Chương 39:
Hoài Nam Tiểu Sơn
26/11/2023
Nhóm Dịch: BoboTaotao
Chọn vài món rồi đưa thực đơn cho bà chủ.
Trình Du Lễ không tỏ ý kiến, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh đúng là không biết việc này.”
Trong lòng Tần Kiến Nguyệt muốn hỏi rõ ràng: Vậy thì anh biết gì?
Nhưng cô không hỏi, cô vẫn luôn như thế, nghĩ nhiều hơn nói.
Sau một lúc lâu, Trình Du Lễ lại mở miệng chậm chạp nói câu: “Anh nói thật, em gả cho anh ta chẳng bằng gả cho anh.”
Tần Kiến Nguyệt sửng sốt một chút nhưng cô cũng không hỏi rõ ý của anh.
Tiếp sau đó, anh lại bổ sung nói: “Tần Kiến Nguyệt, nếu không em kết hôn với anh đi.”
Quán ăn bị tiếng nói của học sinh lấp đầy, giọng nói của anh không nhẹ không nặng, không mặn không nhạt, tốc độ nói của anh không nhanh cũng không chậm.
Vô cùng bình tĩnh nói ra một câu như vậy.
Tần Kiến Nguyệt hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm rồi không?
Trình Du Lễ thấy cô hốt hoảng như vậy, anh nói: “Không phải muốn cảm giác an toàn sao? Anh cho em.”
Cô mơ hồ hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch: “Anh nói kết hôn? Là loại kết hôn nào?”
Chắc không thể nào là loại ở bên nhau quá cả đời. Trở thành khách qua đường trong cuộc đời anh, cô đã vô cùng vinh hạnh. Cô không có vọng tưởng chuyện như vậy, sao anh lại có thể suy xét đến nó chứ.
Có phải là loại hôn ước dùng để chống lại gia đình anh không? Là loại có kỳ hạn.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói gằn từng chữ một: “Không phải lén lút, là loại cưới hỏi đàng hoàng.”
Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của anh.
“Vốn dĩ đã đặt nhà hàng rồi, nhưng em lại nói muốn ăn ở đây.” Trình Du Lễ lấy một thứ gì đó ở túi quần của mình, anh bình tĩnh mở ra, đẩy nó đến trước mặt cô, dịu dàng cười, “Vậy thì tại đây thôi.”
Tần Kiến Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trước mắt không xuất hiện từ nơi nào, rất lâu vẫn không lên tiếng. Rất nhiều dòng chảy trong quá khứ trở nên mơ hồ, cuối cùng chúng hợp lại thành một đường thẳng.
Cô nhớ rất rõ quán ăn trong hẻm sâu vào giữa hè kia.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, thấy khắp núi đầy ánh rạng đỏ, đó là bóng cây xanh đung đưa trong ngày hạ chí. Cô ôm chặt chiếc cằm rướm máu, thu lại niềm vui trong giọt nước mắt còn chưa rơi xuống, vĩnh biệt vầng trăng vĩnh cửu của mình.
Cô đã hoàn toàn mà mất đi anh.
Bên cạnh đám mây phiến hồng rực rỡ là chiếc chuông gió hình bươm bướm đang đung đưa ngoài cửa.
Tần Kiến Nguyệt mười sáu tuổi thất vọng xoay người lại vì để gặp anh lần cuối lại đụng phải anh của tám năm sau với lời mời bình tĩnh nhưng lại nồng cháy.
Đôi mắt cô đột nhiên đỏ ửng.
Tần Kiến Nguyệt không biết vì sao mình lại bị đẩy đến tình trạng này. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, cô không có nhiều thời gian để xem lại mọi chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua kể từ khi cô và Trình Du Lễ chính thức gặp nhau.
Một câu hỏi nghiêm túc được đặt ra trước mắt cô.
Cô muốn hỏi tại sao, nhưng cổ họng Kiến Nguyệt nghẹn lại không nói được lời nào.
Trình Du Lễ không đoán ra được những suy nghĩ luẩn quẩn của cô, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, có chút bối rối, anh ấn khăn giấy vào nốt ruồi chỗ khóe mắt của cô, lau ra giọt nước mắt để xác nhận cô đang khóc. Anh ngạc nhiên nói: “Không đến mức vậy chứ, em cảm động à?”
Anh nghĩ lời cầu hôn của mình quá đơn giản.
Ông chủ quán keo kiệt không muốn bật điều hòa, chỉ có chiếc quạt cũ treo trên đỉnh đầu, quay ra từng tầng ảo ảnh.
Có hai con muỗi bay xung quanh, tạo nên bầu không khí tồi tệ.
Tần Kiến Nguyệt lắc đầu từ chối cho ý kiến, lấy mấy tờ khăn giấy lau khóe mắt, khóe mũi.
“Có hơi bất ngờ,” cô nói.
Ông chủ bưng ra một đĩa lẩu.
Chọn vài món rồi đưa thực đơn cho bà chủ.
Trình Du Lễ không tỏ ý kiến, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh đúng là không biết việc này.”
Trong lòng Tần Kiến Nguyệt muốn hỏi rõ ràng: Vậy thì anh biết gì?
Nhưng cô không hỏi, cô vẫn luôn như thế, nghĩ nhiều hơn nói.
Sau một lúc lâu, Trình Du Lễ lại mở miệng chậm chạp nói câu: “Anh nói thật, em gả cho anh ta chẳng bằng gả cho anh.”
Tần Kiến Nguyệt sửng sốt một chút nhưng cô cũng không hỏi rõ ý của anh.
Tiếp sau đó, anh lại bổ sung nói: “Tần Kiến Nguyệt, nếu không em kết hôn với anh đi.”
Quán ăn bị tiếng nói của học sinh lấp đầy, giọng nói của anh không nhẹ không nặng, không mặn không nhạt, tốc độ nói của anh không nhanh cũng không chậm.
Vô cùng bình tĩnh nói ra một câu như vậy.
Tần Kiến Nguyệt hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm rồi không?
Trình Du Lễ thấy cô hốt hoảng như vậy, anh nói: “Không phải muốn cảm giác an toàn sao? Anh cho em.”
Cô mơ hồ hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch: “Anh nói kết hôn? Là loại kết hôn nào?”
Chắc không thể nào là loại ở bên nhau quá cả đời. Trở thành khách qua đường trong cuộc đời anh, cô đã vô cùng vinh hạnh. Cô không có vọng tưởng chuyện như vậy, sao anh lại có thể suy xét đến nó chứ.
Có phải là loại hôn ước dùng để chống lại gia đình anh không? Là loại có kỳ hạn.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói gằn từng chữ một: “Không phải lén lút, là loại cưới hỏi đàng hoàng.”
Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của anh.
“Vốn dĩ đã đặt nhà hàng rồi, nhưng em lại nói muốn ăn ở đây.” Trình Du Lễ lấy một thứ gì đó ở túi quần của mình, anh bình tĩnh mở ra, đẩy nó đến trước mặt cô, dịu dàng cười, “Vậy thì tại đây thôi.”
Tần Kiến Nguyệt nhìn chiếc nhẫn trước mắt không xuất hiện từ nơi nào, rất lâu vẫn không lên tiếng. Rất nhiều dòng chảy trong quá khứ trở nên mơ hồ, cuối cùng chúng hợp lại thành một đường thẳng.
Cô nhớ rất rõ quán ăn trong hẻm sâu vào giữa hè kia.
Cô đẩy cửa đi ra ngoài, thấy khắp núi đầy ánh rạng đỏ, đó là bóng cây xanh đung đưa trong ngày hạ chí. Cô ôm chặt chiếc cằm rướm máu, thu lại niềm vui trong giọt nước mắt còn chưa rơi xuống, vĩnh biệt vầng trăng vĩnh cửu của mình.
Cô đã hoàn toàn mà mất đi anh.
Bên cạnh đám mây phiến hồng rực rỡ là chiếc chuông gió hình bươm bướm đang đung đưa ngoài cửa.
Tần Kiến Nguyệt mười sáu tuổi thất vọng xoay người lại vì để gặp anh lần cuối lại đụng phải anh của tám năm sau với lời mời bình tĩnh nhưng lại nồng cháy.
Đôi mắt cô đột nhiên đỏ ửng.
Tần Kiến Nguyệt không biết vì sao mình lại bị đẩy đến tình trạng này. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, cô không có nhiều thời gian để xem lại mọi chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua kể từ khi cô và Trình Du Lễ chính thức gặp nhau.
Một câu hỏi nghiêm túc được đặt ra trước mắt cô.
Cô muốn hỏi tại sao, nhưng cổ họng Kiến Nguyệt nghẹn lại không nói được lời nào.
Trình Du Lễ không đoán ra được những suy nghĩ luẩn quẩn của cô, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, có chút bối rối, anh ấn khăn giấy vào nốt ruồi chỗ khóe mắt của cô, lau ra giọt nước mắt để xác nhận cô đang khóc. Anh ngạc nhiên nói: “Không đến mức vậy chứ, em cảm động à?”
Anh nghĩ lời cầu hôn của mình quá đơn giản.
Ông chủ quán keo kiệt không muốn bật điều hòa, chỉ có chiếc quạt cũ treo trên đỉnh đầu, quay ra từng tầng ảo ảnh.
Có hai con muỗi bay xung quanh, tạo nên bầu không khí tồi tệ.
Tần Kiến Nguyệt lắc đầu từ chối cho ý kiến, lấy mấy tờ khăn giấy lau khóe mắt, khóe mũi.
“Có hơi bất ngờ,” cô nói.
Ông chủ bưng ra một đĩa lẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.