Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình
Chương 27
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
“Thật ra vẫn còn một cách, nhưng nó nguy hiểm quá! Nguy hiểm cho cô đấy!”
Cái đầu kể cho tôi lý do tại sao một trăm năm trước hắn lại quen biết Quân Nhật.
Một trăm năm trước, cha của Quân Nhật cầm đầu một băng đảng xã hội đen. Còn cái đầu này là một thành viên trong băng đảng đối thủ, nó có biệt tài là rành thuật thôi miên. Sau vụ ám sát vào đúng đám cưới của tôi và Quân Nhật, tôi không qua khỏi, còn Quân Nhật bị mất trí nhớ. Cha của Quân Nhật giấu hắn ở căn nhà này, tìm người chữa trị giúp hắn nhớ lại. Không ngờ đối thủ lại cài người vào làm gián điệp, gián điệp đó chính là cái đầu này.
“Khốn kiếp, hóa ra khi đó chính anh đã giết anh ấy sao?”
Tôi phẫn nộ lao tới nhấc cái đầu lên, suýt nữa đập nó xuống đất cho hả tức.
“Bình tĩnh lại nhóc con này! Tôi không giết hắn mà!”
“Tôi rất ghét hắn vì hắn có tài bắn súng hơn tôi! Trong tổ chức, tôi giỏi bắn súng nhất, nhưng tính ra vẫn thua hắn!”
“Tổ chức giao cho tôi mệnh lệnh giết hắn, nhưng tôi đã không làm theo. Tôi muốn giữ lại mạng sống cho hắn, giúp hắn điều trị phục hồi trí nhớ để có ngày tỉ thí đọ bắn súng.”
“Chính vì phản bội tổ chức mà tôi đã bị họ giết, hắn với đứa hầu gái kia cũng bị họ giết luôn!”
Nghe cái đầu nói, tôi thấy trùng khớp với những lời ma nữ nói trước kia.
“Tóm lại anh có cách gì vậy?”
“Tôi nói rồi, tôi biết thuật thôi miên! Tôi sẽ thôi miên cô nhớ lại kiếp trước của cô, nhớ lại rồi thì chuyện tình cảm cô tự đi mà giải quyết! Miễn là xây miếu với khuyên chồng cô chui ra ngoài tỉ thí với tôi là được!”
“Được, bắt đầu đi!”
Tôi đồng ý không chút do dự.
“Ơ, cô không sợ à? Tôi nói rồi, thuật thôi miên này rất nguy hiểm! Vì nhớ lại chuyện kiếp trước là chuyện trái với lẽ tự nhiên, nếu làm thì sẽ bị trời phạt đó! Tôi chết rồi nên chẳng sao, nhưng còn cô, cô sẽ bị giảm tuổi thọ!”
Giảm tuổi thọ?
Tôi hơi sững sờ vì thông tin nó vừa nói ra.
“Giảm tuổi thọ là giảm bao nhiêu? Mấy năm? Năm năm, mười năm, hai mươi năm?”
“Thuật thôi miên của tôi thực hiện vào ban đêm khi cô đã chìm vào giấc mơ. Cô sẽ mơ và nhớ lại về kiếp trước của mình. Mỗi một đêm như thế cô sẽ mất đi mười năm tuổi thọ!”
Tôi lặng người nghĩ đến bản thân mình. Trả thù cho mẹ, tôi đã làm được. Bây giờ, tôi nên suy nghĩ cho bản thân thôi. Tôi muốn có cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu, nếu không có Quân Nhật, cuộc sống của tôi cũng tẻ nhạt chẳng khác gì một người đã chết.
Vậy thì thà rằng đánh đổi mười năm tuổi thọ, đổi lại khôi phục được trí nhớ cho Quân Nhật, rồi cùng hắn sống yên ổn đến hết đời này, không tốt hơn sao?
“Tôi không sợ, bắt đầu đi!”
“Thật sự không sợ? Đúng là vướng vào ái tình thì chẳng có ai bình thường cả!”
Cái đầu lẩm bẩm rồi hẹn tôi đúng 12 giờ đêm nay nó sẽ quay lại thực hiện thuật thôi miên.
Màn đêm dần buông xuống. Tôi ngồi co cụm ôm đầu gối, thẫn thờ nhìn bức ảnh treo trên tường. Người đàn ông kia không hề có ý định muốn đi ra.
Lý Tâm thì luôn khiêu khích tôi, cô ta nói những lúc Quân Nhật ở yên trong bức ảnh không chịu ra, là lúc đó hắn đang tịnh tâm nhớ lại ký ức đã đánh mất.
“Muốn đuổi ta ra khỏi nhà lắm hả? Muốn tìm thầy pháp tiêu diệt ta lắm hả? Cứ thử làm xem! Ta là người duy nhất biết về quá khứ của chủ nhân, hiện tại anh ấy đang cần ta! Cô dám động đến ta không? Ha ha ha…”
“Đến lúc chủ nhân nhớ lại tất cả rồi, anh ấy sẽ nhận ra chỉ có một mình ta là yêu thương anh ấy nhất, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này! Còn cô, cô là kẻ phản bội, cô bỏ rơi chủ nhân đi cưới người đàn ông khác! Vết thương này cô gây ra cho chủ nhân khó mà lành lại được đâu, đồ ngu ngốc, đồ thất bại!”
Thật ra không cần cô ta nói tôi cũng hiểu điều đó, Quân Nhật từng rất tin tưởng tôi, nhưng tôi lại khiến hắn quá thất vọng…
Hắn đang ở trong đó, chìm vào quá khứ trước kia, hắn muốn tìm sự hạnh phúc từ tình yêu ở kiếp trước. Hắn không muốn ra ngoài, không muốn gặp tôi nữa, vì sợ bị tôi bỏ rơi một lần nữa…
Đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm.
“Lộc cộc lộc cộc” mấy tiếng, cái đầu từ trong góc nhà lăn ra, hai con mắt to như hai quả quýt, mở thao láo nhìn tôi.
“Sẵn sàng chưa?”
Cái đầu hỏi tôi, vừa hỏi vừa liếc nhìn bức ảnh của Quân Nhật bằng ánh mắt hiếu chiến.
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Nằm thả lỏng, nhìn thẳng vào mặt dây chuyền này, tập trung nghĩ về kiếp trước của cô.”
Cái đầu lăn trên thành giường, miệng ngậm một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là hình một cái đồng hồ quả quýt. Cái đồng hồ có số có kim như đồng hồ bình thường, nhưng kỳ lạ là kim đồng hồ lại chạy ngược so với lẽ thường.
Cái đầu đếm từ một đến ba, tôi đột nhiên thấy ý thức mơ hồ, mí mắt dần khép lại.
Cái đầu kể cho tôi lý do tại sao một trăm năm trước hắn lại quen biết Quân Nhật.
Một trăm năm trước, cha của Quân Nhật cầm đầu một băng đảng xã hội đen. Còn cái đầu này là một thành viên trong băng đảng đối thủ, nó có biệt tài là rành thuật thôi miên. Sau vụ ám sát vào đúng đám cưới của tôi và Quân Nhật, tôi không qua khỏi, còn Quân Nhật bị mất trí nhớ. Cha của Quân Nhật giấu hắn ở căn nhà này, tìm người chữa trị giúp hắn nhớ lại. Không ngờ đối thủ lại cài người vào làm gián điệp, gián điệp đó chính là cái đầu này.
“Khốn kiếp, hóa ra khi đó chính anh đã giết anh ấy sao?”
Tôi phẫn nộ lao tới nhấc cái đầu lên, suýt nữa đập nó xuống đất cho hả tức.
“Bình tĩnh lại nhóc con này! Tôi không giết hắn mà!”
“Tôi rất ghét hắn vì hắn có tài bắn súng hơn tôi! Trong tổ chức, tôi giỏi bắn súng nhất, nhưng tính ra vẫn thua hắn!”
“Tổ chức giao cho tôi mệnh lệnh giết hắn, nhưng tôi đã không làm theo. Tôi muốn giữ lại mạng sống cho hắn, giúp hắn điều trị phục hồi trí nhớ để có ngày tỉ thí đọ bắn súng.”
“Chính vì phản bội tổ chức mà tôi đã bị họ giết, hắn với đứa hầu gái kia cũng bị họ giết luôn!”
Nghe cái đầu nói, tôi thấy trùng khớp với những lời ma nữ nói trước kia.
“Tóm lại anh có cách gì vậy?”
“Tôi nói rồi, tôi biết thuật thôi miên! Tôi sẽ thôi miên cô nhớ lại kiếp trước của cô, nhớ lại rồi thì chuyện tình cảm cô tự đi mà giải quyết! Miễn là xây miếu với khuyên chồng cô chui ra ngoài tỉ thí với tôi là được!”
“Được, bắt đầu đi!”
Tôi đồng ý không chút do dự.
“Ơ, cô không sợ à? Tôi nói rồi, thuật thôi miên này rất nguy hiểm! Vì nhớ lại chuyện kiếp trước là chuyện trái với lẽ tự nhiên, nếu làm thì sẽ bị trời phạt đó! Tôi chết rồi nên chẳng sao, nhưng còn cô, cô sẽ bị giảm tuổi thọ!”
Giảm tuổi thọ?
Tôi hơi sững sờ vì thông tin nó vừa nói ra.
“Giảm tuổi thọ là giảm bao nhiêu? Mấy năm? Năm năm, mười năm, hai mươi năm?”
“Thuật thôi miên của tôi thực hiện vào ban đêm khi cô đã chìm vào giấc mơ. Cô sẽ mơ và nhớ lại về kiếp trước của mình. Mỗi một đêm như thế cô sẽ mất đi mười năm tuổi thọ!”
Tôi lặng người nghĩ đến bản thân mình. Trả thù cho mẹ, tôi đã làm được. Bây giờ, tôi nên suy nghĩ cho bản thân thôi. Tôi muốn có cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu, nếu không có Quân Nhật, cuộc sống của tôi cũng tẻ nhạt chẳng khác gì một người đã chết.
Vậy thì thà rằng đánh đổi mười năm tuổi thọ, đổi lại khôi phục được trí nhớ cho Quân Nhật, rồi cùng hắn sống yên ổn đến hết đời này, không tốt hơn sao?
“Tôi không sợ, bắt đầu đi!”
“Thật sự không sợ? Đúng là vướng vào ái tình thì chẳng có ai bình thường cả!”
Cái đầu lẩm bẩm rồi hẹn tôi đúng 12 giờ đêm nay nó sẽ quay lại thực hiện thuật thôi miên.
Màn đêm dần buông xuống. Tôi ngồi co cụm ôm đầu gối, thẫn thờ nhìn bức ảnh treo trên tường. Người đàn ông kia không hề có ý định muốn đi ra.
Lý Tâm thì luôn khiêu khích tôi, cô ta nói những lúc Quân Nhật ở yên trong bức ảnh không chịu ra, là lúc đó hắn đang tịnh tâm nhớ lại ký ức đã đánh mất.
“Muốn đuổi ta ra khỏi nhà lắm hả? Muốn tìm thầy pháp tiêu diệt ta lắm hả? Cứ thử làm xem! Ta là người duy nhất biết về quá khứ của chủ nhân, hiện tại anh ấy đang cần ta! Cô dám động đến ta không? Ha ha ha…”
“Đến lúc chủ nhân nhớ lại tất cả rồi, anh ấy sẽ nhận ra chỉ có một mình ta là yêu thương anh ấy nhất, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này! Còn cô, cô là kẻ phản bội, cô bỏ rơi chủ nhân đi cưới người đàn ông khác! Vết thương này cô gây ra cho chủ nhân khó mà lành lại được đâu, đồ ngu ngốc, đồ thất bại!”
Thật ra không cần cô ta nói tôi cũng hiểu điều đó, Quân Nhật từng rất tin tưởng tôi, nhưng tôi lại khiến hắn quá thất vọng…
Hắn đang ở trong đó, chìm vào quá khứ trước kia, hắn muốn tìm sự hạnh phúc từ tình yêu ở kiếp trước. Hắn không muốn ra ngoài, không muốn gặp tôi nữa, vì sợ bị tôi bỏ rơi một lần nữa…
Đồng hồ chỉ tròn mười hai giờ đêm.
“Lộc cộc lộc cộc” mấy tiếng, cái đầu từ trong góc nhà lăn ra, hai con mắt to như hai quả quýt, mở thao láo nhìn tôi.
“Sẵn sàng chưa?”
Cái đầu hỏi tôi, vừa hỏi vừa liếc nhìn bức ảnh của Quân Nhật bằng ánh mắt hiếu chiến.
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Nằm thả lỏng, nhìn thẳng vào mặt dây chuyền này, tập trung nghĩ về kiếp trước của cô.”
Cái đầu lăn trên thành giường, miệng ngậm một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là hình một cái đồng hồ quả quýt. Cái đồng hồ có số có kim như đồng hồ bình thường, nhưng kỳ lạ là kim đồng hồ lại chạy ngược so với lẽ thường.
Cái đầu đếm từ một đến ba, tôi đột nhiên thấy ý thức mơ hồ, mí mắt dần khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.