Chương 19: Thân quyến duy nhất của thần
Lê Hoa Sơ Ảnh
16/02/2023
Chuyển ngữ: Wanhoo
Chân khí thuần khiết nhất chảy vào miệng cô từ nơi răng môi chạm nhau, xuôi xuống cổ họng lấp đầy kinh mạch lan tỏa toàn thân.
Hơi thở sương lạnh bao quanh cô, suối tóc của thần linh kiêu ngạo vướng vào mái tóc đen của cô gái phàm trần.
Cô trong khoảnh khắc này như nằm trong đống tuyết trắng ngửa mặt lên trời nhìn những bông tuyết bay bay.
Đó là một khoảng trời trắng xóa, vô cùng vô tận.
Bông tuyết đậu trên môi tan thành nước.
Hơi thở của cô ấm áp còn hơi thở của thần linh lạnh lẽo.
Cô bị chiếm lấy hơi ấm liên tục, để rồi nhiễm cái lạnh thuộc về thần linh. Cho đến khi cô ở trong ảo ảnh biết lạnh, thở ra khói trắng.
Tu luyện là quá trình lặp đi lặp lại rèn luyện và chuyển hóa linh lực tự thân, loại bỏ những thứ không đáng kể chỉ chắt lọc tinh túy.
Tu hành chia thành bảy cảnh giới lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Phân Thần, Xuất Khiết, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Độ Kiếp thành công chính thức phi thăng, trở thành một trong ba nghìn tiên nhân.
Sau cảnh giới Luyện Khí, mỗi lần người tu chân luyện ra một tia chân khí thuần khiết nhất có thể đột phá một tầng cảnh giới. Theo đó chỉ cần có công cố gắng là đều tiến dần lên tầng cảnh giới cao hơn.
Sau cảnh giới Phân Thần, có là thiên tài thì khoảng cách đột phá giữa các cảnh giới cũng phải tầm mấy chục, mấy trăm năm.
Mà lúc này đây, thần linh rót cho cô chân khí liên tục, hình như cô nhìn thấy nội cảnh trước tầm mắt mông lung.
Sau dòng chảy xối xả, linh lực nhỏ li ti ngưng tụ dần trong cơ thể, một viên kim đan xuất hiện trong khiếu huyệt. Kim đan bay lên cao dần thoát khỏi khiếu huyệt đi vào trong phế tạng, trở thành trung tâm thay thế trái tim.
Nói nghe có vẻ phức tạp, thực tế chỉ diễn ra trong phút chốc. Cô từ người bình thường nhảy qua mấy trăm năm tu hành tăng vọt tu vi lên Xuất Khiếu.
Thần linh buông cô ra cũng là lúc cơ thể cô đạt giới hạn chấp nhận được tu vi.
Suối tóc đen mượt lướt qua cổ và má rơi trên tay cô, hình như chủ nhân của nó không để ý chi tiết nhỏ này.
Thần linh vẫn lạnh lùng, nếu bờ môi không vương màu nước óng ánh, không ai lại nghĩ hai người mới làm chuyện thân mật kia.
Màu nước óng ánh tô thêm rất nhiều vẻ đẹp, khiến người ta lóa mắt như thấy cảnh tuyết rơi khi hoa đào nở.
Trước mặt thần linh, tất cả mọi người chỉ là đốm sáng nhỏ.
Lần đầu gặp mặt cô đã thấy Phất Thần rất đẹp.
Thần linh kiềm chế lại cũng kiêu ngạo: "Đây là phần thưởng. Xuất Khiếu là ngưỡng chịu đựng của thân xác em."
...Chỉ đẹp khi không cất lời.
Một khi cất lời sẽ làm người ta muốn đấm.
May mà cô có cách phản đòn Phất Thần.
Cô chớp mắt đặt câu hỏi: "Cách tiếp xúc này có chú ý đặc biệt gì sao?"
Thần linh trả lời: "Đây là cách thức kết nối đặc biệt giữa ta và thân quyến."
Hàng vạn năm qua, kể cả là người phàm trần hay tiên nhân, không một ai xứng đáng được hắn coi trọng thế này.
Thanh Hòa là người đầu tiên.
Nhưng thần linh lạnh lùng biết kiềm chế không nói rõ điều đó.
Thanh Hòa nhận được câu trả lời chợt hiểu ra, lập tức học một biết mười: "Vậy tức là dù có là trai hay gái, ngài phải hôn bất cứ ai mà ngài muốn ban cho linh lực."
Phất Thần chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thanh Hòa vô tội: "Em làm sao?"
Phất Thần rời mắt, nói lạnh lùng: "Em là thân quyến duy nhất của ta từ xưa đến nay."
Giọng nói không hề dịu dàng như ý nghĩa câu chữ.
Thanh Hòa vượt qua bài kiểm tra chứng minh mình không có ý xấu, dựa vào hôn khế trở thành thân quyến của hắn... Nhưng chỉ có vậy thôi, không có gì đặc biệt đối với hắn.
Thanh Hòa phiên dịch câu này.
Ý của Phất Thần: Chỉ hôn mình cô, là nụ hôn đầu.
Thế thì công bằng.
Vì cô cũng là nụ hôn đầu.
Nhưng mà cô sợ nói ra câu càn rỡ này sẽ bị Phất Thần diệt khẩu.
Phất Thần nói: "Em đã khơi thông linh mạch trở thành người tu chân, không còn là người phàm trần."
Cô nắm tay hào hứng.
"Em thử xem nào." Thanh Hòa nhắm mắt cảm thụ, lòng bàn tay cô bùng ngọn lửa.
Cô hớn hở: "Thành công rồi!"
Ngọn lửa đỏ rực tạo từ linh lực lay động trong tay cô. Cô sờ thử thấy ấm.
Nhưng linh thức nói cho cô biết nếu cô ném ngọn lửa này, nó sẽ chuyển hóa thành ngọn lửa dữ dội không thể dập tắt, trừ phi cô cắt đứt nguồn cung cấp.
Phất Thần không có hứng thú ở bên tay mơ tìm tòi cách dùng linh lực. Thấy cô hào hứng, hắn đang bay về quan tài lại bị Thanh Hòa gọi.
Cô gái chạy ra phía trước biểu diễn cho hắn xem ngọn lửa trong tay.
"?"
"Ngài sờ xem, có phải ấm không?"
Phất Thần đưa mắt nhìn xuống ngọn lửa xuất hiện bằng cách điều động linh lực nông cạn.
Thanh Hòa thành khẩn: "Cơ thể của ngài lạnh, ngài phải chú ý giữ ấm cơ thể."
Đáng lẽ tuổi này phải chú tâm dưỡng sinh.
Có thể do cái uy của thần linh mạnh quá, ngọn lửa lay động vài cái chợt tắt ngấm.
"Tắt rồi."
Thần linh ngước mắt, nghe giọng không hề buồn.
Thanh Hòa: "?"
Em có lý do nghi ngờ ngài cố tình.
Cô bĩu môi: "Em sẽ cải biến nó trở thành bình giữ nhiệt hoặc túi giữ nhiệt."
Cô miêu tả cuộc sống sau này với Phất Thần, Phất Thần nghe và nhận ra cô vẫn không có dã tâm sau khi khơi thông linh mạch. Đã vậy còn không hỏi thăm điều kiện để đột phá cảnh giới tiếp theo là gì.
Phất Thần phê bình: "Không biết cầu tiến."
Cô khó hiểu: "Sao ngài phủ đầu em. Làm xong mấy cái đó cũng có phần của ngài mà?"
"Linh lực há lại thấp kém như vậy."
Từ xưa đến nay không dưới năm lần nổ ra các trận chiến tranh giành linh mạch thế gian. Nhiều lần máu chảy thành sông, tiếng kêu ai oán vang vọng đất trời.
Thực lực dẫn dụ dục vọng con người hơn hết thảy tiền tài.
Ai lại đi dùng bảo vật quý giá hơn bất cứ của cải nào làm... túi giữ nhiệt?
Phất Thần thấm nhuần mọi cái ác ở trần gian, hiểu tường tận dục vọng con người.
"Hay em đang cố tạo sự khác biệt với người khác?"
Xích Tiêu cuối cùng cũng được gỡ che mắt nghe câu này là biết cái bệnh hoài nghi của Phất Thần lại tái phát.
Thật ra cậu ta cũng hơi lo lắng.
Con người có thuần khiết đến đâu mà tiếp xúc với sức mạnh không gì địch nổi rồi cũng sẽ bị ô nhiễm.
Nhất là khi cô ấy đã từng nhỏ yếu, được Thiên Đạo đại nhân đưa thẳng lên vị trí của kẻ mạnh một cách nhẹ nhàng, làm sao cái tâm không không bị ảnh hưởng?
Nhưng Thanh Hòa mà... mạch não luôn khác với người khác.
Cô gái lắc ngón trỏ, lắc đầu nói: "Ngài nghĩ sao liền cho rằng là vậy thế thì coi thường em quá."
Phất Thần lạnh lùng nhìn xem cô nói được câu ngụy biện nào: "Có cao kiến gì?"
Thể nào cũng lại nói vài câu xằng bậy.
Thanh Hòa ngưng tụ lửa trong tay: "Ngài nói đây là gì ạ?"
Phất Thần trả lời: "Lửa."
Cô cất cao giọng: "Không, đây là lực lượng sản xuất!"
Cô gái nói cho thần linh nghe cụm từ lạ.
"Ngài có biết lực lượng sản xuất là gì không ạ?"
"Sức mạnh sản xuất."
"Hiểu biết của ngài rất phiến diện."
Phất Thần: "..." Rất muốn phẩy tay áo rời đi.
Thiên Đạo cái gì cũng tường, cái gì cũng tỏ, biết rõ vạn vật trần gian. Có là bác học cũng phải cúi gằm mặt xấu hổ trước sự uyên bác của Thiên Đạo.
Nhóc con này đang nghĩ gì trong đầu?
Chân khí thuần khiết nhất chảy vào miệng cô từ nơi răng môi chạm nhau, xuôi xuống cổ họng lấp đầy kinh mạch lan tỏa toàn thân.
Hơi thở sương lạnh bao quanh cô, suối tóc của thần linh kiêu ngạo vướng vào mái tóc đen của cô gái phàm trần.
Cô trong khoảnh khắc này như nằm trong đống tuyết trắng ngửa mặt lên trời nhìn những bông tuyết bay bay.
Đó là một khoảng trời trắng xóa, vô cùng vô tận.
Bông tuyết đậu trên môi tan thành nước.
Hơi thở của cô ấm áp còn hơi thở của thần linh lạnh lẽo.
Cô bị chiếm lấy hơi ấm liên tục, để rồi nhiễm cái lạnh thuộc về thần linh. Cho đến khi cô ở trong ảo ảnh biết lạnh, thở ra khói trắng.
Tu luyện là quá trình lặp đi lặp lại rèn luyện và chuyển hóa linh lực tự thân, loại bỏ những thứ không đáng kể chỉ chắt lọc tinh túy.
Tu hành chia thành bảy cảnh giới lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Phân Thần, Xuất Khiết, Hóa Thần, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Độ Kiếp thành công chính thức phi thăng, trở thành một trong ba nghìn tiên nhân.
Sau cảnh giới Luyện Khí, mỗi lần người tu chân luyện ra một tia chân khí thuần khiết nhất có thể đột phá một tầng cảnh giới. Theo đó chỉ cần có công cố gắng là đều tiến dần lên tầng cảnh giới cao hơn.
Sau cảnh giới Phân Thần, có là thiên tài thì khoảng cách đột phá giữa các cảnh giới cũng phải tầm mấy chục, mấy trăm năm.
Mà lúc này đây, thần linh rót cho cô chân khí liên tục, hình như cô nhìn thấy nội cảnh trước tầm mắt mông lung.
Sau dòng chảy xối xả, linh lực nhỏ li ti ngưng tụ dần trong cơ thể, một viên kim đan xuất hiện trong khiếu huyệt. Kim đan bay lên cao dần thoát khỏi khiếu huyệt đi vào trong phế tạng, trở thành trung tâm thay thế trái tim.
Nói nghe có vẻ phức tạp, thực tế chỉ diễn ra trong phút chốc. Cô từ người bình thường nhảy qua mấy trăm năm tu hành tăng vọt tu vi lên Xuất Khiếu.
Thần linh buông cô ra cũng là lúc cơ thể cô đạt giới hạn chấp nhận được tu vi.
Suối tóc đen mượt lướt qua cổ và má rơi trên tay cô, hình như chủ nhân của nó không để ý chi tiết nhỏ này.
Thần linh vẫn lạnh lùng, nếu bờ môi không vương màu nước óng ánh, không ai lại nghĩ hai người mới làm chuyện thân mật kia.
Màu nước óng ánh tô thêm rất nhiều vẻ đẹp, khiến người ta lóa mắt như thấy cảnh tuyết rơi khi hoa đào nở.
Trước mặt thần linh, tất cả mọi người chỉ là đốm sáng nhỏ.
Lần đầu gặp mặt cô đã thấy Phất Thần rất đẹp.
Thần linh kiềm chế lại cũng kiêu ngạo: "Đây là phần thưởng. Xuất Khiếu là ngưỡng chịu đựng của thân xác em."
...Chỉ đẹp khi không cất lời.
Một khi cất lời sẽ làm người ta muốn đấm.
May mà cô có cách phản đòn Phất Thần.
Cô chớp mắt đặt câu hỏi: "Cách tiếp xúc này có chú ý đặc biệt gì sao?"
Thần linh trả lời: "Đây là cách thức kết nối đặc biệt giữa ta và thân quyến."
Hàng vạn năm qua, kể cả là người phàm trần hay tiên nhân, không một ai xứng đáng được hắn coi trọng thế này.
Thanh Hòa là người đầu tiên.
Nhưng thần linh lạnh lùng biết kiềm chế không nói rõ điều đó.
Thanh Hòa nhận được câu trả lời chợt hiểu ra, lập tức học một biết mười: "Vậy tức là dù có là trai hay gái, ngài phải hôn bất cứ ai mà ngài muốn ban cho linh lực."
Phất Thần chỉ nhìn cô chằm chằm.
Thanh Hòa vô tội: "Em làm sao?"
Phất Thần rời mắt, nói lạnh lùng: "Em là thân quyến duy nhất của ta từ xưa đến nay."
Giọng nói không hề dịu dàng như ý nghĩa câu chữ.
Thanh Hòa vượt qua bài kiểm tra chứng minh mình không có ý xấu, dựa vào hôn khế trở thành thân quyến của hắn... Nhưng chỉ có vậy thôi, không có gì đặc biệt đối với hắn.
Thanh Hòa phiên dịch câu này.
Ý của Phất Thần: Chỉ hôn mình cô, là nụ hôn đầu.
Thế thì công bằng.
Vì cô cũng là nụ hôn đầu.
Nhưng mà cô sợ nói ra câu càn rỡ này sẽ bị Phất Thần diệt khẩu.
Phất Thần nói: "Em đã khơi thông linh mạch trở thành người tu chân, không còn là người phàm trần."
Cô nắm tay hào hứng.
"Em thử xem nào." Thanh Hòa nhắm mắt cảm thụ, lòng bàn tay cô bùng ngọn lửa.
Cô hớn hở: "Thành công rồi!"
Ngọn lửa đỏ rực tạo từ linh lực lay động trong tay cô. Cô sờ thử thấy ấm.
Nhưng linh thức nói cho cô biết nếu cô ném ngọn lửa này, nó sẽ chuyển hóa thành ngọn lửa dữ dội không thể dập tắt, trừ phi cô cắt đứt nguồn cung cấp.
Phất Thần không có hứng thú ở bên tay mơ tìm tòi cách dùng linh lực. Thấy cô hào hứng, hắn đang bay về quan tài lại bị Thanh Hòa gọi.
Cô gái chạy ra phía trước biểu diễn cho hắn xem ngọn lửa trong tay.
"?"
"Ngài sờ xem, có phải ấm không?"
Phất Thần đưa mắt nhìn xuống ngọn lửa xuất hiện bằng cách điều động linh lực nông cạn.
Thanh Hòa thành khẩn: "Cơ thể của ngài lạnh, ngài phải chú ý giữ ấm cơ thể."
Đáng lẽ tuổi này phải chú tâm dưỡng sinh.
Có thể do cái uy của thần linh mạnh quá, ngọn lửa lay động vài cái chợt tắt ngấm.
"Tắt rồi."
Thần linh ngước mắt, nghe giọng không hề buồn.
Thanh Hòa: "?"
Em có lý do nghi ngờ ngài cố tình.
Cô bĩu môi: "Em sẽ cải biến nó trở thành bình giữ nhiệt hoặc túi giữ nhiệt."
Cô miêu tả cuộc sống sau này với Phất Thần, Phất Thần nghe và nhận ra cô vẫn không có dã tâm sau khi khơi thông linh mạch. Đã vậy còn không hỏi thăm điều kiện để đột phá cảnh giới tiếp theo là gì.
Phất Thần phê bình: "Không biết cầu tiến."
Cô khó hiểu: "Sao ngài phủ đầu em. Làm xong mấy cái đó cũng có phần của ngài mà?"
"Linh lực há lại thấp kém như vậy."
Từ xưa đến nay không dưới năm lần nổ ra các trận chiến tranh giành linh mạch thế gian. Nhiều lần máu chảy thành sông, tiếng kêu ai oán vang vọng đất trời.
Thực lực dẫn dụ dục vọng con người hơn hết thảy tiền tài.
Ai lại đi dùng bảo vật quý giá hơn bất cứ của cải nào làm... túi giữ nhiệt?
Phất Thần thấm nhuần mọi cái ác ở trần gian, hiểu tường tận dục vọng con người.
"Hay em đang cố tạo sự khác biệt với người khác?"
Xích Tiêu cuối cùng cũng được gỡ che mắt nghe câu này là biết cái bệnh hoài nghi của Phất Thần lại tái phát.
Thật ra cậu ta cũng hơi lo lắng.
Con người có thuần khiết đến đâu mà tiếp xúc với sức mạnh không gì địch nổi rồi cũng sẽ bị ô nhiễm.
Nhất là khi cô ấy đã từng nhỏ yếu, được Thiên Đạo đại nhân đưa thẳng lên vị trí của kẻ mạnh một cách nhẹ nhàng, làm sao cái tâm không không bị ảnh hưởng?
Nhưng Thanh Hòa mà... mạch não luôn khác với người khác.
Cô gái lắc ngón trỏ, lắc đầu nói: "Ngài nghĩ sao liền cho rằng là vậy thế thì coi thường em quá."
Phất Thần lạnh lùng nhìn xem cô nói được câu ngụy biện nào: "Có cao kiến gì?"
Thể nào cũng lại nói vài câu xằng bậy.
Thanh Hòa ngưng tụ lửa trong tay: "Ngài nói đây là gì ạ?"
Phất Thần trả lời: "Lửa."
Cô cất cao giọng: "Không, đây là lực lượng sản xuất!"
Cô gái nói cho thần linh nghe cụm từ lạ.
"Ngài có biết lực lượng sản xuất là gì không ạ?"
"Sức mạnh sản xuất."
"Hiểu biết của ngài rất phiến diện."
Phất Thần: "..." Rất muốn phẩy tay áo rời đi.
Thiên Đạo cái gì cũng tường, cái gì cũng tỏ, biết rõ vạn vật trần gian. Có là bác học cũng phải cúi gằm mặt xấu hổ trước sự uyên bác của Thiên Đạo.
Nhóc con này đang nghĩ gì trong đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.