Tân Nương Thứ 12

Chương 21: Không thể tới gần

Tg Như Vân

22/08/2023

Hai đôi mắt cứ như thế mà lăn ra khỏi hộp, xuất hiện trước mặt tôi. Đôi mắt đó vẫn còn dính máu, giống như vừa bị móc ra không lâu, máu từ đôi mắt dính lên sàn nhà, kéo dài một đoạn tới tận chân giường.

Tôi cứ ngơ người nhìn nó như vậy. Không biết có phải do tôi gặp ảo giác hay không, tôi hình như lại nhìn thấy tân lang đang nằm trên giường đứng dậy. Cứng ngắc nhặt con ngươi ở dưới đất lên, bình thản cho vào miệng, thưởng thức như cao lương mỹ vị.

Tôi: “…” Ọe!

Thật sự buồn nôn!

Hình ảnh trước mắt lại mờ dần đi, lại biến thành hình ảnh của hai cô gái cũng mặc hỷ phục, nhưng hốc mắt đỏ tươi, không có đôi mắt. Bị treo lơ lửng trên xà nhà, hai tay buông thỏng. Thế nhưng hai chân lại cong lên một cách quái dị, giống như bị người buộc cố định lại.

Thế nhưng vấn đề là tôi không hề nhìn thấy một sợi dây nào cả!

Như vậy có nghĩa là, tân nương đó thật sự đang lơ lửng, chứ không phải bị treo lên.

Tôi sờ trái tim đang đập thình thịch của mình, cứ tiếp tục bị dọa thế này, kiểu gì tôi cũng bị dọa tới mức xuất hiện bệnh tim.

Tôi nhắm mắt, lắc đầu. Xua đi tiếng ồn ào trong đầu, cuối cùng mở to mắt ra. Lần này thì hay rồi, không nhìn thấy gì cả. Thế nhưng tôi thà là mình nhìn thấy gì đó còn hơn.

Ít ra khi nãy tôi còn có thể nhìn thấy, biết những thứ đó ở chỗ nào. Còn hiện tại thì nhìn cũng không thấy! Nhưng tôi biết thứ trong phòng vẫn chưa rời đi!

Vì sao á? Bởi vì bên chân tôi đang ướt đẫm, nước nhỏ từng giọt từ trên xà ngang xuống nền nhà, ngay cạnh chân tôi. Mà không phải nước bình thường, đó là máu!

Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc giảm xuống mấy độ, tôi run run lấy hai tay ôm người. Trong lòng thầm nghĩ, sao hiện tại tên Hà Bá kia còn chưa quay lại. Tôi thầm mắng trong lòng một tiếng vô dụng.

Hiện tại không thể trông chờ vào hắn, chỉ có thể tự cứu lấy bản thân mình mà thôi. Hiện tại trong phòng không chỉ có mình tôi, mà còn có cả ba thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. Nếu tôi tin là nó đơn thuần muốn dọa mình, thì không cần Vân Tâm ở đây nói, tôi cũng tự cảm thấy mình không xứng với cái danh mợ hai này nữa!

Sau khi sờ soạng khắp người, tôi bi thảm phát hiện, mình đang dùng thân thể của Tiểu Lan, cho nên không hề có thứ gì có ích cả! Chỉ còn lại chiếc vòng tay này. Chiếc vòng tay này rất kỳ quái, tôi không dám tùy tiện chạm vào nó.

Tôi liếc mắt, nhìn về phía bàn ăn, nhìn thấy mấy tệp giấy đỏ được sát mùi gỗ đàn hương, mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong phòng. Tôi sực nhớ lại hình ảnh lúc Vân Tâm vẽ cho tôi một cái gương ở ngoài kia.

Tôi nâng tay, nhắm mắt, nhớ lại cách cô ấy vẽ, dần dần vẽ lên không trung. Nhưng vẽ hai lần đều thất bại. Lần nào vẽ cũng cảm thấy rất nặng, ngón tay gần như không nhấc lên nổi.

Tôi nhìn về phía bên cạnh, máu vẫn nhỏ giọt xuống, có xu thế càng ngày càng thiều. Tôi cắn răng, nâng tay lên. Lần này cho dù thế nào, tôi cũng phải vẽ ra được!

Ngón tay như đeo chì, chậm rãi vẽ lên không trung. Càng tới gần bước cuối cùng, tay tôi lại càng nặng, ngón tay sắp đứt tới nơi. Cũng không biết là do nghị lực của tôi quá phi thường, hay là do đã đau tới nỗi mất cảm giác, thế mà về sau tôi lại nhẹ nhàng vẽ ra một chiếc gương Đồng Kính y hệt như của Vân Tâm!

Người giấy đang nằm ở khe cửa uốn éo thân mình, cực kỳ kinh ngạc. Đây vốn là thuật triệu hoán của âm phủ, chỉ riêng đám người âm phủ mới có, thế mà một người bình thường như tôi lại có thể vẽ ra được!



Lần này Tử Trúc không khỏi băn khoăn, rốt cuộc Minh Hoài Thục này là ai? Liệu Tang Ca… Vừa nghĩ tới đây, nó đã liên tục lắc đầu!

Không thể nào là Tang Ca! Tang Ca đã chết, hồn phách cũng đã tan biến, chính mắt hắn đã nhìn thấy hồn phách Tang Ca tan vào trong Vãng Sinh trì ở Âm phủ, không thể nào nhầm lẫn được!

Vãng Sinh trì, công hiệu cũng như tên. Dùng để vãng sinh. Con người sinh ra có thất tình lục dục, chết đí thì có oán khí. Chỉ cần nhảy vào Vãng Sinh trì, thất tình lục dục, tất cả ký ức hay oán khí đều bị Vãng Sinh trì hấp thu. Sau đó đi chuyển sinh qua kiếp mới.

Trên đời này vốn không hề có cái gọi là chín tầng địa ngục. Càng làm nhiều việc ác, thì linh hồn lại càng bị nhiễm đen. Tới khi xuống tới Vãng Sinh trì, thì linh hồn lại càng bị rút nhiều. Tới lúc đó, kiếp sau đầu thai làm người hay súc vật, thì còn phải xem tạo hóa.

Năm đó Tang Ca ngã vào Vãng Sinh trì, bị Vãng Sinh trì hấp thu hoàn toàn!

Đúng! Chính là hấp thu, không phải là đi chuyển kiếp, mà là hoàn toàn tan biến vào hư vô.

Cho dù hiện tại Minh Hoài Thục này có là ai, cũng nhất định không phải là Tang Ca!

Trong lúc người giấy đang còn chìm trong suy nghĩ của nó, thì tôi đã nhìn thấy Vân Tâm qua gương Đồng Kính!

Tôi kích động tới mức suýt chút nữa nhảy vào trong gương. Thế nhưng tôi không quên việc mình chạm vào gương khiến gương bị vỡ, cho nên tôi không dám manh động.

Tôi muốn mở miệng nói, thế nhưng miệng chỉ phát ra được mấy tiếng ‘ưm ưm’.

Tôi quả thật bị chọc tức chết! Vất vả lắm mới liên lạc được với Vân Tâm, thế mà cố tình tôi lại không thể nói chuyện!

Hình như lúc này Vân Tâm cũng cảm nhận được cái gì đó, cô ấy quay đầu, nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy gì cả. Vân Tâm nghĩ nghĩ một lát, quyết định tiếp tục đi về phía trước.

Nơi cô ấy đi vô cùng quen thuộc, bởi vì nó chính là nơi tôi đã từng đi qua, từng nhìn thấy đám xương khô cùng với một Hồng Liên!

Gương Đồng Kính mờ dần đi, dù tôi gấp cũng không thể làm được gì! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Tâm dần dần đi vào con đường đó, trơ mắt nhìn gương Đồng Kính dần dần tan biến vào không khí.

Tôi nâng tay, thử vẽ lại lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không vẽ được. Ít ra mấy lần trước tôi còn có thể cảm nhận được sức mạnh gì đó cản mình lại, nhưng hiện tại thì hay rồi, tôi vẽ liền một mạch, nhưng không hề có gì xuất hiện cả!

Tôi nghiến răng ken két, nghĩ nghĩ một lát, vẫn cảm thấy kiếp nạn này dù có trách cũng không khỏi, chi bằng chứ chờ nó xuất hiện rồi tính tiếp.

Tôi đưa tay kéo cái ghế, ngồi xuống. Đưa tay định với lấy ấm trà trên bàn, thế nhưng bàn tay lại chạm phải một thứ lạnh lẽo đặc sệt.

Tôi: “…”



Tôi bình tĩnh rút tay về, lấy khăn tay trong người ra lau tay. Bàn tay dính máu, khiến khăn tay vốn trắng cũng dính một màu đỏ đáng sợ.

Lần đầu thì có lẽ sẽ sợ, nhưng tới lần sau thì sẽ quen, quen rồi thì không thấy sợ nữa. Hai nữ quỷ này cũng không phải là thứ tôi lo lắng nhất, mà thứ tôi lo lắng nhất chính là tân lang trong phòng này. Từ lúc hai nữ quỷ này xuất hiện, tôi không còn nhìn thấy tân lang đâu cả. Đây là một tín hiệu không tốt tí nào!

Thế nên tôi quyết định, đàm phán với hai nữ quỷ này.

Đàm phán bằng cách nào ấy hả? Tôi từng nhìn thấy máu của mình có tác dụng với quỷ như thế nào, đương nhiên là tôi sẽ đàm phán bằng máu của mình rồi!

Tôi nhịn đau, cắt rách ngón tay, nhỏ từng giọt máu vào một chén nước. Tới khi cảm thấy đã đủ, tôi mới chậm rãi thu tay về, buộc tạm một miếng vải cầm máu trước.

Quả nhiên, máu rất nhanh đã hấp dẫn hai nữ quỷ, hai nữ quỷ không rảnh bày trò chọc tôi nữa. Lao về phía chén máu. Tôi không nhìn thấy hai nữ quỷ đó, nhưng có thể nhìn thấy chén máu đang vơi dần đi trông thấy.

Đợt một lại, tôi mới lấy tay che miệng chén máu lại. Không ngoài dự liệu, bên tai vang lên giọng điệu oán trách: “Buông tay!”

Tôi vẫn thờ ơ, làm như không nghe thấy. Chỉ có điều khóe mắt hơi cong lên. Bộ dạng như đang rất vui vẻ.

“Xuất hiện trước đi.” Trong đầu tôi nghĩ như vậy, tưởng rằng sẽ không có kết quả, ai ngờ hai nữ quỷ kia thật sự nghe thấy!

“Ngươi, ngươi có thể nghe thấy tiếng ta nói?” Nữ quỷ trợn hốc mắt vốn dĩ không hề có tròng lên, kinh ngạc mở miệng.

“Lâm Đại, nàng ta có thể nghe thấy chúng ta nói!” Nữ quỷ có chút kích động, máu trên hốc mắt chảy ra lại càng nhiều.

Nữ quỷ tên Lâm Đại đang lơ lửng trên xà nhà kia nghe vậy, vội vàng lao xuống, mở miệng: “Thật sao?”

“Ngươi hỏi nàng ta thử xem!”

Lâm Đại nghé mắt nhìn tân nương như hoa đang ngồi trên ghế, ánh mắt có phần ghen ghét: “Có thể cho chúng ta chén máu ngươi đang cầm trên tay không?”

Không phải bọn nó không muốn cướp, mà là không thể cướp. Chỉ cần tới gần nàng ta mà xuất hiện sát ý, sẽ lập tức bị đánh bật ra ngoài!

Trừ khi là đơn thuần dọa nạt, nếu không thì không thể tới gần nàng ta được. Điều này khiến cho Lâm Đại vẫn luôn tự tin vào khả năng của mình hết sức thất vọng!

Tôi nghe thấy giọng vang lên trong đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Xuất hiện trước đi.”

Tôi vẫn không quên việc hiện tại mình không thể nhìn thấy gì, nếu như không phải là hai nữ quỷ này giở trò thì tên của tôi sẽ viết ngược lại!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tân Nương Thứ 12

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook