Chương 3: Giá y - Bóng ai trong gương
Độc Hành Nhân
21/05/2020
"Ting..ting.."
Tiếng còi oto inh ỏi đã kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng, mở mắt nhìn thấy đang nằm trên chân của Phàn Vĩ. Phàn Vĩ vẫn đang trùm cái mũ áo khoác trên đầu, gật gù ngủ, tôi thẳng tay tát cho anh chàng một cái lệch mặt.
Ông chủ nhà thấy thế tái cả mặt nhảy xuống khỏi xe, lăn tăn chạy đến chỗ chúng tôi. Phàn Vĩ cái gì đang xảy ra cũng đều không biết, thật là một bầu trời oan uổng.
"Các vị làm sao thế? Có gì từ nói.”
Ông chủ nhà tuổi trạc 50, dáng người điềm đạm phúc hậu chạy đến đỡ Phàn Vĩ, tôi ngồi bệch dưới đất, mặt mày xanh xẩm, áo khoác đã bị cởi ra đắp lên người lúc nào không biết. Dưới ánh đèn xe, ông chủ nhà nhìn thấy nửa đoá Bỉ Ngạn trên vai tôi thì cứ như nhìn thấy ma, ông loạng choạng xô ngã Phàn Vĩ chập hai.
"Ninh tiểu thư! Đoá hoa trên vai cô là..?"
Tôi lấy tay xoa xoa: "Cái này lúc tôi sinh ra đã có.”
Ông chủ nhà không biết lẩm bẩm cái gì đó, Phàn Vĩ đi tới đỡ tôi dậy, còn giúp phủi bụi trên người tôi. Anh chàng không khỏi có chút ấm ức nói: “Di Di cậu làm sao thế? Ra tay cũng mạnh thật đó.”
"Tôi gặp ác mộng thôi, xin lỗi cậu! Nhưng mà tôi ngủ từ lúc nào thế?"
Tôi giật mình khi nhìn di động đã hơn chín giờ tối. Phàn Vĩ lấy di động của mình ra trả lời tin nhắn, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Từ lúc cậu xem hai cột chữ kia thì nói buồn ngủ, nên tớ đã kê cho cậu ngủ, sau đó thì tớ cũng ngủ luôn.”
Tôi vẫn chưa hết hoảng sợ, liền xoay Phàn Vĩ một vòng kiểm tra, chắn chắn là anh chàng tôi mới yên tâm vỗ vỗ lên má mình cho trấn tĩnh.
"Ninh tiểu thư, tôi tên Bá Lâm, là chủ căn nhà này, thứ lỗi vì sự chậm trễ. Bây giờ chúng ta đi xem nhà luôn hay đợi sáng mai?"
Tôi mệt mỏi với những giấc mơ kì dị kia, mặc dù không muốn lắm nhưng nghĩ đến sáng mai sẽ cùng Cảnh Dã đi lấy áo cưới cho nên đã gật đầu. Bá Lâm mở cầu dao tổng, dắt hai chúng tôi đi dọc hành lang. Các bóng đèn tròn cũ kĩ, lờ mờ lại ít ỏi đã khiến tôi có hơi ngao ngán hỏi: “Chú Bá! Nơi này so với ngoài kia thật sự quá khác biệt, không biết tại sao chú lại không sửa sang một chút nào thế?"
"Chuyện này.. căn nhà này tôi mới mua lại hai năm thôi. Lúc trước vốn dĩ là con cháu của nhà này bán cho tôi, bọn họ bảo là sửa chửa lại vào năm 1930, nhưng không hiểu sao vẫn là kiểu nhà này."
Bá Lâm cũng là thành thật nói, tôi cau mày: “Vậy trước đó bọn họ vẫn ở đây sao?"
Càng vào sâu, tôi bắt đầu có hứng thú với vẻ cổ của nó, không ngừng sờ đông sờ tây. Bá Lâm lắc đầu nói: “Bọn họ ở nơi khác, chỗ này vẫn luôn bỏ trống từ trước đến nay, thi thoảng mới có người đến dọn dẹp.”
"Đã vậy sao ông còn mua nó?" - Tôi thắc mắc, Bá Lâm lắc đầu nói:
"Tôi cũng là vì kiếm tiền thôi, lúc đó ông nội nhà này cũng 80 tuổi, không quản nổi nữa mà con cháu lại không chịu tiếp quản, nên tôi mua được giá rẻ lắm. Vốn dĩ tôi định dùng chỗ này làm quán trọ, cho mấy vị khách thích kiểu cổ đến ở. Nhưng mà kinh doanh không được tốt..... lâu dần tôi cũng nản lòng rồi bỏ hoang không sửa chữa gì."
Bên trong tổng cộng có 4 viện, mỗi viện xây cách nhau một cái hồ. Khi đến viện cuối cùng, tôi lấy làm lạ, 3 viện kia cây cối đều chết sạch, hoặc còn cũng chỉ loe ngoe xơ xác. Riêng viện này hoa cỏ lại mọc rất xanh tươi như có ai đó chăm bón mỗi ngày. Bá Lâm mở cửa một gian phòng lớn nằm giữa viện, giới thiệu: “Ninh tiểu thư, đây là gian phòng tốt nhất của nhà này, nếu cô dùng nó làm phòng ngủ sẽ rất được."
Ba người chúng tôi đi vào, Phàn Vĩ cũng là lần đầu nhìn thấy kiểu nhà này cho nên phấn khởi xem xét đủ chỗ. Tôi ngó quanh một lượt, gian phòng thoáng đãng, nội thất bằng gỗ bày trí trang nhã, một chiếc giường ở góc phòng rộng rãi.
"Tốt thật! Tôi mua lại, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với ông. Giá tôi nhân lên gấp đôi.”
Không hiểu sao khi nhìn thấy gian phòng này tôi có một cảm giác vô cùng thân thiết, hoài niệm xưa cũ. Vì vậy mà tôi vô cùng muốn mua, Bá Lâm nghe xong như không tin được vào tai mình, ông nhìn sang Phàn Vĩ, cậu chàng gật gật đầu. Sau đó Bá Lâm vô cùng vui vẻ nói: “Ninh tiểu thư không hổ là người lắm tiền, ra tay quả thật hào phóng. Tôi cũng rành về vật dụng cổ này lắm, cô xem.. có muốn mua gì cứ nói với tôi.”
"Được! Cảm ơn chú.”
Chia tay Bá Lâm, hai chúng tôi một đường thẳng đến sân bay quay về Thượng Hải.
Sáng sớm hôm sau, 7 giờ Cảnh Dã đã gọi điện cho tôi, lúc ấy tôi đang say ngủ dĩ nhiên quát cho anh một trận. Vì vậy mà Cảnh Dã không biết đã mua chuộc bao nhiêu tiền mà trợ lí của tôi lại cả gan xông vào đánh thức tôi.
Sau mấy ngày mỏi mệt, cuối cùng cũng có được giấc ngủ ngon nên tôi không cáu lắm, vì thế mà trợ lí được thoát chết. Trùm kín mít ra khỏi khách sạn, Cảnh Dã đậu xe bên kia đường đón tôi, là buổi hẹn lấy áo cưới.
Không khí trên xe không có gì cho thấy là một cặp đôi sắp kết hôn, mà đích xác kẻ thù truyền kiếp. Mãi một lúc sau Cảnh Dã mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe Phàn Vĩ nói em đã mua được căn nhà kia rồi, chúc mừng em.”
Con vẹt Phàn Vĩ này, tôi nhất định may cái miệng của cậu ta lại mới được. Còn đang tìm cách đối đáp thì tôi nhìn thấy phía trước, một hình người mặc bộ đồ đỏ như máu, tóc tai rũ rượi đang đứng.
“Dừng xe!” - Tôi bỗng nhiên hét lớn. Cảnh Dã vội vã phanh gấp, còn tôi thì lại sợ hãi che mặt lại.
Giữa làn đường buổi sáng xe cộ tấp nập, phanh như thế này không bị người khác tông vào là may mắn rồi. Cảnh Dã sau khi phanh lại thì một loạt tiếng chửi mắng cùng bóp còi inh ỏi của các xe khác vang lên. Nhưng Cảnh Dã vẫn rất từ tốn hỏi tôi: “Em sao thế?”
Tôi vẫn lắc đầu, lí nhí đáp: “Có một cô gái trước mặt chúng ta, cô ta khắp người máu me.”
Đoán chừng Cảnh Dã đã dài cổ tìm kiếm, nhưng làm sao anh thấy gì, vì căn bản anh chưa từng nhìn thấy.
“Di Di, không có gì đâu. Em đừng sợ.”
Tiệm áo cưới truyền thống nằm nép mình trong con hẻm nhỏ, phía trước trồng hai cây dương liễu to rũ xuống vô cùng mát mẻ. Hai chúng tôi đi vào, bà chủ vui vẻ chào, sau đó vào trong lấy đồ.
Hai bộ Hán phục cưới Minh triều đỏ thẵm đẹp đẽ nằm trong hộp, cho dù thời gian đã ngót 500 năm nhưng người ta vẫn bảo quản truyền thống rất tốt.
Bà chủ tự tay lấy ra cho chúng tôi xem, từng đường may, thêu vô cùng tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.
“Di Di, em mặc thử đi!” - Cảnh Dã giục, tôi hỏi: “Anh không thử sao?”
“Anh mặc không có gì khác biệt đâu. Bà chủ, làm ơn giúp cô ấy thay vào, được không?”
Đồ của cổ nhân quả thật khó mặc, cực kì khó mặc. Cảnh Dã nhìn tôi rồi khen ngợi không thôi, vì vậy tôi cảm thấy dù khó mặc cũng xứng đáng.
Người ta nói một khi bạn có tài và có nhan sắc thì không có não đúng không? Điển hình là tôi đây, hôm qua còn cãi to đến mức không thèm nhìn mặt nhau, hôm nay đã cùng nha đi lấy áo cưới, quên tỏng.
Cảnh Dã hưng phấn lấy di động chụp tôi mấy kiểu ảnh, sau đó anh gọi bà chủ thanh toán. Tôi kéo tà áo dài sọc đi trở vào phòng thay đồ, lúc vào đến mới ra vụ giận dỗi kia. Thành ra tôi buồn bực đứng trước gương thơ thẩn soi. Không ngờ vừa cúi xuống xem con Khổng Tước thêu dưới tà váy, lúc ngẩng đầu lên tôi đã suýt nữa đứng tim.
Bởi vì lúc này trong gương, phía sau tôi có một người với khuôn mặt dập nát, tóc tai rũ rượi. Người đó mặc chiếc áo cưới giống tôi, trên đầu cô ta đội thêm một chiếc mũ phượng. Khắp thân thể trên dưới đều là đỏ thẫm, máu me bê bết, chỉ có hai tròng mắt còn nguyên vẹn sâu hòm đang trừng trừng nhìn tôi.
Tôi muốn hét lên nhưng không thành lời, không ai giúp mình, tôi tự lực cánh sinh. Tôi nhắm nghiền hai mắt, hít thở sâu lấy động lực. Phía sau lưng tôi, vang lên một tiếng hát ma quái, có âm u, có ghê rợn, có lạnh lẽo.
Tôi như thế đứng trời trong cam chịu, tôi tự hận bản thân nhút nhát, tự chửi mắng bản thân vô dụng. Bài hát kia, chính xác là bài hát phát ra từ chiếc cát xét ở hành lang viện pháp y hôm nọ.
Sau khi tôi chịu đủ tra tấn thì bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi như người đuối nước với được cọng rơm. Lấy hết dũng khí mở mắt, tiếng hát phía sau tôi im bặt, nhìn trong gương, cô ta vẫn nguyên vẹn đứng đó. Trong phút chốc tôi đã có một quyết định táo bạo là sẽ chạy ra cửa, bất kể có gì đi nữa.
Nhưng sau khi tôi quay đầu, phía sau tôi không có một ai, quay đầu nhìn lại trong gương thì cô ta cũng đã biến mất.
Trên đường về, Cảnh Dã nói rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không lọt vào tai cô lấy một chữ nào.
"Cô bé này chỉ có một nửa linh hồn, một nữa còn lại đã bị thất lạc. Trước khi về được nhà chồng, nhất định phải cẩn thận. Nếu không.... e là nửa linh hồn này cũng bị người ta lấy mất!”
Câu nói mà bà đồng đó nói với cô năm 5 tuổi cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tâm trạng tôi vô cùng không tốt. Dù xảy ra mấy chuyện như vậy nhưng tôi vẫn muốn lập tức bay đến Trùng Khánh và dọn về căn nhà mới mua kia. Vốn dĩ Cảnh Dã sẽ ở cùng nhưng cuối cùng lại có vụ án mới nên anh lập tức rời khỏi.
Tôi chán nản đi tắm rất lâu, vừa hơn 8h tối vì bị trúng nước nên hơi mệt, tôi uống viên thuốc rồi lên giường ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu thì tôi giật mình, nghe bên ngoài gió lớn thổi mạnh, trời bắt đầu sấm chớp vang rền.
Cánh cửa phòng bằng gỗ kêu cót két, sau đó va đập vào nhau rồi mở ra, rèm châu đung tạo ra âm thanh leng keng. Điện trong phòng toàn bộ tắt ngúm, bỗng xa xa vang lên giai điệu một bài côn khúc không rõ là nam hay nữ.
Tiếng còi oto inh ỏi đã kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng, mở mắt nhìn thấy đang nằm trên chân của Phàn Vĩ. Phàn Vĩ vẫn đang trùm cái mũ áo khoác trên đầu, gật gù ngủ, tôi thẳng tay tát cho anh chàng một cái lệch mặt.
Ông chủ nhà thấy thế tái cả mặt nhảy xuống khỏi xe, lăn tăn chạy đến chỗ chúng tôi. Phàn Vĩ cái gì đang xảy ra cũng đều không biết, thật là một bầu trời oan uổng.
"Các vị làm sao thế? Có gì từ nói.”
Ông chủ nhà tuổi trạc 50, dáng người điềm đạm phúc hậu chạy đến đỡ Phàn Vĩ, tôi ngồi bệch dưới đất, mặt mày xanh xẩm, áo khoác đã bị cởi ra đắp lên người lúc nào không biết. Dưới ánh đèn xe, ông chủ nhà nhìn thấy nửa đoá Bỉ Ngạn trên vai tôi thì cứ như nhìn thấy ma, ông loạng choạng xô ngã Phàn Vĩ chập hai.
"Ninh tiểu thư! Đoá hoa trên vai cô là..?"
Tôi lấy tay xoa xoa: "Cái này lúc tôi sinh ra đã có.”
Ông chủ nhà không biết lẩm bẩm cái gì đó, Phàn Vĩ đi tới đỡ tôi dậy, còn giúp phủi bụi trên người tôi. Anh chàng không khỏi có chút ấm ức nói: “Di Di cậu làm sao thế? Ra tay cũng mạnh thật đó.”
"Tôi gặp ác mộng thôi, xin lỗi cậu! Nhưng mà tôi ngủ từ lúc nào thế?"
Tôi giật mình khi nhìn di động đã hơn chín giờ tối. Phàn Vĩ lấy di động của mình ra trả lời tin nhắn, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Từ lúc cậu xem hai cột chữ kia thì nói buồn ngủ, nên tớ đã kê cho cậu ngủ, sau đó thì tớ cũng ngủ luôn.”
Tôi vẫn chưa hết hoảng sợ, liền xoay Phàn Vĩ một vòng kiểm tra, chắn chắn là anh chàng tôi mới yên tâm vỗ vỗ lên má mình cho trấn tĩnh.
"Ninh tiểu thư, tôi tên Bá Lâm, là chủ căn nhà này, thứ lỗi vì sự chậm trễ. Bây giờ chúng ta đi xem nhà luôn hay đợi sáng mai?"
Tôi mệt mỏi với những giấc mơ kì dị kia, mặc dù không muốn lắm nhưng nghĩ đến sáng mai sẽ cùng Cảnh Dã đi lấy áo cưới cho nên đã gật đầu. Bá Lâm mở cầu dao tổng, dắt hai chúng tôi đi dọc hành lang. Các bóng đèn tròn cũ kĩ, lờ mờ lại ít ỏi đã khiến tôi có hơi ngao ngán hỏi: “Chú Bá! Nơi này so với ngoài kia thật sự quá khác biệt, không biết tại sao chú lại không sửa sang một chút nào thế?"
"Chuyện này.. căn nhà này tôi mới mua lại hai năm thôi. Lúc trước vốn dĩ là con cháu của nhà này bán cho tôi, bọn họ bảo là sửa chửa lại vào năm 1930, nhưng không hiểu sao vẫn là kiểu nhà này."
Bá Lâm cũng là thành thật nói, tôi cau mày: “Vậy trước đó bọn họ vẫn ở đây sao?"
Càng vào sâu, tôi bắt đầu có hứng thú với vẻ cổ của nó, không ngừng sờ đông sờ tây. Bá Lâm lắc đầu nói: “Bọn họ ở nơi khác, chỗ này vẫn luôn bỏ trống từ trước đến nay, thi thoảng mới có người đến dọn dẹp.”
"Đã vậy sao ông còn mua nó?" - Tôi thắc mắc, Bá Lâm lắc đầu nói:
"Tôi cũng là vì kiếm tiền thôi, lúc đó ông nội nhà này cũng 80 tuổi, không quản nổi nữa mà con cháu lại không chịu tiếp quản, nên tôi mua được giá rẻ lắm. Vốn dĩ tôi định dùng chỗ này làm quán trọ, cho mấy vị khách thích kiểu cổ đến ở. Nhưng mà kinh doanh không được tốt..... lâu dần tôi cũng nản lòng rồi bỏ hoang không sửa chữa gì."
Bên trong tổng cộng có 4 viện, mỗi viện xây cách nhau một cái hồ. Khi đến viện cuối cùng, tôi lấy làm lạ, 3 viện kia cây cối đều chết sạch, hoặc còn cũng chỉ loe ngoe xơ xác. Riêng viện này hoa cỏ lại mọc rất xanh tươi như có ai đó chăm bón mỗi ngày. Bá Lâm mở cửa một gian phòng lớn nằm giữa viện, giới thiệu: “Ninh tiểu thư, đây là gian phòng tốt nhất của nhà này, nếu cô dùng nó làm phòng ngủ sẽ rất được."
Ba người chúng tôi đi vào, Phàn Vĩ cũng là lần đầu nhìn thấy kiểu nhà này cho nên phấn khởi xem xét đủ chỗ. Tôi ngó quanh một lượt, gian phòng thoáng đãng, nội thất bằng gỗ bày trí trang nhã, một chiếc giường ở góc phòng rộng rãi.
"Tốt thật! Tôi mua lại, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư liên lạc với ông. Giá tôi nhân lên gấp đôi.”
Không hiểu sao khi nhìn thấy gian phòng này tôi có một cảm giác vô cùng thân thiết, hoài niệm xưa cũ. Vì vậy mà tôi vô cùng muốn mua, Bá Lâm nghe xong như không tin được vào tai mình, ông nhìn sang Phàn Vĩ, cậu chàng gật gật đầu. Sau đó Bá Lâm vô cùng vui vẻ nói: “Ninh tiểu thư không hổ là người lắm tiền, ra tay quả thật hào phóng. Tôi cũng rành về vật dụng cổ này lắm, cô xem.. có muốn mua gì cứ nói với tôi.”
"Được! Cảm ơn chú.”
Chia tay Bá Lâm, hai chúng tôi một đường thẳng đến sân bay quay về Thượng Hải.
Sáng sớm hôm sau, 7 giờ Cảnh Dã đã gọi điện cho tôi, lúc ấy tôi đang say ngủ dĩ nhiên quát cho anh một trận. Vì vậy mà Cảnh Dã không biết đã mua chuộc bao nhiêu tiền mà trợ lí của tôi lại cả gan xông vào đánh thức tôi.
Sau mấy ngày mỏi mệt, cuối cùng cũng có được giấc ngủ ngon nên tôi không cáu lắm, vì thế mà trợ lí được thoát chết. Trùm kín mít ra khỏi khách sạn, Cảnh Dã đậu xe bên kia đường đón tôi, là buổi hẹn lấy áo cưới.
Không khí trên xe không có gì cho thấy là một cặp đôi sắp kết hôn, mà đích xác kẻ thù truyền kiếp. Mãi một lúc sau Cảnh Dã mới nhỏ giọng hỏi: “Nghe Phàn Vĩ nói em đã mua được căn nhà kia rồi, chúc mừng em.”
Con vẹt Phàn Vĩ này, tôi nhất định may cái miệng của cậu ta lại mới được. Còn đang tìm cách đối đáp thì tôi nhìn thấy phía trước, một hình người mặc bộ đồ đỏ như máu, tóc tai rũ rượi đang đứng.
“Dừng xe!” - Tôi bỗng nhiên hét lớn. Cảnh Dã vội vã phanh gấp, còn tôi thì lại sợ hãi che mặt lại.
Giữa làn đường buổi sáng xe cộ tấp nập, phanh như thế này không bị người khác tông vào là may mắn rồi. Cảnh Dã sau khi phanh lại thì một loạt tiếng chửi mắng cùng bóp còi inh ỏi của các xe khác vang lên. Nhưng Cảnh Dã vẫn rất từ tốn hỏi tôi: “Em sao thế?”
Tôi vẫn lắc đầu, lí nhí đáp: “Có một cô gái trước mặt chúng ta, cô ta khắp người máu me.”
Đoán chừng Cảnh Dã đã dài cổ tìm kiếm, nhưng làm sao anh thấy gì, vì căn bản anh chưa từng nhìn thấy.
“Di Di, không có gì đâu. Em đừng sợ.”
Tiệm áo cưới truyền thống nằm nép mình trong con hẻm nhỏ, phía trước trồng hai cây dương liễu to rũ xuống vô cùng mát mẻ. Hai chúng tôi đi vào, bà chủ vui vẻ chào, sau đó vào trong lấy đồ.
Hai bộ Hán phục cưới Minh triều đỏ thẵm đẹp đẽ nằm trong hộp, cho dù thời gian đã ngót 500 năm nhưng người ta vẫn bảo quản truyền thống rất tốt.
Bà chủ tự tay lấy ra cho chúng tôi xem, từng đường may, thêu vô cùng tinh xảo, vô cùng đẹp đẽ.
“Di Di, em mặc thử đi!” - Cảnh Dã giục, tôi hỏi: “Anh không thử sao?”
“Anh mặc không có gì khác biệt đâu. Bà chủ, làm ơn giúp cô ấy thay vào, được không?”
Đồ của cổ nhân quả thật khó mặc, cực kì khó mặc. Cảnh Dã nhìn tôi rồi khen ngợi không thôi, vì vậy tôi cảm thấy dù khó mặc cũng xứng đáng.
Người ta nói một khi bạn có tài và có nhan sắc thì không có não đúng không? Điển hình là tôi đây, hôm qua còn cãi to đến mức không thèm nhìn mặt nhau, hôm nay đã cùng nha đi lấy áo cưới, quên tỏng.
Cảnh Dã hưng phấn lấy di động chụp tôi mấy kiểu ảnh, sau đó anh gọi bà chủ thanh toán. Tôi kéo tà áo dài sọc đi trở vào phòng thay đồ, lúc vào đến mới ra vụ giận dỗi kia. Thành ra tôi buồn bực đứng trước gương thơ thẩn soi. Không ngờ vừa cúi xuống xem con Khổng Tước thêu dưới tà váy, lúc ngẩng đầu lên tôi đã suýt nữa đứng tim.
Bởi vì lúc này trong gương, phía sau tôi có một người với khuôn mặt dập nát, tóc tai rũ rượi. Người đó mặc chiếc áo cưới giống tôi, trên đầu cô ta đội thêm một chiếc mũ phượng. Khắp thân thể trên dưới đều là đỏ thẫm, máu me bê bết, chỉ có hai tròng mắt còn nguyên vẹn sâu hòm đang trừng trừng nhìn tôi.
Tôi muốn hét lên nhưng không thành lời, không ai giúp mình, tôi tự lực cánh sinh. Tôi nhắm nghiền hai mắt, hít thở sâu lấy động lực. Phía sau lưng tôi, vang lên một tiếng hát ma quái, có âm u, có ghê rợn, có lạnh lẽo.
Tôi như thế đứng trời trong cam chịu, tôi tự hận bản thân nhút nhát, tự chửi mắng bản thân vô dụng. Bài hát kia, chính xác là bài hát phát ra từ chiếc cát xét ở hành lang viện pháp y hôm nọ.
Sau khi tôi chịu đủ tra tấn thì bên ngoài có tiếng đập cửa, tôi như người đuối nước với được cọng rơm. Lấy hết dũng khí mở mắt, tiếng hát phía sau tôi im bặt, nhìn trong gương, cô ta vẫn nguyên vẹn đứng đó. Trong phút chốc tôi đã có một quyết định táo bạo là sẽ chạy ra cửa, bất kể có gì đi nữa.
Nhưng sau khi tôi quay đầu, phía sau tôi không có một ai, quay đầu nhìn lại trong gương thì cô ta cũng đã biến mất.
Trên đường về, Cảnh Dã nói rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không lọt vào tai cô lấy một chữ nào.
"Cô bé này chỉ có một nửa linh hồn, một nữa còn lại đã bị thất lạc. Trước khi về được nhà chồng, nhất định phải cẩn thận. Nếu không.... e là nửa linh hồn này cũng bị người ta lấy mất!”
Câu nói mà bà đồng đó nói với cô năm 5 tuổi cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến tâm trạng tôi vô cùng không tốt. Dù xảy ra mấy chuyện như vậy nhưng tôi vẫn muốn lập tức bay đến Trùng Khánh và dọn về căn nhà mới mua kia. Vốn dĩ Cảnh Dã sẽ ở cùng nhưng cuối cùng lại có vụ án mới nên anh lập tức rời khỏi.
Tôi chán nản đi tắm rất lâu, vừa hơn 8h tối vì bị trúng nước nên hơi mệt, tôi uống viên thuốc rồi lên giường ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu thì tôi giật mình, nghe bên ngoài gió lớn thổi mạnh, trời bắt đầu sấm chớp vang rền.
Cánh cửa phòng bằng gỗ kêu cót két, sau đó va đập vào nhau rồi mở ra, rèm châu đung tạo ra âm thanh leng keng. Điện trong phòng toàn bộ tắt ngúm, bỗng xa xa vang lên giai điệu một bài côn khúc không rõ là nam hay nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.