Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh
Chương 41: A, Bị Nhìn Ra Rồi
Vô Nhất Vô Bửu
24/02/2021
Đường Dịch đứng lên, cô tròn xoe mắt nhìn Nam Gia Ngộ. Anh đã đoán được cô sẽ phản ứng như thế nên vẫn rất bình tĩnh, anh nhìn cô.
“Thủ tục lúc đó em giao cho tôi tôi không làm nữa”.
“Nói cách khác, tôi và em vẫn là vợ chồng hợp pháp” Nam Gia Ngộ nói.
Đường Dịch sững người, cô đứng nhìn Nam Gia Ngộ. Sao…sao có thể chứ? Không phải lúc đó anh ta kí tờ giấy li hôn với tâm thế rất vui mừng khi được thoát khỏi cô sao? Sao lại thay đổi ý định vào phút cuối cùng chứ?
“Nếu em không tin tôi có thể chứng minh cho em xem, nhẫn cưới tôi vẫn còn giữ, nhẫn cưới em trả cho tôi hôm đó tôi cũng còn”.
Đường Dịch bất động, cô không tin rằng mình chưa thoát khỏi người đàn ông này, anh ta vẫn chưa buông tha cho cô sao?
Phó Hạc Hiên đứng lên, anh biết cô đang sốc nên đỡ lấy Đường Dịch ngồi xuống, anh nhìn Nam Gia Ngộ.
“Anh Nam…anh…”.
“Tình trạng vợ tôi thế nào anh cũng đoán ra rồi, cô ấy là bạn anh, ở chỗ anh mấy hôm đã làm phiền anh rồi”.
“Cô ấy giận dỗi không muốn về nhà, tôi xin phép nhờ anh, mong anh chăm sóc và cho cô ấy ở lại chỗ anh”.
“Khi nào cô ấy muốn về nhà, anh hãy gọi tôi, tôi sẽ đến đón Đường Dịch về nhà” Nam Gia Ngộ bình tĩnh nói.
Phó Hạc Hiên lúc này không nhịn được rồi, anh lao đến nắm lấy cổ áo Nam Gia Ngộ lôi len.
“Thằng khốn, mày không biết rõ bản thân mình đã làm gì với cô ấy sao? Tại sao mày lại…”.
“Anh Phó, anh không muốn ngày mai mình lên báo trang nhất rằng Phó Hạc hIên động tay động chân dùng cú đấm với Nam Gia Ngộ tôi chứ?”.
“Nếu là bình thường tôi sẽ đánh anh ngay lập tức, nhưng anh là người bạn duy nhất của vợ tôi nên tôi nương tay không động thủ”.
“Nhưng anh Phó, chuyện giữa tôi và cô ấy anh có quyền gì xen vào và lên tiếng vậy? Anh nhìn xem, Đường Dịch không nói gì mà” Nam Gia Ngộ bảo.
Phó Hạc Hiên buông Nam Gia Ngộ ra, xem ra tên khốn này đã tính trước cả rồi.
Nam Gia Ngộ phủi lại quần áo, anh nhìn Đường Dịch đứng ở đó.
“Tôi về nhà trước, nếu em thích ở đây cùng bạn mình thì cứ ở. Dù sao tôi sẽ đi công tác hai tuần không chăm sóc em được”.
“Nếu em muốn về Nam gia cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón em về”.
“Nhớ nhé, bà xã?”.
Nam Gia Ngộ nhìn cô mỉm cười, sau đó anh quay lưng rời khỏi nhà của Phó Hạc Hiên, trong lời nói của anh đều ẩn ý rằng nhắc nhở cô hãy chú ý đến thân phận của mình. Bản thân còn là bà Nam thì đừng mơ mình muốn tiến tới hay cùng Phó Hạc Hiên làm gì đó.
Đường Dịch bàng hoàng, cô ôm lấy đầu mình, không thể tin được mình vẫn chưa thoát khỏi Nam Gia Ngộ. Anh ta vẫn còn…
Phó Hạc Hiên đi đến ôm lấy cô, anh thở dài ôm cô gái nhỏ trong lòng.
Chuyện thành ra thế này là sao chứ? Vốn dĩ nghe tin cô li hôn với Nam Gia Ngộ nên anh đã gấp gáp giải quyết mọi chuyện để về nước với cô, bây giờ thì hay rồi…
Nam Gia Ngộ đã dừng việc li hôn lại, thủ tục cuối cùng cũng không làm. Anh ta còn là chồng của Đường Dịch, với tình hình hiện tại thì nói chuyện li hôn với Nam Gia Ngộ rất khó hoặc hoàn toàn như không thể. Nhất định Nam Gia Ngộ không đồng ý, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho Đường Dịch lúc này. Ý nghĩ đưa Đường Dịch rời khỏi đây, cho cô cuộc sống mới của anh đã hoàn toàn biến mất rồi.
Đường Dịch nắm lấy áo anh, cô nói nhỏ: “Làm…làm sao đây?”.
…
Khương Thần nhìn Nam Gia Ngộ. Tiếng nhạc bao trùm căn phòng này, Nam Gia Ngộ cầm li rượu lên nhìn mọi người trong quán bar này đang chơi đùa vui vẻ.
Họ…vui vẻ nhỉ? Thoải mái thế sao?
Khương Thần đã biết chuyện Nam Gia Ngộ chưa li hôn với Đường Dịch, anh nhận lấy li rượu từ phục vụ sau đó nhìn Nam Gia Ngộ.
“Tại sao cậu làm vậy?” Khương Thần hỏi.
“Ý cậu là sao?”.
“Sao cậu lại không li hôn với Đường Dịch? Sao cậu lại làm thế với cô ấy”.
Nam Gia Ngộ cúi mặt nhìn li rượu.
“Vì lúc đó tôi cảm thấy giữ cô ấy bên cạnh nhất định sẽ có ích gì đó” Nam Gia Ngộ nói.
Khương Thần siết chặt tay, anh cố giữ bình tĩnh.
“Nam Gia Ngộ, cậu bị mất trí rồi sao?”.
“Đến giờ cậu muốn lợi dụng Đường Dịch chuyện gì nữa” Khương Thần nói.
Anh đã hoàn toàn bị Nam Gia Ngộ qua mặt mấy ngày nay, hoàn toàn là giả dối, những ngày qua chỉ là bộ mặt giả tạo của Nam Gia Ngộ đội lên mà thôi. Anh chỉ đang diễn vai người tốt, một người chồng đã hối hận vì làm vợ mình tổn thương.
“A, Khương Thần, cậu nhìn ra rồi sao?” Nam Gia Ngộ quay sang nhìn Khương Thần.
“Nếu cậu không phải bạn tôi chai rượu này đã vào đầu cậu rồi” Khương Thần nói.
“Ô, đừng nói thế chứ”.
“Tôi chỉ muốn giữ Đường Dịch bên cạnh mình thôi mà”.
“Đừng diễn nữa, cậu muốn gì từ cô ấy hả?” Khương Thần hỏi.
“Ô, bị cậu nhìn ra rồi”.
“Hứa Duật Sâm muốn trái tim cô ấy quá ác độc rồi”.
“Tôi…chỉ cần đôi mắt của cô ấy thôi”.
“Sao nào? Có phải tôi còn lương tâm không? Mất đi ánh sáng cô ấy vẫn còn sống tiếp được mà?”.
“Dù sao bên cạnh cũng còn Khương Thần và Phó Hạc Hiên chăm sóc”.
“Đường Dịch cho tôi đôi mắt cũng không quá thiệt thòi rồi”.
“Thủ tục lúc đó em giao cho tôi tôi không làm nữa”.
“Nói cách khác, tôi và em vẫn là vợ chồng hợp pháp” Nam Gia Ngộ nói.
Đường Dịch sững người, cô đứng nhìn Nam Gia Ngộ. Sao…sao có thể chứ? Không phải lúc đó anh ta kí tờ giấy li hôn với tâm thế rất vui mừng khi được thoát khỏi cô sao? Sao lại thay đổi ý định vào phút cuối cùng chứ?
“Nếu em không tin tôi có thể chứng minh cho em xem, nhẫn cưới tôi vẫn còn giữ, nhẫn cưới em trả cho tôi hôm đó tôi cũng còn”.
Đường Dịch bất động, cô không tin rằng mình chưa thoát khỏi người đàn ông này, anh ta vẫn chưa buông tha cho cô sao?
Phó Hạc Hiên đứng lên, anh biết cô đang sốc nên đỡ lấy Đường Dịch ngồi xuống, anh nhìn Nam Gia Ngộ.
“Anh Nam…anh…”.
“Tình trạng vợ tôi thế nào anh cũng đoán ra rồi, cô ấy là bạn anh, ở chỗ anh mấy hôm đã làm phiền anh rồi”.
“Cô ấy giận dỗi không muốn về nhà, tôi xin phép nhờ anh, mong anh chăm sóc và cho cô ấy ở lại chỗ anh”.
“Khi nào cô ấy muốn về nhà, anh hãy gọi tôi, tôi sẽ đến đón Đường Dịch về nhà” Nam Gia Ngộ bình tĩnh nói.
Phó Hạc Hiên lúc này không nhịn được rồi, anh lao đến nắm lấy cổ áo Nam Gia Ngộ lôi len.
“Thằng khốn, mày không biết rõ bản thân mình đã làm gì với cô ấy sao? Tại sao mày lại…”.
“Anh Phó, anh không muốn ngày mai mình lên báo trang nhất rằng Phó Hạc hIên động tay động chân dùng cú đấm với Nam Gia Ngộ tôi chứ?”.
“Nếu là bình thường tôi sẽ đánh anh ngay lập tức, nhưng anh là người bạn duy nhất của vợ tôi nên tôi nương tay không động thủ”.
“Nhưng anh Phó, chuyện giữa tôi và cô ấy anh có quyền gì xen vào và lên tiếng vậy? Anh nhìn xem, Đường Dịch không nói gì mà” Nam Gia Ngộ bảo.
Phó Hạc Hiên buông Nam Gia Ngộ ra, xem ra tên khốn này đã tính trước cả rồi.
Nam Gia Ngộ phủi lại quần áo, anh nhìn Đường Dịch đứng ở đó.
“Tôi về nhà trước, nếu em thích ở đây cùng bạn mình thì cứ ở. Dù sao tôi sẽ đi công tác hai tuần không chăm sóc em được”.
“Nếu em muốn về Nam gia cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón em về”.
“Nhớ nhé, bà xã?”.
Nam Gia Ngộ nhìn cô mỉm cười, sau đó anh quay lưng rời khỏi nhà của Phó Hạc Hiên, trong lời nói của anh đều ẩn ý rằng nhắc nhở cô hãy chú ý đến thân phận của mình. Bản thân còn là bà Nam thì đừng mơ mình muốn tiến tới hay cùng Phó Hạc Hiên làm gì đó.
Đường Dịch bàng hoàng, cô ôm lấy đầu mình, không thể tin được mình vẫn chưa thoát khỏi Nam Gia Ngộ. Anh ta vẫn còn…
Phó Hạc Hiên đi đến ôm lấy cô, anh thở dài ôm cô gái nhỏ trong lòng.
Chuyện thành ra thế này là sao chứ? Vốn dĩ nghe tin cô li hôn với Nam Gia Ngộ nên anh đã gấp gáp giải quyết mọi chuyện để về nước với cô, bây giờ thì hay rồi…
Nam Gia Ngộ đã dừng việc li hôn lại, thủ tục cuối cùng cũng không làm. Anh ta còn là chồng của Đường Dịch, với tình hình hiện tại thì nói chuyện li hôn với Nam Gia Ngộ rất khó hoặc hoàn toàn như không thể. Nhất định Nam Gia Ngộ không đồng ý, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho Đường Dịch lúc này. Ý nghĩ đưa Đường Dịch rời khỏi đây, cho cô cuộc sống mới của anh đã hoàn toàn biến mất rồi.
Đường Dịch nắm lấy áo anh, cô nói nhỏ: “Làm…làm sao đây?”.
…
Khương Thần nhìn Nam Gia Ngộ. Tiếng nhạc bao trùm căn phòng này, Nam Gia Ngộ cầm li rượu lên nhìn mọi người trong quán bar này đang chơi đùa vui vẻ.
Họ…vui vẻ nhỉ? Thoải mái thế sao?
Khương Thần đã biết chuyện Nam Gia Ngộ chưa li hôn với Đường Dịch, anh nhận lấy li rượu từ phục vụ sau đó nhìn Nam Gia Ngộ.
“Tại sao cậu làm vậy?” Khương Thần hỏi.
“Ý cậu là sao?”.
“Sao cậu lại không li hôn với Đường Dịch? Sao cậu lại làm thế với cô ấy”.
Nam Gia Ngộ cúi mặt nhìn li rượu.
“Vì lúc đó tôi cảm thấy giữ cô ấy bên cạnh nhất định sẽ có ích gì đó” Nam Gia Ngộ nói.
Khương Thần siết chặt tay, anh cố giữ bình tĩnh.
“Nam Gia Ngộ, cậu bị mất trí rồi sao?”.
“Đến giờ cậu muốn lợi dụng Đường Dịch chuyện gì nữa” Khương Thần nói.
Anh đã hoàn toàn bị Nam Gia Ngộ qua mặt mấy ngày nay, hoàn toàn là giả dối, những ngày qua chỉ là bộ mặt giả tạo của Nam Gia Ngộ đội lên mà thôi. Anh chỉ đang diễn vai người tốt, một người chồng đã hối hận vì làm vợ mình tổn thương.
“A, Khương Thần, cậu nhìn ra rồi sao?” Nam Gia Ngộ quay sang nhìn Khương Thần.
“Nếu cậu không phải bạn tôi chai rượu này đã vào đầu cậu rồi” Khương Thần nói.
“Ô, đừng nói thế chứ”.
“Tôi chỉ muốn giữ Đường Dịch bên cạnh mình thôi mà”.
“Đừng diễn nữa, cậu muốn gì từ cô ấy hả?” Khương Thần hỏi.
“Ô, bị cậu nhìn ra rồi”.
“Hứa Duật Sâm muốn trái tim cô ấy quá ác độc rồi”.
“Tôi…chỉ cần đôi mắt của cô ấy thôi”.
“Sao nào? Có phải tôi còn lương tâm không? Mất đi ánh sáng cô ấy vẫn còn sống tiếp được mà?”.
“Dù sao bên cạnh cũng còn Khương Thần và Phó Hạc Hiên chăm sóc”.
“Đường Dịch cho tôi đôi mắt cũng không quá thiệt thòi rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.