Chương 52: Không vứt bỏ được tình cảm
Dạ Tử Vũ
22/02/2016
Editor: tan_hye
Tuần Hạo không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Chính Vũ nói: "Chờ một chút, ngươi phải đi nơi nào?" Tuần Hạo như vậy hắn chưa từng thấy bao giờ, sẽ không bởi vì thương tâm quá độ mà đi làm chuyện điên rồ chứ?
Tuần Hạo cũng rất kiên quyết nói: "Vô Cực sơn."
"Đi đến đó làm cái gì?" Chính Vũ vài bước thì đuổi kịp hỏi.
"Ta muốn cứu nàng."
Chính Vũ đại khái là bị làm cho giật mình, thân thể ngừng lại một chút, sau đó nắm chặt lấy bả vai Tuần Hạo nói: "Ngươi điên rồi sao, nàng đã chết, một chút hơi thở cũng hoàn toàn không có, ngươi muốn cứu như thế nào?"
Thẩm Tử An bay ở phía trên cũng rút rút, người bình thường đều cho là hắn điên rồi, ngay cả nàng cũng cho là như vậy. Nhưng Tuần Hạo cũng không dừng lại, hất ra tay Chính Vũ càng chạy càng nhanh.
Chính Vũ nóng nảy nói: "Ngươi lại vì một nữ nhân như thế, chẳng lẽ cũng không nghĩ phụ mẫu của mình và Lễ nhi một chút nào sao?"
Tuần Hạo vừa đi vừa nói: "Từ nhỏ ta đã sống vì bọn họ, lớn lên thì sống vì bằng hữu, rốt cuộc tìm được người mình yêu. . . . . . Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng có chuyện."
Nội tâm Thẩm Tử An khẽ động, nhưng vẫn không nói được lời nào ra ngoài.
"Người già không trông nom, nhưng còn đứa nhỏ. . . . . ."
"Lễ nhi là hài tử của ai ngươi nên rõ ràng, chờ chuyện tình trong cung chấm dứt, chướng ngại không còn tồn tại thì hắn sẽ phải cung nghênh thái tử tương lai trở về cung."
Thì ra là Tuần Lễ lại là nhi tử của Đương Kim hoàng thượng, không trách được lúc mới gặp mặt Hoàng đế lại cảm thấy nhìn hắn rất quen mắt, thì ra là bộ dáng vô cùng giống Lễ nhi.
Chính Vũ lại nói: "Người chết sẽ sống lại được, ngươi tỉnh táo lại đi."
Tuần Hạo nói: "Ta tin tưởng có thể, nhất định có thể. . . . . ." Câu đầu giống như chứng minh cái gì, câu sau lại giống như đang an ủi mình.
"Ngươi. . . . . ." Chính Vũ không có cách nào, hắn vốn định đánh ngất mang người đi, nhưng nhìn vẻ mặt si mê của hắn biết thì biết coi như mang được người đi, nhưng hắn nhất định sẽ còn quay lại một lần.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể theo ở phía sau.
Vô Cực sơn rất xa, nhưng Tuần Hạo ngày đêm bôn ba, rốt cuộc vào ngày hôm sau thì chạy tới nơi. Vừa vào núi thì gió lạnh thổi ác liệt, nơi nơi đều là tuyết. Ngay cả y phục Tuần Hạo cũng không có chuẩn bị lập tức lên núi, Chính Vũ không có cách nào, chỉ có thể trở về mua vài kiện áo bông sau đó lại đuổi theo.
Thẩm Tử An nói: "Đứa ngốc, ít nhất cũng phải ăn một chút gì đó rồi lên đường."
"Đau lòng? Như vậy bây giờ ngươi có thể lựa chọn sống lại." Miêu nhi hì hì mà nói.
"Người nào đau lòng, mặc kệ hắn." Thẩm Tử An giận dỗi không hề nói chuyện nữa, lại thấy phía dưới Tuần Hạo cột thân thể nàng vào trên lưng, dùng cả chân tay bò lên trên núi.
Miêu nhi ở trên bả vai Thẩm Tử An nói: "Coi như hắn bền chí có thể bò được rất xa, nhưng không có một ai có thể bò đến đỉnh ngọn núi này. Bởi vì, nhiệt độ nơi đó đã vượt qua cực hạn của loài người, nếu thật leo được lên thì lập tức sẽ bị đông thành người băng."
"Cái gì?" Những thứ này Tuần Hạo không thể nào không biết, tại sao còn tiếp tục tới? Coi như đến lúc đó nàng thật sống lại, vậy hắn đã biến thành người băng rồi còn có cái gì có thể nói là hạnh phúc.
"Chính là như thế."
"Đứa ngốc." Thẩm Tử An cắn môi một cái, trong đầu bắt đầu hiện lên những lời nói nhẹ nhàng trước kia tiểu thư Đồng nói với nàng, dạy nàng viết chữ, lại dạy nàng vẽ tranh.
Đã đến giữa sườn núi, Chính Vũ cảm thấy lồng ngực mình đều muốn đông lại. Hắn lại một lần nữa kéo Tuần Hạo nói: "Không cần lại tiếp tục leo lên, nếu không sẽ giá rét tổn thương."
Tuần Hạo hoàn toàn không để ý tới, nói: "Chỉ cần kiên trì một chút nữa. . . . . ." Hai mắt hắn đã đỏ rực, một đôi tay bởi vì leo núi mà bị mài hỏng rồi, máu và nước tuyết trộn lẫn vào nhau đông thành trụ băng, dị thường đáng sợ.
Chính Vũ không muốn lại leo tiếp nữa, nói: "Nếu như ngươi lại tiếp tục leo lên cũng đừng trách ta không khách khí."
"Nếu như ngươi không muốn ta có chuyện, cũng không cần ngăn cản ta." Tuần Hạo ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục vịn băng bò lên trên.
Thẩm Tử An lại mắng một tiếng đứa ngốc, lại nghe Miêu nhi nói: "Sắp đến cực hạn rồi, ta xem hiện tại ngươi không cách nào cảm thấy rét lạnh cho nên không có cái gì, nhưng là bọn hắn, chỉ sợ sẽ bị lạnh cóng đi!"
Thẩm Tử An không nhìn nổi, nói: "Thôi, để cho hắn trở về đi thôi!"
"Ta nói vô dụng, ngươi nên rất rõ ràng." Miêu nhi khẽ cười nói.
Thẩm Tử An dậm chân ở trên không trung, nhưng lại không có biện pháp. Đột nhiên, nghe được Tuần Hạo a một tiếng, thế nhưng người đang rơi thẳng xuống. Chính Vũ muốn bắt lấy hắn, nhưng bởi vì đường núi băng trơn, lại không có bắt được.
Mắt thấy Tuần Hạo lăn xuống chân núi, Thẩm Tử An cảm giác lòng của mình đều bị giữ chặt trong cổ họng. Cũng may, trong núi có một chỗ nhô ra chặn lại Tuần Hạo đang rơi xuống, nhưng Thẩm Tử An lại nhìn thấy máu tươi từ cánh tay hắn chảy ra. Xem ra là bởi vì che chở thân thể của nàng, lúc lăn xuống bị khối băng quẹt làm bị thương.
Cần gì chứ? Nước mắt Thẩm Tử An không nghe sai khiến rớt xuống, nói: "Đứa ngốc. . . . . ."
Bay tới bên cạnh hắn muốn tra xét thương thế, nhưng Chính Vũ nhanh hơn nàng chạy tới. Kéo Tuần Hạo nói: "Ngươi không sao chứ?"
Tuần Hạo nâng thân thể lên nói: "Không sao. . . . . ." Đột nhiên sau đó sờ sờ mặt của mình nói: "Mặt nạ có thể bị hư hại không?"
"Cũng bị thương thành như vậy, ngươi còn quan tâm mặt nạ làm cái gì?"
"Ngươi cũng không biết, thì ra là nàng không thích dung mạo thật của ta." Tuần Hạo cười khổ nói: "Nếu như mặt nạ hư hại, nàng càng sẽ không để ý đến ta nữa."
"Ngươi. . . . . . Thật là không có thuốc nào cứu được." Chính Vũ cũng không biết phải nói cái gì mới được, chỉ nhìn thấy Tuần Hạo cởi dây ra, sau đó nói: "Hình như không có đụng vào thân thể của nàng." Kiểm tra một chút quả nhiên không có, sau đó mới xé y phục cuốn vào cánh tay, lại vác thân thể Thẩm Tử An trên lưng, còn phải tiếp tục leo núi.
Chính Vũ kéo hắn nói: "Ngươi. . . . . ." Nói gì? Dù thế nào đi nữa hắn nói cái gì vị này cũng sẽ không nghe. . . . . . Đột nhiên, hắn lấy tay trực tiếp đoạt lấy thân thể Thẩm Tử An nói: "Ngươi tỉnh táo một chút, nàng đã chết. Toàn thân lạnh lẽo. . . . . ." Chính Vũ vừa nói vừa kỳ quái, nếu như nói người chết toàn thân lạnh lẽo, nhưng vì sao chưa từng xuất hiện hiện tượng co cứng đây?
(Bổ sung thêm cho bạn nào muốn biết: Hiện tượng co cứng tử thi là một giai đoạn sau cái chết khi các khớp xương trở nên cứng và khó dịch chuyển, nguyên nhân là do từng phần của các cơ bị co lại. Hiện tượng co cứng tử thi xảy ra sau khi chết 3 – 4 giờ và đạt cứng cực hạn sau 12 giờ rồi giảm dần đi. Sau 24 giờ tính từ thời điểm chết đạt xấp xỉ nhiệt độ phòng. Tùy thuộc nhiệt độ cũng như điều kiện khác, co cứng tử thi có dài đến xấp xỉ 72 giờ.)
Tuần Hạo thất kinh nói: "Mau trả lại nàng cho ta."
Chính Vũ nói: "Ngươi theo ta xuống núi, ta lập tức trả nàng lại cho ngươi."
"Ngươi. . . . . . Ta phải lên núi, chỉ như vậy mới có thể cứu nàng."
"Nhưng cứu được nàng, ngươi cũng không sống được. Ta chưa bao giờ nghe qua, có người có thể leo đến đỉnh Vô Cực sơn."
"Ta nhất định sẽ leo được, ta nhất định phải cứu nàng. Cho dù chết, ta cũng muốn cho nàng hiểu, nàng đối với ta trọng yếu như thế nào."
Bây giờ Thẩm Tử An không nhìn nổi nữa, hai cái đại nam nhân cách thân thể của mình ở lưng chừng núi ầm ĩ. Quan trọng nhất là, cái người Chính Vũ thế nhưng lại không chút nào thương tiếc nắm chặt thắt hông của nàng mà quát. Điều này làm cho nàng cảm giác, hình như chính mình mới là Tiểu Tam, mà bọn hắn mới đúng là một cặp chân chính.
Thẩm Tử An tức giận cái gì cũng không muốn, trong lúc bất chợt đến gần bọn họ nói: "Đừng tranh cãi nữa. . . . . ."
Sau đó thế giới an tĩnh, Thẩm Tử An đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, đồng thời ngang hông cũng truyền tới đau rát.
Nàng trước kêu một tiếng: "Lạnh quá. . . . . ." Sau đó lại nói: "Thật là đau. . . . . ." Nói xong, bộp một tiếng nàng bị ném trên mặt đất. Không đợi nàng nổi giận, lại bị một người ôm thật chặt vào trong ngực, thiếu chút nữa hít vào không khí lạnh bẵng cũng mạnh mẽ bị đẩy ra.
Thẩm Tử An biết mình sống lại, nhưng nàng lại không có hối hận, có chỉ là một tia đau lòng và sầu não.
Tuần Hạo không nói, tiếp tục đi về phía trước.
Chính Vũ nói: "Chờ một chút, ngươi phải đi nơi nào?" Tuần Hạo như vậy hắn chưa từng thấy bao giờ, sẽ không bởi vì thương tâm quá độ mà đi làm chuyện điên rồ chứ?
Tuần Hạo cũng rất kiên quyết nói: "Vô Cực sơn."
"Đi đến đó làm cái gì?" Chính Vũ vài bước thì đuổi kịp hỏi.
"Ta muốn cứu nàng."
Chính Vũ đại khái là bị làm cho giật mình, thân thể ngừng lại một chút, sau đó nắm chặt lấy bả vai Tuần Hạo nói: "Ngươi điên rồi sao, nàng đã chết, một chút hơi thở cũng hoàn toàn không có, ngươi muốn cứu như thế nào?"
Thẩm Tử An bay ở phía trên cũng rút rút, người bình thường đều cho là hắn điên rồi, ngay cả nàng cũng cho là như vậy. Nhưng Tuần Hạo cũng không dừng lại, hất ra tay Chính Vũ càng chạy càng nhanh.
Chính Vũ nóng nảy nói: "Ngươi lại vì một nữ nhân như thế, chẳng lẽ cũng không nghĩ phụ mẫu của mình và Lễ nhi một chút nào sao?"
Tuần Hạo vừa đi vừa nói: "Từ nhỏ ta đã sống vì bọn họ, lớn lên thì sống vì bằng hữu, rốt cuộc tìm được người mình yêu. . . . . . Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng có chuyện."
Nội tâm Thẩm Tử An khẽ động, nhưng vẫn không nói được lời nào ra ngoài.
"Người già không trông nom, nhưng còn đứa nhỏ. . . . . ."
"Lễ nhi là hài tử của ai ngươi nên rõ ràng, chờ chuyện tình trong cung chấm dứt, chướng ngại không còn tồn tại thì hắn sẽ phải cung nghênh thái tử tương lai trở về cung."
Thì ra là Tuần Lễ lại là nhi tử của Đương Kim hoàng thượng, không trách được lúc mới gặp mặt Hoàng đế lại cảm thấy nhìn hắn rất quen mắt, thì ra là bộ dáng vô cùng giống Lễ nhi.
Chính Vũ lại nói: "Người chết sẽ sống lại được, ngươi tỉnh táo lại đi."
Tuần Hạo nói: "Ta tin tưởng có thể, nhất định có thể. . . . . ." Câu đầu giống như chứng minh cái gì, câu sau lại giống như đang an ủi mình.
"Ngươi. . . . . ." Chính Vũ không có cách nào, hắn vốn định đánh ngất mang người đi, nhưng nhìn vẻ mặt si mê của hắn biết thì biết coi như mang được người đi, nhưng hắn nhất định sẽ còn quay lại một lần.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể theo ở phía sau.
Vô Cực sơn rất xa, nhưng Tuần Hạo ngày đêm bôn ba, rốt cuộc vào ngày hôm sau thì chạy tới nơi. Vừa vào núi thì gió lạnh thổi ác liệt, nơi nơi đều là tuyết. Ngay cả y phục Tuần Hạo cũng không có chuẩn bị lập tức lên núi, Chính Vũ không có cách nào, chỉ có thể trở về mua vài kiện áo bông sau đó lại đuổi theo.
Thẩm Tử An nói: "Đứa ngốc, ít nhất cũng phải ăn một chút gì đó rồi lên đường."
"Đau lòng? Như vậy bây giờ ngươi có thể lựa chọn sống lại." Miêu nhi hì hì mà nói.
"Người nào đau lòng, mặc kệ hắn." Thẩm Tử An giận dỗi không hề nói chuyện nữa, lại thấy phía dưới Tuần Hạo cột thân thể nàng vào trên lưng, dùng cả chân tay bò lên trên núi.
Miêu nhi ở trên bả vai Thẩm Tử An nói: "Coi như hắn bền chí có thể bò được rất xa, nhưng không có một ai có thể bò đến đỉnh ngọn núi này. Bởi vì, nhiệt độ nơi đó đã vượt qua cực hạn của loài người, nếu thật leo được lên thì lập tức sẽ bị đông thành người băng."
"Cái gì?" Những thứ này Tuần Hạo không thể nào không biết, tại sao còn tiếp tục tới? Coi như đến lúc đó nàng thật sống lại, vậy hắn đã biến thành người băng rồi còn có cái gì có thể nói là hạnh phúc.
"Chính là như thế."
"Đứa ngốc." Thẩm Tử An cắn môi một cái, trong đầu bắt đầu hiện lên những lời nói nhẹ nhàng trước kia tiểu thư Đồng nói với nàng, dạy nàng viết chữ, lại dạy nàng vẽ tranh.
Đã đến giữa sườn núi, Chính Vũ cảm thấy lồng ngực mình đều muốn đông lại. Hắn lại một lần nữa kéo Tuần Hạo nói: "Không cần lại tiếp tục leo lên, nếu không sẽ giá rét tổn thương."
Tuần Hạo hoàn toàn không để ý tới, nói: "Chỉ cần kiên trì một chút nữa. . . . . ." Hai mắt hắn đã đỏ rực, một đôi tay bởi vì leo núi mà bị mài hỏng rồi, máu và nước tuyết trộn lẫn vào nhau đông thành trụ băng, dị thường đáng sợ.
Chính Vũ không muốn lại leo tiếp nữa, nói: "Nếu như ngươi lại tiếp tục leo lên cũng đừng trách ta không khách khí."
"Nếu như ngươi không muốn ta có chuyện, cũng không cần ngăn cản ta." Tuần Hạo ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục vịn băng bò lên trên.
Thẩm Tử An lại mắng một tiếng đứa ngốc, lại nghe Miêu nhi nói: "Sắp đến cực hạn rồi, ta xem hiện tại ngươi không cách nào cảm thấy rét lạnh cho nên không có cái gì, nhưng là bọn hắn, chỉ sợ sẽ bị lạnh cóng đi!"
Thẩm Tử An không nhìn nổi, nói: "Thôi, để cho hắn trở về đi thôi!"
"Ta nói vô dụng, ngươi nên rất rõ ràng." Miêu nhi khẽ cười nói.
Thẩm Tử An dậm chân ở trên không trung, nhưng lại không có biện pháp. Đột nhiên, nghe được Tuần Hạo a một tiếng, thế nhưng người đang rơi thẳng xuống. Chính Vũ muốn bắt lấy hắn, nhưng bởi vì đường núi băng trơn, lại không có bắt được.
Mắt thấy Tuần Hạo lăn xuống chân núi, Thẩm Tử An cảm giác lòng của mình đều bị giữ chặt trong cổ họng. Cũng may, trong núi có một chỗ nhô ra chặn lại Tuần Hạo đang rơi xuống, nhưng Thẩm Tử An lại nhìn thấy máu tươi từ cánh tay hắn chảy ra. Xem ra là bởi vì che chở thân thể của nàng, lúc lăn xuống bị khối băng quẹt làm bị thương.
Cần gì chứ? Nước mắt Thẩm Tử An không nghe sai khiến rớt xuống, nói: "Đứa ngốc. . . . . ."
Bay tới bên cạnh hắn muốn tra xét thương thế, nhưng Chính Vũ nhanh hơn nàng chạy tới. Kéo Tuần Hạo nói: "Ngươi không sao chứ?"
Tuần Hạo nâng thân thể lên nói: "Không sao. . . . . ." Đột nhiên sau đó sờ sờ mặt của mình nói: "Mặt nạ có thể bị hư hại không?"
"Cũng bị thương thành như vậy, ngươi còn quan tâm mặt nạ làm cái gì?"
"Ngươi cũng không biết, thì ra là nàng không thích dung mạo thật của ta." Tuần Hạo cười khổ nói: "Nếu như mặt nạ hư hại, nàng càng sẽ không để ý đến ta nữa."
"Ngươi. . . . . . Thật là không có thuốc nào cứu được." Chính Vũ cũng không biết phải nói cái gì mới được, chỉ nhìn thấy Tuần Hạo cởi dây ra, sau đó nói: "Hình như không có đụng vào thân thể của nàng." Kiểm tra một chút quả nhiên không có, sau đó mới xé y phục cuốn vào cánh tay, lại vác thân thể Thẩm Tử An trên lưng, còn phải tiếp tục leo núi.
Chính Vũ kéo hắn nói: "Ngươi. . . . . ." Nói gì? Dù thế nào đi nữa hắn nói cái gì vị này cũng sẽ không nghe. . . . . . Đột nhiên, hắn lấy tay trực tiếp đoạt lấy thân thể Thẩm Tử An nói: "Ngươi tỉnh táo một chút, nàng đã chết. Toàn thân lạnh lẽo. . . . . ." Chính Vũ vừa nói vừa kỳ quái, nếu như nói người chết toàn thân lạnh lẽo, nhưng vì sao chưa từng xuất hiện hiện tượng co cứng đây?
(Bổ sung thêm cho bạn nào muốn biết: Hiện tượng co cứng tử thi là một giai đoạn sau cái chết khi các khớp xương trở nên cứng và khó dịch chuyển, nguyên nhân là do từng phần của các cơ bị co lại. Hiện tượng co cứng tử thi xảy ra sau khi chết 3 – 4 giờ và đạt cứng cực hạn sau 12 giờ rồi giảm dần đi. Sau 24 giờ tính từ thời điểm chết đạt xấp xỉ nhiệt độ phòng. Tùy thuộc nhiệt độ cũng như điều kiện khác, co cứng tử thi có dài đến xấp xỉ 72 giờ.)
Tuần Hạo thất kinh nói: "Mau trả lại nàng cho ta."
Chính Vũ nói: "Ngươi theo ta xuống núi, ta lập tức trả nàng lại cho ngươi."
"Ngươi. . . . . . Ta phải lên núi, chỉ như vậy mới có thể cứu nàng."
"Nhưng cứu được nàng, ngươi cũng không sống được. Ta chưa bao giờ nghe qua, có người có thể leo đến đỉnh Vô Cực sơn."
"Ta nhất định sẽ leo được, ta nhất định phải cứu nàng. Cho dù chết, ta cũng muốn cho nàng hiểu, nàng đối với ta trọng yếu như thế nào."
Bây giờ Thẩm Tử An không nhìn nổi nữa, hai cái đại nam nhân cách thân thể của mình ở lưng chừng núi ầm ĩ. Quan trọng nhất là, cái người Chính Vũ thế nhưng lại không chút nào thương tiếc nắm chặt thắt hông của nàng mà quát. Điều này làm cho nàng cảm giác, hình như chính mình mới là Tiểu Tam, mà bọn hắn mới đúng là một cặp chân chính.
Thẩm Tử An tức giận cái gì cũng không muốn, trong lúc bất chợt đến gần bọn họ nói: "Đừng tranh cãi nữa. . . . . ."
Sau đó thế giới an tĩnh, Thẩm Tử An đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, đồng thời ngang hông cũng truyền tới đau rát.
Nàng trước kêu một tiếng: "Lạnh quá. . . . . ." Sau đó lại nói: "Thật là đau. . . . . ." Nói xong, bộp một tiếng nàng bị ném trên mặt đất. Không đợi nàng nổi giận, lại bị một người ôm thật chặt vào trong ngực, thiếu chút nữa hít vào không khí lạnh bẵng cũng mạnh mẽ bị đẩy ra.
Thẩm Tử An biết mình sống lại, nhưng nàng lại không có hối hận, có chỉ là một tia đau lòng và sầu não.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.