Chương 14: Dâng lễ vật cho thần linh
Lê Hoa Sơ Ảnh
11/02/2023
Chuyển ngữ: Wanhoo
Vô cùng đáng tiếc.
Cánh cửa màu đen đúc từ huyền binh thạch dẫn vào nơi an nghỉ của thần linh đóng kín, cản trở ý đồ của cô gái.
Phất Thần lạnh lùng thở ra băng từ chối cô.
- Giờ sao?
Thanh Hòa thấy Xích Tiêu hỏi thừa.
"Phải gõ cửa chứ còn làm sao."
Cô gõ cửa lễ phép: "Mở cửa nào Phất Thần đại nhân, em đến tặng quà cho ngài này."
Xích Tiêu thấy cô là đồ ngốc.
Cô gái vẫn không từ bỏ.
Cô lại gõ cửa, nói chuyện nhỏ nhẹ như bác sĩ tâm lý: "Chính ngài nói em được gặp ngài khi hiến tế mà?"
Địa Cung vẫn yên ắng, lạnh lẽo sau câu hỏi ấy.
Cô không cảm nhận được hơi thở của thần linh, tựa như thần thức của hai người đứt đoạn.
Thanh Hòa tiếp tục gọi rất lâu nhưng Phất Thần không quan tâm.
Cuối cùng cô nghiêm mặt, cô đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
...Cô không so đo với Phất Thần không có nghĩa là Phất Thần không so đo với cô.
Ôi trời.
Xích Tiêu mất kiên nhẫn trước tiên:
- Cô định làm thế nào?
Thanh Hòa không nghĩ ra cách, cô thở dài, quyết định.
"Cứ hiến tế vậy."
"Ngài từ chối là việc của ngài, tôi hiến tế là việc của tôi."
Xích Tiêu nói nhỏ:
- Cứ cái đà này chỉ khổ cô.
"Tôi biết, nên giờ tôi hiến tế, đánh cược thành công."
Chính Xích Tiêu cũng không rõ phải làm sao để lấy lại xúc giác cho Phất Thần.
- Từng có con người thử gợi lại tấm lòng nhân từ của Thiên Đạo đại nhân nhưng thất bại. Thiên Đạo đại nhân chưa từng cho biết nguyên nhân nhưng ta nghĩ chắc là do trái tim của họ đầy toan tính, không tôn trọng thần linh.
Chân thành à?
Thanh Hòa nghĩ rồi xếp năm cây nến thành vòng tròn trước mặt và đặt vòng hoa ở chính giữa vòng tròn.
Vòng hoa mang cả mùa hè bện từ hoa đào, hoa trà, bạc hà, linh lan. Ngọn nến lập loè soi cánh hoa, khiến cánh hoa láng lớp ánh sáng như men sứ cao cấp.
Bày xong Thanh Hòa chắp tay quỳ thành kính trước nến.
Cô nói luyên thuyên để thả lỏng tâm trạng: "Cậu thấy chưa, đây chính là cúng bằng cả tấm lòng."
Tiếc là Xích Tiêu không cảm được sự buồn cười đến từ không gian khác, cậu ta lạnh lùng:
- Nghiêm chỉnh chút!
"Ừ ừ."
Thanh Hòa ừ ừ thở dài cảm thán cô đơn.
Theo như Xích Tiêu nói thì cô cần điều chỉnh tâm trạng, gột rửa tạp chất trong lòng, gửi gắm những điều tốt đẹp vào vòng hoa, nhờ đó đánh thức xúc giác của Thiên Đạo bằng cả tấm lòng.
Đây là cách duy nhất để thành công.
Nhưng phải trong hoàn cảnh nào cô mới có cảm xúc với Phất Thần?
Khẳng định không thể nằm ở nhạo báng con người mu muội, cái thứ làm cô nhớ đến phiền muộn, khổ đau hàng ngày của Phất Thần.
...Hử?
Cô chợt nhớ đến cảm xúc khi đọc đến đoạn viết Phất Thần chết lấy đi biết bao nước mắt của các độc giả.
Thanh Hòa chùm chăn thức cả đêm để cày xong truyện cũng rơi nước mắt cho vận mệnh của vị thần dịu dàng. Cô còn đăng bài cảm nghĩ làm xúc động các chị em bạn bè cùng đọc truyện.
Nhớ lại cảm xúc tiếc thương đêm đó... chẳng phải là có cảm xúc cô cần sao.
Nhưng nhớ thôi chưa đủ chân thành.
Phải cần thêm một chút gia vị.
Thanh Hòa lúng liếng đôi mắt lấy cảm xúc đọc bài cảm nghĩ hôm đó nhận được mười lăm nghìn lượt thả tim.
Mở bài là một câu dạt dào cảm xúc mà cũng bi thương...
"Ngài cao thượng đến đáng thương!"
"Là Thiên Đạo địa vị cao quý vốn dĩ định sẵn cả đời vô địch nhưng lại cam tâm tình nguyện rũ bỏ hào quang chỉ vì thái bình thiên hạ!"
...
Bóng tối lạnh lẽo sâu thăm thẳm ngấu nghiến tất cả ánh sáng và ấm áp rọi đến.
Phất Thần đã quen với quạnh hiu.
Tất thảy nên như thường... nếu không có âm thanh gây huyên náo ngoài kia.
Chỉ cần nói ắt bị biết.
Đây là đặc quyền thần linh sinh ra đã có.
Bởi vậy kể từ khi hắn trở thành cấm kỵ trong lịch sử, có vô cùng ít tà tu dám gọi tên hắn. Lâu dần Phất Thần cũng quen với tĩnh lặng.
Cho đến khi Thanh Hòa xuất hiện.
Trong vô số lời thì thầm tham lam khắp đất trời, giọng cô to nhất mà còn không lễ phép, không thể nào gạt đi.
Từng câu từng chữ đanh thép, hùng hồn.
"Mở cửa nào Phất Thần đại nhân!"
"Em đến tặng quà cho ngài này!"
Thấy hắn không để ý, cô hạ giọng nói năng nhỏ nhẹ.
"Chính ngài nói em được gặp ngài khi hiến tế mà?"
Phất Thần cau mày nhăn mặt nhưng vẫn chỉ cười khẩy trong bụng, không mở mắt.
Hắn mở mắt tức đáp ứng cô.
Nào ngờ Thanh Hòa to gan dám kì kèo với hắn, thậm chí còn thuyết phục được Xích Tiêu đến đây khuyên cùng.
Có được gì đâu?
Thần linh đã quyết định không chú ý đến cô, chỉ đợi khế ước hết hiệu lực...
Giọng cô lại thay đổi, bỗng nhiên đau buồn.
"Ngài cao thượng đến đáng thương!"
"Là Thiên Đạo địa vị cao quý vốn dĩ định sẵn cả đời vô địch nhưng lại cam tâm tình nguyện rũ bỏ hào quang chỉ vì thái bình thiên hạ!"
"Thần linh chẳng quan trọng trong mắt người đời."
"Nhưng chỉ có thanh kiếm bầu bạn với hắn cả vạn năm biết thần linh cũng rất yếu đuối, thần linh cũng sẽ bị thương."
Giọng nói ngày càng chứa chan nỗi niềm nhưng nội dung phù phiếm đến mức làm hắn suýt phóng linh lực.
...Cô đang nói gì???
Thần linh tức giận mở mắt!
...
"Ôi Phất Thần đại nhân!"
"Ngài là bông tuyết sạch sẽ trên đỉnh núi băng cao vời vợi!"
"Ngài là vầng trăng yên tĩnh sáng nhất trong đêm đen!"
"Ngài khiến người ta muốn nâng niu, lẳng lặng nhìn ngài tan trong lòng bàn tay."
Thanh Hòa càng đọc càng hăng say, đỏ hoe mắt run run giọng.
"Nhưng hắn bị tổn thương quá sâu, quá sâu, sâu đến mức không dám lựa chọn..."
Đột nhiên có áp lực bẻ gãy tiếng cô.
Giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Không dám gì?"
Chẳng biết thần linh đã xuất hiện ngoài cửa cung từ khi nào, đôi mắt trống rỗng vô hồn lạnh lùng hằm hằm sát ý nhìn xuống.
Phất Thần chưa từng thể hiện sát ý với cô thẳng thừng thế này. Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, mỗi tế bào, mỗi giọt máu của Thanh Hòa đều như đang run rẩy.
Nhưng cô không hề sợ.
Bởi vì cô đã đặt mình vào tác giả của bài cảm nghĩ, ai lại đi sợ cái người mình thương đang trong cơn tức giận?
Thanh Hòa hé miệng mà nói không thành câu, đôi mắt đen long lanh nhìn chằm chằm Phất Thần.
Phất Thần hừ khẽ, nới lỏng áp chế tức giận nghe xem cô muốn cầu xin tha thứ thế nào.
Vậy nhưng cô gái lại nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, trả lời bằng giọng bi thương trầm bổng.
"Tại sao ngài không dám tin em?"
Phất Thần: "..."
Đáng lẽ không nên mở cái miệng này.
"Xằng bậy." Phất Thần tức quá hoá cười: "Ngươi nghĩ mình đang làm gì?"
"Ngươi tính thương hại một vị thần?"
Hắn cười nhạt, định rằng sẽ gạt đi khế ước, cho cô xem vị thần cao thượng dịu dàng trong miệng cô là ai.
Nhưng cô gái lại vững tin: "Thiên Lý không bị em gọi đến mà?"
"Nó không nghĩ em mạo phạm ngài, bởi vì em nói ra sự thật bằng trái tim chân thành."
Thanh Hòa hỏi: "Này Xích Tiêu, cậu có cảm thấy tôi xằng bậy không?"
Thanh kiếm bị cô làm cho xúc động nước mắt đầm đìa từ nãy.
- Tất nhiên là không!
Xích Tiêu bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, cảm xúc dạt dào nói:
- Đó là quá khứ của Thiên Đạo đại nhân!
Thanh kiếm này còn trung thành với Thiên Đạo hơn cả tác giả của bài cảm nghĩ.
Thiên Đạo trong mắt cậu ta chính là vị thần tối cao lại cũng đáng thương như thế.
"Thiên Lý các hạ thì sao?"
Thiên Lý chỉ im lặng tạo hiệu ứng sấm loé sáng biu biu biu bày tỏ đồng ý.
Trung thành ngang ngửa Xích Tiêu Kiếm.
Phất Thần: "..."
Hắn đang nghĩ tại sao trước kia không biết hai cái thứ này ngu xuẩn nhường này.
Thanh Hòa đã thành công tìm lại cảm xúc với Phất Thần trong đêm đó thông qua bài cảm nghĩ ngắn.
Tiếc thương.
Ngưỡng mộ.
Muốn cứu rỗi.
"Xin hãy dũng cảm tin tưởng em!"
Cô nhìn Phất Thần bằng đôi mắt rực cháy, hỏi rất có khí phách: "Ngài có sẵn lòng nhận hoa của em không?"
Phất Thần vẫn vô cảm.
Hắn đang nghĩ bổ đao xuống đâu thì đau nhất.
Vô cùng đáng tiếc.
Cánh cửa màu đen đúc từ huyền binh thạch dẫn vào nơi an nghỉ của thần linh đóng kín, cản trở ý đồ của cô gái.
Phất Thần lạnh lùng thở ra băng từ chối cô.
- Giờ sao?
Thanh Hòa thấy Xích Tiêu hỏi thừa.
"Phải gõ cửa chứ còn làm sao."
Cô gõ cửa lễ phép: "Mở cửa nào Phất Thần đại nhân, em đến tặng quà cho ngài này."
Xích Tiêu thấy cô là đồ ngốc.
Cô gái vẫn không từ bỏ.
Cô lại gõ cửa, nói chuyện nhỏ nhẹ như bác sĩ tâm lý: "Chính ngài nói em được gặp ngài khi hiến tế mà?"
Địa Cung vẫn yên ắng, lạnh lẽo sau câu hỏi ấy.
Cô không cảm nhận được hơi thở của thần linh, tựa như thần thức của hai người đứt đoạn.
Thanh Hòa tiếp tục gọi rất lâu nhưng Phất Thần không quan tâm.
Cuối cùng cô nghiêm mặt, cô đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
...Cô không so đo với Phất Thần không có nghĩa là Phất Thần không so đo với cô.
Ôi trời.
Xích Tiêu mất kiên nhẫn trước tiên:
- Cô định làm thế nào?
Thanh Hòa không nghĩ ra cách, cô thở dài, quyết định.
"Cứ hiến tế vậy."
"Ngài từ chối là việc của ngài, tôi hiến tế là việc của tôi."
Xích Tiêu nói nhỏ:
- Cứ cái đà này chỉ khổ cô.
"Tôi biết, nên giờ tôi hiến tế, đánh cược thành công."
Chính Xích Tiêu cũng không rõ phải làm sao để lấy lại xúc giác cho Phất Thần.
- Từng có con người thử gợi lại tấm lòng nhân từ của Thiên Đạo đại nhân nhưng thất bại. Thiên Đạo đại nhân chưa từng cho biết nguyên nhân nhưng ta nghĩ chắc là do trái tim của họ đầy toan tính, không tôn trọng thần linh.
Chân thành à?
Thanh Hòa nghĩ rồi xếp năm cây nến thành vòng tròn trước mặt và đặt vòng hoa ở chính giữa vòng tròn.
Vòng hoa mang cả mùa hè bện từ hoa đào, hoa trà, bạc hà, linh lan. Ngọn nến lập loè soi cánh hoa, khiến cánh hoa láng lớp ánh sáng như men sứ cao cấp.
Bày xong Thanh Hòa chắp tay quỳ thành kính trước nến.
Cô nói luyên thuyên để thả lỏng tâm trạng: "Cậu thấy chưa, đây chính là cúng bằng cả tấm lòng."
Tiếc là Xích Tiêu không cảm được sự buồn cười đến từ không gian khác, cậu ta lạnh lùng:
- Nghiêm chỉnh chút!
"Ừ ừ."
Thanh Hòa ừ ừ thở dài cảm thán cô đơn.
Theo như Xích Tiêu nói thì cô cần điều chỉnh tâm trạng, gột rửa tạp chất trong lòng, gửi gắm những điều tốt đẹp vào vòng hoa, nhờ đó đánh thức xúc giác của Thiên Đạo bằng cả tấm lòng.
Đây là cách duy nhất để thành công.
Nhưng phải trong hoàn cảnh nào cô mới có cảm xúc với Phất Thần?
Khẳng định không thể nằm ở nhạo báng con người mu muội, cái thứ làm cô nhớ đến phiền muộn, khổ đau hàng ngày của Phất Thần.
...Hử?
Cô chợt nhớ đến cảm xúc khi đọc đến đoạn viết Phất Thần chết lấy đi biết bao nước mắt của các độc giả.
Thanh Hòa chùm chăn thức cả đêm để cày xong truyện cũng rơi nước mắt cho vận mệnh của vị thần dịu dàng. Cô còn đăng bài cảm nghĩ làm xúc động các chị em bạn bè cùng đọc truyện.
Nhớ lại cảm xúc tiếc thương đêm đó... chẳng phải là có cảm xúc cô cần sao.
Nhưng nhớ thôi chưa đủ chân thành.
Phải cần thêm một chút gia vị.
Thanh Hòa lúng liếng đôi mắt lấy cảm xúc đọc bài cảm nghĩ hôm đó nhận được mười lăm nghìn lượt thả tim.
Mở bài là một câu dạt dào cảm xúc mà cũng bi thương...
"Ngài cao thượng đến đáng thương!"
"Là Thiên Đạo địa vị cao quý vốn dĩ định sẵn cả đời vô địch nhưng lại cam tâm tình nguyện rũ bỏ hào quang chỉ vì thái bình thiên hạ!"
...
Bóng tối lạnh lẽo sâu thăm thẳm ngấu nghiến tất cả ánh sáng và ấm áp rọi đến.
Phất Thần đã quen với quạnh hiu.
Tất thảy nên như thường... nếu không có âm thanh gây huyên náo ngoài kia.
Chỉ cần nói ắt bị biết.
Đây là đặc quyền thần linh sinh ra đã có.
Bởi vậy kể từ khi hắn trở thành cấm kỵ trong lịch sử, có vô cùng ít tà tu dám gọi tên hắn. Lâu dần Phất Thần cũng quen với tĩnh lặng.
Cho đến khi Thanh Hòa xuất hiện.
Trong vô số lời thì thầm tham lam khắp đất trời, giọng cô to nhất mà còn không lễ phép, không thể nào gạt đi.
Từng câu từng chữ đanh thép, hùng hồn.
"Mở cửa nào Phất Thần đại nhân!"
"Em đến tặng quà cho ngài này!"
Thấy hắn không để ý, cô hạ giọng nói năng nhỏ nhẹ.
"Chính ngài nói em được gặp ngài khi hiến tế mà?"
Phất Thần cau mày nhăn mặt nhưng vẫn chỉ cười khẩy trong bụng, không mở mắt.
Hắn mở mắt tức đáp ứng cô.
Nào ngờ Thanh Hòa to gan dám kì kèo với hắn, thậm chí còn thuyết phục được Xích Tiêu đến đây khuyên cùng.
Có được gì đâu?
Thần linh đã quyết định không chú ý đến cô, chỉ đợi khế ước hết hiệu lực...
Giọng cô lại thay đổi, bỗng nhiên đau buồn.
"Ngài cao thượng đến đáng thương!"
"Là Thiên Đạo địa vị cao quý vốn dĩ định sẵn cả đời vô địch nhưng lại cam tâm tình nguyện rũ bỏ hào quang chỉ vì thái bình thiên hạ!"
"Thần linh chẳng quan trọng trong mắt người đời."
"Nhưng chỉ có thanh kiếm bầu bạn với hắn cả vạn năm biết thần linh cũng rất yếu đuối, thần linh cũng sẽ bị thương."
Giọng nói ngày càng chứa chan nỗi niềm nhưng nội dung phù phiếm đến mức làm hắn suýt phóng linh lực.
...Cô đang nói gì???
Thần linh tức giận mở mắt!
...
"Ôi Phất Thần đại nhân!"
"Ngài là bông tuyết sạch sẽ trên đỉnh núi băng cao vời vợi!"
"Ngài là vầng trăng yên tĩnh sáng nhất trong đêm đen!"
"Ngài khiến người ta muốn nâng niu, lẳng lặng nhìn ngài tan trong lòng bàn tay."
Thanh Hòa càng đọc càng hăng say, đỏ hoe mắt run run giọng.
"Nhưng hắn bị tổn thương quá sâu, quá sâu, sâu đến mức không dám lựa chọn..."
Đột nhiên có áp lực bẻ gãy tiếng cô.
Giọng nói lạnh lẽo cất lên: "Không dám gì?"
Chẳng biết thần linh đã xuất hiện ngoài cửa cung từ khi nào, đôi mắt trống rỗng vô hồn lạnh lùng hằm hằm sát ý nhìn xuống.
Phất Thần chưa từng thể hiện sát ý với cô thẳng thừng thế này. Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, mỗi tế bào, mỗi giọt máu của Thanh Hòa đều như đang run rẩy.
Nhưng cô không hề sợ.
Bởi vì cô đã đặt mình vào tác giả của bài cảm nghĩ, ai lại đi sợ cái người mình thương đang trong cơn tức giận?
Thanh Hòa hé miệng mà nói không thành câu, đôi mắt đen long lanh nhìn chằm chằm Phất Thần.
Phất Thần hừ khẽ, nới lỏng áp chế tức giận nghe xem cô muốn cầu xin tha thứ thế nào.
Vậy nhưng cô gái lại nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, trả lời bằng giọng bi thương trầm bổng.
"Tại sao ngài không dám tin em?"
Phất Thần: "..."
Đáng lẽ không nên mở cái miệng này.
"Xằng bậy." Phất Thần tức quá hoá cười: "Ngươi nghĩ mình đang làm gì?"
"Ngươi tính thương hại một vị thần?"
Hắn cười nhạt, định rằng sẽ gạt đi khế ước, cho cô xem vị thần cao thượng dịu dàng trong miệng cô là ai.
Nhưng cô gái lại vững tin: "Thiên Lý không bị em gọi đến mà?"
"Nó không nghĩ em mạo phạm ngài, bởi vì em nói ra sự thật bằng trái tim chân thành."
Thanh Hòa hỏi: "Này Xích Tiêu, cậu có cảm thấy tôi xằng bậy không?"
Thanh kiếm bị cô làm cho xúc động nước mắt đầm đìa từ nãy.
- Tất nhiên là không!
Xích Tiêu bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, cảm xúc dạt dào nói:
- Đó là quá khứ của Thiên Đạo đại nhân!
Thanh kiếm này còn trung thành với Thiên Đạo hơn cả tác giả của bài cảm nghĩ.
Thiên Đạo trong mắt cậu ta chính là vị thần tối cao lại cũng đáng thương như thế.
"Thiên Lý các hạ thì sao?"
Thiên Lý chỉ im lặng tạo hiệu ứng sấm loé sáng biu biu biu bày tỏ đồng ý.
Trung thành ngang ngửa Xích Tiêu Kiếm.
Phất Thần: "..."
Hắn đang nghĩ tại sao trước kia không biết hai cái thứ này ngu xuẩn nhường này.
Thanh Hòa đã thành công tìm lại cảm xúc với Phất Thần trong đêm đó thông qua bài cảm nghĩ ngắn.
Tiếc thương.
Ngưỡng mộ.
Muốn cứu rỗi.
"Xin hãy dũng cảm tin tưởng em!"
Cô nhìn Phất Thần bằng đôi mắt rực cháy, hỏi rất có khí phách: "Ngài có sẵn lòng nhận hoa của em không?"
Phất Thần vẫn vô cảm.
Hắn đang nghĩ bổ đao xuống đâu thì đau nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.