Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình
Chương 1
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Căn phòng tối mịt mờ, không khí trong phòng lạnh lẽo thấu xương khiến bả vai tôi khẽ run rẩy. Trong cái tĩnh mịch đến rợn người đó, giọng nói khàn khàn ma mị từ bức ảnh trên tường phát ra, truyền vào tai tôi:
“Cô là tân nương của ta, tân nương của quỷ.”
Tiếp đó là một cảm giác khó thở giống như cổ bị ai đó siết lấy, tôi mơ hồ ngất đi, kí ức về cuộc đời của tôi từ nhỏ đến giờ ùa về.
[...]
Tôi là Tiêu Diệu Nguyệt, một ca sĩ phòng trà.
Nghề này là mẹ tôi truyền cho tôi, hồi còn trẻ bà không chỉ có giọng hát tuyệt vời mà còn có nhan sắc xinh đẹp khiến bao người mơ ước. Chỉ có điều, bà ưu tú như thế, giỏi giang như thế, nhưng lại bị cha tôi bỏ rơi.
Cái họ Tiêu này của tôi là sau khi tìm được cha ruột, ông ta đặt lại tên cho tôi. Còn trước đó, mẹ tôi chỉ gọi tôi là Tiểu Nguyệt.
Mẹ tôi khi đó vừa đi hát phòng trà, vừa vất vả nuôi tôi. Các phu nhân nhà quyền quý rất ghét mẹ tôi, nhất là những người có chồng đi ngoại tình. Họ cho rằng mẹ tôi là tiểu tam chuyên dụ dỗ chồng của họ.
Năm tôi mười bảy tuổi, mẹ tôi vì quá lao lực mà mắc bệnh qua đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà chỉ tha thiết nói với tôi một câu:
“Cố gắng sống tốt, và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm cha con. Đó không phải người mà con nên dây vào.”
[...]
Không còn mẹ nữa, tôi vừa đau lòng vừa căm hận người cha phụ bạc đã bỏ rơi mẹ con tôi. Tôi bỏ học, buổi tối đi hát phòng trà, còn ban ngày âm thầm điều tra lai lịch của người đàn ông năm xưa đã bỏ rơi mẹ con tôi.
Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy. Người cha đó của tôi, chắc hẳn là một người có quyền thế. Còn tôi hiện tại chỉ có một thân một mình, chẳng có chút manh mối gì, không biết nên bắt đầu tìm ông ta từ đâu. Điều tra được mấy ngày không thu được kết quả gì, tôi mệt mỏi tạm ngừng không điều tra nữa.
Cũng kể từ khi ngừng việc điều tra, tôi thường gặp những chuyện kỳ lạ.
Cứ mỗi lần tôi lên sân khấu biểu diễn, bên tai tôi luôn vọng lên một giọng hát khác. Đó là một giọng phụ nữ, nghe vừa u buồn vừa có gì đó oán hận. Đêm đầu tiên chỉ là giọng hát luyến láy không rõ lời, nhưng đến đêm thứ hai, lời hát đã rõ mồn một khiến tôi nghe mà dựng tóc gáy:
“Đừng bỏ em một mình, đừng bỏ em một mình
Cùng một lũ côn trùng rỉa rúc thân mình...”
Tôi sợ quá suýt chút nữa ngã gục trên sân khấu. Tôi lấy lý do sức khỏe không tốt, xin lỗi người nghe rồi thất thểu ra về.
Đêm thứ ba.
Tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục đi hát. Nhưng giọng hát kia cứ như âm hồn đeo bám, không để tôi được yên. Tôi không chỉ nghe thấy những âm thanh “Đừng bỏ em một mình” ám ảnh mãi trong đầu, mà còn mơ hồ thấy một bóng người trắng toát đứng ở góc sân khấu nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Tôi sợ đến mất hết lý trí, ngất xỉu ngay trên sân khấu.
Khi tôi tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau.
Ngồi trước mặt tôi là một chàng trai lạ mặt, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một cậu ấm nhà giàu nào đó. Anh ta thấy tôi tỉnh thì đối xử rất ân cần, thái độ cũng rất lịch sự.
Sao cứ cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó...
“Có phải anh đã đưa tôi vào bệnh viện? Cảm ơn anh, phiền anh quá.”
Anh ta xua xua tay:
“Không cần khách khí, tôi thích em, những chuyện này là tôi nên làm.”
Nói chuyện một lúc, thì ra anh ta là Mộ Tinh, thiếu gia duy nhất của nhà họ Mộ, một gia tộc khá lớn. Tôi chợt nghĩ, quả là trời giúp mình, nếu có thể đánh quan hệ với người này, việc điều tra lai lịch người cha của tôi sẽ dễ dàng hơn.
Tôi nằm viện đến hôm sau thì khỏi. Vốn muốn quay lại đi hát phòng trà, nhưng Mộ Tinh kiên quyết ngăn cản tôi.
“Nếu em đồng ý, tôi sẵn sàng nuôi em cả đời.”
Nhìn vào ánh mắt của Mộ Tinh, tôi vừa cảm động vừa thấy áy náy. Lựa chọn đi theo anh ta quả là có ích cho tôi bây giờ, nhưng sau này thì sao?
Thật sự tôi không thích anh ta, mà đã không thích thì liệu có sống chung được với nhau không?
Suy nghĩ nên đồng ý hay không đồng ý cứ luẩn quẩn bám lấy tôi, nhưng rồi nỗi hận thù với người cha bỏ rơi mẹ con tôi quá lớn đã khiến tôi đồng ý. Tôi trở thành bạn gái của Mộ Tinh, không còn phải đi hát kiếm sống nữa.
Mộ Tinh giúp tôi điều tra về người đàn ông kia. Anh ấy thường dẫn tôi đến phòng trà, tìm hiểu những người hay đến phòng trà nghe hát. Sau bao ngày điều tra vất vả, tôi xác định được một kẻ khả nghi: Tiêu Thần.
Ông ta là người đứng đầu gia tộc nhà họ Tiêu, so với nhà họ Mộ của Mộ Tinh còn lớn mạnh hơn nhiều. Ông ta năm nay 48 tuổi, nếu thật sự là cha ruột của tôi, thì khi mẹ tôi mang thai tôi ông ta khoảng 30 tuổi.
Khá hợp lý, nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ để tôi nghi ngờ.
“Cô là tân nương của ta, tân nương của quỷ.”
Tiếp đó là một cảm giác khó thở giống như cổ bị ai đó siết lấy, tôi mơ hồ ngất đi, kí ức về cuộc đời của tôi từ nhỏ đến giờ ùa về.
[...]
Tôi là Tiêu Diệu Nguyệt, một ca sĩ phòng trà.
Nghề này là mẹ tôi truyền cho tôi, hồi còn trẻ bà không chỉ có giọng hát tuyệt vời mà còn có nhan sắc xinh đẹp khiến bao người mơ ước. Chỉ có điều, bà ưu tú như thế, giỏi giang như thế, nhưng lại bị cha tôi bỏ rơi.
Cái họ Tiêu này của tôi là sau khi tìm được cha ruột, ông ta đặt lại tên cho tôi. Còn trước đó, mẹ tôi chỉ gọi tôi là Tiểu Nguyệt.
Mẹ tôi khi đó vừa đi hát phòng trà, vừa vất vả nuôi tôi. Các phu nhân nhà quyền quý rất ghét mẹ tôi, nhất là những người có chồng đi ngoại tình. Họ cho rằng mẹ tôi là tiểu tam chuyên dụ dỗ chồng của họ.
Năm tôi mười bảy tuổi, mẹ tôi vì quá lao lực mà mắc bệnh qua đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, bà chỉ tha thiết nói với tôi một câu:
“Cố gắng sống tốt, và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đi tìm cha con. Đó không phải người mà con nên dây vào.”
[...]
Không còn mẹ nữa, tôi vừa đau lòng vừa căm hận người cha phụ bạc đã bỏ rơi mẹ con tôi. Tôi bỏ học, buổi tối đi hát phòng trà, còn ban ngày âm thầm điều tra lai lịch của người đàn ông năm xưa đã bỏ rơi mẹ con tôi.
Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy. Người cha đó của tôi, chắc hẳn là một người có quyền thế. Còn tôi hiện tại chỉ có một thân một mình, chẳng có chút manh mối gì, không biết nên bắt đầu tìm ông ta từ đâu. Điều tra được mấy ngày không thu được kết quả gì, tôi mệt mỏi tạm ngừng không điều tra nữa.
Cũng kể từ khi ngừng việc điều tra, tôi thường gặp những chuyện kỳ lạ.
Cứ mỗi lần tôi lên sân khấu biểu diễn, bên tai tôi luôn vọng lên một giọng hát khác. Đó là một giọng phụ nữ, nghe vừa u buồn vừa có gì đó oán hận. Đêm đầu tiên chỉ là giọng hát luyến láy không rõ lời, nhưng đến đêm thứ hai, lời hát đã rõ mồn một khiến tôi nghe mà dựng tóc gáy:
“Đừng bỏ em một mình, đừng bỏ em một mình
Cùng một lũ côn trùng rỉa rúc thân mình...”
Tôi sợ quá suýt chút nữa ngã gục trên sân khấu. Tôi lấy lý do sức khỏe không tốt, xin lỗi người nghe rồi thất thểu ra về.
Đêm thứ ba.
Tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục đi hát. Nhưng giọng hát kia cứ như âm hồn đeo bám, không để tôi được yên. Tôi không chỉ nghe thấy những âm thanh “Đừng bỏ em một mình” ám ảnh mãi trong đầu, mà còn mơ hồ thấy một bóng người trắng toát đứng ở góc sân khấu nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Tôi sợ đến mất hết lý trí, ngất xỉu ngay trên sân khấu.
Khi tôi tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau.
Ngồi trước mặt tôi là một chàng trai lạ mặt, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một cậu ấm nhà giàu nào đó. Anh ta thấy tôi tỉnh thì đối xử rất ân cần, thái độ cũng rất lịch sự.
Sao cứ cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó...
“Có phải anh đã đưa tôi vào bệnh viện? Cảm ơn anh, phiền anh quá.”
Anh ta xua xua tay:
“Không cần khách khí, tôi thích em, những chuyện này là tôi nên làm.”
Nói chuyện một lúc, thì ra anh ta là Mộ Tinh, thiếu gia duy nhất của nhà họ Mộ, một gia tộc khá lớn. Tôi chợt nghĩ, quả là trời giúp mình, nếu có thể đánh quan hệ với người này, việc điều tra lai lịch người cha của tôi sẽ dễ dàng hơn.
Tôi nằm viện đến hôm sau thì khỏi. Vốn muốn quay lại đi hát phòng trà, nhưng Mộ Tinh kiên quyết ngăn cản tôi.
“Nếu em đồng ý, tôi sẵn sàng nuôi em cả đời.”
Nhìn vào ánh mắt của Mộ Tinh, tôi vừa cảm động vừa thấy áy náy. Lựa chọn đi theo anh ta quả là có ích cho tôi bây giờ, nhưng sau này thì sao?
Thật sự tôi không thích anh ta, mà đã không thích thì liệu có sống chung được với nhau không?
Suy nghĩ nên đồng ý hay không đồng ý cứ luẩn quẩn bám lấy tôi, nhưng rồi nỗi hận thù với người cha bỏ rơi mẹ con tôi quá lớn đã khiến tôi đồng ý. Tôi trở thành bạn gái của Mộ Tinh, không còn phải đi hát kiếm sống nữa.
Mộ Tinh giúp tôi điều tra về người đàn ông kia. Anh ấy thường dẫn tôi đến phòng trà, tìm hiểu những người hay đến phòng trà nghe hát. Sau bao ngày điều tra vất vả, tôi xác định được một kẻ khả nghi: Tiêu Thần.
Ông ta là người đứng đầu gia tộc nhà họ Tiêu, so với nhà họ Mộ của Mộ Tinh còn lớn mạnh hơn nhiều. Ông ta năm nay 48 tuổi, nếu thật sự là cha ruột của tôi, thì khi mẹ tôi mang thai tôi ông ta khoảng 30 tuổi.
Khá hợp lý, nhưng nhiêu đó cũng chưa đủ để tôi nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.