Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh
Chương 15: Trừ Khử
Vô Nhất Vô Bửu
24/02/2021
Đường Dịch cảm thấy quá đau lòng rồi. Cô nắm áo, quay sang nhìn Hứa Duật Sâm.
" Làm ơn đưa tôi đi đi ".
" Chúng ta đi đâu?".
" Đi đâu cũng được, làm ơn " Đường Dịch mất kiểm soát, cô bắt đầu quát lớn tiếng rồi bật khóc.
Hứa Duật Sâm thấy thế liền cho xe quay đầu lại rời đi. Ôn Noãn đi ra thấy xe của Hứa Duật Sâm đang chạy đi thì đuổi theo.
" Thiếu phu nhân...".
Ôn Noãn đứng chống tay lên tường, cô bất lực rồi, cô chỉ có hai chân thôi không chạy lại xe bốn bánh đâu.
Ôn Noãn xoay người vào nhà. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Nam Gia Ngộ liền tức giận.
" Cuối cùng ngài Nam đây muốn gì chứ? ".
Nam Gia Ngộ nhìn Ôn Noãn nhưng không đáp.
" Thiếu phu nhân rời đi rồi ".
" Đi rồi càng tốt " Nam Gia Ngộ đứng lên nói.
Anh về phòng của mình, đi đến bên tủ quần áo rồi đặt tay vào cánh cửa, bên trong có một cái mật thất, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ mở ra được.
Anh tiến vào trong, bên trong chỉ chứa toàn kỉ niệm hạnh phúc của Nam Gia Ngộ trước kia. Anh bật đèn, đưa tay kéo tấm vải che bức ảnh lớn trên tường xuống.
Nhìn cô gái trong hình đứng cạnh mỉm cười, mái tóc ấy...thật dài...
Đúng vậy, anh cứu Đường Dịch chỉ vì cô có đôi mắt và mái tóc giống như cô ấy.
Người con gái mà anh đã từng yêu sâu đậm rất nhiều. Đến bây giờ có muốn quên cũng không thể được...
Anh đặt tay lên tấm hình, gục đầu vào đó, bỗng chốc Nam Gia Ngộ chìm vào đau khổ. Anh yêu cô ấy, nhưng chỉ vì hôn nhân vớ vẩn theo đính ước này đã hủy hoại tình yêu của anh.
Nam Gia Ngộ ngồi bệch xuống. Anh để Đường Dịch trong mắt mình chỉ vì cô giống cô ấy, giờ đây thì mọi thứ biến mất do tên sát nhân đó rồi. Cô...không còn giá trị trong mắt anh nữa!
Nam Gia Ngộ chống tay đứng lên. Anh kéo tấm vải che về vị trí cũ rồi quay lưng rời khỏi mật thất của mình.
Đường Dịch ấy...cũng đến lúc nên giết cho xong!
Anh có thể thoát ra khỏi cái hôn nhân vớ vẩn như trò mèo bắt chuột này rồi.
...
Hai tháng sau.
Kể từ hôm đó Đường Dịch không hề trở về Nam gia. Nam Gia Ngộ chẳng ngó ngàng đến, cô hoàn toàn sống ở nhà Hứa Duật Sâm thời gian qua.
Cuối cùng chân cô cũng đã tháo bột được rồi. Đường Dịch bắt đầu tập luyện đi lại, thời gian này cô vẫn chưa thể vận động mạnh được.
Đường Dịch đưa tay vịnh vào tường, cô cắn môi dưới chịu đựng dùng hết sức để đứng vững và tập đi. Đi được một đoạn cô kiệt sức, cả người mệt nhừ nên đành ngồi xuống sàn.
Hứa Duật Sâm đi vào, anh đi đến đỡ cô về giường ngồi xuống.
" Đừng cố quá, cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn đâu ".
" Tôi biết chứ, nhưng thời gian quấ..." Đường Dịch nói, cô biết mình rất phiền nhưng ngoài chỗ của Hứa Duật Sâm thật sự cô không biết đi về đâu.
Nam Gia Ngộ cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của cô. Cô cũng không muốn chú ý đến con người đó nữa, ngày ngày ở đây cầu nguyện chân mau lành để có thể đi tìm việc làm, trả tiền nhà và trả ơn Hứa Duật Sâm đã giúp mình.
" Không phiền, tôi cũng ở có một mình. Từ hôm có cô đến đây căn nhà cũng vui hơn hẳn " Hứa Duật Sâm xoa đầu cô bảo.
Đường Dịch chỉ cười. Cô đan hai tay mình lại, lúc này mới nhớ ra mình đã không còn mang nhẫn cưới bên mình. Trước kia cô xem nó như vật bất ly thân, không có gì quan trọng hơn chiếc nhẫn đấy. Ấy thế mà tên sát nhân kia lại lấy nó đi, cô cũng không biết giờ đây nó nằm ở chỗ nào rồi.
Nhưng bỏ được nó...cô cảm thấy mình bỏ đi gánh nặng. Đường Dịch đã quyết tâm sẽ không dính dáng đến cuộc sống riêng tư của Nam Gia Ngộ nữa. Chỉ cần đợi tới thời điểm thích hợp cô sẽ đưa đơn ly hôn.
Cô...không thể sống cùng người đàn ông máu lạnh ấy nữa.
Anh ta...vô tâm hơn cả sức tưởng tượng của cô rồi.
Đường Dịch cảm thấy mình vì một người như thế yêu hết mình thật sự không xứng, cô nhìn Hứa Duật Sâm rồi bảo:" Sau khi tôi khỏe lại...anh có thể giúp tôi tìm việc làm không?".
Hứa Duật Sâm ngớ ra, sau đó gật đầu một cái.
" Được chứ, cô muốn là được ".
...
Việc Đường Dịch bỏ nhà đi hai tháng nay không may hôm nay truyền đến tai bà nội. Anh được gọi về để nghe giáo huấn.
" Tại sao con lại để con bé đi? " Bà hỏi.
" Là cô ta tự đi chứ con không có đánh không có đuổi " Nam Gia Ngộ đáp.
" Con...Tiểu Dịch là người ra sao ta không hiểu sao? Con đã làm gì con bé mà để nó giận đến như vậy hả?".
" Con không làm gì cả ".
" Nếu cô ta đi được, con mong cô ta đi luôn cũng được ".
Nam Gia Ngộ cảm thấy Đường Dịch này càng ngày càng phiền phức.
Anh để cô ở bên ngoài rong chơi cả hai tháng rồi, lại kéo thêm chuyện lên người anh như thế này. Từ khi nào việc về nhà chính thành nơi anh sẽ bị trách mắng thế này?
Thật sự muốn trừ khử Đường Dịch càng sớm càng tốt.
" Làm ơn đưa tôi đi đi ".
" Chúng ta đi đâu?".
" Đi đâu cũng được, làm ơn " Đường Dịch mất kiểm soát, cô bắt đầu quát lớn tiếng rồi bật khóc.
Hứa Duật Sâm thấy thế liền cho xe quay đầu lại rời đi. Ôn Noãn đi ra thấy xe của Hứa Duật Sâm đang chạy đi thì đuổi theo.
" Thiếu phu nhân...".
Ôn Noãn đứng chống tay lên tường, cô bất lực rồi, cô chỉ có hai chân thôi không chạy lại xe bốn bánh đâu.
Ôn Noãn xoay người vào nhà. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Nam Gia Ngộ liền tức giận.
" Cuối cùng ngài Nam đây muốn gì chứ? ".
Nam Gia Ngộ nhìn Ôn Noãn nhưng không đáp.
" Thiếu phu nhân rời đi rồi ".
" Đi rồi càng tốt " Nam Gia Ngộ đứng lên nói.
Anh về phòng của mình, đi đến bên tủ quần áo rồi đặt tay vào cánh cửa, bên trong có một cái mật thất, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ mở ra được.
Anh tiến vào trong, bên trong chỉ chứa toàn kỉ niệm hạnh phúc của Nam Gia Ngộ trước kia. Anh bật đèn, đưa tay kéo tấm vải che bức ảnh lớn trên tường xuống.
Nhìn cô gái trong hình đứng cạnh mỉm cười, mái tóc ấy...thật dài...
Đúng vậy, anh cứu Đường Dịch chỉ vì cô có đôi mắt và mái tóc giống như cô ấy.
Người con gái mà anh đã từng yêu sâu đậm rất nhiều. Đến bây giờ có muốn quên cũng không thể được...
Anh đặt tay lên tấm hình, gục đầu vào đó, bỗng chốc Nam Gia Ngộ chìm vào đau khổ. Anh yêu cô ấy, nhưng chỉ vì hôn nhân vớ vẩn theo đính ước này đã hủy hoại tình yêu của anh.
Nam Gia Ngộ ngồi bệch xuống. Anh để Đường Dịch trong mắt mình chỉ vì cô giống cô ấy, giờ đây thì mọi thứ biến mất do tên sát nhân đó rồi. Cô...không còn giá trị trong mắt anh nữa!
Nam Gia Ngộ chống tay đứng lên. Anh kéo tấm vải che về vị trí cũ rồi quay lưng rời khỏi mật thất của mình.
Đường Dịch ấy...cũng đến lúc nên giết cho xong!
Anh có thể thoát ra khỏi cái hôn nhân vớ vẩn như trò mèo bắt chuột này rồi.
...
Hai tháng sau.
Kể từ hôm đó Đường Dịch không hề trở về Nam gia. Nam Gia Ngộ chẳng ngó ngàng đến, cô hoàn toàn sống ở nhà Hứa Duật Sâm thời gian qua.
Cuối cùng chân cô cũng đã tháo bột được rồi. Đường Dịch bắt đầu tập luyện đi lại, thời gian này cô vẫn chưa thể vận động mạnh được.
Đường Dịch đưa tay vịnh vào tường, cô cắn môi dưới chịu đựng dùng hết sức để đứng vững và tập đi. Đi được một đoạn cô kiệt sức, cả người mệt nhừ nên đành ngồi xuống sàn.
Hứa Duật Sâm đi vào, anh đi đến đỡ cô về giường ngồi xuống.
" Đừng cố quá, cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn đâu ".
" Tôi biết chứ, nhưng thời gian quấ..." Đường Dịch nói, cô biết mình rất phiền nhưng ngoài chỗ của Hứa Duật Sâm thật sự cô không biết đi về đâu.
Nam Gia Ngộ cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của cô. Cô cũng không muốn chú ý đến con người đó nữa, ngày ngày ở đây cầu nguyện chân mau lành để có thể đi tìm việc làm, trả tiền nhà và trả ơn Hứa Duật Sâm đã giúp mình.
" Không phiền, tôi cũng ở có một mình. Từ hôm có cô đến đây căn nhà cũng vui hơn hẳn " Hứa Duật Sâm xoa đầu cô bảo.
Đường Dịch chỉ cười. Cô đan hai tay mình lại, lúc này mới nhớ ra mình đã không còn mang nhẫn cưới bên mình. Trước kia cô xem nó như vật bất ly thân, không có gì quan trọng hơn chiếc nhẫn đấy. Ấy thế mà tên sát nhân kia lại lấy nó đi, cô cũng không biết giờ đây nó nằm ở chỗ nào rồi.
Nhưng bỏ được nó...cô cảm thấy mình bỏ đi gánh nặng. Đường Dịch đã quyết tâm sẽ không dính dáng đến cuộc sống riêng tư của Nam Gia Ngộ nữa. Chỉ cần đợi tới thời điểm thích hợp cô sẽ đưa đơn ly hôn.
Cô...không thể sống cùng người đàn ông máu lạnh ấy nữa.
Anh ta...vô tâm hơn cả sức tưởng tượng của cô rồi.
Đường Dịch cảm thấy mình vì một người như thế yêu hết mình thật sự không xứng, cô nhìn Hứa Duật Sâm rồi bảo:" Sau khi tôi khỏe lại...anh có thể giúp tôi tìm việc làm không?".
Hứa Duật Sâm ngớ ra, sau đó gật đầu một cái.
" Được chứ, cô muốn là được ".
...
Việc Đường Dịch bỏ nhà đi hai tháng nay không may hôm nay truyền đến tai bà nội. Anh được gọi về để nghe giáo huấn.
" Tại sao con lại để con bé đi? " Bà hỏi.
" Là cô ta tự đi chứ con không có đánh không có đuổi " Nam Gia Ngộ đáp.
" Con...Tiểu Dịch là người ra sao ta không hiểu sao? Con đã làm gì con bé mà để nó giận đến như vậy hả?".
" Con không làm gì cả ".
" Nếu cô ta đi được, con mong cô ta đi luôn cũng được ".
Nam Gia Ngộ cảm thấy Đường Dịch này càng ngày càng phiền phức.
Anh để cô ở bên ngoài rong chơi cả hai tháng rồi, lại kéo thêm chuyện lên người anh như thế này. Từ khi nào việc về nhà chính thành nơi anh sẽ bị trách mắng thế này?
Thật sự muốn trừ khử Đường Dịch càng sớm càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.