Chương 33: Gặp mặt
Shi Jin
12/10/2013
Hứa Kha xấu hổ đi sau lưng anh lên xe. Quay về nhà, đúng lúc Doãn Vãn Thừa tắm rửa xong đi ra ngoài, anh vừa giũ tóc, vừa tò mò nhìn túi plastic trong tay Hứa Kha, thuận miệng hỏi: "Ra ngoài mua đồ ăn vặt à?"
Thẩm Mộ lập tức cười thành tiếng.
Hứa Kha đỏ mặt lên gác, vào phòng ngủ lập tức vứt hộp "áo mưa" (nghĩa bóng nhé) vào thùng rác. Vì sao khi cô ở cùng Thẩm Mộ thì luôn bị xấu hổ trước mặt anh.
Cô chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa kịp tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cuống cuồng mặc áo choàng tắm, ra mở cửa phòng.
Thẩm Mộ cầm trong tay một chiếc thảm màu xanh lục, nghiêm trang đưa cô.
"Dùng cái này đi, anh nhớ trước kia dì Thiệu cũng đưa em một cái tương tự mà."
Mặt Hứa Kha lập tức đỏ lựng lên, bực mình nói: "Thẩm Mộ hôm nay anh có phải là đàn ông không thế?"
Lúc ngủ cô luôn thích lăn qua lăn lại , mỗi lần tới mấy ngày này luôn bị thấm ra ngoài giường, Thiệu Nhất Bình luôn trải lên giường cô một tấm thảm màu cà phê. Còn nhớ có một lầncô vội vàng đi học quên không cuộn thảm lại, không may lại bị Thẩm Mộ nhìn thấy, lúc ấy của sắc mặt anh giống hệt với cô, đỏ lựng lên...
"Em nói anh không phải đàn ông ư?"
Anh có vẻ tức giận, theo đuổi con gái không phải là sở trường của anh, hơn nữa còn là trong cuộc sống "đặc biệt" kia, hao tổn tâm tình, quan tâm săn sóc, thế mà còn bị tình nghi không phải là đàn ông. Anh chịu đựng "oan ức" trải thảm lên giường cô. (mặt anh vẫn dày)
Hứa Kha tiến lên ngăn tay anh lại, đỏ mặt hừ hừ mấy chữ chữ "Bà mẹ già" . Chuyện này thầm kín quá mức, dùng quan hệ của hai người trước đây mà nói, bị anh công khai "Săn sóc" như vậy, trong sự xấu hổ của cô còn có chút buồn bực.
Bà mẹ già! Bây giờ thì anh giận thật, lập tức quăng cô lên trên giường, trợn mắt với cô: "Con bé này không thấy được lòng tốt của người ta à, đã ngốc lại còn bướng."
Khẩu khí này rất giống với sáu năm trước kia, khi đó anh giống hệt bây giờ, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng thà chết cũng không chịu nhận, đã thế lại còn nói lời ác độc cay nghiệp nữa chứ. Biết rõ cô yêu thầm anh, lại còn giả vờ không biết gì , có chết cũng không chịu mở miệng. Nghĩ tới đây, cô hơi tức giận , dùng sức đẩy anh ra, quát: "Buông ra."
Anh chống tay ép cô vào lồng ngực mình. Đang cười, bỗng nhiên không cười nữa .
Cô giãy dụa vài cái, áo choàng tắm rớt cuống, xương quai xanh lộ ra, lộ ra cả vết chu sa nhỏ trên ngực. Một nốt đổ đậm nổi bật trên làn da trắng muốt, đột nhiên lặng yên châm lên một ngọn lửa trong lòng anh, trong giây lát cơ thể anh đã không khống chế được mà nảy sinh phản ứng.
Cô cảm nhận được mặt càng đỏ, lại thêm xấu hổ đẩy mạnh anh một cái.
Hơi thở của anh gấp gáp hơn, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng không thể che giấu. Không khí trở nên xấu hổ ái muội, cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cảm giác của đêm sáu năm về trước đột nhiên hiện lên rõ ràng vô cùng.
Anh đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Nửa ngày sau cô mới bình ổn được hơi thở, lúc đó mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ đi làm, trước khi đi còn trịnh trọng nói với Hứa Kha: " Trưa hôm nay anh muốn mời em ăn cơm." Thái độ chuyên chú trang trọng, giống như hẹn gặp một đối tác quan trọng vậy.
Hứa Kha sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một câu nói của anh ở rạp chiếu phim tối hôm qua "Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, tối nay coi như chúng ta mới quen nhau."
Vì thế, đây là bắt đầu hẹn hò?
Cô hơi đau đầu, cúi đầu ấp úng nói: "Hôm nay em đi bệnh viện, chắc là không có thời gian."
"Không sao anh tới đón em."
Khẩu khí của anh không cho người khác cơ hội cự tuyệt, ánh mắt không đi cũng phải đi, dùng hai mắt uy hiếp cô rồi nhanh chóng bước đi.
Hứa Kha ăn bữa sáng qua loa, nửa tiếng sau Doãn Vãn Thừa mới thức dậy.
Anh bước vào phòng ăn vô cùng vui mừng: "Ha ha, có đồ ăn ngon ."
Anh không chút khách khí tiêu diệt hết phần ăn sáng mà Hứa Kha làm cho mình, vẫn còn thấy đói.
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: "cậu có thể ăn nhiều thế à?"
Thẩm Mộ cao hơn anh ta, nhưng lượng cơm ăn cũng chỉ bằng một nửa anh ta.
Doãn Vãn Thừa làm bộ ưỡn ngực, vén tay áo làm lộ ra cơ bắp săn chắc. (ấy, đừng show hàng Doãn ca ơi )
"Cậu nhìn đi!"
Hứa Kha mỉm cười, cúi đầu ngại ngùng nhìn qua. Hình như đàn ông ai cũng thích kiểu khoe khoang này, ngay cả Lâm Ca con người nhã nhặn như thế cũng mua tạ luyện tập trong phòng ngủ.
Sau khi ăn xong, hai người đến bệnh viện, ngồi ngoài hành lang phòng theo dõi một lát. Chủ nhiệm Trương đi qua đó, Hứa Kha chạy tới hỏi tình hình.
Doãn Vãn Thừa ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau, anh đi tới nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, mẹ và hai chị đã về nước rồi, họ vừa xuống máy bay xong, muốn gặp cậu ngay lập tức. Cậu cùng tôi về nhà một lần được không? Cậu cũng lâu lắm rồi chưa về nhà mà."
Tim Hứa Kha đập mạnh, sắc mặt không tự giác mà đổi màu. Cô biết Chương Nguyệt Quang nhất định sẽ về gặp cô, nhưng thực sự lần gặp gỡ này cô có quá nhiều loại tâm trạng, giật mình không biết phải làm sao, không biết phải dùng ánh mắt nào để nhìn bà đây? Hơn nữa cô nên gọi bà thế nào?
Doãn Vãn Thừa nhẹ giọng nói: "Tiểu Kha, mấy hôm trước tôi đã nói chuyện này với cậu, chính là muốn để cậu chuẩn bị tâm lí trước. Cậu không giống như tôi đã biết chuyện này từ lâu. Mẹ năm đó thực sự có nỗi khổ riêng, cậu đừng trách bà nhé, chút nữa tới gặp bà một lần được chứ?" Doãn Vãn Thừa cẩn thận mỉm cười, khuôn mặt trong sáng mang vẻ đợi chờ và không yên lòng, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Không muốn cũng phải đối mặt, cô hít sâu một hơi, khẽ gật nói ừ. Doãn Vãn Thừa cũng thở phào một hơi, dường như anh rất sợ cô không đi gặp.
Không ngờ Doãn gia cách Vinh Để không xa, có lẽ chỉ 15 phút đi đường. Cách một con sông nhỏ, Hứa Kha từ trong xe nhìn sang bờ bên kia sông, bên đó là một màu xanh vô tận, còn có một nhà xưởng rất lớn.
Doãn Vãn Thừa chỉ vào căn nhà xưởng kia: "Ông nội bắt đầu lập nghiệp từ nhà máy đó, giữ lại đến tận bây giờ, tôi cũng có thể làm ăn ở đó."
Xe đi qua một cây cầu nhỏ, chậm rãi dừng lại ở trước một căn biệt thự độc lập.
Doãn Vãn Thừa chạy xe vào gara, sau đó đi thang máy trong gara lên thẳng phòng khách bên trên. Phòng khách lớn như một tòa cung điện, xa hoa, tráng lệ.Tayvịn của bộ sofa phong cách Châu Âu được chạm trổ tinh tế, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ lớn sát đất chui vào phòng.
Trong lòng Hứa Kha không khỏi thầm cảm thán sự giàu sang của Doãn gia, giàu có hơn cả Thẩm gia.
Doãn Vãn Thừa ngẩng đầu gọi với lên tầng 2 một tiếng, "Mẹ, chúng con về rồi."
Rất nhanh, trên cầu thang tầng 2 xuất hiện một con gái rất trẻ, có lẽ chỉ tầm 30 tuổi. Chị vui vẻ nhìn Hứa Kha, cười rát thân thiết: "Là Tiểu Kha hả? Dịu dàng thanh nhã quá. Mẹ, mẹ đến đây đi."
Rất nhanh, bên cạnh chị xuất hiện một người phụ nữ tầm 50 tuổi, bà hình như còn đang thay quần áo, vội vàng, tay vẫn còn đang đóng cúc áo.
Hứa Kha chăm chú nhìn hai người đứng trên tầng 2, tuy rằng đã ép mình phải thật bình tĩnh, nhưng dù sao khi nhìn thấy người thân của mình tim vẫn đập nhanh khác thường.
Chương Nguyệt Quang có lẽ đã năm mươi rồi, nhưng năm tháng luôn phá lệ mà ưu ái với hồng nhan (hồng nhan: người phụ nữ đẹp), bà vẫn xinh đẹp như thế. Chương Phiên Nhược rất có khí chất, nhưng dung mạo cũng thường thường.
Hai người rất nhanh đi xuống cầu thang. Một lát sau, Chương Uyển Nhược cũng xuất hiện trên cầu thang, cô nhìn qua Hứa Kha, chậm rãi đi xuống dưới.
Lúc Chương Nguyệt Quang đi đến trước mặt Hứa Kha, trong mắt đã chứa đầy nước mắt. Bà đưa tay chùi nước trong khóe mắt, lông mi trong nháy mắt đã ẩm ướt . Lòng Hứa Kha đau xót, cảm thấy hốc mắt mình cũng đau đau.
Bà nhìn Hứa Kha, môi run rẩy, ánh mắt giống như tấm lụa mịn màng, gắn chặt lên gương mặt Hứa Khadường như không muốn bỏ qua một chiếc lông tơ hay một xentimet da thịt.
Hứa Kha chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, chăm chú quá mức khiến cô thấy không tự nhiên. Chương Nguyệt Quang tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, đôi mắt bà giống hệt với đôi mắt của Hứa Kha và Chương Uyển Nhược, giờ khắc này nó là bằng chứng chứng minh huyết thống so với cái gì cũng thuyết phục hơn.
Chương Phiên Nhược đứng bên cạnh thở dài: "Em út giống hệt với Uyển Nhược."
Doãn Vãn Thừa gật đầu: "Ừ, giống lắm."
Chương Uyển Nhược cứng như khúc gỗ đứng bên cạnh, dường như tất cả đều không liên quan tới cô ấy.
Chương Phiên Nhược cười nói: "Mẹ, mẹ nhìn đi, thật bất công, sinh con giống cha quá, chả xinh đẹp chút nào."
Chương Nguyệt Quang nước mắt ướt đẫm, đảo quanh trong hốc mắt. Bà rất muốn nắm tay Hứa Kha nhưng lại sợ cô không cho, ngón tay chạm đến tay Hứa Kha lại chậm rãi không dám tiến lên tiếp.
"Tiểu Kha."
Hứa Kha mơ hồ, giờ khắc này cô không biết phải xưng hô với bà thế nào. Nhìn ngón tay run run của bà, Hứa Kha không đành lòng, cuối cùng vươn tay, khẽ nắm lấy tay bà.
Nước mắt Chương Nguyệt Quang lập tức từ hốc mắt mãnh liệt rớt xuống, bà không ngờ mình lại thất thố như vậy, bả vai run run thấp giọng nức nở, cắn chặt môi.
Hốc mắt Chương Phiên Nhược đỏ hồng, chị ôm của bả vai bà, nói khẽ: "Mẹ, đừng kích động."
Doãn Vãn Thừa cũng thấp giọng nói: "Để mẹ khóc thoải mái một chút đi."
Câu nói này làm Chương Nguyệt Quang rốt cuộc không thể khắc chế được tình cảm của mình, ôm Hứa Kha khóc lớn lên. Đã bao nhiêu năm, bà chỉ có thể rơi nước mắt trong đêm tối, dường như mọi hỉ nộ ái ố đã trôi qua hết thảy rồi.
Nước mắt Hứa Kha cũng không kìm được mà rớt xuống.
Rất lâu sau, Chương Nguyệt Quang mới ngừng khóc, kéo tay Doãn Vãn Thừa nói: "Con, mẹ phải nói chuyện quá khứ với con và Tiểu Kha."
Doãn Vãn Thừa mỉm cười vỗ vỗ tay bà, "Mẹ, mẹ không cần nói gì cả, con từ mười ba tuổi đã biết sự thực rồi. Con mãi mãi vẫn là con của mẹ."
Chương Nguyệt Quang cứng đờ.
Doãn Vãn Thừa kéo cổ tay Chương Phiên Nhược, giống như không có chuyện gì, nói: "Chị cả chị hai chúng ta đi ra ngoài, để mẹ và Tiểu Kha nói chuyện đi."
Chương Phiên Nhược gật gật đầu với Hứa Kha, cùng Doãn Vãn Thừa và Chương Uyển Nhược ra khỏi phòng khách.
Chương Nguyệt Quang lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Con chờ một chút, mẹ muốn cho con xem thứ này."
Bà vội vàng lên lầu, một lát sau cầm xuống một quyển album.
"Tiểu Kha, đây là cha con." Mắt bà đầy nước đưa quyển album cho Hứa Kha.
Hứa Kha nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Trang đầu tiên, có hai tấm ảnh. Bên trái là một tấm ảnh đen trắng. Chương Nguyệt Quang mười bảy, mười tám tuổi đôi mắt trong sáng tinh thuần giống như mạch nước ngầm trong núi. Bà mang vẻ tự nhiên, sạch sẽ tự tại, tuy rằng mặc quần áo cũ nát nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp. Hứa Kha dường như thấy chính mình ba mươi năm trước trong hình ảnh của bà. Khi đó Chương Nguyệt Quang thực sự xinh đẹp long trời lở đất, không phải tục trần.
Tấm ảnh bên phải là ảnh chụp chung của bà và một người con trai. Trên tấm ảnh này, bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay đang cầm một bó hoa, tươi cười ngọt ngào. Bên cạnh bà là Doãn Triển Đồ dung mạo bình thường, càng làm nổi bật vẻ xinh đpẹ thanh tú của bà.
Chương Nguyệt Quang thấp giọng nói: "Đây là cha con. Ông ấy chưa kịp nhìn thấy con đã qua đời mất rồi." Giọng nói của bà trở nên nghẹn ngào, "Nếu không phải ông ấy ra đi sớm như thế, mẹ sẽ không đem con đổi lấy VÃn Thừa."
Hứa Kha thấp giọng nói: "Con nghe dì Lê nói rồi."
"Tiểu Kha, tấm ảnh này là ảnh năm mẹ mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên được chụp ảnh. Trước đây, khi còn nhỏ, nhà mẹ ở tít sâu trong núi, muốn đến trường phải đi bộ 10 cây số đường núi. Bà ngoại con mỗi sáng đều thức dậy làm cho mẹ ba nắm cơm. Một nắm là bữa sáng, hai nắm là của bữa trưa. Ăn xong nắm cơm kia thì mẹ phải tới trường, đi xa, lúc tới được trường thì bụng đã đói meo. Mỗi sáng mẹ đều mong nhanh đến trưa để có thể nhanh chóng ăn hai nắm cơm kia. Buổi tối ăn qua loa rau dại, mẹ lên giường đi ngủ rất sớm, bởi vì khi ngủ say sẽ không biết đói nữa. Đến lúc mười bảy tuổi, rốt cuộc khó khăn qua, mẹ ra ngoài làm thuê. Đó là lần đầu tiên mẹ được đi ra ngoài, lần đầu tiên được ngồi ô tô, lần đầu tiên được ăn bánh bao, cũng là lần đầu tiên chụp ảnh."
Bà vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào đến độ không nói được nữa. Hứa Kha nghe những lời này, trong lòng xót xa khác thường.
"Lúc mẹ lấy cha con không có một chút do dự, tuy rằng ông ấy hơn mẹ mười tuổi, tuy rằng dung mạo ông ấy rất bình thường. Bởi vì mẹ biết, lấy ông ấy mẹ sẽ không bao giờ lâm vào cảnh cùng quẫn ấy nữa. Đáng tiếc, ông trời thật là quá khắc nghiệt với mẹ, cho nên mới cướp đoạt của mẹ như thế. Đến lúc mẹ có được tình yêu của cha con thì lại không được ông nội chấp nhận. MẸ một lòng muốn sinh con trai để ông nội con vui lòng nhưng lại sinh ra ba đứa con gái."
Bà nức nở , nước mắt vẫn không ngừng rơi, dường như muốn phát tiết tất cả những oan ức bà đã phải chịu đựng mấy chục năm nay .
"Lúc cha con vừa mất, mẹ cảm thấy trời đất đều đang sụp đổ. Tiểu Kha, mẹ rất sợ mẹ không muốn con của mẹ phải sống một cuộc sống như thế. Mẹ nghĩ rồi mọt ngày nào đó ông nội con không còn nữa, mẹ sẽ tìm con về, đền bù cho con." Bà nắm chặt lấy tay Hứa Kha, dường như sợ cô sẽ lại bỏ đi.
"Chục năm đầu, mẹ vẫn không dám tìm con, sợ ông nội nghi ngờ. Đến khi ông nội qua đời, mẹ lại không có tin tức của Hứa Văn Cử nữa. MẸ không ngờ sau khi ông ta chết hai người lại chuyển nhà, bặt vô âm tín."
Nước mắt Hứa Kha chậm rãi rơi xuống, khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ con cô. Thiệu Nhất Bình vì muốn để cô được học hành tốt đã thuê nhà trên tỉnh, muốn cô đỗ vào trường thứ nhất trên tỉnh.
"Tiểu Kha, con hận mẹ cũng không sao. Mẹ chỉ mong con cho mẹ một cơ hội đền bù cho cô. Hai mươi mấy năm qua, không có ngày nào mẹ quên con cả. Mẹ yêu Uyển Nhược gấp đôi, nuông chiều nó đến như vậy là bởi vì, mẹ luôn nhớ về con."
Hứa Kha yên lặng lau nước mắt, khẽ mỉm cười với bà: "Ta Con không hận mẹ, cũng không trách mẹ. Thật đó."
Chương Nguyệt Quang ôm lấy Hứa Kha, bà còn tưởng rằng con gái nhất định sẽ hận bà, thầm trách bà, không ngờ thái độ của Hứa Kha lại như vậy. Cô vui mừng sung sướng, nước mắt chảy xuống không ngừng, nhanh chóng làm ướt đẫm vai áo Hứa Kha.
Rất lâu sau bà mới bình tĩnh được, quan tâm hỏi thăm cuộc sống đã qua của Hứa Kha. Hứa Kha nói về những gì mình đã trải qua, từ thơ áu tới bây giờ. Chương Nguyệt Quang rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt không di chuyển chỉ nhìn cô, có lẽ bà muốn hình dung về những ngày tháng đã qua của cô.
Không biết từ lúc nào, đề tài đã chuyển tới hiện tại.
Chương Nguyệt Quang thân thiết hỏi: "Con có bạn trai không?"
Hứa Kha dừng một chút nói: "Vâng, từng có nhưng chia tay rồi ."
Chương Nguyệt Quang thở dài: "Ba đứa con gái không có bạn trai, Vãn Thừa cũng không có bạn gái. Không sao, sau này mẹ để ý giúp con."
Thẩm Mộ lập tức cười thành tiếng.
Hứa Kha đỏ mặt lên gác, vào phòng ngủ lập tức vứt hộp "áo mưa" (nghĩa bóng nhé) vào thùng rác. Vì sao khi cô ở cùng Thẩm Mộ thì luôn bị xấu hổ trước mặt anh.
Cô chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa kịp tắm xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô cuống cuồng mặc áo choàng tắm, ra mở cửa phòng.
Thẩm Mộ cầm trong tay một chiếc thảm màu xanh lục, nghiêm trang đưa cô.
"Dùng cái này đi, anh nhớ trước kia dì Thiệu cũng đưa em một cái tương tự mà."
Mặt Hứa Kha lập tức đỏ lựng lên, bực mình nói: "Thẩm Mộ hôm nay anh có phải là đàn ông không thế?"
Lúc ngủ cô luôn thích lăn qua lăn lại , mỗi lần tới mấy ngày này luôn bị thấm ra ngoài giường, Thiệu Nhất Bình luôn trải lên giường cô một tấm thảm màu cà phê. Còn nhớ có một lầncô vội vàng đi học quên không cuộn thảm lại, không may lại bị Thẩm Mộ nhìn thấy, lúc ấy của sắc mặt anh giống hệt với cô, đỏ lựng lên...
"Em nói anh không phải đàn ông ư?"
Anh có vẻ tức giận, theo đuổi con gái không phải là sở trường của anh, hơn nữa còn là trong cuộc sống "đặc biệt" kia, hao tổn tâm tình, quan tâm săn sóc, thế mà còn bị tình nghi không phải là đàn ông. Anh chịu đựng "oan ức" trải thảm lên giường cô. (mặt anh vẫn dày)
Hứa Kha tiến lên ngăn tay anh lại, đỏ mặt hừ hừ mấy chữ chữ "Bà mẹ già" . Chuyện này thầm kín quá mức, dùng quan hệ của hai người trước đây mà nói, bị anh công khai "Săn sóc" như vậy, trong sự xấu hổ của cô còn có chút buồn bực.
Bà mẹ già! Bây giờ thì anh giận thật, lập tức quăng cô lên trên giường, trợn mắt với cô: "Con bé này không thấy được lòng tốt của người ta à, đã ngốc lại còn bướng."
Khẩu khí này rất giống với sáu năm trước kia, khi đó anh giống hệt bây giờ, rõ ràng trong lòng rất thích, ngoài miệng thà chết cũng không chịu nhận, đã thế lại còn nói lời ác độc cay nghiệp nữa chứ. Biết rõ cô yêu thầm anh, lại còn giả vờ không biết gì , có chết cũng không chịu mở miệng. Nghĩ tới đây, cô hơi tức giận , dùng sức đẩy anh ra, quát: "Buông ra."
Anh chống tay ép cô vào lồng ngực mình. Đang cười, bỗng nhiên không cười nữa .
Cô giãy dụa vài cái, áo choàng tắm rớt cuống, xương quai xanh lộ ra, lộ ra cả vết chu sa nhỏ trên ngực. Một nốt đổ đậm nổi bật trên làn da trắng muốt, đột nhiên lặng yên châm lên một ngọn lửa trong lòng anh, trong giây lát cơ thể anh đã không khống chế được mà nảy sinh phản ứng.
Cô cảm nhận được mặt càng đỏ, lại thêm xấu hổ đẩy mạnh anh một cái.
Hơi thở của anh gấp gáp hơn, trong ánh mắt ẩn chứa khát vọng không thể che giấu. Không khí trở nên xấu hổ ái muội, cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cảm giác của đêm sáu năm về trước đột nhiên hiện lên rõ ràng vô cùng.
Anh đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Nửa ngày sau cô mới bình ổn được hơi thở, lúc đó mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mộ đi làm, trước khi đi còn trịnh trọng nói với Hứa Kha: " Trưa hôm nay anh muốn mời em ăn cơm." Thái độ chuyên chú trang trọng, giống như hẹn gặp một đối tác quan trọng vậy.
Hứa Kha sửng sốt, đột nhiên nhớ tới một câu nói của anh ở rạp chiếu phim tối hôm qua "Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, tối nay coi như chúng ta mới quen nhau."
Vì thế, đây là bắt đầu hẹn hò?
Cô hơi đau đầu, cúi đầu ấp úng nói: "Hôm nay em đi bệnh viện, chắc là không có thời gian."
"Không sao anh tới đón em."
Khẩu khí của anh không cho người khác cơ hội cự tuyệt, ánh mắt không đi cũng phải đi, dùng hai mắt uy hiếp cô rồi nhanh chóng bước đi.
Hứa Kha ăn bữa sáng qua loa, nửa tiếng sau Doãn Vãn Thừa mới thức dậy.
Anh bước vào phòng ăn vô cùng vui mừng: "Ha ha, có đồ ăn ngon ."
Anh không chút khách khí tiêu diệt hết phần ăn sáng mà Hứa Kha làm cho mình, vẫn còn thấy đói.
Hứa Kha kinh ngạc nhìn anh: "cậu có thể ăn nhiều thế à?"
Thẩm Mộ cao hơn anh ta, nhưng lượng cơm ăn cũng chỉ bằng một nửa anh ta.
Doãn Vãn Thừa làm bộ ưỡn ngực, vén tay áo làm lộ ra cơ bắp săn chắc. (ấy, đừng show hàng Doãn ca ơi )
"Cậu nhìn đi!"
Hứa Kha mỉm cười, cúi đầu ngại ngùng nhìn qua. Hình như đàn ông ai cũng thích kiểu khoe khoang này, ngay cả Lâm Ca con người nhã nhặn như thế cũng mua tạ luyện tập trong phòng ngủ.
Sau khi ăn xong, hai người đến bệnh viện, ngồi ngoài hành lang phòng theo dõi một lát. Chủ nhiệm Trương đi qua đó, Hứa Kha chạy tới hỏi tình hình.
Doãn Vãn Thừa ra ngoài nghe điện thoại. Một lát sau, anh đi tới nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, mẹ và hai chị đã về nước rồi, họ vừa xuống máy bay xong, muốn gặp cậu ngay lập tức. Cậu cùng tôi về nhà một lần được không? Cậu cũng lâu lắm rồi chưa về nhà mà."
Tim Hứa Kha đập mạnh, sắc mặt không tự giác mà đổi màu. Cô biết Chương Nguyệt Quang nhất định sẽ về gặp cô, nhưng thực sự lần gặp gỡ này cô có quá nhiều loại tâm trạng, giật mình không biết phải làm sao, không biết phải dùng ánh mắt nào để nhìn bà đây? Hơn nữa cô nên gọi bà thế nào?
Doãn Vãn Thừa nhẹ giọng nói: "Tiểu Kha, mấy hôm trước tôi đã nói chuyện này với cậu, chính là muốn để cậu chuẩn bị tâm lí trước. Cậu không giống như tôi đã biết chuyện này từ lâu. Mẹ năm đó thực sự có nỗi khổ riêng, cậu đừng trách bà nhé, chút nữa tới gặp bà một lần được chứ?" Doãn Vãn Thừa cẩn thận mỉm cười, khuôn mặt trong sáng mang vẻ đợi chờ và không yên lòng, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Không muốn cũng phải đối mặt, cô hít sâu một hơi, khẽ gật nói ừ. Doãn Vãn Thừa cũng thở phào một hơi, dường như anh rất sợ cô không đi gặp.
Không ngờ Doãn gia cách Vinh Để không xa, có lẽ chỉ 15 phút đi đường. Cách một con sông nhỏ, Hứa Kha từ trong xe nhìn sang bờ bên kia sông, bên đó là một màu xanh vô tận, còn có một nhà xưởng rất lớn.
Doãn Vãn Thừa chỉ vào căn nhà xưởng kia: "Ông nội bắt đầu lập nghiệp từ nhà máy đó, giữ lại đến tận bây giờ, tôi cũng có thể làm ăn ở đó."
Xe đi qua một cây cầu nhỏ, chậm rãi dừng lại ở trước một căn biệt thự độc lập.
Doãn Vãn Thừa chạy xe vào gara, sau đó đi thang máy trong gara lên thẳng phòng khách bên trên. Phòng khách lớn như một tòa cung điện, xa hoa, tráng lệ.Tayvịn của bộ sofa phong cách Châu Âu được chạm trổ tinh tế, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ lớn sát đất chui vào phòng.
Trong lòng Hứa Kha không khỏi thầm cảm thán sự giàu sang của Doãn gia, giàu có hơn cả Thẩm gia.
Doãn Vãn Thừa ngẩng đầu gọi với lên tầng 2 một tiếng, "Mẹ, chúng con về rồi."
Rất nhanh, trên cầu thang tầng 2 xuất hiện một con gái rất trẻ, có lẽ chỉ tầm 30 tuổi. Chị vui vẻ nhìn Hứa Kha, cười rát thân thiết: "Là Tiểu Kha hả? Dịu dàng thanh nhã quá. Mẹ, mẹ đến đây đi."
Rất nhanh, bên cạnh chị xuất hiện một người phụ nữ tầm 50 tuổi, bà hình như còn đang thay quần áo, vội vàng, tay vẫn còn đang đóng cúc áo.
Hứa Kha chăm chú nhìn hai người đứng trên tầng 2, tuy rằng đã ép mình phải thật bình tĩnh, nhưng dù sao khi nhìn thấy người thân của mình tim vẫn đập nhanh khác thường.
Chương Nguyệt Quang có lẽ đã năm mươi rồi, nhưng năm tháng luôn phá lệ mà ưu ái với hồng nhan (hồng nhan: người phụ nữ đẹp), bà vẫn xinh đẹp như thế. Chương Phiên Nhược rất có khí chất, nhưng dung mạo cũng thường thường.
Hai người rất nhanh đi xuống cầu thang. Một lát sau, Chương Uyển Nhược cũng xuất hiện trên cầu thang, cô nhìn qua Hứa Kha, chậm rãi đi xuống dưới.
Lúc Chương Nguyệt Quang đi đến trước mặt Hứa Kha, trong mắt đã chứa đầy nước mắt. Bà đưa tay chùi nước trong khóe mắt, lông mi trong nháy mắt đã ẩm ướt . Lòng Hứa Kha đau xót, cảm thấy hốc mắt mình cũng đau đau.
Bà nhìn Hứa Kha, môi run rẩy, ánh mắt giống như tấm lụa mịn màng, gắn chặt lên gương mặt Hứa Khadường như không muốn bỏ qua một chiếc lông tơ hay một xentimet da thịt.
Hứa Kha chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, chăm chú quá mức khiến cô thấy không tự nhiên. Chương Nguyệt Quang tuy rằng tuổi không còn trẻ nữa nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như trước, đôi mắt bà giống hệt với đôi mắt của Hứa Kha và Chương Uyển Nhược, giờ khắc này nó là bằng chứng chứng minh huyết thống so với cái gì cũng thuyết phục hơn.
Chương Phiên Nhược đứng bên cạnh thở dài: "Em út giống hệt với Uyển Nhược."
Doãn Vãn Thừa gật đầu: "Ừ, giống lắm."
Chương Uyển Nhược cứng như khúc gỗ đứng bên cạnh, dường như tất cả đều không liên quan tới cô ấy.
Chương Phiên Nhược cười nói: "Mẹ, mẹ nhìn đi, thật bất công, sinh con giống cha quá, chả xinh đẹp chút nào."
Chương Nguyệt Quang nước mắt ướt đẫm, đảo quanh trong hốc mắt. Bà rất muốn nắm tay Hứa Kha nhưng lại sợ cô không cho, ngón tay chạm đến tay Hứa Kha lại chậm rãi không dám tiến lên tiếp.
"Tiểu Kha."
Hứa Kha mơ hồ, giờ khắc này cô không biết phải xưng hô với bà thế nào. Nhìn ngón tay run run của bà, Hứa Kha không đành lòng, cuối cùng vươn tay, khẽ nắm lấy tay bà.
Nước mắt Chương Nguyệt Quang lập tức từ hốc mắt mãnh liệt rớt xuống, bà không ngờ mình lại thất thố như vậy, bả vai run run thấp giọng nức nở, cắn chặt môi.
Hốc mắt Chương Phiên Nhược đỏ hồng, chị ôm của bả vai bà, nói khẽ: "Mẹ, đừng kích động."
Doãn Vãn Thừa cũng thấp giọng nói: "Để mẹ khóc thoải mái một chút đi."
Câu nói này làm Chương Nguyệt Quang rốt cuộc không thể khắc chế được tình cảm của mình, ôm Hứa Kha khóc lớn lên. Đã bao nhiêu năm, bà chỉ có thể rơi nước mắt trong đêm tối, dường như mọi hỉ nộ ái ố đã trôi qua hết thảy rồi.
Nước mắt Hứa Kha cũng không kìm được mà rớt xuống.
Rất lâu sau, Chương Nguyệt Quang mới ngừng khóc, kéo tay Doãn Vãn Thừa nói: "Con, mẹ phải nói chuyện quá khứ với con và Tiểu Kha."
Doãn Vãn Thừa mỉm cười vỗ vỗ tay bà, "Mẹ, mẹ không cần nói gì cả, con từ mười ba tuổi đã biết sự thực rồi. Con mãi mãi vẫn là con của mẹ."
Chương Nguyệt Quang cứng đờ.
Doãn Vãn Thừa kéo cổ tay Chương Phiên Nhược, giống như không có chuyện gì, nói: "Chị cả chị hai chúng ta đi ra ngoài, để mẹ và Tiểu Kha nói chuyện đi."
Chương Phiên Nhược gật gật đầu với Hứa Kha, cùng Doãn Vãn Thừa và Chương Uyển Nhược ra khỏi phòng khách.
Chương Nguyệt Quang lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Con chờ một chút, mẹ muốn cho con xem thứ này."
Bà vội vàng lên lầu, một lát sau cầm xuống một quyển album.
"Tiểu Kha, đây là cha con." Mắt bà đầy nước đưa quyển album cho Hứa Kha.
Hứa Kha nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Trang đầu tiên, có hai tấm ảnh. Bên trái là một tấm ảnh đen trắng. Chương Nguyệt Quang mười bảy, mười tám tuổi đôi mắt trong sáng tinh thuần giống như mạch nước ngầm trong núi. Bà mang vẻ tự nhiên, sạch sẽ tự tại, tuy rằng mặc quần áo cũ nát nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp. Hứa Kha dường như thấy chính mình ba mươi năm trước trong hình ảnh của bà. Khi đó Chương Nguyệt Quang thực sự xinh đẹp long trời lở đất, không phải tục trần.
Tấm ảnh bên phải là ảnh chụp chung của bà và một người con trai. Trên tấm ảnh này, bà mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay đang cầm một bó hoa, tươi cười ngọt ngào. Bên cạnh bà là Doãn Triển Đồ dung mạo bình thường, càng làm nổi bật vẻ xinh đpẹ thanh tú của bà.
Chương Nguyệt Quang thấp giọng nói: "Đây là cha con. Ông ấy chưa kịp nhìn thấy con đã qua đời mất rồi." Giọng nói của bà trở nên nghẹn ngào, "Nếu không phải ông ấy ra đi sớm như thế, mẹ sẽ không đem con đổi lấy VÃn Thừa."
Hứa Kha thấp giọng nói: "Con nghe dì Lê nói rồi."
"Tiểu Kha, tấm ảnh này là ảnh năm mẹ mười tám tuổi, đó là lần đầu tiên được chụp ảnh. Trước đây, khi còn nhỏ, nhà mẹ ở tít sâu trong núi, muốn đến trường phải đi bộ 10 cây số đường núi. Bà ngoại con mỗi sáng đều thức dậy làm cho mẹ ba nắm cơm. Một nắm là bữa sáng, hai nắm là của bữa trưa. Ăn xong nắm cơm kia thì mẹ phải tới trường, đi xa, lúc tới được trường thì bụng đã đói meo. Mỗi sáng mẹ đều mong nhanh đến trưa để có thể nhanh chóng ăn hai nắm cơm kia. Buổi tối ăn qua loa rau dại, mẹ lên giường đi ngủ rất sớm, bởi vì khi ngủ say sẽ không biết đói nữa. Đến lúc mười bảy tuổi, rốt cuộc khó khăn qua, mẹ ra ngoài làm thuê. Đó là lần đầu tiên mẹ được đi ra ngoài, lần đầu tiên được ngồi ô tô, lần đầu tiên được ăn bánh bao, cũng là lần đầu tiên chụp ảnh."
Bà vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào đến độ không nói được nữa. Hứa Kha nghe những lời này, trong lòng xót xa khác thường.
"Lúc mẹ lấy cha con không có một chút do dự, tuy rằng ông ấy hơn mẹ mười tuổi, tuy rằng dung mạo ông ấy rất bình thường. Bởi vì mẹ biết, lấy ông ấy mẹ sẽ không bao giờ lâm vào cảnh cùng quẫn ấy nữa. Đáng tiếc, ông trời thật là quá khắc nghiệt với mẹ, cho nên mới cướp đoạt của mẹ như thế. Đến lúc mẹ có được tình yêu của cha con thì lại không được ông nội chấp nhận. MẸ một lòng muốn sinh con trai để ông nội con vui lòng nhưng lại sinh ra ba đứa con gái."
Bà nức nở , nước mắt vẫn không ngừng rơi, dường như muốn phát tiết tất cả những oan ức bà đã phải chịu đựng mấy chục năm nay .
"Lúc cha con vừa mất, mẹ cảm thấy trời đất đều đang sụp đổ. Tiểu Kha, mẹ rất sợ mẹ không muốn con của mẹ phải sống một cuộc sống như thế. Mẹ nghĩ rồi mọt ngày nào đó ông nội con không còn nữa, mẹ sẽ tìm con về, đền bù cho con." Bà nắm chặt lấy tay Hứa Kha, dường như sợ cô sẽ lại bỏ đi.
"Chục năm đầu, mẹ vẫn không dám tìm con, sợ ông nội nghi ngờ. Đến khi ông nội qua đời, mẹ lại không có tin tức của Hứa Văn Cử nữa. MẸ không ngờ sau khi ông ta chết hai người lại chuyển nhà, bặt vô âm tín."
Nước mắt Hứa Kha chậm rãi rơi xuống, khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ con cô. Thiệu Nhất Bình vì muốn để cô được học hành tốt đã thuê nhà trên tỉnh, muốn cô đỗ vào trường thứ nhất trên tỉnh.
"Tiểu Kha, con hận mẹ cũng không sao. Mẹ chỉ mong con cho mẹ một cơ hội đền bù cho cô. Hai mươi mấy năm qua, không có ngày nào mẹ quên con cả. Mẹ yêu Uyển Nhược gấp đôi, nuông chiều nó đến như vậy là bởi vì, mẹ luôn nhớ về con."
Hứa Kha yên lặng lau nước mắt, khẽ mỉm cười với bà: "Ta Con không hận mẹ, cũng không trách mẹ. Thật đó."
Chương Nguyệt Quang ôm lấy Hứa Kha, bà còn tưởng rằng con gái nhất định sẽ hận bà, thầm trách bà, không ngờ thái độ của Hứa Kha lại như vậy. Cô vui mừng sung sướng, nước mắt chảy xuống không ngừng, nhanh chóng làm ướt đẫm vai áo Hứa Kha.
Rất lâu sau bà mới bình tĩnh được, quan tâm hỏi thăm cuộc sống đã qua của Hứa Kha. Hứa Kha nói về những gì mình đã trải qua, từ thơ áu tới bây giờ. Chương Nguyệt Quang rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt không di chuyển chỉ nhìn cô, có lẽ bà muốn hình dung về những ngày tháng đã qua của cô.
Không biết từ lúc nào, đề tài đã chuyển tới hiện tại.
Chương Nguyệt Quang thân thiết hỏi: "Con có bạn trai không?"
Hứa Kha dừng một chút nói: "Vâng, từng có nhưng chia tay rồi ."
Chương Nguyệt Quang thở dài: "Ba đứa con gái không có bạn trai, Vãn Thừa cũng không có bạn gái. Không sao, sau này mẹ để ý giúp con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.