Chương 3: Ý Vị Của Thế Thân.
Puii Pi Dy
08/01/2021
Ngày sáu tháng một, ngày Thái tử Mặc Ôn đại hôn, Thái tử phi là nữ nhi nhà ai không rõ, chỉ biết tên Mặc Nhan là nữ.. Thiên hạ ai nấy ngờ vực, đều đã cho rằng thái tử thích nam nhân không phải nữ nhân, thêm bao lâu không nạp phi càng chẳng gần nữ sắc gì, ngỡ ngàng nay lấy một nữ tử không rõ, ai cũng tò mò về việc nữ tử này là ai, kể cả người trong hoàng thất cũng thắc mắc.
Một Thái tử phi không thấy rõ mặt mũi tròn hay vuông, chỉ thấy được dáng người nhỏ nhắn mang hỉ phục tinh tế bước vào cung điện tráng lệ cùng với Thái tử nụ cười tươi, yêu nghiệt không ai sánh bằng, cùng song vai, đồng bước; bước trên lụa đỏ, nâng chân đạp lên cánh hoa rơi rải rác, hình bóng cả hai vương vào ánh nắng sáng từ cửa lớn chiếu vào, hai bóng hình tựa uyên ương đôi hồ điệp bên nhau xinh đẹp, thập phần xứng đôi. Dưới ánh mắt của Hoàng thượng, Hoàng hậu, các Vương gia và quần thần cử hành lễ thành hôn.
Cảnh tượng hôm ấy đẹp đẽ hoàn mỹ, rung động lòng người làm xao xuyến ánh mắt, người chậc một tiếng bên môi khen ngợi.
...
Phủ thái tử.
"Thái tử phi, Thái tử nói đêm nay sẽ không về, nói người ngủ trước ạ." Giọng nô tì mang cung kính từ phía cửa truyền phòng vào.
Trong căn phòng giăng lụa đỏ cùng chữ song hỉ dán lên, sắc đỏ hòa cùng ánh nến mờ ảo lại lung linh, ánh nến khẽ lay động làm bóng hình của tân nương cô đơn ngồi một mình trên giường chiếu ở tường cũng lay theo.
"Ta biết rồi." Hoa Kiêu cất tiếng đáp lại nhẹ nhàng, xong rồi tay nàng đưa lên gỡ xuống chiếc khăn hỉ mà tưởng chừng người gỡ sẽ là tân lang, cái người bản thân chờ đợi sau khi bái đường đã đi mất.
Nàng đứng lên bước đến chỗ gương đồng, trong gương phản chiếu gương mặt phấn son động lòng sáng ngời của nàng, mắt trong sáng long lanh như sao trời đêm, mũi cao thật thẳng tắp, đôi mày kẻ tỉ mỉ hoàn hảo, môi đỏ nhỏ xinh căng mọng thêm gò má hồng đào.
Nàng nhìn chính mình rồi vô thức giơ bàn tay vuốt ve gò má, trong đầu nàng chợt nghĩ tới ngày đầu tiên thấy được Mặc Ôn.
Chàng nét mặt vui mừng vội vàng ôm lấy nàng rồi dịu dàng như nước thì thầm bên tai nàng : " Nhan Nhan của ta, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Ta tưởng rằng sẽ mất đi nàng mãi mãi..."
Nàng đã ngơ ngơ ngác ngác mặc chàng ôm lấy mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng kể cả khi nhìn rõ tất cả xung quanh, không quen thuộc chẳng biết đấy là đâu hết.
Nàng nhìn chàng, ngây ngô hỏi : "Người là ai? Ta là ai?" Tất cả nàng chẳng có gì, nhớ không nổi cái gì
Sau đó chàng nắm tay nàng, nói rằng nàng có thể đã mất trí nhớ do va đập mạnh, vì nàng bị người xấu hãm hại đuổi giết tới vách núi, nàng dường như ngã xuống núi lúc chàng tới thì không thấy ai nữa, sau chàng nghe được tin tức liền cùng mọi người xuống núi tìm nàng.
Chàng nói về bản thân nàng là ai và chàng là ai.
Nàng tên Mặc Nhan, từ nhỏ đi theo chàng, chàng là Mặc Ôn, người yêu thương nàng và cũng là người nàng thương yêu.
Nàng không có cảm giác quen thuộc với những thứ nơi đây, lẫn cuộc sống của chàng, không một ấn tượng thân thuộc nào, cho đến giờ đầu óc cũng chỉ có những kí ức nhỏ nhoi mang vui vẻ ấm áp khi bên chàng vài tháng trước, thêm những thứ chàng hay kể hay nói với nàng.
Hôm nay, ngay lúc này nàng nhìn chính mình trong gương, trái tim đột nhiên đau nhói, lòng khó chịu vô cùng, cảm thấy chán ghét lại buồn đau vô cớ, muốn gỡ bỏ hết thảy y phục, xóa đi gương mặt phấn son có vài phần quen này.
Cảm xúc buồn thương bi ai đan xen, tựa như nàng đã từng mang những thứ này và rất ghét thứ này, không muốn mang nó nữa.
Đúng, là ghét bỏ! Muốn tháo hết!
Thật khó chịu, khó chịu vì cảm giác này, nàng muốn đến bên chàng, nàng như giờ chỉ cần có chàng bên cạnh là sẽ đỡ...
Hoa Kiêu làm theo ý nghĩ bản thân rũ bỏ mọi thứ trang sức y phục trên người, trên mặt son phấn lau sạch, sau gọi người mang nước nóng vào để nàng ngâm, tắm rửa xong xuôi nàng bước ra với một thân lam y phục nam trang.
Nàng tự mình kê lông mày đậm dày, kiểu mà chàng dạy nàng kẻ, nàng xong giơ tay chải tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
Gương đồng phút chốc hiện ra một nam tử nhỏ nhắn anh tuấn.
Nàng nhìn vào khuôn mặt mình hài lòng mỉm cười.
Chàng nói nàng : "Nhan Nhan thích nữ giả nam trang."
"Nhan Nhan, nàng quên đi nàng trang điểm như nào để thành nam tử thì ta sẽ giúp nàng học và nhớ lại."
Mặc Ôn, Nhan Nhan tới đây.
Tân phòng ngày đó, tân lang không có, tân nương hóa nam tử kiếm tìm bóng người của tân lang đã rũ bỏ hỉ phục, không màng tân nương này từ lâu
Nam Quán [Nơi của kĩ nam.]
Thiên hạ nói chàng thích nam tử.
Chàng nói rằng nam tử trong miệng họ là nàng.
Thiên hạ nói chàng đào hoa, luôn bên ong bướm hay tìm tới nơi phong trần.
Chàng đáp nàng đó chỉ là lời đồn đại.
Thiên hạ nói chàng cùng Hoa tướng quân có tư tình...
Chàng nói cho nàng, vì nàng giống Hoa tướng quân nên người thấy sẽ lầm tưởng.
Nhưng khung cảnh trước mắt này, ở Nam Quán đây khiến nàng ngờ vực với những lời chàng đã nói.
Xung quanh chàng, những nam nhân mang mùi phấn son quay quanh hầu hạ chàng... rót rượu cho ăn bóp vai, đùa giỡn bên tai chàng, về phần chàng đã say khướt, hai má đều đỏ thần trí không rõ, cười cười nói nói...
Nàng nhìn cảnh tượng này, đôi lông mày hơi nhăn lại tâm có tiếc nuối rõ ràng hiện hữu.
Nàng hít một hơi thật sâu, lấy sức đi qua kéo mọi nam nhân cạnh chàng ra, vừa kéo vừa cất giọng dịu dàng vốn có mà gọi : "Mặc Ôn, Nhan Nhan tới với người, người nhìn Nhan Nhan đi..."
Chàng nghe thấy khẽ xoay đầu, hướng hai mắt lờ đờ say xỉn nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc rồi dừng tại ánh mắt long lanh chất chứa ấm áp của nàng, trên cánh môi chàng cong lên tươi cười rõ rệt.
"Các người tránh ra... Quân Quân qua đây với ta..." Tiếng khàn khàn từ miệng chàng phát ra, đám nam nhân đang cười đùa kia nghe, mặt ai nấy đen đi nhưng vẫn nghe lời tránh xa rời phòng.
Chờ trong phòng chẳng còn ai nữa còn mỗi hai người kẻ đứng người ngồi đưa mắt nhìn nhau.
Chàng nhìn nàng đứng yên, nét mặt nhăn nhăn, không nhịn được mềm giọng : "Quân Quân... ta sai rồi, đừng giận ta." Lời vừa dứt chàng lập tức vòng lấy eo nàng kéo nàng ngã vào lòng chàng, thuận thể ôm trọn nàng.
"Quân Quân? Sao không nói?" Chàng vuốt ve cái tóc đuôi ngựa, vuốt ve nhẹ nhàng, môi sát vành tai nàng thì thì thầm thầm, phả hơi ấm nóng lẫn mùi rượu nồng vào tai nàng làm nàng ngứa ngứa.
Nàng thấp giọng nói : "Mặc Ôn, người say, đã không nhận nổi Nhan Nhan là ai rồi..."
Chàng nghe xong lời nàng, lắc đầu phủ nhận, tay từ bỏ đuôi tóc để sờ lên mặt nàng : "Không có, ngươi rõ ràng là Quân Quân nha~~ Ta đây còn lâu mới nhận nhầm!"
Nàng cảm nhận được ấm nóng hơi thở, xúc cảm của chàng quay quanh bản thân nàng, như có như không xua tan đi cơn đau đầu và xóa hết cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nàng.
Thân thể thoải mái hơn, vô vô thức thức ngả vào lòng chàng, mê muội dựa vào.
"Quân Quân... ngươi sao tới với ta? Có phải hay không tiếc nuối ta hở?"
"Hay là bị nữ tử kia bỏ rồi?"
"Lại không nói gì..."
"Quân Quân, ngươi có thích ta không? Ta muốn biết vì ta thích ngươi lắm."
"Ngày ngươi rời đi, với ngày ngươi quay về... đều khiến ta đau lòng, Quân Quân à."
Nàng thở dài khi nghe chàng nói qua lại bên tai không dứt : "Người quả thật say, nên nghỉ ngơi đi thôi." Nàng nói rồi đứng dậy khỏi chàng, đưa hai tay kéo chàng đứng lên dìu chàng về phía giường.
"Quân Quân? Không phải muốn ngủ cùng ta!?" Chàng mơ màng nói.
Nàng đặt chàng nằm xuống, đắp chăn cho chàng : "Không phải, chỉ muốn để người nghỉ ngơi."
Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, nàng ra ghế ngồi nhìn chàng lơ mơ nhắm mắt.
... Có phải hay không? Người không phải say nên mới nhận nhầm mà là cố tình xem Nhan Nhan là người khác?
Nhan Nhan tin người không tin thiên hạ, nhưng chốc lát người khiến niềm tin của Nhan Nhan đối với người lung lay.
Mặc Ôn người làm cái hành động như lời thiên hạ nói là đúng, lời người nói là sai, Nhan Nhan thật sự rối loạn, người có biết không?
Từng câu hỏi luẩn quẩn thành tiếng phát ra, nàng nghe thấy rõ ràng nhưng ngoài nàng không ai có thể nghe được kể cả chàng vì đó là tiếng lòng của nàng mà thôi, chẳng phải câu nói tuôn từ cửa miệng.
...
Nửa đêm trời đổ mưa rào, tiếng mưa tí tách to nhỏ truyền vào căn phòng
Mặc Ôn mở ra đôi mắt thanh tĩnh, thần trí dường như tỉnh táo, quay qua nhìn Hoa Kiêu trong lòng mình.
Nàng đã ngủ say, kể cả khi ngủ nàng vẫn dựa vào chàng, chôn mặt vào lồng ngực chàng, nét mặt thỏa mãn vô cùng.
Chàng đưa tay, sờ tóc nàng, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hai loại hương Uyên Ương này giống như mê hương lại như tà thuật, người chỉ cần cho người kia ngửi loại hương bên trái này, ba ngày một lần, hương sẽ kích thích điều khiển tinh thần người kia... Người lúc đó chỉ cần mang hương thơm bên phải này lên trên người, người kia lập tức ngoan ngoãn cạnh người không thể rời xa. Quan trọng nhất người phải nhớ rằng, hương này dùng được một lần, để lỡ ba ngày sẽ không dùng được và nó chỉ mê hoặc được thần trí, không tiêu khiển được tâm người kia..." Lời của người trước nhắc nhở chàng.
Đúng, chàng dùng mê hương để tiêu khiển nàng, khiến nàng mất trí nhớ, bắt nàng về cạnh mình, xem nàng thành thế thân của Hoa Quân.
Cái gì giả nam trang, cái gì thích chàng, cái gì để nàng nhớ lại kí ức bên chàng đều là giả. Chẳng có mảnh kí ức nào liên quan đến chàng, giữa nàng và chàng càng chẳng có cái thứ tình cảm nam nữ với nhau.
Có chăng cũng chỉ là thế thân, tình cảm chàng dành nàng lấy từ chỗ Hoa Quân ra thôi. Nếu một ngày nàng biết hết, có lẽ sẽ hận chàng nhiều.
...
Một Thái tử phi không thấy rõ mặt mũi tròn hay vuông, chỉ thấy được dáng người nhỏ nhắn mang hỉ phục tinh tế bước vào cung điện tráng lệ cùng với Thái tử nụ cười tươi, yêu nghiệt không ai sánh bằng, cùng song vai, đồng bước; bước trên lụa đỏ, nâng chân đạp lên cánh hoa rơi rải rác, hình bóng cả hai vương vào ánh nắng sáng từ cửa lớn chiếu vào, hai bóng hình tựa uyên ương đôi hồ điệp bên nhau xinh đẹp, thập phần xứng đôi. Dưới ánh mắt của Hoàng thượng, Hoàng hậu, các Vương gia và quần thần cử hành lễ thành hôn.
Cảnh tượng hôm ấy đẹp đẽ hoàn mỹ, rung động lòng người làm xao xuyến ánh mắt, người chậc một tiếng bên môi khen ngợi.
...
Phủ thái tử.
"Thái tử phi, Thái tử nói đêm nay sẽ không về, nói người ngủ trước ạ." Giọng nô tì mang cung kính từ phía cửa truyền phòng vào.
Trong căn phòng giăng lụa đỏ cùng chữ song hỉ dán lên, sắc đỏ hòa cùng ánh nến mờ ảo lại lung linh, ánh nến khẽ lay động làm bóng hình của tân nương cô đơn ngồi một mình trên giường chiếu ở tường cũng lay theo.
"Ta biết rồi." Hoa Kiêu cất tiếng đáp lại nhẹ nhàng, xong rồi tay nàng đưa lên gỡ xuống chiếc khăn hỉ mà tưởng chừng người gỡ sẽ là tân lang, cái người bản thân chờ đợi sau khi bái đường đã đi mất.
Nàng đứng lên bước đến chỗ gương đồng, trong gương phản chiếu gương mặt phấn son động lòng sáng ngời của nàng, mắt trong sáng long lanh như sao trời đêm, mũi cao thật thẳng tắp, đôi mày kẻ tỉ mỉ hoàn hảo, môi đỏ nhỏ xinh căng mọng thêm gò má hồng đào.
Nàng nhìn chính mình rồi vô thức giơ bàn tay vuốt ve gò má, trong đầu nàng chợt nghĩ tới ngày đầu tiên thấy được Mặc Ôn.
Chàng nét mặt vui mừng vội vàng ôm lấy nàng rồi dịu dàng như nước thì thầm bên tai nàng : " Nhan Nhan của ta, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Ta tưởng rằng sẽ mất đi nàng mãi mãi..."
Nàng đã ngơ ngơ ngác ngác mặc chàng ôm lấy mình, trong đầu hoàn toàn trống rỗng kể cả khi nhìn rõ tất cả xung quanh, không quen thuộc chẳng biết đấy là đâu hết.
Nàng nhìn chàng, ngây ngô hỏi : "Người là ai? Ta là ai?" Tất cả nàng chẳng có gì, nhớ không nổi cái gì
Sau đó chàng nắm tay nàng, nói rằng nàng có thể đã mất trí nhớ do va đập mạnh, vì nàng bị người xấu hãm hại đuổi giết tới vách núi, nàng dường như ngã xuống núi lúc chàng tới thì không thấy ai nữa, sau chàng nghe được tin tức liền cùng mọi người xuống núi tìm nàng.
Chàng nói về bản thân nàng là ai và chàng là ai.
Nàng tên Mặc Nhan, từ nhỏ đi theo chàng, chàng là Mặc Ôn, người yêu thương nàng và cũng là người nàng thương yêu.
Nàng không có cảm giác quen thuộc với những thứ nơi đây, lẫn cuộc sống của chàng, không một ấn tượng thân thuộc nào, cho đến giờ đầu óc cũng chỉ có những kí ức nhỏ nhoi mang vui vẻ ấm áp khi bên chàng vài tháng trước, thêm những thứ chàng hay kể hay nói với nàng.
Hôm nay, ngay lúc này nàng nhìn chính mình trong gương, trái tim đột nhiên đau nhói, lòng khó chịu vô cùng, cảm thấy chán ghét lại buồn đau vô cớ, muốn gỡ bỏ hết thảy y phục, xóa đi gương mặt phấn son có vài phần quen này.
Cảm xúc buồn thương bi ai đan xen, tựa như nàng đã từng mang những thứ này và rất ghét thứ này, không muốn mang nó nữa.
Đúng, là ghét bỏ! Muốn tháo hết!
Thật khó chịu, khó chịu vì cảm giác này, nàng muốn đến bên chàng, nàng như giờ chỉ cần có chàng bên cạnh là sẽ đỡ...
Hoa Kiêu làm theo ý nghĩ bản thân rũ bỏ mọi thứ trang sức y phục trên người, trên mặt son phấn lau sạch, sau gọi người mang nước nóng vào để nàng ngâm, tắm rửa xong xuôi nàng bước ra với một thân lam y phục nam trang.
Nàng tự mình kê lông mày đậm dày, kiểu mà chàng dạy nàng kẻ, nàng xong giơ tay chải tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
Gương đồng phút chốc hiện ra một nam tử nhỏ nhắn anh tuấn.
Nàng nhìn vào khuôn mặt mình hài lòng mỉm cười.
Chàng nói nàng : "Nhan Nhan thích nữ giả nam trang."
"Nhan Nhan, nàng quên đi nàng trang điểm như nào để thành nam tử thì ta sẽ giúp nàng học và nhớ lại."
Mặc Ôn, Nhan Nhan tới đây.
Tân phòng ngày đó, tân lang không có, tân nương hóa nam tử kiếm tìm bóng người của tân lang đã rũ bỏ hỉ phục, không màng tân nương này từ lâu
Nam Quán [Nơi của kĩ nam.]
Thiên hạ nói chàng thích nam tử.
Chàng nói rằng nam tử trong miệng họ là nàng.
Thiên hạ nói chàng đào hoa, luôn bên ong bướm hay tìm tới nơi phong trần.
Chàng đáp nàng đó chỉ là lời đồn đại.
Thiên hạ nói chàng cùng Hoa tướng quân có tư tình...
Chàng nói cho nàng, vì nàng giống Hoa tướng quân nên người thấy sẽ lầm tưởng.
Nhưng khung cảnh trước mắt này, ở Nam Quán đây khiến nàng ngờ vực với những lời chàng đã nói.
Xung quanh chàng, những nam nhân mang mùi phấn son quay quanh hầu hạ chàng... rót rượu cho ăn bóp vai, đùa giỡn bên tai chàng, về phần chàng đã say khướt, hai má đều đỏ thần trí không rõ, cười cười nói nói...
Nàng nhìn cảnh tượng này, đôi lông mày hơi nhăn lại tâm có tiếc nuối rõ ràng hiện hữu.
Nàng hít một hơi thật sâu, lấy sức đi qua kéo mọi nam nhân cạnh chàng ra, vừa kéo vừa cất giọng dịu dàng vốn có mà gọi : "Mặc Ôn, Nhan Nhan tới với người, người nhìn Nhan Nhan đi..."
Chàng nghe thấy khẽ xoay đầu, hướng hai mắt lờ đờ say xỉn nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc rồi dừng tại ánh mắt long lanh chất chứa ấm áp của nàng, trên cánh môi chàng cong lên tươi cười rõ rệt.
"Các người tránh ra... Quân Quân qua đây với ta..." Tiếng khàn khàn từ miệng chàng phát ra, đám nam nhân đang cười đùa kia nghe, mặt ai nấy đen đi nhưng vẫn nghe lời tránh xa rời phòng.
Chờ trong phòng chẳng còn ai nữa còn mỗi hai người kẻ đứng người ngồi đưa mắt nhìn nhau.
Chàng nhìn nàng đứng yên, nét mặt nhăn nhăn, không nhịn được mềm giọng : "Quân Quân... ta sai rồi, đừng giận ta." Lời vừa dứt chàng lập tức vòng lấy eo nàng kéo nàng ngã vào lòng chàng, thuận thể ôm trọn nàng.
"Quân Quân? Sao không nói?" Chàng vuốt ve cái tóc đuôi ngựa, vuốt ve nhẹ nhàng, môi sát vành tai nàng thì thì thầm thầm, phả hơi ấm nóng lẫn mùi rượu nồng vào tai nàng làm nàng ngứa ngứa.
Nàng thấp giọng nói : "Mặc Ôn, người say, đã không nhận nổi Nhan Nhan là ai rồi..."
Chàng nghe xong lời nàng, lắc đầu phủ nhận, tay từ bỏ đuôi tóc để sờ lên mặt nàng : "Không có, ngươi rõ ràng là Quân Quân nha~~ Ta đây còn lâu mới nhận nhầm!"
Nàng cảm nhận được ấm nóng hơi thở, xúc cảm của chàng quay quanh bản thân nàng, như có như không xua tan đi cơn đau đầu và xóa hết cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng nàng.
Thân thể thoải mái hơn, vô vô thức thức ngả vào lòng chàng, mê muội dựa vào.
"Quân Quân... ngươi sao tới với ta? Có phải hay không tiếc nuối ta hở?"
"Hay là bị nữ tử kia bỏ rồi?"
"Lại không nói gì..."
"Quân Quân, ngươi có thích ta không? Ta muốn biết vì ta thích ngươi lắm."
"Ngày ngươi rời đi, với ngày ngươi quay về... đều khiến ta đau lòng, Quân Quân à."
Nàng thở dài khi nghe chàng nói qua lại bên tai không dứt : "Người quả thật say, nên nghỉ ngơi đi thôi." Nàng nói rồi đứng dậy khỏi chàng, đưa hai tay kéo chàng đứng lên dìu chàng về phía giường.
"Quân Quân? Không phải muốn ngủ cùng ta!?" Chàng mơ màng nói.
Nàng đặt chàng nằm xuống, đắp chăn cho chàng : "Không phải, chỉ muốn để người nghỉ ngơi."
Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, nàng ra ghế ngồi nhìn chàng lơ mơ nhắm mắt.
... Có phải hay không? Người không phải say nên mới nhận nhầm mà là cố tình xem Nhan Nhan là người khác?
Nhan Nhan tin người không tin thiên hạ, nhưng chốc lát người khiến niềm tin của Nhan Nhan đối với người lung lay.
Mặc Ôn người làm cái hành động như lời thiên hạ nói là đúng, lời người nói là sai, Nhan Nhan thật sự rối loạn, người có biết không?
Từng câu hỏi luẩn quẩn thành tiếng phát ra, nàng nghe thấy rõ ràng nhưng ngoài nàng không ai có thể nghe được kể cả chàng vì đó là tiếng lòng của nàng mà thôi, chẳng phải câu nói tuôn từ cửa miệng.
...
Nửa đêm trời đổ mưa rào, tiếng mưa tí tách to nhỏ truyền vào căn phòng
Mặc Ôn mở ra đôi mắt thanh tĩnh, thần trí dường như tỉnh táo, quay qua nhìn Hoa Kiêu trong lòng mình.
Nàng đã ngủ say, kể cả khi ngủ nàng vẫn dựa vào chàng, chôn mặt vào lồng ngực chàng, nét mặt thỏa mãn vô cùng.
Chàng đưa tay, sờ tóc nàng, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.
"Hai loại hương Uyên Ương này giống như mê hương lại như tà thuật, người chỉ cần cho người kia ngửi loại hương bên trái này, ba ngày một lần, hương sẽ kích thích điều khiển tinh thần người kia... Người lúc đó chỉ cần mang hương thơm bên phải này lên trên người, người kia lập tức ngoan ngoãn cạnh người không thể rời xa. Quan trọng nhất người phải nhớ rằng, hương này dùng được một lần, để lỡ ba ngày sẽ không dùng được và nó chỉ mê hoặc được thần trí, không tiêu khiển được tâm người kia..." Lời của người trước nhắc nhở chàng.
Đúng, chàng dùng mê hương để tiêu khiển nàng, khiến nàng mất trí nhớ, bắt nàng về cạnh mình, xem nàng thành thế thân của Hoa Quân.
Cái gì giả nam trang, cái gì thích chàng, cái gì để nàng nhớ lại kí ức bên chàng đều là giả. Chẳng có mảnh kí ức nào liên quan đến chàng, giữa nàng và chàng càng chẳng có cái thứ tình cảm nam nữ với nhau.
Có chăng cũng chỉ là thế thân, tình cảm chàng dành nàng lấy từ chỗ Hoa Quân ra thôi. Nếu một ngày nàng biết hết, có lẽ sẽ hận chàng nhiều.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.