Chương 8
Ly Yu
14/10/2022
Trong sơn động ẩm ướt tăm tối lại có một đốm lửa nhen nhóm, bọn người bên trong nhìn bề ngoài là hoà thượng nhưng cách nói năng cử chỉ thể hiện đều dung tục.
Người nào cũng hung hãn trên trán còn có một chấm đỏ, gặm được hết miếng thịt lại keo kiệt quẳng sang cho đám mãnh thú ở bên kia liếʍ ɭáρ.
"Thịt người này có chút dai"
"Vậy ngươi chừa lại cho lão đây"
Người ư? Chốn biệt danh này đào đâu ra người, xem ra không chỉ gϊếŧ quỷ sai còn ăn thịt người.
Lục Giản nhìn bốn tên hoà thượng không ra người không ra tiên giống nhau từ quần áo đến trượng cầm tay.
Đến đây vì cớ gì? Không thể nào không biết đây là địa phận Tu La.
Thiếu niên xuất hiện không tiếng động đám người kia cũng không phát hiện, với tu vi của bọn họ có thể đọ lại Diêm Đế ư?
"Thịt người này các người lấy ở đâu ra?"
Giọng nói lạnh tanh của Lục Giản làm đám người xoay mặt về hướng hắn, trước mặt bọn họ là thiếu niên đẹp đẽ như tranh trên người không có chút dục niệm.
So với những kẻ khoác áo cà sa như bọn họ càng giống người tu đạo hơn.
"Chà, đâu ra một tiểu tử đứng ở đây nghe lén"
"Bần tăng vẫn còn đói, ngươi xuất hiện rất đúng lúc"
"Muốn hỏi thì vào bụng bọn ta ắt có câu trả lời"
Chỉ thấy thiếu niên nhếch môi quỷ dị
Tên hoà thượng huýt một cái, lũ mãnh thú nhe răng gầm lên lao đến chỗ Lục Giản còn chưa đến gần thì đều tan xương nát thịt.
Những mãnh thịt vụng cùng tứ chi đều bay đến chỗ bọn họ.
Bốn tên liền cầm trượng lao vào thành thục múa vài quyền thay nhau duy trì hình tròn tấn công nhưng không ngờ thiếu niên nhẹ như tơ hồng mà tránh được hết.
Không những vậy còn bị trúng chiêu của Lục Giản, bốn người vây một bay lượn một vòng ra đến bão tuyết bên ngoài.
Điều lạ chính là tấn công càng nhiều thì hắn lại luôn tránh né, xem ra không thể chỉ như thế có thể thu phục được.
Lúc đã thấm mệt liền tụ lại một góc nhăm nhe đánh giá thiếu niên.
"Sư huynh làm sao bây giờ? Tên này không giống hạng tầm thường"
Gã nhìn Lục Giản thờ ơ lạnh nhạt mà hét lên
"Mở trận"
Ba tên còn lại liền tự động tách thành từng góc riêng vây Lục Giản ở tứ phía, trượng trong tay dùng lực cấm sâu xuống lòng đất, bỗng chốc cả thân trượng đều phát sáng.
Hắn tâm tình bất động nhìn từng người ngồi thiền chấp tay niệm chú, dần dần một vòng bùa chú xuất hiện thắt chặt ở giữa nơi thiếu niên đang đứng.
Hoá ra đây là Tứ đẩu trận
Càng lúc càng nhanh, dây bùa chú quấn chặt cả người hắn không một kẻ hở, xung quanh bão táp che mắt người.
Chấm đỏ trên trán bốn kẻ liền ra hiệu, tên hoà thượng được gọi là sư huynh bay lên đỉnh góc đánh một phần công lực vào.
Ba tên còn lại dùng phép đánh vào trong trận, tên hoà thượng sư huynh vừa hạ người xuống đất thì ở giữa trận liền có tiếng nổ lớn.
Bốn gã cười lớn, quả nhiên gặp phải trận pháp này đừng nói người thường đến cả tiên nhân còn phải tan xác mất đi hồn phách.
Nụ cười ngặt nghẽo liền trở nên méo mó khi làn khói trong trận qua đi bóng hình thiếu niên vẫn nguyên dạng ở đó.
"Không....không..thể nào"
"Làm sao....mà hắn có thể"
Bản thân mỗi gã như gặp phải quỷ nhưng không hề biết đây là đế vương của loài quỷ, là Diêm Đế sát phạt trên trời dưới đất người người khϊếp sợ.
Vốn dĩ trước kia Lục Giản có nghe Lạc Dật nói đến trận pháp Tứ đẩu, tương truyền là bốn người khởi động sẽ nhắm đến những kẻ bọn chúng muốn gϊếŧ, dùng bùa chú phù phép tăng cường trận pháp công phá mạnh nhất ép kẻ địch không đường lui chết trong đó.
Có điều mỗi lần chúng hành sự đều là một bộ dạng khác nhau, cho nên rất khó xác định độ chính xác.
Hiện tại Lục Giản cũng biết tại sao tứ trụ của Tu La chưa bao giờ chạm trán với bọn người này, chính vì năng lực của chúng có hạn không thể bì kịp với tứ trụ.
Chứ đừng nói là Diêm Đế như hắn đứng nghiễm nhiên ở đây.
Tình hình hiện tại bọn họ muốn bỏ công lực ra để khởi động lại trận pháp một lần nữa, tiếc rằng lần này thiếu niên không còn đứng yên bất động.
Đánh một chưởng xuống thì bốn cây trượng đều tan tác như gỗ bị chẻ, thêm một lần viết chú thuật của thiếu niên đều dồn bốn gã vào trận.
Cả đám nhao nhao dùng phép thoát ra nhưng không tài nào mở được kết giới, còn chưa xong thì một cái phất tay của Lục Giản rải trò cốt ban đầu thu thập được vào trận.
Tức thì quỷ khí bao trùm u ám
Chẳng biết hồn phách của quỷ sai từ đâu kéo tới, từ kẻ không đầu đến không còn đủ tứ chi hay một cái đầu trơ trọi nhào vào gặm lấy bọn họ như thịt ngon thượng hạng.
Mắt của một gã bị gặm ra lăn lon lóc còn thấy rõ tơ máu trong đó.
Hoà thượng ư? Đến lúc này chỉ có thể niệm phật.
Người nào cũng hung hãn trên trán còn có một chấm đỏ, gặm được hết miếng thịt lại keo kiệt quẳng sang cho đám mãnh thú ở bên kia liếʍ ɭáρ.
"Thịt người này có chút dai"
"Vậy ngươi chừa lại cho lão đây"
Người ư? Chốn biệt danh này đào đâu ra người, xem ra không chỉ gϊếŧ quỷ sai còn ăn thịt người.
Lục Giản nhìn bốn tên hoà thượng không ra người không ra tiên giống nhau từ quần áo đến trượng cầm tay.
Đến đây vì cớ gì? Không thể nào không biết đây là địa phận Tu La.
Thiếu niên xuất hiện không tiếng động đám người kia cũng không phát hiện, với tu vi của bọn họ có thể đọ lại Diêm Đế ư?
"Thịt người này các người lấy ở đâu ra?"
Giọng nói lạnh tanh của Lục Giản làm đám người xoay mặt về hướng hắn, trước mặt bọn họ là thiếu niên đẹp đẽ như tranh trên người không có chút dục niệm.
So với những kẻ khoác áo cà sa như bọn họ càng giống người tu đạo hơn.
"Chà, đâu ra một tiểu tử đứng ở đây nghe lén"
"Bần tăng vẫn còn đói, ngươi xuất hiện rất đúng lúc"
"Muốn hỏi thì vào bụng bọn ta ắt có câu trả lời"
Chỉ thấy thiếu niên nhếch môi quỷ dị
Tên hoà thượng huýt một cái, lũ mãnh thú nhe răng gầm lên lao đến chỗ Lục Giản còn chưa đến gần thì đều tan xương nát thịt.
Những mãnh thịt vụng cùng tứ chi đều bay đến chỗ bọn họ.
Bốn tên liền cầm trượng lao vào thành thục múa vài quyền thay nhau duy trì hình tròn tấn công nhưng không ngờ thiếu niên nhẹ như tơ hồng mà tránh được hết.
Không những vậy còn bị trúng chiêu của Lục Giản, bốn người vây một bay lượn một vòng ra đến bão tuyết bên ngoài.
Điều lạ chính là tấn công càng nhiều thì hắn lại luôn tránh né, xem ra không thể chỉ như thế có thể thu phục được.
Lúc đã thấm mệt liền tụ lại một góc nhăm nhe đánh giá thiếu niên.
"Sư huynh làm sao bây giờ? Tên này không giống hạng tầm thường"
Gã nhìn Lục Giản thờ ơ lạnh nhạt mà hét lên
"Mở trận"
Ba tên còn lại liền tự động tách thành từng góc riêng vây Lục Giản ở tứ phía, trượng trong tay dùng lực cấm sâu xuống lòng đất, bỗng chốc cả thân trượng đều phát sáng.
Hắn tâm tình bất động nhìn từng người ngồi thiền chấp tay niệm chú, dần dần một vòng bùa chú xuất hiện thắt chặt ở giữa nơi thiếu niên đang đứng.
Hoá ra đây là Tứ đẩu trận
Càng lúc càng nhanh, dây bùa chú quấn chặt cả người hắn không một kẻ hở, xung quanh bão táp che mắt người.
Chấm đỏ trên trán bốn kẻ liền ra hiệu, tên hoà thượng được gọi là sư huynh bay lên đỉnh góc đánh một phần công lực vào.
Ba tên còn lại dùng phép đánh vào trong trận, tên hoà thượng sư huynh vừa hạ người xuống đất thì ở giữa trận liền có tiếng nổ lớn.
Bốn gã cười lớn, quả nhiên gặp phải trận pháp này đừng nói người thường đến cả tiên nhân còn phải tan xác mất đi hồn phách.
Nụ cười ngặt nghẽo liền trở nên méo mó khi làn khói trong trận qua đi bóng hình thiếu niên vẫn nguyên dạng ở đó.
"Không....không..thể nào"
"Làm sao....mà hắn có thể"
Bản thân mỗi gã như gặp phải quỷ nhưng không hề biết đây là đế vương của loài quỷ, là Diêm Đế sát phạt trên trời dưới đất người người khϊếp sợ.
Vốn dĩ trước kia Lục Giản có nghe Lạc Dật nói đến trận pháp Tứ đẩu, tương truyền là bốn người khởi động sẽ nhắm đến những kẻ bọn chúng muốn gϊếŧ, dùng bùa chú phù phép tăng cường trận pháp công phá mạnh nhất ép kẻ địch không đường lui chết trong đó.
Có điều mỗi lần chúng hành sự đều là một bộ dạng khác nhau, cho nên rất khó xác định độ chính xác.
Hiện tại Lục Giản cũng biết tại sao tứ trụ của Tu La chưa bao giờ chạm trán với bọn người này, chính vì năng lực của chúng có hạn không thể bì kịp với tứ trụ.
Chứ đừng nói là Diêm Đế như hắn đứng nghiễm nhiên ở đây.
Tình hình hiện tại bọn họ muốn bỏ công lực ra để khởi động lại trận pháp một lần nữa, tiếc rằng lần này thiếu niên không còn đứng yên bất động.
Đánh một chưởng xuống thì bốn cây trượng đều tan tác như gỗ bị chẻ, thêm một lần viết chú thuật của thiếu niên đều dồn bốn gã vào trận.
Cả đám nhao nhao dùng phép thoát ra nhưng không tài nào mở được kết giới, còn chưa xong thì một cái phất tay của Lục Giản rải trò cốt ban đầu thu thập được vào trận.
Tức thì quỷ khí bao trùm u ám
Chẳng biết hồn phách của quỷ sai từ đâu kéo tới, từ kẻ không đầu đến không còn đủ tứ chi hay một cái đầu trơ trọi nhào vào gặm lấy bọn họ như thịt ngon thượng hạng.
Mắt của một gã bị gặm ra lăn lon lóc còn thấy rõ tơ máu trong đó.
Hoà thượng ư? Đến lúc này chỉ có thể niệm phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.