Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân
Chương 6
A Nào
18/07/2024
"Ngươi thích kiểu như thế nào, ta đến mai bắt đầu tìm kiếm cho ngươi." Ta buông thõng mắt, gãi gãi mũi nói.
Tống Nghi Đình sai khiến ta: "Ngươi bón thuốc cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Người này càng ngày càng lợi hại. Đêm động phòng còn mở miệng mắng người khác coi hắn là phế nhân, bây giờ bệnh tình chuyển biến tốt, ngược lại muốn làm phế nhân thật sự hay gì?.
Ta không tình nguyện xuống giường, bưng chén thuốc tiến tới, một ngụm lại một ngụm cho hắn uống.
Ta cho hắn uống thuốc nhưng không để tâm, khoé môi hắn dính lấy dược trấp ta cũng lười lau. Hắn duỗi lưỡi l.i.ế.m một cái, hỏi ta: "Thật đắng. Lần trước mứt quả nàng cầm về từ nhà mẹ đẻ đâu?"
"Không còn."
"Ta nghe nhạc mẫu đại nhân nói, rất nhiều, làm sao nhanh như vậy liền không còn nữa rồi?"
"Ngươi ăn quá nhanh, không còn mà ăn nữa."
"A." Lại miếng tiếp theo, hắn lại hỏi, "Nàng sẽ không ăn trộm của ta đấy chứ?"
Mắt thấy chén thuốc cạn đáy, ta rốt cục được giải thoát. Cầm chén trả về, ta lườm hắn một chút: "Ta không có!"
Tống Nghi Đình lên tiếng mắng: "Gan càng lúc càng lớn, dám như thế trừng tướng công của mình."
Ta chui vào trong chăn: "Cùng Nguyệt Như uống chút rượu, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, ta nghỉ ngơi trước."
Tống Nghi Đình đưa tay kéo ta từ trong chăn ra: "Còn sớm, nàng ban ngày đã ngủ nhiều một canh giờ, lúc này mà ngủ tiếp, trời chưa sáng nàng lại giày vò ta."
Ta đúng là có chút giày vò hắn.
Sau đêm động phòng, ta xác thực dáp ứng yêu cầu của Tống Nghi Đình dọn sang phòng sát vách, nhưng nếu như thấy thân thể hắn chuyển biến không tốt, ta sẽ đi qua cùng hắn. Trong đêm, ta tỉnh dậy, sẽ trằn trọc không ngừng. Tống Nghi Đình rất thính ngủ, ta động một chút liền tỉnh ngay.
Ta chui thẳng vào trong chăn: "Không, ta muốn nghỉ ngơi."
Hắn đi đứng không tốt, nhưng khí lực lại rất lớn, duỗi hai tay ôm ta, ôm ta gọn ở trong khuỷu tay.
"Nương tử, nàng còn chưa lau thân thể cho vi phu đâu." Hắn tựa ở bên cạnh thân ta nói. "Gọi người bên ngoài lau cho ngươi. Trong nội viện nhiều người hầu hạ như vậy, trước khi ta gả tới, nhị gia ngươi không tắm rửa, không lau hay sao?"
"Bọn hắn làm không có tâm."
Ta xoay người, mặt hướng hắn: "Ta cũng không có tâm......" Chóp mũi sát chóp mũi chạm nhau, Tống Nghi Đình cùng ta cách nhau không đến nửa tấc. Quanh người hắn rất nóng, liền hô hấp cũng là nóng, đều phả vào trên mặt ta.
Ngoài ý muốn cử động, cũng làm hai người run lên một hồi lâu.
Tống Nghi Đình không có ý định rời đi, dán lên mặt của ta nói: "Rượu nàng uống thơm quá, là rượu ủ lâu năm được Hoàng thượng ngự tứ cho phụ thân phải không?"
Ta nhìn cái mũi của hắn: "Thật thính."
Hắn tiếc nuối nói: "Ta mong nhớ hương vị này đã bao nhiêu năm, thật muốn nếm thử."
"Không thể uống."
Thái y liên tục căn dặn, không thể uống rượu, không thể làm chuyện phòng the.
Tống Nghi Đình nhìn chằm chằm vào môi ta: "Nếm thử trong miệng nàng, cũng không được sao?"
Ta nhìn ánh mắt của hắn mà đỏ mặt, đang nghĩ làm sao tránh thoát, thì vang lên tiếng đập cửa.
Tống Nghi Đình không kiên nhẫn: "Ai?"
"Nhị gia, phu nhân sai nô tài đến hỏi, Nhị nãi nãi thân thể có tốt không? Nhị nãi nãi uống rượu, phu nhân lệnh nô tài đưa canh bổ cho dạ dày đến."
Tâm trạng tốt của Tống Nghi Đình tan biến: "Không cần."
Âm thanh của nha hoàn ngoài cửa run lên: "Nhị gia, phu nhân còn bàn giao, muốn nhị gia nhớ kỹ lời thái y căn dặn, nhớ phải uống thuốc."
Một câu hàm chứa bao nhieu hàm ý, nhắc nhở Tống Nghi Đình rằng hắn vẫn là bệnh nhân, cần tuân theo lời dặn của thái y.
Tống Nghi Đình sai khiến ta: "Ngươi bón thuốc cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Người này càng ngày càng lợi hại. Đêm động phòng còn mở miệng mắng người khác coi hắn là phế nhân, bây giờ bệnh tình chuyển biến tốt, ngược lại muốn làm phế nhân thật sự hay gì?.
Ta không tình nguyện xuống giường, bưng chén thuốc tiến tới, một ngụm lại một ngụm cho hắn uống.
Ta cho hắn uống thuốc nhưng không để tâm, khoé môi hắn dính lấy dược trấp ta cũng lười lau. Hắn duỗi lưỡi l.i.ế.m một cái, hỏi ta: "Thật đắng. Lần trước mứt quả nàng cầm về từ nhà mẹ đẻ đâu?"
"Không còn."
"Ta nghe nhạc mẫu đại nhân nói, rất nhiều, làm sao nhanh như vậy liền không còn nữa rồi?"
"Ngươi ăn quá nhanh, không còn mà ăn nữa."
"A." Lại miếng tiếp theo, hắn lại hỏi, "Nàng sẽ không ăn trộm của ta đấy chứ?"
Mắt thấy chén thuốc cạn đáy, ta rốt cục được giải thoát. Cầm chén trả về, ta lườm hắn một chút: "Ta không có!"
Tống Nghi Đình lên tiếng mắng: "Gan càng lúc càng lớn, dám như thế trừng tướng công của mình."
Ta chui vào trong chăn: "Cùng Nguyệt Như uống chút rượu, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, ta nghỉ ngơi trước."
Tống Nghi Đình đưa tay kéo ta từ trong chăn ra: "Còn sớm, nàng ban ngày đã ngủ nhiều một canh giờ, lúc này mà ngủ tiếp, trời chưa sáng nàng lại giày vò ta."
Ta đúng là có chút giày vò hắn.
Sau đêm động phòng, ta xác thực dáp ứng yêu cầu của Tống Nghi Đình dọn sang phòng sát vách, nhưng nếu như thấy thân thể hắn chuyển biến không tốt, ta sẽ đi qua cùng hắn. Trong đêm, ta tỉnh dậy, sẽ trằn trọc không ngừng. Tống Nghi Đình rất thính ngủ, ta động một chút liền tỉnh ngay.
Ta chui thẳng vào trong chăn: "Không, ta muốn nghỉ ngơi."
Hắn đi đứng không tốt, nhưng khí lực lại rất lớn, duỗi hai tay ôm ta, ôm ta gọn ở trong khuỷu tay.
"Nương tử, nàng còn chưa lau thân thể cho vi phu đâu." Hắn tựa ở bên cạnh thân ta nói. "Gọi người bên ngoài lau cho ngươi. Trong nội viện nhiều người hầu hạ như vậy, trước khi ta gả tới, nhị gia ngươi không tắm rửa, không lau hay sao?"
"Bọn hắn làm không có tâm."
Ta xoay người, mặt hướng hắn: "Ta cũng không có tâm......" Chóp mũi sát chóp mũi chạm nhau, Tống Nghi Đình cùng ta cách nhau không đến nửa tấc. Quanh người hắn rất nóng, liền hô hấp cũng là nóng, đều phả vào trên mặt ta.
Ngoài ý muốn cử động, cũng làm hai người run lên một hồi lâu.
Tống Nghi Đình không có ý định rời đi, dán lên mặt của ta nói: "Rượu nàng uống thơm quá, là rượu ủ lâu năm được Hoàng thượng ngự tứ cho phụ thân phải không?"
Ta nhìn cái mũi của hắn: "Thật thính."
Hắn tiếc nuối nói: "Ta mong nhớ hương vị này đã bao nhiêu năm, thật muốn nếm thử."
"Không thể uống."
Thái y liên tục căn dặn, không thể uống rượu, không thể làm chuyện phòng the.
Tống Nghi Đình nhìn chằm chằm vào môi ta: "Nếm thử trong miệng nàng, cũng không được sao?"
Ta nhìn ánh mắt của hắn mà đỏ mặt, đang nghĩ làm sao tránh thoát, thì vang lên tiếng đập cửa.
Tống Nghi Đình không kiên nhẫn: "Ai?"
"Nhị gia, phu nhân sai nô tài đến hỏi, Nhị nãi nãi thân thể có tốt không? Nhị nãi nãi uống rượu, phu nhân lệnh nô tài đưa canh bổ cho dạ dày đến."
Tâm trạng tốt của Tống Nghi Đình tan biến: "Không cần."
Âm thanh của nha hoàn ngoài cửa run lên: "Nhị gia, phu nhân còn bàn giao, muốn nhị gia nhớ kỹ lời thái y căn dặn, nhớ phải uống thuốc."
Một câu hàm chứa bao nhieu hàm ý, nhắc nhở Tống Nghi Đình rằng hắn vẫn là bệnh nhân, cần tuân theo lời dặn của thái y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.