Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình
Chương 9
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Cô bé nhanh nhẹn chạy ra ngoài, còn lại một mình tôi trong phòng, lo lắng nhìn bức ảnh.
"Quân Nhật, không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao…"
"Tại sao lại cứ thế bỏ đi không nói một lời nào chứ…"
Cả căn phòng tĩnh mịch không có một động tĩnh gì, chỉ có một mình tôi cứ lẩm bẩm mãi…
Sao Tiểu Ngọc lâu quá chưa quay lại nhỉ?
Tôi bồn chồn thử đi ra khỏi phòng xem thế nào, lúc này mới tá hỏa vì cửa không tài nào mở được!
"Có ai không! Giúp tôi! Cửa phòng tôi hỏng rồi! Giúp tôi với!"
Không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo đến rợn người, tôi linh cảm có chuyện không hay rồi, nên càng lo sợ hơn.
Đúng lúc này, một luồng khói đen bỗng từ bên ngoài luồn qua khe cửa luồn vào trong phòng, quanh quẩn bên cạnh tôi. Luồng khói lúc đầu chỉ hơi mờ nhạt, càng về sau càng đen kịt, hơn nữa còn lan rộng ra rất đáng sợ.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ thầy pháp kia đang làm phép sao?
Không được! Không ai được phép làm hại Quân Nhật!
"Có ai không! Mở cửa giúp tôi với! Tiểu Ngọc, em đâu rồi???"
Luồng khói càng lúc càng đen kịt bao trùm lấy tôi. Lồng ngực tôi đau nhức, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Là hắn. Là người tôi lo lắng đến bồn chồn không yên.
"Đúng là đồ ngốc! Lúc nào cũng để mình chịu ủy khuất là sao?"
Hắn khẽ mắng tôi một câu, cẩn thận bế tôi đặt lên giường. Không để tôi kịp phản kháng, hắn đã cúi đầu đặt lên môi tôi một cái hôn.
"Ưm… anh làm gì…"
"Hút quỷ khí trong miệng em ra."
Lời hắn nói tôi lơ mơ hiểu một chút, đại loại là tôi hít phải thứ khói đen kỳ quái kia, bây giờ hắn sẽ chữa cho tôi.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Đỡ hơn rồi, nhưng còn anh thì sao? Thầy pháp đang chuẩn bị bắt anh đó!"
Quân Nhật khẽ nhướn mày, ngạc nhiên hỏi lại:
"Thầy pháp? Thầy pháp nào có bản lĩnh bắt được tôi?"
Tôi nghẹn họng, đã là lúc nào rồi mà hắn còn đùa cợt được nữa!
"Anh không thấy cái thứ khói đen quỷ quái lúc nãy sao? Chúng ta đang gặp nguy hiểm đó!"
Quân Nhật nắm chặt tay tôi, ra sức khuyên nhủ:
"Ngoan, bình tĩnh lại nghe tôi nói. Thứ khói này là oán khí của người đã chết, không phải do người sống tạo ra."
Cái gì? Không phải do người sống tạo ra, vậy thì không phải do thầy pháp được Tiêu Thần mời về gây ra! Vậy thì là kẻ nào gây ra? Chẳng lẽ là ma quỷ?
Trong nhà họ Tiêu này còn có ma quỷ nào khác ngoài Quân Nhật sao?
"Tiểu Nguyệt, em cũng đoán ra rồi phải không? Tôi đã nghi ngờ từ rất lâu rồi, em là một người thông minh, chắc hẳn phải biết Tiêu Thần rất nguy hiểm, vậy mà em lại luôn làm những việc khiến hắn nổi điên. Em không cảm thấy có kẻ bên cạnh đang vẽ đường dẫn lối cho em tự tìm đến cái chết sao?"
"Tôi… tôi…"
Lời hắn nói quả thực đã khiến đầu óc tôi thông suốt, chỉ là tôi quá sốc chưa thể tin vào những gì mình đang suy đoán.
"Trong nhà họ Tiêu này, ngoài em ra, tôi không tiếp xúc với kẻ nào khác, tạm thời chưa nhìn ra linh hồn đó đang nhập vào người ai."
Dứt lời, cơ thể tôi được nhấc bổng lên, Quân Nhật bế tôi đứng trước bức ảnh. Vài giây sau, cả hai chúng tôi bị hút thẳng vào trong đó. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng "áaaaaa", thì đã thấy mình đang ở trong một không gian tĩnh mịch lạ lẫm rồi.
"Đây là… bên trong bức ảnh sao?"
"Phải."
"Tại sao anh lại đưa tôi vào đây?"
Tôi hoảng hốt chạy một lượt xem xét, chỗ quỷ quái này rộng mênh mông lại còn tối tăm ảm đạm, đáng sợ quá!
"Thật là, tân nương của tôi mà chẳng có phong thái gì cả. Cứ ngồi yên ở đó cho tôi, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ đỡ cho em được chưa?"
Tôi phì cười nghe câu cuối, tuy hắn nói chuyện nghe kiêu ngạo đáng ghét, nhưng đúng là hắn có bản lĩnh hơn người thật.
"Chúng ta sẽ ở trong này, chờ xem kẻ đó là ai."
Tôi hiểu rồi.
Kẻ đó nếu muốn giết tôi, rất có thể sẽ phải vào phòng kiểm tra xem tôi chết chưa.
Nhưng khoan đã…
"Quân Nhật, mấy ngày nay anh đi đâu mất tăm vậy? Tôi đã rất lo lắng cho anh đấy! Có phải anh ở trong này mấy ngày qua không??"
"Đúng rồi."
Hắn thản nhiên đáp khiến tôi nghẹn cứng cổ họng vì tức giận.
"Tại sao? Dù gì tôi cũng là tân nương mới cưới của anh mà! Anh không nói một lời đã bỏ đi vậy có chấp nhận được không chứ?"
Tôi ấm ức mắng hắn một trận, không biết lấy đâu ra can đảm mà tôi lại dám mắng hắn nữa. Từ nhỏ đến lớn tất cả những người tôi yêu quý đều lần lượt bỏ tôi mà đi, từ mẹ ruột, đến mẹ nuôi, rồi người tôi coi như bạn bè thân thiết - Mộ Tinh, tất cả họ đều ra đi rồi.
Bây giờ là Quân Nhật, hắn là người duy nhất tôi có thể tâm sự trong căn nhà rộng lớn này. Vậy mà vừa ở cạnh tôi chưa được bao lâu hắn cũng bỏ đi, thử hỏi tôi có hụt hẫng và tuyệt vọng không chứ!
"Quân Nhật, không phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao…"
"Tại sao lại cứ thế bỏ đi không nói một lời nào chứ…"
Cả căn phòng tĩnh mịch không có một động tĩnh gì, chỉ có một mình tôi cứ lẩm bẩm mãi…
Sao Tiểu Ngọc lâu quá chưa quay lại nhỉ?
Tôi bồn chồn thử đi ra khỏi phòng xem thế nào, lúc này mới tá hỏa vì cửa không tài nào mở được!
"Có ai không! Giúp tôi! Cửa phòng tôi hỏng rồi! Giúp tôi với!"
Không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lẽo đến rợn người, tôi linh cảm có chuyện không hay rồi, nên càng lo sợ hơn.
Đúng lúc này, một luồng khói đen bỗng từ bên ngoài luồn qua khe cửa luồn vào trong phòng, quanh quẩn bên cạnh tôi. Luồng khói lúc đầu chỉ hơi mờ nhạt, càng về sau càng đen kịt, hơn nữa còn lan rộng ra rất đáng sợ.
Cái gì vậy? Chẳng lẽ thầy pháp kia đang làm phép sao?
Không được! Không ai được phép làm hại Quân Nhật!
"Có ai không! Mở cửa giúp tôi với! Tiểu Ngọc, em đâu rồi???"
Luồng khói càng lúc càng đen kịt bao trùm lấy tôi. Lồng ngực tôi đau nhức, hít thở không thông, khó chịu vô cùng.
Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi. Là hắn. Là người tôi lo lắng đến bồn chồn không yên.
"Đúng là đồ ngốc! Lúc nào cũng để mình chịu ủy khuất là sao?"
Hắn khẽ mắng tôi một câu, cẩn thận bế tôi đặt lên giường. Không để tôi kịp phản kháng, hắn đã cúi đầu đặt lên môi tôi một cái hôn.
"Ưm… anh làm gì…"
"Hút quỷ khí trong miệng em ra."
Lời hắn nói tôi lơ mơ hiểu một chút, đại loại là tôi hít phải thứ khói đen kỳ quái kia, bây giờ hắn sẽ chữa cho tôi.
"Thoải mái hơn chưa?"
"Đỡ hơn rồi, nhưng còn anh thì sao? Thầy pháp đang chuẩn bị bắt anh đó!"
Quân Nhật khẽ nhướn mày, ngạc nhiên hỏi lại:
"Thầy pháp? Thầy pháp nào có bản lĩnh bắt được tôi?"
Tôi nghẹn họng, đã là lúc nào rồi mà hắn còn đùa cợt được nữa!
"Anh không thấy cái thứ khói đen quỷ quái lúc nãy sao? Chúng ta đang gặp nguy hiểm đó!"
Quân Nhật nắm chặt tay tôi, ra sức khuyên nhủ:
"Ngoan, bình tĩnh lại nghe tôi nói. Thứ khói này là oán khí của người đã chết, không phải do người sống tạo ra."
Cái gì? Không phải do người sống tạo ra, vậy thì không phải do thầy pháp được Tiêu Thần mời về gây ra! Vậy thì là kẻ nào gây ra? Chẳng lẽ là ma quỷ?
Trong nhà họ Tiêu này còn có ma quỷ nào khác ngoài Quân Nhật sao?
"Tiểu Nguyệt, em cũng đoán ra rồi phải không? Tôi đã nghi ngờ từ rất lâu rồi, em là một người thông minh, chắc hẳn phải biết Tiêu Thần rất nguy hiểm, vậy mà em lại luôn làm những việc khiến hắn nổi điên. Em không cảm thấy có kẻ bên cạnh đang vẽ đường dẫn lối cho em tự tìm đến cái chết sao?"
"Tôi… tôi…"
Lời hắn nói quả thực đã khiến đầu óc tôi thông suốt, chỉ là tôi quá sốc chưa thể tin vào những gì mình đang suy đoán.
"Trong nhà họ Tiêu này, ngoài em ra, tôi không tiếp xúc với kẻ nào khác, tạm thời chưa nhìn ra linh hồn đó đang nhập vào người ai."
Dứt lời, cơ thể tôi được nhấc bổng lên, Quân Nhật bế tôi đứng trước bức ảnh. Vài giây sau, cả hai chúng tôi bị hút thẳng vào trong đó. Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng "áaaaaa", thì đã thấy mình đang ở trong một không gian tĩnh mịch lạ lẫm rồi.
"Đây là… bên trong bức ảnh sao?"
"Phải."
"Tại sao anh lại đưa tôi vào đây?"
Tôi hoảng hốt chạy một lượt xem xét, chỗ quỷ quái này rộng mênh mông lại còn tối tăm ảm đạm, đáng sợ quá!
"Thật là, tân nương của tôi mà chẳng có phong thái gì cả. Cứ ngồi yên ở đó cho tôi, cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ đỡ cho em được chưa?"
Tôi phì cười nghe câu cuối, tuy hắn nói chuyện nghe kiêu ngạo đáng ghét, nhưng đúng là hắn có bản lĩnh hơn người thật.
"Chúng ta sẽ ở trong này, chờ xem kẻ đó là ai."
Tôi hiểu rồi.
Kẻ đó nếu muốn giết tôi, rất có thể sẽ phải vào phòng kiểm tra xem tôi chết chưa.
Nhưng khoan đã…
"Quân Nhật, mấy ngày nay anh đi đâu mất tăm vậy? Tôi đã rất lo lắng cho anh đấy! Có phải anh ở trong này mấy ngày qua không??"
"Đúng rồi."
Hắn thản nhiên đáp khiến tôi nghẹn cứng cổ họng vì tức giận.
"Tại sao? Dù gì tôi cũng là tân nương mới cưới của anh mà! Anh không nói một lời đã bỏ đi vậy có chấp nhận được không chứ?"
Tôi ấm ức mắng hắn một trận, không biết lấy đâu ra can đảm mà tôi lại dám mắng hắn nữa. Từ nhỏ đến lớn tất cả những người tôi yêu quý đều lần lượt bỏ tôi mà đi, từ mẹ ruột, đến mẹ nuôi, rồi người tôi coi như bạn bè thân thiết - Mộ Tinh, tất cả họ đều ra đi rồi.
Bây giờ là Quân Nhật, hắn là người duy nhất tôi có thể tâm sự trong căn nhà rộng lớn này. Vậy mà vừa ở cạnh tôi chưa được bao lâu hắn cũng bỏ đi, thử hỏi tôi có hụt hẫng và tuyệt vọng không chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.