Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái
Chương 76
Hôi Kiếm Như Vũ
03/02/2022
Edit: Điềm Điềm
**********************
Lúc Dung Khải bị nhốt lại còn chưa hiểu rõ vì sao.
Mặc cho hắn khóc, không ai để ý đến hắn.
Ý thức được Dung Diễn sẽ không phái người thả hắn ra ngoài, Dung Khải dần dần tỉnh táo lại.
Nhịn đau trên người rụt về dưới cửa sổ, Dung Khải nhớ lại những lời Dung Đỉnh nói trước khi Dung Diễn nổi giận.
Lam Bối có tác dụng đối với bệnh của Tô Chu, chuyện này Dung Diễn nghe được từ bác sĩ, sau đó bỏ ra giá cao mua từ bên Nhân ngư tộc.
Lúc đầu trên bàn Tô Chu đều bày một cái, lần trước hắn tới thăm Tô Chu, nghe tùy thị trưởng chăm sóc Tô Chu nói hắn ta đối với Lam Bối đã bị kháng thuốc, mỗi đêm Tô Chu đều sẽ bừng tỉnh, sau đó khó ngủ hơn nữa, chỉ có buổi sáng sẽ chuyển biến tốt hơn một chút, ăn vài thứ, nhưng rất nhanh sẽ lại đau đầu, hơn nữa Lam Bối hiệu quả đối với đau đầu cũng rất ít.
Hắn lúc ấy nói có thể thêm một khối hay không, như vậy tác dụng tăng lên, có lẽ còn có thể duy trì một chút tình huống của Tô Chu.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới đây lại trở thành nguyên nhân Tô Chu chết.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ, lúc ấy Dung Đỉnh vì sao lại cố ý hỏi hắn tại sao lại ở đây?
Thân là Nhị điện hạ, cùng Dung Đỉnh đồng mẫu phụ hắn xuất hiện ở chỗ này có chỗ gì không đúng, đáng để Dung Đỉnh kinh ngạc hỏi hắn một câu như vậy?
Hiện tại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này giống như đã sắp xếp tốt.
……..
Tần Tinh Lan ở thư phòng nhìn thấy Dung Diễn, Dung Diễn tuy rằng tỉnh táo lại, nhưng khí sắc cũng không đẹp.
” Bệ hạ bớt đau buồn.”
” Nguyên soái ngươi tới rồi.” Dung Diễn ngước mắt nhìn Tần Tinh Lan đứng trước mặt ông, ngữ khí bình thản, bên trong ẩn chứa mệt mỏi, ” Ngồi đi.”
Tần Tinh Lan ngồi xuống mở miệng nói: ” Vương hậu trở về Thần Thú, phía sau Bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào? ”
” Chuyện này ta đã giao cho Dung Đỉnh, sau này hắn sẽ liên lạc với Nguyên soái, phiền Nguyên soái toàn lực phối hợp là được rồi.”
Tần Tinh Lan nghe vậy không nói nhiều chỉ nói: ” Không biết trước mắt có thể đến thăm Vương hậu không?”
“…… Đi đi.” Dung Diễn do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Tần Tinh Lan.
Từ thư phòng đi ra, Tần Tinh Lan được tùy thị Dung Diễn dẫn đến tẩm cung của Tô Chu, bên ngoài tiếng mưa tí tách, đôi mắt màu xanh biếc của Tần Tinh Lan xuyên qua đêm mưa nhìn vương cung to lớn.
Trong đêm tối, vương cung to lớn như một con mãnh thú ăn thịt người, mở ra cái miệng to có răng nanh nhọn.
” Đến rồi.” Tùy thị dừng lại, Tần Tinh Lan chú ý tới Dung Đỉnh bên trong, đi vào khiến đối phương chú ý.
Nhìn thấy hắn, Dung Đỉnh đứng dậy nhanh chóng lau mắt: ” Nguyên soái. ”
” Tam điện hạ bớt đau buồn.”
” Trễ như vậy còn làm phiền Nguyên soái tới đây, vất vả rồi.”
” Vì Đế quốc dốc sức không vất vả.” Tần Tinh Lan gật gật đầu với gã, đi vào nhìn Tô Chu một cái cuối cùng.
Người nằm trên giường đã gầy đến thoát hình, hoàn toàn nhìn không ra phong hoa năm đó, chỉ còn lại một thân da trắng bọc xương.
Nói vậy mấy năm nay cũng là chịu hết tra tấn.
Tần Tinh Lan thu hồi ánh mắt lãnh đạm xoay người nhìn về phía Dung Đỉnh bên cạnh: ” Bệ hạ nói, chuyện phía sau của Vương hậu giao cho Điện hạ xử lý? ”
” Là như vậy, chờ ta vạch ra rồi lại tìm Nguyên soái thương thảo.”
” Được.” Tần Tinh Lan đáp một tiếng, ” Có vấn đề gì đều có thể tìm ta. ”
Nghe thấy lời này, Dung Đỉnh tựa như thở phào nhẹ nhõm: ” Có những lời này của Nguyên soái ta liền yên tâm, phụ vương lần đầu tiên phân công nhiệm vụ như vậy, chuyện của mẫu phụ, ta rất sợ làm không tốt.”
” Điện hạ không nên tự coi thường mình.”
Dung Đỉnh kéo khóe môi dưới: ” Nguyên soái cảm thấy ta có thể làm tốt sao? ”
” Điện hạ nếu muốn nhất định có thể.”
” Hy vọng vậy.”
Tần Tinh Lan không mở miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như lơ đãng nói: ” Đêm nay cũng chỉ có Điện hạ canh đêm sao?”
Dung Đỉnh nghe vậy nhẹ nhàng thở dài: ” Đại ca ở biên vực, không biết có thể trở về tham gia tang lễ của mẫu phụ hay không. Nhị ca phạm sai lầm bị phụ vương nhốt lại, Ngũ đệ cũng bị phụ vương giam lỏng trong tẩm cung, hiện giờ cũng chỉ có ta.”
Tần Tinh Lan quay đầu nhìn về phía gã, nhẹ nhàng thở dài: ” Điện hạ phải bảo trọng thân thể.”
” Ta biết, đa tạ Nguyên soái quan tâm.”
” Không cần khách khí.”
Nói xong Tần Tinh Lan nhìn lướt qua Tô Chu đang nằm trên giường, xoay người rời đi.
Chờ Tần Tinh Lan đi không lâu, Dung Đỉnh hỏi tùy thị đưa hắn ra ngoài trở về: ” Đêm nay Nguyên soái sẽ ở lại trong cung sao? ”
” Nguyên soái đại nhân vừa mới đi bãi đỗ xe, hẳn là không ngủ lại.”
Dung Đỉnh không nhiều lời, chỉ gật gật đầu.
Đêm khuya, vương cung lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại tiếng mưa.
Cửa phòng giam giữ Dung Khải bị đẩy ra, Dung Khải ngẩng đầu, nhìn người đi vào, đứng lên: ” Dung Đỉnh ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Dung Đỉnh xách hộp cơm đi vào trầm mặc đi đến bên cạnh bàn, đặt hộp cơm lên bàn, mở ra: ” Nhị ca hẳn là đói bụng, ăn chút gì đi.”
Dung Khải hiện tại làm sao có cảm giác thèm ăn, một tay túm lấy cổ áo Dung Đỉnh: ” Ngươi cố ý có phải hay không? ”
” Nhị ca rốt cuộc đang nói cái gì ta nghe không rõ, ta có ý tốt đến đưa cơm cho Nhị ca, Nhị ca như thế nào còn mắng ta?”
Gã hình như thật sự rất không hiểu, nhưng trên mặt lại không còn vẻ yếu đuối như trước.
Lúc này gã nhìn Dung Khải trong mắt chỉ còn lại trào phúng.
Dường như hắn là một chú hề không thể lên sân khấu.
Ánh mắt khinh miệt như vậy chọc giận Dung Khải: ” Dung Đỉnh ngươi cố ý, ngươi hãm hại ta! ”
Dung Đỉnh tựa hồ thật sự rất khó hiểu, cười rộ lên: ” Cố ý cái gì, Nhị ca không có chứng cớ cũng không được nói lung tung, là ta bảo ngươi đến thăm mẫu phụ sao, là ta bảo ngươi động đến số lượng Lam Bối của mẫu phụ sao, hết thảy đều là chính ngươi, cùng ta cũng không có một chút quan hệ! ”
Đẩy tay Dung Khải ra, Dung Đỉnh xoay người muốn rời đi.
Kết quả lại bị Dung Khải bắt lấy rầm một tiếng đặt ở trên cửa: ” Ta thật sự là xem thường ngươi, tùy thị trưởng của mẫu phụ bị ngươi mua chuộc, hắn cố ý nói cho ta biết Lam Bối đối với mẫu phụ dần dần mất đi hiệu lực, dụ dỗ ta nói ra lời gia tăng số lượng, hôm nay ngươi ở trước mặt phụ vương, đột nhiên ta hỏi vì sao ở chỗ đó, cũng là diễn cho phụ vương xem có phải hay không? ”
Dung Đỉnh nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô lý gây sự: ” Nhị ca, là Alpha trời sinh mang theo cảm giác ưu việt, đã cắn nuốt chỉ số thông minh của ngươi sao, tất cả phát sinh hôm nay, mặc kệ ta có thật sự dụ dỗ hay không, phụ vương đều không thể chứa chấp ngươi, cho dù mẫu phụ chết cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, phụ vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, đã như vậy, Nhị ca ta khuyên ngươi tốt nhất không nên giãy giụa, có lẽ phụ vương thấy ngươi ngoan ngoãn, sẽ buông tha cho ngươi. ”
Đưa tay đẩy Dung Khải đang ngơ ngác ra, Dung Đỉnh mở cửa rời đi.
Dung Khải bị lưu lại sắc mặt tái nhợt một mảnh.
Không phải không nghĩ tới khả năng này, hắn chỉ là không muốn nghĩ.
Ai bảo lúc Tô Chu chết, chỉ có hắn ở đó!
Dung Diễn không thể phát tiết bi thương ra ngoài, chỉ có thể tính trên người hắn.
Tựa như Dung Đỉnh nói vậy, bất luận hắn có phải nói những lời kia hay không, có làm hay không, Dung Diễn sau này nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới cái chết của Tô Chu.
Hắn xong rồi.
Dung Đỉnh trở lại tẩm cung của Tô Chu, liền nhìn thấy Dung Tân ngồi xổm trước giường Tô Chu khóc, lông mày nhíu lại, đi tới: ” Ngũ đệ! ”
Dung Tân hốc mắt đỏ hoe quay đầu: ” Tam ca, mẫu phụ như thế nào, sao lại như vậy…” hắn khóc đưa tay ôm lấy gã, ủy khuất giống như một đứa trẻ.
” Ngoan, không khóc, Tam ca ở đây!”
Dung Tân ôm gã, đặt cằm lên vai gã, con ngươi đen nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cũng không có quá nhiều bi thương, chỉ là ngoài miệng nói: ” Tam ca, sau này ta sẽ chỉ còn lại ngươi, Tam ca sẽ đối xử tốt với ta đúng không?”
Dung Đỉnh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa tay lau nước mắt cho hắn: ” Đừng khóc, Tam ca sẽ đối xử tốt với Ngũ đệ, muộn rồi, để tùy thị đưa ngươi trở về, không phải còn đang cấm túc sao, phụ vương hiện tại tâm tình không tốt, đừng để hắn nhìn thấy ngươi không ngoan.”
Dung Tân nhu thuận gật gật đầu, sau đó lưu luyến nhìn thoáng qua Tô Chu đang nằm trên giường, theo tùy thị rời đi.
……
Tần Tinh Lan từ trên xe bay xuống, đi vào con hẻm mưa rơi đen kịt.
Trong ngõ tối phát ra một cỗ mùi tanh của nước mưa, hương vị cũng không quá làm cho người ta vui vẻ.
Trong ngõ nhỏ tối tăm, tràn ngập tiếng mưa rơi ào ào.
Đột nhiên ở cuối ngõ nhỏ, có chút điểm sáng đỏ tươi, mơ mơ hồ hồ, nhìn có chút hư ảo.
Tần Tinh Lan dừng lại.
Đối phương cẩm ô đen giơ trên đỉnh đầu, người trong ô ngậm điếu thuốc, thấy Tần Tinh Lan, khẽ ngẩng đầu lên, nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Tần Tinh Lan nhìn đối phương đem tay kia cắm vào trong ngực, lấy ra một thứ, sau đó ném về phía hắn.
Độ cong xẹt qua, đồ vật mang theo cảm giác hơi mềm rơi vào trong tay Tần Tinh Lan.
Sau đó người kia quay đi và biến mất ở cuối con hẻm.
Tần Tinh Lan nhìn theo đối phương rời đi, xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ, lên xe bay đậu ven đường, biến mất trong đêm mưa không người.
Dung Hề nghe thấy tiếng hệ thống an ninh truyền đến, theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, khoác quần áo bật đèn lên, đẩy cửa ra nhìn Alpha cầm ô đen từ cửa từng bước một đến gần cậu.
Trái tim đang treo hạ xuống, Dung Hề cong mắt: ” Đã trở lại.”
Tần Tinh Lan cất ô lại đứng ở ngoài cửa, giữ chặt tay cậu vào nhà đóng cửa: ” Trên người anh ướt, chờ anh thay quần áo đã.”
Dung Hề cười nói: ” Em đi lấy khăn mặt cho anh.”
Không đợi Tần Tinh Lan mở miệng, Dung Hề đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Chờ cậu đi ra, Tần Tinh Lan đã mặc quần ngủ xong, phần trên trần trụi có đường cong cơ bắp đẹp mắt, cười với cậu.
Dung Hề đi tới, đặt khăn mặt lên đầu Tần Tinh Lan, giúp hắn lau nước trên đầu.
Không hỏi hắn chuyện gì xảy ra trong vương cung, hiển nhiên Tần Tinh Lan trở về với cậu mà nói cũng đã đủ, về phần những chuyện kia đối với cậu cũng không có hấp dẫn gì.
Cổ tay bị nhẹ nhàng bắt lấy, động tác Dung Hề dừng lại, khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh biếc, Tần Tinh Lan cười tiến lại gần khóe môi cậu hôn một cái: ” Sao còn không ngủ, chờ anh sao? ”
Dung Hề hai má nóng lên, nhưng không phủ nhận, gật đầu: ” Lo lắng cho anh, ngủ không được. ”
” Anh đã trở lại, đừng sợ.” Nói xong lại trấn an hôn khóe môi Dung Hề, ” Dung Hề, tang lễ chấm dứt, đi xem biển sao trời chân thật không? ”
Dung Hề trong lòng căng thẳng, nhẹ nhàng nổi lên tê dại khẩn trương, gật gật đầu: ” Được. ”
Tần Tinh Lan đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, tiểu thư tính của hắn cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không hỏi hắn, kiên trì tin tưởng hắn.
…….
Dung Khải ở trong phòng chờ một đêm, sáng hôm sau rốt cục đợi được Dung Diễn đến.
Lúc Dung Diễn tiến vào, chú ý tới thức ăn trên bàn, cười khẽ một tiếng.
Dung Khải từ trên mặt đất đứng lên, không có khóc như lúc trước, trầm mặc chờ Dung Diễn tuyên án.
Đối với Dung Diễn, trầm mặc của hắn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn hắn: ” Xem ra đêm qua đã làm cho ngươi tỉnh táo lại, hiện tại có cái gì muốn nói”
” Con không có hại mẫu phụ.”
Dung Diễn nhìn hắn, nghe hắn nói ra sáu chữ này.
Không khỏi lại nghĩ đến trước khi Tô Chu chết, người duy nhất ở đó là Dung Khải.
” Lúc hắn chết, rất thống khổ phải không?” Dung Diễn ngồi xuống ghế, hôm nay ông tới đây, giống như là muốn tìm một người nói chuyện.
Dung Khải không rõ vì sao ông đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.
” Mấy năm nay bị đau đầu quấn thân, hắn vẫn rất vất vả, ta biết hắn đã sớm cũng buông tha, lại bởi vì luyến tiếc ta, vẫn kiên trì đến bây giờ, rất không dễ dàng, nguyên bản tìm được Lam Bối đối với đau đầu của hắn có tác dụng, lại không nghĩ tới cuối cùng ngược lại hại hắn.”
Dung Diễn nhẹ nhàng thở dài: ” Mẫu phụ ngươi trước kia rất nhát gan, cũng rất sợ đau, có chút yếu đuối, Omega đều yếu đuối, nhưng hắn là người yếu đuối nhất mà ta từng gặp qua, ta vì cùng hắn ở cùng một chỗ, làm rất nhiều chuyện không tốt, ngươi hẳn đều biết, cho nên hiện tại vì hắn làm thêm một việc, cũng không có gì không thể, đời này ta từng thiếu nợ rất nhiều người, thứ duy nhất chưa từng nợ chính là hắn, Dung Khải ngươi đi bồi mẫu phụ ngươi đi, ta không muốn hắn quá cô đơn, có được hay không. ”
Dung Khải trong lòng chấn động, mặc dù Dung Diễn thương lượng với hắn, nhưng hắn rất rõ ràng, Dung Diễn đây chỉ là thông báo.
” Phụ vương, ngài, nghiêm túc sao?
Mặc dù đã rõ ràng mục đích của Dung Diễn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu này.
Dung Diễn cười rộ lên: ” Nhị điện hạ không muốn rời xa mẫu phụ, cam nguyện đi theo, hiếu tâm cảm động Thần Thú, chuẩn hắn trở về, Dung Khải phụ vương vĩnh viễn nhớ rõ ngươi. ”
Ông dứt lời, tùy thị đứng ở ngoài cửa đẩy cửa tiến vào, trên tay đối phương bưng một ly nước.
Dung Khải trong mắt hoảng sợ, không thể tin được nhìn Dung Diễn: ” Không cần phụ vương, không cần… A…”
**********************
**********************
Lúc Dung Khải bị nhốt lại còn chưa hiểu rõ vì sao.
Mặc cho hắn khóc, không ai để ý đến hắn.
Ý thức được Dung Diễn sẽ không phái người thả hắn ra ngoài, Dung Khải dần dần tỉnh táo lại.
Nhịn đau trên người rụt về dưới cửa sổ, Dung Khải nhớ lại những lời Dung Đỉnh nói trước khi Dung Diễn nổi giận.
Lam Bối có tác dụng đối với bệnh của Tô Chu, chuyện này Dung Diễn nghe được từ bác sĩ, sau đó bỏ ra giá cao mua từ bên Nhân ngư tộc.
Lúc đầu trên bàn Tô Chu đều bày một cái, lần trước hắn tới thăm Tô Chu, nghe tùy thị trưởng chăm sóc Tô Chu nói hắn ta đối với Lam Bối đã bị kháng thuốc, mỗi đêm Tô Chu đều sẽ bừng tỉnh, sau đó khó ngủ hơn nữa, chỉ có buổi sáng sẽ chuyển biến tốt hơn một chút, ăn vài thứ, nhưng rất nhanh sẽ lại đau đầu, hơn nữa Lam Bối hiệu quả đối với đau đầu cũng rất ít.
Hắn lúc ấy nói có thể thêm một khối hay không, như vậy tác dụng tăng lên, có lẽ còn có thể duy trì một chút tình huống của Tô Chu.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới đây lại trở thành nguyên nhân Tô Chu chết.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ, lúc ấy Dung Đỉnh vì sao lại cố ý hỏi hắn tại sao lại ở đây?
Thân là Nhị điện hạ, cùng Dung Đỉnh đồng mẫu phụ hắn xuất hiện ở chỗ này có chỗ gì không đúng, đáng để Dung Đỉnh kinh ngạc hỏi hắn một câu như vậy?
Hiện tại tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này giống như đã sắp xếp tốt.
……..
Tần Tinh Lan ở thư phòng nhìn thấy Dung Diễn, Dung Diễn tuy rằng tỉnh táo lại, nhưng khí sắc cũng không đẹp.
” Bệ hạ bớt đau buồn.”
” Nguyên soái ngươi tới rồi.” Dung Diễn ngước mắt nhìn Tần Tinh Lan đứng trước mặt ông, ngữ khí bình thản, bên trong ẩn chứa mệt mỏi, ” Ngồi đi.”
Tần Tinh Lan ngồi xuống mở miệng nói: ” Vương hậu trở về Thần Thú, phía sau Bệ hạ chuẩn bị làm như thế nào? ”
” Chuyện này ta đã giao cho Dung Đỉnh, sau này hắn sẽ liên lạc với Nguyên soái, phiền Nguyên soái toàn lực phối hợp là được rồi.”
Tần Tinh Lan nghe vậy không nói nhiều chỉ nói: ” Không biết trước mắt có thể đến thăm Vương hậu không?”
“…… Đi đi.” Dung Diễn do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của Tần Tinh Lan.
Từ thư phòng đi ra, Tần Tinh Lan được tùy thị Dung Diễn dẫn đến tẩm cung của Tô Chu, bên ngoài tiếng mưa tí tách, đôi mắt màu xanh biếc của Tần Tinh Lan xuyên qua đêm mưa nhìn vương cung to lớn.
Trong đêm tối, vương cung to lớn như một con mãnh thú ăn thịt người, mở ra cái miệng to có răng nanh nhọn.
” Đến rồi.” Tùy thị dừng lại, Tần Tinh Lan chú ý tới Dung Đỉnh bên trong, đi vào khiến đối phương chú ý.
Nhìn thấy hắn, Dung Đỉnh đứng dậy nhanh chóng lau mắt: ” Nguyên soái. ”
” Tam điện hạ bớt đau buồn.”
” Trễ như vậy còn làm phiền Nguyên soái tới đây, vất vả rồi.”
” Vì Đế quốc dốc sức không vất vả.” Tần Tinh Lan gật gật đầu với gã, đi vào nhìn Tô Chu một cái cuối cùng.
Người nằm trên giường đã gầy đến thoát hình, hoàn toàn nhìn không ra phong hoa năm đó, chỉ còn lại một thân da trắng bọc xương.
Nói vậy mấy năm nay cũng là chịu hết tra tấn.
Tần Tinh Lan thu hồi ánh mắt lãnh đạm xoay người nhìn về phía Dung Đỉnh bên cạnh: ” Bệ hạ nói, chuyện phía sau của Vương hậu giao cho Điện hạ xử lý? ”
” Là như vậy, chờ ta vạch ra rồi lại tìm Nguyên soái thương thảo.”
” Được.” Tần Tinh Lan đáp một tiếng, ” Có vấn đề gì đều có thể tìm ta. ”
Nghe thấy lời này, Dung Đỉnh tựa như thở phào nhẹ nhõm: ” Có những lời này của Nguyên soái ta liền yên tâm, phụ vương lần đầu tiên phân công nhiệm vụ như vậy, chuyện của mẫu phụ, ta rất sợ làm không tốt.”
” Điện hạ không nên tự coi thường mình.”
Dung Đỉnh kéo khóe môi dưới: ” Nguyên soái cảm thấy ta có thể làm tốt sao? ”
” Điện hạ nếu muốn nhất định có thể.”
” Hy vọng vậy.”
Tần Tinh Lan không mở miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như lơ đãng nói: ” Đêm nay cũng chỉ có Điện hạ canh đêm sao?”
Dung Đỉnh nghe vậy nhẹ nhàng thở dài: ” Đại ca ở biên vực, không biết có thể trở về tham gia tang lễ của mẫu phụ hay không. Nhị ca phạm sai lầm bị phụ vương nhốt lại, Ngũ đệ cũng bị phụ vương giam lỏng trong tẩm cung, hiện giờ cũng chỉ có ta.”
Tần Tinh Lan quay đầu nhìn về phía gã, nhẹ nhàng thở dài: ” Điện hạ phải bảo trọng thân thể.”
” Ta biết, đa tạ Nguyên soái quan tâm.”
” Không cần khách khí.”
Nói xong Tần Tinh Lan nhìn lướt qua Tô Chu đang nằm trên giường, xoay người rời đi.
Chờ Tần Tinh Lan đi không lâu, Dung Đỉnh hỏi tùy thị đưa hắn ra ngoài trở về: ” Đêm nay Nguyên soái sẽ ở lại trong cung sao? ”
” Nguyên soái đại nhân vừa mới đi bãi đỗ xe, hẳn là không ngủ lại.”
Dung Đỉnh không nhiều lời, chỉ gật gật đầu.
Đêm khuya, vương cung lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại tiếng mưa.
Cửa phòng giam giữ Dung Khải bị đẩy ra, Dung Khải ngẩng đầu, nhìn người đi vào, đứng lên: ” Dung Đỉnh ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Dung Đỉnh xách hộp cơm đi vào trầm mặc đi đến bên cạnh bàn, đặt hộp cơm lên bàn, mở ra: ” Nhị ca hẳn là đói bụng, ăn chút gì đi.”
Dung Khải hiện tại làm sao có cảm giác thèm ăn, một tay túm lấy cổ áo Dung Đỉnh: ” Ngươi cố ý có phải hay không? ”
” Nhị ca rốt cuộc đang nói cái gì ta nghe không rõ, ta có ý tốt đến đưa cơm cho Nhị ca, Nhị ca như thế nào còn mắng ta?”
Gã hình như thật sự rất không hiểu, nhưng trên mặt lại không còn vẻ yếu đuối như trước.
Lúc này gã nhìn Dung Khải trong mắt chỉ còn lại trào phúng.
Dường như hắn là một chú hề không thể lên sân khấu.
Ánh mắt khinh miệt như vậy chọc giận Dung Khải: ” Dung Đỉnh ngươi cố ý, ngươi hãm hại ta! ”
Dung Đỉnh tựa hồ thật sự rất khó hiểu, cười rộ lên: ” Cố ý cái gì, Nhị ca không có chứng cớ cũng không được nói lung tung, là ta bảo ngươi đến thăm mẫu phụ sao, là ta bảo ngươi động đến số lượng Lam Bối của mẫu phụ sao, hết thảy đều là chính ngươi, cùng ta cũng không có một chút quan hệ! ”
Đẩy tay Dung Khải ra, Dung Đỉnh xoay người muốn rời đi.
Kết quả lại bị Dung Khải bắt lấy rầm một tiếng đặt ở trên cửa: ” Ta thật sự là xem thường ngươi, tùy thị trưởng của mẫu phụ bị ngươi mua chuộc, hắn cố ý nói cho ta biết Lam Bối đối với mẫu phụ dần dần mất đi hiệu lực, dụ dỗ ta nói ra lời gia tăng số lượng, hôm nay ngươi ở trước mặt phụ vương, đột nhiên ta hỏi vì sao ở chỗ đó, cũng là diễn cho phụ vương xem có phải hay không? ”
Dung Đỉnh nhìn hắn, giống như đang nhìn một đứa trẻ vô lý gây sự: ” Nhị ca, là Alpha trời sinh mang theo cảm giác ưu việt, đã cắn nuốt chỉ số thông minh của ngươi sao, tất cả phát sinh hôm nay, mặc kệ ta có thật sự dụ dỗ hay không, phụ vương đều không thể chứa chấp ngươi, cho dù mẫu phụ chết cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, phụ vương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, đã như vậy, Nhị ca ta khuyên ngươi tốt nhất không nên giãy giụa, có lẽ phụ vương thấy ngươi ngoan ngoãn, sẽ buông tha cho ngươi. ”
Đưa tay đẩy Dung Khải đang ngơ ngác ra, Dung Đỉnh mở cửa rời đi.
Dung Khải bị lưu lại sắc mặt tái nhợt một mảnh.
Không phải không nghĩ tới khả năng này, hắn chỉ là không muốn nghĩ.
Ai bảo lúc Tô Chu chết, chỉ có hắn ở đó!
Dung Diễn không thể phát tiết bi thương ra ngoài, chỉ có thể tính trên người hắn.
Tựa như Dung Đỉnh nói vậy, bất luận hắn có phải nói những lời kia hay không, có làm hay không, Dung Diễn sau này nhìn thấy hắn sẽ nhớ tới cái chết của Tô Chu.
Hắn xong rồi.
Dung Đỉnh trở lại tẩm cung của Tô Chu, liền nhìn thấy Dung Tân ngồi xổm trước giường Tô Chu khóc, lông mày nhíu lại, đi tới: ” Ngũ đệ! ”
Dung Tân hốc mắt đỏ hoe quay đầu: ” Tam ca, mẫu phụ như thế nào, sao lại như vậy…” hắn khóc đưa tay ôm lấy gã, ủy khuất giống như một đứa trẻ.
” Ngoan, không khóc, Tam ca ở đây!”
Dung Tân ôm gã, đặt cằm lên vai gã, con ngươi đen nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt cũng không có quá nhiều bi thương, chỉ là ngoài miệng nói: ” Tam ca, sau này ta sẽ chỉ còn lại ngươi, Tam ca sẽ đối xử tốt với ta đúng không?”
Dung Đỉnh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa tay lau nước mắt cho hắn: ” Đừng khóc, Tam ca sẽ đối xử tốt với Ngũ đệ, muộn rồi, để tùy thị đưa ngươi trở về, không phải còn đang cấm túc sao, phụ vương hiện tại tâm tình không tốt, đừng để hắn nhìn thấy ngươi không ngoan.”
Dung Tân nhu thuận gật gật đầu, sau đó lưu luyến nhìn thoáng qua Tô Chu đang nằm trên giường, theo tùy thị rời đi.
……
Tần Tinh Lan từ trên xe bay xuống, đi vào con hẻm mưa rơi đen kịt.
Trong ngõ tối phát ra một cỗ mùi tanh của nước mưa, hương vị cũng không quá làm cho người ta vui vẻ.
Trong ngõ nhỏ tối tăm, tràn ngập tiếng mưa rơi ào ào.
Đột nhiên ở cuối ngõ nhỏ, có chút điểm sáng đỏ tươi, mơ mơ hồ hồ, nhìn có chút hư ảo.
Tần Tinh Lan dừng lại.
Đối phương cẩm ô đen giơ trên đỉnh đầu, người trong ô ngậm điếu thuốc, thấy Tần Tinh Lan, khẽ ngẩng đầu lên, nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Tần Tinh Lan nhìn đối phương đem tay kia cắm vào trong ngực, lấy ra một thứ, sau đó ném về phía hắn.
Độ cong xẹt qua, đồ vật mang theo cảm giác hơi mềm rơi vào trong tay Tần Tinh Lan.
Sau đó người kia quay đi và biến mất ở cuối con hẻm.
Tần Tinh Lan nhìn theo đối phương rời đi, xoay người đi ra khỏi ngõ nhỏ, lên xe bay đậu ven đường, biến mất trong đêm mưa không người.
Dung Hề nghe thấy tiếng hệ thống an ninh truyền đến, theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, khoác quần áo bật đèn lên, đẩy cửa ra nhìn Alpha cầm ô đen từ cửa từng bước một đến gần cậu.
Trái tim đang treo hạ xuống, Dung Hề cong mắt: ” Đã trở lại.”
Tần Tinh Lan cất ô lại đứng ở ngoài cửa, giữ chặt tay cậu vào nhà đóng cửa: ” Trên người anh ướt, chờ anh thay quần áo đã.”
Dung Hề cười nói: ” Em đi lấy khăn mặt cho anh.”
Không đợi Tần Tinh Lan mở miệng, Dung Hề đã nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Chờ cậu đi ra, Tần Tinh Lan đã mặc quần ngủ xong, phần trên trần trụi có đường cong cơ bắp đẹp mắt, cười với cậu.
Dung Hề đi tới, đặt khăn mặt lên đầu Tần Tinh Lan, giúp hắn lau nước trên đầu.
Không hỏi hắn chuyện gì xảy ra trong vương cung, hiển nhiên Tần Tinh Lan trở về với cậu mà nói cũng đã đủ, về phần những chuyện kia đối với cậu cũng không có hấp dẫn gì.
Cổ tay bị nhẹ nhàng bắt lấy, động tác Dung Hề dừng lại, khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh biếc, Tần Tinh Lan cười tiến lại gần khóe môi cậu hôn một cái: ” Sao còn không ngủ, chờ anh sao? ”
Dung Hề hai má nóng lên, nhưng không phủ nhận, gật đầu: ” Lo lắng cho anh, ngủ không được. ”
” Anh đã trở lại, đừng sợ.” Nói xong lại trấn an hôn khóe môi Dung Hề, ” Dung Hề, tang lễ chấm dứt, đi xem biển sao trời chân thật không? ”
Dung Hề trong lòng căng thẳng, nhẹ nhàng nổi lên tê dại khẩn trương, gật gật đầu: ” Được. ”
Tần Tinh Lan đưa tay ôm lấy cậu vào lòng, tiểu thư tính của hắn cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không hỏi hắn, kiên trì tin tưởng hắn.
…….
Dung Khải ở trong phòng chờ một đêm, sáng hôm sau rốt cục đợi được Dung Diễn đến.
Lúc Dung Diễn tiến vào, chú ý tới thức ăn trên bàn, cười khẽ một tiếng.
Dung Khải từ trên mặt đất đứng lên, không có khóc như lúc trước, trầm mặc chờ Dung Diễn tuyên án.
Đối với Dung Diễn, trầm mặc của hắn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn hắn: ” Xem ra đêm qua đã làm cho ngươi tỉnh táo lại, hiện tại có cái gì muốn nói”
” Con không có hại mẫu phụ.”
Dung Diễn nhìn hắn, nghe hắn nói ra sáu chữ này.
Không khỏi lại nghĩ đến trước khi Tô Chu chết, người duy nhất ở đó là Dung Khải.
” Lúc hắn chết, rất thống khổ phải không?” Dung Diễn ngồi xuống ghế, hôm nay ông tới đây, giống như là muốn tìm một người nói chuyện.
Dung Khải không rõ vì sao ông đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.
” Mấy năm nay bị đau đầu quấn thân, hắn vẫn rất vất vả, ta biết hắn đã sớm cũng buông tha, lại bởi vì luyến tiếc ta, vẫn kiên trì đến bây giờ, rất không dễ dàng, nguyên bản tìm được Lam Bối đối với đau đầu của hắn có tác dụng, lại không nghĩ tới cuối cùng ngược lại hại hắn.”
Dung Diễn nhẹ nhàng thở dài: ” Mẫu phụ ngươi trước kia rất nhát gan, cũng rất sợ đau, có chút yếu đuối, Omega đều yếu đuối, nhưng hắn là người yếu đuối nhất mà ta từng gặp qua, ta vì cùng hắn ở cùng một chỗ, làm rất nhiều chuyện không tốt, ngươi hẳn đều biết, cho nên hiện tại vì hắn làm thêm một việc, cũng không có gì không thể, đời này ta từng thiếu nợ rất nhiều người, thứ duy nhất chưa từng nợ chính là hắn, Dung Khải ngươi đi bồi mẫu phụ ngươi đi, ta không muốn hắn quá cô đơn, có được hay không. ”
Dung Khải trong lòng chấn động, mặc dù Dung Diễn thương lượng với hắn, nhưng hắn rất rõ ràng, Dung Diễn đây chỉ là thông báo.
” Phụ vương, ngài, nghiêm túc sao?
Mặc dù đã rõ ràng mục đích của Dung Diễn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu này.
Dung Diễn cười rộ lên: ” Nhị điện hạ không muốn rời xa mẫu phụ, cam nguyện đi theo, hiếu tâm cảm động Thần Thú, chuẩn hắn trở về, Dung Khải phụ vương vĩnh viễn nhớ rõ ngươi. ”
Ông dứt lời, tùy thị đứng ở ngoài cửa đẩy cửa tiến vào, trên tay đối phương bưng một ly nước.
Dung Khải trong mắt hoảng sợ, không thể tin được nhìn Dung Diễn: ” Không cần phụ vương, không cần… A…”
**********************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.