Chương 11: Đào Hoa Trăm Năm, Còn Lại Héo Mòn.
Puii Pi Dy
09/01/2021
...
Thêm một năm nữa, tin tức của kẻ đứng sau âm mưu hành thích Thái tử cùng Thái tử phi vẫn chưa tìm ra, vẫn là mảnh trống không, không một manh mối, dấu vết nào mới cả. Ngược lại người trong Kinh Thành nhìn thấy vị Nhị vương gia mới năm nào điên cuồng vì Vương phi mình chết mà nay đã ôm ấp yêu chiều nữ tử khác. Đa số người cho rằng Nhị vương gia yêu Nhị vương phi cũng chỉ có thế, đau khổ có được bao lâu chứ? Thân xác Nhị vương phi còn chưa lạnh, Nhị vương gia đã cho phép bản thân yêu thích người khác rồi!
Còn số ít khi nhìn vào dung mạo nữ nhân cạnh Nhị vương gia, họ cho rằng Nhị vương gia vì nhớ thương Nhị vương phi quá nên làm thế, bởi lẽ nữ nhân kia rất rất giống Nhị vương phi. Nhị vương gia đơn thuần muốn qua dung nhan nữ nhân kia thấy Nhị vương phi xưa, cho là Nhị vương gia si tình chứ chẳng phải bạc tình.
Nhị Vương Phủ.
Ở một căn phòng đang không ngừng truyền ra ngoài thanh âm kiều mị của nam nữ triền miên. Bên trong ấy ánh nến không biết từ khi nào đã thổi tắt, tối đen như mực, không thấy rõ cái gì, có điều nương theo ánh trăng len lỏi nhờ cửa sổ mở, vẫn mơ hồ nhìn được hai thân ảnh đang quấn quýt trên giường lớn kia.
Nam nữ trần truồng mà dính lấy nhau, hai thân thể đẹp đẽ quyến luyến không dứt, nữ tử nằm dưới liên tục phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều bởi những lần nhấp nhô từng nhịp điệu của nam nhân trên thân mình, phần nam nhân thỉnh thoảng gầm nhẹ bày tỏ thỏa mãn mà nữ tử đem cho. Hình ảnh kiều diễm, hương mật ái ân lan tỏa không khí căn phòng, bộ dạng cả hai điên cuồng, mê loạn dây dưa lẫn nhau chẳng ngưng nghỉ.
"Vương gia, mai là ngày tròn một năm chúng ta gặp gỡ, mai người có thể hay không theo ý Tuyết Tình định?" Nữ tử ôm cổ nam nhân, hôn lên làn da màu đồng còn ướt đọng mồ hôi của nam nhân, mềm mỏng nói.
Nam nhân thở ra một hơi, nghe vậy cười một tiếng, khàn khàn đáp: "Được, theo nàng hết!"
"Tuyết Tình xin tạ ơn vương gia~ Ngày mai Tuyết Tình nhất định khiến người hài lòng! Ây... đau..." Nữ tử yếu ớt kêu lên, tiếng nũng nịu vô cùng mê hoặc nam nhân, rồi nữ tử lại phối hợp, ăn ý chuyển động cùng nam nhân.
Hai con người này, chính là Nhị vương gia Mặc Huyền và nữ nhân tên Tuyết Tình, sở hữu dung nhan tương đồng Liên Tước đã chết. Là người mà cả Kinh Thành hướng đến bàn tán.
Tuyết Tình sau trận hoạn ái nồng nhiệt cùng Mặc Huyền, nàng hai mắt vốn dĩ nhắm lại nghỉ ngơi, nhưng lúc này đột nhiên mở ra. Tầm mắt chuyển qua Mặc Huyền bên cạnh, hắn gương mặt tuấn lãng, vẻ mặt mãn nguyện, cả người trông thư giãn, có vẻ như hắn ngủ say giấc.
Quan sát hồi lâu, Tuyết Tình xác định Mặc Huyền thật ngủ sâu rồi, nàng mới nhẹ chống tay ngồi dậy, hành động thận trọng rời giường. Nàng tiếp theo giơ tay nhặt y phục rơi rải rác tại mặt đất lên mặc vào, khoác thêm áo choàng che đi dấu vết cảnh xuân trên người. Rồi len lén lấy ra đồ người khác chuẩn bị cho mình, nàng nhìn hòm gỗ đơn điệu trong tay.
Trí óc chợt hiện hình ảnh ngày đó, ngày nàng bước xuống vũng bùn hiện giờ.
Nàng Tuyết Tình lúc ấy chỉ là một cô nương nhỏ có gia cảnh nghèo hèn ở vùng thôn quê cách xa Kinh Thành, trong thôn quê thì nàng sống tốt vô cùng, dù nghèo nhưng cố gắng làm chăm chỉ không sợ khổ đói. Đáng lẽ mọi thứ đều yên bình diễn ra với nàng, mà chỉ vì cha nàng nghe ai xúi ở Kinh Thành làm ăn rất được, dễ dàng có lời. Nên ông tích góp tiền tài, đem nàng cùng lên Kinh Thành buôn bán, ý muốn đổi vận.
Khi tới nơi, không ngờ đụng phải kẻ hay lừa gạt giả dạng người giúp họ có nơi bán đồ, chốn Kinh Thành xa lạ, chẳng hề thân thuộc đường đi lối lại, lẫn tâm tư đơn giản. Thế là cả hai tin lời tên đó, cứ vậy ngu ngơ bị lừa lấy hết tiền, chờ rõ việc kê lừa đảo chạy mất.
Cha nàng tức giận, về sau sinh bệnh nặng, tiền ăn, tiền thuê chỗ ở không có, tiền mời đại phu khám, mua thuốc lại càng không thể. Bao lần khổ sở tìm đủ biện pháp chống đỡ, đáng tiếc vẫn chẳng duy trì được nhiều. Khoảng khắc nàng tưởng chừng hết thật, chả có cách nữa, chấp nhận chờ chết, là hi vọng đột ngột đến bẻn nàng.
Người nam nhân áo đen tới cạnh, hắn ta muốn nàng học cách thành một nữ tử xa lạ, có dung mạo giống với nàng, nếu làm được hắn ta sẽ cứu vãn hoàn cảnh của nàng. Người nam nhân không chỉ dùng lời nói, còn dùng hành động minh chứng, cho nàng số bạc, mời đại phu giỏi nhất xem bệnh cho cha, người đó sắp xếp cả chỗ ở.
Người kia làm nhiều việc giúp đỡ, mà thật sự trong đó có đe dọa nàng. Đúng, nàng phải trả Ân bằng thể xác, tinh thần, ngoan ngoãn học hỏi mọi điều liên quan đến nữ tử tương đồng mình tên Liên Tước. Hoặc giống, hoặc hơn Liên Tước.
Xong bị ép ném tới chỗ Nhị vương gia Mặc Huyền, hoàn thành một nhiệm vụ nữa là lừa gạt tình cảm của nam nhân Mặc Huyền.
Nếu nàng từ chối làm chuyện này, nàng có thể trả Ân bằng tính mạng mình và cha. Không mong muốn, nàng bắt buộc phải làm!
Để ngày hôm nay hiến thân cho một Mặc Huyền, tự vùi chôn vào vị trí thế thân Liên Tước.
Phần Mặc Huyền, cái Vương gia quyền quý từ lúc gặp gỡ nàng tới giờ, hắn đối đãi nàng vô cùng tốt, hoàn toản đem nàng sủng ái, cưng chiều. Có điều hắn thi thoảng buột miệng nói nhẩm tên, gọi nàng Liên Tước.
Đan xen nhiều lần say rượu, không tỉnh tảo kể về Liên Tước, về tình cảm giữa Liên Tước, hắn khi xưa đẹp đẽ cỡ nào, tiếc rằng ngày thành hôn, hắn mất đi Liên Tước, vĩnh viễn đánh mất nữ nhân hắn yêu, thậm trí yêu đến mức đặt trên đầu quả tim cưng chiều. Chính vậy cảm giác đau khổ muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Nghe hắn kể lể, suy tư, nàng mệt mỏi, cùng nhận thức thứ hắn cho nàng, hết thảy thuộc về Liên Tước, nàng đơn giản là thế thân, trùng hợp đúng lý có được.
Không sao! Không quan trọng!
Nàng không quản trong đây là sự tình thù hận gì mà cần người như nàng làm quân cờ, đóng giả, chỉ cần hiểu mở hòm gỗ đang cầm và đợi ngày mai thôi, mọi thứ rồi sẽ chấm dứt!
Tuyết Tình ngừng nghĩ, thở ra một hơi, nàng quả quyết, quyết tâm mở ra hòm gỗ. Vươn tay nàng mở hòm rồi, đôi mắt mắt đẹp rất nhanh trông thấy thứ đựng trong đấy, một bức thư chứa dòng chữ dài.
...
Tại gốc cây héo tàn của Hoa Đào Trăm Năm.
Mặc Huyền chiếu ý mỹ nhân, hắn bước chân đặt xuống nơi quen thuộc đã lâu không đến, đưa mắt nhìn bốn phía không bóng người, đảo quanh ánh mắt một vòng, rồi dừng tại gốc cây héo khô, sơ xác không hoa, Mặc Huyền nhíu mày, mảnh kí ức trong đầu bất chợt ùa về, làm tâm tình hắn thay đổi.
"Không sao rồi, tất cả đều qua."
"Kiêu Kiêu, ta thích nàng, nàng gả cho ta được không?"
"Phụ mẫu nàng sớm đã đồng ý, chính là xem nàng như nào. Kiêu Kiêu cũng thích ta đúng không? Có nguyện ý gả cho ta không?"
Hoa Kiêu ngày trước hắn bỏ, vẫn có kẻ ngốc thích đồ vật hắn vứt như Thái tử, nhặt về yêu thương, nguyện vì Hoa Kiêu làm việc.
Chết cùng Hoa Kiêu, bảo vệ Hoa thị khỏi nguy hiểm hắn tạo nên, che giấu tội danh, chuyện ác tầy đình Hoa Kiêu gây, có chăng thiếu mỗi việc thay Hoa Kiêu trả thù hắn. Bỏ đi, không lâu nữa, hắn khẳng định hủy hoại Hoa thị! Dùng máu tươi thân nhân của Hoa Kiêu tế linh hồn đã khuất của Tước nhi!
Thái tử Mặc Ôn chết, cái chết Mặc Ôn hắn thấy rõ lí do không phải thích khách ám sát gì, căn bản thời gian đó nhất thiết có sự kiện lớn diễn ra, che đậy lên chuyện của hắn, vừa đủ ảnh hướng mới chuyển được hết ánh mắt, thu chú ý chỗ Hoàng thượng.
Thế thôi, chuyện hắn sẽ dần dần đi vào quên lãng. Tội trạng Hoa thị lừa gạt thiên hạ, lừa Hoàng thất Hoa Kiêu tự sát ấy, tội Hoa Kiêu giết hại người Hoàng thất, mãi mãi không được ai điều tra.
Là Mặc Ôn ngàn vạn không nghĩ trời hướng hắn ban cơ hội, một mật báo cho hắn biết biên cương xảy ra chuyện, phải có người đến giải quyết. Người có khả năng nhất là hắn, người phù hợp nhất cũng là hắn, khả năng Hoàng thượng phái hắn đi rất cao,
Lúc ấy lời nói của hắn chắc chắn có trọng lương! Đủ đề nghị một chuyện.
Mặc Ôn chết, bè phái của Mặc Ôn sớm muộn tan rã, tan rã là mất uy lực, khe hở theo sau sẽ xuất hiện ở chuyện kia.
Lại kèm đề nghị tra xét của hắn. Ngày Hoa thị tàn chẳng xa vời!
Thêm một năm nữa, tin tức của kẻ đứng sau âm mưu hành thích Thái tử cùng Thái tử phi vẫn chưa tìm ra, vẫn là mảnh trống không, không một manh mối, dấu vết nào mới cả. Ngược lại người trong Kinh Thành nhìn thấy vị Nhị vương gia mới năm nào điên cuồng vì Vương phi mình chết mà nay đã ôm ấp yêu chiều nữ tử khác. Đa số người cho rằng Nhị vương gia yêu Nhị vương phi cũng chỉ có thế, đau khổ có được bao lâu chứ? Thân xác Nhị vương phi còn chưa lạnh, Nhị vương gia đã cho phép bản thân yêu thích người khác rồi!
Còn số ít khi nhìn vào dung mạo nữ nhân cạnh Nhị vương gia, họ cho rằng Nhị vương gia vì nhớ thương Nhị vương phi quá nên làm thế, bởi lẽ nữ nhân kia rất rất giống Nhị vương phi. Nhị vương gia đơn thuần muốn qua dung nhan nữ nhân kia thấy Nhị vương phi xưa, cho là Nhị vương gia si tình chứ chẳng phải bạc tình.
Nhị Vương Phủ.
Ở một căn phòng đang không ngừng truyền ra ngoài thanh âm kiều mị của nam nữ triền miên. Bên trong ấy ánh nến không biết từ khi nào đã thổi tắt, tối đen như mực, không thấy rõ cái gì, có điều nương theo ánh trăng len lỏi nhờ cửa sổ mở, vẫn mơ hồ nhìn được hai thân ảnh đang quấn quýt trên giường lớn kia.
Nam nữ trần truồng mà dính lấy nhau, hai thân thể đẹp đẽ quyến luyến không dứt, nữ tử nằm dưới liên tục phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều bởi những lần nhấp nhô từng nhịp điệu của nam nhân trên thân mình, phần nam nhân thỉnh thoảng gầm nhẹ bày tỏ thỏa mãn mà nữ tử đem cho. Hình ảnh kiều diễm, hương mật ái ân lan tỏa không khí căn phòng, bộ dạng cả hai điên cuồng, mê loạn dây dưa lẫn nhau chẳng ngưng nghỉ.
"Vương gia, mai là ngày tròn một năm chúng ta gặp gỡ, mai người có thể hay không theo ý Tuyết Tình định?" Nữ tử ôm cổ nam nhân, hôn lên làn da màu đồng còn ướt đọng mồ hôi của nam nhân, mềm mỏng nói.
Nam nhân thở ra một hơi, nghe vậy cười một tiếng, khàn khàn đáp: "Được, theo nàng hết!"
"Tuyết Tình xin tạ ơn vương gia~ Ngày mai Tuyết Tình nhất định khiến người hài lòng! Ây... đau..." Nữ tử yếu ớt kêu lên, tiếng nũng nịu vô cùng mê hoặc nam nhân, rồi nữ tử lại phối hợp, ăn ý chuyển động cùng nam nhân.
Hai con người này, chính là Nhị vương gia Mặc Huyền và nữ nhân tên Tuyết Tình, sở hữu dung nhan tương đồng Liên Tước đã chết. Là người mà cả Kinh Thành hướng đến bàn tán.
Tuyết Tình sau trận hoạn ái nồng nhiệt cùng Mặc Huyền, nàng hai mắt vốn dĩ nhắm lại nghỉ ngơi, nhưng lúc này đột nhiên mở ra. Tầm mắt chuyển qua Mặc Huyền bên cạnh, hắn gương mặt tuấn lãng, vẻ mặt mãn nguyện, cả người trông thư giãn, có vẻ như hắn ngủ say giấc.
Quan sát hồi lâu, Tuyết Tình xác định Mặc Huyền thật ngủ sâu rồi, nàng mới nhẹ chống tay ngồi dậy, hành động thận trọng rời giường. Nàng tiếp theo giơ tay nhặt y phục rơi rải rác tại mặt đất lên mặc vào, khoác thêm áo choàng che đi dấu vết cảnh xuân trên người. Rồi len lén lấy ra đồ người khác chuẩn bị cho mình, nàng nhìn hòm gỗ đơn điệu trong tay.
Trí óc chợt hiện hình ảnh ngày đó, ngày nàng bước xuống vũng bùn hiện giờ.
Nàng Tuyết Tình lúc ấy chỉ là một cô nương nhỏ có gia cảnh nghèo hèn ở vùng thôn quê cách xa Kinh Thành, trong thôn quê thì nàng sống tốt vô cùng, dù nghèo nhưng cố gắng làm chăm chỉ không sợ khổ đói. Đáng lẽ mọi thứ đều yên bình diễn ra với nàng, mà chỉ vì cha nàng nghe ai xúi ở Kinh Thành làm ăn rất được, dễ dàng có lời. Nên ông tích góp tiền tài, đem nàng cùng lên Kinh Thành buôn bán, ý muốn đổi vận.
Khi tới nơi, không ngờ đụng phải kẻ hay lừa gạt giả dạng người giúp họ có nơi bán đồ, chốn Kinh Thành xa lạ, chẳng hề thân thuộc đường đi lối lại, lẫn tâm tư đơn giản. Thế là cả hai tin lời tên đó, cứ vậy ngu ngơ bị lừa lấy hết tiền, chờ rõ việc kê lừa đảo chạy mất.
Cha nàng tức giận, về sau sinh bệnh nặng, tiền ăn, tiền thuê chỗ ở không có, tiền mời đại phu khám, mua thuốc lại càng không thể. Bao lần khổ sở tìm đủ biện pháp chống đỡ, đáng tiếc vẫn chẳng duy trì được nhiều. Khoảng khắc nàng tưởng chừng hết thật, chả có cách nữa, chấp nhận chờ chết, là hi vọng đột ngột đến bẻn nàng.
Người nam nhân áo đen tới cạnh, hắn ta muốn nàng học cách thành một nữ tử xa lạ, có dung mạo giống với nàng, nếu làm được hắn ta sẽ cứu vãn hoàn cảnh của nàng. Người nam nhân không chỉ dùng lời nói, còn dùng hành động minh chứng, cho nàng số bạc, mời đại phu giỏi nhất xem bệnh cho cha, người đó sắp xếp cả chỗ ở.
Người kia làm nhiều việc giúp đỡ, mà thật sự trong đó có đe dọa nàng. Đúng, nàng phải trả Ân bằng thể xác, tinh thần, ngoan ngoãn học hỏi mọi điều liên quan đến nữ tử tương đồng mình tên Liên Tước. Hoặc giống, hoặc hơn Liên Tước.
Xong bị ép ném tới chỗ Nhị vương gia Mặc Huyền, hoàn thành một nhiệm vụ nữa là lừa gạt tình cảm của nam nhân Mặc Huyền.
Nếu nàng từ chối làm chuyện này, nàng có thể trả Ân bằng tính mạng mình và cha. Không mong muốn, nàng bắt buộc phải làm!
Để ngày hôm nay hiến thân cho một Mặc Huyền, tự vùi chôn vào vị trí thế thân Liên Tước.
Phần Mặc Huyền, cái Vương gia quyền quý từ lúc gặp gỡ nàng tới giờ, hắn đối đãi nàng vô cùng tốt, hoàn toản đem nàng sủng ái, cưng chiều. Có điều hắn thi thoảng buột miệng nói nhẩm tên, gọi nàng Liên Tước.
Đan xen nhiều lần say rượu, không tỉnh tảo kể về Liên Tước, về tình cảm giữa Liên Tước, hắn khi xưa đẹp đẽ cỡ nào, tiếc rằng ngày thành hôn, hắn mất đi Liên Tước, vĩnh viễn đánh mất nữ nhân hắn yêu, thậm trí yêu đến mức đặt trên đầu quả tim cưng chiều. Chính vậy cảm giác đau khổ muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Nghe hắn kể lể, suy tư, nàng mệt mỏi, cùng nhận thức thứ hắn cho nàng, hết thảy thuộc về Liên Tước, nàng đơn giản là thế thân, trùng hợp đúng lý có được.
Không sao! Không quan trọng!
Nàng không quản trong đây là sự tình thù hận gì mà cần người như nàng làm quân cờ, đóng giả, chỉ cần hiểu mở hòm gỗ đang cầm và đợi ngày mai thôi, mọi thứ rồi sẽ chấm dứt!
Tuyết Tình ngừng nghĩ, thở ra một hơi, nàng quả quyết, quyết tâm mở ra hòm gỗ. Vươn tay nàng mở hòm rồi, đôi mắt mắt đẹp rất nhanh trông thấy thứ đựng trong đấy, một bức thư chứa dòng chữ dài.
...
Tại gốc cây héo tàn của Hoa Đào Trăm Năm.
Mặc Huyền chiếu ý mỹ nhân, hắn bước chân đặt xuống nơi quen thuộc đã lâu không đến, đưa mắt nhìn bốn phía không bóng người, đảo quanh ánh mắt một vòng, rồi dừng tại gốc cây héo khô, sơ xác không hoa, Mặc Huyền nhíu mày, mảnh kí ức trong đầu bất chợt ùa về, làm tâm tình hắn thay đổi.
"Không sao rồi, tất cả đều qua."
"Kiêu Kiêu, ta thích nàng, nàng gả cho ta được không?"
"Phụ mẫu nàng sớm đã đồng ý, chính là xem nàng như nào. Kiêu Kiêu cũng thích ta đúng không? Có nguyện ý gả cho ta không?"
Hoa Kiêu ngày trước hắn bỏ, vẫn có kẻ ngốc thích đồ vật hắn vứt như Thái tử, nhặt về yêu thương, nguyện vì Hoa Kiêu làm việc.
Chết cùng Hoa Kiêu, bảo vệ Hoa thị khỏi nguy hiểm hắn tạo nên, che giấu tội danh, chuyện ác tầy đình Hoa Kiêu gây, có chăng thiếu mỗi việc thay Hoa Kiêu trả thù hắn. Bỏ đi, không lâu nữa, hắn khẳng định hủy hoại Hoa thị! Dùng máu tươi thân nhân của Hoa Kiêu tế linh hồn đã khuất của Tước nhi!
Thái tử Mặc Ôn chết, cái chết Mặc Ôn hắn thấy rõ lí do không phải thích khách ám sát gì, căn bản thời gian đó nhất thiết có sự kiện lớn diễn ra, che đậy lên chuyện của hắn, vừa đủ ảnh hướng mới chuyển được hết ánh mắt, thu chú ý chỗ Hoàng thượng.
Thế thôi, chuyện hắn sẽ dần dần đi vào quên lãng. Tội trạng Hoa thị lừa gạt thiên hạ, lừa Hoàng thất Hoa Kiêu tự sát ấy, tội Hoa Kiêu giết hại người Hoàng thất, mãi mãi không được ai điều tra.
Là Mặc Ôn ngàn vạn không nghĩ trời hướng hắn ban cơ hội, một mật báo cho hắn biết biên cương xảy ra chuyện, phải có người đến giải quyết. Người có khả năng nhất là hắn, người phù hợp nhất cũng là hắn, khả năng Hoàng thượng phái hắn đi rất cao,
Lúc ấy lời nói của hắn chắc chắn có trọng lương! Đủ đề nghị một chuyện.
Mặc Ôn chết, bè phái của Mặc Ôn sớm muộn tan rã, tan rã là mất uy lực, khe hở theo sau sẽ xuất hiện ở chuyện kia.
Lại kèm đề nghị tra xét của hắn. Ngày Hoa thị tàn chẳng xa vời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.