Chương 15: Ngoại Truyện: Mặc Ôn, Hoa Quân, Hoa Kiêu 2
Puii Pi Dy
22/08/2021
Tân Nương Bị Vứt Bỏ? - Puii Pi Dy
Ngoại Truyện: Mặc Ôn, Hoa Quân, Hoa Kiêu 2
Mặc Ôn kéo Hoa Kiêu chạy đi, cả hai người cứ thế xuyên qua từng vùng cây cối, nhưng mọi thứ dường như là đã được tính sẵn, bất kể hai người chạy đường nào cũng bị chặn lại.
Những hắc y nhân đuổi sau, thêm hắc y nhân chặn đường, Mặc Ôn không còn cách nào khác ngoài buông tay Hoa Kiêu để chiến đấu với chúng.
Cơ mà chỉ có một mình Mặc Ôn đối chọi đám người, sức của thiếu niên mười lăm rất nhanh không thể chống cự được lâu, chỉ chốc lát đã bị đối phương vây lấy, dồn ép.
Phập...
Mũi kiếm đâm xuyên bả vai Mặc Ôn, Hoa Kiêu bên cạnh thêm kinh hãi, trí óc phần nào tình táo, nàng giơ tay dùng hết sức đẩy tên hắc y nhân cùng mũi kiếm đâm Mặc Ôn ra.
Đáng tiếc vừa đẩy được người đi, Hoa Kiêu lại bị hắc y nhân khác đánh xuống một chưởng, một chưởng này đem thân thể nhỏ nhắn của Hoa Kiêu bay xa, cuối cùng đập vào thân cây ngã xuống.
Mặc Ôn mở to mắt nhìn nàng ngã nằm đau đớn, nơi ánh mắt tức giận, nhiều nhất là xót xa.
Chàng cuối cùng điên cuồng vung tay không, hướng những tên hắc y nhân xông qua.
Gió trời trôi nổi, cơn gió làm cảnh rừng lay động, lá cây lần lượt rơi rớt, và tráng cảnh thiếu niên giết chết từng người một, máu tươi tung bay, nhuốm đầy trên thân thiếu niên, tạo nên màu đỏ chói, làm người kinh hãi.
Không biết qua bao lâu, Hoa Kiêu chỉ thấy thân thể đau nhức, lẫn một màn giết chóc phía trước, chỉ là nàng thật rõ ràng không sợ, thậm chí còn rung động, bởi vì sự liều mạng Mặc Ôn đang làm.
Chàng vì nàng mà như thế.
Mặc Ôn, cố lên...
Thâm tâm Hoa Kiêu hô hoán, rồi dường như trời cao thấy rõ sức sống mãnh liệt từ hai con người, nên Mặc Ôn đến cuối giết chết đám hắc y nhân.
Sau cùng chàng chạy về phía nàng, vội vã bế nàng lên hỏi han: “Quân Quân, ngươi sao rồi?”
“Không sao... không có đau lắm” Hoa Kiêu gượng cười đáp.
Mặc Ôn giơ tay điểm lên mũi nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không được có chuyện gì, cũng không được xa ta!” Lời nói cảnh cáo lại như mang theo nài nỉ.
Nàng nghe xong, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt chàng, cất tiếng mười phần chân thành đáp lại: “Không xa, mãi mãi cũng không xa người.”
“Được...” Mặc Ôn nở nụ cười, rất nhanh chàng ôm Hoa Kiêu mà ngất lịm đi.
...
Thời điểm Mặc Ôn tỉnh lại phát hiện mình ở trong Hoàng Cung, nằm trên giường lớn, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng.
Tức khắc chàng nhớ đến người từng nằm trong lòng mình, liền ngồi dậy, nhanh chóng đi xuống giường, không màng vết thương chưa lành,
Có điều tay vừa mở cửa ra, Mặc Ôn bỗng chốc cứng người lại, Hoàng Hậu không biết từ lúc nào đứng trước cửa.
Hoàng Hậu một thân hoa lệ, gương mặt xinh đẹp, pha lẫn nét mặt độc đoán, theo sau ánh mắt bà ta u tối nhìn chàng, nhàn nhạt nói: “Thái Tử vết thương chưa tốt, còn định đi đâu vậy?”
“Ta đi đâu, Hoàng Hậu cũng muốn quản sao?” Mặc Ôn hỏi ngược lại, nâng mắt đối chọi con ngươi sắc lạnh của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cười nhếch môi, “Thái Tử không còn nhỏ, bản cung đương nhiên không thể quản, nhưng Hoàng Thượng đã hạ lệnh cấm túc Thái Tử, cũng nhắc Thái Tử hãy chú ý thân phận mình tôn quý, không nên có giao tình cùng những kẻ bần hàn, thấp kém nữa.”
Chàng cau mày, không vui trầm giọng: “Thấp kém? Lời này phụ Hoàng dùng để chỉ Hoàng Hậu ư?”
“Thái Tử! Ăn có thể ăn bậy, tuyệt không được nói bậy! Nhớ rằng bản cung là Hoàng Hậu một quốc!” Hoàng Hậu hạ giọng cảnh cáo, ý cười trên môi giảm xuống hơn nửa phần.
“Trước khi leo lên long sàn, Hoàng Hậu cũng chỉ là cung nữ rửa chân cho mẫu phi ta, muốn bao nhiêu thấp kém, hèn hạ thì có bấy nhiêu, sao thế? Nằm long sàn nhiều nên quên mất rồi hả.” Mặc Ôn buông câu cay nghiệt, thành công khiến Hoàng Hậu tức đỏ mặt.
Cơ mà bà ta mau chóng bình ổn lại, ác ý trả lời: “Đúng, bản cung cũng suýt quên mất Hiền phi năm đó bởi vì thua một cung nữ rửa chân, chết quá mức nhục nhã!” Hoàng Hậu chưa chờ Mặc Ôn phản bác, bà ta sai người đóng cửa, nhốt chàng hên trong.
Bà ta không quên gửi gắm câu cuối cho chàng: “Thái Tử, tốt nhất an phận, không thì bản cung đốt sạch Hoa phủ!”
Bên trong, Mặc Ôn sớm tức giận tới mức đỏ mắt, âm thầm thề rằng một ngày nào đó chém Hoàng Hậu thành trăm mảnh, tuy nhiên trong tâm chàng vẫn là mảnh lo lắng về Hoa Quân.
Hoa Phủ.
Hoa Kiêu hiện tại tỉnh lại, nàng không có rõ chính mình làm sao, tất thảy chỉ cảm nhận nỗi đau thân thể.
Nhưng là nàng nghe qua đại phu nói do nàng bị kích động, nhất thời quên mất vài chuyện, còn phần tại sao kích động, Hoa Kiêu hỏi qua Hoa Quân, Hoa Quân qua loa đáp; “Do muội ngã xuống hồ, muội không thể bơi mà, lúc ấy rơi xuống nước khẳng định kích động vùng vẫy!”
Vì lời từ Hoa Quân, là ca ca thân thiết nhất, Hoa Kiêu mơ hồ tin tưởng lấy.
Rồi một khoảng thời gian, nàng trông thấy ca ca cùng nam nhân khác lén nói chuyện, gương mặt nam nhân kia, nàng dường như từng quen.
Là khoảng khắc lướt qua, kể từ đó, thời gian trôi chính nàng trưởng thành dần quên lãng chuyện này.
...
[Tân Nương Bị Vứt Bỏ, chính thức kết thúc, với kết cục cuối là người nào hứa hẹn thì người ấy cạnh bên, dù cho cả hai đến chết cũng không biết rõ sự thật, thôi thì độc giả biết là được rồi đúng không?]
Ngoại Truyện: Mặc Ôn, Hoa Quân, Hoa Kiêu 2
Mặc Ôn kéo Hoa Kiêu chạy đi, cả hai người cứ thế xuyên qua từng vùng cây cối, nhưng mọi thứ dường như là đã được tính sẵn, bất kể hai người chạy đường nào cũng bị chặn lại.
Những hắc y nhân đuổi sau, thêm hắc y nhân chặn đường, Mặc Ôn không còn cách nào khác ngoài buông tay Hoa Kiêu để chiến đấu với chúng.
Cơ mà chỉ có một mình Mặc Ôn đối chọi đám người, sức của thiếu niên mười lăm rất nhanh không thể chống cự được lâu, chỉ chốc lát đã bị đối phương vây lấy, dồn ép.
Phập...
Mũi kiếm đâm xuyên bả vai Mặc Ôn, Hoa Kiêu bên cạnh thêm kinh hãi, trí óc phần nào tình táo, nàng giơ tay dùng hết sức đẩy tên hắc y nhân cùng mũi kiếm đâm Mặc Ôn ra.
Đáng tiếc vừa đẩy được người đi, Hoa Kiêu lại bị hắc y nhân khác đánh xuống một chưởng, một chưởng này đem thân thể nhỏ nhắn của Hoa Kiêu bay xa, cuối cùng đập vào thân cây ngã xuống.
Mặc Ôn mở to mắt nhìn nàng ngã nằm đau đớn, nơi ánh mắt tức giận, nhiều nhất là xót xa.
Chàng cuối cùng điên cuồng vung tay không, hướng những tên hắc y nhân xông qua.
Gió trời trôi nổi, cơn gió làm cảnh rừng lay động, lá cây lần lượt rơi rớt, và tráng cảnh thiếu niên giết chết từng người một, máu tươi tung bay, nhuốm đầy trên thân thiếu niên, tạo nên màu đỏ chói, làm người kinh hãi.
Không biết qua bao lâu, Hoa Kiêu chỉ thấy thân thể đau nhức, lẫn một màn giết chóc phía trước, chỉ là nàng thật rõ ràng không sợ, thậm chí còn rung động, bởi vì sự liều mạng Mặc Ôn đang làm.
Chàng vì nàng mà như thế.
Mặc Ôn, cố lên...
Thâm tâm Hoa Kiêu hô hoán, rồi dường như trời cao thấy rõ sức sống mãnh liệt từ hai con người, nên Mặc Ôn đến cuối giết chết đám hắc y nhân.
Sau cùng chàng chạy về phía nàng, vội vã bế nàng lên hỏi han: “Quân Quân, ngươi sao rồi?”
“Không sao... không có đau lắm” Hoa Kiêu gượng cười đáp.
Mặc Ôn giơ tay điểm lên mũi nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không được có chuyện gì, cũng không được xa ta!” Lời nói cảnh cáo lại như mang theo nài nỉ.
Nàng nghe xong, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt chàng, cất tiếng mười phần chân thành đáp lại: “Không xa, mãi mãi cũng không xa người.”
“Được...” Mặc Ôn nở nụ cười, rất nhanh chàng ôm Hoa Kiêu mà ngất lịm đi.
...
Thời điểm Mặc Ôn tỉnh lại phát hiện mình ở trong Hoàng Cung, nằm trên giường lớn, vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng.
Tức khắc chàng nhớ đến người từng nằm trong lòng mình, liền ngồi dậy, nhanh chóng đi xuống giường, không màng vết thương chưa lành,
Có điều tay vừa mở cửa ra, Mặc Ôn bỗng chốc cứng người lại, Hoàng Hậu không biết từ lúc nào đứng trước cửa.
Hoàng Hậu một thân hoa lệ, gương mặt xinh đẹp, pha lẫn nét mặt độc đoán, theo sau ánh mắt bà ta u tối nhìn chàng, nhàn nhạt nói: “Thái Tử vết thương chưa tốt, còn định đi đâu vậy?”
“Ta đi đâu, Hoàng Hậu cũng muốn quản sao?” Mặc Ôn hỏi ngược lại, nâng mắt đối chọi con ngươi sắc lạnh của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cười nhếch môi, “Thái Tử không còn nhỏ, bản cung đương nhiên không thể quản, nhưng Hoàng Thượng đã hạ lệnh cấm túc Thái Tử, cũng nhắc Thái Tử hãy chú ý thân phận mình tôn quý, không nên có giao tình cùng những kẻ bần hàn, thấp kém nữa.”
Chàng cau mày, không vui trầm giọng: “Thấp kém? Lời này phụ Hoàng dùng để chỉ Hoàng Hậu ư?”
“Thái Tử! Ăn có thể ăn bậy, tuyệt không được nói bậy! Nhớ rằng bản cung là Hoàng Hậu một quốc!” Hoàng Hậu hạ giọng cảnh cáo, ý cười trên môi giảm xuống hơn nửa phần.
“Trước khi leo lên long sàn, Hoàng Hậu cũng chỉ là cung nữ rửa chân cho mẫu phi ta, muốn bao nhiêu thấp kém, hèn hạ thì có bấy nhiêu, sao thế? Nằm long sàn nhiều nên quên mất rồi hả.” Mặc Ôn buông câu cay nghiệt, thành công khiến Hoàng Hậu tức đỏ mặt.
Cơ mà bà ta mau chóng bình ổn lại, ác ý trả lời: “Đúng, bản cung cũng suýt quên mất Hiền phi năm đó bởi vì thua một cung nữ rửa chân, chết quá mức nhục nhã!” Hoàng Hậu chưa chờ Mặc Ôn phản bác, bà ta sai người đóng cửa, nhốt chàng hên trong.
Bà ta không quên gửi gắm câu cuối cho chàng: “Thái Tử, tốt nhất an phận, không thì bản cung đốt sạch Hoa phủ!”
Bên trong, Mặc Ôn sớm tức giận tới mức đỏ mắt, âm thầm thề rằng một ngày nào đó chém Hoàng Hậu thành trăm mảnh, tuy nhiên trong tâm chàng vẫn là mảnh lo lắng về Hoa Quân.
Hoa Phủ.
Hoa Kiêu hiện tại tỉnh lại, nàng không có rõ chính mình làm sao, tất thảy chỉ cảm nhận nỗi đau thân thể.
Nhưng là nàng nghe qua đại phu nói do nàng bị kích động, nhất thời quên mất vài chuyện, còn phần tại sao kích động, Hoa Kiêu hỏi qua Hoa Quân, Hoa Quân qua loa đáp; “Do muội ngã xuống hồ, muội không thể bơi mà, lúc ấy rơi xuống nước khẳng định kích động vùng vẫy!”
Vì lời từ Hoa Quân, là ca ca thân thiết nhất, Hoa Kiêu mơ hồ tin tưởng lấy.
Rồi một khoảng thời gian, nàng trông thấy ca ca cùng nam nhân khác lén nói chuyện, gương mặt nam nhân kia, nàng dường như từng quen.
Là khoảng khắc lướt qua, kể từ đó, thời gian trôi chính nàng trưởng thành dần quên lãng chuyện này.
...
[Tân Nương Bị Vứt Bỏ, chính thức kết thúc, với kết cục cuối là người nào hứa hẹn thì người ấy cạnh bên, dù cho cả hai đến chết cũng không biết rõ sự thật, thôi thì độc giả biết là được rồi đúng không?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.