Chương 36:
Hoài Nam Tiểu Sơn
25/11/2023
Nhóm Dịch: Bobo Taotao
Trình Du Lễ cuộn tờ giấy thi toán mà cô bé đạt được 52 điểm lại, đánh vào trán của Trình Tự Ninh, khiến cô bé rụt đầu lại. Trình Tự Ninh che lấy cái trán của mình, kêu “A” một cái.
Hiệu trưởng Ngô xoa bàn tay: “Vậy được rồi.” Nói với Trình Tự Ninh, “Khi về nhà tăng cường ôn tập những kiến thức cơ bản, làm theo kế hoạch mà giáo viên đã sắp xếp cho con, ít chơi với đám bạn xấu kia, không được chép bài tập nữa. Nghe rõ chưa hả?”
Lại nói thêm: “Đứa trẻ này, không gian để nâng cao thành tích vẫn rất lớn, bây giờ vấn đề chủ yếu chính là tâm tư của nó không đặt vào học tập. Nếu cần thiết, tôi có thể mời vài người giáo viên giúp con bé học bù.”
Câu này là nói với Trình Du Lễ
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Để xem ba mẹ của cô bé sắp xếp thế nào đã.”
“Được được.” Hiệu trưởng Ngô nói, “Tôi còn có chút việc, không ở đây nữa. Hai người đi thong thả.”
Trình Du Lễ đáp: “Tạm biệt.”
Sau khi hiệu trưởng Ngô rời khỏi, Trình Tự Ninh lại chạy tới đây, Trình Du Lễ chỉ vào phòng học nói: “Quay về làm bài tập đi. Nơi này không có việc của con.”
Trình Tự Ninh: “A? Chú không tính mời con đi ăn sao?”
“Căn tin không đủ chỗ cho con sao?” Trình Du Lễ không muốn cầm lấy bài thi tệ hại của cô bé thêm một giây nào, anh tuỳ tiện gấp chúng lại và nhét vào túi đồng phục của cô, nhẹ nhàng mắng, “Con không thấy xấu hổ chút nào sao?”
Tần Kiến Nguyệt thấy vẻ mặt đau khổ của Ninh Ninh, cô nhanh chóng giải vây cho cô bé: “Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau mà?”
Trình Du Lễ nói: “Đừng chiều hư nó.”
Anh xoay người bước xuống lầu.
Tần Kiến Nguyệt đi cùng, sau đó quay đầu lại thì thấy Trình Tự Ninh đã ngoan ngoãn về phòng học của mình.
Hôm nay là hạ chí, trời tối đặc biệt muộn, đã gần 8 giờ rồi mà hoàng hôn mới hạ xuống bốn phía, xe của anh đậu ở bên ngoài, hai người đi đường tắt nên băng qua sân thể dục. Buổi huấn luyện của đội điền kinh gần như đã kết thúc.
Sân điền kinh, khán đài cao này, nếu như bọn chúng có mắt, có ký ức chắc hẳn đã chứng kiến rất nhiều mối tình bi thương, viên mãn nhỉ?
Tần Kiến Nguyệt không phải là người thích xuất đầu lộ diện nhưng khi giáo viên hỏi ai muốn cầm tấm biển trong đại hội thể thao, cô lại chủ động đứng lên, nói là muốn thử xem.
Nguyên nhân là do mỗi ngày sau khi tan học sẽ có hai tiếng huấn luyện, cô có thể mượn cơ hội diễn tập để xem đội hộ quốc của Trình Du Lễ vài lần.
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ quãng thời gian đó, đài phát thanh của trường mỗi ngày phát bài gì. Khi giai điệu quen thuộc vang lên, những việc nhỏ nhặt tẻ nhạt đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô.
Trình Du Lễ bước đi có chút vội vàng, hình như đang suy nghĩ việc gì đó.
Thực ra không phải do anh bước quá nhanh mà là do chân của anh dài nên những bước đi cũng nhanh hơn.
Tần Kiến Nguyệt đi phía sau anh, nếu như cô không chạy sẽ không thể theo kịp tốc độ của anh, khoảng cách của hai ngày nhanh chóng bị kéo dài ra.
Anh chú ý tới, lập tức dừng chân lại chờ cô: “Muốn ăn cái gì?”
Tần Kiến Nguyệt nhớ tới một nơi rất tốt, “Trước cổng trường có một quán ăn gia đình rất ngon. Anh còn nhớ không?”
“Có chút ấn tượng,” nhưng mà, anh ngẫm nghĩ, “Em xác định muốn ăn cái này sao?”
Tần Kiến Nguyệt tò mò: “Vâng? Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Trình Du Lễ cười một chút: “Không có gì, không nhân cơ hội tống tiền anh sao?”
Trình Du Lễ cuộn tờ giấy thi toán mà cô bé đạt được 52 điểm lại, đánh vào trán của Trình Tự Ninh, khiến cô bé rụt đầu lại. Trình Tự Ninh che lấy cái trán của mình, kêu “A” một cái.
Hiệu trưởng Ngô xoa bàn tay: “Vậy được rồi.” Nói với Trình Tự Ninh, “Khi về nhà tăng cường ôn tập những kiến thức cơ bản, làm theo kế hoạch mà giáo viên đã sắp xếp cho con, ít chơi với đám bạn xấu kia, không được chép bài tập nữa. Nghe rõ chưa hả?”
Lại nói thêm: “Đứa trẻ này, không gian để nâng cao thành tích vẫn rất lớn, bây giờ vấn đề chủ yếu chính là tâm tư của nó không đặt vào học tập. Nếu cần thiết, tôi có thể mời vài người giáo viên giúp con bé học bù.”
Câu này là nói với Trình Du Lễ
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Để xem ba mẹ của cô bé sắp xếp thế nào đã.”
“Được được.” Hiệu trưởng Ngô nói, “Tôi còn có chút việc, không ở đây nữa. Hai người đi thong thả.”
Trình Du Lễ đáp: “Tạm biệt.”
Sau khi hiệu trưởng Ngô rời khỏi, Trình Tự Ninh lại chạy tới đây, Trình Du Lễ chỉ vào phòng học nói: “Quay về làm bài tập đi. Nơi này không có việc của con.”
Trình Tự Ninh: “A? Chú không tính mời con đi ăn sao?”
“Căn tin không đủ chỗ cho con sao?” Trình Du Lễ không muốn cầm lấy bài thi tệ hại của cô bé thêm một giây nào, anh tuỳ tiện gấp chúng lại và nhét vào túi đồng phục của cô, nhẹ nhàng mắng, “Con không thấy xấu hổ chút nào sao?”
Tần Kiến Nguyệt thấy vẻ mặt đau khổ của Ninh Ninh, cô nhanh chóng giải vây cho cô bé: “Chúng ta có thể đi ăn cùng nhau mà?”
Trình Du Lễ nói: “Đừng chiều hư nó.”
Anh xoay người bước xuống lầu.
Tần Kiến Nguyệt đi cùng, sau đó quay đầu lại thì thấy Trình Tự Ninh đã ngoan ngoãn về phòng học của mình.
Hôm nay là hạ chí, trời tối đặc biệt muộn, đã gần 8 giờ rồi mà hoàng hôn mới hạ xuống bốn phía, xe của anh đậu ở bên ngoài, hai người đi đường tắt nên băng qua sân thể dục. Buổi huấn luyện của đội điền kinh gần như đã kết thúc.
Sân điền kinh, khán đài cao này, nếu như bọn chúng có mắt, có ký ức chắc hẳn đã chứng kiến rất nhiều mối tình bi thương, viên mãn nhỉ?
Tần Kiến Nguyệt không phải là người thích xuất đầu lộ diện nhưng khi giáo viên hỏi ai muốn cầm tấm biển trong đại hội thể thao, cô lại chủ động đứng lên, nói là muốn thử xem.
Nguyên nhân là do mỗi ngày sau khi tan học sẽ có hai tiếng huấn luyện, cô có thể mượn cơ hội diễn tập để xem đội hộ quốc của Trình Du Lễ vài lần.
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ quãng thời gian đó, đài phát thanh của trường mỗi ngày phát bài gì. Khi giai điệu quen thuộc vang lên, những việc nhỏ nhặt tẻ nhạt đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của cô.
Trình Du Lễ bước đi có chút vội vàng, hình như đang suy nghĩ việc gì đó.
Thực ra không phải do anh bước quá nhanh mà là do chân của anh dài nên những bước đi cũng nhanh hơn.
Tần Kiến Nguyệt đi phía sau anh, nếu như cô không chạy sẽ không thể theo kịp tốc độ của anh, khoảng cách của hai ngày nhanh chóng bị kéo dài ra.
Anh chú ý tới, lập tức dừng chân lại chờ cô: “Muốn ăn cái gì?”
Tần Kiến Nguyệt nhớ tới một nơi rất tốt, “Trước cổng trường có một quán ăn gia đình rất ngon. Anh còn nhớ không?”
“Có chút ấn tượng,” nhưng mà, anh ngẫm nghĩ, “Em xác định muốn ăn cái này sao?”
Tần Kiến Nguyệt tò mò: “Vâng? Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Trình Du Lễ cười một chút: “Không có gì, không nhân cơ hội tống tiền anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.