Chương 7: Hoa Tàn, Hoa Nở, Người Quên, Người Nhớ.
Puii Pi Dy
08/01/2021
Còn đối với nàng, hắn kẻ bội bạc, hạ lưu, xấu xa kèm cả người qua đường đó!
Mặc Huyền mím môi, nghiến răng nghiến lợi tuôn lời : "Bản vương là Nhị vương gia tôn quý của Dạ quốc! Còn người ngươi đang giữ là Nhị vương phi của bản vương cũng là một phần của Hoàng thất! Hoa Kiêu, ngươi mạo phạm với người trong hoàng thất, tội này đáng giết trăm lần, nếu ngươi dám tổn thương đến nàng, Hoa thị liền nguy nan cả!"
Nàng nghe, nơi cánh môi cong lên, khóe miệng phát ra tiếng cười khinh : "Nhị vương gia nói đến Hoàng thất ư? Vậy theo lễ nghĩa, địa vị người nên gọi tiểu nữ một tiếng Thái tử phi rồi?!"
Hắn nghe lời nàng, đôi mắt ngưng lại suy nghĩ, Mặc Huyền bất giác hỏi : "Ý ngươi là gì?"
Hoa Kiêu như cũ lành lạnh đáp trả : "Nhị vương gia, gần hai năm trước trong đại hôn của Thái tử, nữ tử sánh đôi cùng Thái tử ấy trên đại điện, người nhớ không, bóng dáng tân nương người đã từng vứt bỏ?"
Mặc Huyền híp mắt, hắn đem lời nàng nhắc, để tâm trí nhớ lại thành hôn kia.
Dáng người nhỏ nhắn được bao bọc bởi tằng lớp hỉ phục hoa lệ vào hôm đó, hắn thấy quen thuộc, rất giống Hoa Kiêu, dáng đi, động tác, cử chỉ. Nhưng cho rằng bản thân nhầm vì tin Hoa Kiêu chết rồi, nay Hoa Kiêu sống mà đứng trước hắn nói ra những lời vừa rồi, hắn hoàn toàn ngỡ ngàng, khó tin.
Thái tử không phải kẻ đê hèn như thiên hạ đồn đại, trong triều đình từ sớm thuộc kiểm soát của Thái tử, tuy không rõ Thái tử làm những thủ đoạn gì để có được quyền lực. Ngồi yên vững chắc ở vị trí Thái tử, nhược điểm duy nhất là thích nam tử, dựa vào thiên hạ đồn thì nam tử bây lâu Thái tử tương tư chính là Hoa Quân.
Hoa Quân là tướng quân, trưởng tử Hoa thị cũng là ca ca ruột thịt của Hoa Kiêu.
Dung mạo cả hai huynh muội giống nhau đến bảy phần.
Việc Hoa Kiêu nói không phải không có khả năng, khi trước Thái tử đâu chiếm được Hoa Quân, mà Hoa Kiêu có gương mặt như Hoa Quân, lấy về ngắm nhìn mỗi ngày cũng rất tốt, thay thế Hoa Quân tạm thời.
Cứ cho là Thái tử phi, nhưng giờ Thái tử hẳn đang ôm ấp Hoa Quân mới có rồi, nào còn tâm tư với Hoa Kiều? Phần Hoa Kiêu ắt hết giá trị. Nhìn bộ dạng này nữa xem? Khác gì những phi tần trong cung bị thất sủng? Tiều tụy, đáy mắt âm u, đơn sơ, cô độc.
Nghĩ đến đây, Mặc Huyền an tâm hơn, hăng giọng quát lên : "Thái tử phi thì sao chứ? Ngươi phạm sai cũng sẽ bị trị tội thôi!"
"Nhị vương gia sai, tiểu nữ đang nói mình là người của Thái tử, xưa nay chỉ có Thái tử được động vào thôi, dù người đó có gây chuyện đi nữa cũng thuộc mỗi quyền Thái tử, nếu Nhị vương gia động vào tiểu nữ mà chưa hỏi qua Thái từ, Nhị vương gia lập tức đắc tội với ngài ấy." Nàng cất giọng đạm mạc, vô cảm nhìn hắn.
Liên Tước trong tay nàng bỗng giẫy giụa muốn thoát, thế nhưng bị nàng lần nữa ghim chặt mũi trâm nhọn vào cổ, Liên Tước vừa sợ, vừa bi oán hét lên : "Hoa Kiêu! Ngươi ác độc! Cả Hoa phủ các ngươi không một ai tốt đẹp! Những gì ta làm trước kia quá là đúng, để hôm nay ngươi lộ bộ mặt thật!"
Đầu tiên là Hoa Quân tổn thương nàng ta, tiếp đến là Hoa phu nhân giẫm đạp tự tôn, phá hủy nàng ta giữa chôn đông người. Nàng ta chật vật dưới ánh mắt soi mói, lời bàn tán thiên hạ, giờ đến Hoa Kiêu chuẩn bị giết nàng ta!
Đúng là Hoa phủ luôn chen chân vào cuộc đời nàng ta, giày vò nàng ta!
Tiếc nuối trước kia không giết chết Hoa Kiêu, để bây giờ Hoa Kiêu lật người thăng lên làm Thái tử phi.
Liên Tước càng nghĩ càng tức, cắn răng tiếp tục mắng ; "Ngươi thanh cao lắm mà? Ban đầu khinh ta là kĩ nữ, một hai chữ phong trần! Giờ ngươi lẳng lơ hơn ta, tì tiện leo lên giường của một tên đoạn tụ, như thái giám! Thật đáng..." Hai câu đáng cười chưa rời khỏi miệng thì Liên Tước trừng lớn mắt, đồng tử co rụt nhìn xuống, mũi trâm vô tình đâm sâu vào cổ mình, khiếp đảm, ngỡ ngàng chẳng tin Hoa Kiêu ra tay đâm mình tức khắc. Chìm vào giác đau đớn lan tràn pha trộn không cam tâm chết đi như thế. Bên tai Liên Tước thời điểm ấy bỗng nghe thấy nàng Hoa Kiêu trầm giọng : "Ta cho ngươi nói sao?"
Cả Mặc Huyền đằng trước, người vây quanh tứ phía như nhau cả kinh, chấn động, trông Hoa Kiêu như quỷ dữ, kẻ điên khùng.
Mặc Huyền phản ứng đầu tiên là giận dữ, cuồng loạn gào thét, tơ máu trong mắt hắn giăng đầy, bàn tay nắm đấm chặt, sự kìm nén đạt giới hạn, hỏa hoạn tăng cao, đan xen thương đau. Mặc Huyền mất kiểm soát đánh về phía Hoa Kiêu. Hoa Kiêu thân nữ nhi yếu đuối, mang nặng bệnh tật sao đối đầu với đại nam nhân nhiều năm chiến đấu là Mặc Huyền, lại sức lực có vốn dùng hết để giết Liên Tước, Hoa Kiêu rất nhanh ngã xuống.
Mặc Huyền chưa thỏa, hắn nhắm phần ngực nàng đánh xuống hai ba chưởng tàn bạo, thấy nàng nôn ra máu tươi hắn ngưng lại, quay đi ôm lấy Liên Tước đang hấp hối.
Nàng ở dưới đất, nằm trên chính vũng máu của mình, chân tay mềm nhũn, đôi lúc cố gắng chống dậy lại trượt ngã, muốn đứng cũng chẳng thể.
Lục phủ ngũ tạng trong người có lẽ đã bị hắn đánh nát, nên từng cơn đau, trận nhói ập đến tràn trề khắp người nàng.
Đây là điều nàng muốn mà? Chết rồi sẽ không vướng bận gì cả, oán hận, ái thương bấy lâu sẽ trở thành lá khô rụng rời vì cây héo mòn.
Những dối lừa, chán ghét ngày nào trải qua, hỉ nộ ái ố với ai mãi mãi đánh rơi ở đây.
Hoa Kiêu nẳm ngứa ra, đôi mắt mệt nhoài nhìn trời, giây phút cuối tại lúc nhắm mắt, một giọt lệ chảy ra, từ khóe mắt nàng lăn dài xuống.
...
Thành Hôn Nhị vương gia, Nhị vương phi chưa gả vào đã bị thích sát, thương nặng không qua được, người thích sát thì bỏ trốn, Nhị vương gia
sai người truy lùng.
Tin tức truyền ra không nói về người kia là ai, mọi người ngày hôm ấy không dám nói gì.
Tất cả mọi việc dường như kết thúc còn Nhị vương phủ treo đèn lồng trắng.
Về phủ Thái tử bên này khoảng thời gian sau người ta thấy Hoa Quân bước ra, trở lại Hoa phủ.
...
Hoa phủ.
"Hoa nhi... Hoa nhi của mẫu thân, con tỉnh lại được không?" Bên trong phòng nhỏ, sau tấm bình phong, Hoa mẫu vừa bi thương gọi ai, vừa tưới nước thuốc vào thùng tắm, tắm thuốc cho một nữ tử đang nhắm mắt
Nữ tử gầy gộc tựa lưng vào cạnh thùng, đầu nghiêng nghiêng, mắt nhắm nghiền, trên người nữ tử chằng chịt vết thương, có sâu thẳm, có trầy xước, có vết đang rỉ máu, máu tươi rớt rơi, hòa cùng chỗ với nước thuốc, trông ghê rợn lại có chút xót xa.
Đó là Hoa Kiêu, Hoa Kiêu được Diệu Hạ cứu về, vì Diệu Hạ nghe Hoa phụ, Hoa mẫu kể hết chuyện năm xưa, Diệu Hạ lại tình cờ có mặt ngày đó, thấy Hoa Kiêu vậy, Diệu Hạ quyết định cứu Hoa Kiêu thoát khỏi Nhị vương gia.
Là cứu về cũng chỉ vớt lại chút hơi thở, các đại phu đều lắc đầu, nói không cứu nổi, lục phủ ngũ tạng bễ nát hoàn toàn, xương cốt cũng bị đánh vỡ tan, gân tay gân chân phế bỏ, có chăng chữa trị thì chỉ duy trì được hơi thở cuối kia.
Mà có vớt vát, cùng lắm Hoa Kiêu sống được bảy ngày và sinh mệnh như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt. Đại phu còn chẩn đoán thêm tinh thần, thần kinh Hoa Kiêu đã bị kích thích, tác động có lẽ chẳng tỉnh, hoặc tỉnh lại thành khờ khạo.
Ai nãy Hoa phủ nghe xong, tất cả khóc, thương tâm. Sống không quá bảy ngày, lại không thể đi đứng, thế khổ hơn là chết!
Người đau lòng nhất là Hoa phụ, Hoa mẫu, cho là họ bỏ Hoa Kiêu, nhưng nữ nhi máu mủ, ruột thịt, thân sinh phụ mẫu sao nỡ bỏ cả?
Họ thương yêu Hoa Kiêu bằng thật, luôn muốn nâng niu Hoa Kiêu trên tay, ngày đó vứt bỏ bởi tình thế ép buộc, đành viết bốn chữ bất đắc dĩ, vô tình với Hoa Kiêu.
Sau họ len lén giúp Hoa Kiêu có chỗ ở tại quán trà nhỏ, dự định mọi việc lắng xuống rồi đón Hoa Kiêu về, cho Hoa Kiêu thân phận mới, làm lại tất cả.
Ai ngờ thời gian sau Hoa Kiêu biến mất không chút tung tích gì...
Bọn họ không rõ suốt quãng thời gian kia xảy ra chuyện gì với nữ nhi mình.
Mãi mãi tiếp Hoa Quân, trưởng tử của bọn họ gặp nạn, rơi vào tay Thái tử, Thái tử khư khư giữ Hoa Quân, khiến họ tức giận, nhất là Diệu Hạ, thê tử của Hoa Quân.
Diệu Hạ không chịu nổi, đột nhập phủ Thái tử tìm Hoa Quân, tìm không thấy bị phát hiện, rồi trốn gặp phải Hoa Kiêu.
Diệu Hạ trở về kể bọn họ nghe, bọn họ mới kinh ngạc, Hoa Kiêu trong tay Thái tử, là Thái tử phi bí ẩn mà thiên hạ nói.
Mặc Huyền mím môi, nghiến răng nghiến lợi tuôn lời : "Bản vương là Nhị vương gia tôn quý của Dạ quốc! Còn người ngươi đang giữ là Nhị vương phi của bản vương cũng là một phần của Hoàng thất! Hoa Kiêu, ngươi mạo phạm với người trong hoàng thất, tội này đáng giết trăm lần, nếu ngươi dám tổn thương đến nàng, Hoa thị liền nguy nan cả!"
Nàng nghe, nơi cánh môi cong lên, khóe miệng phát ra tiếng cười khinh : "Nhị vương gia nói đến Hoàng thất ư? Vậy theo lễ nghĩa, địa vị người nên gọi tiểu nữ một tiếng Thái tử phi rồi?!"
Hắn nghe lời nàng, đôi mắt ngưng lại suy nghĩ, Mặc Huyền bất giác hỏi : "Ý ngươi là gì?"
Hoa Kiêu như cũ lành lạnh đáp trả : "Nhị vương gia, gần hai năm trước trong đại hôn của Thái tử, nữ tử sánh đôi cùng Thái tử ấy trên đại điện, người nhớ không, bóng dáng tân nương người đã từng vứt bỏ?"
Mặc Huyền híp mắt, hắn đem lời nàng nhắc, để tâm trí nhớ lại thành hôn kia.
Dáng người nhỏ nhắn được bao bọc bởi tằng lớp hỉ phục hoa lệ vào hôm đó, hắn thấy quen thuộc, rất giống Hoa Kiêu, dáng đi, động tác, cử chỉ. Nhưng cho rằng bản thân nhầm vì tin Hoa Kiêu chết rồi, nay Hoa Kiêu sống mà đứng trước hắn nói ra những lời vừa rồi, hắn hoàn toàn ngỡ ngàng, khó tin.
Thái tử không phải kẻ đê hèn như thiên hạ đồn đại, trong triều đình từ sớm thuộc kiểm soát của Thái tử, tuy không rõ Thái tử làm những thủ đoạn gì để có được quyền lực. Ngồi yên vững chắc ở vị trí Thái tử, nhược điểm duy nhất là thích nam tử, dựa vào thiên hạ đồn thì nam tử bây lâu Thái tử tương tư chính là Hoa Quân.
Hoa Quân là tướng quân, trưởng tử Hoa thị cũng là ca ca ruột thịt của Hoa Kiêu.
Dung mạo cả hai huynh muội giống nhau đến bảy phần.
Việc Hoa Kiêu nói không phải không có khả năng, khi trước Thái tử đâu chiếm được Hoa Quân, mà Hoa Kiêu có gương mặt như Hoa Quân, lấy về ngắm nhìn mỗi ngày cũng rất tốt, thay thế Hoa Quân tạm thời.
Cứ cho là Thái tử phi, nhưng giờ Thái tử hẳn đang ôm ấp Hoa Quân mới có rồi, nào còn tâm tư với Hoa Kiều? Phần Hoa Kiêu ắt hết giá trị. Nhìn bộ dạng này nữa xem? Khác gì những phi tần trong cung bị thất sủng? Tiều tụy, đáy mắt âm u, đơn sơ, cô độc.
Nghĩ đến đây, Mặc Huyền an tâm hơn, hăng giọng quát lên : "Thái tử phi thì sao chứ? Ngươi phạm sai cũng sẽ bị trị tội thôi!"
"Nhị vương gia sai, tiểu nữ đang nói mình là người của Thái tử, xưa nay chỉ có Thái tử được động vào thôi, dù người đó có gây chuyện đi nữa cũng thuộc mỗi quyền Thái tử, nếu Nhị vương gia động vào tiểu nữ mà chưa hỏi qua Thái từ, Nhị vương gia lập tức đắc tội với ngài ấy." Nàng cất giọng đạm mạc, vô cảm nhìn hắn.
Liên Tước trong tay nàng bỗng giẫy giụa muốn thoát, thế nhưng bị nàng lần nữa ghim chặt mũi trâm nhọn vào cổ, Liên Tước vừa sợ, vừa bi oán hét lên : "Hoa Kiêu! Ngươi ác độc! Cả Hoa phủ các ngươi không một ai tốt đẹp! Những gì ta làm trước kia quá là đúng, để hôm nay ngươi lộ bộ mặt thật!"
Đầu tiên là Hoa Quân tổn thương nàng ta, tiếp đến là Hoa phu nhân giẫm đạp tự tôn, phá hủy nàng ta giữa chôn đông người. Nàng ta chật vật dưới ánh mắt soi mói, lời bàn tán thiên hạ, giờ đến Hoa Kiêu chuẩn bị giết nàng ta!
Đúng là Hoa phủ luôn chen chân vào cuộc đời nàng ta, giày vò nàng ta!
Tiếc nuối trước kia không giết chết Hoa Kiêu, để bây giờ Hoa Kiêu lật người thăng lên làm Thái tử phi.
Liên Tước càng nghĩ càng tức, cắn răng tiếp tục mắng ; "Ngươi thanh cao lắm mà? Ban đầu khinh ta là kĩ nữ, một hai chữ phong trần! Giờ ngươi lẳng lơ hơn ta, tì tiện leo lên giường của một tên đoạn tụ, như thái giám! Thật đáng..." Hai câu đáng cười chưa rời khỏi miệng thì Liên Tước trừng lớn mắt, đồng tử co rụt nhìn xuống, mũi trâm vô tình đâm sâu vào cổ mình, khiếp đảm, ngỡ ngàng chẳng tin Hoa Kiêu ra tay đâm mình tức khắc. Chìm vào giác đau đớn lan tràn pha trộn không cam tâm chết đi như thế. Bên tai Liên Tước thời điểm ấy bỗng nghe thấy nàng Hoa Kiêu trầm giọng : "Ta cho ngươi nói sao?"
Cả Mặc Huyền đằng trước, người vây quanh tứ phía như nhau cả kinh, chấn động, trông Hoa Kiêu như quỷ dữ, kẻ điên khùng.
Mặc Huyền phản ứng đầu tiên là giận dữ, cuồng loạn gào thét, tơ máu trong mắt hắn giăng đầy, bàn tay nắm đấm chặt, sự kìm nén đạt giới hạn, hỏa hoạn tăng cao, đan xen thương đau. Mặc Huyền mất kiểm soát đánh về phía Hoa Kiêu. Hoa Kiêu thân nữ nhi yếu đuối, mang nặng bệnh tật sao đối đầu với đại nam nhân nhiều năm chiến đấu là Mặc Huyền, lại sức lực có vốn dùng hết để giết Liên Tước, Hoa Kiêu rất nhanh ngã xuống.
Mặc Huyền chưa thỏa, hắn nhắm phần ngực nàng đánh xuống hai ba chưởng tàn bạo, thấy nàng nôn ra máu tươi hắn ngưng lại, quay đi ôm lấy Liên Tước đang hấp hối.
Nàng ở dưới đất, nằm trên chính vũng máu của mình, chân tay mềm nhũn, đôi lúc cố gắng chống dậy lại trượt ngã, muốn đứng cũng chẳng thể.
Lục phủ ngũ tạng trong người có lẽ đã bị hắn đánh nát, nên từng cơn đau, trận nhói ập đến tràn trề khắp người nàng.
Đây là điều nàng muốn mà? Chết rồi sẽ không vướng bận gì cả, oán hận, ái thương bấy lâu sẽ trở thành lá khô rụng rời vì cây héo mòn.
Những dối lừa, chán ghét ngày nào trải qua, hỉ nộ ái ố với ai mãi mãi đánh rơi ở đây.
Hoa Kiêu nẳm ngứa ra, đôi mắt mệt nhoài nhìn trời, giây phút cuối tại lúc nhắm mắt, một giọt lệ chảy ra, từ khóe mắt nàng lăn dài xuống.
...
Thành Hôn Nhị vương gia, Nhị vương phi chưa gả vào đã bị thích sát, thương nặng không qua được, người thích sát thì bỏ trốn, Nhị vương gia
sai người truy lùng.
Tin tức truyền ra không nói về người kia là ai, mọi người ngày hôm ấy không dám nói gì.
Tất cả mọi việc dường như kết thúc còn Nhị vương phủ treo đèn lồng trắng.
Về phủ Thái tử bên này khoảng thời gian sau người ta thấy Hoa Quân bước ra, trở lại Hoa phủ.
...
Hoa phủ.
"Hoa nhi... Hoa nhi của mẫu thân, con tỉnh lại được không?" Bên trong phòng nhỏ, sau tấm bình phong, Hoa mẫu vừa bi thương gọi ai, vừa tưới nước thuốc vào thùng tắm, tắm thuốc cho một nữ tử đang nhắm mắt
Nữ tử gầy gộc tựa lưng vào cạnh thùng, đầu nghiêng nghiêng, mắt nhắm nghiền, trên người nữ tử chằng chịt vết thương, có sâu thẳm, có trầy xước, có vết đang rỉ máu, máu tươi rớt rơi, hòa cùng chỗ với nước thuốc, trông ghê rợn lại có chút xót xa.
Đó là Hoa Kiêu, Hoa Kiêu được Diệu Hạ cứu về, vì Diệu Hạ nghe Hoa phụ, Hoa mẫu kể hết chuyện năm xưa, Diệu Hạ lại tình cờ có mặt ngày đó, thấy Hoa Kiêu vậy, Diệu Hạ quyết định cứu Hoa Kiêu thoát khỏi Nhị vương gia.
Là cứu về cũng chỉ vớt lại chút hơi thở, các đại phu đều lắc đầu, nói không cứu nổi, lục phủ ngũ tạng bễ nát hoàn toàn, xương cốt cũng bị đánh vỡ tan, gân tay gân chân phế bỏ, có chăng chữa trị thì chỉ duy trì được hơi thở cuối kia.
Mà có vớt vát, cùng lắm Hoa Kiêu sống được bảy ngày và sinh mệnh như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt. Đại phu còn chẩn đoán thêm tinh thần, thần kinh Hoa Kiêu đã bị kích thích, tác động có lẽ chẳng tỉnh, hoặc tỉnh lại thành khờ khạo.
Ai nãy Hoa phủ nghe xong, tất cả khóc, thương tâm. Sống không quá bảy ngày, lại không thể đi đứng, thế khổ hơn là chết!
Người đau lòng nhất là Hoa phụ, Hoa mẫu, cho là họ bỏ Hoa Kiêu, nhưng nữ nhi máu mủ, ruột thịt, thân sinh phụ mẫu sao nỡ bỏ cả?
Họ thương yêu Hoa Kiêu bằng thật, luôn muốn nâng niu Hoa Kiêu trên tay, ngày đó vứt bỏ bởi tình thế ép buộc, đành viết bốn chữ bất đắc dĩ, vô tình với Hoa Kiêu.
Sau họ len lén giúp Hoa Kiêu có chỗ ở tại quán trà nhỏ, dự định mọi việc lắng xuống rồi đón Hoa Kiêu về, cho Hoa Kiêu thân phận mới, làm lại tất cả.
Ai ngờ thời gian sau Hoa Kiêu biến mất không chút tung tích gì...
Bọn họ không rõ suốt quãng thời gian kia xảy ra chuyện gì với nữ nhi mình.
Mãi mãi tiếp Hoa Quân, trưởng tử của bọn họ gặp nạn, rơi vào tay Thái tử, Thái tử khư khư giữ Hoa Quân, khiến họ tức giận, nhất là Diệu Hạ, thê tử của Hoa Quân.
Diệu Hạ không chịu nổi, đột nhập phủ Thái tử tìm Hoa Quân, tìm không thấy bị phát hiện, rồi trốn gặp phải Hoa Kiêu.
Diệu Hạ trở về kể bọn họ nghe, bọn họ mới kinh ngạc, Hoa Kiêu trong tay Thái tử, là Thái tử phi bí ẩn mà thiên hạ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.