Chương 30
Phong Tuỳ Nhứ Phiêu
23/02/2022
Editor: Bánh Bao
Lò lửa cháy hừng hực.
Trong và ngoài cửa sổ như hai mùa cách biệt.
Thịnh Dục ngồi ngay ngắn ở thư phòng, chăm chú xem sổ sách trong tay. Chén canh tổ yến đặt bên cạnh cô đã không còn nóng như trước.
Năm nay lợi nhuận tương đối cao, so với năm ngoái cao hơn hai phần. Nỗ lực những năm nay của cô cuối cùng cũng xem như không uổng phí. Khép sổ lại, Thịnh Dục tựa lưng vào ghế ngồi, tay vỗ vỗ trán, nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Cô rất may mắn. Càng lớn, cô càng hiểu ra điều này. Ba tuổi, cô bất mãn vì bị đưa đến đây làm con nuôi. Cha mẹ coi cô như con ruột, họ thật tâm bảo vệ nàng. Ở trong mắt họ, cô không phải người thừa kế của hai gia tộc lớn, cô chỉ là con gái của họ, là một đứa trẻ được quan tâm, được sủng ái. Cũng nhờ họ bảo vệ mà cô không cần phải xuất giá rất sớm như những cô gái bình thường, bị vây trong một nơi nhỏ bé ở hậu viện suốt cả đời.
Cô nỗ lực học tập, cẩn trọng, hi vọng mình có thể trở thành một người phụ nữ giống mẹ và dì Linh Lung, hi vọng có một ngày cô sẽ trò giỏi hơn thầy, trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ.
Cô làm được. Bây giờ, ở giới kinh doanh, hai chữ Thịnh Dục cũng xem như vang dội.
Chỉ là...
Ngực buồn phiền, Thịnh Dục hít một hơi thật sâu, cầm lấy hai phong thư để trên bàn. Một phong là cha mẹ thúc giục cô sớm ngày lên đường, một phong khác là do y viết.
Trong mắt cô tràn đầy bất đắc dĩ cùng không muốn. Người kia ở trong quân đội, còn cô thì lợi dụng hôn sự định lúc thuở nhỏ để trốn tránh số mệnh phải gả đi của một người phụ nữ. Nhưng đến tháng năm năm sau y phải quay về. Khi đó cô làm sao có cớ để kéo dài được nữa. Cô sắp hai mươi, cô gái ở tuổi này đã làm vợ, làm mẹ. Lần này về Sóc Châu ăn Tết, cô chỉ sợ các trưởng bối sẽ mặc nhiên đề cập đến chuyện này. Cô nên làm gì đây? Lẽ nào thật sự phải thuận theo lời của cha mẹ?
Nghĩ đến thành thân, cô làm sao có thể thành thân cơ chứ. Trái tim trong lòng cô, nơi chỉ lớn hơn nắm tay kia đã sớm bị người chiếm đầy, không có chỗ cho bất kỳ ai khác. Cô không nhịn được thấp giọng ho khan mấy tiếng. Lá thư trên tay đã bị nắm đến không còn hình dạng ban đầu. Tại sao người cô yêu một mực là người con gái cơ chứ?
Từ lúc người đã khiến cô nhớ thương kia nằm trong bụng mẹ, cô đã nhận định đó là em gái của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, em ấy ngủ trên chiếc nôi, nhỏ nhỏ hồng hồng, không khóc không quấy mà chỉ yên lặng. Cái miệng nhỏ hồng hồng kia thỉnh thoảng động đậy khiến bản thân cô không dời mắt nổi. Từ đó về sau, chuyện mỗi tối cô muốn làm là đi xem đứa bé đáng yêu này. Nhìn em ấy chậm rãi lớn lên, học bước đi, mở miệng nói, cầm lấy tên cô kêu Dục nhi, Dục nhi. Lớn chút nữa, em ấy hiểu được dính người liền quấn quít cô không rời.
"Dục nhi, không cho phép chị gả cho Thương Duệ. Chị chỉ có thể gả cho em." Khi nói lời này, em ấy chỉ mới bảy tuổi nhưng khẩu khí bá đạo như cường đạo vậy.
"Được." Có lẽ chính là ở khoảng khắc đáp ứng ấy, hạt giống đã chôn sau trong lòng cô bắt đầu đâm chồi, nảy rễ, đợi đến khi cô thấy rõ ràng thì đã tuyệt vọng vì chẳng thể nhổ đi được.
Nếu không là... Nếu không là...
Tâm tư lại bay về năm ấy, trong mắt Thịnh Dục lộ ra hoảng sợ. Dưới ngực truyền đến một trận rung động làm Thịnh Dục lại ho khan kịch liệt khiến cô hít thở không thông, khí huyết sôi trào, trong miệng xuất hiện mùi máu nhàn nhạt. Cơ đã mệt mỏi với tư vị cay đắng này. Cái bệnh cũ này cũng hệt như đoạn tư tình nên sớm chém kia, lúc nào cũng dây dưa không dứt.
Đường Lâm vừa đến trước thư phòng thì trái tim đã bị bóp chặt bởi tiếng ho khan truyền ra sau từng lớp cửa kia. Tiểu nha đầu giữ ngoài cửa linh cơ liền vội vã đẩy cửa giúp nàng, sau khi đợi nàng đi vào thì cài cửa lại.
Đi vào bên trong, vừa nhấc mắt thì nàng đã nhìn thấy người khiến mình chẳng thể bớt lo. Bước chân nhanh hơn một chút, đi đến bên cạnh cái bàn, thả xuống chén thuốc chỉ còn một nửa đang bốc khói, nàng cúi người nhẹ nhàng vỗ lưng cho người ấy, giúp người ấy thuận khí.
Mùi thuốc nồng đậm không át được mùi thơm thoang thoảng trên thân thể người ấy, Thịnh Dục cúi đầu hít một hơi thật sâu, muốn mạnh mẽ nhịn xuống nhưng không ngờ lại càng chữa lợn lành thành lợn què.
"Đừng nóng vội." Nhìn chị ấy càng ho dữ dội, Đường Lâm vội vàng mở miệng, làn thu thuỷ sâu càng thêm lo lắng trái ngược hoàn toàn lời khuyên trong miệng nàng. Nhìn mặt chị ấy càng đỏ thêm, Đường Lâm không ngừng tự trách và áy náy. Nếu năm ấy không phải do nàng tuỳ hứng khiến chị ấy phải nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo cứu mình, còn suýt chút nữa mất mạng. Tuy đã kéo người khỏi Quỷ Môn Quan nhưng vẫn để lại di chứng cho chị ấy.
"Ta không sao." Thật vất vả ổn định hô hấp, Thịnh Dục ngẩng đầu, nở nụ cười.
Đường Lâm biết dụng ý của chị ấy, bưng chén thuốc trên bàn đưa đến trước mặt: "Uống lúc còn nóng đi. Đại phu Lạc mới sửa đơn thuốc mới nên có chút đắng."
"Thuốc nào mà chẳng đắng." Thịnh Dục nhận chén thuốc, lông mày cũng chẳng nhíu, hai ba ngụm liền uống cạn chén thuốc đen thui kia. Thả chén xuống, nghĩ đến khoé mắt lúc nãy nhìn thấy ngón tay ngọc thon dài dính một lớp tro, cô chỉ cảm thấy thứ thuốc đắng ngét này ngọt đến tận tim cô.
Nhìn người kia thoải mái uống xong thuốc, trong lòng Đường Lâm xẹt qua một tia thống khổ. Nàng nghiêng đầu đi tránh khỏi ánh mắt kia nhưng khi nhìn thấy lá thư đã bị người kia làm nhau nát liền biết người kia sắp phải đi Sóc Châu: "Lúc nào lên đường?"
Thịnh Dục nghe nàng hỏi như vậy, trong phút chốc cứng đờ, liền biết em ấy đã chú ý lá thư trên tay.
"Còn có chút chuyện phải bàn giao, sau ba ngày liền khởi hành." Cô một bên cố ý làm như không có việc gì để thư qua một bên, một bên sắp xếp lại sách vở.
Sao không nhìn ra người kia đang chột dạ cơ chứ. Đường Lâm nhíu mày, không nói ra. "Năm nay em đi cùng chị. Đã lâu không thấy dì, em rất nhớ dì ấy."
Thịnh Dục nghiêng đầu nhìn người đang cười dịu dàng kia, hoàn toàn không để lời nàng ấy vào trong lòng. "Còn nói lời ngu ngốc nữa."
"Em nói thật." Thấy người kia không đễ tâm, Đường Lâm cường điệu thêm lần nữa.
"Tết đến tự nhiên là ở bên người nhà, em đi làm gì?" Thịnh Dục cúi đầu thu thập sổ sách, thư từ.
"..."
Hồi lâu không nghe lời đáp, Thịnh Dục ngẩng đầu lên, trong lòng cả kinh, chỉ nhìn thấy người trước mắt sắc mặt tái xanh, mím môi, trong mắt loé ra lửa giận không rõ từ đâu. Thấy vẻ mặt em ấy không đúng, Thịnh Dục vội vã đứng dậy, kéo đôi tay nhỏ kia, lòng bàn tay lạnh lẽo.
"Sao thế?"
Sự ngột ngạt, oan ức trong lòng mất khống chế, trào lên, trong mắt Đường Lâm nổi sương mù, hàm răng gắt gao cắn chặt.
"Lâm nhi?" Thịnh Dục nắm thật chặt bàn tay đang muốn rút về kia, đầu óc nghĩ ngợi hơn trăm lần, nghĩ đến mình đã nói câu nào, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân liền vội vàng giải thích: "Ta, ta không phải ý đó."
Nhìn ánh mắt hết sức hối hận kia của Thịnh Dục, tim Đường Lâm chậm rãi ấm lên. "Em muốn đi."
Thịnh Dục nhìn em ấy hết tức giận, trái tim có chút bối rối cũng ổn lại. Cô vừa muốn đáp ứng nhưng lại nghĩ đến một chuyện lại mạnh mẽ đem lời nói sắp thốt ra nuốt xuống lại.
Thu vào tầm mắt toàn bộ sự do dự kia, lửa giận mới hạ xuống của Đường Lâm lại bốc lên. "Làm sao, chị đã không thích em đi theo à?"
"Đừng nghĩ bậy." Thịnh Dục không nỡ làm đau em ấy, làm thế nào có thể nhẫn tâm để em ấy cùng cô về Sóc Châu đối mặt với những trưởng bối lải nhải kia, đặc biệt là cửa ải hôn nhân khó có thể kéo dài kia. "Việc này chung quy phải hỏi qua dì đã." Ở trong nhà này, người duy nhất có thể trị cái người này chỉ có dì Linh Lung.
Quả nhiên, khi nghe nói đến mẹ, con ngươi Đường Lâm hơi co lại. "Mẹ sẽ đáp ứng, buổi tối em đã nói với mẹ." Trước kia nàng đã nghe mẹ đề cập đến sang năm tình địch của nàng sẽ quay về. Bất luận như thế nào, nàng tuyệt đối không để Dục nhi gả cho y. Nghĩ đến đây, nàng lại khó tránh khỏi sinh lòng tức giận với Thịnh Dục. Hận tâm chị ấy rõ ràng giống nàng nhưng vẫn một mực từ chối không nhận.
"Được, chỉ cần dì đáp ứng thì chúng ta liền lên đường."
"Chắn chắn rồi." Đường Lâm nghe nàng ấy đã lung lay, nhất thời mừng rỡ bỏ sót sự chột dạ trong mắt người kia.
Dùng tối xong, đuổi đi hai cha con dính người kia, Dục Linh Lung ở lại một mình trong sảnh. Bếp nước nhỏ sôi sục, tự tay bà châm một bình trà ngon, tinh tế thưởng thức, rất có kiên nhẫn chờ.
Quả nhiên, chưa đầy một khắc, con gái liền đi vào, ngồi xuống bên cạnh, lấy lòng kêu: "Mẹ."
Nhẹ nhàng nhìn một cái, bà đã sớm biết điểm tâm tư nhỏ này của con mình từ lâu, bà tự mình uống trà, không thêm để ý đến con bé kia.
Tiếng "mẹ" kéo dài, thấy mẹ không để ý mình, Đường Lâm lại kêu: "Con muốn đi Sóc Châu với Dục nhi."
Sớm biết con muốn xin như vậy, thả chén trà trong tay xuống, Dục Linh Lung nhìn con gái một chút, suy nghĩ trong chốc lát: "Dục nhi cũng không phải lương phối, cũng không phải bởi vì nó là nữ mà là vì tính tình của nó. Con có biết trong tương lai nó có thể là người tổn thương con sâu nhất?"
Nghe mẹ nói như vậy, Đường Lâm đã hiểu rõ mẹ đã nhìn ra tâm tư của nàng đối với Dục nhi, trong lòng khó tránh khỏi hơi kinh ngạc cùng hỗn loạn. Nhìn mẹ đang ngồi ngay ngắn, trên mặt nàng có chút vui mừng. Mẹ nói Dục nhi không phải lương phối, cũng không phải vì nàng ấy là nữ, nói như thế mẹ cũng không phản đối nàng nữ nữ mến nhau. Nghĩ như vậy, Đường Lâm không khỏi lén vui mừng nhìn thấy mấy phần hy vọng.
Thấy trong mắt con gái toả sáng, Dục Linh Lung âm thầm lắc đầu. Bà nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, biểu hiện giữa hai đứa nó người khác xem không hiểu nhưng bà lại biết rất rõ. Bà có chút mâu thuẫn, có lẽ là tư tâm đi. Hai đứa trẻ này yêu nhau ít nhiều gì bù đắp cho Ly nhi phần khiếm khuyết trong lòng mà bà gây ra. Nhưng con đường này không dễ đi, nếu lòng người có một tia dao động, tất nhiên không có cách nào chết tử tế được. Bà hiểu rõ tính cách của Dục nhi, tâm tư đứa nhỏ này quá nặng, suy nghĩ quá nhiều, trên thương trường thì quyết đoán còn trên tình trường thì lại do dự. Nếu như không biết nó xem con bà còn quan trọng hơn tính mạng, chỉ sợ bà đã sớm tàn nhẫn quyết tâm. Dung túng nhiều năm như vậy cũng không thấy hai đứa nó có kết quả, mắt thấy con gái năm sau đã mười bảy, việc này không thể kéo dài được nữa, cũng nên có kết thúc.
Suy nghĩ trong chốc lát, Dục Linh Lung lại nói: "Cho con thời gian một năm. Nếu không thành thì ngoan ngoan nghe lời lập gia đình."
Đường Lâm nghe lời này của mẹ, trầm mặc.
"Việc kết hôn của Dục nhi kéo dài cùng lắm thêm một năm nữa. Nếu nó thành chị dâu họ của con, lẽ nào con còn không hết hi vọng sao?" Dục Linh Lung nói thẳng thừng.
Chị dâu họ.
Tuyệt đối không.
***
N
ăm mới vui vẻ, hạnh phúc nha mọi người (◍•ᴗ•◍)❤
Lò lửa cháy hừng hực.
Trong và ngoài cửa sổ như hai mùa cách biệt.
Thịnh Dục ngồi ngay ngắn ở thư phòng, chăm chú xem sổ sách trong tay. Chén canh tổ yến đặt bên cạnh cô đã không còn nóng như trước.
Năm nay lợi nhuận tương đối cao, so với năm ngoái cao hơn hai phần. Nỗ lực những năm nay của cô cuối cùng cũng xem như không uổng phí. Khép sổ lại, Thịnh Dục tựa lưng vào ghế ngồi, tay vỗ vỗ trán, nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Cô rất may mắn. Càng lớn, cô càng hiểu ra điều này. Ba tuổi, cô bất mãn vì bị đưa đến đây làm con nuôi. Cha mẹ coi cô như con ruột, họ thật tâm bảo vệ nàng. Ở trong mắt họ, cô không phải người thừa kế của hai gia tộc lớn, cô chỉ là con gái của họ, là một đứa trẻ được quan tâm, được sủng ái. Cũng nhờ họ bảo vệ mà cô không cần phải xuất giá rất sớm như những cô gái bình thường, bị vây trong một nơi nhỏ bé ở hậu viện suốt cả đời.
Cô nỗ lực học tập, cẩn trọng, hi vọng mình có thể trở thành một người phụ nữ giống mẹ và dì Linh Lung, hi vọng có một ngày cô sẽ trò giỏi hơn thầy, trở thành niềm kiêu hãnh của cha mẹ.
Cô làm được. Bây giờ, ở giới kinh doanh, hai chữ Thịnh Dục cũng xem như vang dội.
Chỉ là...
Ngực buồn phiền, Thịnh Dục hít một hơi thật sâu, cầm lấy hai phong thư để trên bàn. Một phong là cha mẹ thúc giục cô sớm ngày lên đường, một phong khác là do y viết.
Trong mắt cô tràn đầy bất đắc dĩ cùng không muốn. Người kia ở trong quân đội, còn cô thì lợi dụng hôn sự định lúc thuở nhỏ để trốn tránh số mệnh phải gả đi của một người phụ nữ. Nhưng đến tháng năm năm sau y phải quay về. Khi đó cô làm sao có cớ để kéo dài được nữa. Cô sắp hai mươi, cô gái ở tuổi này đã làm vợ, làm mẹ. Lần này về Sóc Châu ăn Tết, cô chỉ sợ các trưởng bối sẽ mặc nhiên đề cập đến chuyện này. Cô nên làm gì đây? Lẽ nào thật sự phải thuận theo lời của cha mẹ?
Nghĩ đến thành thân, cô làm sao có thể thành thân cơ chứ. Trái tim trong lòng cô, nơi chỉ lớn hơn nắm tay kia đã sớm bị người chiếm đầy, không có chỗ cho bất kỳ ai khác. Cô không nhịn được thấp giọng ho khan mấy tiếng. Lá thư trên tay đã bị nắm đến không còn hình dạng ban đầu. Tại sao người cô yêu một mực là người con gái cơ chứ?
Từ lúc người đã khiến cô nhớ thương kia nằm trong bụng mẹ, cô đã nhận định đó là em gái của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, em ấy ngủ trên chiếc nôi, nhỏ nhỏ hồng hồng, không khóc không quấy mà chỉ yên lặng. Cái miệng nhỏ hồng hồng kia thỉnh thoảng động đậy khiến bản thân cô không dời mắt nổi. Từ đó về sau, chuyện mỗi tối cô muốn làm là đi xem đứa bé đáng yêu này. Nhìn em ấy chậm rãi lớn lên, học bước đi, mở miệng nói, cầm lấy tên cô kêu Dục nhi, Dục nhi. Lớn chút nữa, em ấy hiểu được dính người liền quấn quít cô không rời.
"Dục nhi, không cho phép chị gả cho Thương Duệ. Chị chỉ có thể gả cho em." Khi nói lời này, em ấy chỉ mới bảy tuổi nhưng khẩu khí bá đạo như cường đạo vậy.
"Được." Có lẽ chính là ở khoảng khắc đáp ứng ấy, hạt giống đã chôn sau trong lòng cô bắt đầu đâm chồi, nảy rễ, đợi đến khi cô thấy rõ ràng thì đã tuyệt vọng vì chẳng thể nhổ đi được.
Nếu không là... Nếu không là...
Tâm tư lại bay về năm ấy, trong mắt Thịnh Dục lộ ra hoảng sợ. Dưới ngực truyền đến một trận rung động làm Thịnh Dục lại ho khan kịch liệt khiến cô hít thở không thông, khí huyết sôi trào, trong miệng xuất hiện mùi máu nhàn nhạt. Cơ đã mệt mỏi với tư vị cay đắng này. Cái bệnh cũ này cũng hệt như đoạn tư tình nên sớm chém kia, lúc nào cũng dây dưa không dứt.
Đường Lâm vừa đến trước thư phòng thì trái tim đã bị bóp chặt bởi tiếng ho khan truyền ra sau từng lớp cửa kia. Tiểu nha đầu giữ ngoài cửa linh cơ liền vội vã đẩy cửa giúp nàng, sau khi đợi nàng đi vào thì cài cửa lại.
Đi vào bên trong, vừa nhấc mắt thì nàng đã nhìn thấy người khiến mình chẳng thể bớt lo. Bước chân nhanh hơn một chút, đi đến bên cạnh cái bàn, thả xuống chén thuốc chỉ còn một nửa đang bốc khói, nàng cúi người nhẹ nhàng vỗ lưng cho người ấy, giúp người ấy thuận khí.
Mùi thuốc nồng đậm không át được mùi thơm thoang thoảng trên thân thể người ấy, Thịnh Dục cúi đầu hít một hơi thật sâu, muốn mạnh mẽ nhịn xuống nhưng không ngờ lại càng chữa lợn lành thành lợn què.
"Đừng nóng vội." Nhìn chị ấy càng ho dữ dội, Đường Lâm vội vàng mở miệng, làn thu thuỷ sâu càng thêm lo lắng trái ngược hoàn toàn lời khuyên trong miệng nàng. Nhìn mặt chị ấy càng đỏ thêm, Đường Lâm không ngừng tự trách và áy náy. Nếu năm ấy không phải do nàng tuỳ hứng khiến chị ấy phải nhảy xuống hồ nước lạnh lẽo cứu mình, còn suýt chút nữa mất mạng. Tuy đã kéo người khỏi Quỷ Môn Quan nhưng vẫn để lại di chứng cho chị ấy.
"Ta không sao." Thật vất vả ổn định hô hấp, Thịnh Dục ngẩng đầu, nở nụ cười.
Đường Lâm biết dụng ý của chị ấy, bưng chén thuốc trên bàn đưa đến trước mặt: "Uống lúc còn nóng đi. Đại phu Lạc mới sửa đơn thuốc mới nên có chút đắng."
"Thuốc nào mà chẳng đắng." Thịnh Dục nhận chén thuốc, lông mày cũng chẳng nhíu, hai ba ngụm liền uống cạn chén thuốc đen thui kia. Thả chén xuống, nghĩ đến khoé mắt lúc nãy nhìn thấy ngón tay ngọc thon dài dính một lớp tro, cô chỉ cảm thấy thứ thuốc đắng ngét này ngọt đến tận tim cô.
Nhìn người kia thoải mái uống xong thuốc, trong lòng Đường Lâm xẹt qua một tia thống khổ. Nàng nghiêng đầu đi tránh khỏi ánh mắt kia nhưng khi nhìn thấy lá thư đã bị người kia làm nhau nát liền biết người kia sắp phải đi Sóc Châu: "Lúc nào lên đường?"
Thịnh Dục nghe nàng hỏi như vậy, trong phút chốc cứng đờ, liền biết em ấy đã chú ý lá thư trên tay.
"Còn có chút chuyện phải bàn giao, sau ba ngày liền khởi hành." Cô một bên cố ý làm như không có việc gì để thư qua một bên, một bên sắp xếp lại sách vở.
Sao không nhìn ra người kia đang chột dạ cơ chứ. Đường Lâm nhíu mày, không nói ra. "Năm nay em đi cùng chị. Đã lâu không thấy dì, em rất nhớ dì ấy."
Thịnh Dục nghiêng đầu nhìn người đang cười dịu dàng kia, hoàn toàn không để lời nàng ấy vào trong lòng. "Còn nói lời ngu ngốc nữa."
"Em nói thật." Thấy người kia không đễ tâm, Đường Lâm cường điệu thêm lần nữa.
"Tết đến tự nhiên là ở bên người nhà, em đi làm gì?" Thịnh Dục cúi đầu thu thập sổ sách, thư từ.
"..."
Hồi lâu không nghe lời đáp, Thịnh Dục ngẩng đầu lên, trong lòng cả kinh, chỉ nhìn thấy người trước mắt sắc mặt tái xanh, mím môi, trong mắt loé ra lửa giận không rõ từ đâu. Thấy vẻ mặt em ấy không đúng, Thịnh Dục vội vã đứng dậy, kéo đôi tay nhỏ kia, lòng bàn tay lạnh lẽo.
"Sao thế?"
Sự ngột ngạt, oan ức trong lòng mất khống chế, trào lên, trong mắt Đường Lâm nổi sương mù, hàm răng gắt gao cắn chặt.
"Lâm nhi?" Thịnh Dục nắm thật chặt bàn tay đang muốn rút về kia, đầu óc nghĩ ngợi hơn trăm lần, nghĩ đến mình đã nói câu nào, cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân liền vội vàng giải thích: "Ta, ta không phải ý đó."
Nhìn ánh mắt hết sức hối hận kia của Thịnh Dục, tim Đường Lâm chậm rãi ấm lên. "Em muốn đi."
Thịnh Dục nhìn em ấy hết tức giận, trái tim có chút bối rối cũng ổn lại. Cô vừa muốn đáp ứng nhưng lại nghĩ đến một chuyện lại mạnh mẽ đem lời nói sắp thốt ra nuốt xuống lại.
Thu vào tầm mắt toàn bộ sự do dự kia, lửa giận mới hạ xuống của Đường Lâm lại bốc lên. "Làm sao, chị đã không thích em đi theo à?"
"Đừng nghĩ bậy." Thịnh Dục không nỡ làm đau em ấy, làm thế nào có thể nhẫn tâm để em ấy cùng cô về Sóc Châu đối mặt với những trưởng bối lải nhải kia, đặc biệt là cửa ải hôn nhân khó có thể kéo dài kia. "Việc này chung quy phải hỏi qua dì đã." Ở trong nhà này, người duy nhất có thể trị cái người này chỉ có dì Linh Lung.
Quả nhiên, khi nghe nói đến mẹ, con ngươi Đường Lâm hơi co lại. "Mẹ sẽ đáp ứng, buổi tối em đã nói với mẹ." Trước kia nàng đã nghe mẹ đề cập đến sang năm tình địch của nàng sẽ quay về. Bất luận như thế nào, nàng tuyệt đối không để Dục nhi gả cho y. Nghĩ đến đây, nàng lại khó tránh khỏi sinh lòng tức giận với Thịnh Dục. Hận tâm chị ấy rõ ràng giống nàng nhưng vẫn một mực từ chối không nhận.
"Được, chỉ cần dì đáp ứng thì chúng ta liền lên đường."
"Chắn chắn rồi." Đường Lâm nghe nàng ấy đã lung lay, nhất thời mừng rỡ bỏ sót sự chột dạ trong mắt người kia.
Dùng tối xong, đuổi đi hai cha con dính người kia, Dục Linh Lung ở lại một mình trong sảnh. Bếp nước nhỏ sôi sục, tự tay bà châm một bình trà ngon, tinh tế thưởng thức, rất có kiên nhẫn chờ.
Quả nhiên, chưa đầy một khắc, con gái liền đi vào, ngồi xuống bên cạnh, lấy lòng kêu: "Mẹ."
Nhẹ nhàng nhìn một cái, bà đã sớm biết điểm tâm tư nhỏ này của con mình từ lâu, bà tự mình uống trà, không thêm để ý đến con bé kia.
Tiếng "mẹ" kéo dài, thấy mẹ không để ý mình, Đường Lâm lại kêu: "Con muốn đi Sóc Châu với Dục nhi."
Sớm biết con muốn xin như vậy, thả chén trà trong tay xuống, Dục Linh Lung nhìn con gái một chút, suy nghĩ trong chốc lát: "Dục nhi cũng không phải lương phối, cũng không phải bởi vì nó là nữ mà là vì tính tình của nó. Con có biết trong tương lai nó có thể là người tổn thương con sâu nhất?"
Nghe mẹ nói như vậy, Đường Lâm đã hiểu rõ mẹ đã nhìn ra tâm tư của nàng đối với Dục nhi, trong lòng khó tránh khỏi hơi kinh ngạc cùng hỗn loạn. Nhìn mẹ đang ngồi ngay ngắn, trên mặt nàng có chút vui mừng. Mẹ nói Dục nhi không phải lương phối, cũng không phải vì nàng ấy là nữ, nói như thế mẹ cũng không phản đối nàng nữ nữ mến nhau. Nghĩ như vậy, Đường Lâm không khỏi lén vui mừng nhìn thấy mấy phần hy vọng.
Thấy trong mắt con gái toả sáng, Dục Linh Lung âm thầm lắc đầu. Bà nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, biểu hiện giữa hai đứa nó người khác xem không hiểu nhưng bà lại biết rất rõ. Bà có chút mâu thuẫn, có lẽ là tư tâm đi. Hai đứa trẻ này yêu nhau ít nhiều gì bù đắp cho Ly nhi phần khiếm khuyết trong lòng mà bà gây ra. Nhưng con đường này không dễ đi, nếu lòng người có một tia dao động, tất nhiên không có cách nào chết tử tế được. Bà hiểu rõ tính cách của Dục nhi, tâm tư đứa nhỏ này quá nặng, suy nghĩ quá nhiều, trên thương trường thì quyết đoán còn trên tình trường thì lại do dự. Nếu như không biết nó xem con bà còn quan trọng hơn tính mạng, chỉ sợ bà đã sớm tàn nhẫn quyết tâm. Dung túng nhiều năm như vậy cũng không thấy hai đứa nó có kết quả, mắt thấy con gái năm sau đã mười bảy, việc này không thể kéo dài được nữa, cũng nên có kết thúc.
Suy nghĩ trong chốc lát, Dục Linh Lung lại nói: "Cho con thời gian một năm. Nếu không thành thì ngoan ngoan nghe lời lập gia đình."
Đường Lâm nghe lời này của mẹ, trầm mặc.
"Việc kết hôn của Dục nhi kéo dài cùng lắm thêm một năm nữa. Nếu nó thành chị dâu họ của con, lẽ nào con còn không hết hi vọng sao?" Dục Linh Lung nói thẳng thừng.
Chị dâu họ.
Tuyệt đối không.
***
N
ăm mới vui vẻ, hạnh phúc nha mọi người (◍•ᴗ•◍)❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.