến ở nơi hẻo lánh có một đôi mắt ảm đạm.
Mãi mãi cũng không.
Nhưng lúc này đây, Trình Du Lễ lại nhìn thẳng vào cô.
Chính vì vậy, biểu cảm của anh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Rõ ràng đến mức khiến cô một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thì ra đây không phải là giấc mơ.
Tần Kiến Nguyệt vội vàng phủ một chiếc áo khoác sạch trên ghế sô pha xuốngđể che đi vết sơn lốm đốm quanh chân chưa được lau sạch.
Cô dùng ngón tay xoa nhẹ mí mắt, lau đi một lớp hơi nước ẩm mỏng. Thấp giọng nói: "Hôm nay không có ánh trăng."
Trình Du Lễ nhìn đôi mắt phiến hồng của cô nhưng không biểu hiện. Một lúc sau, anh mới bình tĩnh nói: “Không có ánh trăng thì tôi không được đến à?”
Anh đi vào trong.
Tần Kiến Nguyệt vô cùng bài xích, chặn đường anh, cô nói: “Đóng cửa rồi, hôm nay không hát nữa.”
Trình Du Lễ cũng dừng lại đúng lúc, nhìn cô rồi cười nửa miệng nói: "Buổi tối tôi cố tình đến đây gặp cô, vậy mà cô lại gấp gáp muốn đuổi tôi đi sao?”
Giọng điệu bất đắc dĩ, tuỳ tiện trêu chọc cô: "Tần Kiến Nguyệt, nói cho tôi biết,sự ân cần của cô dành cho tôi biến đi đâu hết rồi?”
Giật mình sửng sốt một lúc lâu, Tần Kiến Nguyệt cuối cùng dám cũng đưa mắt nhìn anh.
Đôi mắt hươu mơ màng chạm phải đôi mắt hẹp dài của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.