Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình
Chương 22
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Khoan đã! Tại sao Mộ Tinh lại quen biết ma nữ được?
“Mộ Tinh! Anh và ả ma nữ đó… cấu kết với nhau…”
Mộ Tinh thản nhiên nghe, không phủ nhận. Tôi thất vọng buông thõng hai tay, tưởng rằng anh ấy vẫn như trước, dịu dàng, hiểu chuyện, không bao giờ ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn, không bao giờ lợi dụng tôi để đạt được mục đích cá nhân…
Tại sao, những người tôi tin tưởng nhất lại luôn đâm cho tôi một nhát chí mạng như vậy?
“Mộ Tinh, coi như em xin anh, xin anh hãy thả em ra! Em không tốt đẹp như anh nghĩ đâu, em không xứng đáng với tình cảm của anh! Em đã có chồng rồi, là em tự nguyện ở bên người đó! Nếu anh vẫn cố chấp nhốt em lại đây, chúng ta cũng không thể nào chung sống hạnh phúc được đâu!”
Những lời tôi nói chẳng biết Mộ Tinh có nghe lọt tai không, chỉ thấy đôi mắt anh ấy cứ chảy hai hàng máu thật dài. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt u uất đầy ám ảnh, rồi chui vào tấm gương biến mất.
Còn lại mình tôi, ngồi ngơ ngẩn và tuyệt vọng. Quân Nhật ra sao rồi? Tôi không sợ hắn sẽ bị dụ dỗ bởi ma nữ, vì trước giờ hắn luôn chát ghét ả ta. Tôi chỉ sợ, hắn sẽ trách tôi bỏ rơi hắn, sợ hắn sẽ ghét tôi, không còn yêu tôi nữa…
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi nói với người làm trong nhà rằng mình đi bàn chuyện làm ăn, không hề nhắc đến chuyện đi đến nhà họ Mộ. Đêm nay không thấy tôi trở về, không biết họ có thể tìm được đến đây không...
Ngoài trời đột nhiên nổi gió, từng đợt gió rít lên áo ào nghe mà rợn người. Cánh cửa sổ bỗng nhiên bật chốt, mở tung, gió từ bên ngoài tạt vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi sẽ trèo từ cửa sổ xuống để trốn khỏi đây! Nghĩ vậy, tôi lục lọi trong phòng, tìm được một cây kéo, điên cuồng cắt rèm cửa, nối lại thành đoạn dây dài, buộc vào ban công.
Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi nhiều lúc tôi suýt bị thổi bay. Tôi nghiến chặt răng vật lộn với những đợt gió, cuối cùng cũng buộc xong, mồ hôi vã ra như tắm.
Thế nhưng bất chợt đống rèm cửa này tự động nhúc nhích, rồi như một con rắn trườn lên người tôi! Chính xác là quấn lấy cổ tôi, siết chặt cổ tôi lại, khiến tôi sắp tắt thở đến nơi…
“Đừng… đừng mà… Mộ Tinh… xin hãy tha cho em…”
Tôi ngỡ rằng Mộ Tinh đang ra tay, tuy hơi lạ lùng vì trước giờ anh ấy không mạnh tay như vậy với tôi bao giờ.
“Lộp cộp lộp cộp”, âm thanh giống như tiếng bước chân ai đó vọng vào tai tôi. Tôi gồng người giằng đống rèm cửa ra khỏi cổ, chúng lại càng quấn lấy cổ tôi chặt hơn, cùng lúc đó tiếng bước chân nọ cũng nghe vào tai càng rõ ràng hơn.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Một giọng nói khàn khàn quỷ dị vang lên. Tôi ghé mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai, cộng với bị rèm cửa quấn chặt cổ nên không còn sức đâu mà quan sát kĩ xung quanh nữa.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Giọng nói nọ lại vang lên một lần nữa, tôi vội vàng kêu lên “Có” nhưng cổ họng chỉ phát ra được những âm thanh “ư ư ư…”
Tiếng cười dài vang lên, tức thì gió ngừng thổi, rèm cửa cũng tự động nới lỏng khỏi cổ tôi. Tôi như được trở về từ cõi chết, vội vã ngồi dậy hít lấy hít để không khí.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Giọng nói nọ lại vang lên lần thứ ba.
Tôi giật thót nhìn quanh, mãi một lúc sau mới phát hiện giọng nói phát ra từ dưới chân. Tôi cúi xuống, chỉ thấy một cái đầu người!
Ngũ quan biến dạng nhìn không rõ, lại còn tỏa ra mùi hôi thối rất kinh tởm.
“Aaaaa! Quỷ, có quỷ!”
Tôi hoảng hồn ngã ngồi về đằng sau.
“Tùy cô, muốn gọi sao thì gọi, ma hay quỷ hay quái thú gì cũng được!”
Cái đầu lên tiếng nói, không có vẻ gì muốn tấn công tôi, khiến tôi bớt sợ hơn. Sau khi cân nhắc sắp xếp cách xưng hô sao cho an toàn nhất, tôi rón rén hỏi:
“Anh là ai?”
“Tôi là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi có thể giúp cô thoát khỏi đây.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”
Tôi mừng quýnh, vậy là có hi vọng trở về với Quân Nhật rồi!
“Cô vui vậy sao? Tôi phải nói trước, tôi không giúp cô không công đâu! Tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp!”
Cái đầu liền kể cho tôi nghe, hắn chết ở mảnh đất này từ một trăm năm trước. Nó có thù oán với một người, muốn cùng người đó đọ sức phân thắng thua, mà người đó hiện tại đang bị nhốt ở một nơi khác, nên nó vẫn chưa có cơ hội. Một trăm năm qua nó vẫn chờ khi nào người kia được thoát ra để quyết đấu một trận.
Còn một chuyện nữa, mảnh đất này vô tình được được tổ tiên nhà họ Mộ xây nhà lập nghiệp. Mỗi lần họ đào bới đất, xây thêm cái gì trên mảnh đất này, thì lại quấy nhiễu đến linh hồn của nó. Nó trừng phạt họ bằng cách mỗi lần đào bới đất, trong nhà họ Mộ lại có một người phải chết. Chuyện của Mộ Tinh là một ví dụ. Khi đó anh ấy muốn cầu hôn tôi, nên cho xây thêm, cải tạo khu vườn.
“Mộ Tinh! Anh và ả ma nữ đó… cấu kết với nhau…”
Mộ Tinh thản nhiên nghe, không phủ nhận. Tôi thất vọng buông thõng hai tay, tưởng rằng anh ấy vẫn như trước, dịu dàng, hiểu chuyện, không bao giờ ép buộc tôi làm chuyện tôi không muốn, không bao giờ lợi dụng tôi để đạt được mục đích cá nhân…
Tại sao, những người tôi tin tưởng nhất lại luôn đâm cho tôi một nhát chí mạng như vậy?
“Mộ Tinh, coi như em xin anh, xin anh hãy thả em ra! Em không tốt đẹp như anh nghĩ đâu, em không xứng đáng với tình cảm của anh! Em đã có chồng rồi, là em tự nguyện ở bên người đó! Nếu anh vẫn cố chấp nhốt em lại đây, chúng ta cũng không thể nào chung sống hạnh phúc được đâu!”
Những lời tôi nói chẳng biết Mộ Tinh có nghe lọt tai không, chỉ thấy đôi mắt anh ấy cứ chảy hai hàng máu thật dài. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt u uất đầy ám ảnh, rồi chui vào tấm gương biến mất.
Còn lại mình tôi, ngồi ngơ ngẩn và tuyệt vọng. Quân Nhật ra sao rồi? Tôi không sợ hắn sẽ bị dụ dỗ bởi ma nữ, vì trước giờ hắn luôn chát ghét ả ta. Tôi chỉ sợ, hắn sẽ trách tôi bỏ rơi hắn, sợ hắn sẽ ghét tôi, không còn yêu tôi nữa…
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà tôi nói với người làm trong nhà rằng mình đi bàn chuyện làm ăn, không hề nhắc đến chuyện đi đến nhà họ Mộ. Đêm nay không thấy tôi trở về, không biết họ có thể tìm được đến đây không...
Ngoài trời đột nhiên nổi gió, từng đợt gió rít lên áo ào nghe mà rợn người. Cánh cửa sổ bỗng nhiên bật chốt, mở tung, gió từ bên ngoài tạt vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn hẳn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi sẽ trèo từ cửa sổ xuống để trốn khỏi đây! Nghĩ vậy, tôi lục lọi trong phòng, tìm được một cây kéo, điên cuồng cắt rèm cửa, nối lại thành đoạn dây dài, buộc vào ban công.
Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi nhiều lúc tôi suýt bị thổi bay. Tôi nghiến chặt răng vật lộn với những đợt gió, cuối cùng cũng buộc xong, mồ hôi vã ra như tắm.
Thế nhưng bất chợt đống rèm cửa này tự động nhúc nhích, rồi như một con rắn trườn lên người tôi! Chính xác là quấn lấy cổ tôi, siết chặt cổ tôi lại, khiến tôi sắp tắt thở đến nơi…
“Đừng… đừng mà… Mộ Tinh… xin hãy tha cho em…”
Tôi ngỡ rằng Mộ Tinh đang ra tay, tuy hơi lạ lùng vì trước giờ anh ấy không mạnh tay như vậy với tôi bao giờ.
“Lộp cộp lộp cộp”, âm thanh giống như tiếng bước chân ai đó vọng vào tai tôi. Tôi gồng người giằng đống rèm cửa ra khỏi cổ, chúng lại càng quấn lấy cổ tôi chặt hơn, cùng lúc đó tiếng bước chân nọ cũng nghe vào tai càng rõ ràng hơn.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Một giọng nói khàn khàn quỷ dị vang lên. Tôi ghé mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai, cộng với bị rèm cửa quấn chặt cổ nên không còn sức đâu mà quan sát kĩ xung quanh nữa.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Giọng nói nọ lại vang lên một lần nữa, tôi vội vàng kêu lên “Có” nhưng cổ họng chỉ phát ra được những âm thanh “ư ư ư…”
Tiếng cười dài vang lên, tức thì gió ngừng thổi, rèm cửa cũng tự động nới lỏng khỏi cổ tôi. Tôi như được trở về từ cõi chết, vội vã ngồi dậy hít lấy hít để không khí.
“Muốn thoát khỏi đây không?”
Giọng nói nọ lại vang lên lần thứ ba.
Tôi giật thót nhìn quanh, mãi một lúc sau mới phát hiện giọng nói phát ra từ dưới chân. Tôi cúi xuống, chỉ thấy một cái đầu người!
Ngũ quan biến dạng nhìn không rõ, lại còn tỏa ra mùi hôi thối rất kinh tởm.
“Aaaaa! Quỷ, có quỷ!”
Tôi hoảng hồn ngã ngồi về đằng sau.
“Tùy cô, muốn gọi sao thì gọi, ma hay quỷ hay quái thú gì cũng được!”
Cái đầu lên tiếng nói, không có vẻ gì muốn tấn công tôi, khiến tôi bớt sợ hơn. Sau khi cân nhắc sắp xếp cách xưng hô sao cho an toàn nhất, tôi rón rén hỏi:
“Anh là ai?”
“Tôi là ai cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi có thể giúp cô thoát khỏi đây.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!”
Tôi mừng quýnh, vậy là có hi vọng trở về với Quân Nhật rồi!
“Cô vui vậy sao? Tôi phải nói trước, tôi không giúp cô không công đâu! Tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp!”
Cái đầu liền kể cho tôi nghe, hắn chết ở mảnh đất này từ một trăm năm trước. Nó có thù oán với một người, muốn cùng người đó đọ sức phân thắng thua, mà người đó hiện tại đang bị nhốt ở một nơi khác, nên nó vẫn chưa có cơ hội. Một trăm năm qua nó vẫn chờ khi nào người kia được thoát ra để quyết đấu một trận.
Còn một chuyện nữa, mảnh đất này vô tình được được tổ tiên nhà họ Mộ xây nhà lập nghiệp. Mỗi lần họ đào bới đất, xây thêm cái gì trên mảnh đất này, thì lại quấy nhiễu đến linh hồn của nó. Nó trừng phạt họ bằng cách mỗi lần đào bới đất, trong nhà họ Mộ lại có một người phải chết. Chuyện của Mộ Tinh là một ví dụ. Khi đó anh ấy muốn cầu hôn tôi, nên cho xây thêm, cải tạo khu vườn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.