Chương 16: Vật dẫn
Tg Như Vân
22/08/2023
“Quỷ…. Quỷ khí?” Tôi lắp bắp mở miệng.
Đừng đùa, một người còn sống sờ sờ ra như tôi sao mà có thể có quỷ khí được?
“Khoan đã, có phải khi nãy tôi vừa đi vào mộ địa, cho nên dính phải quỷ khí trong đó không?” Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi đã từng đi qua mộ địa, trong mộ địa có quỷ khí, tôi dính phải cũng là điều bình thường.
“Không phải, trong mộ địa là âm khí, âm khí và quỷ khí hoàn toàn khác nhau. Nơi có quỷ khí chắc chắn sẽ có âm khí, nhưng nơi có âm khí thì chưa chắc đã có quỷ khí.” Vân Tâm lạnh lùng phản bác.
Rõ ràng, quỷ khí này là phát ra từ trên người của Hoài Thục, không phải là do bị dính vào.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc là tại sao trên người tôi lại có quỷ khí, ngoại trừ những việc kỳ lạ gần đây tôi trải qua, trước đó mấy chục năm tôi vẫn còn sống rất yên bình, chưa hề đụng chạm tới mấy thứ như âm dương này.
“Sợi dây đỏ trên tay mợ ở đâu ra vậy?” Đúng lúc này, Vân Tâm lại lên tiếng, giọng điệu gấp gáp, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ trên tay tôi.
Hóa ra trong lúc lơ đễnh, tôi vô tình vén tay áo lên, lộ ra sợi dây đỏ chói mắt.
Tôi nhìn sợi dây, cảm thấy vô cùng quen mắt… Khoan đã, đây không phải là sợi dây tôi nhìn thấy lúc ngồi trên kiệu hoa hay sao?
Sao bây giờ nó lại xuất hiện trên tay tôi?
Trong đầu tôi hiện lên đầy dấu chấm hỏi, tò mò nâng cánh tay lên, quan sát sợi dây.
Một sợi tơ hồng buộc chặt tình duyên, ta với chàng có chết cũng không rời!
Vân Tâm thầm than một tiếng ‘Không tốt’ vội vàng tiến tới nắm chặt lấy tay tôi, muốn tháo sợi dây đỏ đó xuống.
Không biết sợi dây được buộc kiểu gì, cực kỳ khó tháo, vật lộn một lúc mà Vân Tâm vẫn chưa tháo được, cô ấy cau mày, nhìn chằm chằm vào tay tôi, sau đó mới mở miệng, “Mợ đã từng gặp Nghị Lâm phải không?”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, không bỏ qua bất kỳ một hành động nhỏ nào.
Chuyện tới nước này, tôi cảm thấy mình có dấu cũng không có tác dụng gì, chi bằng nói ra để hai người cùng giải quyết…
Sau khi nghe tôi kể về hai lần gặp quỷ, gương mặt của Vân Tâm hình như có chút tái nhợt, im lặng không mở miệng.
Tôi đành mở lời, đem nghi vấn luôn ở trong lòng mình bấy lâu nay nói ra: “Chị nói xem, kẻ tôi gặp phải, là Nghị Lâm… hay Nghị Minh?”
Tôi đương nhiên là hy vọng kẻ đó là Nghị Minh, dù sao cũng đâu ai muốn ở chung với kẻ muốn giết mình đâu!
Thế nhưng hiện thực rất nhanh đã cho tôi một cái tát, Vân Tâm mở miệng, “Là Nghị Lâm.”
“Ơ…” Không phải cô bảo Nghị Lâm không thể bước vào nhà họ Nghị sao?
“Theo lý thuyết thì Nghị Lâm không thể bước vào nhà họ Nghị, thế nhưng… Có mợ làm vật dẫn ở đây…” Khi nói tới câu này, ánh mắt Vân Tâm có chút lập lòe, trong đêm tối nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy, lúc đó cô ấy thật sự muốn giết tôi.
“Làm vật dẫn?” Tôi có chút không thể tin vào tai mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.
“Đúng vậy, làm vật dẫn, dẫn đường cho Nghị Lâm đi vào nhà họ Nghị. Giống như một cái hang sâu mợ chưa vào, mợ lấy một viên đá ném thử vào trong đó để dò đường, nếu như có thể nghe thấy tiếng vọng lại tức là có thể đi xuống đó. Mà mợ chính là viên đá đó của Nghị Lâm.”
Lòng tôi trùng xuống, hóa ra cả hai lần hắn đều tha chết cho tôi, không phải là bởi vì nhân từ, mà là tôi vẫn còn giá trị lợi dụng!
“Vậy còn sợi dây này?” Tôi quơ quơ sợi dây đỏ trên tay.
“Mợ đã từng nghe nói tới ‘dây tơ hồng nối sợi tơ duyên chưa’?” Chưa đợi tôi đáp lại, Vân Tâm lại nói tiếp: “Dây tơ hồng không chỉ nối duyên dương, mà còn nối cả duyên âm… Hừm... Cũng có thể coi như nó là vật đính ước của mợ với Nghị Lâm!”
“Vật… đính ước?” Tôi lắp lắp mở miệng.
“Nó cũng chính là mối liên hệ của mợ với Nghị Lâm, chỉ cần tháo sợi dây ra là ổn.”
Khi nãy cô vừa mới mở mắt âm dương, cẩn thận nhìn kỹ lại Hoài Thục, mới phát hiện thể chất của con bé là thuần âm, bảo sao lại thích hợp với quỷ khí. Khi quỷ khí của Nghị Lâm đi vào người cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.
Nghe Vân Tâm nói như vậy, tôi không nói hai lời lập tức đưa tay muốn tháo sợi dây đó ra. Thứ tà môn này, còn mặt mũi gọi là vật đính ước sao?!
Thế nhưng ngay cả Vân Tâm cũng không tháo được, vậy thì làm sao tôi có thể tháo nó ra cơ chứ? Kết quả cuối cùng cũng là không tháo ra được, ngược lại càng làm cho nó thít chặt hơn.
“Cắt nó ra!” Vân Tâm nhìn tôi loay hay, rốt cuộc không nhịn nổi, mở miệng nói.
Cắt? Nhưng trong mộng thì làm gì có kéo? Cho nên tôi và Vân Tâm dù muốn cũng lực bất tòng tâm, đành phải mặc kệ nó, đợi tới khi nào trở lại thân thể sẽ giải quyết.
Sau đó tôi cảm thấy thái độ của Vân Tâm đối với tôi có chút thờ ơ, mặc dù là trước đó cũng không tốt đẹp mấy, nhưng dù sao lúc đó tôi vẫn cảm thấy cô ấy quan tâm mình…
Tôi lắc đầu, gạt suy nghĩ này qua một bên, chăm chú quan sát tình hình của đám thôn dân phía trước.
…
Bên nhà Hà gia rất nhanh đã cho người xuống đón tân nương, ước chừng cũng chỉ hai ngày.
Kể từ sau hôm đó, tôi cũng bắt đầu phát hiện ra có chút không đúng, lúc trước khi mới bị bắt về tiểu Lan vẫn còn kêu khóc ầm ĩ, liên tục đập cửa, còn mấy lần muốn tự sát đều bị người ta cản lại.
Thế nhưng từ lúc Hà gia xuống trấn nhỏ này, cô ấy lại im thin thít, làm tôi còn tưởng rằng cô ấy chấp nhận việc gả cho Hà gia. Nhưng hóa ra lại không phải, là do đám thôn dân cho cô ấy uống nhuyễn cốt tán, làm thân thể tiểu Lan mềm nhũn, không còn sức mà kêu khóc nữa.
Hà gia có vẻ rất nóng vội, xuống thôn nhỏ chưa được hai ngày đã giục đám thôn dân đưa tân nương ra ngoài.
Đám thôn dân mặc dù biết tiểu Lan bị thương vẫn còn chưa hồi phục, nhưng lại không dám làm trái ý Hà gia, cho nên vội vàng sửa soạn quần áo cho tiểu Lan, đưa tiểu Lan lên kiệu hoa ngay trong đêm tối.
Đám người Hà gia cũng không nán lại lâu hơn, nhìn thấy tân nương đã vào kiệu hoa, nhanh chóng khởi hành.
Cái gọi là thôn nhỏ hoang vu, cũng chính là bởi vì nó nằm ở vùng rừng núi thâm sâu, muốn tới nơi này phải đi qua hai ngọn núi.
Cho nên tôi vẫn không hiểu một nhà có tiền như Hà gia, tại sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc này chọn tân nương cho tam thiếu gia đã chết của bọn họ?
Đoàn người đi suốt đêm, tới tờ mờ sáng mới vượt qua được ngọn núi đầu tiên. Tên dẫn đầu có vẻ như không muốn dừng lại nghỉ ngơi, liên tục mở miệng thúc giục.
Nhưng đi suốt cả một đêm, ngựa không mệt nhưng người cũng thấm mệt, không thể tiếp tục đi tiếp được nữa. Cho nên cả đám người mới dừng chân ngay tại chân núi, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tên dẫn đầu tên là Đại Ngưu, là một kẻ cao to vạm vỡ, gương mặt bị râu quai nón che phủ gần hết, đôi mắt thi thoảng lại trợn lên, lông mày lại xếch hẳn lên cao, trên tay lúc nào cũng lăm lăm cây đao. Nhìn qua hung dữ cực kỳ.
Đại Ngưu đi lòng vòng quanh chỗ một lúc, sau đó lại nhìn trời, rồi nhìn đám người đang ủ rũ phía sau, quả quyết mở miệng: “Lên đường!”
Có người không nhịn được phản bác: “Đại Ngưu, đi cả một đêm, dù gì cũng phải cho người ta chút thời gian cái đã.”
Đại Ngưu là một kẻ nóng tính, lại từng làm tướng quân, trước giờ chưa kẻ nào dám làm trái lệnh hắn. Nghe thấy vậy, tức giận nâng cây đao lên, vung thẳng vào cái cây bên cạnh. Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cái cây đã hoàn toàn gãy đôi:
“Ông đây bảo đi là đi, còn dám nhiều lời thì đừng trách tại sao cây đao này của ông lại cắm trên đầu ngươi!”
Người kia nhìn thấy thế, mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu xuống, không dám mở miệng tranh cãi nữa.
Đám người còn lại nhìn ‘chiến tích’ của Đại tướng quân, cũng không nhịn được rùng mình một cái. Nhanh chóng đứng hết dậy, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Ngọn núi đầu tiên thuận lợi vượt qua làm Đại Ngưu có chút cảm giác thả lỏng, thầm nghĩ có lẽ ngọn núi thứ hai cũng không quá khó, dù sao thái phu nhân cũng bảo ngọn núi đầu là khó vượt qua nhất.
Thế nhưng trời không chiều lòng người. Lúc bắt đầu đi vào ngọn núi thứ hai, mặt trời vừa mới lên, trời rất sáng, không khi mát lành. Nhưng khi đi vào trong núi lại không như thế nữa. Cây cối rậm rạp um tùm che hết đỉnh đầu, tán cây rậm rạp khiến nắng không chiếu vào được. Cả ngọn núi bốc lên mùi ẩm mốc gay mũi.
Mùi nồng tới mức tôi cũng không nhịn được đưa tay lên bịt mũi.
‘Đừng đi vào trong đó.’ Đúng lúc này, bên tai tôi lại vang lên tiếng thì thầm thoang thoảng. Nếu như không lắng tai có lẽ sẽ không nghe thấy được.
“Ai?” Tôi quát lớn một tiếng, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Nhưng ngoại trừ đám người phía trước và Vân Tâm đang đứng bên cạnh tôi thì không còn ai cả.
“Chuyện gì?” Nhìn thấy tôi như vậy, Vân Tâm mở miệng hỏi.
“Chị có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Ý mợ là tiếng lá cây ư?”
Cô ấy nói như thế, tôi cũng mới lắng tai nghe thử, quả nhiên là nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Chẳng lẽ là do tôi nghe nhầm?
Đang lúc tôi chuẩn bị đi tiếp, thì tôi lại nghe thấy tiếng nhắc nhở đó lần nữa: “Đừng đi vào đó!”
Lần này thì rõ ràng hơn, giọng điệu có chút gấp gáp.
Tôi nhìn quanh bốn phía, vẫn không phát hiện điều gì khác lạ.
Thế nhưng tôi không hề hay biết rằng, ở sau một gốc cây phía xa, nơi tôi không nhìn thấy, có một hình nhân bằng giấy trắng cứ lấp ló lúc ẩn lúc hiện.
Tôi kéo tay Vân Tâm lại, không hiểu sao lại cảm thấy lời nhắc nhở đó có chút đáng tin: “Chị Tâm à, hay là chúng ta đừng đi theo nữa. Tôi cảm thấy trong núi có thứ gì đó!”
Vân Tâm nhìn tôi, “Mợ cảm thấy chúng ta có thể dừng lại sao?”
Như để minh chứng cho lời cô ấy nói, có một lực đẩy từ phía sau truyền tới, ép tôi và Vân cùng tiến về phía trước.
Tôi quên mất là... Chuyện đi hay không này, vốn không phải do chúng tôi quyết định.
Sau khi nhìn thấy hai người khuất bóng, người giấy núp sau cây có chút gấp gáp, vặn vẹo thân mình, tự đốt cháy bản thân. Tới khi ngọn lửa đỏ sắp tắt hẳn, mới nhìn thấy một bóng dáng khoác áo khoác màu đỏ chậm rãi xuất hiện.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chính giữa khu rừng. Đôi mắt màu đỏ đậm có chút sắc bén. Sau đó hắn lắc đầu, nhếch môi, nhưng không phải là cười: “Tân nương của tôi, cô lại không chịu nghe lời rồi… Phải làm thế nào đây?”
Không khó để đoán ra, kẻ này chính là Nghị Lâm!
Đừng đùa, một người còn sống sờ sờ ra như tôi sao mà có thể có quỷ khí được?
“Khoan đã, có phải khi nãy tôi vừa đi vào mộ địa, cho nên dính phải quỷ khí trong đó không?” Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi đã từng đi qua mộ địa, trong mộ địa có quỷ khí, tôi dính phải cũng là điều bình thường.
“Không phải, trong mộ địa là âm khí, âm khí và quỷ khí hoàn toàn khác nhau. Nơi có quỷ khí chắc chắn sẽ có âm khí, nhưng nơi có âm khí thì chưa chắc đã có quỷ khí.” Vân Tâm lạnh lùng phản bác.
Rõ ràng, quỷ khí này là phát ra từ trên người của Hoài Thục, không phải là do bị dính vào.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc là tại sao trên người tôi lại có quỷ khí, ngoại trừ những việc kỳ lạ gần đây tôi trải qua, trước đó mấy chục năm tôi vẫn còn sống rất yên bình, chưa hề đụng chạm tới mấy thứ như âm dương này.
“Sợi dây đỏ trên tay mợ ở đâu ra vậy?” Đúng lúc này, Vân Tâm lại lên tiếng, giọng điệu gấp gáp, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ trên tay tôi.
Hóa ra trong lúc lơ đễnh, tôi vô tình vén tay áo lên, lộ ra sợi dây đỏ chói mắt.
Tôi nhìn sợi dây, cảm thấy vô cùng quen mắt… Khoan đã, đây không phải là sợi dây tôi nhìn thấy lúc ngồi trên kiệu hoa hay sao?
Sao bây giờ nó lại xuất hiện trên tay tôi?
Trong đầu tôi hiện lên đầy dấu chấm hỏi, tò mò nâng cánh tay lên, quan sát sợi dây.
Một sợi tơ hồng buộc chặt tình duyên, ta với chàng có chết cũng không rời!
Vân Tâm thầm than một tiếng ‘Không tốt’ vội vàng tiến tới nắm chặt lấy tay tôi, muốn tháo sợi dây đỏ đó xuống.
Không biết sợi dây được buộc kiểu gì, cực kỳ khó tháo, vật lộn một lúc mà Vân Tâm vẫn chưa tháo được, cô ấy cau mày, nhìn chằm chằm vào tay tôi, sau đó mới mở miệng, “Mợ đã từng gặp Nghị Lâm phải không?”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, không bỏ qua bất kỳ một hành động nhỏ nào.
Chuyện tới nước này, tôi cảm thấy mình có dấu cũng không có tác dụng gì, chi bằng nói ra để hai người cùng giải quyết…
Sau khi nghe tôi kể về hai lần gặp quỷ, gương mặt của Vân Tâm hình như có chút tái nhợt, im lặng không mở miệng.
Tôi đành mở lời, đem nghi vấn luôn ở trong lòng mình bấy lâu nay nói ra: “Chị nói xem, kẻ tôi gặp phải, là Nghị Lâm… hay Nghị Minh?”
Tôi đương nhiên là hy vọng kẻ đó là Nghị Minh, dù sao cũng đâu ai muốn ở chung với kẻ muốn giết mình đâu!
Thế nhưng hiện thực rất nhanh đã cho tôi một cái tát, Vân Tâm mở miệng, “Là Nghị Lâm.”
“Ơ…” Không phải cô bảo Nghị Lâm không thể bước vào nhà họ Nghị sao?
“Theo lý thuyết thì Nghị Lâm không thể bước vào nhà họ Nghị, thế nhưng… Có mợ làm vật dẫn ở đây…” Khi nói tới câu này, ánh mắt Vân Tâm có chút lập lòe, trong đêm tối nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy, lúc đó cô ấy thật sự muốn giết tôi.
“Làm vật dẫn?” Tôi có chút không thể tin vào tai mình, cho rằng mình nghe lầm rồi.
“Đúng vậy, làm vật dẫn, dẫn đường cho Nghị Lâm đi vào nhà họ Nghị. Giống như một cái hang sâu mợ chưa vào, mợ lấy một viên đá ném thử vào trong đó để dò đường, nếu như có thể nghe thấy tiếng vọng lại tức là có thể đi xuống đó. Mà mợ chính là viên đá đó của Nghị Lâm.”
Lòng tôi trùng xuống, hóa ra cả hai lần hắn đều tha chết cho tôi, không phải là bởi vì nhân từ, mà là tôi vẫn còn giá trị lợi dụng!
“Vậy còn sợi dây này?” Tôi quơ quơ sợi dây đỏ trên tay.
“Mợ đã từng nghe nói tới ‘dây tơ hồng nối sợi tơ duyên chưa’?” Chưa đợi tôi đáp lại, Vân Tâm lại nói tiếp: “Dây tơ hồng không chỉ nối duyên dương, mà còn nối cả duyên âm… Hừm... Cũng có thể coi như nó là vật đính ước của mợ với Nghị Lâm!”
“Vật… đính ước?” Tôi lắp lắp mở miệng.
“Nó cũng chính là mối liên hệ của mợ với Nghị Lâm, chỉ cần tháo sợi dây ra là ổn.”
Khi nãy cô vừa mới mở mắt âm dương, cẩn thận nhìn kỹ lại Hoài Thục, mới phát hiện thể chất của con bé là thuần âm, bảo sao lại thích hợp với quỷ khí. Khi quỷ khí của Nghị Lâm đi vào người cũng không chịu nhiều ảnh hưởng.
Nghe Vân Tâm nói như vậy, tôi không nói hai lời lập tức đưa tay muốn tháo sợi dây đó ra. Thứ tà môn này, còn mặt mũi gọi là vật đính ước sao?!
Thế nhưng ngay cả Vân Tâm cũng không tháo được, vậy thì làm sao tôi có thể tháo nó ra cơ chứ? Kết quả cuối cùng cũng là không tháo ra được, ngược lại càng làm cho nó thít chặt hơn.
“Cắt nó ra!” Vân Tâm nhìn tôi loay hay, rốt cuộc không nhịn nổi, mở miệng nói.
Cắt? Nhưng trong mộng thì làm gì có kéo? Cho nên tôi và Vân Tâm dù muốn cũng lực bất tòng tâm, đành phải mặc kệ nó, đợi tới khi nào trở lại thân thể sẽ giải quyết.
Sau đó tôi cảm thấy thái độ của Vân Tâm đối với tôi có chút thờ ơ, mặc dù là trước đó cũng không tốt đẹp mấy, nhưng dù sao lúc đó tôi vẫn cảm thấy cô ấy quan tâm mình…
Tôi lắc đầu, gạt suy nghĩ này qua một bên, chăm chú quan sát tình hình của đám thôn dân phía trước.
…
Bên nhà Hà gia rất nhanh đã cho người xuống đón tân nương, ước chừng cũng chỉ hai ngày.
Kể từ sau hôm đó, tôi cũng bắt đầu phát hiện ra có chút không đúng, lúc trước khi mới bị bắt về tiểu Lan vẫn còn kêu khóc ầm ĩ, liên tục đập cửa, còn mấy lần muốn tự sát đều bị người ta cản lại.
Thế nhưng từ lúc Hà gia xuống trấn nhỏ này, cô ấy lại im thin thít, làm tôi còn tưởng rằng cô ấy chấp nhận việc gả cho Hà gia. Nhưng hóa ra lại không phải, là do đám thôn dân cho cô ấy uống nhuyễn cốt tán, làm thân thể tiểu Lan mềm nhũn, không còn sức mà kêu khóc nữa.
Hà gia có vẻ rất nóng vội, xuống thôn nhỏ chưa được hai ngày đã giục đám thôn dân đưa tân nương ra ngoài.
Đám thôn dân mặc dù biết tiểu Lan bị thương vẫn còn chưa hồi phục, nhưng lại không dám làm trái ý Hà gia, cho nên vội vàng sửa soạn quần áo cho tiểu Lan, đưa tiểu Lan lên kiệu hoa ngay trong đêm tối.
Đám người Hà gia cũng không nán lại lâu hơn, nhìn thấy tân nương đã vào kiệu hoa, nhanh chóng khởi hành.
Cái gọi là thôn nhỏ hoang vu, cũng chính là bởi vì nó nằm ở vùng rừng núi thâm sâu, muốn tới nơi này phải đi qua hai ngọn núi.
Cho nên tôi vẫn không hiểu một nhà có tiền như Hà gia, tại sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc này chọn tân nương cho tam thiếu gia đã chết của bọn họ?
Đoàn người đi suốt đêm, tới tờ mờ sáng mới vượt qua được ngọn núi đầu tiên. Tên dẫn đầu có vẻ như không muốn dừng lại nghỉ ngơi, liên tục mở miệng thúc giục.
Nhưng đi suốt cả một đêm, ngựa không mệt nhưng người cũng thấm mệt, không thể tiếp tục đi tiếp được nữa. Cho nên cả đám người mới dừng chân ngay tại chân núi, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tên dẫn đầu tên là Đại Ngưu, là một kẻ cao to vạm vỡ, gương mặt bị râu quai nón che phủ gần hết, đôi mắt thi thoảng lại trợn lên, lông mày lại xếch hẳn lên cao, trên tay lúc nào cũng lăm lăm cây đao. Nhìn qua hung dữ cực kỳ.
Đại Ngưu đi lòng vòng quanh chỗ một lúc, sau đó lại nhìn trời, rồi nhìn đám người đang ủ rũ phía sau, quả quyết mở miệng: “Lên đường!”
Có người không nhịn được phản bác: “Đại Ngưu, đi cả một đêm, dù gì cũng phải cho người ta chút thời gian cái đã.”
Đại Ngưu là một kẻ nóng tính, lại từng làm tướng quân, trước giờ chưa kẻ nào dám làm trái lệnh hắn. Nghe thấy vậy, tức giận nâng cây đao lên, vung thẳng vào cái cây bên cạnh. Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cái cây đã hoàn toàn gãy đôi:
“Ông đây bảo đi là đi, còn dám nhiều lời thì đừng trách tại sao cây đao này của ông lại cắm trên đầu ngươi!”
Người kia nhìn thấy thế, mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu xuống, không dám mở miệng tranh cãi nữa.
Đám người còn lại nhìn ‘chiến tích’ của Đại tướng quân, cũng không nhịn được rùng mình một cái. Nhanh chóng đứng hết dậy, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Ngọn núi đầu tiên thuận lợi vượt qua làm Đại Ngưu có chút cảm giác thả lỏng, thầm nghĩ có lẽ ngọn núi thứ hai cũng không quá khó, dù sao thái phu nhân cũng bảo ngọn núi đầu là khó vượt qua nhất.
Thế nhưng trời không chiều lòng người. Lúc bắt đầu đi vào ngọn núi thứ hai, mặt trời vừa mới lên, trời rất sáng, không khi mát lành. Nhưng khi đi vào trong núi lại không như thế nữa. Cây cối rậm rạp um tùm che hết đỉnh đầu, tán cây rậm rạp khiến nắng không chiếu vào được. Cả ngọn núi bốc lên mùi ẩm mốc gay mũi.
Mùi nồng tới mức tôi cũng không nhịn được đưa tay lên bịt mũi.
‘Đừng đi vào trong đó.’ Đúng lúc này, bên tai tôi lại vang lên tiếng thì thầm thoang thoảng. Nếu như không lắng tai có lẽ sẽ không nghe thấy được.
“Ai?” Tôi quát lớn một tiếng, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Nhưng ngoại trừ đám người phía trước và Vân Tâm đang đứng bên cạnh tôi thì không còn ai cả.
“Chuyện gì?” Nhìn thấy tôi như vậy, Vân Tâm mở miệng hỏi.
“Chị có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Ý mợ là tiếng lá cây ư?”
Cô ấy nói như thế, tôi cũng mới lắng tai nghe thử, quả nhiên là nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Chẳng lẽ là do tôi nghe nhầm?
Đang lúc tôi chuẩn bị đi tiếp, thì tôi lại nghe thấy tiếng nhắc nhở đó lần nữa: “Đừng đi vào đó!”
Lần này thì rõ ràng hơn, giọng điệu có chút gấp gáp.
Tôi nhìn quanh bốn phía, vẫn không phát hiện điều gì khác lạ.
Thế nhưng tôi không hề hay biết rằng, ở sau một gốc cây phía xa, nơi tôi không nhìn thấy, có một hình nhân bằng giấy trắng cứ lấp ló lúc ẩn lúc hiện.
Tôi kéo tay Vân Tâm lại, không hiểu sao lại cảm thấy lời nhắc nhở đó có chút đáng tin: “Chị Tâm à, hay là chúng ta đừng đi theo nữa. Tôi cảm thấy trong núi có thứ gì đó!”
Vân Tâm nhìn tôi, “Mợ cảm thấy chúng ta có thể dừng lại sao?”
Như để minh chứng cho lời cô ấy nói, có một lực đẩy từ phía sau truyền tới, ép tôi và Vân cùng tiến về phía trước.
Tôi quên mất là... Chuyện đi hay không này, vốn không phải do chúng tôi quyết định.
Sau khi nhìn thấy hai người khuất bóng, người giấy núp sau cây có chút gấp gáp, vặn vẹo thân mình, tự đốt cháy bản thân. Tới khi ngọn lửa đỏ sắp tắt hẳn, mới nhìn thấy một bóng dáng khoác áo khoác màu đỏ chậm rãi xuất hiện.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chính giữa khu rừng. Đôi mắt màu đỏ đậm có chút sắc bén. Sau đó hắn lắc đầu, nhếch môi, nhưng không phải là cười: “Tân nương của tôi, cô lại không chịu nghe lời rồi… Phải làm thế nào đây?”
Không khó để đoán ra, kẻ này chính là Nghị Lâm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.