Chương 102: Moi tim
Lê Hoa Sơ Ảnh
18/04/2023
Cà khịa mãi mãi là cà khịa, tốt hơn hết là đừng nên nói cho Phất Thần
nghe suy nghĩ bậy bạ này. Chứ không đừng nói là ra ngoài gặp yêu tu, có
khi còn bị cuốn gói đá ra khỏi Địa Cung như chơi.
"Thế em đi đây ạ."
Phất Thần ở lại Tỏa Linh Điện, giao cho cô đi gặp vị khách có tình huống trớ trêu hơn cả Lộc Tinh Bạch.
Tất nhiên yêu tu không được đặt chân vào Địa Cung.
Phất Thần cho cô đặc quyền nên cô có thể dễ dàng điều khiển pháp trận của Thiên Thánh Sơn. Thanh Hòa mới chớm nghĩ đến đã bắt được linh lực dao động mạnh dưới chân núi.
Linh lực này thuộc tầm cảnh giới Hóa Thần, không khác Tử Tô là bao. Nói chung là mạnh hơn gà mờ cô nhiều.
Trong Tam giới, tu sĩ đạt cảnh giới Hóa Thần hoàn toàn được xưng là kẻ mạnh.
Thanh Hòa nhướng mày ngạc nhiên, cô không hề sợ, cô chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Không biết thật hư Vĩnh Tuyết Thành thế nào mới khiến cả tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mạnh như thế mà vẫn bó tay chịu chết, bí quá hóa liều chấp nhận tin tưởng vị thần của vạn năm trước mới sống lại.
Thanh Hòa gặp được yêu tu ở sườn núi phía Nam, nơi đã đón tiếp nhiều người trong thời gian này.
Đó là một người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón rậm, lưng hùm vai gấu.
Ông ta có một thân hình to cao, đồ sộ. So sánh ở khoảng cách gần, một ông ta bằng bốn lần cô.
Người đàn ông này cường tráng đấy nhưng lưng lại hơn còng khiến cả người đổ về phía trước. Phụ kiện đeo trên người cũng là da gấu, lông cừu mang nét đặc trưng của người vùng cao xứ lạnh. Quần áo dính đầy bụi bẩn, tổng thể khá nhếch nhác.
Tóm lại, trông ông ta ủ rũ, không có sức sống.
Thanh Hòa lạnh lùng quan sát ông ta rồi mỉm cười hỏi: "Dám hỏi các hạ là người ở đâu?"
Người đàn ông còn đang nghi hoặc trước khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, lại thấy thêm thiếu nữ xinh đẹp trước mặt thì giật thót, nhưng ông ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Hùng Ngao chắp tay, cúi người chào: "Tại hạ là Hùng Ngao, yêu tu họ nhà gấu. Rất vui được gặp Thanh Hòa tiên tử."
Thanh Hòa hỏi: "Ngươi biết ta?"
"Sau khi người tuyên cáo với toàn thiên hạ, có ai lại không biết Thanh Hòa tiên tử được chứ?" Hùng Ngao nịnh nọt chưa xuôi tai cho lắm.
Thanh Hòa đâu dễ bị lừa như vậy.
"Nếu hôm qua ngươi nghe được tên của ta và Thiên Đạo đại nhân, cớ sao lại tìm đến ngọn núi này ngay trong hôm nay?" Thanh Hòa cười nói: "Mập mờ không phải con đường nhờ vả đúng đắn."
Hùng Ngao cao một mét chín ngượng chín mặt, lo lắng nói: "Tôi không có ý xúc phạm tiên tử, chẳng qua, chẳng qua... tôi dốt nát không khéo ăn nói. Chi bằng tiên tử hãy moi trái tim tôi ra để đối chứng là biết!"
Trông nét mặt buồn rầu của Hùng Ngao, Thanh Hòa vẫn không để lộ nhiều cảm xúc thật: "Đứng trên mảnh đất này, trêu đùa không có tác dụng. Nếu ngươi muốn ta moi tim, ta sẽ tin là thật."
"Người hãy moi đi." Hùng Ngao sốt sắng: "Chỉ cần giúp Thiên Đạo đại nhân tin tôi, tôi làm gì cũng được."
Chân thành như thế làm Thanh Hòa khó lòng hành động.
Cô chỉ dọa ông ta thôi chứ sao lại có hành vi tàn nhẫn thế được.
Hùng Ngao thì lại tưởng thật, nóng lòng chỉ muốn moi tim chứng thực. Yêu tu không được thông minh chỉ muốn chọn cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để chứng minh bản thân.
"Mong tiên tử chờ một lát, tôi sẽ không làm bẩn tay người."
Dứt lời, bàn tay của Hùng Ngao biến thành tay gấu đáng sợ, chẳng ngần ngại cắm phập móng tay vào lồng ngực.
Thanh Hòa chưa cả kịp khiếp đảm đã thấy Hùng Ngao móc trái tim nóng hừng hực, dính đầy máu chìa cho Thanh Hòa xem.
Đúng là hắn có cơ thể cường tráng, tu vi cao thâm. Nhưng trái tim luôn là căn nguyên sống còn của tất cả sinh linh. Moi tim ra như thế chắc chắn bị ảnh hưởng. Thế nên, dù Hùng Ngao chưa chết ngay tức khắc nhưng cũng đã ứa máu òng ọc. Trong cơn hấp hối, ông ta cố nói: "Xin tiên tử xem cho!"
Thanh Hòa cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên có người moi tim bằng tay ngay trước mặt cô, cô bị sốc không nhẹ.
Cô cảm nhận được Hùng Ngao không có ác ý. Cô chỉ hỏi câu cần thiết để phủ đầu giúp thần linh, nào ngờ yêu tu này quá ngay thẳng, trực tiếp moi tim để bày tò lòng thành.
Thanh Hòa hào hứng xung phong ra gặp vì muốn tìm hiểu thêm về yêu tu, quả thật yêu tu khác với người thường.
Nhớ đến tính cách của Tử Tô... chẳng lẽ yêu tu nào cũng ngay thẳng thế này?
Cô đưa mắt lướt qua trái tim rồi nhìn đi nơi khác, vứt cho Hùng Ngao một lọ Hồi Xuân Đan: "Mau cất lại trái tim của ngươi đi, chưa biết chừng còn giữ được cái mạng."
"Đa tạ tiên tử đã quan tâm, có điều tôi không cần." Hùng Ngao thở yếu ớt, nói: "Tôi chết được thì càng tốt."
"...Hử?"
Ngay sau câu nói ấy, yêu tu họ nhà gấu có cơ thể to cao đột nhiên chết trước mắt cô.
Thanh Hòa chưa kịp hiểu vở kịch tự giết chính mình thì thoáng cái, Hùng Ngao bỗng nhăn nhó mặt mày mở bừng mắt...
Ông ta đã sống lại.
Khoảnh khắc Hùng Ngao sống lại trong đau khổ, Thanh Hòa đã suýt đánh mất phong thái. Cô vẫn rất tỉnh táo, bình tĩnh mắng: "Ngươi giở trò gì!"
Nếu Hùng Ngao dám cả gan bất kính, cô đảm bảo sẽ sai Thiên Lôi đánh banh xác ông ta.
Lời khiển trách của cô như sấm sét thức tỉnh Hùng Ngao.
"Thanh, Thanh Hòa tiên tử?!" Ông ta hoảng hốt, cúi người hành lễ: "Tiểu, tiểu yêu không cố tình. Tiểu yêu bị lời nguyền hại, khó mà kháng cự."
Thanh Hòa khẽ chau mày, hỏi: "Ngươi sống lại do bị lời nguyền hại?"
Hùng Ngao buồn rầu: "Vâng, đây cũng là lý do mà tôi lần lại sử sách, xin được Phất... Thiên Đạo đại nhân cứu giúp."
Cũng như Lộc Tinh Bạch, ông ta rơi vào đường cùng mới buộc phải tìm kiếm trong sách cổ, bấy giờ mới biết đến sự tồn tại của Phất Thần.
Nhưng ông ta may mắn hơn Lộc Tinh Bạch một chút.
Một ngày trước khi ông ta gặp được Phất Thần, Thanh Hòa ở Thủy Di Đảo đã đánh động cả Tam giới, nhờ đó Hùng Ngao mới dám khẳng định Thiên Đạo có thể cứu ông ta ra khỏi bể khổ.
"Thế em đi đây ạ."
Phất Thần ở lại Tỏa Linh Điện, giao cho cô đi gặp vị khách có tình huống trớ trêu hơn cả Lộc Tinh Bạch.
Tất nhiên yêu tu không được đặt chân vào Địa Cung.
Phất Thần cho cô đặc quyền nên cô có thể dễ dàng điều khiển pháp trận của Thiên Thánh Sơn. Thanh Hòa mới chớm nghĩ đến đã bắt được linh lực dao động mạnh dưới chân núi.
Linh lực này thuộc tầm cảnh giới Hóa Thần, không khác Tử Tô là bao. Nói chung là mạnh hơn gà mờ cô nhiều.
Trong Tam giới, tu sĩ đạt cảnh giới Hóa Thần hoàn toàn được xưng là kẻ mạnh.
Thanh Hòa nhướng mày ngạc nhiên, cô không hề sợ, cô chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Không biết thật hư Vĩnh Tuyết Thành thế nào mới khiến cả tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mạnh như thế mà vẫn bó tay chịu chết, bí quá hóa liều chấp nhận tin tưởng vị thần của vạn năm trước mới sống lại.
Thanh Hòa gặp được yêu tu ở sườn núi phía Nam, nơi đã đón tiếp nhiều người trong thời gian này.
Đó là một người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón rậm, lưng hùm vai gấu.
Ông ta có một thân hình to cao, đồ sộ. So sánh ở khoảng cách gần, một ông ta bằng bốn lần cô.
Người đàn ông này cường tráng đấy nhưng lưng lại hơn còng khiến cả người đổ về phía trước. Phụ kiện đeo trên người cũng là da gấu, lông cừu mang nét đặc trưng của người vùng cao xứ lạnh. Quần áo dính đầy bụi bẩn, tổng thể khá nhếch nhác.
Tóm lại, trông ông ta ủ rũ, không có sức sống.
Thanh Hòa lạnh lùng quan sát ông ta rồi mỉm cười hỏi: "Dám hỏi các hạ là người ở đâu?"
Người đàn ông còn đang nghi hoặc trước khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, lại thấy thêm thiếu nữ xinh đẹp trước mặt thì giật thót, nhưng ông ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Hùng Ngao chắp tay, cúi người chào: "Tại hạ là Hùng Ngao, yêu tu họ nhà gấu. Rất vui được gặp Thanh Hòa tiên tử."
Thanh Hòa hỏi: "Ngươi biết ta?"
"Sau khi người tuyên cáo với toàn thiên hạ, có ai lại không biết Thanh Hòa tiên tử được chứ?" Hùng Ngao nịnh nọt chưa xuôi tai cho lắm.
Thanh Hòa đâu dễ bị lừa như vậy.
"Nếu hôm qua ngươi nghe được tên của ta và Thiên Đạo đại nhân, cớ sao lại tìm đến ngọn núi này ngay trong hôm nay?" Thanh Hòa cười nói: "Mập mờ không phải con đường nhờ vả đúng đắn."
Hùng Ngao cao một mét chín ngượng chín mặt, lo lắng nói: "Tôi không có ý xúc phạm tiên tử, chẳng qua, chẳng qua... tôi dốt nát không khéo ăn nói. Chi bằng tiên tử hãy moi trái tim tôi ra để đối chứng là biết!"
Trông nét mặt buồn rầu của Hùng Ngao, Thanh Hòa vẫn không để lộ nhiều cảm xúc thật: "Đứng trên mảnh đất này, trêu đùa không có tác dụng. Nếu ngươi muốn ta moi tim, ta sẽ tin là thật."
"Người hãy moi đi." Hùng Ngao sốt sắng: "Chỉ cần giúp Thiên Đạo đại nhân tin tôi, tôi làm gì cũng được."
Chân thành như thế làm Thanh Hòa khó lòng hành động.
Cô chỉ dọa ông ta thôi chứ sao lại có hành vi tàn nhẫn thế được.
Hùng Ngao thì lại tưởng thật, nóng lòng chỉ muốn moi tim chứng thực. Yêu tu không được thông minh chỉ muốn chọn cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để chứng minh bản thân.
"Mong tiên tử chờ một lát, tôi sẽ không làm bẩn tay người."
Dứt lời, bàn tay của Hùng Ngao biến thành tay gấu đáng sợ, chẳng ngần ngại cắm phập móng tay vào lồng ngực.
Thanh Hòa chưa cả kịp khiếp đảm đã thấy Hùng Ngao móc trái tim nóng hừng hực, dính đầy máu chìa cho Thanh Hòa xem.
Đúng là hắn có cơ thể cường tráng, tu vi cao thâm. Nhưng trái tim luôn là căn nguyên sống còn của tất cả sinh linh. Moi tim ra như thế chắc chắn bị ảnh hưởng. Thế nên, dù Hùng Ngao chưa chết ngay tức khắc nhưng cũng đã ứa máu òng ọc. Trong cơn hấp hối, ông ta cố nói: "Xin tiên tử xem cho!"
Thanh Hòa cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên có người moi tim bằng tay ngay trước mặt cô, cô bị sốc không nhẹ.
Cô cảm nhận được Hùng Ngao không có ác ý. Cô chỉ hỏi câu cần thiết để phủ đầu giúp thần linh, nào ngờ yêu tu này quá ngay thẳng, trực tiếp moi tim để bày tò lòng thành.
Thanh Hòa hào hứng xung phong ra gặp vì muốn tìm hiểu thêm về yêu tu, quả thật yêu tu khác với người thường.
Nhớ đến tính cách của Tử Tô... chẳng lẽ yêu tu nào cũng ngay thẳng thế này?
Cô đưa mắt lướt qua trái tim rồi nhìn đi nơi khác, vứt cho Hùng Ngao một lọ Hồi Xuân Đan: "Mau cất lại trái tim của ngươi đi, chưa biết chừng còn giữ được cái mạng."
"Đa tạ tiên tử đã quan tâm, có điều tôi không cần." Hùng Ngao thở yếu ớt, nói: "Tôi chết được thì càng tốt."
"...Hử?"
Ngay sau câu nói ấy, yêu tu họ nhà gấu có cơ thể to cao đột nhiên chết trước mắt cô.
Thanh Hòa chưa kịp hiểu vở kịch tự giết chính mình thì thoáng cái, Hùng Ngao bỗng nhăn nhó mặt mày mở bừng mắt...
Ông ta đã sống lại.
Khoảnh khắc Hùng Ngao sống lại trong đau khổ, Thanh Hòa đã suýt đánh mất phong thái. Cô vẫn rất tỉnh táo, bình tĩnh mắng: "Ngươi giở trò gì!"
Nếu Hùng Ngao dám cả gan bất kính, cô đảm bảo sẽ sai Thiên Lôi đánh banh xác ông ta.
Lời khiển trách của cô như sấm sét thức tỉnh Hùng Ngao.
"Thanh, Thanh Hòa tiên tử?!" Ông ta hoảng hốt, cúi người hành lễ: "Tiểu, tiểu yêu không cố tình. Tiểu yêu bị lời nguyền hại, khó mà kháng cự."
Thanh Hòa khẽ chau mày, hỏi: "Ngươi sống lại do bị lời nguyền hại?"
Hùng Ngao buồn rầu: "Vâng, đây cũng là lý do mà tôi lần lại sử sách, xin được Phất... Thiên Đạo đại nhân cứu giúp."
Cũng như Lộc Tinh Bạch, ông ta rơi vào đường cùng mới buộc phải tìm kiếm trong sách cổ, bấy giờ mới biết đến sự tồn tại của Phất Thần.
Nhưng ông ta may mắn hơn Lộc Tinh Bạch một chút.
Một ngày trước khi ông ta gặp được Phất Thần, Thanh Hòa ở Thủy Di Đảo đã đánh động cả Tam giới, nhờ đó Hùng Ngao mới dám khẳng định Thiên Đạo có thể cứu ông ta ra khỏi bể khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.