Chương 30
Mễ Hoa
06/12/2024
Tại thời điểm tôi và Chu Tẫn quyết định kết hôn, tôi đã nộp hồ sơ xin vào làm ở một phòng tranh, công việc là dạy các bé con học vẽ.
Chu Tẫn giỏi hơn tôi rất nhiều, anh lái motor cực kỳ đỉnh, cũng đã tham gia khá nhiều giải vô địch lái motor địa hình và nhận được vô số cúp và tiền thưởng.
Ước nguyện của tôi là sẽ mở được một phòng tranh của riêng mình, ước mộng của anh là tự thành lập một câu lạc bộ lái motor, có thể đào tạo ra một đội xe giành chức vô địch thế giới.
Con đường chúng tôi đi đang càng ngày càng tốt.
Chu Tẫn luôn nói phải đi về phía trước, nhìn về tương lai. Tiếc là không ai nói cho chúng tôi biết, có đôi khi đi trên đường đời bạn không thể quay đầu lại, cũng không thể làm mọi thứ như mình mong muốn.
Phó Lôi đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng anh Sấm chỉ đích danh muốn mời Chu Tẫn và tôi ăn một bữa cơm.
Anh không từ chối được, vì khi ấy băng đảng lớn nhất Hoài Thành chắc chắn là anh Sấm, không ai đắc tội nổi với ông ta.
Trong khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, bày ra cả một bàn đầy sơn hào hải vị.
Trừ Phó Lôi và Chu Tẫn thì hầu hết đều là những gương mặt lạ hoắc.
À không đúng, tôi còn biết anh Sấm và thằng em trai Tôn Tiểu Xuân của ông ta nữa.
Tôn Tiểu Xuân vừa mở miệng là gọi ngay một tiếng "em dâu", dường như không hề để ý tới thù oán đã từng có với Chu Tẫn.
Gã ta chủ động mời tôi một ly rượu, miệng vẫn nói ly này là để xin lỗi vì chuyện vô liêm sỉ trước đây gã đã làm.
Khi tôi vẫn đang cầm ly rượu không biết có nên uống hay không thì Chu Tẫn đã nhẹ nhàng nhận lấy ly rượu này: "Anh Tiểu Xuân ạ, để em uống thay A Yên, cô ấy không biết uống rượu."
"Chu Tẫn, mày làm thế này là không được rồi, không cho anh đây tí mặt mũi nào à. Gì mà biết uống với không biết uống, chẳng lẽ nhấp môi một cái cũng không được? Có phải mày vẫn chưa bỏ qua chuyện ngày xưa không?" Tôn Tiểu Xuân nâng giọng với vẻ mặt không hài lòng.
Mặt tôi hơi tái nhợt, nhưng Chu Tẫn vẫn giữ dáng vẻ không quá để ý, anh tùy ý ngả người ra sau, bàn tay để dưới bàn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Mong các anh thứ lỗi, gần đây vợ chồng em đang chuẩn bị có em bé. Nếu các anh thật sự muốn vợ em uống thì chỉ có thể lấy trà thay rượu thôi." Trên mặt Chu Tẫn vẫn giữ nét cười, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt.
"A Tẫn, tin chú mày kết hôn anh còn chưa tin được mà giờ mày sắp có con luôn rồi hả."
Trên bàn có một ông anh mặc tây trang, tóc chải ngược bóng lưỡng, một bên hút xì gà một bên cười nói: "Nghĩ kĩ chưa? Chú mày mới bao lớn, có đang nóng lòng quá không đấy."
Chu Tẫn cười rất thản nhiên: "Không nhanh, mấy anh cũng không phải không biết, loại người từ nhỏ đã không nhà không cửa như em thì đời này chỉ mong có một mái ấm thôi. Ai mà không muốn sống với tháng ngày yên ổn đâu anh."
So với mấy năm trước thì bây giờ nhìn anh Sấm lại vơi bớt chút hung ác ngày xưa, bàn tay đang vân vê một chuỗi tràng hạt nghe nói là đồ cổ, trên khuôn mặt mập mạp kia đeo một chiếc kính cận, nhìn trông cũng có vài phần dáng vẻ giống tỏi nở hoa muốn giả bộ làm thủy tiên ra phết.
Sau đó ông ta gõ bàn, dùng chuỗi tràng hạt đeo tay chỉ vào người đang hút xì gà:
"Còn ở đó mà hút, tắt lửa đi. Không biết hôm nay mời ai đến sao, mắt sinh ra để làm gì thế."
Ông ta nói với giọng không vui, nói xong lại ra vẻ giống như ông anh trai tốt tính an ủi tôi: "Tiểu Yên, lần đầu gặp gỡ anh cũng chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cho em, chuỗi tràng hạt này tặng cho em nhé, đừng ngại làm gì."
"Nhìn anh Sấm của chúng ta mà xem, chuỗi mắt ma Hải Hoàng như này mà nói tặng là tặng luôn, em nhớ đây là đồ sưu tầm mà ngài thích nhất đấy."
Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc vừa gợi cảm vừa quyến rũ ngồi bên cạnh anh Sấm, khuỷu tay khoác lên vai Tôn Đại Sấm, đôi mắt phượng đầy phong tình kia mỉm cười nói với tôi: "Em gái, anh Sấm thực lòng quý mến em đấy, còn không mau nhận lấy đi."
Trước khi vào phòng Chu Tẫn đã từng giới thiệu với tôi, người phụ nữ này được mọi người gọi là chị Quyên, đã đi theo Tôn Đại Sấm rất nhiều năm.
Trong phòng này ngoại trừ chị ấy thì còn có mấy cô gái tiếp rượu trông khá xinh xắn, người nào cũng đẹp đẽ diễm lệ, tốp năm tốp ba mà ngồi giữa mấy tên đàn ông.
Cả Phó Lôi và Chu Tẫn đều cười nói tôi cứ nhận lấy đồ anh Sấm tặng, thậm chí Chu Tẫn còn đặc biệt cảm ơn ông ta nữa.
Mọi người ngồi trên bàn cũng coi như hòa hợp, liên tục kính rượu với nhau, nghe anh Sấm nói một ít về giám định và thưởng thức đồ cổ, rồi bắt đầu hàn huyên chuyện cũ năm xưa.
Chu Tẫn giỏi hơn tôi rất nhiều, anh lái motor cực kỳ đỉnh, cũng đã tham gia khá nhiều giải vô địch lái motor địa hình và nhận được vô số cúp và tiền thưởng.
Ước nguyện của tôi là sẽ mở được một phòng tranh của riêng mình, ước mộng của anh là tự thành lập một câu lạc bộ lái motor, có thể đào tạo ra một đội xe giành chức vô địch thế giới.
Con đường chúng tôi đi đang càng ngày càng tốt.
Chu Tẫn luôn nói phải đi về phía trước, nhìn về tương lai. Tiếc là không ai nói cho chúng tôi biết, có đôi khi đi trên đường đời bạn không thể quay đầu lại, cũng không thể làm mọi thứ như mình mong muốn.
Phó Lôi đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng anh Sấm chỉ đích danh muốn mời Chu Tẫn và tôi ăn một bữa cơm.
Anh không từ chối được, vì khi ấy băng đảng lớn nhất Hoài Thành chắc chắn là anh Sấm, không ai đắc tội nổi với ông ta.
Trong khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, bày ra cả một bàn đầy sơn hào hải vị.
Trừ Phó Lôi và Chu Tẫn thì hầu hết đều là những gương mặt lạ hoắc.
À không đúng, tôi còn biết anh Sấm và thằng em trai Tôn Tiểu Xuân của ông ta nữa.
Tôn Tiểu Xuân vừa mở miệng là gọi ngay một tiếng "em dâu", dường như không hề để ý tới thù oán đã từng có với Chu Tẫn.
Gã ta chủ động mời tôi một ly rượu, miệng vẫn nói ly này là để xin lỗi vì chuyện vô liêm sỉ trước đây gã đã làm.
Khi tôi vẫn đang cầm ly rượu không biết có nên uống hay không thì Chu Tẫn đã nhẹ nhàng nhận lấy ly rượu này: "Anh Tiểu Xuân ạ, để em uống thay A Yên, cô ấy không biết uống rượu."
"Chu Tẫn, mày làm thế này là không được rồi, không cho anh đây tí mặt mũi nào à. Gì mà biết uống với không biết uống, chẳng lẽ nhấp môi một cái cũng không được? Có phải mày vẫn chưa bỏ qua chuyện ngày xưa không?" Tôn Tiểu Xuân nâng giọng với vẻ mặt không hài lòng.
Mặt tôi hơi tái nhợt, nhưng Chu Tẫn vẫn giữ dáng vẻ không quá để ý, anh tùy ý ngả người ra sau, bàn tay để dưới bàn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Mong các anh thứ lỗi, gần đây vợ chồng em đang chuẩn bị có em bé. Nếu các anh thật sự muốn vợ em uống thì chỉ có thể lấy trà thay rượu thôi." Trên mặt Chu Tẫn vẫn giữ nét cười, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt.
"A Tẫn, tin chú mày kết hôn anh còn chưa tin được mà giờ mày sắp có con luôn rồi hả."
Trên bàn có một ông anh mặc tây trang, tóc chải ngược bóng lưỡng, một bên hút xì gà một bên cười nói: "Nghĩ kĩ chưa? Chú mày mới bao lớn, có đang nóng lòng quá không đấy."
Chu Tẫn cười rất thản nhiên: "Không nhanh, mấy anh cũng không phải không biết, loại người từ nhỏ đã không nhà không cửa như em thì đời này chỉ mong có một mái ấm thôi. Ai mà không muốn sống với tháng ngày yên ổn đâu anh."
So với mấy năm trước thì bây giờ nhìn anh Sấm lại vơi bớt chút hung ác ngày xưa, bàn tay đang vân vê một chuỗi tràng hạt nghe nói là đồ cổ, trên khuôn mặt mập mạp kia đeo một chiếc kính cận, nhìn trông cũng có vài phần dáng vẻ giống tỏi nở hoa muốn giả bộ làm thủy tiên ra phết.
Sau đó ông ta gõ bàn, dùng chuỗi tràng hạt đeo tay chỉ vào người đang hút xì gà:
"Còn ở đó mà hút, tắt lửa đi. Không biết hôm nay mời ai đến sao, mắt sinh ra để làm gì thế."
Ông ta nói với giọng không vui, nói xong lại ra vẻ giống như ông anh trai tốt tính an ủi tôi: "Tiểu Yên, lần đầu gặp gỡ anh cũng chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cho em, chuỗi tràng hạt này tặng cho em nhé, đừng ngại làm gì."
"Nhìn anh Sấm của chúng ta mà xem, chuỗi mắt ma Hải Hoàng như này mà nói tặng là tặng luôn, em nhớ đây là đồ sưu tầm mà ngài thích nhất đấy."
Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc vừa gợi cảm vừa quyến rũ ngồi bên cạnh anh Sấm, khuỷu tay khoác lên vai Tôn Đại Sấm, đôi mắt phượng đầy phong tình kia mỉm cười nói với tôi: "Em gái, anh Sấm thực lòng quý mến em đấy, còn không mau nhận lấy đi."
Trước khi vào phòng Chu Tẫn đã từng giới thiệu với tôi, người phụ nữ này được mọi người gọi là chị Quyên, đã đi theo Tôn Đại Sấm rất nhiều năm.
Trong phòng này ngoại trừ chị ấy thì còn có mấy cô gái tiếp rượu trông khá xinh xắn, người nào cũng đẹp đẽ diễm lệ, tốp năm tốp ba mà ngồi giữa mấy tên đàn ông.
Cả Phó Lôi và Chu Tẫn đều cười nói tôi cứ nhận lấy đồ anh Sấm tặng, thậm chí Chu Tẫn còn đặc biệt cảm ơn ông ta nữa.
Mọi người ngồi trên bàn cũng coi như hòa hợp, liên tục kính rượu với nhau, nghe anh Sấm nói một ít về giám định và thưởng thức đồ cổ, rồi bắt đầu hàn huyên chuyện cũ năm xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.