Chương 19: Ngoại Truyện: Bước Đầu Của Thù Hận.
Puii Pi Dy
23/02/2022
Lúc Hoàng thượng dự kiến đưa ra quyết định, thì bỗng thái giám đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thái tử cùng Hoa tướng quân cầu kiến.”
Hoàng thượng đổi sắc mặt, sau cùng vẫn phất tay để người bên ngoài vào, rất nhanh hai dáng người xuất hiện, không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thượng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Thần bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng thượng gật đầu, đưa mắt nhìn cả hai, ông mở miệng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao, mà cùng lúc vào như vậy?”
“Nhi thần chỉ tới thăm phụ hoàng, nhưng trùng hợp thấy Hoa tướng quân bên ngoài nói có việc gấp nên mới cùng đi vào.” Mặc Ôn thản nhiên trả lời, Hoàng thượng nghe xong quay qua Hoa Quân, đôi mắt nhìn vị tướng quân mang tướng giáp, bộ dạng lạnh lùng nghiên trang, khác hẳn với Mặc Ôn, một dáng vẻ nhàn nhã, hờ hững.
Hoa Quân bên này mặc cho Hoàng thượng đánh giá, y ngược lại nhìn sang Hoa Kiêu, thấy muội muội nhà mình đáng thương cúi đầu xuống, còn Mặc Huyền bên cạnh thì trơ mắt chán ghét muội ấy, tình cảnh này càng khiến sự tức trong lòng y tăng cao. Hoa Quân giận đến mức hướng Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải khẩn cầu điều gì ngoài xin xuất chinh để bảo vệ quốc gia, nhưng hôm nay thần chỉ có thể cầu người cho muội muội Hoa Kiêu của thần được hòa ly với nhị vương gia!”
“Thần đã biết rõ chuyện nhị vương gia cầu thân lấy muội muội thần là vì đòi nợ thay Liên Tước, mà thần mới là người gây nên tổn thương cho Liên Tước, món nợ này vốn dĩ là thần phải trả. Thế nên thần tại đây nguyện thề sẽ lấy Liên Tước cô nương làm chính thê, bù đắp tất cả lỗi lầm trước đó, cũng hi vọng nhị vương gia thu tay, hòa ly cùng muội muội thần.”
Lời Hoa Quân tuôn ra, mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Mặc Ôn cũng cau mày, chỉ là người phản ứng lớn nhất là Mặc Huyền, hắn tức khắc từ chối: “Liên Tước ở cùng ngươi có bao tủi nhục, Hoa phủ các người ở bên ngoài đã chèn ép Liên Tước đến đường cùng như thế, ngươi lấy cái gì đảm bảo nàng ấy vào Hoa phủ sẽ bình yên chứ?”
Hoa Quân liếc hắn, không nhanh không chậm trả lời: “Nếu đến thê từ và muội muội của mình còn không bảo vệ được, thần không xứng đảm nhiệm chức vị tướng quân, không có tư cách dẫn binh đánh trận.”
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, Mặc Huyền, trong chuyện này tiểu thư Hoa Kiêu cùng Liên Tước cô nương đều vô tội, mà Hoa tướng quân muốn đền bù Liên Tước cô nương rồi, tại sao đệ không biết lỗi mà buông tay tha cho tiểu thư Hoa Kiêu? Đệ thật sự lo lắng Liên Tước cô nương ủy khuất thì cứ đứng một bên quan sát Hoa tướng quân đổi xử với cô ấy thôi, một khi Hoa tướng quân không giữ đúng lời thề hôm nay, lúc ấy hãng nói tiếp.” Mặc Ôn nhàn nhạt lên tiếng, lời của chàng làm Mặc Huyền im lặng, kể cả Hoàng thượng cũng bỡ ngỡ.
Cơ mà ai ai cũng hiểu lời tuôn ra là nói đỡ cho Hoa Quân, bởi vì Hoa Quân là người trong lòng Mặc Ôn, không sai, Thái tử Dạ Quốc bị đoạn tụ, thích nam nhân lá Hoa tướng quân, cả thiên hạ đều biết, do chính Mặc Ôn chẳng hề che giấu, đường đường chính chính phơi bày lòng mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng thượng đưa ra quyết định: “Trẫm tin tưởng Hoa tướng quân nói được làm được, phần chung thân đại sự giữa Huyền nhi và Kiêu Kiêu đã định, chỉ là nếu uyên ương không hợp, trẫm không tiếp tục ép buộc, chuyện này cứ quyết định như Mặc Ôn nói đi.”
Hoàng thượng nói rồi, tất cả đành nghe theo.
Ngoại Truyện: Bước Đầu Thù Hận.
Lúc Hoàng thượng dự kiến đưa ra quyết định, thì bỗng thái giám đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thái tử cùng Hoa tướng quân cầu kiến.”
Hoàng thượng đổi sắc mặt, sau cùng vẫn phất tay để người bên ngoài vào, rất nhanh hai dáng người xuất hiện, không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thượng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Thần bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng thượng gật đầu, đưa mắt nhìn cả hai, ông mở miệng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao, mà cùng lúc vào như vậy?”
“Nhi thần chỉ tới thăm phụ hoàng, nhưng trùng hợp thấy Hoa tướng quân bên ngoài nói có việc gấp nên mới cùng đi vào.” Mặc Ôn thản nhiên trả lời, Hoàng thượng nghe xong quay qua Hoa Quân, đôi mắt nhìn vị tướng quân mang tướng giáp, bộ dạng lạnh lùng nghiên trang, khác hẳn với Mặc Ôn, một dáng vẻ nhàn nhã, hờ hững.
Hoa Quân bên này mặc cho Hoàng thượng đánh giá, y ngược lại nhìn sang Hoa Kiêu, thấy muội muội nhà mình đáng thương cúi đầu xuống, còn Mặc Huyền bên cạnh thì trơ mắt chán ghét muội ấy, tình cảnh này càng khiến sự tức trong lòng y tăng cao. Hoa Quân giận đến mức hướng Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải khẩn cầu điều gì ngoài xin xuất chinh để bảo vệ quốc gia, nhưng hôm nay thần chỉ có thể cầu người cho muội muội Hoa Kiêu của thần được hòa ly với nhị vương gia!”
“Thần đã biết rõ chuyện nhị vương gia cầu thân lấy muội muội thần là vì đòi nợ thay Liên Tước, mà thần mới là người gây nên tổn thương cho Liên Tước, món nợ này vốn dĩ là thần phải trả. Thế nên thần tại đây nguyện thề sẽ lấy Liên Tước cô nương làm chính thê, bù đắp tất cả lỗi lầm trước đó, cũng hi vọng nhị vương gia thu tay, hòa ly cùng muội muội thần.”
Lời Hoa Quân tuôn ra, mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Mặc Ôn cũng cau mày, chỉ là người phản ứng lớn nhất là Mặc Huyền, hắn tức khắc từ chối: “Liên Tước ở cùng ngươi có bao tủi nhục, Hoa phủ các người ở bên ngoài đã chèn ép Liên Tước đến đường cùng như thế, ngươi lấy cái gì đảm bảo nàng ấy vào Hoa phủ sẽ bình yên chứ?”
Hoa Quân liếc hắn, không nhanh không chậm trả lời: “Nếu đến thê từ và muội muội của mình còn không bảo vệ được, thần không xứng đảm nhiệm chức vị tướng quân, không có tư cách dẫn binh đánh trận.”
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, Mặc Huyền, trong chuyện này tiểu thư Hoa Kiêu cùng Liên Tước cô nương đều vô tội, mà Hoa tướng quân muốn đền bù Liên Tước cô nương rồi, tại sao đệ không biết lỗi mà buông tay tha cho tiểu thư Hoa Kiêu? Đệ thật sự lo lắng Liên Tước cô nương ủy khuất thì cứ đứng một bên quan sát Hoa tướng quân đổi xử với cô ấy thôi, một khi Hoa tướng quân không giữ đúng lời thề hôm nay, lúc ấy hãng nói tiếp.” Mặc Ôn nhàn nhạt lên tiếng, lời của chàng làm Mặc Huyền im lặng, kể cả Hoàng thượng cũng bỡ ngỡ.
Cơ mà ai ai cũng hiểu lời tuôn ra là nói đỡ cho Hoa Quân, bởi vì Hoa Quân là người trong lòng Mặc Ôn, không sai, Thái tử Dạ Quốc bị đoạn tụ, thích nam nhân lá Hoa tướng quân, cả thiên hạ đều biết, do chính Mặc Ôn chẳng hề che giấu, đường đường chính chính phơi bày lòng mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng thượng đưa ra quyết định: “Trẫm tin tưởng Hoa tướng quân nói được làm được, phần chung thân đại sự giữa Huyền nhi và Kiêu Kiêu đã định, chỉ là nếu uyên ương không hợp, trẫm không tiếp tục ép buộc, chuyện này cứ quyết định như Mặc Ôn nói đi.”
Hoàng thượng nói rồi, tất cả đành nghe theo.
Mọi việc kết thúc, Hoa Kiêu đi cùng Hoa Quân rời khỏi Hoàng Cung, khi cả hai ngồi trong xe ngựa, nàng mới giơ tay gạt bỏ hàng nước mắt giả tạo trên gò má mình, nét mặt bình tĩnh cất giọng: “Xem ra hôm nay nếu không có thái từ, e rằng muội không được tự do như ý.”
“Muội đó, hành động đột ngột xong gửi thư tới, khiến ta suýt trở tay không kịp, kể ra đúng như muội nói, không có Mặc Ôn, ta khẳng định không vào trong được.” Hoa Quân buông câu trách cứ, không quên gật gù đồng ý, nàng cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Ca ca, cọc hôn sự này suy cho cùng do hoàng thượng ban, hoàng thượng tất nhiên không muốn lớn chuyện để thánh chỉ ban hôn ấy kết thúc thành trò cười, đáng tiếc vì thiên vị yêu thương thái tử, người chấp nhận câu chuyện cười này.”
Đúng vậy, trước khi bái đường xong xuôi Hoa Kiêu đã sai người gửi thư tới chỗ Hoa Quân, nàng biết một khi làm chuyện vỡ lở, chắc chắn Mặc Huyền sẽ nói ra sự tình Liên Tước bị Hoa phủ ức hiếp, đường hoàng đem mọi việc biến thành thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Mà Hoàng thượng sẽ vì vậy mà tha thứ hắn ta làm sai, thậm chí hắn ta còn có thể thuận nước đẩy thuyền xin Hoàng thượng xử phạt Hoa phủ.
Nàng sao để yên hắn ta mưu tính đây? Vì lẽ đó nàng gửi thư sang Hoa Quân, để huynh ấy xuất hiện nhận lỗi, có câu muốn tháo chuông cần người buộc chuông, huynh ấy là nguồn gốc kích phát những bi kịch thì để huynh ấy giải quyết. Vấn đề khác là nàng không ngờ Hoa Quân sẽ quyết định lấy Liên Tước, điều này hoàn toàn ảnh hưởng đến tương lai.
Bởi kiếp trước quãng thời gian hiện tại huynh ấy đã quen biết Diệu Hạ, nữ tử trong giang hồ, dựa vào tình huống nàng biết ở kiếp trước, Diệu Hạ cùng Hoa Quân rất yêu nhau, Diệu Hạ là chính thê, thê tử duy nhất của huynh ấy, cũng là cội nguồn gây nên đau thương cho Mặc Ôn.
Mặc Ôn...
Hoa Kiêu nghĩ đến đây, lại nhớ tới dáng vẻ chàng vừa nãy, trái tim chẳng nhịn được nhói lên, đập lệch nhịp, trong lòng vô thức ghen tị. Phải mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, chàng hoàn toàn vì Hoa Quân làm tất thảy, kể cả việc tổn thương người khác.
Không, người khác gì đó có mỗi mình nàng, kẻ thế thân bị vứt bỏ, còn mang tâm bệnh mù quáng ôm lấy mảnh hư tình giả ý kia suốt mấy năm.
Cho đến tận cùng, chút hơi thở cuối vẫn tự hỏi tại sao chàng yêu Hoa Quân đến vậy?
Hoàng thượng đổi sắc mặt, sau cùng vẫn phất tay để người bên ngoài vào, rất nhanh hai dáng người xuất hiện, không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thượng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Thần bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng thượng gật đầu, đưa mắt nhìn cả hai, ông mở miệng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao, mà cùng lúc vào như vậy?”
“Nhi thần chỉ tới thăm phụ hoàng, nhưng trùng hợp thấy Hoa tướng quân bên ngoài nói có việc gấp nên mới cùng đi vào.” Mặc Ôn thản nhiên trả lời, Hoàng thượng nghe xong quay qua Hoa Quân, đôi mắt nhìn vị tướng quân mang tướng giáp, bộ dạng lạnh lùng nghiên trang, khác hẳn với Mặc Ôn, một dáng vẻ nhàn nhã, hờ hững.
Hoa Quân bên này mặc cho Hoàng thượng đánh giá, y ngược lại nhìn sang Hoa Kiêu, thấy muội muội nhà mình đáng thương cúi đầu xuống, còn Mặc Huyền bên cạnh thì trơ mắt chán ghét muội ấy, tình cảnh này càng khiến sự tức trong lòng y tăng cao. Hoa Quân giận đến mức hướng Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải khẩn cầu điều gì ngoài xin xuất chinh để bảo vệ quốc gia, nhưng hôm nay thần chỉ có thể cầu người cho muội muội Hoa Kiêu của thần được hòa ly với nhị vương gia!”
“Thần đã biết rõ chuyện nhị vương gia cầu thân lấy muội muội thần là vì đòi nợ thay Liên Tước, mà thần mới là người gây nên tổn thương cho Liên Tước, món nợ này vốn dĩ là thần phải trả. Thế nên thần tại đây nguyện thề sẽ lấy Liên Tước cô nương làm chính thê, bù đắp tất cả lỗi lầm trước đó, cũng hi vọng nhị vương gia thu tay, hòa ly cùng muội muội thần.”
Lời Hoa Quân tuôn ra, mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Mặc Ôn cũng cau mày, chỉ là người phản ứng lớn nhất là Mặc Huyền, hắn tức khắc từ chối: “Liên Tước ở cùng ngươi có bao tủi nhục, Hoa phủ các người ở bên ngoài đã chèn ép Liên Tước đến đường cùng như thế, ngươi lấy cái gì đảm bảo nàng ấy vào Hoa phủ sẽ bình yên chứ?”
Hoa Quân liếc hắn, không nhanh không chậm trả lời: “Nếu đến thê từ và muội muội của mình còn không bảo vệ được, thần không xứng đảm nhiệm chức vị tướng quân, không có tư cách dẫn binh đánh trận.”
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, Mặc Huyền, trong chuyện này tiểu thư Hoa Kiêu cùng Liên Tước cô nương đều vô tội, mà Hoa tướng quân muốn đền bù Liên Tước cô nương rồi, tại sao đệ không biết lỗi mà buông tay tha cho tiểu thư Hoa Kiêu? Đệ thật sự lo lắng Liên Tước cô nương ủy khuất thì cứ đứng một bên quan sát Hoa tướng quân đổi xử với cô ấy thôi, một khi Hoa tướng quân không giữ đúng lời thề hôm nay, lúc ấy hãng nói tiếp.” Mặc Ôn nhàn nhạt lên tiếng, lời của chàng làm Mặc Huyền im lặng, kể cả Hoàng thượng cũng bỡ ngỡ.
Cơ mà ai ai cũng hiểu lời tuôn ra là nói đỡ cho Hoa Quân, bởi vì Hoa Quân là người trong lòng Mặc Ôn, không sai, Thái tử Dạ Quốc bị đoạn tụ, thích nam nhân lá Hoa tướng quân, cả thiên hạ đều biết, do chính Mặc Ôn chẳng hề che giấu, đường đường chính chính phơi bày lòng mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng thượng đưa ra quyết định: “Trẫm tin tưởng Hoa tướng quân nói được làm được, phần chung thân đại sự giữa Huyền nhi và Kiêu Kiêu đã định, chỉ là nếu uyên ương không hợp, trẫm không tiếp tục ép buộc, chuyện này cứ quyết định như Mặc Ôn nói đi.”
Hoàng thượng nói rồi, tất cả đành nghe theo.
Ngoại Truyện: Bước Đầu Thù Hận.
Lúc Hoàng thượng dự kiến đưa ra quyết định, thì bỗng thái giám đi vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, thái tử cùng Hoa tướng quân cầu kiến.”
Hoàng thượng đổi sắc mặt, sau cùng vẫn phất tay để người bên ngoài vào, rất nhanh hai dáng người xuất hiện, không nhanh không chậm quỳ xuống hành lễ trước Hoàng thượng: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Thần bái kiến hoàng thượng.”
Hoàng thượng gật đầu, đưa mắt nhìn cả hai, ông mở miệng hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao, mà cùng lúc vào như vậy?”
“Nhi thần chỉ tới thăm phụ hoàng, nhưng trùng hợp thấy Hoa tướng quân bên ngoài nói có việc gấp nên mới cùng đi vào.” Mặc Ôn thản nhiên trả lời, Hoàng thượng nghe xong quay qua Hoa Quân, đôi mắt nhìn vị tướng quân mang tướng giáp, bộ dạng lạnh lùng nghiên trang, khác hẳn với Mặc Ôn, một dáng vẻ nhàn nhã, hờ hững.
Hoa Quân bên này mặc cho Hoàng thượng đánh giá, y ngược lại nhìn sang Hoa Kiêu, thấy muội muội nhà mình đáng thương cúi đầu xuống, còn Mặc Huyền bên cạnh thì trơ mắt chán ghét muội ấy, tình cảnh này càng khiến sự tức trong lòng y tăng cao. Hoa Quân giận đến mức hướng Hoàng thượng nói: “Hoàng thượng, thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải khẩn cầu điều gì ngoài xin xuất chinh để bảo vệ quốc gia, nhưng hôm nay thần chỉ có thể cầu người cho muội muội Hoa Kiêu của thần được hòa ly với nhị vương gia!”
“Thần đã biết rõ chuyện nhị vương gia cầu thân lấy muội muội thần là vì đòi nợ thay Liên Tước, mà thần mới là người gây nên tổn thương cho Liên Tước, món nợ này vốn dĩ là thần phải trả. Thế nên thần tại đây nguyện thề sẽ lấy Liên Tước cô nương làm chính thê, bù đắp tất cả lỗi lầm trước đó, cũng hi vọng nhị vương gia thu tay, hòa ly cùng muội muội thần.”
Lời Hoa Quân tuôn ra, mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Mặc Ôn cũng cau mày, chỉ là người phản ứng lớn nhất là Mặc Huyền, hắn tức khắc từ chối: “Liên Tước ở cùng ngươi có bao tủi nhục, Hoa phủ các người ở bên ngoài đã chèn ép Liên Tước đến đường cùng như thế, ngươi lấy cái gì đảm bảo nàng ấy vào Hoa phủ sẽ bình yên chứ?”
Hoa Quân liếc hắn, không nhanh không chậm trả lời: “Nếu đến thê từ và muội muội của mình còn không bảo vệ được, thần không xứng đảm nhiệm chức vị tướng quân, không có tư cách dẫn binh đánh trận.”
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa, Mặc Huyền, trong chuyện này tiểu thư Hoa Kiêu cùng Liên Tước cô nương đều vô tội, mà Hoa tướng quân muốn đền bù Liên Tước cô nương rồi, tại sao đệ không biết lỗi mà buông tay tha cho tiểu thư Hoa Kiêu? Đệ thật sự lo lắng Liên Tước cô nương ủy khuất thì cứ đứng một bên quan sát Hoa tướng quân đổi xử với cô ấy thôi, một khi Hoa tướng quân không giữ đúng lời thề hôm nay, lúc ấy hãng nói tiếp.” Mặc Ôn nhàn nhạt lên tiếng, lời của chàng làm Mặc Huyền im lặng, kể cả Hoàng thượng cũng bỡ ngỡ.
Cơ mà ai ai cũng hiểu lời tuôn ra là nói đỡ cho Hoa Quân, bởi vì Hoa Quân là người trong lòng Mặc Ôn, không sai, Thái tử Dạ Quốc bị đoạn tụ, thích nam nhân lá Hoa tướng quân, cả thiên hạ đều biết, do chính Mặc Ôn chẳng hề che giấu, đường đường chính chính phơi bày lòng mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hoàng thượng đưa ra quyết định: “Trẫm tin tưởng Hoa tướng quân nói được làm được, phần chung thân đại sự giữa Huyền nhi và Kiêu Kiêu đã định, chỉ là nếu uyên ương không hợp, trẫm không tiếp tục ép buộc, chuyện này cứ quyết định như Mặc Ôn nói đi.”
Hoàng thượng nói rồi, tất cả đành nghe theo.
Mọi việc kết thúc, Hoa Kiêu đi cùng Hoa Quân rời khỏi Hoàng Cung, khi cả hai ngồi trong xe ngựa, nàng mới giơ tay gạt bỏ hàng nước mắt giả tạo trên gò má mình, nét mặt bình tĩnh cất giọng: “Xem ra hôm nay nếu không có thái từ, e rằng muội không được tự do như ý.”
“Muội đó, hành động đột ngột xong gửi thư tới, khiến ta suýt trở tay không kịp, kể ra đúng như muội nói, không có Mặc Ôn, ta khẳng định không vào trong được.” Hoa Quân buông câu trách cứ, không quên gật gù đồng ý, nàng cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Ca ca, cọc hôn sự này suy cho cùng do hoàng thượng ban, hoàng thượng tất nhiên không muốn lớn chuyện để thánh chỉ ban hôn ấy kết thúc thành trò cười, đáng tiếc vì thiên vị yêu thương thái tử, người chấp nhận câu chuyện cười này.”
Đúng vậy, trước khi bái đường xong xuôi Hoa Kiêu đã sai người gửi thư tới chỗ Hoa Quân, nàng biết một khi làm chuyện vỡ lở, chắc chắn Mặc Huyền sẽ nói ra sự tình Liên Tước bị Hoa phủ ức hiếp, đường hoàng đem mọi việc biến thành thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác. Mà Hoàng thượng sẽ vì vậy mà tha thứ hắn ta làm sai, thậm chí hắn ta còn có thể thuận nước đẩy thuyền xin Hoàng thượng xử phạt Hoa phủ.
Nàng sao để yên hắn ta mưu tính đây? Vì lẽ đó nàng gửi thư sang Hoa Quân, để huynh ấy xuất hiện nhận lỗi, có câu muốn tháo chuông cần người buộc chuông, huynh ấy là nguồn gốc kích phát những bi kịch thì để huynh ấy giải quyết. Vấn đề khác là nàng không ngờ Hoa Quân sẽ quyết định lấy Liên Tước, điều này hoàn toàn ảnh hưởng đến tương lai.
Bởi kiếp trước quãng thời gian hiện tại huynh ấy đã quen biết Diệu Hạ, nữ tử trong giang hồ, dựa vào tình huống nàng biết ở kiếp trước, Diệu Hạ cùng Hoa Quân rất yêu nhau, Diệu Hạ là chính thê, thê tử duy nhất của huynh ấy, cũng là cội nguồn gây nên đau thương cho Mặc Ôn.
Mặc Ôn...
Hoa Kiêu nghĩ đến đây, lại nhớ tới dáng vẻ chàng vừa nãy, trái tim chẳng nhịn được nhói lên, đập lệch nhịp, trong lòng vô thức ghen tị. Phải mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, chàng hoàn toàn vì Hoa Quân làm tất thảy, kể cả việc tổn thương người khác.
Không, người khác gì đó có mỗi mình nàng, kẻ thế thân bị vứt bỏ, còn mang tâm bệnh mù quáng ôm lấy mảnh hư tình giả ý kia suốt mấy năm.
Cho đến tận cùng, chút hơi thở cuối vẫn tự hỏi tại sao chàng yêu Hoa Quân đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.