Chương 20
Ly Yu
14/10/2022
Quả thật hắn không hứa cho có lệ mà là thật sự dẫn nàng ra ngoài, xem đường phố tấp nập tầng tầng lớp lớp của chúng quỷ sinh hoạt không khác người thường là bao.
Bọn họ có kẻ cao người thấp, người già người trẻ còn có việc làm ăn nuôi sống bản thân chỉ là cách thức khác với chúng tiên và phàm nhân.
Lục Giản vẫn đeo mặt nạ như thường, bên tay nắm lấy tay nàng đi một cách chậm rãi để nàng nhìn ngắm xung quanh.
Tất cả những chúng quỷ và quan điện trên đường nhìn thấy hai người đều hành lễ trịnh trọng, Bạch Noãn thấy rõ trong mắt họ ngoài sợ hãi còn phần nhiều nhất là kính trọng.
Nàng lại nhìn hắn, trong lòng không thầm nghĩ bản thân sao có thể gả cho một người nắm trong tay quyền lực và quyền sinh sát như vậy.
Ở hành cung bên này lại có hai người âm thầm trao đổi sau đó nhanh chóng tách ra, Hạ Văn đi vài bước lại đau đầu đến nhăn mày.
Nội thương lần trước vừa mới lành thì chàng ta lại luyện chân đan khiến cho cơ thể nhất thời không chịu nổi gây ra một số biến chứng.
Nhưng chàng ta lại thấy rất đáng, bằng việc bây giờ thoải mái di chuyển trong và ngoài Tu La điện này mà không ai nghi ngờ.
Vụt
Thư truyền tin bằng giao thức nội dung đại khái làm Hạ Văn thay đổi sắc mặt.
#
Lúc đưa Bạch Noãn trở về thì chuyện Lục Giản giao cho Lạc Dật cũng hoàn thành, hắn lại để một đứa bé đến làm bạn với nàng.
Đứa nhỏ này mặt mũi lạnh tanh không hề giống những đứa trẻ bình thường, nó nhìn Bạch Noãn từ cảnh giác sang không để vào mắt.
Bạch Noãn: "....."
Đặc điểm của linh thú là lòng chung thành hết mực, ngoài chủ nhân của nó ra bất cứ ai nó cũng không để vào mắt.
Nhưng hiện tại hoá người ít ra đã có lương tri, Lục Giản cũng dặn dò nó bảo vệ nàng cho nên nó sẽ không quên nhiệm vụ của mình.
"Đệ muốn ăn không?"
Là một cái bánh ngọt
Nó vừa muốn cự tuyệt vừa mở miệng ra thì đã bị nhét vào, nhìn lại Bạch Noãn còn cười thật tươi.
"Người......"
"Rất ngon phải không?"
Từ xa xưa nó đi theo Lục Giản không ăn thịt thần tiên yêu ma thì hấp thu khí tức để sống, chưa từng dùng qua mấy thứ thức ăn này nên không biết ngon là thế nào.
Chẳng qua vừa nếm phải vị cũng cho là ăn được.
Bạch Noãn lại rất thân thiết bẹo má nó
"Đệ thật đáng yêu a"
Linh thú sống mấy trăm năm sức mạnh vô biên lại hoá hình như nó dường như trong mắt nàng chỉ là đứa trẻ không kém.
Trong gian phòng linh lung đồ sộ khác hiện hữu rõ tứ trụ lần lượt đứng dưới sảnh, Diêm Đế ngồi trên toạ vàng nhìn "người" đã được phục dung mạo.
Tư chất tầm thường không có gì nổi trội, hoàn toàn là phàm nhân nhưng cứ phải xuất hiện ở địa phận của hắn, rồi lại bị đám tứ đẩu ăn thịt.
Vũ Kỳ: "Chúng ta không thể xuống nhân gian hỏi từng người về kẻ này là ai"
Lạc Dật: "Có khi nào kẻ này do bọn tứ đẩu mang theo bên người lúc nhịn không nổi lại ăn mất"
Vô Chức: "Nếu nói hắn ở phía đông nam vực đã lâu sao bọn quỷ sai không phát hiện ra mà bẩm tẩu"
Một lời nói ra ai cũng hiểu, nếu phát hiện ra mà không báo chính là cần che giấu người này tức là có kẻ gian tế, còn hoàn toàn không để quỷ sai phát hiện ra thì chính là kẻ này không bình thường.
Tư Vũ lại hướng Diêm Đế ở trên cao nói
"Người đã phát hiện ra gì sao?"
Hắn nhấc tay, một chiếc vòng bay ra giữa không trung lọt vào tay Tư Vũ, ba người còn lại cũng tự động đến xem.
Tư Vũ: "Vòng ẩn thân"
Công dụng của chiếc vòng này rất thần kỳ, dù là yêu ma quỷ quái phàm nhân hay tiên nhân một khi đã đeo vào liền có thể ẩn giấu đi chính bản thân mình mà không ai phát hiện.
Để phát hiện được cũng phải là người có năng lực thường thừa hoặc kẻ đeo nó đã để lộ sơ hở.
Vô Chức: "Vật của tiên giới sao lại để người phàm có được như vậy, kẻ này đeo vào trong thời gian dài mà không phản phệ sao?"
Diêm Đế: "Hắn có tiên khí hộ thể"
Một câu làm cả bốn người trực tiếp ngớ ra, vậy kẻ này là tiên nhân hay phàm nhân?
Tư Vũ: "Ý của người là kẻ này nửa người nửa tiên"
Đoán không sai
Nếu kẻ này là quỷ thì chỉ cần trà trộn vào đám quỷ sai là được, nếu là tiên nhân thì trực tiếp gϊếŧ đám quỷ sai, chỉ tiếc kẻ này là bán người bán tiên chỉ có tiên khí hộ thể mới đeo được chiếc vòng ngoài ra chẳng làm gì được.
Một kẻ như vậy đến địa phận tu la làm gì?
Mọi người đều biết trong lòng Diêm Đế ắt hẳn đã có tính toán riêng.
Bọn họ có kẻ cao người thấp, người già người trẻ còn có việc làm ăn nuôi sống bản thân chỉ là cách thức khác với chúng tiên và phàm nhân.
Lục Giản vẫn đeo mặt nạ như thường, bên tay nắm lấy tay nàng đi một cách chậm rãi để nàng nhìn ngắm xung quanh.
Tất cả những chúng quỷ và quan điện trên đường nhìn thấy hai người đều hành lễ trịnh trọng, Bạch Noãn thấy rõ trong mắt họ ngoài sợ hãi còn phần nhiều nhất là kính trọng.
Nàng lại nhìn hắn, trong lòng không thầm nghĩ bản thân sao có thể gả cho một người nắm trong tay quyền lực và quyền sinh sát như vậy.
Ở hành cung bên này lại có hai người âm thầm trao đổi sau đó nhanh chóng tách ra, Hạ Văn đi vài bước lại đau đầu đến nhăn mày.
Nội thương lần trước vừa mới lành thì chàng ta lại luyện chân đan khiến cho cơ thể nhất thời không chịu nổi gây ra một số biến chứng.
Nhưng chàng ta lại thấy rất đáng, bằng việc bây giờ thoải mái di chuyển trong và ngoài Tu La điện này mà không ai nghi ngờ.
Vụt
Thư truyền tin bằng giao thức nội dung đại khái làm Hạ Văn thay đổi sắc mặt.
#
Lúc đưa Bạch Noãn trở về thì chuyện Lục Giản giao cho Lạc Dật cũng hoàn thành, hắn lại để một đứa bé đến làm bạn với nàng.
Đứa nhỏ này mặt mũi lạnh tanh không hề giống những đứa trẻ bình thường, nó nhìn Bạch Noãn từ cảnh giác sang không để vào mắt.
Bạch Noãn: "....."
Đặc điểm của linh thú là lòng chung thành hết mực, ngoài chủ nhân của nó ra bất cứ ai nó cũng không để vào mắt.
Nhưng hiện tại hoá người ít ra đã có lương tri, Lục Giản cũng dặn dò nó bảo vệ nàng cho nên nó sẽ không quên nhiệm vụ của mình.
"Đệ muốn ăn không?"
Là một cái bánh ngọt
Nó vừa muốn cự tuyệt vừa mở miệng ra thì đã bị nhét vào, nhìn lại Bạch Noãn còn cười thật tươi.
"Người......"
"Rất ngon phải không?"
Từ xa xưa nó đi theo Lục Giản không ăn thịt thần tiên yêu ma thì hấp thu khí tức để sống, chưa từng dùng qua mấy thứ thức ăn này nên không biết ngon là thế nào.
Chẳng qua vừa nếm phải vị cũng cho là ăn được.
Bạch Noãn lại rất thân thiết bẹo má nó
"Đệ thật đáng yêu a"
Linh thú sống mấy trăm năm sức mạnh vô biên lại hoá hình như nó dường như trong mắt nàng chỉ là đứa trẻ không kém.
Trong gian phòng linh lung đồ sộ khác hiện hữu rõ tứ trụ lần lượt đứng dưới sảnh, Diêm Đế ngồi trên toạ vàng nhìn "người" đã được phục dung mạo.
Tư chất tầm thường không có gì nổi trội, hoàn toàn là phàm nhân nhưng cứ phải xuất hiện ở địa phận của hắn, rồi lại bị đám tứ đẩu ăn thịt.
Vũ Kỳ: "Chúng ta không thể xuống nhân gian hỏi từng người về kẻ này là ai"
Lạc Dật: "Có khi nào kẻ này do bọn tứ đẩu mang theo bên người lúc nhịn không nổi lại ăn mất"
Vô Chức: "Nếu nói hắn ở phía đông nam vực đã lâu sao bọn quỷ sai không phát hiện ra mà bẩm tẩu"
Một lời nói ra ai cũng hiểu, nếu phát hiện ra mà không báo chính là cần che giấu người này tức là có kẻ gian tế, còn hoàn toàn không để quỷ sai phát hiện ra thì chính là kẻ này không bình thường.
Tư Vũ lại hướng Diêm Đế ở trên cao nói
"Người đã phát hiện ra gì sao?"
Hắn nhấc tay, một chiếc vòng bay ra giữa không trung lọt vào tay Tư Vũ, ba người còn lại cũng tự động đến xem.
Tư Vũ: "Vòng ẩn thân"
Công dụng của chiếc vòng này rất thần kỳ, dù là yêu ma quỷ quái phàm nhân hay tiên nhân một khi đã đeo vào liền có thể ẩn giấu đi chính bản thân mình mà không ai phát hiện.
Để phát hiện được cũng phải là người có năng lực thường thừa hoặc kẻ đeo nó đã để lộ sơ hở.
Vô Chức: "Vật của tiên giới sao lại để người phàm có được như vậy, kẻ này đeo vào trong thời gian dài mà không phản phệ sao?"
Diêm Đế: "Hắn có tiên khí hộ thể"
Một câu làm cả bốn người trực tiếp ngớ ra, vậy kẻ này là tiên nhân hay phàm nhân?
Tư Vũ: "Ý của người là kẻ này nửa người nửa tiên"
Đoán không sai
Nếu kẻ này là quỷ thì chỉ cần trà trộn vào đám quỷ sai là được, nếu là tiên nhân thì trực tiếp gϊếŧ đám quỷ sai, chỉ tiếc kẻ này là bán người bán tiên chỉ có tiên khí hộ thể mới đeo được chiếc vòng ngoài ra chẳng làm gì được.
Một kẻ như vậy đến địa phận tu la làm gì?
Mọi người đều biết trong lòng Diêm Đế ắt hẳn đã có tính toán riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.