Chương 105: Thích được khen
Lê Hoa Sơ Ảnh
26/06/2023
Dịch: Wanhoo
Cô thay đồ đã được một lúc lâu, nhưng đến lúc hoàn thành mới giật mình nhận ra đã xong. Khi thật sự kết nối với tinh linh, cô không hề cảm nhận được mình đang thay trang phục nữa.
Thay xong, cô hớn hở chạy thật nhanh ra ngoài cho Phất Thần xem đồ mới của mình.
"Phất Thần đại nhân!" Giọng cô vọng từ xa đến: "Ngài mau xem áo mới của em này!"
Nói rồi cô gái rảo bước đến. Chiếc áo choàng màu đỏ hệt như ngọn lửa đẹp lộng lẫy, soi sáng Địa Cung lạnh lẽo, ảm đạm.
Thanh Hòa của lúc này khác hẳn dáng vẻ xinh xắn, mang đến cảm giác mát lành ở Thủy Di Đảo.
Để phối hợp với áo mới của Thanh Hòa, phượng hoàng nhỏ biến thành hai chiếc kẹp tóc nhỏ cài trên dây buộc tóc màu sáng. Áo choàng đỏ rực che trọn cơ thể nhỏ bé, lông mũ bao quanh cổ trông vừa ấm áp lại cũng đáng yêu.
Chạy đến trước mặt Phất Thần, Thanh Hòa xoay một vòng, áo choàng xòe tung rồi hạ xuống.
Cô đứng yên, để bộ đồ trông đáng yêu nhất.
"Đẹp không ạ?" Cô cười tít mắt nói: "Ngày xưa em thích mặc kiểu này lắm nhưng tiếc là điều kiện không cho phép."
Nói rồi cô cẩn thận vỗ áo choàng, tổng kết: "Thích quá đi!"
Thần linh thản nhiên: "Ta còn tưởng em tự may đồ trong đó."
Thanh Hòa đã miễn dịch hoàn toàn với kiểu giả vờ trào phúng này, cô vẫn cười, vẫn mong chờ câu trả lời.
Thần linh trao cho cô ánh mắt lạnh lùng, dừng giây lát rồi chuyển hướng nhìn: "Cũng được."
Thanh Hòa vẫn chờ thêm, nhưng hết rồi.
"Chỉ vậy thôi ư?" Thanh Hòa kháng nghị.
Phất Thần điềm tĩnh đáp: "Em cứ việc tiếp tục kéo dài thời gian."
Thanh Hòa giận tím mặt, thần linh chẳng biết dỗ dành gì hết.
Bình thường cô sẽ nhún nhường. Nhưng riêng với bộ đồ này, cô đã miêu tả chi tiết với Thiên Tằm, vô cùng thích nó được chưa.
Quả thực là không cam lòng, cô bèn khẳng định: "Không chê xấu tức là đẹp."
Phất Thần không phản bác, có vẻ như lười không muốn đôi co với cô.
Nhưng Thanh Hòa vẫn cảm thấy chưa đủ, cô nói to hơn: "Không chê xấu tức là vừa ấm áp, vừa đáng yêu, lại cũng vô cùng, vô cùng đẹp."
Cuối cùng Phất Thần cũng cất tiếng, tóm gọn bằng một câu không hề có cảm xúc: "Xem ra em chỉ muốn mang mỗi bộ này đến Vĩnh Tuyết Thành."
Đáng ghét!
Thanh Hòa bị chọc trúng nỗi đau vội vàng trở lại phòng thay đồ, tiếp tục nhờ Thiên Tằm may đồ cho mình.
Đúng là cô không có nhiều thời gian, phải thiết kế nhanh bộ thứ hai thôi.
Lần này cô sẽ không nhờ vị thần mất hứng đó đánh giá giúp nữa... Cô sẽ tự đánh giá rồi hỏi xem có phải vừa đáng yêu vừa xinh đẹp không. Hắn chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Cô không tin đã hỏi như thế rồi mà Phất Thần vẫn khiến mình mất hứng.
Hừ!
...
Thanh Hòa mặc áo bông sát nách màu vàng mơ, dải lông trắng trên vai mềm mại. Nét mặt ngây ngô mỉm cười trông vô cùng rung động lòng người.
"Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp đúng không ạ?" Thanh Hòa hỏi xong liền bổ sung phương án trả lời: "Ngài chỉ cần gật hoặc lắc đầu!"
Quả nhiên, Phất Thần bị câu hỏi càn rỡ đúng trọng tâm làm khó.
Thần linh bỗng nhiên không phản ứng.
"He he he." Cô tự kết luận: "Hết thời gian trả lời! Ngài không lắc đầu tức là em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp~."
"Đến bao giờ em mới trưởng thành?"
"Hô hô, toàn trả lời lạc đề, ngài đúng thật là... tùy tâm sở dục."
Dưới ánh mắt giá lạnh của thần linh, Thanh Hòa câm nín.
Hừ, không cho nói thì thôi.
"Chỉ có hai bộ này thôi ạ." Thanh Hòa nói: "Em có nhiều váy trong màu nhạt lắm, đủ để phối với áo khoác."
Hai chiếc áo khoác được kỳ công cắt may riêng chỉ để thỏa lòng mơ ước của cô đã tốn rất nhiều thời gian.
Thanh Hòa tự nhẩm, cô đã tốn khoảng năm, sáu tiếng gì đó.
Dè dặt liếc nhìn, ban đầu Phất Thần đứng như thế nào thì giờ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy.
Lúc cô không ở đây, thần linh không làm gì khác, chỉ lạnh lùng đứng đó hệt tượng thần cao xa khiến bầu không khí giảm nhiệt độ.
Âu cũng tại thời đại này không có điện thoại để giết thời gian...
"Thật ra ngài có thể đọc sách trong lúc đợi em mà!"
Phất Thần dửng dưng: "Em không cần bận tâm chuyện đó. Có chắc là đã thử hết rồi không?"
Chắc chắn là chưa thử xong rồi, nhưng cô không muốn để Phất Thần đợi một mình bên ngoài.
"Vâng ạ." Cô đáp.
"Em còn một chút thời gian." Thần linh ngắt hơi rồi nói tiếp: "Khoảng hai canh giờ."
Lần đầu giục cô, Phất Thần không hề nói kiểu này.
Tại sao mỗi lần lại có thái độ khác nhau?
Thanh Hòa không nghĩ nhiều, cô đã quyết thì sẽ không thay đổi nữa.
"Không sao ạ, lần sau em tiếp tục." Thanh Hòa nói: "Nếu ngài đã nói còn một chút thời gian, thế thì để em đi hỏi ý kiến Hùng Ngao xem hắn đánh giá thế nào nhé."
Mặc dù không còn quan tâm nữa nhưng Thanh Hòa vẫn muốn nghe có người khen áo mới của mình.
"Cũng do ở đây không có người khác. Bằng không em đã chẳng hỏi với Hùng Ngao." Thanh Hòa tiếc nuối.
Thần linh nói: "Hùng Ngao đi rồi."
"Dạ? Lúc nào vậy ạ?" Thanh Hòa ngạc nhiên: "Ông ta nói đợi câu trả lời ở thác nước mà?"
"Ta đã đáp ứng, cậu ta lo cho thê tử nên trở về ngay."
"À." Thanh Hòa thì thầm: "Bảo sao lại đi nhanh thế... Mà chắc là ông ta mới đi thôi, đuổi theo vẫn kịp."
Phất Thần chau mày: "Em muốn được khen đến vậy ư?"
Không nhắc thì thôi, hắn vừa nhắc, cô gái liền bĩu môi tủi hờn.
"Rất muốn, cực kỳ muốn ạ." Cô vò vạt áo: "Em thích lắm."
Càng nói cô càng tủi thân. Bao nhiêu buồn bực dồn nén ngày trước đều tuôn ra cả: "Ngài không thích khen em, chỉ thích chê em thôi, không bao giờ hài lòng về em. Có thể do gu thẩm mỹ của ngài cao, nhưng có nhiều lúc nếu đúng là sự thật... thì thừa nhận cũng đâu khó khăn gì."
"Đủ rồi." Thần linh nói khẽ.
Thanh Hòa đau lòng, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy chưa, không chấp nhận nghe sự thật gì hết. Mới nói được vài câu đã quát cô, uổng công cô tốt với hắn như thế.
Cô quyết đinh, từ giờ sẽ ghét hắn...
Thần linh đưa mắt nhìn đi nơi khác, không nhìn vào mặt cô gái. Một lúc sau, hắn nói khẽ: "Bộ đồ mới của em được hơn... hợp hơn."
Dứt lời, thần linh im lặng, nhất quyết không nói thêm.
Thanh Hòa đang xót xa, nghe thấy câu ấy thì ngạc nhiên, sau đó đôi mắt sáng dần lên.
Cô biết rồi nhé.
He he he.
Hê hê hê.
Phất Thần lại lạnh giọng nhắc nhở: "Còn chần chừ nữa thì không cần đến Vĩnh Tuyết Thành."
"Dạ dạ." Thanh Hòa bụm miệng để tỏ lòng chân thành, chỉ để hở đôi mắt sáng ngời.
Nước mắt chưa kịp chảy ngược đong đầy trong đôi mắt cười. Đôi mắt như mặt hồ gợn nước lăn tăn, lấp lánh ánh sao.
Phất Thần đại nhân thích trang phục của cô nhưng khó mở lời.
Thế thì cô không nói nữa, cô cười thầm được chưa?
Cô thay đồ đã được một lúc lâu, nhưng đến lúc hoàn thành mới giật mình nhận ra đã xong. Khi thật sự kết nối với tinh linh, cô không hề cảm nhận được mình đang thay trang phục nữa.
Thay xong, cô hớn hở chạy thật nhanh ra ngoài cho Phất Thần xem đồ mới của mình.
"Phất Thần đại nhân!" Giọng cô vọng từ xa đến: "Ngài mau xem áo mới của em này!"
Nói rồi cô gái rảo bước đến. Chiếc áo choàng màu đỏ hệt như ngọn lửa đẹp lộng lẫy, soi sáng Địa Cung lạnh lẽo, ảm đạm.
Thanh Hòa của lúc này khác hẳn dáng vẻ xinh xắn, mang đến cảm giác mát lành ở Thủy Di Đảo.
Để phối hợp với áo mới của Thanh Hòa, phượng hoàng nhỏ biến thành hai chiếc kẹp tóc nhỏ cài trên dây buộc tóc màu sáng. Áo choàng đỏ rực che trọn cơ thể nhỏ bé, lông mũ bao quanh cổ trông vừa ấm áp lại cũng đáng yêu.
Chạy đến trước mặt Phất Thần, Thanh Hòa xoay một vòng, áo choàng xòe tung rồi hạ xuống.
Cô đứng yên, để bộ đồ trông đáng yêu nhất.
"Đẹp không ạ?" Cô cười tít mắt nói: "Ngày xưa em thích mặc kiểu này lắm nhưng tiếc là điều kiện không cho phép."
Nói rồi cô cẩn thận vỗ áo choàng, tổng kết: "Thích quá đi!"
Thần linh thản nhiên: "Ta còn tưởng em tự may đồ trong đó."
Thanh Hòa đã miễn dịch hoàn toàn với kiểu giả vờ trào phúng này, cô vẫn cười, vẫn mong chờ câu trả lời.
Thần linh trao cho cô ánh mắt lạnh lùng, dừng giây lát rồi chuyển hướng nhìn: "Cũng được."
Thanh Hòa vẫn chờ thêm, nhưng hết rồi.
"Chỉ vậy thôi ư?" Thanh Hòa kháng nghị.
Phất Thần điềm tĩnh đáp: "Em cứ việc tiếp tục kéo dài thời gian."
Thanh Hòa giận tím mặt, thần linh chẳng biết dỗ dành gì hết.
Bình thường cô sẽ nhún nhường. Nhưng riêng với bộ đồ này, cô đã miêu tả chi tiết với Thiên Tằm, vô cùng thích nó được chưa.
Quả thực là không cam lòng, cô bèn khẳng định: "Không chê xấu tức là đẹp."
Phất Thần không phản bác, có vẻ như lười không muốn đôi co với cô.
Nhưng Thanh Hòa vẫn cảm thấy chưa đủ, cô nói to hơn: "Không chê xấu tức là vừa ấm áp, vừa đáng yêu, lại cũng vô cùng, vô cùng đẹp."
Cuối cùng Phất Thần cũng cất tiếng, tóm gọn bằng một câu không hề có cảm xúc: "Xem ra em chỉ muốn mang mỗi bộ này đến Vĩnh Tuyết Thành."
Đáng ghét!
Thanh Hòa bị chọc trúng nỗi đau vội vàng trở lại phòng thay đồ, tiếp tục nhờ Thiên Tằm may đồ cho mình.
Đúng là cô không có nhiều thời gian, phải thiết kế nhanh bộ thứ hai thôi.
Lần này cô sẽ không nhờ vị thần mất hứng đó đánh giá giúp nữa... Cô sẽ tự đánh giá rồi hỏi xem có phải vừa đáng yêu vừa xinh đẹp không. Hắn chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
Cô không tin đã hỏi như thế rồi mà Phất Thần vẫn khiến mình mất hứng.
Hừ!
...
Thanh Hòa mặc áo bông sát nách màu vàng mơ, dải lông trắng trên vai mềm mại. Nét mặt ngây ngô mỉm cười trông vô cùng rung động lòng người.
"Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp đúng không ạ?" Thanh Hòa hỏi xong liền bổ sung phương án trả lời: "Ngài chỉ cần gật hoặc lắc đầu!"
Quả nhiên, Phất Thần bị câu hỏi càn rỡ đúng trọng tâm làm khó.
Thần linh bỗng nhiên không phản ứng.
"He he he." Cô tự kết luận: "Hết thời gian trả lời! Ngài không lắc đầu tức là em vừa đáng yêu vừa xinh đẹp~."
"Đến bao giờ em mới trưởng thành?"
"Hô hô, toàn trả lời lạc đề, ngài đúng thật là... tùy tâm sở dục."
Dưới ánh mắt giá lạnh của thần linh, Thanh Hòa câm nín.
Hừ, không cho nói thì thôi.
"Chỉ có hai bộ này thôi ạ." Thanh Hòa nói: "Em có nhiều váy trong màu nhạt lắm, đủ để phối với áo khoác."
Hai chiếc áo khoác được kỳ công cắt may riêng chỉ để thỏa lòng mơ ước của cô đã tốn rất nhiều thời gian.
Thanh Hòa tự nhẩm, cô đã tốn khoảng năm, sáu tiếng gì đó.
Dè dặt liếc nhìn, ban đầu Phất Thần đứng như thế nào thì giờ vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy.
Lúc cô không ở đây, thần linh không làm gì khác, chỉ lạnh lùng đứng đó hệt tượng thần cao xa khiến bầu không khí giảm nhiệt độ.
Âu cũng tại thời đại này không có điện thoại để giết thời gian...
"Thật ra ngài có thể đọc sách trong lúc đợi em mà!"
Phất Thần dửng dưng: "Em không cần bận tâm chuyện đó. Có chắc là đã thử hết rồi không?"
Chắc chắn là chưa thử xong rồi, nhưng cô không muốn để Phất Thần đợi một mình bên ngoài.
"Vâng ạ." Cô đáp.
"Em còn một chút thời gian." Thần linh ngắt hơi rồi nói tiếp: "Khoảng hai canh giờ."
Lần đầu giục cô, Phất Thần không hề nói kiểu này.
Tại sao mỗi lần lại có thái độ khác nhau?
Thanh Hòa không nghĩ nhiều, cô đã quyết thì sẽ không thay đổi nữa.
"Không sao ạ, lần sau em tiếp tục." Thanh Hòa nói: "Nếu ngài đã nói còn một chút thời gian, thế thì để em đi hỏi ý kiến Hùng Ngao xem hắn đánh giá thế nào nhé."
Mặc dù không còn quan tâm nữa nhưng Thanh Hòa vẫn muốn nghe có người khen áo mới của mình.
"Cũng do ở đây không có người khác. Bằng không em đã chẳng hỏi với Hùng Ngao." Thanh Hòa tiếc nuối.
Thần linh nói: "Hùng Ngao đi rồi."
"Dạ? Lúc nào vậy ạ?" Thanh Hòa ngạc nhiên: "Ông ta nói đợi câu trả lời ở thác nước mà?"
"Ta đã đáp ứng, cậu ta lo cho thê tử nên trở về ngay."
"À." Thanh Hòa thì thầm: "Bảo sao lại đi nhanh thế... Mà chắc là ông ta mới đi thôi, đuổi theo vẫn kịp."
Phất Thần chau mày: "Em muốn được khen đến vậy ư?"
Không nhắc thì thôi, hắn vừa nhắc, cô gái liền bĩu môi tủi hờn.
"Rất muốn, cực kỳ muốn ạ." Cô vò vạt áo: "Em thích lắm."
Càng nói cô càng tủi thân. Bao nhiêu buồn bực dồn nén ngày trước đều tuôn ra cả: "Ngài không thích khen em, chỉ thích chê em thôi, không bao giờ hài lòng về em. Có thể do gu thẩm mỹ của ngài cao, nhưng có nhiều lúc nếu đúng là sự thật... thì thừa nhận cũng đâu khó khăn gì."
"Đủ rồi." Thần linh nói khẽ.
Thanh Hòa đau lòng, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Nhìn thấy chưa, không chấp nhận nghe sự thật gì hết. Mới nói được vài câu đã quát cô, uổng công cô tốt với hắn như thế.
Cô quyết đinh, từ giờ sẽ ghét hắn...
Thần linh đưa mắt nhìn đi nơi khác, không nhìn vào mặt cô gái. Một lúc sau, hắn nói khẽ: "Bộ đồ mới của em được hơn... hợp hơn."
Dứt lời, thần linh im lặng, nhất quyết không nói thêm.
Thanh Hòa đang xót xa, nghe thấy câu ấy thì ngạc nhiên, sau đó đôi mắt sáng dần lên.
Cô biết rồi nhé.
He he he.
Hê hê hê.
Phất Thần lại lạnh giọng nhắc nhở: "Còn chần chừ nữa thì không cần đến Vĩnh Tuyết Thành."
"Dạ dạ." Thanh Hòa bụm miệng để tỏ lòng chân thành, chỉ để hở đôi mắt sáng ngời.
Nước mắt chưa kịp chảy ngược đong đầy trong đôi mắt cười. Đôi mắt như mặt hồ gợn nước lăn tăn, lấp lánh ánh sao.
Phất Thần đại nhân thích trang phục của cô nhưng khó mở lời.
Thế thì cô không nói nữa, cô cười thầm được chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.