Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình
Chương 36
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
“Chủ nhân còn chưa cưới cô ấy mà, sao gọi là mợ chủ được!”
Cúc Cúc cười gượng gạo trả lời, ánh mắt cô ta khi nhìn tôi tràn đầy địch ý. Còn Tử Mặc nghe xong thì trầm giọng nói:
“Cúi đầu gọi mợ chủ ba tiếng.”
Cúc Cúc hoảng sợ nhìn biểu hiện nghiêm khắc lạnh lùng của Tử Mặc, cô ta cắn môi ủy khuất, miệng ngậm chặt không chịu gọi.
“Gọi mười tiếng.”
Thái độ của Tử Mặc không còn điềm đạm như lúc đầu nữa, hắn lạnh lùng và dứt khoát ra lệnh cho Cúc Cúc. Cúc Cúc mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn cứng đầu không chịu gọi tôi là mợ chủ.
Nếu bây giờ đang là thời điểm kiếp sau của tôi, thì tôi sẽ rất vừa ý vì kẻ tiểu tam này bị Tử Mặc trị cho một trận. Nhưng đây là kiếp trước, nhiệm vụ của tôi là cắt đứt quan hệ với Tử Mặc.
Nên việc tôi trở thành vợ của Tử Mặc, trở thành “mợ chủ” của Cúc Cúc là điều không thể.
Tôi đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này:
“Cúc Cúc nói đúng, dù gì chúng ta cũng chưa chính thức kết hôn, chưa thể gọi là mợ chủ được. Đừng ép em ấy quá.”
Tử Mặc kinh ngạc nhìn tôi:
“Em nói vậy là sao? Sao em có vẻ lạnh nhạt với đám cưới của chúng ta vậy?”
“Không phải…”
Nói với Tử Mặc rằng chúng ta không thể kết hôn, đám cưới này không thể xảy ra, nếu nó xảy ra thì cả hai chúng ta đều gặp phải họa sát thân sao? Tôi không có đủ dũng khí nói ra những lời tuyệt tình đó!
Tôi vội vã chạy vào nhà để tránh đi sự gặng hỏi của Tử Mặc. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc, đầy ấm ức khiến lòng tôi day dứt không thôi.
Cúc Cúc cũng đi theo tôi vào trong nhà, nhưng tôi mải suy nghĩ về Tử Mặc nên không để ý đến cô ta. Mãi một lúc sau giọng nói của cô ta vang bên tai, tôi mới giật mình nhìn đến cô ta:
“Tiểu Diệp, cô cũng quá nham hiểm rồi đấy! Giả vờ đáng thương trước mặt chủ nhân, giả vờ bênh vực cho tôi, thực chất càng khiến chủ nhân yêu thương cô hơn, chán ghét tôi hơn đúng không?”
Tôi lười phải đôi co với cô ta, tự nhìn lại mình đi, chính cô mới là đồ trà xanh, giả vờ đáng thương trước mặt Tử Mặc, sau lưng thì lại hoành họe với tôi đấy.
“Tôi không cần cô phải chăm sóc. Cô về đi.”
Tôi thẳng thừng đuổi cô ta đi, để một người tâm địa thâm hiểm như vậy bên cạnh quá là nguy hiểm.
“Không! Cô muốn đuổi tôi đi, rồi lại mách với chủ nhân là tôi không chăm sóc cô chu đáo à? Tôi không đi!”
“Sao cơ? Cái lý do đê tiện như thế mà cô cũng nghĩ ra được à? Tôi không rảnh kiếm chuyện với cô! Tôi không cần người hầu hạ, mời cô về cho, thế thôi!”
Cúc Cúc nở nụ cười độc địa:
“Tôi không về. Tôi sẽ ở đây giám sát cô, cô làm chuyện gì xấu xa, tôi sẽ báo cáo hết với chủ nhân!”
“Đồ điên khùng!”
Cúc Cúc này hình như tâm lý không được bình thường! Tôi bèn đi bàn với cha mẹ, đưa cô ta trả về cho Tử Mặc.
Khi tôi từ phòng cha mẹ tôi bước ra, bất ngờ một cánh tay đẩy tôi ép vào tường, cùng với một ánh mắt sắc lẻm như dao lườm tôi.
“Cúc Cúc! Cô làm cái gì đấy?”
Rõ ràng thời điểm này cô ta chưa chết, vậy mà sao ánh mắt lại u ám ghê rợn như ác ma, không khác gì dáng vẻ đáng sợ của cô ta ở thời hiện đại cả!
“Cô vẫn còn dám đuổi tôi đi à? Đã thế thì tôi đành phải đưa cái này cho chủ nhân xem vậy!”
Cúc Cúc cười nham hiểm, từ trong túi móc ra một phong thư. Tôi nhìn tên người nhận thì là tên tôi, còn tên người gửi là một cái tên lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ: Cảnh Dương.
“Thư của ai?”
Tôi thận trọng hỏi, nhìn nét mặt Cúc Cúc là biết cô ta không hề có ý định gì tốt.
“Còn của ai đây? Cô đừng có giả vờ trước mặt tôi nữa, tôi không nhìn nổi!”
Nụ cười trên môi Cúc Cúc càng nham hiểm hơn.
“Tôi còn cứ tưởng kẻ gián điệp là ai, là ai bán thông tin cho tổ chức đối thủ, là ai khiến chủ nhân bận bịu sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay! Hóa ra chính là cô!”
“Cô quyến rũ mê hoặc chủ nhân còn chưa đủ sao, lại còn muốn thông đồng với đối thủ, bán đứng chủ nhân nữa!”
Cúc Cúc cứ nói liên thiên mãi mà tôi không tài nào hiểu được chuyện gì. Người tên Cảnh Dương kia là ai? Theo như lời Cúc Cúc nói, thì người tên Cảnh Dương đó là người của tổ chức đối thủ sao?
Sao người này lại gửi thư cho tôi chứ?
Tôi giật lấy phong thư trên tay Cúc Cúc, nhưng đương nhiên cô ta không để cho tôi lấy nó dễ dàng rồi.
“Tiểu Diệp, đồ bắt cá hai tay! Chủ nhân yêu thương cô như thế, mà cô vẫn lén lút qua lại với tên Cảnh Dương đó được à?”
Nghe đến đây tôi không thể nhịn nổi nữa rồi, ả Cúc Cúc này nói chuyện vừa điêu ngoa vừa khó hiểu, tôi tức giận giáng cho ả một bạt tai, giằng lấy phong thư từ tay ả.
“Tiểu Diệp, em tuyệt đối đừng kết hôn với Tử Mặc. Hắn không phải kẻ tốt lành gì! Quá khứ hắn đã làm những chuyện gì, em không tưởng tượng được đâu. Hẹn gặp em ở quán trà Diệp, anh sẽ cho em biết quá khứ của hắn.”
Cúc Cúc cười gượng gạo trả lời, ánh mắt cô ta khi nhìn tôi tràn đầy địch ý. Còn Tử Mặc nghe xong thì trầm giọng nói:
“Cúi đầu gọi mợ chủ ba tiếng.”
Cúc Cúc hoảng sợ nhìn biểu hiện nghiêm khắc lạnh lùng của Tử Mặc, cô ta cắn môi ủy khuất, miệng ngậm chặt không chịu gọi.
“Gọi mười tiếng.”
Thái độ của Tử Mặc không còn điềm đạm như lúc đầu nữa, hắn lạnh lùng và dứt khoát ra lệnh cho Cúc Cúc. Cúc Cúc mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi, nhưng vẫn cứng đầu không chịu gọi tôi là mợ chủ.
Nếu bây giờ đang là thời điểm kiếp sau của tôi, thì tôi sẽ rất vừa ý vì kẻ tiểu tam này bị Tử Mặc trị cho một trận. Nhưng đây là kiếp trước, nhiệm vụ của tôi là cắt đứt quan hệ với Tử Mặc.
Nên việc tôi trở thành vợ của Tử Mặc, trở thành “mợ chủ” của Cúc Cúc là điều không thể.
Tôi đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử này:
“Cúc Cúc nói đúng, dù gì chúng ta cũng chưa chính thức kết hôn, chưa thể gọi là mợ chủ được. Đừng ép em ấy quá.”
Tử Mặc kinh ngạc nhìn tôi:
“Em nói vậy là sao? Sao em có vẻ lạnh nhạt với đám cưới của chúng ta vậy?”
“Không phải…”
Nói với Tử Mặc rằng chúng ta không thể kết hôn, đám cưới này không thể xảy ra, nếu nó xảy ra thì cả hai chúng ta đều gặp phải họa sát thân sao? Tôi không có đủ dũng khí nói ra những lời tuyệt tình đó!
Tôi vội vã chạy vào nhà để tránh đi sự gặng hỏi của Tử Mặc. Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc, đầy ấm ức khiến lòng tôi day dứt không thôi.
Cúc Cúc cũng đi theo tôi vào trong nhà, nhưng tôi mải suy nghĩ về Tử Mặc nên không để ý đến cô ta. Mãi một lúc sau giọng nói của cô ta vang bên tai, tôi mới giật mình nhìn đến cô ta:
“Tiểu Diệp, cô cũng quá nham hiểm rồi đấy! Giả vờ đáng thương trước mặt chủ nhân, giả vờ bênh vực cho tôi, thực chất càng khiến chủ nhân yêu thương cô hơn, chán ghét tôi hơn đúng không?”
Tôi lười phải đôi co với cô ta, tự nhìn lại mình đi, chính cô mới là đồ trà xanh, giả vờ đáng thương trước mặt Tử Mặc, sau lưng thì lại hoành họe với tôi đấy.
“Tôi không cần cô phải chăm sóc. Cô về đi.”
Tôi thẳng thừng đuổi cô ta đi, để một người tâm địa thâm hiểm như vậy bên cạnh quá là nguy hiểm.
“Không! Cô muốn đuổi tôi đi, rồi lại mách với chủ nhân là tôi không chăm sóc cô chu đáo à? Tôi không đi!”
“Sao cơ? Cái lý do đê tiện như thế mà cô cũng nghĩ ra được à? Tôi không rảnh kiếm chuyện với cô! Tôi không cần người hầu hạ, mời cô về cho, thế thôi!”
Cúc Cúc nở nụ cười độc địa:
“Tôi không về. Tôi sẽ ở đây giám sát cô, cô làm chuyện gì xấu xa, tôi sẽ báo cáo hết với chủ nhân!”
“Đồ điên khùng!”
Cúc Cúc này hình như tâm lý không được bình thường! Tôi bèn đi bàn với cha mẹ, đưa cô ta trả về cho Tử Mặc.
Khi tôi từ phòng cha mẹ tôi bước ra, bất ngờ một cánh tay đẩy tôi ép vào tường, cùng với một ánh mắt sắc lẻm như dao lườm tôi.
“Cúc Cúc! Cô làm cái gì đấy?”
Rõ ràng thời điểm này cô ta chưa chết, vậy mà sao ánh mắt lại u ám ghê rợn như ác ma, không khác gì dáng vẻ đáng sợ của cô ta ở thời hiện đại cả!
“Cô vẫn còn dám đuổi tôi đi à? Đã thế thì tôi đành phải đưa cái này cho chủ nhân xem vậy!”
Cúc Cúc cười nham hiểm, từ trong túi móc ra một phong thư. Tôi nhìn tên người nhận thì là tên tôi, còn tên người gửi là một cái tên lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ: Cảnh Dương.
“Thư của ai?”
Tôi thận trọng hỏi, nhìn nét mặt Cúc Cúc là biết cô ta không hề có ý định gì tốt.
“Còn của ai đây? Cô đừng có giả vờ trước mặt tôi nữa, tôi không nhìn nổi!”
Nụ cười trên môi Cúc Cúc càng nham hiểm hơn.
“Tôi còn cứ tưởng kẻ gián điệp là ai, là ai bán thông tin cho tổ chức đối thủ, là ai khiến chủ nhân bận bịu sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay! Hóa ra chính là cô!”
“Cô quyến rũ mê hoặc chủ nhân còn chưa đủ sao, lại còn muốn thông đồng với đối thủ, bán đứng chủ nhân nữa!”
Cúc Cúc cứ nói liên thiên mãi mà tôi không tài nào hiểu được chuyện gì. Người tên Cảnh Dương kia là ai? Theo như lời Cúc Cúc nói, thì người tên Cảnh Dương đó là người của tổ chức đối thủ sao?
Sao người này lại gửi thư cho tôi chứ?
Tôi giật lấy phong thư trên tay Cúc Cúc, nhưng đương nhiên cô ta không để cho tôi lấy nó dễ dàng rồi.
“Tiểu Diệp, đồ bắt cá hai tay! Chủ nhân yêu thương cô như thế, mà cô vẫn lén lút qua lại với tên Cảnh Dương đó được à?”
Nghe đến đây tôi không thể nhịn nổi nữa rồi, ả Cúc Cúc này nói chuyện vừa điêu ngoa vừa khó hiểu, tôi tức giận giáng cho ả một bạt tai, giằng lấy phong thư từ tay ả.
“Tiểu Diệp, em tuyệt đối đừng kết hôn với Tử Mặc. Hắn không phải kẻ tốt lành gì! Quá khứ hắn đã làm những chuyện gì, em không tưởng tượng được đâu. Hẹn gặp em ở quán trà Diệp, anh sẽ cho em biết quá khứ của hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.