Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh
Chương 36: Vứt Bỏ
Vô Nhất Vô Bửu
24/02/2021
Nam Gia Ngộ trở về nhà sớm, anh không thể ở công ty thêm giây phút nào nữa. Trong đầu cứ nghĩ đến Đường Dịch ở nhà như thế nào, mặc dù Ôn Noãn bên cạnh anh cũng yên tâm phần nào, nhưng mà…
Nam Gia Ngộ vừa về tới đã thấy Đường Dịch ngồi ở ngoài vườn, cô đang ngồi vẽ tranh. Anh đứng xa nhìn Đường Dịch, cô mặc bộ váy trắng dài đến đầu gối, tóc được cột cao lên làm lộ cái cổ trắng nõn của mình, tay cầm cọ vẽ, mắt chăm chú nhìn về giá đỡ tranh phía trước.
Anh từ từ tiến đến, anh không muốn làm cô sợ, Đường Dịch lúc này rất bài xích với anh.
Ôn Noãn từ trong tiến ra, cô đem ra trà và một ít bánh cho Đường Dịch. Những lúc thấy Đường Dịch ngồi vẽ tranh như vậy thật bình yên làm sao, đây chính là khoảng khắc mà Đường Dịch thích nhất, không phải bận tâm suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần nhìn vào bức tranh, nhìn màu sắc và không ngừng tưởng tượng thứ mình muốn vẽ ra.
Nhìn thấy Nam Gia Ngộ, anh liền đưa tay ra hiệu, Ôn Noãn hiểu chuyện nên không nói gì. Đường Dịch vẫn chăm chú không để ý xung quanh, Nam Gia Ngộ cứ thế tiến gần hơn.
Nhìn bức tranh của cô, anh không nghĩ Đường Dịch có năng khiếu về hội họa như vậy. Trước kia anh chưa từng thấy cô vẽ tranh bao giờ, hay là cô đã giấu đi không cho anh biết chứ?
Đường Dịch xoay đầu lại, cô bất ngờ thấy anh bị anh dọa cho giật mình. Đường Dịch đứng lên, không cẩn thận làm giá tranh bị đổ xuống.
“Tôi…làm em sợ sao?” Nam Gia Ngộ hỏi.
Đường Dịch lùi lại phía sau, cô quay sang nhìn Ôn Noãn.
“Đừng sợ, ông chủ sẽ không làm gì chị đâu” Ôn Noãn nói.
Đường Dịch nhìn cả hai, cô bỏ cọ vẽ xuống rồi chạy vào nhà. Nam Gia Ngộ đứng đó, anh không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn cúi người xuống, cô nhặt cọ vẽ lên rồi thở dài.
“Xem ra anh không nhớ gì sao?”.
Nam Gia Ngộ khó hiểu, nhớ cái gì chứ?
“Lúc cả hai là vợ chồng, đã có một lần anh uống say rồi về nhà. Lúc đó chị ấy đang vẽ tranh, bức tranh vừa hoàn thiện thì anh xuất hiện”.
“Tôi không hiểu sao lúc đó anh nổi nóng với chị ấy, vừa nhìn thấy bức tranh ở đó anh liền cầm nó lên, ném thẳng xuống cửa sổ”.
“Anh có biết lúc đấy Đường Dịch buồn bã như thế nào không? Thất vọng như thế nào không?”.
“Chị ấy có đam mê với nghệ thuật, bản thân rất thích vẽ tranh. Khi nhìn chị ấy vẽ tranh, tôi cảm nhận được sự bình yên và thấy rõ tâm trạng thoải mái của Đường Dịch ra sao”.
“Nhưng sau lần đó, khi anh ném bức tranh của chị ấy đi, chị ấy không còn vẽ tranh trong căn biệt thự này nữa, kể cả khi anh đã rời khỏi nhà”.
“Tôi biết lúc đó anh đang say, nhưng chỉ nhiêu đó nó đã gây ra vết thương trong lòng cho chị ấy rồi”.
Nam Gia Ngộ nghe xong lặng người, về chuyện đó…anh không hề nhớ gì cả. Lúc đó là anh say sao?
Dĩ nhiên anh không thể nhớ gì về nó. Hay là..anh tổn thương cô quá nhiều, vô số lần, bản thân cũng chẳng đếm nỗi nữa.
Nam Gia Ngộ cúi xuống cầm bức tranh lên, anh quay lưng vào nhà. Ôn Noãn ngồi đó thở dài, không biết về sau sẽ như thế nào đây.
Thật đáng lo, không thể yên tâm được chút nào cả.
…
Nam Gia Ngộ cầm bức tranh của cô về phòng, anh đặt xuống bàn đi đến chỗ Đường Dịch đang ngồi. Cô ngồi dưới sàn, ôm mình một góc ở đó, dường như đang rất sợ hãi điều gì đó.
Anh tiến tới, ôm lấy cô, dịu dàng xoa đầu Đường Dịch.
“Đừng sợ, tôi không vứt tranh của em nữa đâu” Nam Gia Ngộ nói.
“Đừng ngồi dưới sàn như thế, lạnh lắm có biết không?”.
Nam Gia Ngộ ôm cô về giường, nhìn thấy bức tranh của mình, Đường Dịch nhìn anh.
“Nếu em thích vẽ, sau này cứ thoải mái vẽ ở đây”.
“Tôi không cấm cản em làm điều mình thích”.
“Còn nữa…”.
Anh ngồi xuống, đưa tay chạm vào má cô.
“Lúc đó cho tôi xin lỗi, tôi không biết mình đã làm như thế với tranh của em”.
“Là do tôi say, là do tôi sai, xin lỗi em nhiều”.
Đường Dịch bất ngờ nắm lấy tay anh, Nam Gia Ngộ bất ngờ, anh tròn xoe mắt nhìn cô.
Cô…có phản ứng với anh rồi sao?
…
Buổi chiều, Khương Thần đến Nam gia, đến đây sẵn tiện anh đã mua một ít táo cho Đường Dịch.
Anh đưa cho Ôn Noãn, cô cầm lấy mở ra xem rồi nhìn Khương Thần.
“Đúng là bác sĩ Khương có khác, anh vẫn biết Đường Dịch thích gì”.
“Họ..hai hôm nay ổn chứ?” Khương Thần lo lắng hỏi.
“Rất ổn, ông chủ còn học gói há cảo làm cho chị ấy ăn”.
“Chỉ có điều, Đường Dịch đối với Nam Gia Ngộ còn bài xích, có lẽ sau cú sốc đó chị ấy sợ hãi Nam Gia Ngộ và Hứa Duật Sâm” Ôn Noãn nói.
Lúc này ở phía trên, Nam Gia Ngộ đi xuống, nhìn thấy Khương Thần đến đây anh cũng hiểu chuyện gì.
Ôn Noãn thấy anh đã xuất hiện, im lặng cầm bịch táo đi vào bếp. Nam Gia Ngộ đã chú ý đến, anh đi xuống hỏi Khương Thần.
“Cái gì vậy?”.
“Chỉ là táo, mua cho Đường Dịch thôi, cô ấy rất thích trái cây” Khương Thần nói.
Nam Gia Ngộ liếc mắt nhìn anh.
“Này…đừng nhìn tôi như thế”.
“Tôi không có ý định cướp Đường Dịch đi đâu”.
“Đừng lo”.
“Làm người ai lại làm thế”.
Nam Gia Ngộ vừa về tới đã thấy Đường Dịch ngồi ở ngoài vườn, cô đang ngồi vẽ tranh. Anh đứng xa nhìn Đường Dịch, cô mặc bộ váy trắng dài đến đầu gối, tóc được cột cao lên làm lộ cái cổ trắng nõn của mình, tay cầm cọ vẽ, mắt chăm chú nhìn về giá đỡ tranh phía trước.
Anh từ từ tiến đến, anh không muốn làm cô sợ, Đường Dịch lúc này rất bài xích với anh.
Ôn Noãn từ trong tiến ra, cô đem ra trà và một ít bánh cho Đường Dịch. Những lúc thấy Đường Dịch ngồi vẽ tranh như vậy thật bình yên làm sao, đây chính là khoảng khắc mà Đường Dịch thích nhất, không phải bận tâm suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần nhìn vào bức tranh, nhìn màu sắc và không ngừng tưởng tượng thứ mình muốn vẽ ra.
Nhìn thấy Nam Gia Ngộ, anh liền đưa tay ra hiệu, Ôn Noãn hiểu chuyện nên không nói gì. Đường Dịch vẫn chăm chú không để ý xung quanh, Nam Gia Ngộ cứ thế tiến gần hơn.
Nhìn bức tranh của cô, anh không nghĩ Đường Dịch có năng khiếu về hội họa như vậy. Trước kia anh chưa từng thấy cô vẽ tranh bao giờ, hay là cô đã giấu đi không cho anh biết chứ?
Đường Dịch xoay đầu lại, cô bất ngờ thấy anh bị anh dọa cho giật mình. Đường Dịch đứng lên, không cẩn thận làm giá tranh bị đổ xuống.
“Tôi…làm em sợ sao?” Nam Gia Ngộ hỏi.
Đường Dịch lùi lại phía sau, cô quay sang nhìn Ôn Noãn.
“Đừng sợ, ông chủ sẽ không làm gì chị đâu” Ôn Noãn nói.
Đường Dịch nhìn cả hai, cô bỏ cọ vẽ xuống rồi chạy vào nhà. Nam Gia Ngộ đứng đó, anh không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ôn Noãn cúi người xuống, cô nhặt cọ vẽ lên rồi thở dài.
“Xem ra anh không nhớ gì sao?”.
Nam Gia Ngộ khó hiểu, nhớ cái gì chứ?
“Lúc cả hai là vợ chồng, đã có một lần anh uống say rồi về nhà. Lúc đó chị ấy đang vẽ tranh, bức tranh vừa hoàn thiện thì anh xuất hiện”.
“Tôi không hiểu sao lúc đó anh nổi nóng với chị ấy, vừa nhìn thấy bức tranh ở đó anh liền cầm nó lên, ném thẳng xuống cửa sổ”.
“Anh có biết lúc đấy Đường Dịch buồn bã như thế nào không? Thất vọng như thế nào không?”.
“Chị ấy có đam mê với nghệ thuật, bản thân rất thích vẽ tranh. Khi nhìn chị ấy vẽ tranh, tôi cảm nhận được sự bình yên và thấy rõ tâm trạng thoải mái của Đường Dịch ra sao”.
“Nhưng sau lần đó, khi anh ném bức tranh của chị ấy đi, chị ấy không còn vẽ tranh trong căn biệt thự này nữa, kể cả khi anh đã rời khỏi nhà”.
“Tôi biết lúc đó anh đang say, nhưng chỉ nhiêu đó nó đã gây ra vết thương trong lòng cho chị ấy rồi”.
Nam Gia Ngộ nghe xong lặng người, về chuyện đó…anh không hề nhớ gì cả. Lúc đó là anh say sao?
Dĩ nhiên anh không thể nhớ gì về nó. Hay là..anh tổn thương cô quá nhiều, vô số lần, bản thân cũng chẳng đếm nỗi nữa.
Nam Gia Ngộ cúi xuống cầm bức tranh lên, anh quay lưng vào nhà. Ôn Noãn ngồi đó thở dài, không biết về sau sẽ như thế nào đây.
Thật đáng lo, không thể yên tâm được chút nào cả.
…
Nam Gia Ngộ cầm bức tranh của cô về phòng, anh đặt xuống bàn đi đến chỗ Đường Dịch đang ngồi. Cô ngồi dưới sàn, ôm mình một góc ở đó, dường như đang rất sợ hãi điều gì đó.
Anh tiến tới, ôm lấy cô, dịu dàng xoa đầu Đường Dịch.
“Đừng sợ, tôi không vứt tranh của em nữa đâu” Nam Gia Ngộ nói.
“Đừng ngồi dưới sàn như thế, lạnh lắm có biết không?”.
Nam Gia Ngộ ôm cô về giường, nhìn thấy bức tranh của mình, Đường Dịch nhìn anh.
“Nếu em thích vẽ, sau này cứ thoải mái vẽ ở đây”.
“Tôi không cấm cản em làm điều mình thích”.
“Còn nữa…”.
Anh ngồi xuống, đưa tay chạm vào má cô.
“Lúc đó cho tôi xin lỗi, tôi không biết mình đã làm như thế với tranh của em”.
“Là do tôi say, là do tôi sai, xin lỗi em nhiều”.
Đường Dịch bất ngờ nắm lấy tay anh, Nam Gia Ngộ bất ngờ, anh tròn xoe mắt nhìn cô.
Cô…có phản ứng với anh rồi sao?
…
Buổi chiều, Khương Thần đến Nam gia, đến đây sẵn tiện anh đã mua một ít táo cho Đường Dịch.
Anh đưa cho Ôn Noãn, cô cầm lấy mở ra xem rồi nhìn Khương Thần.
“Đúng là bác sĩ Khương có khác, anh vẫn biết Đường Dịch thích gì”.
“Họ..hai hôm nay ổn chứ?” Khương Thần lo lắng hỏi.
“Rất ổn, ông chủ còn học gói há cảo làm cho chị ấy ăn”.
“Chỉ có điều, Đường Dịch đối với Nam Gia Ngộ còn bài xích, có lẽ sau cú sốc đó chị ấy sợ hãi Nam Gia Ngộ và Hứa Duật Sâm” Ôn Noãn nói.
Lúc này ở phía trên, Nam Gia Ngộ đi xuống, nhìn thấy Khương Thần đến đây anh cũng hiểu chuyện gì.
Ôn Noãn thấy anh đã xuất hiện, im lặng cầm bịch táo đi vào bếp. Nam Gia Ngộ đã chú ý đến, anh đi xuống hỏi Khương Thần.
“Cái gì vậy?”.
“Chỉ là táo, mua cho Đường Dịch thôi, cô ấy rất thích trái cây” Khương Thần nói.
Nam Gia Ngộ liếc mắt nhìn anh.
“Này…đừng nhìn tôi như thế”.
“Tôi không có ý định cướp Đường Dịch đi đâu”.
“Đừng lo”.
“Làm người ai lại làm thế”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.