Chương 12
Ly Yu
14/10/2022
Điểm tâm Vãn Lại
Ông chủ bọn họ hôm nay nhận được một yêu cầu chỉ có lời không có lỗ, từ đâu xuất hiện một thiếu niên bao toàn bộ chỗ này chỉ để dùng buổi tối lại trả hơn ngàn lượng.
Lúc đi ra lướt sang một nam tử mà hắn phải khựng lại nhưng rất nhanh bỏ đi.
"Bạch tỷ, Hạ công tử tặng nhiều đồ tốt thế này cho sinh thần của tỷ đấy"
Bạch Noãn từ nhà ra cửa tiệm đã nghe Tiểu Hoa không ngừng khoa trương lại trách tiểu cô nương này.
"Sao muội lại nhận hết, không phải ta đã nói chỉ cần lấy lễ là được sao?"
"Muội....là vì Hạ công tử quyết liệt quá, muội không nhận không được mà" tiểu cô nương cũng là nói sự thật.
Dường như còn cảm nhận sáng hôm nay Hạ công tử đặc biệt khác thường, điệu bộ nhã nhặn vẫn như cũ chỉ là bước vào cửa tiệm đưa đồ xong sắc mặt lại không tốt.
Đang suy nghĩ có nên nói không thì Lục Giản đã đến vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay Bạch Noãn, nghe nói hắn đã đặt bàn ăn tối cùng trải qua sinh thần với Bạch Noãn.
Tiểu Hoa thấy tỷ tỷ lại vui mừng như đứa trẻ nhỏ được cho kẹo, chỉ là ăn một bữa tối lại vui hơn được nhận nhiều đồ quý như vậy sao?
Có lẽ, thiếu niên tuấn dật trước mắt là người mà tỷ tỷ để trong lòng thương nhớ nhiều năm.
Haizz, Hạ công tử cũng thật đáng thương.
Nhưng người đáng thương lúc này mới là Vô Chức, người mà y ngày đêm dùng hết tâm sức bảo vệ nghĩ rằng thiên chức của bản thân lần này thật lớn lại là...nam nhân.
Y thật muốn chết đi thêm lần nữa.
Loại chuyện chó má này sao lại có thể?
Nếu không phải y túc trực hằng ngày ở nhà của tên đồ đệ tốt này thì không biết hoá ra đồ đệ của y là nam tử.
Thảo nào, tên "Bạch Noãn" này cao lớn hơn các cô cô nương cùng tuổi những một cái đầu, da dẻ lại thô gương mặt đường nét mạnh mẽ, động một cái cầm kiếm xông lên không có chút hơi thở nữ nhi.
"Ta thu nhận ngươi làm đồ đệ bao nhiêu năm nay mà ngươi dám dối thầy"
"Đệ tử...có nỗi uất ức"
Vô Chức cũng không phải không có lí lẽ bất phân liền mang lửa giận ngồi nghe tên đồ đệ này nói, nam tử nói trong nhà mẹ mình là tiểu thϊếp không thể so bì với nương tử chính thất.
Bà ta là người có quyền nhất trong nhà đến cả cha cậu ta cũng phải nghe theo, những đứa con trai của tiểu thϊếp trước đó đều qua đời vô cớ đa phần là những đứa trẻ trạc tuổi đại công tử của đại nương tử.
Mẹ của cậu ta không thể không nghĩ là do bà ta nhúng tay bởi vì không muốn có thêm công tử nào tranh quyền thừa kế.
Cho nên mẹ cậu ta lúc mang thai luôn nói là nữ nhi, không những vậy từ nhỏ đã nuôi dạy cậu ta như cô nương nhằm tránh mũi giáo của đại nương tử.
Cậu ta cũng vì lòng hiếu thảo vì đường sống của hai mẹ con mới chấp nhận sống cuộc đời như vậy.
"Đứng lên đi"
Dù sao cũng là bất đắc dĩ, sinh ra trong gia đình giàu có chưa chắc là số tốt.
"Đa tạ sư phụ"
"Nói tên thật"
"Triết Vĩnh"
Vậy xem ra Bạch Noãn mà y thu nhận đã lầm, trong trấn Chu An này chỉ có một Bạch Noãn thật sự là cô nương bên cạnh thiếu niên lạ thường kia.
Không ổn rồi
Lai lịch của người đó không rõ, không biết phe mình hay thù cho dù hắn có ra tay giúp một lần cũng không thể không phòng.
Phát thông báo vào ngữ trận hỏi tung tích của Diêm Đế, đáng tiếc là từ khi hắn đến phía đông nam vực đã không có tin tức.
Ông chủ bọn họ hôm nay nhận được một yêu cầu chỉ có lời không có lỗ, từ đâu xuất hiện một thiếu niên bao toàn bộ chỗ này chỉ để dùng buổi tối lại trả hơn ngàn lượng.
Lúc đi ra lướt sang một nam tử mà hắn phải khựng lại nhưng rất nhanh bỏ đi.
"Bạch tỷ, Hạ công tử tặng nhiều đồ tốt thế này cho sinh thần của tỷ đấy"
Bạch Noãn từ nhà ra cửa tiệm đã nghe Tiểu Hoa không ngừng khoa trương lại trách tiểu cô nương này.
"Sao muội lại nhận hết, không phải ta đã nói chỉ cần lấy lễ là được sao?"
"Muội....là vì Hạ công tử quyết liệt quá, muội không nhận không được mà" tiểu cô nương cũng là nói sự thật.
Dường như còn cảm nhận sáng hôm nay Hạ công tử đặc biệt khác thường, điệu bộ nhã nhặn vẫn như cũ chỉ là bước vào cửa tiệm đưa đồ xong sắc mặt lại không tốt.
Đang suy nghĩ có nên nói không thì Lục Giản đã đến vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay Bạch Noãn, nghe nói hắn đã đặt bàn ăn tối cùng trải qua sinh thần với Bạch Noãn.
Tiểu Hoa thấy tỷ tỷ lại vui mừng như đứa trẻ nhỏ được cho kẹo, chỉ là ăn một bữa tối lại vui hơn được nhận nhiều đồ quý như vậy sao?
Có lẽ, thiếu niên tuấn dật trước mắt là người mà tỷ tỷ để trong lòng thương nhớ nhiều năm.
Haizz, Hạ công tử cũng thật đáng thương.
Nhưng người đáng thương lúc này mới là Vô Chức, người mà y ngày đêm dùng hết tâm sức bảo vệ nghĩ rằng thiên chức của bản thân lần này thật lớn lại là...nam nhân.
Y thật muốn chết đi thêm lần nữa.
Loại chuyện chó má này sao lại có thể?
Nếu không phải y túc trực hằng ngày ở nhà của tên đồ đệ tốt này thì không biết hoá ra đồ đệ của y là nam tử.
Thảo nào, tên "Bạch Noãn" này cao lớn hơn các cô cô nương cùng tuổi những một cái đầu, da dẻ lại thô gương mặt đường nét mạnh mẽ, động một cái cầm kiếm xông lên không có chút hơi thở nữ nhi.
"Ta thu nhận ngươi làm đồ đệ bao nhiêu năm nay mà ngươi dám dối thầy"
"Đệ tử...có nỗi uất ức"
Vô Chức cũng không phải không có lí lẽ bất phân liền mang lửa giận ngồi nghe tên đồ đệ này nói, nam tử nói trong nhà mẹ mình là tiểu thϊếp không thể so bì với nương tử chính thất.
Bà ta là người có quyền nhất trong nhà đến cả cha cậu ta cũng phải nghe theo, những đứa con trai của tiểu thϊếp trước đó đều qua đời vô cớ đa phần là những đứa trẻ trạc tuổi đại công tử của đại nương tử.
Mẹ của cậu ta không thể không nghĩ là do bà ta nhúng tay bởi vì không muốn có thêm công tử nào tranh quyền thừa kế.
Cho nên mẹ cậu ta lúc mang thai luôn nói là nữ nhi, không những vậy từ nhỏ đã nuôi dạy cậu ta như cô nương nhằm tránh mũi giáo của đại nương tử.
Cậu ta cũng vì lòng hiếu thảo vì đường sống của hai mẹ con mới chấp nhận sống cuộc đời như vậy.
"Đứng lên đi"
Dù sao cũng là bất đắc dĩ, sinh ra trong gia đình giàu có chưa chắc là số tốt.
"Đa tạ sư phụ"
"Nói tên thật"
"Triết Vĩnh"
Vậy xem ra Bạch Noãn mà y thu nhận đã lầm, trong trấn Chu An này chỉ có một Bạch Noãn thật sự là cô nương bên cạnh thiếu niên lạ thường kia.
Không ổn rồi
Lai lịch của người đó không rõ, không biết phe mình hay thù cho dù hắn có ra tay giúp một lần cũng không thể không phòng.
Phát thông báo vào ngữ trận hỏi tung tích của Diêm Đế, đáng tiếc là từ khi hắn đến phía đông nam vực đã không có tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.