Chương 18: Hai tên hám ăn
Toán Thư
22/04/2016
Trên đường trở về, nhị ca
nói cho Giang Tinh Thần biết, Mạt Hồng Tiêm mời hắn sáng mai qua đó,
cũng nói rõ là muốn hắn xử lý yêu thú Tuyết Trĩ.
Giang Tinh Thần nghe vậy có chút kinh ngạc, Tử Kinh Dong Binh Đoàn không phải có đầu bếp sao, sao lại tìm ta, chẳng lẽ... Ôm lòng tò mò đối với yêu thú, hắn hỏi:
- Nhị ca, chẳng lẽ thịt của yêu thú cũng có mùi tanh sao?
- Là thịt thì có mùi tanh thôi! Tuy nhiên cũng không phải là chính yếu! Quan trọng là... trong thịt của yêu thú có hàm chứa nguyên khí đã qua luyện hóa, có ích cực lớn đối với thân thể. Bất quá, trong quá trình làm món ăn, nấu thời gian dài sẽ làm cho nguyên khí tiêu tán, cần nắm giữ độ lửa cực tốt mới được... Cho nên lão đại mới bảo ta tới tìm đệ!
- Nguyên khí!
Giang Tinh Thần giật mình, lập tức nghĩ tới lá cây Vân Vụ đã làm cho Cảm Mẫn Trận phát triển, không khỏi có chút mong đợi.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, Giang Tinh Thần bình thản nói:
- Ta cũng không phải đầu bếp, đâu có thể nắm giữ độ lửa được đến nơi đến chốn như vậy, chỉ sợ Mạt đoàn trưởng phải thất vọng rồi!
Hắn đối với khống chế độ lửa cũng không có nắm chắc, sống lưng Kiếm Tích Trư hắn chỉ là dùng cách nướng, lần này vạn nhất làm thất bại, thì không chỉ là vấn đề mất mặt.
- Được rồi, Giang Lăng huynh đệ, chớ khiêm nhường a! Tay nghề đệ nướng thịt chúng ta đều nếm qua, ngoài cháy sém trong mềm độ lửa thật tốt, không tìm ngươi thì tìm ai! Trong mắt Tử Kinh Dong Binh Đoàn chúng ta, đệ chính là đầu bếp đệ nhất của Hồng Nguyên Thành!
- Ái chà!
Nghe nhị ca khen ngợi, mặc dù tố chất tâm lý của Giang Tinh Thần như vậy, đều cảm giác hai gò má nóng rần lên.
- Vậy được rồi! Ngày mai ta đi qua, bất quá ta cũng không dám bảo đảm, làm hỏng việc nhị ca đừng trách ta đấy!
Mắt thấy từ chối không được, Giang Tinh Thần chỉ đành đáp ứng.
- Hà hà! Dĩ nhiên ta sẽ không trách đệ, Tử Kinh Dong Binh Đoàn cũng không phải do ta định đoạt! Hết thảy đều là lão đại làm chủ, tính tình của nàng... đệ biết rồi đấy!
Nhị ca thấp giọng cười âm hiểm, nói.
Giang Tinh Thần co giật khóe miệng mấy cái, thân mình có chút căng lên, trong lòng hắn đối với bà tám bạo lực động một cái là chụp người nặng tay kia, quả thực có hơi sợ hãi.
Thấy vẻ mặt của Giang Tinh Thần, nhị ca mới vừa bị đá đang uất hận, cuối cùng cũng tiêu tán hơn phân nửa, vẻ đắc ý nhoáng một cái rồi biến mất.
Trầm mặc một lát, tâm tình thông thoáng nhị ca bất thình lình nhớ lại vừa rồi thử dò xét võ công của Giang Tinh Thần, liền hỏi:
- Giang Lăng, đệ bây giờ là tu vi gì! Xem trình độ bén nhạy của đệ vừa rồi, ít nhất cũng có trình độ Cường Thể tầng bảy chăng?
Giang Tinh Thần lắc lắc đầu, nói:
- Cái gì Cường Thể tầng bảy, ta hoàn toàn không biết võ công! Trước ăn trúng thuốc giả, tất cả tu vi đều bị phế đi!
- Hả?
Nhị ca kinh ngạc nhìn Giang Tinh Thần, quả thực khó có thể tin! Chuyện ăn trúng thuốc giả hắn có biết, đêm qua hết thảy về Giang Lăng bọn họ đã tìm hiểu rõ ràng, nhưng nếu nói tu vi bị phế đi, hắn tuyệt đối không tin, mới vừa rồi động thủ chính là chứng minh tốt nhất.
- Ta biết nhị ca không tin! Ngày mai ta đi ngành quản lý quý tộc giám định kích hoạt Nguyên Tuyền, huynh cùng đi với ta, đến lúc đó huynh sẽ biết, ta quả thật không biết võ công!
Giang Tinh Thần giải thích.
- Cái gì?
Nhị ca vẻ mặt khó tin càng đậm nét hơn:
- Đệ nói, đệ kích hoạt Nguyên Tuyền rồi ư?
- Đúng vậy!
Giang Tinh Thần nói dứt lời, quanh đầu đột nhiên nổi lên một tầng sóng gợn, sau đó nói:
- Ta cũng không biết tại sao, ăn trúng thuốc giả, phế đi tu vi, lại kích hoạt được Nguyên Tuyền!
- Là... Là thật!
Nhị ca sững sờ nhìn Giang Tinh Thần, môi mấp máy hồi lâu, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên:
- Trời cao bất công biết bao a! Không có tu vi đều có thể kích hoạt Nguyên Tuyền, ta đã là Cường Thể tầng chín, mà đã rất lâu không thể đột phá, chỉ có thể dựa vào dư ấm của gia tộc... Không sao, không sao! Ta chỉ là cảm khái một chút thôi!
Gào than một hồi, thấy Mị Nhi thật nhanh chạy tới bên cạnh Giang Tinh Thần, cảnh giác nhìn mình chằm chằm, hắn vội thu lại vẻ mặt, kẹp chặt hai chân, hơi khom người, lộ ra một nụ cười, liên tục xua tay.
Tôn Tam Cường ở trước mặt cũng xoay đầu lại, thấy một màn như vậy, lập tức không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Giang Tinh Thần cũng cố nín cười, giải thích:
- Vừa rồi ta có thể chu toàn cùng nhị ca, có khả năng là thân thể ta vốn có độ bén nhạy cao chăng...
Nhị ca có tin Giang Tinh Thần không biết võ công hay không, nhưng sau đó trên đường đi nhị ca cũng không hỏi thêm về vấn đề này, mà luôn cẩn thận dè chừng Mị Nhi.
Một đường về đến nhà, Tôn Tam Cường bảo bọn côn đồ đi cất đồ vật xong, đều đuổi đi tất cả! Giang Tinh Thần mời hai người vào nhà ngồi, chuẩn bị xong nước ấm, lúc này mới cùng Mị Nhi đi vào phòng bếp.
Múc nước, đốt lửa, làm mì... Tiểu nha đầu ở một bên trợ giúp, tò mò nhìn ca ca đùa nghịch nguyên liệu nấu ăn.
- Ca ca! Cái này là để làm gì, nướng bánh bột mì trắng sao?
Mị Nhi hỏi.
- Một hồi muội sẽ biết! Đưa dầu cho ta...
Làm xong bột mì, Giang Tinh Thần lấy ra một cây gỗ tròn, không có biện pháp, thế giới này không có chài cán bột.
Kéo bột thành sợi mì, chà dầu, cuốn tròn... viên lớn nhỏ đều đều, dùng gỗ tròn cán ra thành bánh tròn, sau đó vải lên một lớp mì làm mặt, vỗ bằng rồi cho vào trong nồi lớn đốt nóng.
Không bao lâu sau, mùi mì thơm đã bay ra, Mị Nhi không tự chủ vểnh cái miệng nhỏ nhắn.
Tấm bánh nướng thứ nhất ra lò, Giang Tinh Thần xé một miếng nhỏ, lập tức một luồng hơi nóng từ chỗ hổng toát ra ngoài.
- Mị Nhi, nếm thử xem thế nào?
Giang Tinh Thần đặt bánh ở bên miệng thổi thổi, đưa cho tiểu nha đầu.
- Cám ơn ca ca!
Mị Nhi nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, nhai mấy cái, lập tức mắt tròn xoe, sau đó ăn nốt miếng bánh còn lại, liên tục gật đầu với Giang Tinh Thần, trong lỗ mũi còn phát ra thanh âm ô ô.
- Ha ha!
Giang Tinh Thần cười một tràng, rồi tiếp tục nướng bánh áp chảo...
Trong phòng ngủ, Tôn Tam Cường cùng nhị ca ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ấm.
Trầm ngâm một lát, nhị ca nói với Tôn Tam Cường:
- Tiểu tam tử, ngươi đến gần Giang Lăng, rốt cuộc có mục đích gì?
Lúc này nhị ca, gương mặt nghiêm túc, cả người toát ra khí thế cường đại, so với trước đó quả thực như hai người khác nhau.
Tôn Tam Cường cảm giác áp lực trên người tăng gấp bội, tim đập nhanh hơn, hít thở đều có chút khó khăn, vội vàng nói:
- Nhị ca! Ta là thật lòng muốn kết giao với Giang Lăng! Tư tâm đương nhiên là có, chỉ là nhìn hắn thuận tay lấy ra hai cái bí phương, khẳng định trên người hắn còn có hàng, nếu hắn có thể để lộ ra, ta cũng thuận tiện chiếm chút ánh sáng!
- Ừm!
Khí thế trên người nhị ca giảm xuống, nhưng trên mặt vẫn còn nghiêm túc:
- Ngươi nghĩ như vậy là tốt nhất! Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu: ngàn vạn đừng đưa hắn liên lụy đến trong tranh đấu của huynh đệ tỷ muội mấy người các ngươi...
Thoáng dừng một chút, nhị ca hỏi:
- Ngươi biết tại sao lão đại chúng ta coi trọng hắn như vậy không?
Tôn Tam Cường chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu.
- Bởi vì hắn điều dưỡng tốt thân thể của tiểu thư Uyển Nhu!
Nhị ca nói ra đáp án.
- A! Uyển Nhu tiểu thư... nhị ca nói là...
Tôn Tam Cường đột nhiên lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Không sai! Nếu Giang Lăng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả thế lực ngầm Tôn gia các ngươi đều sẽ bị nhổ tận gốc! Ngươi biết đó, Hầu gia chỉ có một nữ nhi này!
Tôn Tam Cường trên trán toát mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu:
- Dạ dạ dạ... ta hiểu rồi, nhất định sẽ không làm liên lụy đến Giang thiếu gia...
Đúng lúc này, một mùi thịt vô cùng nồng đậm nhẹ bay vào phòng, nhị ca đang vẻ mặt nghiêm túc lập tức tan trong vô hình, dùng sức hít mũi một cái, hai mắt sáng rực lên.
Tôn Tam Cường nhẹ thở ra, ngay sau đó cũng bị mùi thịt hấp dẫn, không nhịn được nuốt ực xuống nước miếng trong miệng.
“Kẹt!”
Cửa phòng mở ra, Mị Nhi bưng một chồng bánh nướng đi đến để trên bàn, sau đó lại xoay người rời đi.
“Đây là thứ gì?” Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn chằm chằm bánh nướng một hồi, ánh mắt của nhị ca trước tiên sáng lên.
- Là món ăn Giang Lăng mới làm ra, mùi vị khẳng định không tệ!
Nói dứt lời, liền đưa tay chụp lấy một tấm bánh nướng.
Tôn Tam Cường lại không có ra tay, mà lộ vẻ mặt mừng rỡ. Giang Tinh Thần làm ra thực phẩm mới nhưng không có che giấu hắn, ý tứ đã rất rõ ràng: ta không có xem ngươi làm người ngoài.
Tôn Tam Cường không khỏi ánh mắt tỏa sáng, trong lòng mong đợi lớn hơn! Một khi nhận được Giang Tinh Thần trợ giúp, khẳng định hắn có thể nổi bật trong đám huynh đệ tỷ muội của mình!
- Nóng, nóng! A... Ngon quá!
Tiếng kêu của Nhị ca làm Tôn Tam Cường tỉnh thần lại. Ngẩng đầu, chỉ thấy nhị ca đang nhét một miếng bánh nướng vào miệng, vừa hà hơi thổi hơi nóng ra ngoài, vừa nhai trệu trạo, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Tôn Tam Cường chỉ cảm thấy lưỡi đầy nước dãi, cảm giác đói bụng tăng mạnh, tất cả tâm tư đều bị mỹ vị đuổi chạy, cũng đưa tay cầm lấy bánh nướng.
Đúng lúc này, Mị Nhi lại đẩy cửa đi vào, lần này trong tay bưng theo một cái nồi đất, để trên bàn.
Nhẹ nhàng mở cái nắp lên, liền tỏa ra một mùi thịt thơm nồng đậm.
Hai người đều dừng lại động tác, ánh mắt nhìn về phía Mị Nhi.
Chỉ thấy Mị Nhi đưa tay cầm lấy một tấm bánh nướng, từ trong nồi gắp ra cục thịt, đặt ngang trên miếng bánh, sau đó cuốn lại...
“Thì ra là phải ăn như vậy!” Nhìn Mị Nhi cắn bánh nướng cuốn thịt ăn ngon lành, Tôn Tam Cường lập tức làm theo. Nhị ca nhìn thấy thẳng mắt, cúi đầu nhìn miếng bánh còn lại trong tay mình thiếu một nửa, cảm giác mình đúng là một tên ngu dại đáng yêu...
Nửa tiếng sau, trong tiếng nguyền rủa khóc không ra nước mắt của Giang Tinh Thần, nhị ca dặn dò hắn ngày mai đến sớm, rồi cùng Tôn Tam Cường đứng dậy cáo từ, bụng no căng, lắc lư lắc lư đi ra cổng.
- Hám ăn, hai tên hám ăn!
Hai người đi xa, Giang Tinh Thần lên tiếng mắng to, 8 tấm bánh nướng, còn dư lại bảy cân thịt Kiếm Tích Trư, hắn chưa ăn miếng nào, gần như tất cả đều chui vào bụng hai tên hám ăn này. Nhị ca thân thể cường tráng, ăn nhiều chút cũng được đi, Tôn Tam Cường tên kia còm nhom, ở đâu ra có dạ dày lớn như vậy chứ!
- Ca ca, này!
Giang Tinh Thần đang rủa mắng, đột nhiên một miếng bánh kèm theo mấy cục thịt, đưa tới trước mặt hắn.
- Còn là muội muội tốt nhất, thương ta nhất!
Giang Tinh Thần đầy mặt cảm động, nhận lấy bánh dùng sức cắn một miếng.
- Hả? Bên trong tại sao là mì chưa chín... A! Giang Mị Nhi...
- Ca ca, đừng nóng giận! Vừa rồi muội làm thử, không biết chưa chín đâu...
Tiểu nha đầu vừa giải thích, vừa nhanh chân vọt vào phòng ngủ...
Bóng đêm dần vào khuya, sau khi rửa mặt, Giang Tinh Thần lên giường nằm bên cạnh Mị Nhi, rồi nhắm mắt lần nữa quan sát Cảm Mẫn Trận, tâm tình hết sức mừng rỡ.
Tác dụng gì khác còn không biết, nhưng có thể tránh né công kích của đối thủ, đủ để hắn hết sức hài lòng. Trận pháp vừa mới phát triển đến cổ, đã có thể kiên trì một hồi với nhân vật số hai Tử Kinh Dong Binh Đoàn, nếu phát triển thêm... đây là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng đấy!
Hơn nữa, bởi vì trận pháp xung đột với tu luyện, hắn dám nói chắc, đây cũng không phải là cách sử dụng chân chính của Cảm Mẫn Trận, mà tác dụng chân chính của Cảm Mẫn Trận, hắn còn chưa biết rõ đâu.
Nghiên cứu một hồi, Giang Tinh Thần lại bắt đầu nghĩ tới chuyện giám định ngày mai; sau đó không lâu lại suy nghĩ, ngày mai nên xử lý vấn đề yêu thú như thế nào... bất tri bất giác, hắn đi vào mộng đẹp...
Giang Tinh Thần nghe vậy có chút kinh ngạc, Tử Kinh Dong Binh Đoàn không phải có đầu bếp sao, sao lại tìm ta, chẳng lẽ... Ôm lòng tò mò đối với yêu thú, hắn hỏi:
- Nhị ca, chẳng lẽ thịt của yêu thú cũng có mùi tanh sao?
- Là thịt thì có mùi tanh thôi! Tuy nhiên cũng không phải là chính yếu! Quan trọng là... trong thịt của yêu thú có hàm chứa nguyên khí đã qua luyện hóa, có ích cực lớn đối với thân thể. Bất quá, trong quá trình làm món ăn, nấu thời gian dài sẽ làm cho nguyên khí tiêu tán, cần nắm giữ độ lửa cực tốt mới được... Cho nên lão đại mới bảo ta tới tìm đệ!
- Nguyên khí!
Giang Tinh Thần giật mình, lập tức nghĩ tới lá cây Vân Vụ đã làm cho Cảm Mẫn Trận phát triển, không khỏi có chút mong đợi.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, Giang Tinh Thần bình thản nói:
- Ta cũng không phải đầu bếp, đâu có thể nắm giữ độ lửa được đến nơi đến chốn như vậy, chỉ sợ Mạt đoàn trưởng phải thất vọng rồi!
Hắn đối với khống chế độ lửa cũng không có nắm chắc, sống lưng Kiếm Tích Trư hắn chỉ là dùng cách nướng, lần này vạn nhất làm thất bại, thì không chỉ là vấn đề mất mặt.
- Được rồi, Giang Lăng huynh đệ, chớ khiêm nhường a! Tay nghề đệ nướng thịt chúng ta đều nếm qua, ngoài cháy sém trong mềm độ lửa thật tốt, không tìm ngươi thì tìm ai! Trong mắt Tử Kinh Dong Binh Đoàn chúng ta, đệ chính là đầu bếp đệ nhất của Hồng Nguyên Thành!
- Ái chà!
Nghe nhị ca khen ngợi, mặc dù tố chất tâm lý của Giang Tinh Thần như vậy, đều cảm giác hai gò má nóng rần lên.
- Vậy được rồi! Ngày mai ta đi qua, bất quá ta cũng không dám bảo đảm, làm hỏng việc nhị ca đừng trách ta đấy!
Mắt thấy từ chối không được, Giang Tinh Thần chỉ đành đáp ứng.
- Hà hà! Dĩ nhiên ta sẽ không trách đệ, Tử Kinh Dong Binh Đoàn cũng không phải do ta định đoạt! Hết thảy đều là lão đại làm chủ, tính tình của nàng... đệ biết rồi đấy!
Nhị ca thấp giọng cười âm hiểm, nói.
Giang Tinh Thần co giật khóe miệng mấy cái, thân mình có chút căng lên, trong lòng hắn đối với bà tám bạo lực động một cái là chụp người nặng tay kia, quả thực có hơi sợ hãi.
Thấy vẻ mặt của Giang Tinh Thần, nhị ca mới vừa bị đá đang uất hận, cuối cùng cũng tiêu tán hơn phân nửa, vẻ đắc ý nhoáng một cái rồi biến mất.
Trầm mặc một lát, tâm tình thông thoáng nhị ca bất thình lình nhớ lại vừa rồi thử dò xét võ công của Giang Tinh Thần, liền hỏi:
- Giang Lăng, đệ bây giờ là tu vi gì! Xem trình độ bén nhạy của đệ vừa rồi, ít nhất cũng có trình độ Cường Thể tầng bảy chăng?
Giang Tinh Thần lắc lắc đầu, nói:
- Cái gì Cường Thể tầng bảy, ta hoàn toàn không biết võ công! Trước ăn trúng thuốc giả, tất cả tu vi đều bị phế đi!
- Hả?
Nhị ca kinh ngạc nhìn Giang Tinh Thần, quả thực khó có thể tin! Chuyện ăn trúng thuốc giả hắn có biết, đêm qua hết thảy về Giang Lăng bọn họ đã tìm hiểu rõ ràng, nhưng nếu nói tu vi bị phế đi, hắn tuyệt đối không tin, mới vừa rồi động thủ chính là chứng minh tốt nhất.
- Ta biết nhị ca không tin! Ngày mai ta đi ngành quản lý quý tộc giám định kích hoạt Nguyên Tuyền, huynh cùng đi với ta, đến lúc đó huynh sẽ biết, ta quả thật không biết võ công!
Giang Tinh Thần giải thích.
- Cái gì?
Nhị ca vẻ mặt khó tin càng đậm nét hơn:
- Đệ nói, đệ kích hoạt Nguyên Tuyền rồi ư?
- Đúng vậy!
Giang Tinh Thần nói dứt lời, quanh đầu đột nhiên nổi lên một tầng sóng gợn, sau đó nói:
- Ta cũng không biết tại sao, ăn trúng thuốc giả, phế đi tu vi, lại kích hoạt được Nguyên Tuyền!
- Là... Là thật!
Nhị ca sững sờ nhìn Giang Tinh Thần, môi mấp máy hồi lâu, sau đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên:
- Trời cao bất công biết bao a! Không có tu vi đều có thể kích hoạt Nguyên Tuyền, ta đã là Cường Thể tầng chín, mà đã rất lâu không thể đột phá, chỉ có thể dựa vào dư ấm của gia tộc... Không sao, không sao! Ta chỉ là cảm khái một chút thôi!
Gào than một hồi, thấy Mị Nhi thật nhanh chạy tới bên cạnh Giang Tinh Thần, cảnh giác nhìn mình chằm chằm, hắn vội thu lại vẻ mặt, kẹp chặt hai chân, hơi khom người, lộ ra một nụ cười, liên tục xua tay.
Tôn Tam Cường ở trước mặt cũng xoay đầu lại, thấy một màn như vậy, lập tức không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Giang Tinh Thần cũng cố nín cười, giải thích:
- Vừa rồi ta có thể chu toàn cùng nhị ca, có khả năng là thân thể ta vốn có độ bén nhạy cao chăng...
Nhị ca có tin Giang Tinh Thần không biết võ công hay không, nhưng sau đó trên đường đi nhị ca cũng không hỏi thêm về vấn đề này, mà luôn cẩn thận dè chừng Mị Nhi.
Một đường về đến nhà, Tôn Tam Cường bảo bọn côn đồ đi cất đồ vật xong, đều đuổi đi tất cả! Giang Tinh Thần mời hai người vào nhà ngồi, chuẩn bị xong nước ấm, lúc này mới cùng Mị Nhi đi vào phòng bếp.
Múc nước, đốt lửa, làm mì... Tiểu nha đầu ở một bên trợ giúp, tò mò nhìn ca ca đùa nghịch nguyên liệu nấu ăn.
- Ca ca! Cái này là để làm gì, nướng bánh bột mì trắng sao?
Mị Nhi hỏi.
- Một hồi muội sẽ biết! Đưa dầu cho ta...
Làm xong bột mì, Giang Tinh Thần lấy ra một cây gỗ tròn, không có biện pháp, thế giới này không có chài cán bột.
Kéo bột thành sợi mì, chà dầu, cuốn tròn... viên lớn nhỏ đều đều, dùng gỗ tròn cán ra thành bánh tròn, sau đó vải lên một lớp mì làm mặt, vỗ bằng rồi cho vào trong nồi lớn đốt nóng.
Không bao lâu sau, mùi mì thơm đã bay ra, Mị Nhi không tự chủ vểnh cái miệng nhỏ nhắn.
Tấm bánh nướng thứ nhất ra lò, Giang Tinh Thần xé một miếng nhỏ, lập tức một luồng hơi nóng từ chỗ hổng toát ra ngoài.
- Mị Nhi, nếm thử xem thế nào?
Giang Tinh Thần đặt bánh ở bên miệng thổi thổi, đưa cho tiểu nha đầu.
- Cám ơn ca ca!
Mị Nhi nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, nhai mấy cái, lập tức mắt tròn xoe, sau đó ăn nốt miếng bánh còn lại, liên tục gật đầu với Giang Tinh Thần, trong lỗ mũi còn phát ra thanh âm ô ô.
- Ha ha!
Giang Tinh Thần cười một tràng, rồi tiếp tục nướng bánh áp chảo...
Trong phòng ngủ, Tôn Tam Cường cùng nhị ca ngồi đối diện nhau, thỉnh thoảng uống một ngụm nước ấm.
Trầm ngâm một lát, nhị ca nói với Tôn Tam Cường:
- Tiểu tam tử, ngươi đến gần Giang Lăng, rốt cuộc có mục đích gì?
Lúc này nhị ca, gương mặt nghiêm túc, cả người toát ra khí thế cường đại, so với trước đó quả thực như hai người khác nhau.
Tôn Tam Cường cảm giác áp lực trên người tăng gấp bội, tim đập nhanh hơn, hít thở đều có chút khó khăn, vội vàng nói:
- Nhị ca! Ta là thật lòng muốn kết giao với Giang Lăng! Tư tâm đương nhiên là có, chỉ là nhìn hắn thuận tay lấy ra hai cái bí phương, khẳng định trên người hắn còn có hàng, nếu hắn có thể để lộ ra, ta cũng thuận tiện chiếm chút ánh sáng!
- Ừm!
Khí thế trên người nhị ca giảm xuống, nhưng trên mặt vẫn còn nghiêm túc:
- Ngươi nghĩ như vậy là tốt nhất! Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu: ngàn vạn đừng đưa hắn liên lụy đến trong tranh đấu của huynh đệ tỷ muội mấy người các ngươi...
Thoáng dừng một chút, nhị ca hỏi:
- Ngươi biết tại sao lão đại chúng ta coi trọng hắn như vậy không?
Tôn Tam Cường chớp chớp mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu.
- Bởi vì hắn điều dưỡng tốt thân thể của tiểu thư Uyển Nhu!
Nhị ca nói ra đáp án.
- A! Uyển Nhu tiểu thư... nhị ca nói là...
Tôn Tam Cường đột nhiên lộ vẻ mặt kinh hãi.
- Không sai! Nếu Giang Lăng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả thế lực ngầm Tôn gia các ngươi đều sẽ bị nhổ tận gốc! Ngươi biết đó, Hầu gia chỉ có một nữ nhi này!
Tôn Tam Cường trên trán toát mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu:
- Dạ dạ dạ... ta hiểu rồi, nhất định sẽ không làm liên lụy đến Giang thiếu gia...
Đúng lúc này, một mùi thịt vô cùng nồng đậm nhẹ bay vào phòng, nhị ca đang vẻ mặt nghiêm túc lập tức tan trong vô hình, dùng sức hít mũi một cái, hai mắt sáng rực lên.
Tôn Tam Cường nhẹ thở ra, ngay sau đó cũng bị mùi thịt hấp dẫn, không nhịn được nuốt ực xuống nước miếng trong miệng.
“Kẹt!”
Cửa phòng mở ra, Mị Nhi bưng một chồng bánh nướng đi đến để trên bàn, sau đó lại xoay người rời đi.
“Đây là thứ gì?” Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn chằm chằm bánh nướng một hồi, ánh mắt của nhị ca trước tiên sáng lên.
- Là món ăn Giang Lăng mới làm ra, mùi vị khẳng định không tệ!
Nói dứt lời, liền đưa tay chụp lấy một tấm bánh nướng.
Tôn Tam Cường lại không có ra tay, mà lộ vẻ mặt mừng rỡ. Giang Tinh Thần làm ra thực phẩm mới nhưng không có che giấu hắn, ý tứ đã rất rõ ràng: ta không có xem ngươi làm người ngoài.
Tôn Tam Cường không khỏi ánh mắt tỏa sáng, trong lòng mong đợi lớn hơn! Một khi nhận được Giang Tinh Thần trợ giúp, khẳng định hắn có thể nổi bật trong đám huynh đệ tỷ muội của mình!
- Nóng, nóng! A... Ngon quá!
Tiếng kêu của Nhị ca làm Tôn Tam Cường tỉnh thần lại. Ngẩng đầu, chỉ thấy nhị ca đang nhét một miếng bánh nướng vào miệng, vừa hà hơi thổi hơi nóng ra ngoài, vừa nhai trệu trạo, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Tôn Tam Cường chỉ cảm thấy lưỡi đầy nước dãi, cảm giác đói bụng tăng mạnh, tất cả tâm tư đều bị mỹ vị đuổi chạy, cũng đưa tay cầm lấy bánh nướng.
Đúng lúc này, Mị Nhi lại đẩy cửa đi vào, lần này trong tay bưng theo một cái nồi đất, để trên bàn.
Nhẹ nhàng mở cái nắp lên, liền tỏa ra một mùi thịt thơm nồng đậm.
Hai người đều dừng lại động tác, ánh mắt nhìn về phía Mị Nhi.
Chỉ thấy Mị Nhi đưa tay cầm lấy một tấm bánh nướng, từ trong nồi gắp ra cục thịt, đặt ngang trên miếng bánh, sau đó cuốn lại...
“Thì ra là phải ăn như vậy!” Nhìn Mị Nhi cắn bánh nướng cuốn thịt ăn ngon lành, Tôn Tam Cường lập tức làm theo. Nhị ca nhìn thấy thẳng mắt, cúi đầu nhìn miếng bánh còn lại trong tay mình thiếu một nửa, cảm giác mình đúng là một tên ngu dại đáng yêu...
Nửa tiếng sau, trong tiếng nguyền rủa khóc không ra nước mắt của Giang Tinh Thần, nhị ca dặn dò hắn ngày mai đến sớm, rồi cùng Tôn Tam Cường đứng dậy cáo từ, bụng no căng, lắc lư lắc lư đi ra cổng.
- Hám ăn, hai tên hám ăn!
Hai người đi xa, Giang Tinh Thần lên tiếng mắng to, 8 tấm bánh nướng, còn dư lại bảy cân thịt Kiếm Tích Trư, hắn chưa ăn miếng nào, gần như tất cả đều chui vào bụng hai tên hám ăn này. Nhị ca thân thể cường tráng, ăn nhiều chút cũng được đi, Tôn Tam Cường tên kia còm nhom, ở đâu ra có dạ dày lớn như vậy chứ!
- Ca ca, này!
Giang Tinh Thần đang rủa mắng, đột nhiên một miếng bánh kèm theo mấy cục thịt, đưa tới trước mặt hắn.
- Còn là muội muội tốt nhất, thương ta nhất!
Giang Tinh Thần đầy mặt cảm động, nhận lấy bánh dùng sức cắn một miếng.
- Hả? Bên trong tại sao là mì chưa chín... A! Giang Mị Nhi...
- Ca ca, đừng nóng giận! Vừa rồi muội làm thử, không biết chưa chín đâu...
Tiểu nha đầu vừa giải thích, vừa nhanh chân vọt vào phòng ngủ...
Bóng đêm dần vào khuya, sau khi rửa mặt, Giang Tinh Thần lên giường nằm bên cạnh Mị Nhi, rồi nhắm mắt lần nữa quan sát Cảm Mẫn Trận, tâm tình hết sức mừng rỡ.
Tác dụng gì khác còn không biết, nhưng có thể tránh né công kích của đối thủ, đủ để hắn hết sức hài lòng. Trận pháp vừa mới phát triển đến cổ, đã có thể kiên trì một hồi với nhân vật số hai Tử Kinh Dong Binh Đoàn, nếu phát triển thêm... đây là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng đấy!
Hơn nữa, bởi vì trận pháp xung đột với tu luyện, hắn dám nói chắc, đây cũng không phải là cách sử dụng chân chính của Cảm Mẫn Trận, mà tác dụng chân chính của Cảm Mẫn Trận, hắn còn chưa biết rõ đâu.
Nghiên cứu một hồi, Giang Tinh Thần lại bắt đầu nghĩ tới chuyện giám định ngày mai; sau đó không lâu lại suy nghĩ, ngày mai nên xử lý vấn đề yêu thú như thế nào... bất tri bất giác, hắn đi vào mộng đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.