Chương 35
Thần Vụ Quang
22/11/2020
Vì Mã Phú Ba uy hϊế͙p͙ nên Quan Hiểu Ninh nghĩ sau khi về ký túc xá mình nhất định phải chú ý và đề phòng nhiều hơn, buổi tối đi ngủ phải khóa
chặt cửa sổ và cửa ra vào rồi để cây kéo dưới gối phòng có chuyện gì xảy ra, mặt khác cô lại cảm thấy những người ở trong ký túc xá đều là đồng
nghiệp cùng làm trong nhà ăn chắc Mã Phú Ba cũng sẽ không thật sự làm ra những chuyện quá khích.
Cô lập tức thay đổi suy nghĩ ngay sau khi lên lầu và nhìn thấy một con chuột chết ruột gan phèo phổi của nó đều lồi ra hết ở trước cửa phòng, cô mím chặt môi đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, rồi lấy di động ra chụp vài tấm hình, sau đó đi tìm dụng cụ đến dọn dẹp vứt xác con chuột đi và lau chùi sạch sẽ sàn nhà, kế đó mới mở cửa vào trong nhà rồi lấy quần áo bỏ vào trong chiếc túi du lịch mà gần đây thường sử dụng và lấy chìa khóa nhà mà Nhan Dịch Trạch cho mình sau đó rời khỏi ký túc xá.
Ngồi xe đến dưới nhà Nhan Dịch Trạch, cô nghĩ vào giờ này chắc chắn anh không có ở nhà, cô đi lên nhà mở cửa ra quả nhiên Nhan Dịch Trạch còn chưa về.
Để quần áo vào trong căn phòng mà lần trước cô ở, Quan Hiểu Ninh vào bếp làm cơm, sau khi ăn xong ngồi xem tivi một lát thì đã gần 9 giờ tối, cô quay về phòng tắm rửa rồi thoải mái nằm xuống giường mà ngủ.
Gần 11 giờ khuya Nhan Dịch Trạch mới về tới nhà, công việc đối với anh mà nói là không có phân biệt đi làm và tan làm, đặc biệt là kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu gặp trở ngại trong cuộc họp cổ đông, khiến anh càng phải tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, cho nên anh bận đến ngay cả cơm cũng chẳng màng ăn, cầm lấy phần thức ăn nhanh mà Hứa Hướng Dũng mua anh định để nó vào trong tủ lạnh, giờ đã khuya rồi anh cũng làm biếng mà bỏ vào trong lò vi sóng để hâm nóng lại những thứ thức ăn dầu mỡ này, vả lại nhịn đói một buổi tối cũng không sao cả.
Mở tủ lạnh ra để thức ăn vào trong, xoay người vừa định rời khỏi nhà bếp thì đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì ngoại trừ hai ngày chăm sóc cho Quan Hiểu Ninh khi cô ấy ở đây thì anh không hề động đến bếp, vậy cái nồi trêи bếp là chuyện gì đây? Người làm theo giờ tuyệt đối không làm những việc này, không lẽ là Hiểu Hiểu đã đến đây ư! Chỉ có cô ấy có chìa khóa mà thôi, lúc quen Tiêu Tuyết anh cũng chưa từng cho cô ta chìa khóa.
Đi qua đó mở nắp ra xem thử, bên trong là một tô cơm cùng với cá chép kho và khoai tây xào sợi, ngăn dưới còn có một tô canh súp, món cá này là món mà lúc trước Tiêu Tuyết nhất định đòi nấu cho anh ăn, nhưng anh không cho cô ta cơ hội.
Cơm canh vẫn còn ấm, Nhan Dịch Trạch xoay người đi vào căn phòng mà Quan Hiểu Ninh ở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy cô đang nằm trêи giường ngủ ngon lành.
Mặt tràn đầy ý cười anh đóng cửa lại rồi quay vào trong nhà bếp, Nhan Dịch Trạch lấy cơm canh ra, gắp một miếng cá lên ăn quả nhiên là mùi vị mà mình luôn tâm niệm, anh ăn từng miếng lớn cơm và đồ ăn trong lòng thật sự cảm thấy rất mãn nguyện. Tối nay anh thật sự rất bất ngờ, sớm biết cô sẽ đến thì anh tuyệt đối sẽ không mở cuộc họp vào tối nay.
Quan Hiểu Ninh ngủ không được an giấc cho lắm, mặc dù cô rất mệt mỏi nhưng có quá nhiều chuyện khiến cô thấy căng thẳng tinh thần, đặc biệt là vẻ mặt hung tợn của Mã Phú Ba và hình ảnh con chuột chết đó cứ hiện lên trong đầu cô, cô muốn tỉnh dậy nhưng lại không mở mắt ra được, trong mơ cô vẫn cảm thấy được đầu mày mình đang cau lại và cả người như bị kéo căng ra vậy, vừa mệt vừa đau nhức.
Trong lúc đang khó chịu đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi thở ấm nóng bao lấy mình từ phía sau, mùi hương quen thuộc khiến tim cô lập tức trở nên bình tĩnh hẳn, ở trêи môi cũng cảm giác được sự ướt át ấm nóng như vậy khiến cô chìm đắm, cho dù không mở mắt ra nhưng cô cũng biết là Nhan Dịch Trạch đang hôn mình.
Quan Hiểu Ninh không còn sức để cự tuyệt và cũng không muốn cự tuyệt nữa, quá nhiều chuyện đau buồn và lo lắng khiến cô thật sự rất khát vọng có được sự che chở của Nhan Dịch Trạch, khiến cô chỉ muốn đắm chìm vào trong vòng tay cường tráng khỏe mạnh này, quên đi sự phản bội và tổn thương mà những người bên cạnh gây ra, cho nên đối với chiếc hôn này cô không những không từ chối mà còn hé môi ra nhiệt liệt đáp lại anh.
Nhan Dịch Trạch mừng như điên, anh chỉ là không nhịn được sự vui mừng trong lòng định trước lúc đi ngủ ghé qua đây nhìn cô một cái thôi, nhưng nhìn một hồi thì anh lại không nhịn được muốn hôn cô một cái rồi mới quay về phòng mình, không ngờ lại có được sự đối đãi nhiệt tình kiểu ngầm đồng ý như thế này.
Bất luận là Quan Hiểu Ninh đang tỉnh táo hay là vẫn còn đang trong giấc mơ, anh cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, xoay người Quan Hiểu Ninh lại để cô đối mặt với mình, hai tay anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của người phụ nữ nằm bên dưới mình ra.
Kế đó là sự kɧօáϊ cảm và sự vui mừng khôn xiết mang tính hủy diệt dâng trào, loại cảm giác này khiến Nhan Dịch Trạch cảm thấy được sự căng thẳng, giống như một tên nhóc lần đầu trải qua chuyện này vậy, rất nhanh đã kết thúc trận đấu.
Hơi thở không ổn định mà ôm lấy Quan Hiểu Ninh, bắt gặp cô vừa xấu hổ lại vừa to gan mà nhìn chằm chằm mình, Nhan Dịch Trạch hình như cảm thấy thứ chảy trong huyết quản không phải là máu nữa, chỉ cần nghĩ tới việc từ nay về sau có thể tận hưởng sự triền miên vô tận cùng với người phụ nữ này thì nhịp tim anh liền đập rất nhanh.
“Em đã để dành cơm cho anh, anh ăn chưa?” Sau khi Quan Hiểu Ninh hỏi xong tự bản thân cô cũng cảm thấy mắc cười, không biết tại sao vào lúc này mình còn có thể nghĩ tới chuyện này.
Nhan Dịch Trạch cười lớn, anh không nói câu nào mà lần nữa trực tiếp đè lên người cô, những cảnh khiến người ta tiêu hồn trong mơ lúc trước anh không hề quên, tối nay nhất định phải lần lượt thử từng tư thế mới được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hiểu Ninh cố chịu đựng sự khó chịu của thân thể mà ngồi dậy, cả đêm điên cuồng khiến cô ngay cả bước đi cũng thấy khó chịu, nhưng cô còn phải đi làm nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Đi đâu?” Vừa định xuống giường nhưng lại bị Nhan Dịch Trạch bắt lấy cánh tay.
“Đi tắm.” Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa đẩy khuôn mặt của Nhan Dịch Trạch đang sáp tới trước mặt mình ra.
Nhan Dịch Trạch in một dấu hôn sâu ở phía sau tai cô, thấp giọng cười nói: “Trêи người em có mùi của anh này.”
Quan Hiểu Ninh đỏ mặt cúi thấp đầu xuống vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thật sự là không thể nghe tiếp những lời nói buồn nôn này của Nhan Dịch Trạch nữa.
Sau khi hai người đều ăn mặc chỉnh tề thì Nhan Dịch Trạch cứ ngồi trêи sofa ở phòng khách mà cười nhìn Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại sắp xếp đồ đạc.
“Anh cười gì vậy?” Quan Hiểu Ninh thấy không được tự nhiên mà tức giận trợn mắt lên nhìn anh.
Nhan Dịch Trạch đứng dậy: “Không có gì, anh chỉ là thích nhìn thấy em đi qua đi lại trong căn nhà này mà thôi. Em đừng làm nữa, để anh nấu cơm cho.”
Quan Hiểu Ninh quả thật cũng muốn nghỉ ngơi nên cô nghe lời ngồi xuống chờ anh nấu bữa sáng.
Lúc ăn sáng Nhan Dịch Trạch nhịn không được hỏi: “Sao tối qua em lại chịu qua đây vậy?”
Vừa nhắc đến việc này thì Quan Hiểu Ninh lập tức hết hứng ăn, cô quay vào phòng lấy xấp hình ra cho Nhan Dịch Trạch coi.
Nhan Dịch Trạch xem vài tấm cũng không quá để ý: “Đây là của phóng viên nào chụp thế, còn gửi tới cho em nữa à?”
“Không phải phóng viên, anh có còn nhớ buổi tối hôm tổ chức tiệc ăn mừng chúng ta bị người khác bắt gặp trêи tầng thượng không, những tấm hình này chính là do người đó chụp đấy.”
Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Việc này đúng là có ấn tượng, nhưng còn về người đó thì anh không nhớ rõ.”
“Cậu ta tên là Mã Phú Ba, là trợ lý của đầu bếp nhà ăn, hôm qua cậu ta đến tìm em.”
Quan Hiểu Ninh thuật lại những lời mà hôm qua Mã Phú Ba uy hϊế͙p͙ mình, và nói luôn việc lúc trước cậu ta mượn tiền của mình.
Sau khi anh nghe cô nói xong ngoại trừ việc cô bị kinh hoảng khiến anh cảm thấy không vui, còn về những tấm hình này anh vốn dĩ không hề để ý.
“Nếu đã như vậy thì sau này em cứ ở chỗ anh, mình cũng làm chung một chỗ vừa hay để anh đưa rước em.”
Quan Hiểu Ninh lại cho Nhan Dịch Trạch xem những tấm hình trong di động của mình: “Mới đầu em nghĩ là cậu ta chỉ nói vậy thôi, ai ngờ lúc tan làm về ký túc xá thì em đã thấy cái này ở trước cửa phòng, cho nên em mới dọn đến chỗ anh.”
Nhan Dịch Trạch vừa liếc nhìn một cái thì vẻ mặt lập tức thay đổi, anh thấy phẫn nộ vì cô phải một mình đối diện với việc đáng sợ như vậy, nhiều hơn nữa chính là anh muốn khiến cho tên ranh Mã Phú Ba đó trả cái giá đắc: “Hiểu Hiểu, tên này anh sẽ xử lý, sau này anh sẽ không để em một mình đối mặt với việc đáng sợ như vậy nữa.”
“Anh đừng làm lớn chuyện đấy.” Quan Hiểu Ninh thấy cảm động nhưng cũng không quên nhắc nhở anh, cô không muốn anh gặp chuyện phiền phức gì.
“Yên tâm, anh biết phải làm sao, trước khi xử lý xong việc này thì em cứ ở đây, cùng anh đi làm và tan ca.”
Quan Hiểu Ninh đã từng thấy qua rất nhiều người vì nhất thời nghĩ sai và sự nông nổi nhất thời mà gây ra sai lầm lớn, cho nên đối với Mã Phú Ba cô cũng không dám lơ là cảnh giác và đã đồng ý với đề nghị của Nhan Dịch Trạch.
Lúc đi làm Nhan Dịch Trạch bảo Trương Côn dừng xe ở cửa Bắc của ký túc xá nhìn Quan Hiểu Ninh rời khỏi rồi anh mới đến văn phòng làm việc của mình, lập tức tìm Nhạc Đông tới nói với cậu ta về chuyện Mã Phú Ba uy hϊế͙p͙ tống tiền Quan Hiểu Ninh.
“Có cần phải báo cảnh sát không?” Nhạc Đông hỏi.
“Báo cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề đâu, không có chứng cứ vả lại cũng chưa thật sự xảy ra bất kỳ việc phạm pháp nào cảnh sát cũng chỉ có thể lập hồ sơ mà thôi. Cậu xem kĩ những tấm hình này một lần nữa đi, xem coi có vấn đề gì không.”
Nhạc Đông nghiêm túc mà lật xem lần nữa, sau đó lấy ra vài tấm trong số hình đó: “Những tấm này đều là ở trêи cùng một con đường được chụp với những góc độ khác nhau.”
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cậu cũng phát hiện ra à? Hôm đó tôi và Hiểu Hiểu cùng nhau đi bộ một đoạn đường về ký túc xá, nếu như có người theo dõi và chụp hình thì chắc chắn sẽ phát hiện ra, nếu hai chúng tôi đều không phát hiện thì có nghĩa là Mã Phú Ba không phải làm việc này một mình, cậu ta còn có đồng bọn!”
“Vậy thì sai người đi theo dõi ngược lại, chắc chắn có thể tóm được hắn và đồng bọn.”
“Phiền phức quá và cũng mất rất nhiều thời gian.”
Nhạc Đông hỏi: “Vậy anh muốn giải quyết chuyện này trong vòng mấy ngày?”
“Hôm nay.”
Nhạc Đông sững sờ: “Như vậy sao có thể chứ?”
Nhan Dịch Trạch nhếch nhếch lông mày: “Có gì mà không thể, đồng bọn của hắn chúng ta không biết là ai, nhưng Mã Phú Ba thì đang làm ở Trung Hiểu, trực tiếp hỏi hắn ta chẳng phải là xong à.”
Nhạc Đông tỏ vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Nhan Dịch Trạch: “Anh quá nóng vội rồi, em nghĩ mục đích chủ yếu của hắn ta là muốn lấy được tiền, trong thời gian ngắn sẽ không công khai những tấm hình đó đâu.” Anh tưởng Nhan Dịch Trạch là vì chuyện của Tiêu Tuyết, một khi những tấm hình đó bị công bố ra ngoài thì Quan Hiểu Ninh sẽ bị chỉ trích và sẽ phát hiện ra chân tướng sự việc.
Nhan Dịch Trạch cười cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nóng lòng như vậy không phải vì sợ những tấm hình đó bị lộ ra ngoài, tôi đã nói rõ với Tiêu Tuyết rồi, sau này ngoài chuyện công việc ra tôi và cô ấy sẽ không còn bất cứ qua lại gì nữa, Hiểu Hiểu cũng đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi, tôi nóng vội là vì không muốn Hiểu Hiểu phải lo lắng và sợ hãi vì việc này nữa. Sau khi tan ca, cậu và tôi cùng đi xử lý việc này.”
Nhạc Đông không để lộ sự kinh ngạc của mình, gật đầu đồng ý rồi rời khỏi văn phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch.
Phía bên nhà ăn sau khi Quan Hiểu Ninh thay xong đồng phục đi làm việc thì lâu lâu cô lại nhìn sang Mã Phú Ba vẫn cười nói với những người khác như mọi khi, thì càng cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ, sau khi hung tợn mà uy hϊế͙p͙ mình xong lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, quả đúng là vô liêm sỉ mà.
Mã phú Ba cũng cảm nhận được ánh mắt của Quan Hiểu Ninh, nhìn cô cười đầy thâm ý, Quan Hiểu Ninh lập tức quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa!
Lúc sắp tan ca, Quan Hiểu Ninh nhận được cuộc gọi của Nhan Dịch Trạch nói là sẽ đón cô ở cửa Bắc, cho nên vừa tới giờ tan ca là cô lập tức chạy về hướng ký túc xá, thở hổn hển mà ngồi vào trong xe cô mới phát hiện là Nhạc Đông cũng có mặt, chỉ đành ngượng ngùng mà nói lời chào.
“Em chạy làm gì chứ, anh cũng đâu có vội.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng cô giúp điều chỉnh lại nhịp thở.
“Em sợ Mã Phú Ba đi theo em, chúng ta mau đi đi, nếu cậu ta nhìn thấy xe của anh thì không biết sẽ lại làm chuyện gì nữa.”
Nhan Dịch Trạch liếc nhìn Nhạc Đông một cái rồi nói: “Anh ở đây chính là đang đợi hắn.”
“Ah! Mấy anh định làm gì?”
“Em đừng lo nữa.”
Quan Hiểu Ninh còn định hỏi nữa nhưng Nhạc Đông nháy mắt với cô, cô đành im lặng không nói gì nữa.
Mấy người ngồi đợi trêи xe, quả nhiên hai ba phút sau thì thấy Mã Phú Ba cũng vội vàng chạy qua bên này và đứng ở trước cổng nhìn xung quanh đợi đến khi nhìn thấy xe của Nhan Dịch Trạch thì rõ ràng là đứng ngẩn ra một lát.
Nhan Dịch Trạch đẩy cửa xe ra, Nhạc Đông đi theo sau anh, Trương Côn cũng xuống xe và đi vòng ra phía sau xe mở cốp lấy gì đó rồi cũng đi đến chỗ Mã Phú Ba, Quan Hiểu Ninh ngồi trong xe lo lắng mà nhìn tình hình bên ngoài, trong lòng cầu nguyện tuyệt đối đừng gây ra án mạng gì!
Lúc Mã Phú Ba nhìn thấy Nhan Dịch Trạch từ trêи xe bước xuống ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó chính là chạy, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Đông và Trương Côn theo sau thì hắn vốn dĩ đã từ bỏ ý định này rồi, thật không ngờ sau khi hắn hâm dọa và cảnh cáo Quan Hiểu Ninh mà cô ta lại còn lập tức nói chuyện này cho Nhan Dịch Trạch biết, Quan Hiểu Ninh—người phụ nữ này quả thật không đơn giản!
“Cậu tên Mã Phú Ba?” Nhan Dịch Trạch hỏi với giọng điệu rất ôn hòa.
“Đúng vậy Nhan tổng. Chúng ta đã từng gặp qua rồi, lần trước chị Hiểu Ninh bị thương là tôi đã đưa chị ấy đến bệnh viện.” Mã Phú Ba ưỡn ngực ngẩn cao đầu đáp, hắn quyết định bất luận Nhan Dịch Trạch có hỏi gì đi nữa chỉ cần hắn có chết cũng không thừa nhận là được, ban ngày ban mặt anh ta cũng không thể làm gì mình.
Nhan Dịch Trạch mỉm cười nói: “Không lầm là được rồi, tôi đã xem hình mà cậu chụp rồi, góc chụp cũng không tệ đấy.”
“Tôi không biết hình gì hết.”
“Vừa rồi chẳng phải cậu theo sau Quan Hiểu Ninh đến đây ư?”
Mã Phú Ba làm ra vẻ vô tội: “Ngày thường tôi cũng đi đường này để về ký túc xá, sao tôi phải đi theo chị Hiểu Ninh chứ, quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt. Nhan tổng, ngài có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
Nhan Dịch Trạch không hỏi nữa, mà quay qua ra dấu với Trương Côn: “Có hiểu lầm hay không thì không nói nữa, tôi nghe nói cậu đặc biệt thích chuột chết, nên đã cố tình bảo người đi chuẩn bị cho cậu vài con.”
Mã Phú Ba lập tức có dự cảm không tốt, vừa định bỏ chạy nhưng lại bị Nhạc Đông giữ chặt, kéo hắn ta đến một góc rồi cho hắn ta một cước ngay đầu gối, sự đau đớn dữ dội khiến hắn phải khuỵ xuống.
Lúc này Trương Côn đeo khẩu trang và găng tay rồi mở chiếc túi được gói kín ra đưa đến trước mặt hắn, Mã Phú Ba lập tức nôn khan vài cái khi nhìn thấy mấy con chuột chết máu chảy đầm đìa nằm chi chít bên trong chiếc túi đó.
Nhan Dịch Trạch lùi ra sau vài bước: “Nếu cậu đã nói là có quan hệ rất tốt với Hiểu Hiểu, vậy thì như thế nào tôi cũng nên thỏa mãn một chút sở thích đặc biệt của cậu chứ đúng không? Bây giờ cậu mà nuốt hết số chuột này thì cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
“Không, tôi không ăn đâu! Nhan tổng, xin ngài hãy tha cho tôi đi.”
“Cậu đâu có làm gì sai thì nói gì mà tha hay không tha chứ. Nhưng nếu cậu mà không phối hợp như vậy, thì tôi chỉ còn cách bảo người khác giúp cậu một tay thôi. Trương Côn, nhét một con vào trong miệng cậu ta trước đã!” Nhan Dịch Trạch cười tít mắt đứng một bên chờ xem kịch hay.
Trương Côn không hề do dự mà từ trong túi lấy ra một con chuột chết to, tay còn lại giữ chặt hai bên quai hàm của Mã Phú Ba mà đưa con chuột chết đến trước miệng của hắn ta.
Mã Phú Ba nhìn thấy đầu của con chuột với hai con mắt vẫn còn đang trợn lên và cái mỏ nhọn ngày càng gần mình, ngay lập tức trợn trắng mắt rồi nôn ra.
Nhạc Đông và Trương Côn cũng cười mà đứng né sang một bên, Mã Phú Ba thì theo đó mà ngã lăn ra đất.
“Làm sạch đường ruột trước cũng tốt, những con chuột này con nào con nấy cũng mập mạp, nôn xong mới ăn sẽ không ảnh hưởng đến tiêu hóa.” Nhan Dịch Trạch cười càng thêm cao hứng.
Mã Phú Ba nằm rạp xuống xin tha: “Nhan tổng, tôi sai rồi, tôi không phải người! Tôi bị tiền làm mờ mắt, nên mới đắc tội chị Hiểu Ninh, tôi không dám nữa, hay là ngài đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, tôi sẽ thú nhận hết mọi chuyện!”
“Đồn cảnh sát cũng chỉ nhốt cậu vài ngày, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mã Phú Ba, cậu nghe rõ đây, nếu cậu đã dám có mưu đồ xấu với người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ có một trăm phương pháp khiến cậu sống không bằng chết, mỗi ngày cho cậu thử một thứ xem cậu chịu đựng được bao lâu, hử?”
Mã Phú Ba nước mắt nước mũi tèm nhem đầy mặt: “Tôi biết sai rồi, biết sai rồi. Nhan tổng, xin ngài tha cho tôi lần này, ngày mai tôi sẽ rời đi thật xa, sau này sẽ không quay lại đây nữa!”
Nhan Dịch Trạch thu lại nụ cười rồi hừ nặng một tiếng: “Đến giờ phút này rồi mà con mẹ nó mày còn dám giở trò với tao, sao tao có thể tha cho mày đây?”
“Những gì tôi nói đều là thật, tối nay tôi sẽ ra ga xe lửa mua vé, ngài có thể sai người đi theo tôi xem tôi có phải thật sự rời khỏi không.”
“Mày đi rồi, thế còn đồng bọn của mày thì sao, bọn họ chẳng phải vẫn ở đây sao? mày thử lừa tao nữa thử xem!” Sau khi nói xong Nhan Dịch Trạch trực tiếp đá một cước vào bụng của Mã Phú Ba.
Mã Phú Ba đau đến nỗi há hốc miệng, thật không hiểu sao Nhan Dịch Trạch lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả việc mình có đồng bọn cũng biết, lúc này đây hắn thật sự hối hận vì mình đã không tự lượng sức mà chọc vào tên Diêm vương này, hắn quỳ dưới đất chỉ thiếu còn chưa dập đầu mà thôi: “Nhan tổng, tôi sẽ khai ra hết, cái gì cũng khai ra hết!”
Nhan Dịch Trạch cùng Nhạc Đông và Trương Côn ba người liếc nhìn lẫn nhau, ba người đứng vây trước mặt Mã Phú Ba đợi hắn nói ra hết chân tướng sự việc!
Cô lập tức thay đổi suy nghĩ ngay sau khi lên lầu và nhìn thấy một con chuột chết ruột gan phèo phổi của nó đều lồi ra hết ở trước cửa phòng, cô mím chặt môi đứng đó suy nghĩ một lúc lâu, rồi lấy di động ra chụp vài tấm hình, sau đó đi tìm dụng cụ đến dọn dẹp vứt xác con chuột đi và lau chùi sạch sẽ sàn nhà, kế đó mới mở cửa vào trong nhà rồi lấy quần áo bỏ vào trong chiếc túi du lịch mà gần đây thường sử dụng và lấy chìa khóa nhà mà Nhan Dịch Trạch cho mình sau đó rời khỏi ký túc xá.
Ngồi xe đến dưới nhà Nhan Dịch Trạch, cô nghĩ vào giờ này chắc chắn anh không có ở nhà, cô đi lên nhà mở cửa ra quả nhiên Nhan Dịch Trạch còn chưa về.
Để quần áo vào trong căn phòng mà lần trước cô ở, Quan Hiểu Ninh vào bếp làm cơm, sau khi ăn xong ngồi xem tivi một lát thì đã gần 9 giờ tối, cô quay về phòng tắm rửa rồi thoải mái nằm xuống giường mà ngủ.
Gần 11 giờ khuya Nhan Dịch Trạch mới về tới nhà, công việc đối với anh mà nói là không có phân biệt đi làm và tan làm, đặc biệt là kế hoạch đầu tư nước ngoài của Trung Hiểu gặp trở ngại trong cuộc họp cổ đông, khiến anh càng phải tranh thủ thời gian để chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, cho nên anh bận đến ngay cả cơm cũng chẳng màng ăn, cầm lấy phần thức ăn nhanh mà Hứa Hướng Dũng mua anh định để nó vào trong tủ lạnh, giờ đã khuya rồi anh cũng làm biếng mà bỏ vào trong lò vi sóng để hâm nóng lại những thứ thức ăn dầu mỡ này, vả lại nhịn đói một buổi tối cũng không sao cả.
Mở tủ lạnh ra để thức ăn vào trong, xoay người vừa định rời khỏi nhà bếp thì đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì ngoại trừ hai ngày chăm sóc cho Quan Hiểu Ninh khi cô ấy ở đây thì anh không hề động đến bếp, vậy cái nồi trêи bếp là chuyện gì đây? Người làm theo giờ tuyệt đối không làm những việc này, không lẽ là Hiểu Hiểu đã đến đây ư! Chỉ có cô ấy có chìa khóa mà thôi, lúc quen Tiêu Tuyết anh cũng chưa từng cho cô ta chìa khóa.
Đi qua đó mở nắp ra xem thử, bên trong là một tô cơm cùng với cá chép kho và khoai tây xào sợi, ngăn dưới còn có một tô canh súp, món cá này là món mà lúc trước Tiêu Tuyết nhất định đòi nấu cho anh ăn, nhưng anh không cho cô ta cơ hội.
Cơm canh vẫn còn ấm, Nhan Dịch Trạch xoay người đi vào căn phòng mà Quan Hiểu Ninh ở, nhẹ nhàng đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy cô đang nằm trêи giường ngủ ngon lành.
Mặt tràn đầy ý cười anh đóng cửa lại rồi quay vào trong nhà bếp, Nhan Dịch Trạch lấy cơm canh ra, gắp một miếng cá lên ăn quả nhiên là mùi vị mà mình luôn tâm niệm, anh ăn từng miếng lớn cơm và đồ ăn trong lòng thật sự cảm thấy rất mãn nguyện. Tối nay anh thật sự rất bất ngờ, sớm biết cô sẽ đến thì anh tuyệt đối sẽ không mở cuộc họp vào tối nay.
Quan Hiểu Ninh ngủ không được an giấc cho lắm, mặc dù cô rất mệt mỏi nhưng có quá nhiều chuyện khiến cô thấy căng thẳng tinh thần, đặc biệt là vẻ mặt hung tợn của Mã Phú Ba và hình ảnh con chuột chết đó cứ hiện lên trong đầu cô, cô muốn tỉnh dậy nhưng lại không mở mắt ra được, trong mơ cô vẫn cảm thấy được đầu mày mình đang cau lại và cả người như bị kéo căng ra vậy, vừa mệt vừa đau nhức.
Trong lúc đang khó chịu đột nhiên cảm thấy có một luồng hơi thở ấm nóng bao lấy mình từ phía sau, mùi hương quen thuộc khiến tim cô lập tức trở nên bình tĩnh hẳn, ở trêи môi cũng cảm giác được sự ướt át ấm nóng như vậy khiến cô chìm đắm, cho dù không mở mắt ra nhưng cô cũng biết là Nhan Dịch Trạch đang hôn mình.
Quan Hiểu Ninh không còn sức để cự tuyệt và cũng không muốn cự tuyệt nữa, quá nhiều chuyện đau buồn và lo lắng khiến cô thật sự rất khát vọng có được sự che chở của Nhan Dịch Trạch, khiến cô chỉ muốn đắm chìm vào trong vòng tay cường tráng khỏe mạnh này, quên đi sự phản bội và tổn thương mà những người bên cạnh gây ra, cho nên đối với chiếc hôn này cô không những không từ chối mà còn hé môi ra nhiệt liệt đáp lại anh.
Nhan Dịch Trạch mừng như điên, anh chỉ là không nhịn được sự vui mừng trong lòng định trước lúc đi ngủ ghé qua đây nhìn cô một cái thôi, nhưng nhìn một hồi thì anh lại không nhịn được muốn hôn cô một cái rồi mới quay về phòng mình, không ngờ lại có được sự đối đãi nhiệt tình kiểu ngầm đồng ý như thế này.
Bất luận là Quan Hiểu Ninh đang tỉnh táo hay là vẫn còn đang trong giấc mơ, anh cũng không thể nào bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, xoay người Quan Hiểu Ninh lại để cô đối mặt với mình, hai tay anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của người phụ nữ nằm bên dưới mình ra.
Kế đó là sự kɧօáϊ cảm và sự vui mừng khôn xiết mang tính hủy diệt dâng trào, loại cảm giác này khiến Nhan Dịch Trạch cảm thấy được sự căng thẳng, giống như một tên nhóc lần đầu trải qua chuyện này vậy, rất nhanh đã kết thúc trận đấu.
Hơi thở không ổn định mà ôm lấy Quan Hiểu Ninh, bắt gặp cô vừa xấu hổ lại vừa to gan mà nhìn chằm chằm mình, Nhan Dịch Trạch hình như cảm thấy thứ chảy trong huyết quản không phải là máu nữa, chỉ cần nghĩ tới việc từ nay về sau có thể tận hưởng sự triền miên vô tận cùng với người phụ nữ này thì nhịp tim anh liền đập rất nhanh.
“Em đã để dành cơm cho anh, anh ăn chưa?” Sau khi Quan Hiểu Ninh hỏi xong tự bản thân cô cũng cảm thấy mắc cười, không biết tại sao vào lúc này mình còn có thể nghĩ tới chuyện này.
Nhan Dịch Trạch cười lớn, anh không nói câu nào mà lần nữa trực tiếp đè lên người cô, những cảnh khiến người ta tiêu hồn trong mơ lúc trước anh không hề quên, tối nay nhất định phải lần lượt thử từng tư thế mới được!
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Hiểu Ninh cố chịu đựng sự khó chịu của thân thể mà ngồi dậy, cả đêm điên cuồng khiến cô ngay cả bước đi cũng thấy khó chịu, nhưng cô còn phải đi làm nên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
“Đi đâu?” Vừa định xuống giường nhưng lại bị Nhan Dịch Trạch bắt lấy cánh tay.
“Đi tắm.” Quan Hiểu Ninh vừa nói vừa đẩy khuôn mặt của Nhan Dịch Trạch đang sáp tới trước mặt mình ra.
Nhan Dịch Trạch in một dấu hôn sâu ở phía sau tai cô, thấp giọng cười nói: “Trêи người em có mùi của anh này.”
Quan Hiểu Ninh đỏ mặt cúi thấp đầu xuống vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, thật sự là không thể nghe tiếp những lời nói buồn nôn này của Nhan Dịch Trạch nữa.
Sau khi hai người đều ăn mặc chỉnh tề thì Nhan Dịch Trạch cứ ngồi trêи sofa ở phòng khách mà cười nhìn Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại sắp xếp đồ đạc.
“Anh cười gì vậy?” Quan Hiểu Ninh thấy không được tự nhiên mà tức giận trợn mắt lên nhìn anh.
Nhan Dịch Trạch đứng dậy: “Không có gì, anh chỉ là thích nhìn thấy em đi qua đi lại trong căn nhà này mà thôi. Em đừng làm nữa, để anh nấu cơm cho.”
Quan Hiểu Ninh quả thật cũng muốn nghỉ ngơi nên cô nghe lời ngồi xuống chờ anh nấu bữa sáng.
Lúc ăn sáng Nhan Dịch Trạch nhịn không được hỏi: “Sao tối qua em lại chịu qua đây vậy?”
Vừa nhắc đến việc này thì Quan Hiểu Ninh lập tức hết hứng ăn, cô quay vào phòng lấy xấp hình ra cho Nhan Dịch Trạch coi.
Nhan Dịch Trạch xem vài tấm cũng không quá để ý: “Đây là của phóng viên nào chụp thế, còn gửi tới cho em nữa à?”
“Không phải phóng viên, anh có còn nhớ buổi tối hôm tổ chức tiệc ăn mừng chúng ta bị người khác bắt gặp trêи tầng thượng không, những tấm hình này chính là do người đó chụp đấy.”
Nhan Dịch Trạch suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Việc này đúng là có ấn tượng, nhưng còn về người đó thì anh không nhớ rõ.”
“Cậu ta tên là Mã Phú Ba, là trợ lý của đầu bếp nhà ăn, hôm qua cậu ta đến tìm em.”
Quan Hiểu Ninh thuật lại những lời mà hôm qua Mã Phú Ba uy hϊế͙p͙ mình, và nói luôn việc lúc trước cậu ta mượn tiền của mình.
Sau khi anh nghe cô nói xong ngoại trừ việc cô bị kinh hoảng khiến anh cảm thấy không vui, còn về những tấm hình này anh vốn dĩ không hề để ý.
“Nếu đã như vậy thì sau này em cứ ở chỗ anh, mình cũng làm chung một chỗ vừa hay để anh đưa rước em.”
Quan Hiểu Ninh lại cho Nhan Dịch Trạch xem những tấm hình trong di động của mình: “Mới đầu em nghĩ là cậu ta chỉ nói vậy thôi, ai ngờ lúc tan làm về ký túc xá thì em đã thấy cái này ở trước cửa phòng, cho nên em mới dọn đến chỗ anh.”
Nhan Dịch Trạch vừa liếc nhìn một cái thì vẻ mặt lập tức thay đổi, anh thấy phẫn nộ vì cô phải một mình đối diện với việc đáng sợ như vậy, nhiều hơn nữa chính là anh muốn khiến cho tên ranh Mã Phú Ba đó trả cái giá đắc: “Hiểu Hiểu, tên này anh sẽ xử lý, sau này anh sẽ không để em một mình đối mặt với việc đáng sợ như vậy nữa.”
“Anh đừng làm lớn chuyện đấy.” Quan Hiểu Ninh thấy cảm động nhưng cũng không quên nhắc nhở anh, cô không muốn anh gặp chuyện phiền phức gì.
“Yên tâm, anh biết phải làm sao, trước khi xử lý xong việc này thì em cứ ở đây, cùng anh đi làm và tan ca.”
Quan Hiểu Ninh đã từng thấy qua rất nhiều người vì nhất thời nghĩ sai và sự nông nổi nhất thời mà gây ra sai lầm lớn, cho nên đối với Mã Phú Ba cô cũng không dám lơ là cảnh giác và đã đồng ý với đề nghị của Nhan Dịch Trạch.
Lúc đi làm Nhan Dịch Trạch bảo Trương Côn dừng xe ở cửa Bắc của ký túc xá nhìn Quan Hiểu Ninh rời khỏi rồi anh mới đến văn phòng làm việc của mình, lập tức tìm Nhạc Đông tới nói với cậu ta về chuyện Mã Phú Ba uy hϊế͙p͙ tống tiền Quan Hiểu Ninh.
“Có cần phải báo cảnh sát không?” Nhạc Đông hỏi.
“Báo cảnh sát cũng không giải quyết được vấn đề đâu, không có chứng cứ vả lại cũng chưa thật sự xảy ra bất kỳ việc phạm pháp nào cảnh sát cũng chỉ có thể lập hồ sơ mà thôi. Cậu xem kĩ những tấm hình này một lần nữa đi, xem coi có vấn đề gì không.”
Nhạc Đông nghiêm túc mà lật xem lần nữa, sau đó lấy ra vài tấm trong số hình đó: “Những tấm này đều là ở trêи cùng một con đường được chụp với những góc độ khác nhau.”
Nhan Dịch Trạch gật đầu: “Cậu cũng phát hiện ra à? Hôm đó tôi và Hiểu Hiểu cùng nhau đi bộ một đoạn đường về ký túc xá, nếu như có người theo dõi và chụp hình thì chắc chắn sẽ phát hiện ra, nếu hai chúng tôi đều không phát hiện thì có nghĩa là Mã Phú Ba không phải làm việc này một mình, cậu ta còn có đồng bọn!”
“Vậy thì sai người đi theo dõi ngược lại, chắc chắn có thể tóm được hắn và đồng bọn.”
“Phiền phức quá và cũng mất rất nhiều thời gian.”
Nhạc Đông hỏi: “Vậy anh muốn giải quyết chuyện này trong vòng mấy ngày?”
“Hôm nay.”
Nhạc Đông sững sờ: “Như vậy sao có thể chứ?”
Nhan Dịch Trạch nhếch nhếch lông mày: “Có gì mà không thể, đồng bọn của hắn chúng ta không biết là ai, nhưng Mã Phú Ba thì đang làm ở Trung Hiểu, trực tiếp hỏi hắn ta chẳng phải là xong à.”
Nhạc Đông tỏ vẻ không biết phải làm sao mà nhìn Nhan Dịch Trạch: “Anh quá nóng vội rồi, em nghĩ mục đích chủ yếu của hắn ta là muốn lấy được tiền, trong thời gian ngắn sẽ không công khai những tấm hình đó đâu.” Anh tưởng Nhan Dịch Trạch là vì chuyện của Tiêu Tuyết, một khi những tấm hình đó bị công bố ra ngoài thì Quan Hiểu Ninh sẽ bị chỉ trích và sẽ phát hiện ra chân tướng sự việc.
Nhan Dịch Trạch cười cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi nóng lòng như vậy không phải vì sợ những tấm hình đó bị lộ ra ngoài, tôi đã nói rõ với Tiêu Tuyết rồi, sau này ngoài chuyện công việc ra tôi và cô ấy sẽ không còn bất cứ qua lại gì nữa, Hiểu Hiểu cũng đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi, tôi nóng vội là vì không muốn Hiểu Hiểu phải lo lắng và sợ hãi vì việc này nữa. Sau khi tan ca, cậu và tôi cùng đi xử lý việc này.”
Nhạc Đông không để lộ sự kinh ngạc của mình, gật đầu đồng ý rồi rời khỏi văn phòng làm việc của Nhan Dịch Trạch.
Phía bên nhà ăn sau khi Quan Hiểu Ninh thay xong đồng phục đi làm việc thì lâu lâu cô lại nhìn sang Mã Phú Ba vẫn cười nói với những người khác như mọi khi, thì càng cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ, sau khi hung tợn mà uy hϊế͙p͙ mình xong lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, quả đúng là vô liêm sỉ mà.
Mã phú Ba cũng cảm nhận được ánh mắt của Quan Hiểu Ninh, nhìn cô cười đầy thâm ý, Quan Hiểu Ninh lập tức quay đầu sang hướng khác không nhìn hắn nữa!
Lúc sắp tan ca, Quan Hiểu Ninh nhận được cuộc gọi của Nhan Dịch Trạch nói là sẽ đón cô ở cửa Bắc, cho nên vừa tới giờ tan ca là cô lập tức chạy về hướng ký túc xá, thở hổn hển mà ngồi vào trong xe cô mới phát hiện là Nhạc Đông cũng có mặt, chỉ đành ngượng ngùng mà nói lời chào.
“Em chạy làm gì chứ, anh cũng đâu có vội.” Nhan Dịch Trạch vừa nói vừa đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng cô giúp điều chỉnh lại nhịp thở.
“Em sợ Mã Phú Ba đi theo em, chúng ta mau đi đi, nếu cậu ta nhìn thấy xe của anh thì không biết sẽ lại làm chuyện gì nữa.”
Nhan Dịch Trạch liếc nhìn Nhạc Đông một cái rồi nói: “Anh ở đây chính là đang đợi hắn.”
“Ah! Mấy anh định làm gì?”
“Em đừng lo nữa.”
Quan Hiểu Ninh còn định hỏi nữa nhưng Nhạc Đông nháy mắt với cô, cô đành im lặng không nói gì nữa.
Mấy người ngồi đợi trêи xe, quả nhiên hai ba phút sau thì thấy Mã Phú Ba cũng vội vàng chạy qua bên này và đứng ở trước cổng nhìn xung quanh đợi đến khi nhìn thấy xe của Nhan Dịch Trạch thì rõ ràng là đứng ngẩn ra một lát.
Nhan Dịch Trạch đẩy cửa xe ra, Nhạc Đông đi theo sau anh, Trương Côn cũng xuống xe và đi vòng ra phía sau xe mở cốp lấy gì đó rồi cũng đi đến chỗ Mã Phú Ba, Quan Hiểu Ninh ngồi trong xe lo lắng mà nhìn tình hình bên ngoài, trong lòng cầu nguyện tuyệt đối đừng gây ra án mạng gì!
Lúc Mã Phú Ba nhìn thấy Nhan Dịch Trạch từ trêи xe bước xuống ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu đó chính là chạy, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Đông và Trương Côn theo sau thì hắn vốn dĩ đã từ bỏ ý định này rồi, thật không ngờ sau khi hắn hâm dọa và cảnh cáo Quan Hiểu Ninh mà cô ta lại còn lập tức nói chuyện này cho Nhan Dịch Trạch biết, Quan Hiểu Ninh—người phụ nữ này quả thật không đơn giản!
“Cậu tên Mã Phú Ba?” Nhan Dịch Trạch hỏi với giọng điệu rất ôn hòa.
“Đúng vậy Nhan tổng. Chúng ta đã từng gặp qua rồi, lần trước chị Hiểu Ninh bị thương là tôi đã đưa chị ấy đến bệnh viện.” Mã Phú Ba ưỡn ngực ngẩn cao đầu đáp, hắn quyết định bất luận Nhan Dịch Trạch có hỏi gì đi nữa chỉ cần hắn có chết cũng không thừa nhận là được, ban ngày ban mặt anh ta cũng không thể làm gì mình.
Nhan Dịch Trạch mỉm cười nói: “Không lầm là được rồi, tôi đã xem hình mà cậu chụp rồi, góc chụp cũng không tệ đấy.”
“Tôi không biết hình gì hết.”
“Vừa rồi chẳng phải cậu theo sau Quan Hiểu Ninh đến đây ư?”
Mã Phú Ba làm ra vẻ vô tội: “Ngày thường tôi cũng đi đường này để về ký túc xá, sao tôi phải đi theo chị Hiểu Ninh chứ, quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt. Nhan tổng, ngài có phải có hiểu lầm gì rồi không?”
Nhan Dịch Trạch không hỏi nữa, mà quay qua ra dấu với Trương Côn: “Có hiểu lầm hay không thì không nói nữa, tôi nghe nói cậu đặc biệt thích chuột chết, nên đã cố tình bảo người đi chuẩn bị cho cậu vài con.”
Mã Phú Ba lập tức có dự cảm không tốt, vừa định bỏ chạy nhưng lại bị Nhạc Đông giữ chặt, kéo hắn ta đến một góc rồi cho hắn ta một cước ngay đầu gối, sự đau đớn dữ dội khiến hắn phải khuỵ xuống.
Lúc này Trương Côn đeo khẩu trang và găng tay rồi mở chiếc túi được gói kín ra đưa đến trước mặt hắn, Mã Phú Ba lập tức nôn khan vài cái khi nhìn thấy mấy con chuột chết máu chảy đầm đìa nằm chi chít bên trong chiếc túi đó.
Nhan Dịch Trạch lùi ra sau vài bước: “Nếu cậu đã nói là có quan hệ rất tốt với Hiểu Hiểu, vậy thì như thế nào tôi cũng nên thỏa mãn một chút sở thích đặc biệt của cậu chứ đúng không? Bây giờ cậu mà nuốt hết số chuột này thì cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
“Không, tôi không ăn đâu! Nhan tổng, xin ngài hãy tha cho tôi đi.”
“Cậu đâu có làm gì sai thì nói gì mà tha hay không tha chứ. Nhưng nếu cậu mà không phối hợp như vậy, thì tôi chỉ còn cách bảo người khác giúp cậu một tay thôi. Trương Côn, nhét một con vào trong miệng cậu ta trước đã!” Nhan Dịch Trạch cười tít mắt đứng một bên chờ xem kịch hay.
Trương Côn không hề do dự mà từ trong túi lấy ra một con chuột chết to, tay còn lại giữ chặt hai bên quai hàm của Mã Phú Ba mà đưa con chuột chết đến trước miệng của hắn ta.
Mã Phú Ba nhìn thấy đầu của con chuột với hai con mắt vẫn còn đang trợn lên và cái mỏ nhọn ngày càng gần mình, ngay lập tức trợn trắng mắt rồi nôn ra.
Nhạc Đông và Trương Côn cũng cười mà đứng né sang một bên, Mã Phú Ba thì theo đó mà ngã lăn ra đất.
“Làm sạch đường ruột trước cũng tốt, những con chuột này con nào con nấy cũng mập mạp, nôn xong mới ăn sẽ không ảnh hưởng đến tiêu hóa.” Nhan Dịch Trạch cười càng thêm cao hứng.
Mã Phú Ba nằm rạp xuống xin tha: “Nhan tổng, tôi sai rồi, tôi không phải người! Tôi bị tiền làm mờ mắt, nên mới đắc tội chị Hiểu Ninh, tôi không dám nữa, hay là ngài đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, tôi sẽ thú nhận hết mọi chuyện!”
“Đồn cảnh sát cũng chỉ nhốt cậu vài ngày, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mã Phú Ba, cậu nghe rõ đây, nếu cậu đã dám có mưu đồ xấu với người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ có một trăm phương pháp khiến cậu sống không bằng chết, mỗi ngày cho cậu thử một thứ xem cậu chịu đựng được bao lâu, hử?”
Mã Phú Ba nước mắt nước mũi tèm nhem đầy mặt: “Tôi biết sai rồi, biết sai rồi. Nhan tổng, xin ngài tha cho tôi lần này, ngày mai tôi sẽ rời đi thật xa, sau này sẽ không quay lại đây nữa!”
Nhan Dịch Trạch thu lại nụ cười rồi hừ nặng một tiếng: “Đến giờ phút này rồi mà con mẹ nó mày còn dám giở trò với tao, sao tao có thể tha cho mày đây?”
“Những gì tôi nói đều là thật, tối nay tôi sẽ ra ga xe lửa mua vé, ngài có thể sai người đi theo tôi xem tôi có phải thật sự rời khỏi không.”
“Mày đi rồi, thế còn đồng bọn của mày thì sao, bọn họ chẳng phải vẫn ở đây sao? mày thử lừa tao nữa thử xem!” Sau khi nói xong Nhan Dịch Trạch trực tiếp đá một cước vào bụng của Mã Phú Ba.
Mã Phú Ba đau đến nỗi há hốc miệng, thật không hiểu sao Nhan Dịch Trạch lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả việc mình có đồng bọn cũng biết, lúc này đây hắn thật sự hối hận vì mình đã không tự lượng sức mà chọc vào tên Diêm vương này, hắn quỳ dưới đất chỉ thiếu còn chưa dập đầu mà thôi: “Nhan tổng, tôi sẽ khai ra hết, cái gì cũng khai ra hết!”
Nhan Dịch Trạch cùng Nhạc Đông và Trương Côn ba người liếc nhìn lẫn nhau, ba người đứng vây trước mặt Mã Phú Ba đợi hắn nói ra hết chân tướng sự việc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.