Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân
Chương 3
A Nào
18/07/2024
Ta trầm tĩnh lại, thở phào một hơi, hỏi hắn: "Ngươi cũng là sợ đắng, mới không muốn uống thuốc đúng không?"
Tống Nghi Đình vẫn còn đang khó thở, sâu thở gấp, có nhiều ý vị nhìn ta một hồi, nói: "Không phải."
"Vậy chúng ta không giống nhau rồi. Ta không thích uống thuốc là bởi vì thuốc đắng. Sau khi uống xong trong miệng hơn nửa ngày đều là vị đắng, ăn cái gì đều không thấy ngon. Nhưng mà nương ta có rát nhiều biện pháp, bà ấy sẽ làm mứt quả cho ta. Uống một ngụm thuốc, ăn một viên mứt hoa quả, liền sẽ không đắng như vậy nữa." Ta hiếu kì, "Ngươi không có mứt hoa quả sao?"
Tống Nghi Đình lắc đầu.
Hắn còn đang khục khục ho, không có bỏ qua lời nói của ta.
Ta có chút gấp, tiến tới, học biện pháp của nương, vuốt n.g.ự.c giúp Tống Nghi ĐÌnh thuận khí.
Hắn ho xong, mắt đỏ sừng cản ta: "Cách ta xa một chút."
"Không."
Có lẽ là biện pháp của ta hữu dụng, hắn ho yếu dần, cả người cảm giác tốt hơn nhiều.
Ta cứ đứng mà vuốt khí cho hắn vậy có chút khó chịu, dứt khoát ngồi quỳ chân, tựa ở bên cạnh thân hắn. Ta vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Ngươi vì cái gì không uống thuốc vậy?"
Tống Nghi Đình giống như rất ghét việc ta động đến hắn, đưa tay tránh đi: "Không muốn uống."
"Vì cái gì?"
Hắn có chút buồn bực, dù sao cũng là nam tử, cho dù là ngã bệnh, sức lực đẩy tay ta ra vẫn là không nhỏ: "Đừng quấy rầy ta, ta cho ngươi đi phòng sát vách ngủ. Hiện tại, lập tức, ra ngoài."
Sau một trận ho khan không hề nhẹ hắn đã khôi phục lại như bình thường, thế nhưng vừa nói mặt vừa đỏ lên, mà thái dương có chút mồ hôi, bộ dáng rất khác thường.
"Không uống thuốc bệnh tình sẽ tăng thêm, sẽ......" chữ biểu lộ cho điềm xấu chuẩn bị ra miệng, ta tị huý, không có nói ra.
Tống Nghi Đình cắn răng, ta chưa kịp nói hết câu đã tiếp lời: "Phải, ta chính là muốn chết. Thay vì nằm đây mặc cho người ta sắp xếp, bị bệnh đau nhức tra tấn, lại ở trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời này hết quãng đời còn lại này, ta còn không bằng đi chết đi."
Bộ dạng của hắn đẹp như vậy nhưng khi nổi giận lên cũng đáng sợ quá.
Ta bị quát lớn thì đứng im tại chỗ chỗ, nửa ngày không biết nên khuyên hắn như thế nào. Hắn nổi giận mọt trận xong, chợt mấy phần tỉnh táo, nhìn về phía ta, lại lần nữa nói: "Cách cái tên phế nhân là ta xa xa một chút."
So với phủ tướng quân danh môn vọng tộc, ta tuy là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng là được cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, chưa từng bị ai đối xử hung ác như thế bao giờ. Ta ủy khuất vô cùng: "Ngươi không thể chết." Mắt của ta rưng rưng nhìn hắn, "Ngươi c.h.ế.t rồi, ta chính là quả phụ."
Ta vừa nói nước mắt liền trào ra: "Ta còn chưa đầy mười lăm tuổi, không muốn làm tiểu quả phụ."
Tống Nghi ĐÌnh sửng sốt, hồng hộc thở phì phò, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi
Ta bận bịu cả ngày, đói bụng một ngày, trong lòng càng không thoải mái: "Nương ta kể, đã ta gả tới đây rồi, liền phải chăm sóc ngươi thật tốt. Ta là vợ ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ta phải đối tốt với ngươi."
Tống Nghi Đình lên tiếng: "Nương ngươi còn nói cái gì?"
"Nương ta còn nói, ta đến đây phải nghe lời ngươi, đến thay ngươi quản lý tốt chuyện nội trạch, còn phải...... Còn phải......" Ta cầm bông hoa trước mắt, ấp a ấp úng.
"Còn phải cái gì?"
"Còn phải s.i.n.h d.ụ.c dòng dõi cho ngươi nữa."
Tống Nghi Đình không nói chuyện, nửa ngày sau, đưa tay xoa lên mặt lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa."
Tay của hắn rất gầy, lại rất lớn, lòng bàn tay có thể nâng hơn phân nửa khuôn mặt của ta. Ta ngượng ngùng tránh một chút, thình lình nước mắt rớt xuống lòng bàn tay hắn.
Ta thấp giọng: "Khóc lên nhìn càng xấu hơn, ngươi càng cảm thấy ghét bỏ ta."
Hắn chậm rãi nhìn ta, sau một lúc lâu, cười: "Ngươi không xấu."
"Vậy tại sao ngươi đuổi ta đi phòng sát vách ngủ?"
Tống Nghi Đình lau khô nước mắt trên mặt ta, thu tay lại: "Cái phòng này chật chội, ta sợ ngươi ngủ không ngon."
"Không sợ, phòng của ta tại nhà mẹ đẻ cũng nhỏ thôi chứ không lớn như thế này."
"Ta không phải nói chuyện đó."
Ta vò vò góc áo: "Ta biết." Giọng ta hạ thấp đến mức khó mà nghe được, "Ta không quấn ngươi, chuyện phu thê, chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói."
Tống Nghi Đình vẫn còn đang khó thở, sâu thở gấp, có nhiều ý vị nhìn ta một hồi, nói: "Không phải."
"Vậy chúng ta không giống nhau rồi. Ta không thích uống thuốc là bởi vì thuốc đắng. Sau khi uống xong trong miệng hơn nửa ngày đều là vị đắng, ăn cái gì đều không thấy ngon. Nhưng mà nương ta có rát nhiều biện pháp, bà ấy sẽ làm mứt quả cho ta. Uống một ngụm thuốc, ăn một viên mứt hoa quả, liền sẽ không đắng như vậy nữa." Ta hiếu kì, "Ngươi không có mứt hoa quả sao?"
Tống Nghi Đình lắc đầu.
Hắn còn đang khục khục ho, không có bỏ qua lời nói của ta.
Ta có chút gấp, tiến tới, học biện pháp của nương, vuốt n.g.ự.c giúp Tống Nghi ĐÌnh thuận khí.
Hắn ho xong, mắt đỏ sừng cản ta: "Cách ta xa một chút."
"Không."
Có lẽ là biện pháp của ta hữu dụng, hắn ho yếu dần, cả người cảm giác tốt hơn nhiều.
Ta cứ đứng mà vuốt khí cho hắn vậy có chút khó chịu, dứt khoát ngồi quỳ chân, tựa ở bên cạnh thân hắn. Ta vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Ngươi vì cái gì không uống thuốc vậy?"
Tống Nghi Đình giống như rất ghét việc ta động đến hắn, đưa tay tránh đi: "Không muốn uống."
"Vì cái gì?"
Hắn có chút buồn bực, dù sao cũng là nam tử, cho dù là ngã bệnh, sức lực đẩy tay ta ra vẫn là không nhỏ: "Đừng quấy rầy ta, ta cho ngươi đi phòng sát vách ngủ. Hiện tại, lập tức, ra ngoài."
Sau một trận ho khan không hề nhẹ hắn đã khôi phục lại như bình thường, thế nhưng vừa nói mặt vừa đỏ lên, mà thái dương có chút mồ hôi, bộ dáng rất khác thường.
"Không uống thuốc bệnh tình sẽ tăng thêm, sẽ......" chữ biểu lộ cho điềm xấu chuẩn bị ra miệng, ta tị huý, không có nói ra.
Tống Nghi Đình cắn răng, ta chưa kịp nói hết câu đã tiếp lời: "Phải, ta chính là muốn chết. Thay vì nằm đây mặc cho người ta sắp xếp, bị bệnh đau nhức tra tấn, lại ở trong căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời này hết quãng đời còn lại này, ta còn không bằng đi chết đi."
Bộ dạng của hắn đẹp như vậy nhưng khi nổi giận lên cũng đáng sợ quá.
Ta bị quát lớn thì đứng im tại chỗ chỗ, nửa ngày không biết nên khuyên hắn như thế nào. Hắn nổi giận mọt trận xong, chợt mấy phần tỉnh táo, nhìn về phía ta, lại lần nữa nói: "Cách cái tên phế nhân là ta xa xa một chút."
So với phủ tướng quân danh môn vọng tộc, ta tuy là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, nhưng cũng là được cha mẹ nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, chưa từng bị ai đối xử hung ác như thế bao giờ. Ta ủy khuất vô cùng: "Ngươi không thể chết." Mắt của ta rưng rưng nhìn hắn, "Ngươi c.h.ế.t rồi, ta chính là quả phụ."
Ta vừa nói nước mắt liền trào ra: "Ta còn chưa đầy mười lăm tuổi, không muốn làm tiểu quả phụ."
Tống Nghi ĐÌnh sửng sốt, hồng hộc thở phì phò, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi
Ta bận bịu cả ngày, đói bụng một ngày, trong lòng càng không thoải mái: "Nương ta kể, đã ta gả tới đây rồi, liền phải chăm sóc ngươi thật tốt. Ta là vợ ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ta phải đối tốt với ngươi."
Tống Nghi Đình lên tiếng: "Nương ngươi còn nói cái gì?"
"Nương ta còn nói, ta đến đây phải nghe lời ngươi, đến thay ngươi quản lý tốt chuyện nội trạch, còn phải...... Còn phải......" Ta cầm bông hoa trước mắt, ấp a ấp úng.
"Còn phải cái gì?"
"Còn phải s.i.n.h d.ụ.c dòng dõi cho ngươi nữa."
Tống Nghi Đình không nói chuyện, nửa ngày sau, đưa tay xoa lên mặt lau nước mắt cho ta: "Đừng khóc nữa."
Tay của hắn rất gầy, lại rất lớn, lòng bàn tay có thể nâng hơn phân nửa khuôn mặt của ta. Ta ngượng ngùng tránh một chút, thình lình nước mắt rớt xuống lòng bàn tay hắn.
Ta thấp giọng: "Khóc lên nhìn càng xấu hơn, ngươi càng cảm thấy ghét bỏ ta."
Hắn chậm rãi nhìn ta, sau một lúc lâu, cười: "Ngươi không xấu."
"Vậy tại sao ngươi đuổi ta đi phòng sát vách ngủ?"
Tống Nghi Đình lau khô nước mắt trên mặt ta, thu tay lại: "Cái phòng này chật chội, ta sợ ngươi ngủ không ngon."
"Không sợ, phòng của ta tại nhà mẹ đẻ cũng nhỏ thôi chứ không lớn như thế này."
"Ta không phải nói chuyện đó."
Ta vò vò góc áo: "Ta biết." Giọng ta hạ thấp đến mức khó mà nghe được, "Ta không quấn ngươi, chuyện phu thê, chờ ngươi khỏi bệnh rồi lại nói."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.